Lão Lưu thổn thức nói:
- Nhưng người tốt cũng có thể làm chuyện sai. Y làm sai một chuyện, kết quả áy náy cả đời.
Địch Thanh đã không kìm được tim đập dồn dập, trực giác cho rằng, chuyện ông lão Lưu nói có thể có liên quan với hắn, nghe lão Lưu lại nói:
- Quách đại nhân là võ học kỳ tài, lúc tuổi trẻ đã được tiên đế coi trọng. Trước khi được vào Tiền điện, Y tuy ít tuổi đắc chí, nhưng là người thẳng thắn nhiệt tình, không thể gặp chuyện bất bình, bằng không y cũng sẽ không cứu lão. Lúc đó y ở kinh thành gặp được một thư sinh họ Địch... còn dẫn người đó tới chỗ lão uống rượu. Thư sinh họ Địch đó, lớn lên rất giống ngài, đều là tuấn lãng phi thường.
Địch Thanh trong lòng kinh hoàng, không đợi đoán, ông già Lưu đã nói ra đáp án:
- Ngài không cần đoán, thư sinh đó chính là lệnh tôn. Lệnh tôn và Quách đại nhân đã quen biết từ lâu!
Địch Thanh chợt hiểu rõ rất nhiều chuyện, đột nhiên nghĩ tới, năm đó Quách Tuân và hắn vừa gặp đã thấy hợp, có phải vì thấy hắn quen mặt không?
Ông lão Lưu đổ vài hớp rượu, nói:
- Lệnh tôn tuy là thư sinh nho nhã, nhưng cũng có chút ngay thẳng. Lão thấy họ qua lại thân thiết, rất là vui mừng. Năm đó lệnh tôn ở kinh thành ôn bài muốn thi trạng nguyên, không bao lâu, thì quen biết một cô gái họ Mai, cũng chính là lệnh đường. Lệnh tôn và lệnh đường là vừa găp đã thương, nhưng Quách đại nhân cũng rất thích lệnh đường!
Sắc mặt Địch Thanh tái nhợt, nhớ lại chuyện cũ, tay cầm chén rượu run rẩy kịch liệt, khàn giọng nói:
- Năm đó đả thương cha ta chính là Quách đại ca sao?
Hắn thật sự không muốn đoán như vậy, nhưng không thể không đoán như vậy. Chuyện cũ chợt đến, như gió cuốn tuyết cuồng.
Địch Thanh nhớ rõ cha luôn trọng thương mãi không khỏi, nhớ mẹ vẫn ảm đạm tiều tụy. Hắn biết là có người đả thương cha, hại cha thi không đậu khoa cử, nghèo khó cả đời. Nhưng mẫu thân chưa bao giờ nói với huynh đệ bọn họ kẻ thù là ai.
Hắn không ngờ người đả thương cha mình chính là Quách Tuân_ một Quách Tuân xem trọng như cha anh.
Trong hoảng hốt, nghe thấy ông lão Lưu nói:
- Phải, đả thương lệnh tôn chính là Quách đại nhân, nhưng y không cố ý.
Địch Thanh bỗng nhiên đứng lên, hai má co giật, ông lão Lưu thấy thế, vội gọi:
- Y thật sự là không cố ý đả thương lệnh tôn, tất cả mọi thứ là vì Ngũ long!
Địch Thanh rùng mình, thất thanh nói:
- Ngũ long? Sao có thể liên quan với Ngũ long?
Ông lão Lưu chua xót nói:
- Ngũ long là vật của điềm xấu. Ngài nhớ không, Quách đại nhân từng khuyên ngài bỏ Ngũ long, chính vì năm đó y đã bị vật này làm hại. Hôm đó là ngày tháng , đêm trăng tròn!
- Ngày tháng ? Địch Thanh trong lòng kinh sợ, thầm nghĩ ngày tháng có phải chính là ngày Bát vương gia nói không? Tại sao Ngũ long có thể xuất hiện quái dị ngày này?
Trong mắt ông lão Lưu đột nhiên hiện ra ý kinh hoảng, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng trên trời.
Lúc này ánh trăng sáng tỏ, rọi xuống ánh sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ rải lên mặt đất, giống như mặt đất mạ một lớp thủy ngân.
Ông lão Lưu trong kinh hãi có run rẩy nói:
- Đêm đó trăng sáng cũng sáng thế này, tròn thế này. Đã rất muộn rồi, Quách đại nhân đột nhiên lảo đảo tới quán rượu của ta, mặt không có chút máu, nói mình phạm sai lầm lớn, đả thương lệnh tôn! Lúc đó lão vẫn không tin, lão biết Quách đại nhân tuy thích lệnh đường, nhưng tuyệt đối không ỷ vào võ công ức hiếp kẻ yếu. Nếu như vậy, làm sao y có thể ra tay với lệnh tôn? Lúc đó Quách đại nhân nói năng lộn xộn, ta nhìn đoán ra. Y vô cùng hối hận chán nản, lúc đó y chỉ nói, ‘là ngũ long, là do ngũ long, nhưng ai tin? Không được, ta nhất định phải đi giải thích.’ Đêm đó, Quách đại nhân lặp lại mấy câu nói đó, thì xông ra tửu quán.
Địch Thanh tâm tư hỗn loạn, nghĩ tới điều gì, mặt biến sắc. Ngũ long đột nhiên lộ ra dị trạng, Người bị khống chế đột nhiên tăng thần lực. Hắn là đích thân thể nghiệm, cũng từng bởi vậy màđả thương Mã Trung Lập. Nghe Tào Dật nói, Quách Tuân chắc chắn là bị ảnh hưởng của Ngũ long. Chẳng lẽ, năm đó Quách Tuân đột nhiên bị Ngũ long ảnh hưởng, khó kiềm chế, mới đả thương người?
Địch Thanh cảm động theo, đã hiểu ý của Quách Tuân. Lúc đó Quách Tuân đã cảm thấy là Ngũ long tác quái, do đó sau này mới xem Ngũ long là vật mang điềm xấu. Quách Tuân biết không ai tin, cũng biết mẹ của Địch Thanh sẽ không tin, nhưng Quách Tuân vẫn muốn đi giải thích.
Ông già Lưu nói tiếp:
- Lúc đó lão rất lo lắng, nhưng vẫn đợi tới ba ngày, Quách đại nhân mới trở về. Năm đó lúc nhìn thấy y, xém chút nữa nhận không ra y. Y tiều tụy không giống người, giống như cô hồn dạ quỷ. Chỉ là nói “tìm không được, bọn họ đi rồi”. Sau khi y nói xong câu nói đó, thì hôn mê bất tỉnh. Hai ngày sau y mới tỉnh lại, nhưng chỉ là uống rượu, hình như muốn uống chết mới thôi.
Địch Thanh tuy biết lúc đó Quách Tuân nhất định không sao, vẫn lo lắng nói:
- Sau đó huynh ấy thế nào? Khỏe lên không?
Ông lão Lưu liếc nhìn Địch Thanh có thâm ý, nữa hồi lâu mới nói:
- Sau đó lão tới lỗ tai của ông ấy, ghé vào tai ông ấy thét‘Nếu ngài là đàn ông, làm sai chuyện thì tìm cách bù đắp, không được để người ta xem thường.’ Sau khi Quách Tuân nghe thấy câu nói này của lão, không biết tại sao, đột nhiên bắt đầu ăn cơm. Nhưng sau đó bệnh nặng một trận, xém chút nữa chết rồi, Sau đó y nói với lão: ‘Chuyện ta làm sai, ta phải bù đắp lại, ông tin ta.’Lúc đó lão nói với ông ấy:
‘Ta tin ngài, ta ủ rượu chờ ngài, khi nào ngài cởi được khúc mắc, ta và ngài thoải mái uống một bữa.’
Địch Thanh đang nhìn hai vò rượu trên bàn, tựa hồ đang nhìn giao hẹn giữa hai người đàn ông. Vò rượu đó xanh biếc, dưới màu sắc của ánh đèn lưu chuyển không ngừng, khó có thể nắm bắt, như có tâm sự Quách Tuân chưa từng nói ra.
Ông gìa Lưu cũng đang nhìn vò rượu đó, thổn thức nói:
- Nhưng lúc giao hẹn năm đó, lão cũng chưa từng nghĩ tới giao hẹn này chính là hơn ba mươi năm. Cuối cùng Quách đại nhân không có uống rượu ta ủ cho y. Hai hàng lệ nóng đục ngầu theo khuôn mặt xấu xí chảy xuống. Ông lão Lưu nhìn qua Địch Thanh nói:
- Sau đó... Quách đại nhân tìm được ngài, dẫn ngài vào kinh. Ngài vì bị thương khó di chuyển, mỗi lần y đến chỗ ta uống rượu đều là mặt cau mày có, luôn nói: ‘Ta dẫn Địch Thanh vào kinh, vốn muốn bù đắp sai lầm, nhưng chính là làm hại cậu ấy.’
Địch Thanh sống mũi chua xót, lẩm bẩm nói:
- Huynh ấy làm quá nhiều rồi.
Hắn chưa từng hận Quách Tuân, cho dù lúc hắn biết đã thương cha hắn cũng không có ý hận.
Nếu trách, chỉ có thể trách ông trời trêu chọc!
- Sau kinh biến, Quách đại nhân càng thương tâm, nói với lão, y nhất định tìm được Hương Ba Lạp, giúp ngài tìm Hương Ba Lạp, cũng muốn đích thân giải câu đố này. Y luôn muốn nói ra chân tướng năm đó với ngài, nhưng lại vẫn không dám. Lúc xuất kinh, y gặp lão lần cuối, nói với lão, nếu y chết rồi, thì xin lão truyền đạt với ngài một câu. Đây chính là nguyên nhân hôm nay lão muốn mời ngài uống rượu, vì lão phải chuyển câu nói của y.
Trái tim Địch Thanh đập mạnh lên, trên mặt đã không có chút máu, chậm rãi nói:
- Xin lão nói.
Ông già Lưu run rẩy đứng lên, nhìn chằm chằm Địch Thanh, môi run run nói:
- Quách đại nhân nói, xin ngài thứ lỗi cho ông ấy! Thấy Địch Thanh im lặng không nói, Ông già Lưu nước mắt tuôn đầy mặt, khàn giọng nói:
- Quách đại nhân đời này chỉ làm sai hai chuyện, đều có liên quan với ngài. Bây giờ y đã chết rồi, chẳng lẽ... ngài thật sự không chịu tha thứ cho y?
Ông lão trong kích động lại có mất mát, nước mắt chảy xuống. Lão chờ rất lâu, vì truyền câu nói này, lão không muốn làm Quách Tuân thất vọng. Giữa lúc đó, quỳ xuống đất, không đợi quỳ xuống, Địch Thanh đã kéo ông lão Lưu nói:
- Ta không nên tha thứ huynh ấy.
Ông già Lưu khàn giọng nói:
- Tại sao, chẳng lẽ y làm sai một chuyện, cho dù chết đi, cũng không thể được tha thứ của ngài?
Trong mắt Địch Thanh đã có nước mắt, trầm giọng nói:
- Ta không nên tha thứ huynh ấy, chỉ vì trước giờ ta chưa từng trách huynh ấy. Địch Thanh ta đối với Quách đại ca, chỉ có cảm kích. Nếu lão thích, ta vẫn có thể nói cho Quách đại ca biết, mẹ của ta sớm đã tha thứ huynh ấy rồi. Mẹ ta nói, bà ấy từ lâu đã không hận người đả thương cha, bà không hy vọng ta báo thù rửa hận. Nếu Quách đại ca trên trời có linh thiên, huynh ấy chắc chắn biết.
Ông già Lưu mừng đến phát khóc, khóc như đứa trẻ.
Có những người cả đời khó có một hẹn ước, có những người cả đời không có thực hiện một lần hẹn ước, nhưng cũng có những người sống cả đời, chỉ vì một hẹn ước.
Có đáng không, dòng chảy thời gian đã khắc ghi.
Nước mắt không có lúc chảy hết, nhưng rượu cuối cùng có lúc uống cạn.
Lúc Địch Thanh trở về Quách phủ hơi có chút say. Lúc bước vào Quách phủ, hắn dường như cảm giác Quách Tuân vẫn bên cạnh, nhìn trăng sáng treo cao cao, hắn lẩm bẩm nói:
- Quách đại ca, người thật ngốc.
Trăng sáng đó dường như cũng hóa thành mặt Quách Tuân, cũng nhìn Địch Thanh. Trăng sáng không nói gì, im lặng như kim.
Địch Thanh thu tầm nhìn lại, không đợi tới trước phòng, thì nhìn thấy trong phòng đốt ngọn đèn, có bóng người xuyên lên giấy cửa sổ. Địch Thanh trong lòng hơi ấm áp, thầm nghĩ lúc này vẫn đang chờ hắn, không chừng chỉ có Quách Quỳ..