Mấy ngày nay, Sasuke vừa hết lòng dốc sức cưa Sakura, lại còn lo đối phó với tình địch gây khó dễ nữa, thật là khổ hết chỗ nói.
Tình địch ngang nhiên nắm tay, ôm vợ- của- hắn- ngay- trước- mặt- hắn, hắn nổi cơn ghen lồng lộn muốn giết thằng tình địch chó má kia, lại bị nàng tức giận ngăn cản. Điển hình là vụ sáng nay.
- Sasuke, anh thử động vào một sợi lông tơ của anh Tokuro xem! Có tin tôi cạch mặt anh đến già không?
Sasuke uỷ khuất rụt nắm đấm lại, tay buông cổ áo Tokuro ra, mặt tràn ngập vẻ thương tâm, uất ức nhìn Sakura.
- Em..... Em bất công..... Rõ ràng là hắn được ôm em, hôn trán em, sao anh không được? Anh là bạn trai em mà.....
- Bạn trai đang trong thời kỳ xét tuyển! - Sakura cười lạnh nhấn mạnh - Với lại, anh ấy khác, anh khác!
Uầy, câu này đụng vào đúng nỗi đau của hắn rồi. Sasuke cúi đầu tủi thân vì bị phân biệt đối xử.
Trong khi đó, trái ngược với bộ dạng thảm hại của Sasuke, Tokuro mặt cười tươi phơi phới, kiêu ngạo hất mặt đi lướt qua hắn, trắng trợn khoác vai Sakura như khiêu khích hắn.
- Sakura, còn một tháng tới là sinh nhật em rồi, em thích quà gì?
Nghe vậy, Sakura mới giật mình sực nhớ ra cũng sắp tới sinh nhật 23 tuổi của mình.
Aizz..... Lại thêm một tuổi, sắp thành bà già đến nơi rồi....
Nhớ đến tình trạng tay trong tay của mình và Tokuro, liếc mắt lại thấy biểu cảm ghen tức dữ dội của Sasuke, Sakura cười lạnh, nghiêng người dựa vào lòng anh, vờ nũng nịu nói.
- Gì cũng được..... Anh Tokuro tặng gì em cũng thích....!!!
Tokuro được Sakura hùa theo, càng thêm vênh váo nhìn Sasuke đang tức muốn hộc máu kia.
Cứ tưởng rằng hắn sẽ nổi điên xông lên tách hai người ra, không ngờ hắn lại bình tĩnh đến lạ thường, mỉm cười ôn nhu hỏi nàng.
- Sinh nhật này anh nhất định sẽ tặng cho em món quà tốt nhất.
- Hả!?? Là.... Là gì? - Sakura có chút tò mò thắc mắc.
Ai đó ra vẻ thần bí, không chịu tiết lộ nhanh, ngoắc ngoắc tay gọi nàng:
- Lại gần đây, anh chỉ nói cho em thôi.....
Sakura nửa tin nửa ngờ, khó tránh khỏi chần chừ, cảnh giác nhìn hắn. Nhưng cuối cùng sự tò mò cũng đã gạt hết mấy cái nghi vấn kia đi, chậm rãi tiến lại.
Thấy tốc độ Sakura quá chậm, hắn vươn tay kéo mạnh nàng, ôm chặt trong lòng, ghé môi sát bên tai nàng thì thần.
- Thân thể xử nam hàng độc có một không hai này tặng hết cho em thoải mái sử dụng đó.....
- Anh..... Anh..... - Mặt Sakura đỏ bừng, cắn răng thẳng thừng từ chối -..... Tôi.... không cần hàng chất lượng kém!
Cái gì cơ? Hàng chất lượng kém?
Sasuke nhíu mày, không tự chủ được nhìn xuống bản thân. Bo đì chuẩn, sáu múi, cơ thịt rắn chắc, đạt chứng nhận đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, sao nàng lại có thể đánh đồng hắn với hàng vỉa hè, chợ đêm kém an toàn lại không ngon miệng thế kia chứ?- Em yêu, muốn đánh giá hàng hoá phải tự mình kiểm tra.
- Hừ! Không phải tôi sờ nắn đến phát chán rồi sao! Rõ ràng là kém chất lượng! - Sakura hùng hổ nói, không để ý đến nội dung có hơi..... lệch lạc, quan trọng nhất là cái mặt gian xảo của ai đó.
- Ồ..... Em sờ lúc nào vậy, sao anh không nhớ? - Sasuke cực kì "ngây thơ" cao giọng nói, cố ý để cả cái phòng này không ai không nghe được.
Mà Sakura thì vẫn chưa nhận ra ý đồ của hắn, thấy hắn cao giọng cũng khí thế bừng bừng cao giọng theo:
- Não anh có vấn đề à, không phải hôm qua trong gian thay đồ tôi còn dùng cả miệng để kiểm hàng rồi sao!??
Cả căn phòng im re, hàng loạt ánh mắt không thể tin được bắn về phía Sakura.
Dùng miệng để kiểm hàng.....
'Xin Chúa thứ lỗi cho con vì đã có những suy nghĩ..... không trong sáng nhưng quả thực là con không thể không nghĩ như vậy..... Amen!' Đây là lời thú tội của đa số người phục vụ ở đây.
Đến người như Tokuro cũng khó tránh khỏi có những suy nghĩ không nghiêm chỉnh, mặt biến sắc lúc trắng lúc xanh.
Sakura cũng bắt đầu nhận ra điều bất thường, cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời mình ban nãy xong suýt nữa sốc quá mà cắn đứt lưỡi.
Sao..... Sao nàng có thể nói ra mấy lời..... đen tối như thế? Trời ạ, sao nàng không tự vẫn luôn đi cho rồi..... Nhục..... Thật quá nhục.....
Sakura chán nản gục đầu xuống, không còn mặt mũi nào mà đối diện với ánh mắt của người đời nữa, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa tên khốn trước mắt.
- Đã dùng qua miệng để kiểm tra rồi thì đương nhiên kết quả không thể sai được rồi, phải không? - Sasuke nhếch môi cười đến khốn nạn, cố tình lớn giọng nhắc lại.
- Anh..... Vô liêm sỉ!!!
- Bây giờ em mới biết à? Tch tch.... Chậm quá đấy.....
Lửa giận của Sakura cháy ngợp trời không cách nào hạ xuống, cũng không cách nào trút được ra ngoài. Nàng cảm thấy tiếp tục nói với tên này không khéo đứt mạch máu não rồi chết luôn cũng nên!
- Tôi không thèm nói chuyện với loại người như anh nữa! - Sakura đẩy mạnh hắn ra, giận đùng đùng bỏ đi lên tầng.
- Là không thèm nói hay là không thể nói lại được đây, em yêu?
Một câu đâm trúng tim đen Sakura, hại nàng suýt nữa bước hụt mà lăn từ cầu thang xuống.
Sasuke nhìn bóng lưng cứng đờ của Sakura mà cất tiếng cười sảng khoái.
Khà khà.....! Sau bao nhiêu năm, nàng vẫn không phải là đối thủ của hắn!
Đến khi bóng nàng khuất sau cầu thang, nét mặt Sasuke lập tức thay đổi 180°, không còn vẻ trêu đùa, cợt nhả nữa.
- Hừ! Thử động vào cô ấy nữa xem, có tin tôi chặt tay anh không? - Ánh mắt Sasuke sắc bén, lãnh huyết chiếu thẳng lên Tokuro.
- Anh nghĩ anh là ai mà ngăn cản tôi? Anh tưởng tôi sợ anh chắc..... ngài Uchiha? - Tokuro không chút lo sợ, cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt hắn như khiêu chiến.- Anh nên như vậy, nếu không..... - khoé môi hắn kéo lên một nụ cười ma quỷ -.....cái công ty nhỏ bé cha mẹ anh để lại sẽ không còn tồn tại được lâu đâu.....
Bàn tay Tokuro siết chặt.
Chỉ trong vòng có mấy ngày nay, tập đoàn Universe với người đứng đầu là Uchiha Sasuke liên tục chèn ép công ty của anh, cướp nhiều khách hàng lâu năm, các gói thầu đem lại lợi nhuận cao, siết chặt khâu kiểm tra chất lượng trên thị trường và xuất khẩu, dẫn đến ảnh hưởng không nhỏ tới nguồn thu nhập của công ty, giá cổ phiếu suy giảm rõ rệt.
Mặc dù cả hai đều là tập đoàn lớn trên thế giới nhưng Tokuro buộc phải thừa nhận, hắn thực sự là một nhân tài xuất sắc, rất có bản lĩnh trên thương trường, bản thân anh không thể nào địch lại!
Thật ra, nếu muốn, anh có thể nhờ ông Thomas giúp đỡ nhưng như vậy thì còn gì là danh dự nữa.
Tự mình không thể đánh lại tình địch mà phải đi nhờ người khác, anh đâu còn mặt mũi mà đứng trước mặt Sakura mà nói yêu nàng nữa!
- Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh làm vậy sao! Dù anh có dùng thủ đoạn gì đi nữa, tôi sẽ không từ bỏ bất cứ thứ gì, kể cả công ty lẫn Sakura.
"Thứ"?
Sắc mặt Sasuke bỗng lạnh đi mấy phần, sát khí bao trùm xung quanh.
- Ăn nói cho cẩn thận, Sakura không phải là "thứ", cô ấy là người con gái tôi yêu, là người xứng đáng được hưởng những gì tốt nhất. Và tôi, có đủ khả năng để cho cô ấy mọi thứ!
- Nhưng nếu cô ấy không cần những thứ vật chất tầm thường đó? Cô ấy muốn tình yêu chân thành, sự thấu hiểu, sự chung thuỷ! Một người mới chỉ quen biết cô ấy được có một năm như anh làm sao cho cô ấy được những thứ đó?
Sasuke bỗng cười phá lên, tiếng cười làm người ta rợn tóc gáy. Hắn cười khẩy, khinh thường nhìn Tokuro.
- Sakura sinh vào 28/3, thích ngủ nướng, lúc ngủ luôn ôm gối, trước khi đi ngủ và sáng thức dậy rất thích có một nụ hôn trên trán, thích đồ ngọt, ghét ăn rau, ghét đồ quá cay. Thích đọc truyện tranh, ngôn tình và các truyện mang tính hư cấu nặng, các tác giả yêu thích là Diệp Lạc Vô Tâm, Cửu Lộ Phi Hương, J.K Rowling, C.S Lewis.
- Thích màu tông ấm, đặc biệt là hồng đào, trắng. Loài hoa yêu thích nhất là hoa anh đào, ghét hoa ăn thịt người dù cả đời chẳng gặp bao giờ.
- Sakura thích nuôi rắn, phượng hoàng, mèo trắng, đã từng nuôi một con phượng hoàng hồng đặt tên là Haruka và một con mèo trắng tên Fuyuki. Ghét nhất động vật có kích thước nhỏ hơn 6cm, có 6 chân trở lên.
- Quan niệm sống là: "Sống phải biết hưởng thụ, tội quái gì phải yêu, kết hôn làm gì cho khổ. Độc thân là số 1".
Mặt Tokuro vị biến sắc, khó tin nhìn hắn, kinh hãi không nói nên lời.
Do sự che giấu kín kẽ của ông Thomas nên dù người có quyền lực nhất trời cũng không thể tra ra. Vậy sao hắn có thể biết rõ từng sở thích, sở ghét của nàng như vậy? Đến anh sống chung với nàng từ bé cũng phải mất mấy năm mới khám phá được gần hết về nàng.
Nhưng chỉ bằng này thông tin vẫn chưa thấm vào đâu, Sasuke không khách khí nói thêm vài vấn đề hơi..... nhạy cảm.....
- Trên ngực, vị trí trước tim có vết sẹo dài khoảng 3cm. Số đo ba vòng: 76 - 60 - 93. Có nhiều máu buồn, điểm mẫn cảm ở trên vành tai, cần cổ, sau gáy, trên ngực trái, dưới eo bên phải, thích nhất được hôn ở môi, cổ, gáy và được ôm từ phía sau.
Biểu cảm sau đó của Tokuro trông vừa đáng sợ vừa thê thảm đến đáng thương, kinh hãi đến không thốt nên lời. Trong khi đó, Sasuke vẻ mặt đắc ý vì giành được chiến thắng đi lướt qua anh, cười sảng khoái, giọng nói cao ngạo khiêu khích.
- Nhóc con, trước khi cậu hoàn tất quá trình tiến hoá thành con người thì chúng tôi đã yêu nhau từ lâu rồi. - Rồi hiên ngang bỏ đi.
Muốn đấu với hắn? Còn non tay lắm!
.......
"RẦM!!!"
Sakura hung hăng đóng sập cửa phòng, thở phì phò vì tức.
Mặt dày, vô liêm sỉ, khốn nạn, bại hoại, bê tha (bê đê + tha hoá), dâm tặc,..... à không, chỉ bằng những từ này sao diễn tả đủ bản chất con người hắn!
Bề ngoài thì ra vẻ lịch sự, nho nhã, chứ bên trong thì mục ruỗng, thối nát ra sao chỉ có nàng đây biết rõ! Đúng là lưu manh giả danh tri thức! Sao kiếp trước nàng nhìn không ra bản chất thật của hắn?
Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng trầm xuống, nhuốm màu bi thương.
Phải rồi, kiếp trước thời gian nàng và hắn sống hoà thuận bên nhau không nhiều, tính ra cũng chỉ khoảng một năm. Sau đó thì nàng chết, đừng nói là tìm hiểu nhau, đến nhìn mặt nhau cũng không thể, với lại, lúc đó hắn vẫn còn căm ghét nàng.....
Không rõ vì sao bây giờ hắn đột nhiên thay đổi như vậy, còn nói yêu nàng, không từ thủ đoạn ép nàng làm người yêu hắn.
Sakura chưa từng dám quên bài học xương máu từ kiếp trước, vậy nên ngoài mặt coi như chấp nhận nhưng lại cố tình chèn ép hắn, tỏ ra thiên vị, thân mật quá mức với người đàn ông khác, mục đích chính là để đả kích lòng tự tôn đàn ông của hắn, buộc hắn từ bỏ nàng.
Thế nhưng..... bất kể dù nàng có cố gắng chọc tức hắn thế nào, hắn vẫn một mực cam chịu, không nổi giận, không đánh nàng, không mắng nàng, nhất quyết không từ bỏ nàng. Chính vì điều này càng làm Sakura khó hiểu hơn.
Nếu hắn nói hắn yêu nàng, luôn một lòng chờ đợi nàng, tại sao trước đây lại đối xử tàn độc với nàng như vậy? Có phải là do tội lỗi hay đánh mất rồi mới biết trân trọng? Nhưng nàng làm gì quý giá đến mức hắn sẵn lòng chịu lời nguyền kia chỉ để cả hai có thể gặp lại nhau?
Thật quá lằng nhằng, phức tạp! Nhưng dù là vì lí do gì đi chăng nữa, có một sự thật không thể thay đổi. Hắn đã từng vì người con gái khác phản bội lại nàng và giết chết nàng!
Nàng, Sakura này sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! Nàng đã sai lầm một lần rồi cái giá phải trả cho sai lầm đó quá đắt, sẽ không có lần thứ hai đâu!
Sau sự kiện thách thức hoành tráng vừa rồi, Sasori tức tốc gửi Sakura đến Rio, Brazil với lí do dưỡng bệnh theo nguyện vọng của em gái.
Tại nơi này, anh đặt hết niềm tin vào thằng bạn thân nhất của mình.
- Mày nhớ chưa, Deidara, nhất định phải chăm sóc em gái tao tử tế đấy! Còn nữa, phải giám sát nó thật chặt, không cho phép bất cứ giống đực nào lại gần nó, thằng nào tiến tới trong phạm vi bán kính m phải diệt sạch! - Sasori nắm chặt tay thằng bạn, tha thiết dặn dò, nhờ cậy.
Deidara mặt lạnh giật tay ra khỏi cặp móng chó kia, nhíu mày hung ác trừng mắt, gằn giọng.
- Nói như mày thì chỉ cần tao lại gần Sakura là phải thắt cổ tự tử luôn à?
- Thằng điên, tất nhiên mày là ngoại lệ.....
Chân mày Deidara dãn ra, nguôi giận chưa được bao lâu thì bị chọc cho tức phọt máu.
-.....vì tao có coi thằng lưỡng tính như mày là giống đực bao giờ đâu!
Deidara nổi điên, co chân hung ác đạp Sasori ngã lộn cổ vào trong xe, đóng sầm của lại quát lên với tài xế.
- Mau đưa thẳng trốn trại này cút ngay là khỏi tầm mắt ông! Nhanh!!!
Tài xế hoảng sợ đạp chân ga phóng vút đi, để lại trước cổng toà biệt thự hùng vĩ đồ sộ một người đàn ông tóc vàng dài che khuất nửa mặt đang nổi điên quát mắng, một đoàn vệ sĩ mặc vest đang khổ sợ nhịn cười và một cô gái tóc hồng đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Em cười cái gì? Muốn ăn đòn à? - Deidara giận cá chém thớt quay phắt lại trừng Sakura.
Sakura biết điều nén cười, mặt mày nịnh nọt ra ôm tay Deidara, hết sức khôn lỏi nói.
- Em cười là cười vào mặt anh Sasori, rõ ràng anh Deidara đây đẹp trai, manly ngời ngời thế này ra. Đàn ông gặp anh đảm bảo bị khí thế của anh áp bức, đàn bà nhìn thấy anh liền bị vẻ đẹp nam tính của anh hớp hồn! Em gái nói đúng không? - Sakura cười tinh nghịch đung đưa tay anh, nịnh hót tung anh lên chín tầng mây.
- Nói dối không chớp mắt! - Deidara bể ngoài thì cau mày vờ bất mãn chứ trong lòng đã sung sướng cười hơ hớ ra rồi.
- Thầy cô dạy phải nói thật, em là một học sinh rất biết nghe lời mà! - Sakura chớp mắt vô tội nói, chọc cho Deidara cười phá lên.
- Ha ha! Mồm mép khá lắm, em gái! Được, anh thích! Thưởng!
- Khà khà! - Sakura cười khoái trá, mắt sáng quắc - Anh trai là số một! Em muốn ăn tất cả các món đặc sản của Brazil!
Deidara hào phóng vung tay ra lệnh cho người vào thông báo cho đầu bếp chuẩn bị, mặt tươi phơi phới khoác vai Sakura dẫn đi vào trong.
Sakura và Deidara không phải anh em ruột nhưng mối quan hệ rất tốt không khác gì người thân ruột thịt, cũng giống như với Konan, Yahiko, Itachi và nhiều người khác, đều là chơi với nhau từ bé đến lớn. Cũng chính nhờ những tác động "không lành mạnh" của thế hệ đàn anh đàn chị này mới một phần hình thành nên tính cách khốn nạn, thích chơi lầy của Sakura và thế hệ con cháu sau này.Về chuyện tình cảm của Sakura, Deidara cũng đã nghe Sasori và Itachi thuật lại. Chính vì để đề phòng bất trắc, anh còn mời gần chục chuyên gia tư vấn tâm lý đến để điều trị tinh thần cho em gái.
Nhưng là không hiểu sao biểu cảm, thái độ, hành động của Sakura hết sức bình thường, bình thường đến đáng sợ.
So với con người mắt long sòng sọc cầm dao chém giết mấy hôm trước thì một Sakura bình tĩnh, phong độ thế này đúng là làm người ta choáng, cứ như hai con người khác nhau vậy.
Thậm chí, Deidara bắt đầu hoài nghi, liệu em mình có mắc bệnh đa nhân cách không vậy ta?
Anh cũng thử mời bác sĩ về khám thử, kết quả hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì. Đúng là kì quái, chẳng lẽ bị ma nhập?
"Phập!"
Một con dao bạc phóng vụt đến, lưỡi dao đâm xuyên qua lưng ghế, ghim ngay sát mặt Deidara, chỉ cách có xấp xỉ mm.
Đây chính là cái giá phải trả vì dám nghi ngờ Sakura bị ma nhập, còn có ý định mời thầy đồng về.
Sakura xoay xoay con dao bạc thứ hai trong tay, giọng nói nhẹ nhàng, phảng phất mùi uy hiếp.
- Anh có ý kiến gì về vấn đề sức khỏe tinh thần của em sao?
Deidara mặt tái mét, lắc đầu như điên.
- Ừm..... Tốt! - Sakura hài lòng đặt con dao xuống bàn ăn, tiếp tục dùng bữa.
Thấy Sakura sau khi suýt giết người xong mà vẫn ăn uống ngon lành như thường, Deidara vừa sợ vừa kính nể.
- Wow.....! Em gái, em luyện phi dao lúc nào mà đẳng cấp thế?
Bàn tay cầm dĩa của Sakura hơi khựng lại, cúi đầu trầm mặc, ánh mắt khẽ liếc sang con dao bạc sáng chói bên cạnh, một tia bi thương xẹt qua trong mắt....
Kể từ khi nhớ lại kiếp trước, không chỉ những kí ức, cách suy nghĩ sống lại mà những kĩ năng, thói quen trước đây cũng dần hình thành lại như xưa. Nàng vẫn nhớ, từ cách cầm đến phi dao này là do một tay hắn dạy nên.
Còn nữa, trong những ngày gần đây, nàng thường xuyên mất ngủ, cảm giác nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, xa lạ thật trống vắng, cô đơn. Thật nhớ cảm giác ấm áp khi nằm trong lồng ngực rắn chắc, có một vòng tay rộng lớn ôm lấy nàng, rồi mỗi sáng tỉnh dậy sẽ có một nụ hôn áp lên trán nàng, đôi mắt trìu mến, yêu thương nhìn nàng.
Sakura nhếch môi cười chua xót, cố gạt bỏ những hoài niệm đó ra khỏi đầu. Nhớ để làm gì chứ, dù sao những điều đó chưa bao giờ là thật, tất cả đều là giả dối!
Đối với Sakura mà nói, nhớ lại vừa là một điều may mắn, vừa là một nỗi bất hạnh.
Nàng phát hiện ra được rằng kẻ mà nàng đã suýt giao hết tương lai cho lại là kẻ đã khiến cho cuộc đời trước của nàng khốn khổ, nhục nhã, tuyệt vọng thế nào! Biết trước được bản chất con người hắn, nàng đã có cơ hội cứu vãn lại tương lai của mình. Đó là một may mắn!
Nhưng biết được thì sao, nàng đâu thể rút lại được tình cảm mình đã đặt lên hắn cả hai kiếp! Nhớ lại quá khứ, nàng tuy không còn mơ lại những cơn ác mộng nữa nhưng cũng không làm nàng khá lên được khi biết những gì nàng vẫn nghĩ là mơ đều là thật! Và nàng đã phải trải qua quãng thời gian còn kinh khủng hơn cả sống trong địa ngục, đó mới là điều bất hạnh nhất!Ngày đó ở bệnh viện, sau khi nổi cơn điên loạn rồi tỉnh lại, Sakura đã nghĩ rất nhiều.
Bây giờ bi lụy, đau khổ vì tình thì đúng là chỉ để làm trò cười cho nhân loại, càng làm hắn đắc ý hơn. Với lại, cái trò khóc lóc khổ sở đòi chết vì tình đã quá lỗi thời rồi!
Đã từng trải qua cái chết một lần ở cái tuổi quá trẻ, nàng đương nhiên ý thức được mạng sống đáng quý như thế nào. Sau cùng thì không dễ gì mới được ban cho một cơ hội làm lại từ đầu, nàng không dại mà chơi kiểu "thất tình tự tử" đâu!
Vì vậy, mấy ngày nay, Sakura cực kì biết hưởng thụ, một ngày ngoài ăn, ngủ, chơi ra thì chẳng còn việc gì cả! Theo như cách tả của Sasori trước đây thì Sakura không khác gì một con lợn chính hiệu! Cơ mà nàng cũng chẳng quan tâm!
Thực tế, Sakura cũng không vô công dồi nghề đến vậy, ăn trực nhà người ta thì phải đóng chút vai trò có ích chứ. Mà ở đây, chức năng của nàng là đuổi gái hộ Deidara. Ví dụ như thế này.....
Vào một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng, dưới bóng râm mát mẻ, Sakura đang nằm dài trên ghế dựa uống Coca lạnh, ngắm trời ngắm đất ngắm mây, ngắm cây ngắm cỏ ngắm hoa ngắm vườn, bỗng từ xa truyền đến tiếng cãi nhau ầm ĩ ở cổng truyền đến hết sức nhức đầu, làm tụt hết mood của nàng.
Dạo này nàng đây đang rất khó ở, đến Deidara cũng phải biết điều tránh xa. Lâu lâu tâm trạng mới tốt lên được một chút, vậy mà có kẻ dám chán sống làm tụt hứng của nàng, phải xử!
- Cái qué gì ồn thế? - Sakura nhíu mày hỏi vệ sĩ sau lưng.
- Thưa tiểu thư, là hôn thê của thiếu gia đến! - Vệ sĩ đằng sau cung kính trả lời - Thuộc hạ sẽ đi xử lí ngay, tiểu thư tiếp túc nghỉ ngơi.
- Không cần! Cho vào đây! - Giải quyết luôn một thể cho đợi rách việc!
- Vâng!
Vệ sĩ tức tốc rời đi, vài phút sau trở lại đem theo một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đến.
Sakura liếc mắt đánh giá sơ bộ. Người phương Đông, cao trên m, tóc nhuộm nâu đỏ, mặt mũi trông cũng được coi là mỹ nữ, dáng người hoàn hảo, mặc toàn đồ hàng hiệu. Nhìn là biết chắc là tiểu thư nhà giàu nào rồi, tính cách sang choảnh, kiêu căng y như loại "kẻ thứ ba" chuyên đi phá vỡ hạnh phúc người khác trong ngôn tình. Tạm thời kết luận là thế.
Thấy cô ta đến gần, Sakura không buồn nhúc nhích, tiếp tục nằm, thái độ thờ ơ, coi người trước mắt là không khí.
Nếu là như các trường hợp khác, có lẽ đối phương đã nổi điên quát mắng rồi, đằng này, cô ta vẫn duy trì nụ cười trên mặt, dịu dàng bắt chuyện.
- Chào em, chắc em là Veronica, em gái của anh Deidara, chị đã nghe anh em kể rất nhiều về em. Chị là Kanna Izzu, hôn thê của Deidara.
Chỉ qua lời này của Kanna, Sakura đã có thể hoàn thiện đánh giá về người này. Bà phù thủy này không đơn giản chút nào, tính cách âm hiểm, ngoan độc, rất có đầu óc tính toán, khác hắn với bọn tiểu thư bánh bèo kia.
Đảm bảo Deidara rất ghét mụ phù thủy này, thế nên mới cấm không mụ này bước chân vào nhà, còn cho người đuổi đi. Có lẽ trở thành hôn thê được chẳng qua là do hai gia đình tự đính ước với nhau, bất chấp Deidara phản đối.Chắc bà phù thủy này đã biết trước thân phận của nàng nên mới có biểu hiện thân thiện, lấy lòng thế kia để đạt lừa được ấn tượng tốt của nàng.
Loại này khó chơi nhất, hơn hẳn so với vụ Cecillia trước đây, nhưng không sao, nàng vẫn thừa sức cân được.
- Rất tiếc, tôi chưa từng nghe kể về cô và cũng chẳng phải chị em gì của cô, phiền gọi đúng họ của tôi - Sakura nhàn nhạt trả lời, thái độ hờ hững.
Nụ cười của Kanna thoáng chốc cứng đờ nhưng nhanh chóng tươi trở lại, cười ngọt ngào.
- Chưa nghe rồi sẽ nghe kể. Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, gọi tên không phải sẽ gần gũi hơn sao!
Loại này không những khó chơi mà còn mặt dày, để thắng được, nàng còn phải mặt dày hơn, đánh nhanh thắng nhanh.
- Không có hứng nghe! Dù sao mấy loại câu chuyện cũ rích như cô tôi nghe phát chán rồi.
- Làm sao em biết được chuyện của chị chứ? Câu chuyện của ai cũng có nét riêng biệt mà! - Mụ phù thủy tiếp tục mặt dày.
Sakura lười không thèm suy nghĩ, cứ thế đọc một mạch ra.
- Cô là tiểu thư của một gia đình giàu sang, từ nhỏ được chiều chuộng vô đối. Lớn lên nhờ vào thế lực gia đình trở thành diễn viên nổi tiếng. Cô đem lòng yêu thầm Deidara từ nhỏ và thề rằng lớn lên sẽ gả cho anh ấy.
- Hai gia đình môn đăng hộ đối dễ dàng đính ước, cô đạt được sự yêu quí từ mẹ Deidara để bà chỉ chấp nhận con dâu là cô. Không ngờ, Deidara không đồng ý, ra sức phản đối cuộc hôn nhân này, bất chấp ngăn trở từ bố mẹ, chỉ muốn kết hôn với một cô gái với gia cảnh bình thường, chắc là vì anh đã yêu sâu đậm cô gái đó rồi.
- Đường đường là một người gia thế hiển hách, học hành giỏi giang, lại quen Deidara từ bé, nay thua dưới tay người bình thường như vậy, hẳn cô sẽ không phục, tìm đủ mọi cách để chia cắt hai người. Cuối cùng, bằng một thủ đoạn bần tiện, bỉ ổi nào đó, cô đã khiến cô gái kia hiểu lầm và rời đi, vĩnh viễn không trở lại.
- Sau này khi biết được mọi chuyện, anh tôi trở mặt thành thì với cô, sống chết không chấp nhận kết hôn với cô, thậm chí cạch mặt, cấm không cho cô bước chân nửa bước vào nhà anh tôi.
Nói xong một lèo, Sakura nhếch môi châm chọc trước vẻ mặt tái mét của Kanna, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng lên người Kanna.
- Tôi nói đúng chứ, cô Izzu?
Kanna siết chặt bàn tay, trán đẫm mồ hôi lạnh, căng thẳng cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn trực tiếp vào mắt Sakura, sợ sẽ bị nàng nhìn thấu suy nghĩ, phanh phui các bí mật còn lại.
- Vậy là đúng rồi à? Tch.... Câu chuyện thật nhạt nhẽo, quá tầm thường! Lẽ ra nếu thêm chi tiết sai người hạ độc nữa thì câu chuyện sẽ hay hơn phải không?
Kanna rùng mình run sợ, mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trắng, không thể tin được nhìn Sakura, môi mấp máy, rõ ràng là bị dọa sợ đến không nói nên lời.
- Ồh..... Vậy là có à? - Sakura làm vẻ ngỡ ngàng, rồi vờ suy tư hỏi - Có phải là một loại độc không màu không mùi không vị, bơm trong không khí, hít vào một thời gian dài sẽ gây ra ung thư phổi rồi dẫn đến tử vong không? Sau đó, cô tạo hiểu lầm giữa hai người, thành công khiến cô gái đó tuyệt vọng bỏ đi, đến chết cũng hiểu lầm rằng người mình yêu không yêu mình, đúng không?- Cô..... Cô..... - Kanna run rẩy khuỵu xuống, che miệng khóc nấc thành từng tiếng.
Biểu hiện này rơi vào trong mắt Sakura, trong phút chốc, kí ức kiếp trước dội về. Cũng là trong kiếp trước, Karin, ả ta xuất hiện và dùng phương thức tương tự thế này để sát hại thái hậu, vu tội cho nàng, gián tiếp dẫn đến kết cục bi thảm của chỉ mình nàng sau này.
Mặc dù sau này biết hắn vốn không thuộc về nàng nhưng nàng vẫn căm thù những kẻ dùng thủ đoạn ngoan độc thế này! Vì sự ích kỉ của mình mà hành hạ người khác, vui vẻ lắm sao?
Bàn tay Sakura nắm chặt như muốn bóp nát tay vịn gỗ, ánh mắt chuyển lạnh như băng, áp lực vô hình đè lên khiến Kanna không dám thở mạnh.
- Deidara đã biết chưa?
Cô ta run rẩy lắc đầu, cúi rạp xuống cầu xin.
- Xin cô..... Tôi van xin cô đừng nói cho anh ấy biết..... nếu không..... nếu không..... - ánh mắt Kanna bỗng xẹt qua một tia ác độc không rõ.
- Nếu không thì sao? Giết tôi? - Nàng cười khinh bỉ - Chỉ bằng cô thì làm gì được tôi? Nên nhớ, cô còn sống được sau khi nói chuyện với tôi là vì tôi còn nể mặt mẹ anh tôi. Nhưng còn anh ấy liệu có để cô sống yên không khi biết sự thật thì tôi không dám chắc...... Giờ thì cút ngay, đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi nữa!
Sau khi Kanna bỏ chạy, người vệ sĩ sau lưng nàng bất ngờ lên tiếng.
- Tiểu thư, làm sao cô biết được chuyện này? - Đến cả anh ta là thuộc hạ thân cận mà mới chỉ nghe phong phanh, Sakura lại có thể kể tường tận đến vậy, còn biết được cả điều mà thiếu gia không biết nữa.
- Tôi từng nghe Sasori lảm nhảm linh tinh lúc say rượu năm năm trước. Vốn nghĩ chỉ là chuyện đùa thôi nên lúc nãy nói suy đoán của mình ra, không ngờ...... - Sakura ảo não thở dài, buồn bã ngước lên bầu trời xanh biếc không gợn mây. Đúng là thời buổi này chuyện hư cấu đến mấy cũng có thể xảy ra, bản thân nàng đã và đang trải nghiệm quá rõ ràng cái hư cấu này rồi.....
- Anh tôi có yêu chị ấy không?
- Có, rất yêu! - Anh ta không chút do dự khẳng định - Ngoài cô gái đó ra, tôi chưa từng thấy thiếu gia cười hạnh phúc, ấm áp, yêu chiều tuyệt đối như vậy với người phụ nữ nào khác cả!
- Anh ấy rất chiều tôi đấy còn gì! - Nàng nổi hứng chọc ngoáy anh chàng vệ sĩ, làm anh ta đỏ mặt lúng túng.
- Tất nhiên, vì tiểu thư như em gái ruột thiếu gia mà..... Còn đối xử như với người mình yêu thì vẫn chỉ có cô gái đó thôi! - Nhớ tới điều gì đó, ánh mắt anh vệ sĩ đầy buồn bã - Sau khi cô gái đó bỏ đi, thiếu gia như phát điên, lục tung khắp nơi lên tìm kiếm cô gái đó nhưng không hề tìm được, cho đến bây giờ hay sau này......có lẽ sẽ không bao giờ tìm được nữa.....
- Đừng nói cho anh ấy biết.....
- Nhưng.....
- Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không được phép tiết lộ! - Sakura cắt lời, thấy sự bối rối, lúng túng của thuộc hạ, nàng nhẹ giọng khuyên - Có những việc biết cũng chẳng tốt lên được, thậm chí còn tệ hơn, thà đừng biết còn hơn.....Dù thấy rất không phải nhưng anh cũng không thể không phủ nhận lời tiểu thư. Thiếu gia đã quá khổ sở để tìm cô gái đó rồi, nếu biết người đã không còn thì sẽ thành thế nào nữa.....
- Thuộc hạ sẽ không nói nửa lời!
- Ừ..... Ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.....
Người thuộc hạ cung kính cúi đầu rồi lui xuống, còn lại một mình Sakura trong khu vườn tĩnh lặng.....
- Chị thật may mắn.....
Đúng, người con gái đó thật may mắn, hơn nàng rất nhiều. Không phải nàng ghen vì người đó chiếm được tình yêu của anh, mà là vì dù đã mất, chị vẫn còn được người đàn ông chị yêu nhớ mãi không quên, một lòng chung thuỷ.
Còn nàng, nàng đã từng chết dưới tay người nàng yêu. Người nàng yêu không một phút giây nào không mong nàng sẽ chết thật nhanh, vĩnh viễn cút khỏi hắn để hắn có thể làm người hùng trong trái tim người hắn yêu.
So với chị ấy, kẻ còn sống như cô thê thảm hơn nhiều so với một người đã chết. Thật khiến nàng ghen tị mà.....
.....
- Tiểu thư, có người muốn gặp cô!
Vừa nằm yên tĩnh chua được bao lâu đã có người vào đánh thức, dạo này số nàng cũng đen quá đi.....
- Giống gì? - Sakura không buồn mở mắt, hỏi.
- Thưa tiểu thư, là giống đực!
- Không gặp! - Nói đùa, không phải Deidara đã tuyên bố không được phép để giống đực lại gần nàng cơ mà, còn có người hỏi làm gì? Dĩ nhiên trừ vệ sĩ ra, theo cách nói của Sasori thì anh chưa từng coi họ là đàn ông.
Người hầu lúng túng không biết nên làm thế nào, vừa sợ đắc tội với vị khách ngoài kia cũng sợ làm tiểu thư bảo bối của thiếu gia phật ý. Cuối cùng, chúa cũng phái người xuống cứu rỗi cô.....
- Cô "sân bay", cháu đến sao dám không chào?
Giọng nói trẻ con kiêu ngạo vang lên, vừa lọt vào tai đã chọc cho Sakura nổi đóa, bất chấp hình tượng, hung ác xông đến người vừa có những phát ngôn không thiện ý.
- Thằng cháu bất hiếu kia, vừa gọi cô là gì cơ! Mày giỏi thì nhắc lại cho cô xem!
Danny bị vẻ mặt muốn cắt tiết người của ai đó dọa cho cong đít chạy, không quên quẳng lại vài câu đâm thọt.
- Cô à, cháu biết cháu giỏi rồi, cô không cần khen đâu! Cơ mà cháu dù ham sống sợ chết cũng phải biết nghe lời cô mà nhắc lại chứ, cô "sân bay" nhỉ!!!
- Mày..... Mày đứng lại cho cô!!!
- Cô đùa cháu à! Cô đã thấy ai đang bị ma nữ với thân hình bức tường đuổi rồi bị gọi đứng lại thì đứng lại luôn chưa!!?
Nói thế này thì khác quái gì chê Sakura xấu như ma, thân hình không lồi không lõm, phẳng như bức tường. Phải biết nỗi đau của Sakura chính là bị người ta chê là lép như tường!
- Aaaa..... Lâu không gặp mà thích bật nhờn rồi nhờ! Cô không là phẳng mày thì đúng là quá có lỗi với trời cao mà!
Qua một hồi đuổi bắt, vẫn là sức người trưởng thành thắng một đứa bé. Dù chiến thắng không oai phong cho lắm nhưng kệ, ai ngắm mà lo.
Sakura mặt mũi đen xì xì túm cổ áo Danny, dễ dàng nhấc bổng khỏi mặt đất, đưa lên trước mặt, cười nguy hiểm một cái.
- Hề hề..... Cháu giỏi lắm mà, sao tự nhiên câm như hến thế kia!?
Danny biết mình yếu thế, đành giở chiêu nũng nịu, nịnh hót cũ.
- Cô à, thật ra cô cũng đừng buồn vì mình..... không mọc "đồi núi".....
- Hm..... Ý cháu là gì? - Sakura nheo mắt nguy hiểm
- Khoa học chứng minh những người "đồi núi" có chiều cao khiêm tốn thường rất thông minh, IQ cao vô đối..... Với lại, có một câu triết lý rất đúng đắn..... - Danny hơi ngập ngừng rón rén nhìn Sakura như hỏi xin ý kiến.
- Nói!
Danny do dự nhìn nàng một lát, rồi cũng lấy hết dũng khí mở miệng.
-..... Bưởi, táo, lê rồi sẽ thành mướp, chỉ có bức tường vẫn mãi trường tồn với thời gian.....
Sakura mặt lạnh te trong giày lát, quay sang nói với người hầu đang khiếp sợ sau lưng.
- Đem cho tôi cái bàn là đến đây!
Cô người hầu đi được m cách đó vẫn nghe rõ mồn một tiếng gào khóc bi thiết như gà bị cắt tiết của Danny bé nhỏ đáng thương.
Tiếng "gà bị cắt tiết" này đã làm kinh động đến một vị khách đang đến trước cổng vườn.
- Sakura, Danny vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đừng quá nặng tay với nó.....