Địch Thanh cũng đã từng nghe qua tên Liễu Thất, nhưng mà chí hướng của hắn với Liễu Thất không giống nhau. Thơ văn của Liễu Thất miêu tả về tình yêu nam nữ, những nỗi sầu triền miên, tình người xa xứ cùng yến tiệc sớm khuya, nhưng chỉ độc khí chất khẳng khái nghĩa hiệp cương trực mà Địch Thanh đang hướng tới thì lại không viết được. Chính vì thế, tuy Địch Thanh biết tiếng tăm của Liễu Thất nhưng không hề có cảm giác tri kỉ. Hắn tặng hoa cho Trương Diệu Ca, đơn giản là vì hắn nhìn thấy nỗi cô đơn tịch mịch trong mắt Trương Diệu Ca, cái loại cô đơn này khiến cho lòng hắn cảm thấy thương xót.
Nghe lời khen của Trương Diệu Ca, Địch Thanh cười nói:
- Cám ơn.
Rồi hắn xoay người trở về chỗ ngồi hết sức tự nhiên. Nhưng khi mông hắn vừa chạm vào ghế, hắn liền nhe răng trợn mắt vì đau. Trương Diệu Ca nhìn thấy, cười khúc khích, nụ cười này không mang chút châm biếm nào. Ngón tay gẩy nhẹ dây đàn, vang lên mấy tiếng tinh tinh tang tang, mặc dù không cất tiếng hát nhưng rất nhiều người đều nghe ra đó là giai điệu của bài Vũ Linh Lâm (),
"Thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết. Tiện túng hữu thiên chủng phong tình, canh dữ hà nhân thuyết?" ()
(Năm dài biền biệt, cảnh đẹp ngày vui chẳng thiết mơ màng. Dẫu rằng có tơ vương trăm mối, cùng ai ngỏ tâm can?)
Mọi người lại càng không vừa lòng, thầm nghĩ dù sao chúng ta cũng đều là những người giàu sang phú quý, vì sao Trương Diệu Ca lại chỉ quan tâm tới Địch Thanh?
Một người đã không nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng dậy ra vẻ hào sảng nói:
- Nếu như Diệu Ca thích hoa, sao không nói sớm? Với khả năng của tại hạ, dù mua cho Diệu Ca 'Đan Quế viện' cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đan Quế viện là một vườn hoa có quy mô rất lớn ở kinh thành, chủng loại hoa trong đó rất đa dạng, cực kì xa xỉ. Người này vừa mở miệng đã nói sẽ mua cho người đẹp cả một tòa Đan Quế viện, có thể nói là cực kì xa xỉ. Hơn nữa, chỉ mới nhìn vào trên thân người đó thôi cũng đã thấy vô cùng xa hoa, lúc vừa mới đứng lên, người đã hiện đầy kim quang, trên mười đầu ngón tay đeo đủ mười chiếc nhẫn bằng vàng ròng, nhìn bộ dạng của gã cứ như thể chỉ hận không mọc thêm được mấy ngón tay nữa mà đeo.
Trương Diệu Ca thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Mặc dù ta rất thích ăn thịt heo, nhưng dẫu sao cũng không đến mức phải đi trông chuồng heo chứ?
Tuy nàng cười, nhưng dễ thấy nụ cười của nàng thiếu đi sự khoan dung mà thêm vào chút ít mỉa mai.
Mọi người nhịn không được cười ầm lên, hóa ra người đứng lên là Chu Đại Thường, người này ngoài tiền ra thì cái gì cũng không có. Lượng heo hơi hằng năm cung cấp cho kinh thành hiện giờ gã đã chiếm tới một phần ba, có thể gọi là nhà giàu mới nổi. Nghe thấy giọng trào phúng của Trương Diệu Ca, khuôn mặt Chu Đại Thường đỏ giống màu tiết heo, đứng cũng ngượng mà ngồi cũng không yên, nhưng rời khỏi thì không muốn.
Một người ngồi bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
Trương Diệu Ca, Chu huynh có ý tốt đối với ngươi, vì sao ngươi không hiểu lòng gã? Ngươi đã ở đây nhiều năm, thực ra cũng chỉ là nghề “dạng chân” mà thôi, cần gì phải ra vẻ thanh cao như vậy? Ngươi ra giá đi! Ta sẽ chồng đủ như ngươi muốn.
Dứt lời, hắn móc ra một thỏi vàng vứt xuống đất nói:
- Ngươi hiểu rồi chứ?
Mọi người không chịu nổi những lời kẻ này nói ra, sắc mặt đều thay đổi. Bởi vì xưa nay Trương Diệu Ca chỉ bán nghệ không bán thân, những câu người này nói có thể xem là lời sỉ nhục cực lớn đối với Trương Diệu Ca.
Người này gọi là Dương Đắc Ý, không phải là gia đình giàu có nhờ nuôi dê mà chính là thiếu chưởng quỹ của "Thái Bình hành" trong nội thành. Thái Bình hành chủ yếu đảm nhiệm việc vận chuyển hàng trong kinh thành bằng đường thủy, thỉnh thoảng cũng phụ trách đưa heo đến kinh thành, cho nên cũng có qua lại buôn bán với Chu Đại Thường. Lần này hắn và Chu Đại Thường cùng nhau xếp số để được gặp Trương Diệu Ca, vào đây ngồi uống trà xanh, nãy giờ đã tích đầy một bụng tức, nên mới mượn cơ hội này để xả giận.
Vẻ mặt Trương Diệu Ca không thay đổi, chỉ khoát tay áo, liền thấy một tỳ nữ bước lên nhẹ nhàng quẳng hai đĩnh vàng xuống đất.
Trương Diệu Ca cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi có hiểu không?
Dương Đắc Ý quát:
- Ta hiểu cái gì?
Trương Diệu Ca nói:
- Hai đĩnh vàng này ý nói chỉ cần hai người Dương công tử xuống lầu thì chúng sẽ là của công tử đó.
Nói xong, nàng dùng tay gẩy đàn không nói gì thêm nữa, nhưng sự khinh miệt của nàng không cần nói cũng biết.
Tất cả mọi người đều cười, Dương Đắc Ý xấu hổ nóng cả gót chân lên, vừa định phát cáu, một người bỗng nhiên đứng dậy quát:
- Hai tên ngu xuẩn này, lại dám vô lễ với Trương cô nương! Cút ra ngoài mau!
Người nọ hai mắt trợn lên, hết sức giận dữ, Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý nhìn thấy người đó tức giận, trên mặt cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi, do dự một lát rồi nén giận xoay người ra khỏi lầu.
Đến lúc này, người đó mới quay sang Trương Diệu Ca vái một lễ thật sâu nói:
- Trương cô nương, hai người kia quá thô bỉ, làm hỏng khung cảnh, mong nàng đừng trách.
Người này ăn mặc kiểu văn sĩ, trên mặt lỗ chỗ mụn, trông rất trẻ, nếu không phải cái mặt dài hơn người ta một phần ba thì cũng được coi là tuấn tú. Lúc này, tuy gã nhận lỗi dùm cho hai người Chu, Dương nhưng gương mặt lại ít nhiều lộ ra vẻ đắc ý.
Thượng Thánh nhìn thấy người đó, nói nhỏ với người trung niên mập trắng:
- Người này là ai vậy, sao ta thấy hơi quen mặt?
Người trung niên mập trắng hạ giọng nói:
- Gã tên là Mã Trung Lập, con trai của Mã Quý Lương.
Thượng Thánh nhíu mày, chỉ hừ lạnh một tiếng. Địch Thanh ở bên cạnh đã nghe được lời nói thầm của Thượng Thánh, trong lòng cũng có chút cảm giác lạ, thầm nghĩ cái tên Mã Quý Lương này rất quen tai, hình như mình đã nghe qua.
Trương Diệu Ca thấy Mã Trung Lập vì mình mà đuổi dê đuổi bò, nhưng lại che miệng ra vẻ mệt mỏi nói:
- Rất cảm ơn ý tốt của Mã công tử, nếu như bọn họ không liên quan gì tới ngài, vậy thì ngài cần gì phải vơ cái lỗi này vào mình?
Sắc mặt Mã Trung Lập hơi đổi, gã chớp mắt cười nói:
- Hai kẻ này làm sao có quan hệ với tại hạ được? Cô nương nói đùa rồi.
Trương Diệu Ca nói:
- Thiếp thấy hơi mệt.
Nàng nói ra lời ấy, đã có ý đuổi khách.
Ánh mắt của Mã Trung Lập lộ vẻ cổ quái, gã nói:
- Vậy không biết người cô nương muốn mời phẩm trà là ai nhỉ?
Trương Diệu Ca có một nguyên tắc là mỗi ngày chỉ gặp không quá mười người, nhưng có thể sẽ giữ một người ở lại để phẩm trà luận thơ. Những người đến Trúc Ca lâu ai nấy đều coi việc được cùng Trương Diệu Ca phẩm trà luận thơ làm vinh dự, Mã Trung Lập hỏi như vậy đương nhiên là có ý ôm mộng kề cận hồng nhan.
Trương Diệu Ca chỉ một ngón tay, tùy tiện nói:
- Vị quan nhân này có vẻ rảnh rỗi, không biết có thể cùng thiếp trò chuyện được không?
Mã Trung Lập dù có cố vươn cái cổ mình cho dài như cổ cò đi nữa thì ngón tay thon thon vẫn cách gã rất xa, kéo cổ ra cũng chẳng tới. Vừa quay đầu lại, gã đã tức giận đến mức lỗ mũi thiếu chút nữa thì nứt ra. Hóa ra người Trương Diệu Ca chỉ không phải ai khác mà chính là Địch Thanh!
Mọi người đều kinh ngạc vô cùng, một người đứng dậy không phục nói:
- Trương tiểu thư, vì sao chúng ta chân thành ngưỡng mộ mà cũng không bằng một nhánh hoa tươi?
Trương Diệu Ca thản nhiên nói:
- Mong cầu với không mong cầu thì khác gì nhau?
Câu vặn lại khiến người này cực kì xấu hổ, phất tay áo rời đi. Có một người mặc áo lụa khẽ nói:
- Như thể gặp cao tăng vậy.
Trong lời nói có ý mỉa mai, nhưng cũng biết rằng không có cách nào để cố chấp ở lại, người đó đành ngượng ngùng rời đi.
Trong mắt Mã Trung Lập hiện lên vẻ oán hận, lại đánh giá Địch Thanh từ trên xuống dưới một lượt, rồi phất tay áo rời đi. Chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn lại Địch Thanh, Thượng Thánh cùng người hầu của gã.
Trương Diệu Ca nhìn về phía Thượng Thánh nói:
- Thiếp hình như không có giữ công tử ở lại.
Thượng Thánh mặt dày mày dạn nói:
- Nhưng ta vốn là bằng hữu của Địch huynh, sao nỡ nhẫn tâm bỏ hắn mà đi?
Địch Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, thấy Thượng Thánh đang nhìn mình, trong mắt đầy sự cầu khẩn, nói:
- Trương cô nương, Thượng huynh ngưỡng mộ tên tuổi của nàng đã lâu, lần này tới đây chính là vì vậy. Chúng ta chỉ nghe thấy tiếng đàn, nhưng chưa nghe được trọn vẹn một khúc, nếu được cô nương tấu cho một khúc nhạc thì thực là vinh hạnh.