Bàn tay còn không chạm nổi đến Sakura, cả người ả bị dây xích kéo giật lại, ngã lăn ra sau.
Sasuke cau mày kéo nàng lui lại, liếc mắt ra hiệu cho cai ngục đứng gần đó.
Cai ngục nhận lệnh, đi đến nhấn công tắc đỏ bên cạnh cửa, lập tức một dòng điện cao thế truyền qua dây xích thép đến ả.
Karin oằn người lên vùng vẫy vì cơn tê buốt không ngừng lan toả trên khắp cơ thể, căn ngục yên tĩnh thoáng chốc vọng ra tiếng la hét thống thiết cùng mùi thịt cháy khét.....
- Sasuke, đủ rồi!
Sakura không đành lòng nhìn tiếp, siết chặt bàn tay ý muốn hắn mau dừng lại. Nhận ra nàng đang sợ hãi, Sasuke ôm nàng vào lòng vỗ về, trấn an, đồng thời ra lệnh cho cai ngục dừng tay.
Kiếp trước nàng nghe đồn rằng người đàn ông này tàn nhẫn, máu lạnh, cũng không phải nàng chưa từng được chứng kiến điều đó bao giờ nhưng đến mức độ này thì..... Sakura nén không nổi rùng mình, khẽ đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói.
- Em muốn nói chuyện riêng với cô ta một lát, anh ra ngoài được không?
Trong mắt hắn ẩn chứa sự do dự, không yên lòng để nàng lại một mình, nhưng thấy dây xích, gông kiềng chằng chịt trên người ả, đến cuối cùng vẫn đồng ý ra ngoài cùng cai ngục.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Karin không còn gì phải kiêng kị, lớn giọng quát mắng:
- Con khốn! Sao mày dám ôm chàng ấy?! Loại gái lầu xanh như mày sao xứng đứng bên cạnh chàng, vị trí đó phải là của tao!!!
Vốn lúc trước còn có chút không đành lòng, muốn xin tha cho ả, bây giờ bị ả nói cho như vậy, suy nghĩ đó đều biến mất sạch. Sakura cười lạnh đáp.
- Thành ra như vậy rồi còn kiêu ngạo, cô bị điện giật đến cháy não rồi à?! Tôi có xứng hay không còn cần kẻ như cô đánh giá chắc!!
- Mày có xứng thì thế nào! Quan trọng rằng chàng ấy không yêu mày, mày quên rồi sao!? Mày quên rằng ai đã giết mày, ai đã phản bội mày sao!? Ha ha ha.....!!! Chàng ấy đã vứt bỏ mày chết cháy để cứu tao!!! Ha ha ha.....!!! Mày vĩnh viễn chỉ là đồ thua cuộc!!!
- Vậy thì cô còn không bằng kẻ thua cuộc này! Nhìn cho kỹ xem, hiện tại, ai mới là kẻ__bị__vứt__bỏ?
Hai câu đã đánh trúng tâm lý Karin, ả oán hận trừng mắt, không từ bỏ kế hoạch ly gián hai người.
- Tao bị vứt bỏ, mày cũng đã từng bị vứt bỏ, mày dám chắc chắn rằng mày sẽ không bị vứt bỏ lần nữa!? Mày rồi cũng sẽ rơi vào tình cảnh như tao thôi, muốn sống không được, muốn chết không xong!!! Ha ha ha.....!!!
Sakura khựng lại, có hơi dao động. Muốn sống không được, muốn chết không xong, cảm giác này nàng đã từng trải qua suốt hàng vạn năm. Nhưng đó là quá khứ, quan trọng nhất là hiện tại nàng đang sống rất tốt.
- Tôi không thể chắc chắn bất cứ điều gì trong tương lai nhưng kể cả có điều gì xảy ra đi chăng nữa, tôi tin anh ấy. Một người đã vì tôi mà không tiếc mạng sống, sẵn sàng chờ đợi tôi nhiều năm trời chỉ để có thể gặp lại tôi một kiếp thì không có lý gì để tôi phải nghi ngờ.- Mày..... Mày nghĩ rằng chàng thực sự vì mày sao!? Hoang đường, điều đó không bao giờ xảy ra! - Ả không tin, lớn tiếng cười nhạo phủ nhận.
Sakura không cãi lại, chỉ nhàn nhạt nói.
- Lời nguyền tình ái, kẻ trúng nó sẽ phải chịu tất cả các sự tra tấn về tinh thần. 100,000 kiếp cô đơn, không gia đình, không người yêu thương, cả đời sinh ra trong cô độc, chết cũng trong cô đơn.
- Hai mươi vạn kiếp sống nghèo khổ, cả đời phải làm con rối cho người khác tiêu khiển, sống vì người nào, chết cũng để phục vụ cho người đó.
- Ba mươi vạn kiếp bị phản bội bởi chính những người mình yêu thương, tin cậy nhất: bạn bè, gia đình, người yêu. Cuối cùng chết trong đau khổ.
- Bốn mươi vạn kiếp nếm trải cảm giác vĩnh viễn không bao giờ được ở bên cạnh người mình yêu, chỉ có thể đứng từ xa nhìn người đó hạnh phúc bên người khác.
- Chịu tất cả một trăm vạn kiếp bất hạnh chỉ để đổi lấy một điều ước, điều ước đó là gì tôi nghĩ cô cũng đã đoán được. Anh ấy có thật lòng yêu tôi không, tôi tự biết rõ.
Karin chết lặng người không thốt nên lời. Phủ nhận, bảo ả biết nói gì đây, sự thật đã rõ rành rành như vậy. Hoá ra nhiều năm trôi qua như vậy, chàng vẫn chỉ yêu một người. Ả tưởng rằng chỉ cần có thể khiến chàng căm hận cô ta, tự tay giết chết cô ta, ả sẽ có cơ hội. Nhưng thực tế quá rõ ràng, sau khi cô ta chết, chàng tìm đủ mọi cách để có cơ hội ở bên cô ta lần nữa, còn với ả, chàng dồn hết mọi căm hận lên, thậm chí không chút thương tiếc biến ả thành ra thế này.
Ả thua rồi, đã thua ngay từ khi kế hoạch bắt đầu.....
.......
Bầu trời chiều phương Tây đỏ rực rỡ, mặt trời vĩ đại thu lại những tia nắng cuối ngày còn đang vương trên mặt nước, đám mây rồi từ từ chìm dần xuống mặt biển. Bên trên mỏm đá cao nhìn ra biển, những cơn gió mang theo hương mặn thổi vi vu, chạm đến hai bóng hình.
- Để cho cô ta ra đi thanh thản đi, cô ta đã nhận hết những báo ứng xứng đáng phải nhận rồi - Sakura khẽ nói, âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
- Ừ....
- Chôn cất cô ta tử tế một chút, cũng nên xem cô ta còn người thân nào không, để họ sống an nhàn nốt phần đời còn lại.
- Ừ....
Sakura nhíu mày bất mãn nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh hờ hững của Sasuke bên cạnh, như vô tình mở miệng.
- Em muốn đi lấy chồng, sắp xếp giúp em mấy cuộc hẹn xem mắt nào tốt nhé!
- Em dám! - Hắn giận dữ quay phắt sang trừng Sakura, thiếu chút nữa là bóp chết nàng.
- Ha ha..... Em đùa mà..... - Nàng cười trừ vỗ vai trấn an hắn, liền bị hắn kéo lại ôm vào trong ngực, hậm hực dụi đầu vào cổ nàng, nhỏ giọng oán trách.
- Đùa chẳng vui gì cả..... Sao em không kể lại xem hai người đã nói gì ở trong nhà lao, toàn nói mấy thứ linh tinh.....
Sakura bỗng dưng cười không nổi, trong mắt ảm đạm, phảng phất tia áy náy, đau lòng. Nàng đẩy mạnh hắn ra, đột nhiên vung tay lên cho hắn một cái tát.Cái tát dĩ nhiên không hề đau, nhưng đang yên đang lành bị ăn một cái như vậy, Sasuke không khỏi sửng sốt ôm một bên má vừa bị đánh, đứng đờ ra không biết làm thế nào thì đã thấy nàng quát lên với hắn.
- Đồ ngu nhà anh, thích bị hiểu lầm lắm đúng không? Tôi đánh anh này, hiểu lầm đi! Sao im lặng thế, muốn chịu đựng à, tôi cho anh toại nguyện! - Dứt lời, nàng vung tay lên muốn cho hắn thêm mấy cái bạt tai nữa, nhưng lần này cánh tay mới hạ xuống giữa chừng đã bị hắn giữ lại.
Còn không đợi nàng kịp phản ứng, hắn lần nữa ôm nàng vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt vương trên làn mi. Lúc bấy giờ, Sakura mới nhận ra rằng mình đã khóc, vừa giận vừa đau lòng đến phát khóc.
- Em biết rồi?
- Anh còn dám hỏi!!! - Từ trong ngực hắn, nàng ngửa đầu quát lớn - Rõ ràng chỉ cần giải thích vài câu là xong chuyện, lại cứ xin lỗi lằng nhằng này nọ! Anh bị thiếu muối à, có cần em tặng cho mấy bịch Iốt không!?
Khoé môi Sasuke giật giật. Hắn phát hiện một sự thật mới mẻ là dạo này nàng có vẻ chửi rất thâm nha..... Tuy nhiên, tạm dẹp vấn đề này sang một bên, vào chuyện chính.
- Em sẽ không tin!
Sakura nổi giận ngay lập tức há miệng mắng lại, Sasuke đã nhanh chóng cướp lời.
- Anh phản bội em, sỉ nhục em, đánh em, giết em, sau đó lại nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, muốn quay lại bên em, em có tha thứ nổi không?
Sakura nghẹn họng, cúi đầu im lặng. Hắn nhìn biểu hiện của nàng, cười chua xót.
- Chắc chắn là không thể, đúng không? Vậy anh thà để em cứ nghĩ anh là một thằng khốn nạn đã tổn thương em rất nhiều còn hơn. Ít ra như vậy em sẽ không dễ dàng chấp nhận anh.
- Như vậy thì có gì tốt chứ!? - Sakura nhịn không nổi trách, hai người họ hiểu lầm lâu như vậy, đã uổng phí không biết bao nhiêu thời gian quý giá rồi.
Sasuke cúi đầu hôn lên trán nàng, nhẹ giọng trả lời.
- Anh đã đánh mất em một lần, tất cả là vì không đủ niềm tin vào em. Theo đuổi em càng khó khăn, anh mới hiểu được rằng thứ đã đánh mất không dễ gì có lại, càng phải biết trân trọng em. Hơn nữa, trước kia anh đã làm tổn thương em bao nhiêu, bây giờ cũng nên nhận lại bấy nhiêu.
- Nhưng lời nguyền kia.....
- Vẫn chưa thấm là bao so với những điều em đã phải một mình chịu đựng, nhất là khi chính anh là kẻ đẩy em nào con đường cùng đó. Xin lỗi em, Sakura.....
Đôi môi khẽ áp lên gò má, chóp mũi rồi bờ môi. Một nụ hôn nhẹ nhàng mang theo đầy áy náy, hối hận.
Quãng thời gian đen tối, đau đớn kia bất chợt ùa về trong tâm trí nàng. Nàng vẫn nhớ cảm giác cô đơn bủa vây, lạnh lẽo ăn sâu vào xương tuỷ, đói khát giày vò nàng đến kiệt quệ, khát vọng người nàng yêu sẽ đến đưa nàng thoát khỏi mọi sự tra tấn này.....
Nhiều năm trôi qua, sau bao nhiêu biến cố thăng trầm của cuộc đời, rốt cuộc khát vọng đó đã thành hiện thực.....
Hơi thở ấm áp cùng làn môi mềm áp lên vành tai nàng, một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Xin lỗi vì đã để nàng chờ quá lâu, ta đã đến rồi đây, Sakura..... ta sẽ không bao giờ rời bỏ nàng lần nữa....."
-----------
Nửa đêm.....
Sau khi hai người trở về nhà từ vách đá, Sakura đột nhiên kéo lấy hắn, chủ động hôn. Tất nhiên là hắn làm sao mà nhịn được khiêu khích này, lập tức dành lại quyền chủ động, ôm nàng đi đến phòng ngủ. Sau nhiều hồi mây mưa, đến nửa đêm Sakura không chịu nổi mà thiếp đi. Sasuke lúc này mới chịu buông tha, bế nàng đi tắm rửa rồi trở lại giường.
Ngắm nhìn nàng ngủ say sưa trong lòng mình, làn mi dài thi thoảng khẽ rung, miệng chóp chép vài tiếng, hắn cười thỏa mãn hôn lên cái miệng nhỏ kia.....
Trong mơ, Sakura thấy cái đùi gà cứ cọ cọ trên môi rất nhột, liền há miệng cắn mạnh nó một cái, cảm giác nhột biến mất, nàng vui vẻ cười tủm tỉm nhai nhai.
Ngoài đời thực, Sasuke bất đắc dĩ sờ môi dưới bị nàng cắn chảy máu, lại nhìn nàng vẫn tiếp tục ngủ ngon lành, còn cười sung sướng như vậy, hắn lắc đầu hết cách.
Bỗng, Sakura không biết đang mơ gì, hàng mày nhíu chặt, bàn tay đè chặt ngực, ngay đúng vị trí trái tim, vẻ mặt đau đớn, hoảng hốt hơi thở gấp gáp. Nàng đột nhiên mở mắt, không báo trước hỏi.
"Đối với chàng..... ta là gì?"
Bàn tay hắn áp lên má nàng, dịu dàng vuốt ve, trong mắt chỉ có yêu thương sâu đậm dành cho người con gái trước mắt.
"Là người ánh sáng của cuộc đời ta, không có nàng, ta sẽ chẳng là gì cả."
"Vậy..... nếu ta làm gì sai, chàng có bỏ rơi ta không?"
"Không bao giờ nữa!" Hắn khẳng định, đặt lên môi nàng một nụ hôn cam đoan. "Bất kể nàng gây ra chuyện sai trái tới đâu, ta vẫn sẽ mãi mãi bên nàng, che chở cho nàng."
Chân mày Sakura dãn ra, sự hoảng hốt trên gương mặt thay thế bằng vẻ mãn nguyện.
"Chàng biết không..... ta chưa từng hối hận..... vì những gì ta đã chọn....."
Sasuke sửng sốt. Lời này nàng đã nói trước khi ra đi, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.
"Nàng đã chọn gì?"
Sakura không trả lời, chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, nhanh chóng quay lại giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của hắn, bên môi đọng lại một nụ cười hạnh phúc, miệng khẽ mấp máy, thanh âm rất nhỏ nhưng đủ để hắn nghe thấy.
"Chọn ở lại bên chàng....."
Nàng chưa từng hối hận vì ngày đó đứng trước cánh cổng, nàng đã không đi vào để trở về Thiên giới mà lại quay về doanh trại Hoả quốc cứu hắn, cũng như quyết định yêu hắn sau này.....
Thì ra là vậy....
Khoé môi hắn kéo lên một cười hạnh phúc, cánh tay siết chặt nàng trong ngực, ánh mắt ấm áp, nhu hoà.
"Ta yêu nàng.... vĩnh viễn là như vậy.....
Đại sảnh dinh thự Alexandra rộng lớn hôm nay được trang hoàng lung linh, đầy ắp khách khứa được mời đến dự tiệc đính hôn, người nào cũng ăn vận sang trọng, cao quý, từng cử chỉ đều thể hiện mình là người xuất thân nhà quý tộc có gia giáo nhưng bản chất thật của họ thế nào đã bộc lộ rất rõ qua ánh mắt.
Qua lớp kính từ căn phòng trên cao nhìn xuống, Sakura nhíu mày, có chút không hài lòng mở miệng.
- Sao lại có nhiều như vậy? Không phải bảo chỉ mời một vài người quen thôi sao?
Sasori mới mở cửa vào phòng, vừa nghe vậy cũng tiến lại ngó xuống, nhún nhún vai nói.
- Anh chịu! Tất cả khách được mời đến hôm nay chủ yếu là đối tác làm ăn của Tokuro, còn lại một phần là bạn của ông nội và gia đình mình.
Thấy sắc mặt Sakura không được tốt lắm, anh mới nhớ rằng em gái rất ghét mấy bữa tiệc với những kẻ giả tạo thế này, hơn nữa, có vẻ dạo này tâm trạng nó không được tốt cho lắm.
- Nếu em không vui thì để anh cho người đuổi bớt đi.
Nàng thở dài, mệt mỏi lắc đầu.
- Không cần, em không sao.
Sasori nhìn vậy càng không yên tâm, khẽ vươn tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng khuyên.
- Sakura, hôm nay là ngày trọng đại, đừng miễn cưỡng bản thân phải chịu đựng điều gì em không muốn. Em thích phá gì thì phá, hôm nay anh trai hứa sẽ không đứng ngoài cười vào mặt em nữa.
Sakura liếc xéo anh một cái, một hơi kể sạch tội lỗi của anh.
- Năm em tuổi, anh cũng nói như vậy trước khi em đổ mười lọ nước tương vào bình rượu nho lớn chuẩn bị cho khách và trộn không dưới lọ mù tạt vào tủ kem cốm chuẩn bị cho món tráng miệng. Kết quả là em thì bị phạt cấm túc nửa tháng, còn anh thì ngày nào đi qua cửa phòng em cũng đứng lại, chõ mồm vào khe cửa cười sung sướng đúng phút rồi mới đi.
Bàn tay đang xoa đầu nàng khựng lại, lập tức biết ý thu về. Sasori cười nịnh nọt ôm tay em gái, ra sức lấy lòng.
- Em gái xinh đẹp tuyệt trần, em xem, hôm nay là ngày vui tháng vui năm vui, có phải nên xí xoá hết chuyện xấu trong quá khứ đi không!?
Sakura không hề bị lay động, nở một nụ cười "thân thiện" nhìn anh, giọng nói "thiên thần" vang lên.
- Sau vụ đó, em đã thề, thù này nhất định phải báo.
Sasori bất giác rùng mình run rẩy, anh cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra với mình.
- Hôm qua, em đã "đặc biệt" vì anh mà cho người đi in một bộ ảnh D chất lượng siêu tốt rồi để lại trên bàn ông.
- Ảnh..... Ảnh đó là gì vậy? - Ai đó toát mồ hôi lạnh, hoang mang hỏi.
- Ảnh nóng cấm trẻ em, địa điểm: khách sạn Emerald, Mahattan, năm ngoái.
Sasori đứng hình trong gió, sắc mặt thay đổi liên tục đúng bảy màu cầu vồng, cuối cùng dừng lại ở màu xanh lét, người run cầm cập. Cảm giác lúc này của anh giống như một người mặc sịp hồng choé đang nhảy chân sáo quanh Nam Cực thì bị người ta chụp ảnh được rồi tung lên Internet.Nụ cười bên môi Sakura càng thêm "hiền từ", nàng vỗ vỗ đầu người anh trai đáng thương của mình, ánh mắt hết sức "ấm áp".
- Hẹn gặp anh ngày mai ở đám cưới..... đấy là trong trường hợp anh có thể đến được.....
Bỏ lại Sasori không biết sống chết thế nào trong phòng, nàng hiên ngang rời đi.
Aizzz..... Đúng là trút được không ít buồn bực trong lòng ra ngoài sẽ thấy nhẹ nhõm hơn hẳn mà..... Chỉ khổ cái người đen đủi kia phải làm vật hy sinh.....
Dù vẫn đang khoái chí vì báo được thù, Sakura vẫn vui không nổi vì lời ban nãy Sasori nói.
'Hôm nay là ngày trọng đại, đừng miễn cưỡng bản thân phải chịu đựng điều gì em không muốn.'
Nếu nàng nói..... nàng không muốn kết hôn thì sao?
Kết hôn là nghi lễ quan trọng nhất cuộc đời của mỗi con người, bởi đó là ngày hai người dám tuyên bố với thế giới về tình yêu của họ, nguyện nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.
Nhưng người nàng sắp lấy không phải người nàng yêu, còn người nàng yêu sẽ vĩnh viễn không bao giờ thuộc về nàng.
Nàng rất muốn bỏ chạy đến một nơi thật xa, một mình sống nốt phần đời còn lại. Chỉ là, nàng không thể bỏ lại Tokuro, anh đã vì nàng mà hy sinh rất nhiều.
Năm Sakura tuổi, trên đường cùng Tokuro đi học về thì bị bắt cóc. Kẻ bắt cóc gọi điện đe doạ nếu giao tiền chậm giờ sẽ rạch vết mặt nàng. Nhưng khi ông nội đã giao tiền xong xuôi, hắn lại không thả nàng mà giữ lại định cưỡng hiếp. Khi đó, Tokuro không màng tính mạng, liều chết xông lên ngăn cản, thậm chí bị hắn đâm hai nhát vào bụng, còn gắng gượng dẫn nàng chạy trốn ra ngoài. Nếu sau đó không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời, e là anh đã mất mạng.
Năm nàng tuổi, trường tổ chức đi dã ngoại trên núi, không may trời mưa bão, đoàn xe bị mắc kẹt trên núi, đất sạt lở khiến xe rơi xuống rừng phía dưới, trong số đó là xe chở nàng và anh. Tai nạn đó đã khiến học sinh thiệt mạng, người bị thương nặng, số còn lại chỉ thương nhẹ. Sakura may mắn nằm trong số bị thuồng nhẹ, nhưng Tokuro lại là trong người bị thương nặng suýt chết, lý do là vì đã lấy thân bảo vệ nàng khỏi mọi va đập mạnh từ ngoài.
Nói đúng ra, cái mạng này của nàng là nợ từ Tokuro. Vậy mà nàng bây giờ chẳng lẽ lại bỏ mặc ân nhân cứu mạng của mình trong đám cưới mà anh mong đợi nhất? Hoàn toàn không thể!
Nếu nàng đã không thể làm gì khác để báo đáp anh thì phải hoàn thành ước nguyện duy nhất của anh. Đó là lí do vì sao nàng chấp nhận lời cầu hôn của anh lúc trước.
Dù là kiếp này hay kiếp trước, nếu trời đã định sẵn nàng sẽ không thể có được hạnh phúc, vậy thì cứ thế đi, ít ra nàng còn có thể khiến người khác hạnh phúc. Như vậy cũng tốt, tốt cho cả nàng..... cả hắn.....
......
Sau khi chính thức thông báo về lễ kết hôn ngày mai, Tokuro trong bộ âu phục chỉnh tề nắm tay Sakura tiến vào sàn khiêu vũ điệu Valse đầu tiên, các đôi khác cũng lần lượt theo vào ở các điệu tiếp.Khi mọi người dồn hết sự tập trung vào sàn khiêu vũ, bàn tiệc, Sakura thành công trốn ra ngoài vườn, tạm thời thoát khỏi sự ồn ào nhức đầu bên trong.
Cởi bỏ đôi giày cao gót vướng víu, Sakura chân trần rảo bước trên con đường đá, đi đến ngồi bên đài phun nước, ngâm đôi chân trắng vào dòng nước mát lạnh trong vắt, đùa nghịch.
Hồi bé mỗi lần có chuyện gì buồn mà không tìm được ai tâm sự, nàng lại ra đài phun nước nghịch nước, nghịch đến cả người từ trên xuống dưới ướt sũng mới thôi. Chẳng qua là bây giờ vì hoàn cảnh bắt buộc nên nàng phải giữ trang phục khô ráo, ra vẻ một tiểu thư trang nghiêm, nết na. Thật mệt mỏi......
Tiết trời vào đêm vẫn có chút se lạnh, Sakura chỉ mặc mỗi bộ váy hở vai không tay, dài hơi quá gối, khi có gió thổi đến, nàng không kìm được run lên.
Bỗng, từ phía sau, một chiếc áo khoác ấm áp chùm lên, che chở nàng khỏi cái lạnh, mùi hương quen thuộc khiến nàng sững lại trong giây lát, không dám quay đầu nhìn người sau lưng là ai.
- Trời lạnh như vậy, sao không ở bên trong? - Sasuke chỉnh lại áo khoác bao bọc kín vai nàng, lo lắng trách.
Đúng là hắn rồi.....
Sakura cúi đầu trầm mặc, tuy không hiểu sao hắn có thể ở đây nhưng nàng cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến những thứ vụn vặt như vậy.
- Anh không nên đến đây, Uchiha!
Bàn tay hắn hơi cứng lại, siết nhẹ vai nàng.
- Vì sao?
- Nơi này không chào đón anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh! - Nàng lạnh nhạt thốt lên, đứng lên tránh khỏi bàn tay hắn.
Hơi ấm trong tay vuột mất, trong mắt hắn phảng phất tia mất mát, buồn bã nhìn nàng, thanh âm chua xót vang lên.
- Giữa chúng ta..... thật sự không còn cơ hội nào nữa?
- Không phải anh là người rõ nhất sao? Chúng ta đi đến ngày hôm nay, tất cả đều là do anh! Tôi hận anh! - Nàng đột nhiên kích động hét lên, lời này không rõ là nói cho hắn nghe, hay cho bản thân mình nữa.
Cánh tay hắn bỗng vươn tới, kéo nàng vào lòng.
- Anh....!
- Em hạnh phúc không?
Sakura khó hiểu ngước lên nhìn hắn.
- Anh hỏi, em có hạnh phúc với cuộc sống bây giờ không? - Hắn lần nữa lặp lại, âm thanh trầm khàn vọng bên tai khiến nàng chần chừ.
Không! Sẽ không còn là hạnh phúc mà em khát vọng nếu thiếu anh.....
Nhưng lời nói ra ngoài miệng lại là:
- Tại sao lại không chứ!? Có Tokuro ở bên cạnh, tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết!
- Ừ..... Vậy là tốt rồi.....
Hắn cắn chặt răng, đè nén mọi khổ sở trong lòng. Đau khổ thế nào hắn cũng sẽ chịu, bắt hắn phải nhìn người hắn yêu lấy kẻ khác, hắn cũng sẽ nhẫn nhịn mà chúc phúc cho họ. Chỉ cần nàng hạnh phúc, sống thật vui vẻ là được rồi.....Cánh tay ôm nàng buông lỏng, thân hình lùi lại ra sau, hắn xoay người dứt khoát rời đi, không lời từ biệt.
Đến khi bóng dáng hắn khuất sau rừng cây, Sakura không còn giữ được vẻ lạnh nhạt, hờ hững lúc trước nữa, yếu đuối ngồi trên mặt đất, gương mặt không biết đã đẫm lệ từ lúc nào.
- Nếu đã yêu đến vậy, em hà tất phải cố chấp trốn tránh, làm khổ lẫn nhau.....
Itachi nhịn không được bước đến cạnh nàng ngồi xuống, thở dài nói.
- Anh thật không thể hiểu nổi, sao em lại không thể cho nó một cơ hội? Nếu là vì những chuyện cũ thì em nên quên chúng đi, quá khứ đã là quá khứ rồi.
- Cái quan trọng là nó đã vì em mà cố gắng thay đổi rất nhiều. Mặc dù không hoàn toàn bỏ được bản tính bá đạo, thích cưỡng chế, cũng không sửa được cái mặt lạnh nhưng về phương diện khác khá tiến bộ. Nó biết em thích ăn ngon nên từ nhỏ đã đi theo đầu bếp chuyên nghiệp học nấu ăn. Trong năm em học đại học ở Nhật, nó bắt Tenten đến ở cùng em để tiện chăm sóc em, đồng thời cung cấp tin tình báo cho nó.
- Tin tình báo? - Sakura ngưng khóc, ngóc đầu dậy nhìn sang Itachi.
- À..... Tức là hàng tuần, Tenten sẽ chịu trách nhiệm thông báo về tình trạng của em, kèm theo cả sở thích, sở ghét, thói quen hàng ngày của em nữa.
Sakura lúc này mới chợt hiểu ra. Hèn chi khi đó bất kể là nơi hắn sắp xếp cho nàng, trang phục, đồ ăn hắn làm đều trùng hợp đến kỳ lạ với sở thích của nàng. Hoá ra, không có cái gì gọi kỳ lạ cả, hắn đều đã biết rõ trước.
- Chưa hết, nó còn bỏ rất nhiều thời gian, công sức để tự tay thiết kế, giám sát xây dựng một ngôi nhà để hai đứa ở sau khi kết hôn. Từng thiết bị, trang trí nội thất, đến viên gạch hay loại xi măng nào tốt nhất cũng được nó tỉ mỉ chọn lựa. Aizzz..... Nhớ lại lúc đó thằng bé có bao nhiêu là kỳ vọng vào ngôi nhà đó, vào tương lai..... Chỉ tiếc..... - Itachi phiền não lắc đầu, lén quay sang nhìn những biểu cảm biến hoá trên gương mặt nàng.
Sững sờ, ngạc nhiên, khó hiểu, đau lòng, do dự, muốn hỏi nhưng lại thôi.
'Em trai à, hy vọng đây là lần cuối cùng anh phải ra tay giúp em.....'
- Sakura, không có lúc nào Sasuke không hối hận về ngày hôm đó. Điều khiến nó đau khổ nhất suốt hàng thế kỷ chính là tự tay đẩy em vào đường cùng, phụ lại tình yêu của em..... Anh xin lỗi.....
- Anh nói gì vậy? Anh có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi. Em.....
Sakura còn chưa kịp nói hết, Itachi đã giữ chặt hai vai nàng, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, ẩn trong đó còn có sự áy náy.
- Kiếp trước, sau khi được Akatsuki cứu sống, lẽ ra anh nên trở về chứ không phải cứ thế biến mất, lúc ẩn lúc hiện khiến Sasuke nghi ngờ tìm kiếm. Như vậy thì con ả Karin kia cũng không nắm bắt được nhược điểm của Sasuke rồi dùng nó để uy hiếp, khiến ngày đó trong núi lửa, hai đứa tuyệt tình.....
- Vậy..... Ơ..... Sao mày lại ở đây Haruka!? Sakura đâu!???
Itachi đang cúi đầu than thở, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy phía trước mặt là một con phượng hoàng đang nhìn mình với cặp mắt khinh bỉ như muốn chửi:
"Đồ ngu!"
.....
Sakura không để ý tới bộ dạng mình có bao nhiêu tơi tả, chạy thẳng lên phòng ngủ, lục tung tủ đầu giường, hồi lâu mới lấy ra được cuốn sách mà Yuki đưa.
Cuốn sách vừa được đặt xuống bỗng dưng tự động mở ra, các trang giấy lần lượt lật nhanh như gió, thoáng chốc đã lật được / cuốn, đến một trang rồi dừng lại.
Từng dòng chữ viết trên từng trang giấy như lưỡi dao cứa sâu vào tim nàng. Nước mắt không khống chế được, lần nữa rơi xuống.....
Nàng đã trách lầm hắn suốt bấy lâu nay..... Nàng luôn cho rằng hắn hận nàng, chán ghét nàng, chỉ coi nàng như kẻ thù nhưng có bao giờ nàng nghĩ rằng hắn cũng có nỗi khổ riêng không thể nói.....
Trang sách trượt khỏi ngón tay nàng, lần nữa lật đến gần cuối cuốn sách, dừng lại ở một hình ảnh.
Sakura nhận ra, đó là sau khi nàng đã chết, hắn ôm nàng trong tay..... hắn..... đã khóc.....
Chạm tay vào bức hình, nàng như cảm nhận được từng giọt nước mắt của hắn rơi lách tách trên trán, đôi mắt, sống mũi, đôi môi nàng, một âm thanh khẽ vọng bên tai.....
"Ta yêu nàng....."