Sakura rất thích trẻ con, một trong những lý do nàng kiên trì chịu đựng bị hắn quấn lấy hàng đêm là vì muốn nhanh có cục cưng. Nhưng là đã nửa năm rồi vẫn chưa thấy dấu hiệu mang thai gì cả, nàng cực kì nôn nóng, thậm chí nghi ngờ phải chăng hắn bị vô sinh?
May mà kết quả kiểm tra sức khoẻ toàn diện chứng minh hắn hoàn toàn khỏe mạnh, chứ nếu không nàng còn đang cân nhắc tới việc đổi chồng mới đây.....
Sasuke mà đọc được suy nghĩ này của nàng không biết có giận quá mà bóp chết nàng không nhỉ?
Tất nhiên là hắn sẽ không bao giờ đọc được nên không cần lo mấy việc vô ích này, lo xem làm thế nào để có con đã.
Theo như những gì ngôn lù dạy, sau khi hắn đi làm, Sakura rảnh rỗi ngồi moi hết đống Durex trong ngăn tủ đầu giường ra, lấy kim chọc thủng một lỗ rất nhỏ ở đầu, đảm bảo không bị phát hiện. Đề phòng chưa đủ, nàng còn nhờ Tenten mua hộ xuân dược mạnh loại hương và một bộ váy ngủ đen rất sẹc xi.
Tối đi làm về, Sasuke cứ ngỡ mình đã đi vào nhầm nhà. Đèn tắt hết, thay vào đó là những ngọn nến lung linh xếp thành hai hàng, mở ra một đường đến phòng ngủ.
Mặt sàn phủ kín bởi cánh hoa hồng đỏ, hương thơm kích thích phảng phất trong phòng kết hợp với hình ảnh bỏng mắt của người dựa trên giường khiến thú tính của hắn bùng nổ dữ dội, lập tức lao lên làm thịt con mồi ngon.
Mặc dù bị dục vọng lấn át tế bào não, Sasuke vẫn nhớ dùng phương pháp phòng tránh. Rất tiếc, tất cả đã bị Sakura dở thủ đoạn hết rồi! Khà khà....!!!
Nhờ tính toán kỹ lưỡng chu kỳ sinh lý và thủ đoạn vô biên, hai tháng sau, hắn dù muốn hay không muốn cũng phải đón nhận kết quả là nàng đã có thai. Tháng ngày cấm dục bắt đầu!
Lúc trước đã là ô sin của vợ, sau khi vợ có thai, vai trò của Sasuke càng được phát huy triệt để.
"Sasuke, em muốn ăn xoài!"
5 phút sau, hắn mua xoài về.
"Em muốn uống sinh tố xoài cơ!"
Hắn lại lóc cóc đi làm sinh tố xoài.
"Em không thích sinh tố nữa, muốn ăn xoài ướp lạnh!" Người nào đó được voi đòi tiên.
Thức khác hắn có thể chiều, nhưng cái này thì không được. Bác sĩ đã dặn không được ăn đồ lạnh, tránh ảnh hưởng tới thai nhi.
"Em yêu, ăn đồ lạnh không tốt cho em và con."
Nhắc tới con, nàng cũng không cố chấp nữa, xoa xoa bụng gọi món khác.
"Em muốn ăn nho!"
Ai đó lại lấy áo khoác ra ngoài mua nho. Vừa mua về, còn chưa động miếng nào, nàng đã chán.
"Nho chua lắm, em thích ăn táo ngọt!"
Hắn lại ra ngoài mua. Cứ như thế, trong nhà chất đầy đủ các thứ hoa quả, mà nàng còn chẳng ăn được miếng nào, lại nói.
"Em muốn ăn súp gà anh làm."
Người nào đó dù mệt nhưng yêu vợ như yêu mạng, vẫn hết lòng chiều theo mọi ý muốn quái đản của nàng, thậm chí quẳng hết công việc lại cho Itachi, nghỉ hẳn ở nhà để tiện chăm sóc nàng.
Người ta nói cảm xúc phụ nữ có thai thường xuyên bất ổn định, giờ hắn đã hiểu rõ vì sao người ta lại nói vậy rồi, rất rõ là đằng khác.
"Tổ sư nhà nó! Nam chính như cái **! Chết m*ẹ nó hết đi! Dẹp! Dẹp hết!!!"
Trong thư phòng, Sakura nằm dài trên sofa đọc tiểu thuyết, xem đến mấy tình tiết cẩu huyết liền không nhịn được lớn tiếng mắng.
"Nữ chính gì ngu như bò thế này! Không thể chấp nhận được, ngu vượt mức cho phép rồi!"
"Không thể tin được! F*ck nam chính! Nó còn dám nạp con B*tch phản diện vào hậu cung!!!!"
Ầm ĩ như vậy Sasuke muốn tập trung giải quyết văn kiện quan trọng cũng không được, đành dẹp hết sang một bên, đi đến ôm nàng vào lòng.
"Ngoan nào, nói linh tinh sẽ dạy hư cục cưng."
Sakura đang tức, đâu rảnh mà để ý tới hắn. Trái lại, nhìn thấy cái mặt hắn càng làm nàng muốn bắt bẻ.
"Sasuke, trước đây, sau khi em chết, anh có nạp con nữ phụ phản diện kia vào làm hoàng hậu không?"
"Không có!" Sau khi nàng chết, hắn cũng có sống được mấy ngày nữa đâu.
Sakura không chịu buông tha, nhất định truy hỏi đến cùng. "Vậy trong thời gian chịu lời nguyền, anh đã ch*ch con nào chưa? Tóm lại anh đã mất zin chưa?"
"Cái này....." Hắn ngập ngừng. Nói thế nào đây, thú thực thì hắn cũng không nhớ lắm, dù gì cũng là một triệu kiếp chứ đâu phải một hay hai kiếp.
Thấy Sasuke do dự không trả lời, nàng càng chắc chắn rằng hắn đã mất zin rồi, liền nổi giận đùng đùng đẩy hắn ra.
"Biết ngay mà! Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Miệng thì thề thốt cả đời chỉ chung thủy với một người, sau lưng lại lăng nhăng mây gió! Đúng là thời buổi này không thể tin tưởng nổi lời của lũ đực rựa!"
Sasuke khóc không ra nước mắt. Hắn đã làm gì sai chứ, không nhớ rõ kiếp trước cũng là một tội à?
"Sao im lặng thế!? Em nói đúng rồi phải không? Tch Tch..... Đàn ông đã lăng nhăng suốt ngày gái gú thế kia, tội quái gì phụ nữ phải chung thủy giữ trinh nữa!" Nàng hùng hổ lôi kéo hắn. "Đi! Đi tìm mấy thằng zai bao về đây cho em chơi!"
Khó khăn lắm hắn mới dỗ nàng nguôi giận được. Ngày nào thần kinh cũng căng ra như dây đàn thế này, tuổi thọ của hắn cũng phải giảm cả chục năm chứ ít gì!
Ông trời ơi, đến bao giờ chuỗi ngày này mới kết thúc đây?
Cuối cùng, sau 9 tháng 10 ngày nằm trong bụng mẹ gián tiếp tra tấn cha, hai cục cưng chào đời.
Sakura mệt lử dựa vào lồng ngực Sasuke, ngắm nhìn con trai, con gái đang say ngủ trong tay hai vợ chồng, nàng cười ngọt ngào, hạnh phúc. Lúc sinh con đau thì đau thật, nhưng có con rồi cũng thấy thật đáng giá.
Về phần Sasuke, hắn thề, từ nay trở đi không bao giờ để vợ sinh thêm con nữa, hai đứa là đạt tiêu chuẩn kế hoạch hoá gia đình rồi. Nhớ lại quãng thời gian cấm dục dài đằng đẵng, rồi tiếng hét đau đớn của nàng lúc sinh con, hắn không muốn phải chịu thêm một lần nào nữa.
Nàng đâu có biết, lúc ở ngoài phòng sinh nghe tiếng kêu thảm thiết của nàng, hắn như phát dồ, bứt không biết bao nhiêu tóc trên đầu mình nữa. Nhổ tóc bản thân chưa đủ, hắn còn lôi đầu Naruto, Itachi, Deidara, thậm chí cả Hidan cũng không tha mà ghì xuống kéo tóc. Mỗi một tiếng kêu của Sakura vọng ra lại một nhúm tóc đi đời.....
Đó cũng là một lý do tại sao hắn không muốn có thêm con, đồng thời giải thích thêm nguyên nhân mà bốn người bị giật tóc xấu số kia phải đội tóc giả chùm mũ lưỡi trai ba tháng tiếp theo.....
Bàn tay còn không chạm nổi đến Sakura, cả người ả bị dây xích kéo giật lại, ngã lăn ra sau.
Sasuke cau mày kéo nàng lui lại, liếc mắt ra hiệu cho cai ngục đứng gần đó.
Cai ngục nhận lệnh, đi đến nhấn công tắc đỏ bên cạnh cửa, lập tức một dòng điện cao thế truyền qua dây xích thép đến ả.
Karin oằn người lên vùng vẫy vì cơn tê buốt không ngừng lan toả trên khắp cơ thể, căn ngục yên tĩnh thoáng chốc vọng ra tiếng la hét thống thiết cùng mùi thịt cháy khét.....
- Sasuke, đủ rồi!
Sakura không đành lòng nhìn tiếp, siết chặt bàn tay ý muốn hắn mau dừng lại. Nhận ra nàng đang sợ hãi, Sasuke ôm nàng vào lòng vỗ về, trấn an, đồng thời ra lệnh cho cai ngục dừng tay.
Kiếp trước nàng nghe đồn rằng người đàn ông này tàn nhẫn, máu lạnh, cũng không phải nàng chưa từng được chứng kiến điều đó bao giờ nhưng đến mức độ này thì..... Sakura nén không nổi rùng mình, khẽ đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói.
- Em muốn nói chuyện riêng với cô ta một lát, anh ra ngoài được không?
Trong mắt hắn ẩn chứa sự do dự, không yên lòng để nàng lại một mình, nhưng thấy dây xích, gông kiềng chằng chịt trên người ả, đến cuối cùng vẫn đồng ý ra ngoài cùng cai ngục.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Karin không còn gì phải kiêng kị, lớn giọng quát mắng:
- Con khốn! Sao mày dám ôm chàng ấy?! Loại gái lầu xanh như mày sao xứng đứng bên cạnh chàng, vị trí đó phải là của tao!!!
Vốn lúc trước còn có chút không đành lòng, muốn xin tha cho ả, bây giờ bị ả nói cho như vậy, suy nghĩ đó đều biến mất sạch. Sakura cười lạnh đáp.
- Thành ra như vậy rồi còn kiêu ngạo, cô bị điện giật đến cháy não rồi à?! Tôi có xứng hay không còn cần kẻ như cô đánh giá chắc!!
- Mày có xứng thì thế nào! Quan trọng rằng chàng ấy không yêu mày, mày quên rồi sao!? Mày quên rằng ai đã giết mày, ai đã phản bội mày sao!? Ha ha ha.....!!! Chàng ấy đã vứt bỏ mày chết cháy để cứu tao!!! Ha ha ha.....!!! Mày vĩnh viễn chỉ là đồ thua cuộc!!!
- Vậy thì cô còn không bằng kẻ thua cuộc này! Nhìn cho kỹ xem, hiện tại, ai mới là kẻ__bị__vứt__bỏ?
Hai câu đã đánh trúng tâm lý Karin, ả oán hận trừng mắt, không từ bỏ kế hoạch ly gián hai người.
- Tao bị vứt bỏ, mày cũng đã từng bị vứt bỏ, mày dám chắc chắn rằng mày sẽ không bị vứt bỏ lần nữa!? Mày rồi cũng sẽ rơi vào tình cảnh như tao thôi, muốn sống không được, muốn chết không xong!!! Ha ha ha.....!!!
Sakura khựng lại, có hơi dao động. Muốn sống không được, muốn chết không xong, cảm giác này nàng đã từng trải qua suốt hàng vạn năm. Nhưng đó là quá khứ, quan trọng nhất là hiện tại nàng đang sống rất tốt.
- Tôi không thể chắc chắn bất cứ điều gì trong tương lai nhưng kể cả có điều gì xảy ra đi chăng nữa, tôi tin anh ấy. Một người đã vì tôi mà không tiếc mạng sống, sẵn sàng chờ đợi tôi nhiều năm trời chỉ để có thể gặp lại tôi một kiếp thì không có lý gì để tôi phải nghi ngờ.- Mày..... Mày nghĩ rằng chàng thực sự vì mày sao!? Hoang đường, điều đó không bao giờ xảy ra! - Ả không tin, lớn tiếng cười nhạo phủ nhận.
Sakura không cãi lại, chỉ nhàn nhạt nói.
- Lời nguyền tình ái, kẻ trúng nó sẽ phải chịu tất cả các sự tra tấn về tinh thần. , kiếp cô đơn, không gia đình, không người yêu thương, cả đời sinh ra trong cô độc, chết cũng trong cô đơn.
- Hai mươi vạn kiếp sống nghèo khổ, cả đời phải làm con rối cho người khác tiêu khiển, sống vì người nào, chết cũng để phục vụ cho người đó.
- Ba mươi vạn kiếp bị phản bội bởi chính những người mình yêu thương, tin cậy nhất: bạn bè, gia đình, người yêu. Cuối cùng chết trong đau khổ.
- Bốn mươi vạn kiếp nếm trải cảm giác vĩnh viễn không bao giờ được ở bên cạnh người mình yêu, chỉ có thể đứng từ xa nhìn người đó hạnh phúc bên người khác.
- Chịu tất cả một trăm vạn kiếp bất hạnh chỉ để đổi lấy một điều ước, điều ước đó là gì tôi nghĩ cô cũng đã đoán được. Anh ấy có thật lòng yêu tôi không, tôi tự biết rõ.
Karin chết lặng người không thốt nên lời. Phủ nhận, bảo ả biết nói gì đây, sự thật đã rõ rành rành như vậy. Hoá ra nhiều năm trôi qua như vậy, chàng vẫn chỉ yêu một người. Ả tưởng rằng chỉ cần có thể khiến chàng căm hận cô ta, tự tay giết chết cô ta, ả sẽ có cơ hội. Nhưng thực tế quá rõ ràng, sau khi cô ta chết, chàng tìm đủ mọi cách để có cơ hội ở bên cô ta lần nữa, còn với ả, chàng dồn hết mọi căm hận lên, thậm chí không chút thương tiếc biến ả thành ra thế này.
Ả thua rồi, đã thua ngay từ khi kế hoạch bắt đầu.....
.......
Bầu trời chiều phương Tây đỏ rực rỡ, mặt trời vĩ đại thu lại những tia nắng cuối ngày còn đang vương trên mặt nước, đám mây rồi từ từ chìm dần xuống mặt biển. Bên trên mỏm đá cao nhìn ra biển, những cơn gió mang theo hương mặn thổi vi vu, chạm đến hai bóng hình.
- Để cho cô ta ra đi thanh thản đi, cô ta đã nhận hết những báo ứng xứng đáng phải nhận rồi - Sakura khẽ nói, âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
- Ừ....
- Chôn cất cô ta tử tế một chút, cũng nên xem cô ta còn người thân nào không, để họ sống an nhàn nốt phần đời còn lại.
- Ừ....
Sakura nhíu mày bất mãn nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh hờ hững của Sasuke bên cạnh, như vô tình mở miệng.
- Em muốn đi lấy chồng, sắp xếp giúp em mấy cuộc hẹn xem mắt nào tốt nhé!
- Em dám! - Hắn giận dữ quay phắt sang trừng Sakura, thiếu chút nữa là bóp chết nàng.
- Ha ha..... Em đùa mà..... - Nàng cười trừ vỗ vai trấn an hắn, liền bị hắn kéo lại ôm vào trong ngực, hậm hực dụi đầu vào cổ nàng, nhỏ giọng oán trách.
- Đùa chẳng vui gì cả..... Sao em không kể lại xem hai người đã nói gì ở trong nhà lao, toàn nói mấy thứ linh tinh.....
Sakura bỗng dưng cười không nổi, trong mắt ảm đạm, phảng phất tia áy náy, đau lòng. Nàng đẩy mạnh hắn ra, đột nhiên vung tay lên cho hắn một cái tát.Cái tát dĩ nhiên không hề đau, nhưng đang yên đang lành bị ăn một cái như vậy, Sasuke không khỏi sửng sốt ôm một bên má vừa bị đánh, đứng đờ ra không biết làm thế nào thì đã thấy nàng quát lên với hắn.
- Đồ ngu nhà anh, thích bị hiểu lầm lắm đúng không? Tôi đánh anh này, hiểu lầm đi! Sao im lặng thế, muốn chịu đựng à, tôi cho anh toại nguyện! - Dứt lời, nàng vung tay lên muốn cho hắn thêm mấy cái bạt tai nữa, nhưng lần này cánh tay mới hạ xuống giữa chừng đã bị hắn giữ lại.
Còn không đợi nàng kịp phản ứng, hắn lần nữa ôm nàng vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt vương trên làn mi. Lúc bấy giờ, Sakura mới nhận ra rằng mình đã khóc, vừa giận vừa đau lòng đến phát khóc.
- Em biết rồi?
- Anh còn dám hỏi!!! - Từ trong ngực hắn, nàng ngửa đầu quát lớn - Rõ ràng chỉ cần giải thích vài câu là xong chuyện, lại cứ xin lỗi lằng nhằng này nọ! Anh bị thiếu muối à, có cần em tặng cho mấy bịch Iốt không!?
Khoé môi Sasuke giật giật. Hắn phát hiện một sự thật mới mẻ là dạo này nàng có vẻ chửi rất thâm nha..... Tuy nhiên, tạm dẹp vấn đề này sang một bên, vào chuyện chính.
- Em sẽ không tin!
Sakura nổi giận ngay lập tức há miệng mắng lại, Sasuke đã nhanh chóng cướp lời.
- Anh phản bội em, sỉ nhục em, đánh em, giết em, sau đó lại nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, muốn quay lại bên em, em có tha thứ nổi không?
Sakura nghẹn họng, cúi đầu im lặng. Hắn nhìn biểu hiện của nàng, cười chua xót.
- Chắc chắn là không thể, đúng không? Vậy anh thà để em cứ nghĩ anh là một thằng khốn nạn đã tổn thương em rất nhiều còn hơn. Ít ra như vậy em sẽ không dễ dàng chấp nhận anh.
- Như vậy thì có gì tốt chứ!? - Sakura nhịn không nổi trách, hai người họ hiểu lầm lâu như vậy, đã uổng phí không biết bao nhiêu thời gian quý giá rồi.
Sasuke cúi đầu hôn lên trán nàng, nhẹ giọng trả lời.
- Anh đã đánh mất em một lần, tất cả là vì không đủ niềm tin vào em. Theo đuổi em càng khó khăn, anh mới hiểu được rằng thứ đã đánh mất không dễ gì có lại, càng phải biết trân trọng em. Hơn nữa, trước kia anh đã làm tổn thương em bao nhiêu, bây giờ cũng nên nhận lại bấy nhiêu.
- Nhưng lời nguyền kia.....
- Vẫn chưa thấm là bao so với những điều em đã phải một mình chịu đựng, nhất là khi chính anh là kẻ đẩy em nào con đường cùng đó. Xin lỗi em, Sakura.....
Đôi môi khẽ áp lên gò má, chóp mũi rồi bờ môi. Một nụ hôn nhẹ nhàng mang theo đầy áy náy, hối hận.
Quãng thời gian đen tối, đau đớn kia bất chợt ùa về trong tâm trí nàng. Nàng vẫn nhớ cảm giác cô đơn bủa vây, lạnh lẽo ăn sâu vào xương tuỷ, đói khát giày vò nàng đến kiệt quệ, khát vọng người nàng yêu sẽ đến đưa nàng thoát khỏi mọi sự tra tấn này.....
Nhiều năm trôi qua, sau bao nhiêu biến cố thăng trầm của cuộc đời, rốt cuộc khát vọng đó đã thành hiện thực.....
Hơi thở ấm áp cùng làn môi mềm áp lên vành tai nàng, một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Xin lỗi vì đã để nàng chờ quá lâu, ta đã đến rồi đây, Sakura..... ta sẽ không bao giờ rời bỏ nàng lần nữa....."
-----------
Nửa đêm.....
Sau khi hai người trở về nhà từ vách đá, Sakura đột nhiên kéo lấy hắn, chủ động hôn. Tất nhiên là hắn làm sao mà nhịn được khiêu khích này, lập tức dành lại quyền chủ động, ôm nàng đi đến phòng ngủ. Sau nhiều hồi mây mưa, đến nửa đêm Sakura không chịu nổi mà thiếp đi. Sasuke lúc này mới chịu buông tha, bế nàng đi tắm rửa rồi trở lại giường.
Ngắm nhìn nàng ngủ say sưa trong lòng mình, làn mi dài thi thoảng khẽ rung, miệng chóp chép vài tiếng, hắn cười thỏa mãn hôn lên cái miệng nhỏ kia.....
Trong mơ, Sakura thấy cái đùi gà cứ cọ cọ trên môi rất nhột, liền há miệng cắn mạnh nó một cái, cảm giác nhột biến mất, nàng vui vẻ cười tủm tỉm nhai nhai.
Ngoài đời thực, Sasuke bất đắc dĩ sờ môi dưới bị nàng cắn chảy máu, lại nhìn nàng vẫn tiếp tục ngủ ngon lành, còn cười sung sướng như vậy, hắn lắc đầu hết cách.
Bỗng, Sakura không biết đang mơ gì, hàng mày nhíu chặt, bàn tay đè chặt ngực, ngay đúng vị trí trái tim, vẻ mặt đau đớn, hoảng hốt hơi thở gấp gáp. Nàng đột nhiên mở mắt, không báo trước hỏi.
"Đối với chàng..... ta là gì?"
Bàn tay hắn áp lên má nàng, dịu dàng vuốt ve, trong mắt chỉ có yêu thương sâu đậm dành cho người con gái trước mắt.
"Là người ánh sáng của cuộc đời ta, không có nàng, ta sẽ chẳng là gì cả."
"Vậy..... nếu ta làm gì sai, chàng có bỏ rơi ta không?"
"Không bao giờ nữa!" Hắn khẳng định, đặt lên môi nàng một nụ hôn cam đoan. "Bất kể nàng gây ra chuyện sai trái tới đâu, ta vẫn sẽ mãi mãi bên nàng, che chở cho nàng."
Chân mày Sakura dãn ra, sự hoảng hốt trên gương mặt thay thế bằng vẻ mãn nguyện.
"Chàng biết không..... ta chưa từng hối hận..... vì những gì ta đã chọn....."
Sasuke sửng sốt. Lời này nàng đã nói trước khi ra đi, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn không thể hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.
"Nàng đã chọn gì?"
Sakura không trả lời, chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, nhanh chóng quay lại giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của hắn, bên môi đọng lại một nụ cười hạnh phúc, miệng khẽ mấp máy, thanh âm rất nhỏ nhưng đủ để hắn nghe thấy.
"Chọn ở lại bên chàng....."
Nàng chưa từng hối hận vì ngày đó đứng trước cánh cổng, nàng đã không đi vào để trở về Thiên giới mà lại quay về doanh trại Hoả quốc cứu hắn, cũng như quyết định yêu hắn sau này.....
Thì ra là vậy....
Khoé môi hắn kéo lên một cười hạnh phúc, cánh tay siết chặt nàng trong ngực, ánh mắt ấm áp, nhu hoà.
"Ta yêu nàng.... vĩnh viễn là như vậy.....