Địch Thanh kinh ngạc nói:
- Ta vẫn chưa biết nghĩa phụ của La công tử là ai nữa?
La Đức Chính ngạo nghễ nói:
- Nghĩa phụ ta họ La, hiện là Đông Đầu Cung Phụng quan. Khi ngươi bị hạ ngục để thẩm vấn cũng có gặp nghĩa phụ ta một lần.
Địch Thanh cảm thấy hơi ớn lạnh, thầm nghĩ hóa ra La Đức Chính lại là con nuôi của La Sùng Huân, chả trách lại kiêu ngạo như thế. Cái tên đó và tên thái giám đáng chết Diêm Văn Ứng kia cũng đáng ghét chẳng kém gì nhau. Thái giám không sinh được con, nhưng lại cần có người nối dõi tông đường, vì thế mới nhận con nuôi. Mà chỉ cần là người dính dáng bên cạnh thái hậu đều là những thứ chẳng ra gì.
La Đức Chính thấy Địch Thanh không nói gì, nghĩ là đã ép được hắn, liền đắc ý cười nói:
- Địch quan nhân! Đã nhớ ra nghĩa phụ của ta là ai chưa?
Địch Thanh cười nói:
- Hóa ra các hạ là nghĩa tử của Đầu Đông Cung Phụng La đại nhân, chả trách nhìn thấy quen mặt. Các hạ được thừa kế nghiệp cha, thật sự là đáng mừng.
Địch Thanh nói như vậy, đương nhiên là châm chọc La Đức Chính cũng là thái giám. Dương Vũ Thường nghe xong thì hơi đỏ mặt mà cảm thấy buồn cười.
La Đức Chính giận tím mặt, vỗ án quát, nói:
- Ngươi nói cái gì?
Địch Thanh tỏ vẻ kinh ngạc nói:
- La công tử! Ta có nói sai gì không? Các hạ chính là lá ngọc cành vàng, một đấng anh tài, rồi cũng sẽ có ngày được như Đại cung phụng mà dương danh thiên hạ.
Trong lòng La Đức Chính hết sức tức giận, nhất thời không thể cãi lại được. Dương Niệm Ân liền vội vàng lên tiếng:
- Uống rượu, uống rượu nào! Nghe La công tử nói đã có chút tin tức về cái giấy chứng nhận đó rồi đúng không?
La Đức Chính uống cạn cốc rượu, từ trong cốc lấy ra một tờ giấy, đặt mạnh lên trên bàn:
- Hôm nay ta đã lấy được giấy chứng nhận, chỉ cần Dương Bá Phụ kí tên đồng ý ở phía trên, ta sẽ đi nhờ nghĩa phụ đóng cho cái dấu thế là Dương Bá phụ có thể chính thức làm ăn buôn bán rồi.
Dương Niệm Ân vui mừng, nói:
- La công tử lúc nào cũng phóng khoáng.
La Đức Chính nói:
- Cũng chưa bằng công phu mồm mép của một số người. Dương bá phụ ah, có một số người dựa vào bộ mặt tử tế, ngôn ngữ giảo hoạt chuyên đi lừa đảo trái tim của con gái. Dương bá phụ phải thật cẩn thận với những người như thế.
La Đức Chính nói có vẻ chua chát, như hơi kì vọng ở Dương Vũ Thường.
Tuy trên mặt Địch Thanh có khắc chữ, trên trán có sẹo, nhưng hắn vốn là người có tuấn tú thông minh, lại thêm nhiều năm bôn ba, khuôn mặt nhìn hơi phong sương, nhưng lại có sức hấp dẫn đặc biệt. La Đức Chính cũng biết nếu bàn về tướng mạo, thì y còn kém xa so với Địch Thanh. Vì vậy mà y định dùng lời lẽ để thức tỉnh Dương Vũ Thường, chỉ hi vọng nàng có thể quay đầu lại.
Dương Vũ Thường cũng không thèm nhìn La Đức Chính lấy một lần, bàn tay mềm mại hơi vân vê mép áo, khẽ giọng nói:
- Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư...
Những ngày này Địch Thanh vất vả đọc cuốn “Kinh Thi”, còn chăm chỉ hơn cả thi Trạng Nguyên nên hắn biết được đây là bài “Mộc qua (cây đậu mộc)”. hai câu cuối là “Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã.” Ý của bài thơ nói tình yêu nam nữ lúc này đã không còn coi trọng giá trị của vật chất, chỉ mong có được tình yêu vĩnh cửu. Dương Vũ Thường đọc bài thơ vào lúc này, đương nhiên là an ủi Địch Thanh, để hắn biết được tâm ý của mình. Địch Thanh nhìn thấy Vũ Thường đầu tuy cúi, nhưng miệng vẫn hơi mỉm cười mà không thể kiềm lòng mình.
La Đức Chính không biết đọc sách, nên cho rằng Dương Vũ Thường cuối cùng đã bị y làm cho động lòng, ngầm hiểu tờ chứng nhận đó chính là mộc qua, Dương Vũ Thường chính là quỳnh cư. Nàng đã biết ai thật lòng nên muốn lấy thân báo đáp. Nhìn chiếc cổ cao trắng ngần của Dương Vũ Thường mà trong lòng La Đức Chính lại rực lửa.
Dương Niệm Ân đã nhận được giấy chứng nhận, mặt mày hớn hở nói:
- La công tử, uống rượu nào uống rượu nào.
La Đức Chính thấy Địch Thanh không nói, không biết hắn đang chìm đắm trong tình cảm dịu dàng liền cho rằng hắn không còn gì để nói. Y không chịu bỏ cơ hội nhục mạ hắn liền lên tiếng:
- Lần này ta đem giấy chứng nhận tới, không biết Địch công tử có mang gì tới không? Không phải là chút tiền lẻ hèn mọn đấy chứ?
Địch Thanh thở dài trong lòng, nói:
- Đáng tiếc là phụ thân của tại hạ là một người đầy đủ, chỉ thiếu mỗi điều không phải là thái giám…
La Đức Chính biến sắc, chưa kịp nói tiếp thì từ phía cửa sân có người gọi:
- Dương Niệm Ân có nhà không?
Điêu quản gia nghe thấy ngoài cổng có tiếng gõ cửa ầm ầm, liền vội vàng đi ra mở cửa thì thấy có hai người đứng trước cửa, một người hơi gày, một người béo lùn. Cả hai đều ăn mặc theo kiểu quan gia, liền nghi ngờ hỏi:
- Hai vị quan nhân có việc gì không?
Người hơi gày nói:
- Ta là giám quan Các Hóa vụ, vị này là phó sứ Các Hóa vụ.
Điêu quản gia nghe thấy mà sợ hãi, trong lòng nghĩ “Các Hóa vụ phụ trách quản lí việc buôn bán trà, muối. Lão gia muốn gặp hai người này đã tốn không biết bao công sức, nhưng cuối cùng vẫn không được gặp. Sao hôm nay hai người này lại tự dưng tới đây? ”
Điêu quả gia mời hai người vào trong phủ, nhanh chân bước tới trước mặt Dương Niệm Ân, nói rõ thân phận của họ. Dương Niệm Ân nửa mừng nửa lo, không biết dụng ý của hai người này là gì liền vội vàng bước ra, khom người thi lễ nói:
- Hai vị đại nhân tới đây có việc gì thế ạ?
Giám quan hơi gày nói:
- Ngươi tên là Dương Niệm Ân?
Dương Niệm Ân gật đầu liên tục, lại hỏi:
- Ngươi có biết Địch Thanh không?
Dương Niệm Ân không hiểu được, quay đầu nhìn Địch Thanh nói:
- Hắn đang ở phủ của lão hủ, chỉ có điều…không phải do lão hủ mời tới…
Lão nói chuyện còn rào trước vì chỉ sợ Địch Thanh gây chuyện.
Giám quan nói:
- Thế thì đúng rồi. Dương Niệm Ân! Thánh thượng có chỉ! Tể tướng có lệnh! lệnh thu xếp ổn thỏa giấy chứng nhận cho các gian hàng của ngươi. Đây là giấy chứng nhận của ngươi, kí tên lên đây để bọn ta còn về báo cáo kết quả.
Hóa ra Triệu Trinh hạ chỉ, Lã Di Giản liền lập tức lo ổn thỏa mọi chuyện. Có sự chú ý của hoàng đế và thừa tướng, đám quan viên của Các Học vụ làm sao dám chần chừ. Đích thân giám quan xử lý việc này, thậm chí là ngay trong đêm.
Dương Niệm Ân không rõ nguyên do, lại vừa mừng vừa sợ, vội nói:
- Được, được.
Lão điểm chỉ rồi nói với giám quan:
- Hai vị đại nhân từ xa tới, trên đường vất vả, xin mời uống li rượu đã.
Viên phó sứ nói:
- Bọn ta thực sự không có thời gian rảnh, rượu này xin miễn cho.
Địch Thanh đi tới thi lễ nói:
- Hai vị đại nhân vất vả rồi. Tại hạ là Địch Thanh, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.
Giám quan nhìn từ trên xuống dưới Địch Thanh nói:
- Ngươi là Địch Thanh? Không đơn giản chút nào. Sau này…
Nói tới đây y chợt dừng lại rồi lại cười nói
- Nói không chừng sau này ngươi phải quan tâm tới bọn ta ấy chứ. Địch Thanh! Sau này có chuyện gì cần tới bọn ta, thì cứ tới thẳng Các hóa vụ nói với bọn ta một tiếng, không cần làm phiền đến thánh thượng.
Địch Thanh cười nói:
- Hai vị đại nhân vất vả rồi, Địch mỗ vô cùng cảm kích. Sau này nếu có việc gì cần nhờ tới huynh đệ, xin cứ dặn dò. Tại hạ vẫn còn chưa biết quý tính của hai vị.
Giám quan nói:
- Ta tên Biên Hiểu Đỉnh, đây là trợ thủ của ta, tên Dịch Địch.
Địch Thanh rót đầy hai chén rượu, bưng lại nói:
- Những lời nói khách khí không cần nói thêm nữa. Hôm nay hai vị đại nhân cùng ta uống một li, trời giá rét thế này coi như làm ấm người.
Biên Hiểu Đỉnh cười ha ha nói:
- Cũng được.
Y cùng với Dịch Địch nâng chén rượu lên uống cạn với Địch Thanh một chén. Biên Hiểu Đỉnh đặt chén rượu xuống nói:
- Địch Thanh! Bọn ta còn phải quay về phục chỉ, không dám chậm trễ…
- Vậy hôm khác rảnh rỗi, nhất định sẽ mời hai vị đại nhân uống một trận thật đã.
Địch Thanh cười nói. Biên Hiểu Đỉnh gật gật đầu, cùng với Dịch Địch rời đi.
Đến lúc này, Địch Thanh mới quay lại bàn tiệc, nói với Dương Vũ Thường:
- May mà không bị nhỡ việc.
Dương Vũ Thường kinh ngạc nói:
- Sao có thể mời giám quan của Các học vụ tới được.
Địch Thanh cười nói:
- Không phải ta mời mà là ta nói với thánh thượng chuyện này, nên người mới sai người đi làm. Chuyện này tới tận hôm nay ta mới nói, không ngờ đã làm xong rồi.
Dương Vũ Thường nói:
- Hóa ra chàng đã gặp được thánh thượng rồi à?
Địch Thanh nói:
- Nhưng ta lại chẳng có bản lĩnh gì. Thật hổ thẹn! Hổ thẹn
La Đức Chính nghe Địch Thanh nói thế, rõ ràng là đang châm chọc mình có bản lĩnh mới gặp được thánh thượng của mình thì mặt đỏ tưng bừng. Lúc này tấm giấy chứng nhận chưa được đóng dấu vẫn ở trên mặt bàn, dưới ánh nến, đúng thật là chướng mắt.
Dương Niệm Ân vội nâng chén với Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, uống rượu, uống rượu.
Lão thấy Địch Thanh được nói chuyện với hoàng thượng, rõ ràng là còn mạnh hơn người cha thái giám kia nhiều. Tính tình của lão vốn gió chiều nào theo chiều ấy, nên lập tức thay đổi thái độ với Địch Thanh luôn.
La Đức Chính vô cùng xấu hổ, giơ tay xé tấm giấy chứng nhận kia đi, căm giận nói:
- Dương bá phụ, tại hạ làm việc thừa rồi, cáo từ!
Dương Niệm Ân vội nói:
- La công tử vất vả, già này vô cùng cảm kích. Rượu này uống vẫn chưa hết, chi bằng uống thêm lúc nữa?
La Đức Chính thấy Dương Niệm Ân nghĩ một đằng nói một nẻo, ý nghĩa thâm sâu, lại lên cơn giận, phất tay áo, quay người mà đi. Dương Niệm Ân đợi gã đi ra khỏi cổng rồi mới đuổi theo nói:
- Trời tối rồi, La công tử về cũng được. La công tử đi cẩn thận.
(): Mộc Qua:
Đầu ngã dĩ mộc cô (qua).
Báo chi dĩ quỳnh cư.
Phỉ báo dã,
Vĩnh dĩ vi hảo dã.
Cây Đậu Mộc (người dịch: Tạ Quang Phát)
Mộc qua người tặng ném sang,
Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.
Phải đâu báo đáp ai ơi,
Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.