Sau khi đã làm lành với Sasuke, Sakura lại trở về như cũ, tuần 3 lần đi chơi ngoài thành với hội kia. Cứ thong thả mà tận hưởng cuộc đời vui thú thích đi đâu thì đi, nàng chưa bao giờ hối hận về cuộc sống này cả, có bạn bè đầy đủ, có một nam nhân lí tưởng dành riêng cho mình, tự do tự tại không bị gì bó, ép buộc. Nhưng đó chỉ là cho đến bây giờ, trong tương lai, nàng sẽ hối hận không nguôi về ngày này, hối hận về tự do đang có.
Hôm nay Tenten và Suigetsu có việc bận phải ở lại hoàng cung nên vốn dĩ nàng phải ở im trong phòng nhưng đằng này, lâu rồi nàng không được động chân động tay đâm ra hơi ngứa. Chính vì vậy, nàng quyết định sẽ lủi ra ngoài chơi một mình, để đảm bảo an toàn hơn nữa, hôm nay nàng sẽ không đến phủ Yamanaka mà sẽ đặc biệt đến một nơi hoang vu, thêm cơ hội trải nghiệm cảm giác rùng rợn như mỗi lần chơi ma lon hay ngôi nhà ma.
Rảo bước đến một khu phố bị bỏ hoang hẻo lánh, ghê rợn, vắng bóng người, chỉ có vài tia nắng yếu ớt chiếc xuống đường đi chật hẹp. Nhà cửa bị bỏ hoang, lớp bụi dày đặc, thi thoảng lại có tiếng kêu lách cách lạch cạch.
'Chưa gì đã thấy kinh rồi. Hay là mình quay lại?' Mới đi đến giữa đường mà nàng đã thấy hơi rợn rồi, đấy mới là ban ngày thôi đấy, không biết ban đêm thì còn tởm thế nào nữa.
Xoay người ra hướng cổng khu phố tính đi về thì một tiếng khóc lóc, rên rỉ tham thương, bi ai vọng đến tai nàng.
Sakura sợ đến mức chân cứng đờ ra, không nhúc nhích nổi, mặt xanh lét.
'Con ngu kia, mày đứng đấy làm cái gì? Chạy đi không "con ma" nó đuổi đến làm thịt mày bây giờ!!!' Inner giận dữ gào thét.
'Khoan đã, mày nghe kĩ thử xem. Đây không phải tiếng ma mà là tiếng khóc của người' Sakura dỏng tai lên nghe cho kĩ, quả nhiên là vậy.
'Trời ạ! Ma không phải là người không siêu thoát chắc? Mà đã là người thì không biết khóc chắc?' Inner đập trán thất vọng than dài 'Mày chơi ma lon bao lâu nay mà không có lấy một chút kinh nghiệm thực tiễn nào à?'
'Mày trật tự giùm cái. Nhức đầu quá! Tao sẽ đi xem thử xem đấy là cái gì' Nói rồi nàng quay người trở lại, lần theo tiếng rên rỉ rầu rĩ. Và đây cũng là lần đầu tiên Inner bị ăn quả bơ từ Sakura bản chính.
Càng bước lại gần, tiếng khóc càng trở nên rõ rệt, là tiếng khóc của một đứa trẻ. Đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra, nàng bước vào bên trong căn nhà nhỏ, sàn trải một lớp bụi dày, tường tróc sơn, trong góc nhằng nhịt mạng nhện.
Nhìn đến góc phòng, nơi phát ra tiếng khóc, có một bé trai trông tầm 4-5 tuổi đang gục mặt xuống sàn khóc đến giọng lạc hẳn đi vẫn cứ khóc. Phía trước đứa bé là một người phụ nữ trung niên, người gầy dơ xương, da trắng bệch, môi khô cong, tóc xơ. Đôi với một thầy y nghiệp dư như Sakura nhìn qua là biết người này đã qua đời được khoảng 1-2 ngày rồi.
Nghe được tiếng sàn nhà cót két, đứa bé ngưng khóc ngẩng đầu lên nhìn nàng, khuôn mặt gầy guộc, mắt sưng phồng lên đỏ hoe, nước mắt nước mũi nhem nhuốc khắp mặt.
- Chị là ai? - đột nhiên mặt đứa bé chuyển sắc, đầy sợ hãi, run run hỏi - Chị có phải là kẻ đến đòi nợ không?- Hả? Kh...ông...
Không để nàng nói đầu đủ câu, đứa bé lập tức khóc toáng lên.
- Oa oa oa... Nhà chúng tôi chẳng còn gì đâu... Xin các người tha mạng... Oa oa... Xin các người tha cho mẹ tôi... Oa oa...
- Em hiểu nhầm rồi... Chị không phải kẻ đòi nợ gì hết cả. Chị chỉ tình cờ đi qua đây thôi. Chị không phải người xấu - Sakura lúng túng xua tay lắc đầu.
Đứa bé lúc này mới thôi gào thét, bò ra túm lấy chân nàng, ánh mắt cầu khẩn van xin.
- Xin chị hãy cứu mẹ em, em không hiểu tại sao 2 hôm nay mẹ ngủ dậy không tỉnh lại nữa... Mẹ có bị làm sao không? Em sợ lắm... Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Mẹ là người thân duy nhất của em... Hức hức
Ánh mắt nàng bỗng nhiên trầm xuống. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của đứa bé mà nàng không đành lòng. Nhưng nàng đâu thể làm gì khác, người chết đâu thể sống lại, cho dù là thần thánh cũng không làm nổi.
Ngồi xổm xuống xoa đầu đứa bé, nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi em. Chị không thể làm gì khác được. Mẹ em... sẽ không tỉnh lại được nữa.
- Không.... Không biết đâu. Chị nói dối... Oa oa... Nhất định mẹ sẽ tỉnh lại... Mẹ không có chết... - Đứa bé lần nữa khóc thét lên.
Sakura thì quả thật loay hoay không biết nói gì để an ủi đứa bé đây... Bỗng nhiên, nó im bặt lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn nàng.
- Chị ơi, chị có thể đi xin thánh nữ ra tay giúp đỡ được không? Người đã từng hồi sinh hoàng thái hậu thì chắc chắn sẽ hồi sinh được mẹ... Xin chị... Mất mẹ em không biết phải sống ra sao nữa... Thánh nữ rất hiền lành tốt bụng, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
- Chuyện này... - nàng không biết nói thế nào, chẳng lẽ bảo là hoàng thái hậu lúc đó đâu có mất, chỉ là hôn mê nên mới cứu được thôi.
Nàng rất muốn thẳng thừng từ chối nhưng đau lòng thay lại hoàn toàn không có khả năng đó. Đành gật đầu đồng ý đại vậy, có gì về cung sẽ tính sau.
Đứa bé thấy nàng gậy đầu thì vui lắm, ríu rít cảm ơn nàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
---------
Tại hoàng cung, thư phòng, cùng lúc đó.
- Hoàng huynh, hôm nay huynh gọi mọi người đến đây chỉ để ngắm huynh làm việc thôi à? - Tenten chán nản chống tay gật gù trên ghế.
Naruto và Suigetsu ở bên cạnh thì đã ôm gối ngủ từ lúc nào, miệng còn có nước dãi chảy tong tỏng ra kia kìa. Ino thì lấp đầy bụng nước trà rồi, hiện giờ đang uống cốc thứ 20. Neji thì vẫn lãnh đạm khoanh tay ngồi.
Kể từ lúc mọi người vào đến giờ đã là 1 tiếng, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng nhưng nói một câu chẳng có đầu đuôi.
- Thế nào rồi?
Tenten ngơ mặt chẳng hiểu gì cả, nhưng chỉ có mình nàng lạc loài thôi vì ai cũng hiểu hết. Naruto và Suigetsu choàng tỉnh, Ino đặt cốc trà xuống. Neji lên tiếng trả lời:
- Hiện giờ Karin vẫn chưa có động tĩnh gì, ngoài ở im trong phòng và đi ra vườn thôi thì hoàn toàn không có gì khác.
- Sứ giả bên Thuỷ quốc cũng không có động tĩnh gì. Từ đầu đến giờ ngoài bữa tiệc ra chưa hề gặp mặt với bất cứ người nào của Lôi quốc. (Suigetsu)- Gián điệp bên Lôi quốc nói rằng hiện tại Orochimaru bên đó đang chuẩn bị cho cái gì đó mà đào bới lung tung cả nghĩa địa lên thu thập xương cốt. Đồng thời dời phòng thí nghiệm đến đảo núi lửa Kosaka ở phía Đông Lôi quốc. (Ino)
- Còn gián điệp bên Thuỷ quốc thông báo lại rằng Danzo và Orochimaru đang ngấm ngầm cấu kết với nhau hợp binh lực hai quốc gia, tập trận duyệt binh hàng tuần như đang chuẩn bị cho chiến tranh. (Naruto)
- Hn... Tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh của Danzo và Orochimaru, tìm cho ra được kế hoạch Orochimaru đang chuẩn bị. Giám sát Karin và người của Thuỷ quốc thật chặt và mọi người xung quanh. Và... Canh chừng Sakura, phái thêm người đến bảo vệ nàng ấy.
Mọi người nghe xong mặt lập tức trở nên gian xảo.
- Chưa gì đã lo lắng cho "hoàng tẩu" rồi à? Huynh yên tâm, có muội ở bên cạnh thì không phải lo cho hoàng tẩu.
- Hoàng thượng, cho thần mạo phạm hỏi một câu. Rốt cuộc Người đối với Sakura- sama là thế nào?
Chỉ một câu hỏi của Suigetsu làm không khí bỗng nhiên trầm hẳn xuống, mọi ánh mắt lập tức bắn đến trên người đang cúi mặt vào phê tấu chương trên bàn kia. Thực ra mọi người ai cũng có thể thấy rõ được tình cảm hắn đặc biệt dành cho Sakura, chỉ là muốn xác nhận lại một chút cho rõ thôi.
Nghe câu hỏi của hắn xong mà Sasuke tay cầm bút có chút ngừng lại, rồi một lúc lại thế tục viết.
- Không đến lượt ngươi quan tâm.
- Nhưng lượt muội quan tâm và muội muốn biết - Không để Sasuke dễ dàng thoát như vậy được.
- Đây là chuyện riêng của ta và Sakura. Đợi sau này ta sẽ nói cho muội sau.
Tenten tiếp đó không nói gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra ngoài, mặt lộ rõ vẻ bất mãn. Trước khi mở cửa, nàng quay đầu lại nói một câu:
- Nữ nhân không thích chờ lâu và không thích tuổi thanh xuân của mình bị lãng phí.
Rồi rời đi, đóng sầm cửa lại.
- Tôi thấy Tenten nói đúng đấy chứ! - Naruto rất tự nhiên đưa ra quan điểm của mình về câu nói ban nãy - Hai người đã qua lại được một thời gian tương đối dài rồi, vậy mà cậu vẫn chưa có động tĩnh gì gọi là... "tỏ tình" với nàng ấy cả.
- Tình cảm của hai người đần như Naruto cũng thấy...
- Cái gì? - Naruto trợn mắt tức giận nhìn Neji.
-... Cậu nên nhanh chóng thổ lộ đi, cho người ta một lời khẳng định rằng hai người là tình cảm song phương chứ đừng để người ta nghi ngờ mãi được. Tôi cá chắc rằng Sakura cũng từng hỏi cậu về vấn đề này đúng không?
-.... - Sasuke không nói gì, mắt vẫn chăm chú vào dòng chữ trên quyển tấu chương trước mắt như đang cẩn thận đọc. Nhưng thực ra đến một chữ cũng chẳng lọt nổi vào trong mắt hắn, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ về Sakura và những câu hỏi của bọn họ.- Ngài nên đánh dấu chủ quyền người của mình trước đi để sau này không lo bị chiếm đóng - ý của Suigetsu là muốn Sasuke nhanh chóng lập Sakura làm hậu để tuyên bố rằng nàng chính là của riêng Uchiha Sasuke này.
Hắn dĩ nhiên hiểu được ý này của Suigetsu.
- Hiện giờ ta vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện đó. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là thanh toán hết mọi chuyện trong quá khứ với hai lão rắn độc đó. Bây giờ vì an toàn của nàng tốt nhất cứ để nàng yên phận như thế đã - đôi mắt đen tuyền hướng đến phía Suigetsu, giọng lạnh băng dặn dò mà như đe dọa - Suigetsu, nếu có chuyện gì xảy ra với Sakura, ngươi đừng mơ sống bình thường phần đời còn lại.
- Tuân lệnh hoàng thượng. Người yên tâm, chắc chắn Thánh nữ sẽ không thiếu một sợi lông nào khi gặp điện hạ đâu. Có khi giờ này người đang an tâm tĩnh dưỡng tại Long cung - hắn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng đang cầu khấn rằng người kia đang yên phận trong phòng. Hôm nay hoàng thượng cấm cung nàng, không biết người có định giở trò gì mà chuồn đi không nữa. Lạy trời là không. Hắn quả thực muốn sống khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ phần đời còn lại.
Tuy nhiên, ông trời có vẻ như không ưa hắn cho lắm nên điều hắn sợ cuối cùng cũng đến.
- Nguy rồi, hoàng thượng. Thánh nữ đã mất tích - một người tì nữ hốt hoảng chạy vào.
Trước khi bị ánh mắt lãnh huyết tàn khốc của cái người ngồi trên kia giết chết, Suigetsu đã phóng vèo ra ngoài, bỏ của chạy lấy người.
----------
Đến tối.
Sakura sau khi cả ngày vùi mặt vào các hiệu sách ngoài kia cuối cùng cũng chịu mò về trong trạng thái bị hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, nhìn đâu cũng thấy toàn chữ và sách. Thế nhưng cả ngày cũng chẳng kiếm thêm được cái gì vào đầu cả, căn bản là y học không thể hồi sinh người chết, điều này là đạo lí không thể thay đổi. Nhưng.... Lại nghĩ tới lời một người đàn ông nàng vô tình gặp đã nói, nàng càng cảm thấy phân vân khó xử.
/// Ta có thể giúp cô hồi sinh người chết. Chuyện này đối với ta không có gì là khó cả. Nếu cô giúp ta lấy một thứ, ta sẽ chỉ cho cô cách///
Tch... Có nên tin lão này không nhỉ? Nhìn cái mặt lão xảo quyệt không chịu nổi, da thì trắng bệnh cứ như bị bạch tạng, quanh mắt có quầng màu tím. Đã vậy giọng còn khàn khàn, lè nhè nghe cứ dị dị kiểu gì ấy.
'Hay là liều mình tin thử một lần xem?' Bây giờ, ngoài tin thử lão ra thì không còn cách nào khác, nếu không nàng không biết nên đối diện thế nào với đứa bé đó nữa. Còn cái điều kiện thì...
/// Ta muốn cô giúp ta lấy một vật ở trong hoàng cung. Đó là một cuộn giấy màu xanh lam có ghi chữ "Thiên" ở ngoài. Nó được cất giữ trong phòng cấm dưới lòng đất, nằm ngay dưới thư phòng của hoàng thượng. Lối đi ẩn sau giá sách thứ ba trong góc phòng///
Nàng đủ thông minh để nhận ra chắc chắn tên này có ý đồ gì xấu đây, chắc chắn sẽ không có lợi cho Hoả quốc, biết đâu đây là gián điệp? Nói vậy tức là nàng tiếp tay cho địch?Bây giờ thì đành tuỳ cơ ứng biến thôi. Nếu thấy có gì khả nghi thì nàng sẽ mặc kệ lời đề nghị của hắn, tự tìm cách khác giúp đỡ đứa bé. Quyết vậy đi.
"Bốp"
Vừa mở cửa bước vào phòng nàng đã va phải lồng ngực rắn chắc của ai đó. Người gì mà cứng như sắt thép thế này, đau vỡ đầu nàng. Ngẩng đầu lên định quát xem kẻ nào va phải nàng thì từ trên đỉnh đầu có giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang tới.
- Đi chơi cả ngày giờ mới thèm về à?
'Tèn ten ten tèn. Tèn tén tèn ten' một khúc nhạc vang lên trong đầu nàng với ý nghĩa chua buồn sâu sắc Inner dành cho nàng.
Mặt nàng méo xệch đi, cố nặn ra nụ cười gượng gạo, lúng túng nhìn hắn, khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ.
- Hơ hơ... Ch... Chàng về khi nào đấy? Hắn ngồi xuống ghế nâng chén trà lên nhấm nháp một ngụm, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng còn quan tâm? Tưởng nàng đi chơi quên luôn ta rồi?
- Qu.. Quên thế nào được. Mà ta chỉ đi dạo ngoài vườn tí thôi mà, có đi đâu xa đâu! - nàng thuận mồm chém gió.
- Đi dạo ngoài vườn cả ngày? Không biết nàng đột nhiên hứng thú với cây cỏ như vậy! - giọng điệu hắn châm chọc nàng. Nàng nghĩ hắn mấy tuổi rồi mà còn nói mấy cái loại lí do này. Chém thì chém cho thật chút.
- Ta... ngủ quên! Thôi muộn rồi, ta đi ngủ đây. Buồn ngủ quá! - ngủ cả ngày rồi còn muốn ngủ tiếp. Đã ai nói là nàng diễn quá tệ chưa?
Không để nàng dễ dàng trốn tội như vậy, vươn tay ra kéo nàng lại. Sakura đột nhiên bị kéo nên loạng choạng vài bước rồi ngã lên đùi hắn, hai khuôn mặt sát lại gần nhau, chóp mũi chạm vào nhau.
Tiếp xúc thân mật gần gũi như vậy làm mặt nàng trong phút chốc đỏ ửng lên. Đã vậy tư thế hai người còn rất chi là... mờ ám. Sakura ngồi trên đùi Sasuke, hai tay quàng trên cổ hắn, còn hắn thì hai tay ôm vòng dưới eo nàng.
- Nàng nghĩ ta là ai mà để cho một người không phép tắc như nàng tự tiện như vậy? Có thưởng, có phạt. Để xem ta nên phạt nàng thế nào đây! - hắn nhếch môi cười tà mị, thanh âm không cao mà cũng không thấp nhưng lại tạo cho nàng cảm giác rợn rợn.
- Một vị vua khoan dung, độ lượng như chàng chắc sẽ không chấp nhặt mấy chuyện vặt này đâu nhỉ!
- Rất tiếc là ta là một người thích chấp nhặt như vậy - trên mặt hắn giương giương một nụ cười đêu đểu chế giễu nàng.
Khoé mắt Sakura không ngừng giật giật liên tục, trong đầu đang suy nghĩ xem hắn định giở trò gì "phạt" nàng nữa đây? Coi như nàng tận số rồi. (Ăn ở cả)
Tay Sasuke khẽ dùng lực ấn lưng nàng nhích lại gần mình, khuôn mặt từ từ hạ xuống cần cổ trắng ngần của nàng. Hành động chậm rãi càng làm cho nàng vừa sợ vừa hồi hộp, người run lên không ngừng.
Sakura sợ đến mồ hôi đổ ròng ròng, mắt nhắm chặt lại không muốn nhìn, mà có mở mắt cũng chẳng thấy gì.
Hoá ra trừng phạt không đến nỗi đáng sợ như nàng nghĩ, ít nhất là cho đến giờ. Bởi tất cả những gì nàng cảm thấy là một đôi môi đặt lên cổ nàng, rồi kế đó là những nụ hôn nhẹ chạy khắp cổ lên đến má rồi xuống vai, gặp phải vật cản là vai áo của Sakura.- Sasuke... D... Dừng lại...
Cảm thấy tay hắn đưa lên kéo tuột hai vai áo nàng sang đến giữa bờ vai, nàng mới dần dần ý thức được mọi chuyện, hai tay đẩy vai hắn ra. Nhưng đôi tay của nàng đã bị hắn bắt được và vắt ra sau lưng, còn hắn thì vẫn tiếp tục công việc "trừng phạt" của mình.
Lúc nãy chỉ là khởi động một chút, còn bây giờ mới gọi là phạt thật. Đôi môi dừng lại ở dưới cổ, trên vai nàng, miệng hơi há ra và...
"Phập" Hai hàm răng găm sâu vào trong da thịt Sakura.
- Ao!!! Sasuke, chàng làm gì vậy? Nhả ra đi! Tên chết tiệt này! Tên đáng ghét! Ngươi là cờ- hó à???...
Sakura giận dữ kèm đau ầm lên quát hắn, hai tay đập thùm thụp vào vai hắn mà cũng chỉ như tẩm quất đối với hắn. Hắn không đau vai nhưng nghe tiếng nói như "hát hay" của nàng làm đầu cứ ong ong nhức nhối liên hồi. Không nhanh làm gì có mà thành điếc mất. Hàm răng càng găm sâu hơn nữa vào làn da nàng, vị máu tanh dần lan trong miệng hắn. Vì đau nén Sakura ngay lập tức im bặt đi, cắn răng mà chịu.
Đến khi thấy đã đủ, hắn mới từ từ nhả ra, trên khoé miệng vẫn còn vương lại chút máu đỏ, đáy mắt đầy vẻ tự hào khi nhìn thành quả của mình. Trong khi đó, Sakura đang xót xa cho làn da trắng không tì vết của mình tự nhiên thêm một dấu răng đỏ, may mà bẩm sinh nàng có khả năng tự lành không để lại sẹo. Nàng thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì bị lời nói của hắn làm mặt tối sầm lại.
- Đừng nghĩ rằng nó không để lại sẹo. Ta đã bôi lên đó một loại dược làm vết thương có thể lành nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo mờ.
Sakura hoảng sợ nhìn lại vết cắn đang thần tốc khép miệng rồi hoàn toàn lành lặn nhưng lại lưu lại vết sẹo mờ hình hàm răng trên đó.
- Ngươi... Ngươi... - nàng tức giận tay chỉ trỏ vào mặt hắn, tức phát nghẹn họng, trong lòng không ngừng chửi bới kẻ nào đó.
Nhìn cái mặt tỉnh bơ của hắn mà làm máu trong người Sakura sôi đến sắp bốc hơi thành khói bay đi. Đối với loại này thì nàng đã đúc kết kinh nghiệm thực tiễn qua bao nhiêu trải nghiệm thực tế, nói chỉ tổ tốn nước bọt, cứ lẳng lặng mà bỏ đi là phương án tối ưu.
Không chần chừ một phút giây quý giá nào, nàng duỗi chân đứng bật dậy rời đi. Lần này thành công hơn chút là không bị tóm luôn mà bước thêm một bước rồi mới bị tóm lại, bế lên giường. Haizz... Kết cục lúc nào cũng vậy: cãi nhau, bỏ đi, bị tóm lại, bị quăng lên giường, rồi cuối cùng ngủ chung với hắn luôn. Lần này cũng không phải ngoại lệ, có điều lần này là do nàng giãy nhiều quá nên bị ngã, hắn vì đỡ nàng nên cũng ngã theo luôn. May mà cái giường ở bên cạnh, và.... nàng nằm trên hắn, hai tay chống trên ngực hắn, eo bị giữ lại, chạy bằng niềm.
- Tối ngủ lại với ta, được không? - hắn nhẹ giọng hỏi.
- Cho dù ta từ chối cũng đâu thoát được. Hơn nữa, ta mà đi thì sao đòi được bồi thường! - Sakura trả lời như đây là việc dĩ nhiên, sự thật là vậy.
- Bồi thường?
- Đương nhiên. Chàng vô duyên vô cớ để lại sẹo cho ta, phải có phí tổn thất chứ nhỉ!!!
- Ta để lại cho nàng sẹo là có lí do.
- Là...
Ánh mắt hắn dời xuống bờ vai nơi vết sẹo kia đang ở, ngón tay lướt trên nó, khẽ chạm nhẹ.
- Để đánh dấu rằng nàng đã có chủ.
- Chủ tớ gì chứ? Ta là chó à mà đánh dấu?
Trước thái độ của nàng, hắn chỉ thở dài, sao nàng ngốc quá vậy? Ngu nhất thì cũng phải hiểu được ẩn ý của hắn chứ! Chẳng lẽ muốn hắn nói thẳng ra chắc? (Chứ sao)
Bàn tay rời dấu vết, áp nhẹ lên má nàng, nhỏ giọng nói:
- Để đánh dấu rằng nàng là của ta.
Nói ra mấy cái lời sến sụa này làm hắn chỉ muốn ói thôi, lòng thầm trách sao nàng không thể thông minh thêm một chút?
Tuy hắn nói nhỏ nhưng từng chữ đều lọt đủ hết vào tai nàng, đôi mắt nàng trợn to ra kinh nhạc nhìn người bên dưới, miệng không nói được lời nào nữa. Bao nhiêu giận dữ dần dần không cánh mà bay hết, lòng nàng dấy lên cảm xúc xúc động, vui, hạnh phúc lẫn lộn.
- Thôi muộn rồi, đi ngủ thôi!
Đánh lạc hướng là cách an toàn nhất hiện giờ, cứ nhìn khuôn mặt nàng thế này làm hắn không dừng được lật nàng lại mà hôn mất.
Kéo Sakura xuống khỏi người mình sang nằm bên cạnh. Tay theo thói quen cũ vắt trên eo nàng, người nằm đối mặt với mặt, mắt nhanh chóng nhắm lại đi vào giấc ngủ.
- Ngủ ngon.
Sakura vừa mới hoàn hồn thì đã thấy hắn ngủ từ đời nào rồi. Trong lòng đã vui lại càng vui hơn, bật ra vài tiếng cười nhỏ.
'Aw... Sasuke ngại rồi kìa!!!' (Inner)
Chống tay nhổm dậy nhích sát lại gần hắn, cúi đầu áp môi hôn lên má hắn, dịu dàng nói thầm:
- Ngủ ngon.
Rồi kéo chăn lại, tự động rúc vào ngực hắn kiếm vị trí thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Lúc này hắn mới mở mắt nhìn người con gái bé nhỏ nằm ngon giấc trong ngực mình, một nụ cười hạnh phúc hiện lên trên gương mặt vẻ ôn nhu hiếm có của Sasuke. Người con gái này, sẽ mãi chỉ là của một mình hắn mà thôi.
-----------
Cùng lúc đó, tại căn phòng của Karin.
- Công chúa, người không tức giận vì cô ta ở bên cạnh Hoả vương sao? - cung nữ quỳ dưới đất hơi ngạc nhiên nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Karin.
- Tại sao ta phải tức? Tức giận thì có tác dụng gì chứ? Quan trọng nhất bây giờ là phải bình tĩnh theo kế hoạch. Phụ vương đã cất công đến tận đây giúp đỡ ta, ta phải biết nhẫn nại chứ! - Karin thông thả nhấp ngụm trà nói.
Bây giờ, tất cả những gì ả cần làm là bình tĩnh ngồi làm theo kế hoạch, còn lại hãy cứ để con mồi từ từ sập bẫy. Không lâu sau, ngôi vị hoàng hậu Hoà quốc, con người ả yêu, tất cả sẽ thuộc về Kusuda Karin này.
Đây là ngoại truyện về làm sao Neji và Tenten đến với nhau được. Khi đó, mọi chuyện vẫn bình yên lặng sóng trong hoàng cung... trừ cung Bạch Hổ.
- NGƯƠI NÓI GÌ CƠ? TA CHO NGƯƠI NÓI LẠI!! - Tiếng quát tháo gào thét đến thủng màng nhĩ điếc tai lại theo lịch hàng ngày vang lên.
Tuy mọi người đã quen với cái "gà báo thức" phiên bản người này hàng ngày rồi nhưng vẫn không dừng nổi giật mình mà làm rơi đủ thứ bình, bát, cốc, chén,... khổ nhất là mấy người mới nhập cung do quá giật mình vì ở cự li gần "gà báo thức" mà bị nhồi máu cơ tim, tăng huyết áp, đứt vài dây thần kinh,... phải rời cung vào ngày đầu tiên đi làm. Những người ở lại sống sót qua ngày được mệnh danh là thần kinh thép.
Mới chỉ tiếp xúc gián tiếp với âm thanh thôi mà đã như tra tấn rồi, vậy nếu mà tiếp xúc trực tiếp thì thế nào? Mọi người hãy quay lại với chuyện đang diễn ra trong căn phòng sắp sập ở cung Bạch Hổ lúc này.
- Ta nói cô là đồ "soi mói". SOI MÓI, nghe rõ chưa?
Đối diện với Thần chết mà Neji cực kì bình tĩnh, thẳng thắn nói toẹt ra hai chữ "soi mói", còn nhấn mạnh nữa mới sợ.
Tenten bị chọc tức cho hộc máu. Từ trước đến giờ chưa có ai dám nói nàng soi mói, đến cả hoàng huynh còn không dám, huống chi là tên khốn chết tiệt này.
- Ta nói sai chỗ nào à? - Neji vẫn rất bình tĩnh hỏi lại.
- Lại chẳng không? Ta nói cho ngươi biết, bà đây mà là soi mói thì loại như là cực kì soi mói, đồ bắt lỗi. Cái loại đàn ông chỉ biết vạch lá tìm sâu, moi móc việc của người khác như ngươi nữ nhân người ta thèm vào! - Tenten nghiến răng nghiến lợi mà quát cho hả giận.
- Cô thèm chắc mà bảo thế?
- Bà đây thèm vào cái mặt dày nhà ngươi!
- Cô không thèm nhưng có khối người thèm. Có tin ta chỉ cần phẩy tay khác là đàn bà xếp hàng dài không hả? - Neji lên tiếng bảo vệ danh dự của một thằng đàn ông, không thể bị xúc phạm như vậy được.
- Mấy cái loại đàn bà theo ngươi giỏi lắm toàn mấy con tiểu thư bị teo não hoặc não phẳng thôi nhé! Đừng có mắc bệnh ATSM!!!
- ATSM là gì? - Bình thường ở quân đội nghiêm túc nên Neji không biết hỏi lại.
Tenten như bắt phải vàng liền bắt ngay lỗi mà châm chọc.
- Ha ha... Có thể mà cũng không biết, cái đồ CH. Bà đây khai sáng cho mà nghe, ATSM là Ảo tưởng sức mạnh!
'CH là cái gì?' Lời này hắn rất muốn nói ra nhưng mà hỏi tiếp chỉ tổ chuốc thêm phiền phức mà thôi, tốt nhất là nuốt lại trong đầu.
Nhưng mà Tenten đã đoán được hắn đang nghĩ cái gì rồi, tiếp tục đắc ý bĩu môi đá đểu.
- Sao? Không biết CH là gì đúng không? Còn bày đặt ra vẻ ta đây thông minh với ai chứ với ta thì vứt nhớ! Đúng là cái đồ thiểu năng trí tuệ.
Neji đã đi đến bờ vực của sự nhẫn nhịn, câu cuối vừa rồi của Tenten đã một cước sút bay hắn xuống vực.
- Cô tưởng mình thông minh lắm chắc? Có giỏi thì so xem điểm bài kiểm tra nâng cao cấp độ ai hơn điểm ai?- Xời! - Tenten vênh mặt lên khoanh tay nở nụ cười "ta hơn là cái chắc" - Bà đây được / nhớ! Trình của ngươi đọ sao nổi với ta đây, giỏi lắm xách được dép cho ta là tốt lắm rồi!
- Ôi thế à! Cũng cao phết nhỉ! Tiếc là... ta đây được / nhớ! - Neji dài giọng nhấn mạnh con số chọc ngược lại Tenten.
Tức giận vừa dịu xuống nay lại trào lên, núi lửa đã hoạt động trở lại, dung nham sôi sùng sục. Đè nén giận xuống không chịu thua so tiếp.
- Đừng vội vênh, bài đấy chẳng qua là ta mất tập trung chút thôi. Thế bài cấp ngươi được mấy?
- Cũng bình thường thôi. Được / ấy mà - Neji vờ thất vọng thở dài than điểm kém, mắt liếc khuôn mặt đang bốc khói đằng kia cười cười.
Núi lửa bây giờ đang phun khói bụi đen mù mịt phủ kín bầu trời, nham thạch văng loạn khắp nơi từ miệng núi, thật giống với tâm trạng Tenten lúc này. Không thể tin được, sao cái tên CH này lại hơn nàng những điểm. Tuyệt đối không thể thua thế được.
- Biết mà! - núi lửa tạm dừng - Cái trình như ngươi sao vượt nổi bài kiểm tra nâng cao cấp . Đẳng cấp như ta mới được /. Mấy bài trước ngươi coi như may mắn, còn bài này thì may với chả mắn cũng coi như cho vào sọt rác!
- Có lí! Chắc tại thiếu may mắn với cả hay đi chơi nhiều quá nên ta chỉ được có mỗi / thôi!
'Uỳnh' núi lửa không nén nổi nữa đã bùng choáy mãnh liệt, hỗn hợp dung nham, nham thạch phun xối xả lên trời như đài phun nước, trên cao còn có khói bụi mây đen phụ họa.
'Hắn nói "chỉ được có mỗi", mỗi thôi á? Thích chọc tức bà à? Có biết bà học hành khổ sở thế nào mới được / không? Còn tên khốn nào đó "đi chơi nhiều quá" nên "chỉ" được / thôi! Sao nghe mấy cái từ này nó khó nuốt thế?'
Biểu hiện mặt mũi méo xệch của Tenten làm Neji cực vui. Ván này hắn thắng chắc rồi!
- Haizz... Hoàng thượng thì khỏi nói, /; Ino và Shikamaru được ,/; Hinata được /; đến đần như Naruto còn được /. Vậy mà quận chúa như cô lại... Chẹp chẹp... Thất vọng thiệt... Còn tưởng cô thông minh thế nào, hoá ra... - hắn ẩn ý khinh khỉnh liếc nàng....
Tenten giận đến tái mặt, dậm chân rầm rầm, chỉ thẳng vào mặt Neji mà mắng.
- Ngươi im đi! Chỉ là chút điểm số chẳng đánh giá được cái gì cả! Cái quan trọng là áp dụng ra ngoài đời thế nào. Cái mặt ngươi thì làm được gì?
- Aiss... Cũng không nhiều đâu. Cùng lắm là dẹp loạn phương Tây, thống nhất quân hai hướng Bắc Nam. Ít quá nhỉ? - Neji vờ buồn buồn than, nhướn mày bắt đầu khoe.
Mặt Tenten đã đen ngòm, méo xệch, hai mắt ánh lên tia sát khí. Từng lời hắn nói không khác gì ném quẳng thêm mấy thùng ga vào miệng núi lửa.- Không biết Sakura làm thì thế nào nhỉ! Có khi...
- Ngươi câm miệng đi! - nàng gắt - Sakura đã làm bài kiểm tra đâu mà biết. Đợi đấy! - nói rồi Tenten lập tức xoay người đạp cửa rời đi.
Quyết tử không thể về bét được!
Vừa vượt qua thái giám đặt chân vào Thư phòng đã thấy ngay một màn đẹp. Hoàng huynh thân yêu đáng kính của nàng đang thân mật ngồi cùng bạn thân nhất của nàng, tay phải cầm bút, tay trái ôm Sakura. Đã vậy, nhìn cái hành động mà cảm thấy một sự mờ ám không hề nhẹ ở đây: hoàng huynh đang cúi xuống ghé sát mặt lại......
Tiếp tục xem cảnh không phù hợp với thiếu nhi thế này.... Không tốt, cực có hai cho đôi mắt trong sáng của mình.
- E hèm... - Tenten che miệng ho khan vài tiến đánh thức hai người kia tỉnh mộng.
Hai người kia nghe thấy tiếng người lạ mới giật mình quay đầu lại ái ngại nhìn Tenten.
- Mới sáng sớm mà hai người đã diễn cảnh tình tứ trước mặt người độc thân như muội rồi, có thấy hơi tàn nhẫn không?
Sakura mặt đỏ ửng quay đi định lượn đi ngay thì bị giữ lại ngồi im. Sasuke hướng vẻ bất mãn nhìn hoàng muội, nhàn nhạt mở miệng.
- Muội đến đây làm gì? Sao không ở cung quậy mà đến đây quậy làm gì?
- Hừ! Không đến phá chuyện tốt của huynh đâu, muội đến mượn Sakura tí thôi.
'Thế mà dám nói không phá chuyện tốt, muội định chọc ta tức chết đúng không?' Sasuke đen mặt, từ khi nào mà Tenten trở nên thích phá đám người khác như vậy?
Trái ngược với tâm trạng bực bội của Sasuke, Sakura lại rất vui vẻ, trên mặt không có gì gọi là tiếc nuối cả. Ban nãy nàng cầu rời đi còn chẳng được, bây giờ cơ hội dâng đến miệng, ngu gì từ chối, liền mở miệng đồng ý đáp lại, từ từ dịch khỏi ma trảo của hắn dưới thắt lưng.
Có người nào đó rất nhanh đọc được ý định của ai đó, bàn tay tăng thêm lực ấn nàng xuống, mắt liếc xéo nàng ý bảo muốn sống thì trật tự ngồi im, rồi mới thẳng miệng từ chối.
- Không!
- Đi mà.... huynh đẹp zai.....
- Không là không! Muội về đi!
Ăn vạ cả tiếng mà đáp lại vẫn là từ "không" quen thuộc, càng nghe kĩ thì mới thấy càng nói hắn càng mất kiên nhẫn. Tenten cũng hơi khó chịu, xin đến khản giọng rồi vẫn thất bại thảm hại.
'Đồ ki bo, mượn một tí mà cũng không cho. Không phải huynh lúc nào cũng quấn cậu ấy / sao? Không nỡ xa người đẹp à?'
Cuối cùng đành phải dùng đến tuyệt chiêu cuối thôi!
Trong phút chốc, đôi mắt kia chợt phóng to long lanh đẫm nước, miệng run run gợn sóng, nhìn rất đáng thương làm bọn họ giật mình. Tenten sụt sịt chấm chấm nước mắt, lóc oán trách:
- Hức hức... Chỉ m...mượn có tí thôi... Mà... mà... Hức hức...
Lập tức một con mồi sập bẫy. Sakura quá nhẹ dạ tin bạn mình rồi, thấy Tenten rưng rưng nước mắt không nghĩ ngợi gì liền đẩy bàn tay kia ra chạy tới dỗ nàng. Sasuke thì khoé miệng giật giật nhìn hai người kia. Sakura ơi, nàng cả tin quá rồi, cái trò nước mắt cá sấu kia hắn còn lạ gì, ngày xưa bị lôi ra làm vật thí nghiệm quen rồi nên trò này đã mất công hiệu với hắn, hắn còn tỉnh chán!- Chỉ đi có chút chuyện thôi, chàng đâu cần phải làm quá lên thế! Ta đi với Tenten một lúc rồi sẽ về thôi! - rồi mặc kệ khuôn mặt đen kịt của ai đó kéo tay Tenten ra ngoài.
'Á há... Thành công mĩ mãn. Mới rơi có mấy giọt mà đã lừa được rồi. Đời còn ai giỏi hơn ta. Á há há...' Tenten ngoài phụng phịu nước mắt ròng ròng, bên trong thì cười tự sướng như điên.
--------
- Cái gì đây? =_=' - Sakura nhìn tờ giấy trên bàn rồi lại nhìn Tenten.
- Không có gì, chỉ là bài kiểm tra kiến thức một chút thôi mà. Cậu cứ bình tĩnh làm đi, thời gian phút - Tenten nhét bút vào tay bạn cười nói.
- Cậu chắc là muốn tớ làm chứ? - Sakura nheo mắt gặng hỏi.
- Chắc chắn. Cậu làm đi, hết giờ tớ sẽ vào thu bài.
Nhắc người bấm giờ trông coi xong, Tenten ra ngoài thì đập ngay vào mắt là tên đại khốn nào đó.
- Không biết Sakura được bao nhiêu nhỉ? Dám chắc phải trên , hơn ai đó là cái chắc - Neji cười như có như không châm chọc Tenten.
- Ngươi cứ đợi mà xem, còn lâu ta mới thua. Tsunade chấm rất chuẩn!
phút sau...
Tsunade bất ngờ đẩy cửa bước ra ngoài, trên mặt là nụ cười rạng rỡ làm bọn họ càng thêm tò mò sao bà ra sớm thế, bu lại hỏi không ngớt. Im lặng nghe hết một loạt rồi đột nhiên bà cười phá lên vỗ vai hai người tấm tắc khen ngợi không ngớt:
- Nhân tài, quả nhiên là nhân tài hiếm có! Thằng nhóc Uchiha đó đúng là không nhìn nhầm người, ta có lời khen cho gu chọn vợ của nó đấy!!!
- Rốt cuộc là thế nào? Người nói thẳng cho bọn con đi! - Nàng sốt ruột hỏi, mồ hôi tuôn như suối, trái ngược hẳn với vẻ điềm tĩnh lạ thường của Neji.
- Kết quả bài kiểm tra nâng cao cấp độ của Sakura là /, bằng luôn với thằng nhóc đó! Khác mỗi là Sakura làm xong bài chậm hơn nó giây.
/! Tenten nghệt mặt ra, cằm rơi xuống đất. Đánh chết nàng cũng không ngờ rằng Sakura siêu nhân đến vậy, hay là do ở Thiên giới tiêu chuẩn trình độ có hơi khác?
- Lúc nó nộp bài ta còn tưởng nó khó quá nên bỏ cuộc, ai ngờ nó làm đúng hết! Thật là... Nó vs Sasuke đúng là một cặp trời sinh, cái này chưa là gì so vs chúng nó cả.... Ha ha ha!!!
Tsunade khen thì cứ khen mà không để ý mặt nàng đã tối sầm lại. Hoá ra ban nãy Sakura gặng hỏi không phải vì đề khó mà là vì dễ quá, có cần làm hay không!'
Khen chán chê rồi bà cười sung sướng rời đi, để lại một người mặt mày u sầu, một người rất chi là vui vẻ. Neji bước ra đang định tung vài câu nữa thì đã bị chặn họng.
- Ngươi ngậm mồm lại! Sakura là Thánh nữ đương nhiên là giỏi hơn ta rồi. Còn về điểm số thì người ta đã có câu học tài thi phận. Đừng có cậy mình điểm cao mà vênh. Cái mặt nhà người bà khinh không thèm chấp nhớ! Đàn bà ghét là phải, nhìn ngứa mắt!
Liến thoắng một mạch rồi đùng đùng bỏ đi, không để hắn có cơ hội mở miệng thắng thế châm ngòi núi lửa nữa. Trận này coi như nàng thua, mối nhục thù này không báo nàng không phải là người.
Sakura ở bên trong áp tai vào cửa nghe ngóng mà cười cười lắc đầu.
'Sao giống mình ngày xưa thế nhỉ!^^'
-------------
ngày tiếp, Tenten chuyển hẳn đến Long cung ở chung phòng với Sakura với lí do là muốn ở gần với bạn củng cố tình bạn bè, huynh muội. Nói thế thôi nhưng ai chẳng biết thừa là cãi nhau với Neji rồi bỏ sang đây, ngày nào chẳng choảng nhau như thế nhưng đây là lần đầu Tenten tức đến nỗi bỏ sang đây. Sakura có gặng hỏi mấy lần nguyên nhân nhưng lúc nào cũng chỉ nhận được một bài cày nhàu tức giận cụ thể với mấy câu như: "thằng điên, thằng thần kinh", "tên khốn nạn, chết tiệt", "chết đi cho rảnh nợ",... làm Sakura mấy phen nhức đầu nên rút ra bài học, thà đừng hỏi còn hơn.
Việc ở chung này cực bất lợi cho Sasuke khi mà Tenten cứ bám dính Sakura /, không cho hắn có cơ hội ở với nàng dù chỉ một phút. Cả ngày bận rộn theo thói quen cũ thì luôn có nàng bên cạnh giúp đỡ hắn, còn bây giờ, nhờ ơn muội muội yêu quý mà làm nàng giận không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Không thể để tình trạng này kéo dài lâu, hắn quyết định tìm đến cao nhân nhờ giúp đỡ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi đã làm lành với Sasuke, Sakura lại trở về như cũ, tuần 3 lần đi chơi ngoài thành với hội kia. Cứ thong thả mà tận hưởng cuộc đời vui thú thích đi đâu thì đi, nàng chưa bao giờ hối hận về cuộc sống này cả, có bạn bè đầy đủ, có một nam nhân lí tưởng dành riêng cho mình, tự do tự tại không bị gì bó, ép buộc. Nhưng đó chỉ là cho đến bây giờ, trong tương lai, nàng sẽ hối hận không nguôi về ngày này, hối hận về tự do đang có.
Hôm nay Tenten và Suigetsu có việc bận phải ở lại hoàng cung nên vốn dĩ nàng phải ở im trong phòng nhưng đằng này, lâu rồi nàng không được động chân động tay đâm ra hơi ngứa. Chính vì vậy, nàng quyết định sẽ lủi ra ngoài chơi một mình, để đảm bảo an toàn hơn nữa, hôm nay nàng sẽ không đến phủ Yamanaka mà sẽ đặc biệt đến một nơi hoang vu, thêm cơ hội trải nghiệm cảm giác rùng rợn như mỗi lần chơi ma lon hay ngôi nhà ma.
Rảo bước đến một khu phố bị bỏ hoang hẻo lánh, ghê rợn, vắng bóng người, chỉ có vài tia nắng yếu ớt chiếc xuống đường đi chật hẹp. Nhà cửa bị bỏ hoang, lớp bụi dày đặc, thi thoảng lại có tiếng kêu lách cách lạch cạch.
'Chưa gì đã thấy kinh rồi. Hay là mình quay lại?' Mới đi đến giữa đường mà nàng đã thấy hơi rợn rồi, đấy mới là ban ngày thôi đấy, không biết ban đêm thì còn tởm thế nào nữa.
Xoay người ra hướng cổng khu phố tính đi về thì một tiếng khóc lóc, rên rỉ tham thương, bi ai vọng đến tai nàng.
Sakura sợ đến mức chân cứng đờ ra, không nhúc nhích nổi, mặt xanh lét.
'Con ngu kia, mày đứng đấy làm cái gì? Chạy đi không "con ma" nó đuổi đến làm thịt mày bây giờ!!!' Inner giận dữ gào thét.
'Khoan đã, mày nghe kĩ thử xem. Đây không phải tiếng ma mà là tiếng khóc của người' Sakura dỏng tai lên nghe cho kĩ, quả nhiên là vậy.
'Trời ạ! Ma không phải là người không siêu thoát chắc? Mà đã là người thì không biết khóc chắc?' Inner đập trán thất vọng than dài 'Mày chơi ma lon bao lâu nay mà không có lấy một chút kinh nghiệm thực tiễn nào à?'
'Mày trật tự giùm cái. Nhức đầu quá! Tao sẽ đi xem thử xem đấy là cái gì' Nói rồi nàng quay người trở lại, lần theo tiếng rên rỉ rầu rĩ. Và đây cũng là lần đầu tiên Inner bị ăn quả bơ từ Sakura bản chính.
Càng bước lại gần, tiếng khóc càng trở nên rõ rệt, là tiếng khóc của một đứa trẻ. Đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra, nàng bước vào bên trong căn nhà nhỏ, sàn trải một lớp bụi dày, tường tróc sơn, trong góc nhằng nhịt mạng nhện.
Nhìn đến góc phòng, nơi phát ra tiếng khóc, có một bé trai trông tầm 4-5 tuổi đang gục mặt xuống sàn khóc đến giọng lạc hẳn đi vẫn cứ khóc. Phía trước đứa bé là một người phụ nữ trung niên, người gầy dơ xương, da trắng bệch, môi khô cong, tóc xơ. Đôi với một thầy y nghiệp dư như Sakura nhìn qua là biết người này đã qua đời được khoảng 1-2 ngày rồi.
Nghe được tiếng sàn nhà cót két, đứa bé ngưng khóc ngẩng đầu lên nhìn nàng, khuôn mặt gầy guộc, mắt sưng phồng lên đỏ hoe, nước mắt nước mũi nhem nhuốc khắp mặt.
- Chị là ai? - đột nhiên mặt đứa bé chuyển sắc, đầy sợ hãi, run run hỏi - Chị có phải là kẻ đến đòi nợ không?- Hả? Kh...ông...
Không để nàng nói đầu đủ câu, đứa bé lập tức khóc toáng lên.
- Oa oa oa... Nhà chúng tôi chẳng còn gì đâu... Xin các người tha mạng... Oa oa... Xin các người tha cho mẹ tôi... Oa oa...
- Em hiểu nhầm rồi... Chị không phải kẻ đòi nợ gì hết cả. Chị chỉ tình cờ đi qua đây thôi. Chị không phải người xấu - Sakura lúng túng xua tay lắc đầu.
Đứa bé lúc này mới thôi gào thét, bò ra túm lấy chân nàng, ánh mắt cầu khẩn van xin.
- Xin chị hãy cứu mẹ em, em không hiểu tại sao 2 hôm nay mẹ ngủ dậy không tỉnh lại nữa... Mẹ có bị làm sao không? Em sợ lắm... Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Mẹ là người thân duy nhất của em... Hức hức
Ánh mắt nàng bỗng nhiên trầm xuống. Nhìn đôi mắt đẫm lệ của đứa bé mà nàng không đành lòng. Nhưng nàng đâu thể làm gì khác, người chết đâu thể sống lại, cho dù là thần thánh cũng không làm nổi.
Ngồi xổm xuống xoa đầu đứa bé, nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi em. Chị không thể làm gì khác được. Mẹ em... sẽ không tỉnh lại được nữa.
- Không.... Không biết đâu. Chị nói dối... Oa oa... Nhất định mẹ sẽ tỉnh lại... Mẹ không có chết... - Đứa bé lần nữa khóc thét lên.
Sakura thì quả thật loay hoay không biết nói gì để an ủi đứa bé đây... Bỗng nhiên, nó im bặt lại, ánh mắt khẩn cầu nhìn nàng.
- Chị ơi, chị có thể đi xin thánh nữ ra tay giúp đỡ được không? Người đã từng hồi sinh hoàng thái hậu thì chắc chắn sẽ hồi sinh được mẹ... Xin chị... Mất mẹ em không biết phải sống ra sao nữa... Thánh nữ rất hiền lành tốt bụng, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
- Chuyện này... - nàng không biết nói thế nào, chẳng lẽ bảo là hoàng thái hậu lúc đó đâu có mất, chỉ là hôn mê nên mới cứu được thôi.
Nàng rất muốn thẳng thừng từ chối nhưng đau lòng thay lại hoàn toàn không có khả năng đó. Đành gật đầu đồng ý đại vậy, có gì về cung sẽ tính sau.
Đứa bé thấy nàng gậy đầu thì vui lắm, ríu rít cảm ơn nàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
---------
Tại hoàng cung, thư phòng, cùng lúc đó.
- Hoàng huynh, hôm nay huynh gọi mọi người đến đây chỉ để ngắm huynh làm việc thôi à? - Tenten chán nản chống tay gật gù trên ghế.
Naruto và Suigetsu ở bên cạnh thì đã ôm gối ngủ từ lúc nào, miệng còn có nước dãi chảy tong tỏng ra kia kìa. Ino thì lấp đầy bụng nước trà rồi, hiện giờ đang uống cốc thứ 20. Neji thì vẫn lãnh đạm khoanh tay ngồi.
Kể từ lúc mọi người vào đến giờ đã là 1 tiếng, cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng nhưng nói một câu chẳng có đầu đuôi.
- Thế nào rồi?
Tenten ngơ mặt chẳng hiểu gì cả, nhưng chỉ có mình nàng lạc loài thôi vì ai cũng hiểu hết. Naruto và Suigetsu choàng tỉnh, Ino đặt cốc trà xuống. Neji lên tiếng trả lời:
- Hiện giờ Karin vẫn chưa có động tĩnh gì, ngoài ở im trong phòng và đi ra vườn thôi thì hoàn toàn không có gì khác.
- Sứ giả bên Thuỷ quốc cũng không có động tĩnh gì. Từ đầu đến giờ ngoài bữa tiệc ra chưa hề gặp mặt với bất cứ người nào của Lôi quốc. (Suigetsu)- Gián điệp bên Lôi quốc nói rằng hiện tại Orochimaru bên đó đang chuẩn bị cho cái gì đó mà đào bới lung tung cả nghĩa địa lên thu thập xương cốt. Đồng thời dời phòng thí nghiệm đến đảo núi lửa Kosaka ở phía Đông Lôi quốc. (Ino)
- Còn gián điệp bên Thuỷ quốc thông báo lại rằng Danzo và Orochimaru đang ngấm ngầm cấu kết với nhau hợp binh lực hai quốc gia, tập trận duyệt binh hàng tuần như đang chuẩn bị cho chiến tranh. (Naruto)
- Hn... Tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh của Danzo và Orochimaru, tìm cho ra được kế hoạch Orochimaru đang chuẩn bị. Giám sát Karin và người của Thuỷ quốc thật chặt và mọi người xung quanh. Và... Canh chừng Sakura, phái thêm người đến bảo vệ nàng ấy.
Mọi người nghe xong mặt lập tức trở nên gian xảo.
- Chưa gì đã lo lắng cho "hoàng tẩu" rồi à? Huynh yên tâm, có muội ở bên cạnh thì không phải lo cho hoàng tẩu.
- Hoàng thượng, cho thần mạo phạm hỏi một câu. Rốt cuộc Người đối với Sakura- sama là thế nào?
Chỉ một câu hỏi của Suigetsu làm không khí bỗng nhiên trầm hẳn xuống, mọi ánh mắt lập tức bắn đến trên người đang cúi mặt vào phê tấu chương trên bàn kia. Thực ra mọi người ai cũng có thể thấy rõ được tình cảm hắn đặc biệt dành cho Sakura, chỉ là muốn xác nhận lại một chút cho rõ thôi.
Nghe câu hỏi của hắn xong mà Sasuke tay cầm bút có chút ngừng lại, rồi một lúc lại thế tục viết.
- Không đến lượt ngươi quan tâm.
- Nhưng lượt muội quan tâm và muội muốn biết - Không để Sasuke dễ dàng thoát như vậy được.
- Đây là chuyện riêng của ta và Sakura. Đợi sau này ta sẽ nói cho muội sau.
Tenten tiếp đó không nói gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra ngoài, mặt lộ rõ vẻ bất mãn. Trước khi mở cửa, nàng quay đầu lại nói một câu:
- Nữ nhân không thích chờ lâu và không thích tuổi thanh xuân của mình bị lãng phí.
Rồi rời đi, đóng sầm cửa lại.
- Tôi thấy Tenten nói đúng đấy chứ! - Naruto rất tự nhiên đưa ra quan điểm của mình về câu nói ban nãy - Hai người đã qua lại được một thời gian tương đối dài rồi, vậy mà cậu vẫn chưa có động tĩnh gì gọi là... "tỏ tình" với nàng ấy cả.
- Tình cảm của hai người đần như Naruto cũng thấy...
- Cái gì? - Naruto trợn mắt tức giận nhìn Neji.
-... Cậu nên nhanh chóng thổ lộ đi, cho người ta một lời khẳng định rằng hai người là tình cảm song phương chứ đừng để người ta nghi ngờ mãi được. Tôi cá chắc rằng Sakura cũng từng hỏi cậu về vấn đề này đúng không?
-.... - Sasuke không nói gì, mắt vẫn chăm chú vào dòng chữ trên quyển tấu chương trước mắt như đang cẩn thận đọc. Nhưng thực ra đến một chữ cũng chẳng lọt nổi vào trong mắt hắn, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ về Sakura và những câu hỏi của bọn họ.- Ngài nên đánh dấu chủ quyền người của mình trước đi để sau này không lo bị chiếm đóng - ý của Suigetsu là muốn Sasuke nhanh chóng lập Sakura làm hậu để tuyên bố rằng nàng chính là của riêng Uchiha Sasuke này.
Hắn dĩ nhiên hiểu được ý này của Suigetsu.
- Hiện giờ ta vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện đó. Trước mắt quan trọng nhất vẫn là thanh toán hết mọi chuyện trong quá khứ với hai lão rắn độc đó. Bây giờ vì an toàn của nàng tốt nhất cứ để nàng yên phận như thế đã - đôi mắt đen tuyền hướng đến phía Suigetsu, giọng lạnh băng dặn dò mà như đe dọa - Suigetsu, nếu có chuyện gì xảy ra với Sakura, ngươi đừng mơ sống bình thường phần đời còn lại.
- Tuân lệnh hoàng thượng. Người yên tâm, chắc chắn Thánh nữ sẽ không thiếu một sợi lông nào khi gặp điện hạ đâu. Có khi giờ này người đang an tâm tĩnh dưỡng tại Long cung - hắn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng đang cầu khấn rằng người kia đang yên phận trong phòng. Hôm nay hoàng thượng cấm cung nàng, không biết người có định giở trò gì mà chuồn đi không nữa. Lạy trời là không. Hắn quả thực muốn sống khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ phần đời còn lại.
Tuy nhiên, ông trời có vẻ như không ưa hắn cho lắm nên điều hắn sợ cuối cùng cũng đến.
- Nguy rồi, hoàng thượng. Thánh nữ đã mất tích - một người tì nữ hốt hoảng chạy vào.
Trước khi bị ánh mắt lãnh huyết tàn khốc của cái người ngồi trên kia giết chết, Suigetsu đã phóng vèo ra ngoài, bỏ của chạy lấy người.
----------
Đến tối.
Sakura sau khi cả ngày vùi mặt vào các hiệu sách ngoài kia cuối cùng cũng chịu mò về trong trạng thái bị hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, nhìn đâu cũng thấy toàn chữ và sách. Thế nhưng cả ngày cũng chẳng kiếm thêm được cái gì vào đầu cả, căn bản là y học không thể hồi sinh người chết, điều này là đạo lí không thể thay đổi. Nhưng.... Lại nghĩ tới lời một người đàn ông nàng vô tình gặp đã nói, nàng càng cảm thấy phân vân khó xử.
/// Ta có thể giúp cô hồi sinh người chết. Chuyện này đối với ta không có gì là khó cả. Nếu cô giúp ta lấy một thứ, ta sẽ chỉ cho cô cách///
Tch... Có nên tin lão này không nhỉ? Nhìn cái mặt lão xảo quyệt không chịu nổi, da thì trắng bệnh cứ như bị bạch tạng, quanh mắt có quầng màu tím. Đã vậy giọng còn khàn khàn, lè nhè nghe cứ dị dị kiểu gì ấy.
'Hay là liều mình tin thử một lần xem?' Bây giờ, ngoài tin thử lão ra thì không còn cách nào khác, nếu không nàng không biết nên đối diện thế nào với đứa bé đó nữa. Còn cái điều kiện thì...
/// Ta muốn cô giúp ta lấy một vật ở trong hoàng cung. Đó là một cuộn giấy màu xanh lam có ghi chữ "Thiên" ở ngoài. Nó được cất giữ trong phòng cấm dưới lòng đất, nằm ngay dưới thư phòng của hoàng thượng. Lối đi ẩn sau giá sách thứ ba trong góc phòng///
Nàng đủ thông minh để nhận ra chắc chắn tên này có ý đồ gì xấu đây, chắc chắn sẽ không có lợi cho Hoả quốc, biết đâu đây là gián điệp? Nói vậy tức là nàng tiếp tay cho địch?Bây giờ thì đành tuỳ cơ ứng biến thôi. Nếu thấy có gì khả nghi thì nàng sẽ mặc kệ lời đề nghị của hắn, tự tìm cách khác giúp đỡ đứa bé. Quyết vậy đi.
"Bốp"
Vừa mở cửa bước vào phòng nàng đã va phải lồng ngực rắn chắc của ai đó. Người gì mà cứng như sắt thép thế này, đau vỡ đầu nàng. Ngẩng đầu lên định quát xem kẻ nào va phải nàng thì từ trên đỉnh đầu có giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang tới.
- Đi chơi cả ngày giờ mới thèm về à?
'Tèn ten ten tèn. Tèn tén tèn ten' một khúc nhạc vang lên trong đầu nàng với ý nghĩa chua buồn sâu sắc Inner dành cho nàng.
Mặt nàng méo xệch đi, cố nặn ra nụ cười gượng gạo, lúng túng nhìn hắn, khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ.
- Hơ hơ... Ch... Chàng về khi nào đấy? Hắn ngồi xuống ghế nâng chén trà lên nhấm nháp một ngụm, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng còn quan tâm? Tưởng nàng đi chơi quên luôn ta rồi?
- Qu.. Quên thế nào được. Mà ta chỉ đi dạo ngoài vườn tí thôi mà, có đi đâu xa đâu! - nàng thuận mồm chém gió.
- Đi dạo ngoài vườn cả ngày? Không biết nàng đột nhiên hứng thú với cây cỏ như vậy! - giọng điệu hắn châm chọc nàng. Nàng nghĩ hắn mấy tuổi rồi mà còn nói mấy cái loại lí do này. Chém thì chém cho thật chút.
- Ta... ngủ quên! Thôi muộn rồi, ta đi ngủ đây. Buồn ngủ quá! - ngủ cả ngày rồi còn muốn ngủ tiếp. Đã ai nói là nàng diễn quá tệ chưa?
Không để nàng dễ dàng trốn tội như vậy, vươn tay ra kéo nàng lại. Sakura đột nhiên bị kéo nên loạng choạng vài bước rồi ngã lên đùi hắn, hai khuôn mặt sát lại gần nhau, chóp mũi chạm vào nhau.
Tiếp xúc thân mật gần gũi như vậy làm mặt nàng trong phút chốc đỏ ửng lên. Đã vậy tư thế hai người còn rất chi là... mờ ám. Sakura ngồi trên đùi Sasuke, hai tay quàng trên cổ hắn, còn hắn thì hai tay ôm vòng dưới eo nàng.
- Nàng nghĩ ta là ai mà để cho một người không phép tắc như nàng tự tiện như vậy? Có thưởng, có phạt. Để xem ta nên phạt nàng thế nào đây! - hắn nhếch môi cười tà mị, thanh âm không cao mà cũng không thấp nhưng lại tạo cho nàng cảm giác rợn rợn.
- Một vị vua khoan dung, độ lượng như chàng chắc sẽ không chấp nhặt mấy chuyện vặt này đâu nhỉ!
- Rất tiếc là ta là một người thích chấp nhặt như vậy - trên mặt hắn giương giương một nụ cười đêu đểu chế giễu nàng.
Khoé mắt Sakura không ngừng giật giật liên tục, trong đầu đang suy nghĩ xem hắn định giở trò gì "phạt" nàng nữa đây? Coi như nàng tận số rồi. (Ăn ở cả)
Tay Sasuke khẽ dùng lực ấn lưng nàng nhích lại gần mình, khuôn mặt từ từ hạ xuống cần cổ trắng ngần của nàng. Hành động chậm rãi càng làm cho nàng vừa sợ vừa hồi hộp, người run lên không ngừng.
Sakura sợ đến mồ hôi đổ ròng ròng, mắt nhắm chặt lại không muốn nhìn, mà có mở mắt cũng chẳng thấy gì.
Hoá ra trừng phạt không đến nỗi đáng sợ như nàng nghĩ, ít nhất là cho đến giờ. Bởi tất cả những gì nàng cảm thấy là một đôi môi đặt lên cổ nàng, rồi kế đó là những nụ hôn nhẹ chạy khắp cổ lên đến má rồi xuống vai, gặp phải vật cản là vai áo của Sakura.- Sasuke... D... Dừng lại...
Cảm thấy tay hắn đưa lên kéo tuột hai vai áo nàng sang đến giữa bờ vai, nàng mới dần dần ý thức được mọi chuyện, hai tay đẩy vai hắn ra. Nhưng đôi tay của nàng đã bị hắn bắt được và vắt ra sau lưng, còn hắn thì vẫn tiếp tục công việc "trừng phạt" của mình.
Lúc nãy chỉ là khởi động một chút, còn bây giờ mới gọi là phạt thật. Đôi môi dừng lại ở dưới cổ, trên vai nàng, miệng hơi há ra và...
"Phập" Hai hàm răng găm sâu vào trong da thịt Sakura.
- Ao!!! Sasuke, chàng làm gì vậy? Nhả ra đi! Tên chết tiệt này! Tên đáng ghét! Ngươi là cờ- hó à???...
Sakura giận dữ kèm đau ầm lên quát hắn, hai tay đập thùm thụp vào vai hắn mà cũng chỉ như tẩm quất đối với hắn. Hắn không đau vai nhưng nghe tiếng nói như "hát hay" của nàng làm đầu cứ ong ong nhức nhối liên hồi. Không nhanh làm gì có mà thành điếc mất. Hàm răng càng găm sâu hơn nữa vào làn da nàng, vị máu tanh dần lan trong miệng hắn. Vì đau nén Sakura ngay lập tức im bặt đi, cắn răng mà chịu.
Đến khi thấy đã đủ, hắn mới từ từ nhả ra, trên khoé miệng vẫn còn vương lại chút máu đỏ, đáy mắt đầy vẻ tự hào khi nhìn thành quả của mình. Trong khi đó, Sakura đang xót xa cho làn da trắng không tì vết của mình tự nhiên thêm một dấu răng đỏ, may mà bẩm sinh nàng có khả năng tự lành không để lại sẹo. Nàng thở phào nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì bị lời nói của hắn làm mặt tối sầm lại.
- Đừng nghĩ rằng nó không để lại sẹo. Ta đã bôi lên đó một loại dược làm vết thương có thể lành nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo mờ.
Sakura hoảng sợ nhìn lại vết cắn đang thần tốc khép miệng rồi hoàn toàn lành lặn nhưng lại lưu lại vết sẹo mờ hình hàm răng trên đó.
- Ngươi... Ngươi... - nàng tức giận tay chỉ trỏ vào mặt hắn, tức phát nghẹn họng, trong lòng không ngừng chửi bới kẻ nào đó.
Nhìn cái mặt tỉnh bơ của hắn mà làm máu trong người Sakura sôi đến sắp bốc hơi thành khói bay đi. Đối với loại này thì nàng đã đúc kết kinh nghiệm thực tiễn qua bao nhiêu trải nghiệm thực tế, nói chỉ tổ tốn nước bọt, cứ lẳng lặng mà bỏ đi là phương án tối ưu.
Không chần chừ một phút giây quý giá nào, nàng duỗi chân đứng bật dậy rời đi. Lần này thành công hơn chút là không bị tóm luôn mà bước thêm một bước rồi mới bị tóm lại, bế lên giường. Haizz... Kết cục lúc nào cũng vậy: cãi nhau, bỏ đi, bị tóm lại, bị quăng lên giường, rồi cuối cùng ngủ chung với hắn luôn. Lần này cũng không phải ngoại lệ, có điều lần này là do nàng giãy nhiều quá nên bị ngã, hắn vì đỡ nàng nên cũng ngã theo luôn. May mà cái giường ở bên cạnh, và.... nàng nằm trên hắn, hai tay chống trên ngực hắn, eo bị giữ lại, chạy bằng niềm.
- Tối ngủ lại với ta, được không? - hắn nhẹ giọng hỏi.
- Cho dù ta từ chối cũng đâu thoát được. Hơn nữa, ta mà đi thì sao đòi được bồi thường! - Sakura trả lời như đây là việc dĩ nhiên, sự thật là vậy.
- Bồi thường?
- Đương nhiên. Chàng vô duyên vô cớ để lại sẹo cho ta, phải có phí tổn thất chứ nhỉ!!!
- Ta để lại cho nàng sẹo là có lí do.
- Là...
Ánh mắt hắn dời xuống bờ vai nơi vết sẹo kia đang ở, ngón tay lướt trên nó, khẽ chạm nhẹ.
- Để đánh dấu rằng nàng đã có chủ.
- Chủ tớ gì chứ? Ta là chó à mà đánh dấu?
Trước thái độ của nàng, hắn chỉ thở dài, sao nàng ngốc quá vậy? Ngu nhất thì cũng phải hiểu được ẩn ý của hắn chứ! Chẳng lẽ muốn hắn nói thẳng ra chắc? (Chứ sao)
Bàn tay rời dấu vết, áp nhẹ lên má nàng, nhỏ giọng nói:
- Để đánh dấu rằng nàng là của ta.
Nói ra mấy cái lời sến sụa này làm hắn chỉ muốn ói thôi, lòng thầm trách sao nàng không thể thông minh thêm một chút?
Tuy hắn nói nhỏ nhưng từng chữ đều lọt đủ hết vào tai nàng, đôi mắt nàng trợn to ra kinh nhạc nhìn người bên dưới, miệng không nói được lời nào nữa. Bao nhiêu giận dữ dần dần không cánh mà bay hết, lòng nàng dấy lên cảm xúc xúc động, vui, hạnh phúc lẫn lộn.
- Thôi muộn rồi, đi ngủ thôi!
Đánh lạc hướng là cách an toàn nhất hiện giờ, cứ nhìn khuôn mặt nàng thế này làm hắn không dừng được lật nàng lại mà hôn mất.
Kéo Sakura xuống khỏi người mình sang nằm bên cạnh. Tay theo thói quen cũ vắt trên eo nàng, người nằm đối mặt với mặt, mắt nhanh chóng nhắm lại đi vào giấc ngủ.
- Ngủ ngon.
Sakura vừa mới hoàn hồn thì đã thấy hắn ngủ từ đời nào rồi. Trong lòng đã vui lại càng vui hơn, bật ra vài tiếng cười nhỏ.
'Aw... Sasuke ngại rồi kìa!!!' (Inner)
Chống tay nhổm dậy nhích sát lại gần hắn, cúi đầu áp môi hôn lên má hắn, dịu dàng nói thầm:
- Ngủ ngon.
Rồi kéo chăn lại, tự động rúc vào ngực hắn kiếm vị trí thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Lúc này hắn mới mở mắt nhìn người con gái bé nhỏ nằm ngon giấc trong ngực mình, một nụ cười hạnh phúc hiện lên trên gương mặt vẻ ôn nhu hiếm có của Sasuke. Người con gái này, sẽ mãi chỉ là của một mình hắn mà thôi.
-----------
Cùng lúc đó, tại căn phòng của Karin.
- Công chúa, người không tức giận vì cô ta ở bên cạnh Hoả vương sao? - cung nữ quỳ dưới đất hơi ngạc nhiên nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Karin.
- Tại sao ta phải tức? Tức giận thì có tác dụng gì chứ? Quan trọng nhất bây giờ là phải bình tĩnh theo kế hoạch. Phụ vương đã cất công đến tận đây giúp đỡ ta, ta phải biết nhẫn nại chứ! - Karin thông thả nhấp ngụm trà nói.
Bây giờ, tất cả những gì ả cần làm là bình tĩnh ngồi làm theo kế hoạch, còn lại hãy cứ để con mồi từ từ sập bẫy. Không lâu sau, ngôi vị hoàng hậu Hoà quốc, con người ả yêu, tất cả sẽ thuộc về Kusuda Karin này.