Sự biến mất bất thình lình của Sakura và tuyên bố của Hoả vương đối với nàng đã đem lại rất nhiều bất lợi và khó khăn cho Hoả quốc.
- Con chắc chứ, Yuki? - Thiên đế nhẹ giọng hỏi, đôi mắt bất ngờ có chút khó tin nhìn người con gái lạnh lùng phía trước.
- Chắc chắn - Yuki không do dự trả lời, đôi mắt xanh thường ngày hạ rõ ý chí quyết tâm của nàng, cả người tản ra hơi băng hàn lạnh lẽo.
Với khí thế của con gái, ông cũng không cách nào ngăn cản mà cũng không muốn ngăn cản, muốn ra tay trả thù. Bản thân là một người làm cha hỏi sao không đau lòng khi lần đầu tiên thấy con gái út của mình bị chính tình yêu bội bạc, phũ phàng vứt bỏ mà đau lòng, khổ sở nhuốm đầy đau đớn, hận thù. Đứa con gái cả không đành lòng để em gái chịu uất ức, tủi nhục thành ra như vậy nên một lòng hạ quyết tâm trả thù, tự biến mình từ một người thánh thiện, hiền lành thành một người lãnh khốc, tuyệt tình.
Kể từ khi kẻ phàm nhân đó hạ lệnh phế Thánh nữ cũng chính là tự tuyên bố đối địch với Thiên giới, đối địch với mẹ thiên nhiên. Thiên giới tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám phạm đến Thánh nữ của bọn họ, tuyệt đối không tha.
Và với sự trừng phạt của Thiên giới, bao nhiêu thiên tai, thảm họa tự nhiên xuất hiện: động đất, núi lửa, lốc xoáy, bão tố,... Tệ nhất là tuyết rơi vào cuối hè, khí lạnh không biết từ đâu kéo tới tàn phá mùa màng gây ra nạn đói khắp một vùng Phía Tây Hoả quốc, làm ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của khu vực và toàn quốc.
Nhân lúc Hoả quốc suy yếu, các quốc gia khác vớ lấy cơ hội ra tay xâm lược, chiến tranh lại một lần nữa nổ ra, hại bách tính nhân dân. Thuỷ quốc dường như đã đợi cơ hội này từ lâu nên chủ động xuất quân đầu tiên tiến đánh, dẫn đầu là Thuỷ Vương Kimimaro Danzou.
Trước tình hình quân sự ngày một xấu, Sasuke đích thân xuất trận chinh chiến vào 1 tuần trước lễ thành hôn, toàn bộ mọi việc giao lại cho Neji.
- Đây có được coi là sự trừng phạt của Thiên giới không?
Tenten nhấp ngụm trà đều đều nói, vẻ mặt bất cần đời nhìn người ngồi đối diện.
- Có thể tạm coi là như vậy - Neji bình tĩnh đáp.
- Nhìn huynh có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện này. Huynh không sợ Hoả quốc sẽ rơi vào tay giặc sao?
- Muội là quận chúa mà còn không sợ, huống chi là ta. Lẽ nào muội thực sự đoạn tuyệt với cậu ta? Dù sao đó cũng là huynh ruột của muội.
Ánh mắt nàng thoáng buồn, nhấp một ngụm trà nhỏ rồi tiếp tục.
- Phải có ai đó dạy cho huynh ấy một bài học. Sự mất tích của Sakura đoán chắc phải do huynh ấy gây ra, và... một phần cũng là do ta.
- Đừng tự trách mình, đó là do chúng ta không còn cách nào khác. Bây giờ điều quan trọng nhất là phải cứu lấy Hoả quốc đã. Tuyết quốc và Băng quốc đã gửi thư tuyên chiến, phá bỏ hiệp ước, e là chúng ta không trụ được bao lâu nữa.Thở dài mệt mỏi, bao nhiêu chuyện đã xảy ra kể từ khi Sakura biến mất, không chỉ là tin sốc đối với người dân, mà còn đối với bọn họ,... đối với hoàng huynh. Huynh ấy lúc nào cũng ngập đầu trong công việc, dùng bận rộn để ngừng nhớ về Sakura, thường xuyên bỏ bữa, có ăn cũng chỉ vài miếng, uống rượu là chủ yếu. Càng nghĩ càng phiền não...
- Quận chúa... - một cung nữ bước đến cúi đầu ấp úng...
- Chuyện gì?
-.... Fuyuki lại chạy mất rồi ạ...
- Ta biết rồi. Ngươi lui trước đi.
Fuyuki là con mèo mà Sasuke tặng Sakura nhân dịp sinh nhật vừa rồi, tiếc là nuôi chẳng được bao lâu đã xảy ra bao nhiêu biến cố liên tiếp rồi dẫn đến bây giờ. Kì lạ ở chỗ là Tenten nuôi con mèo này suốt một thời gian mà sao cứ lúc nào nàng sơ sảy là nó lại chạy đến chỗ hoàng huynh vậy?
Kéo ghế đứng dậy chào tạm biệt Neji rồi cùng Haruka đi tìm nó.
'Lần trước là tìm thấy nó ở thư phòng với hoàng huynh, có khi nào nó lại đến đó. Không được, con mèo này khôn như rận ý, ngu gì mà đến đó để bị mình bắt lần nữa. Biết đâu nó lại lừa mình tưởng nó đi chỗ khác thì sao. Có lý, đến thư phòng cái đã'
Trong thư phòng, trên bàn làm việc của Sasuke có một cục lông trắng đang loay hoay nghịch ngợm cào bới gì đó trên chồng sách trên bàn, rồi lại nhảy xuống ngăn kéo bàn mở ra lục lọi. Gặp đến cái hộp gỗ to trong ngăn kéo thì đôi mắt xanh của nó sáng lấp lánh như tìm được vàng. Bộ móng sắc nhọn hiện ra sau lớp lông trắng với tới cái ở lỗ khoá, nhưng cái đầu móng còn chưa chạm nổi thì nó đã bị xách cổ nhấc lên không trung.
- Giỏi nhỉ! Lần này lại trốn đến đây à? Tao tưởng mày khôn thế nào trốn chỗ khác chứ hoá ra trình gà thế thôi à? - nàng cười cười châm chọc nó, cái mặt đểu làm con mèo bất mãn kêu réo ầm ĩ lên.
Sắp thành công rồi tự nhiên bay đâu ra người phá đám nó, cáu thật đấy!
Tenten đảo mắt xung quanh căn phòng xem xét thiệt hại, cũng may là nàng đến kịp nên không đến nỗi, mặt bàn và một số giấy tờ, sách bị cào xước, còn lại ổn cả. Bỗng đôi mắt dừng lại ở chiếc hộp gỗ trong ngăn kéo.
Tenten vốn không phải là người thích xen vào việc riêng của người khác, nhưng khổ nỗi bản tính tò mò không ngừng thúc giục nàng, lại cộng thêm ánh mắt xúi giục và động tác gật đầu liên tục của cả Fuyuki và Haruka nữa nên nàng chịu thua, đặt con mèo xuống, lấy hộp gỗ để lên mặt bàn.
Cái ổ khoá cỏn con này không là gì với Tenten cả, nhưng mà cái làm nàng sợ là cái con mèo IQ 190+ chỉ trong 3 giây dùng một cái móng nhọn hoắt của nó đã mở "tách" một cái. Vấn đề khoá đã được giải quyết rất nhanh gọn nhẹ.
Nàng kinh hoàng trố mắt nhìn nó, chả hiểu hoàng huynh kiếm đâu ra cái giống mèo này nữa? Từ trộm phá khoá chuyên nghiệp à? Tại sao bất cứ động vật nào của Sakura cũng bất bình thường thế, cả con phượng hoàng IQ 200+ kia nữa???
Fuyuki có chút khó chịu khi Tenten cứ nhìn chằm chằm nó như nhìn quỷ hiện hình không bằng, ngoác miệng kêu to một tiếng đánh thức nàng dậy.Bị đánh thức, nàng lúng túng một lúc rồi cũng bình tĩnh lại, tay hơi run run mở nắp hộp ra, mắt hoạt động hết công suất hồi hộp nhìn. Thứ gì quan trọng đến vậy mà huynh ấy có thể cất giấu kĩ như vậy, lại luôn đặt bên mình??? 6 con mắt căng tròn ra, mồ hôi như túa...
- Cái gì thế này? Sao toàn là... Giấy???
Nàng hơi thất vọng nhìn vào những cuộn giấy trong hộp, mép giấy có hơi ngả vàng, chắc là đã dùng lâu rồi. Tài sản quý giá của huynh ấy là giấy à?
Fuyuki và Haruka chỉ lắc đầu chép miệng nhìn cô chủ "tạm thời" đang ngơ mặt kia, ánh mắt bọn chúng tràn trề thất vọng.
'Có ngu cũng biết đấy là giấy vẽ mà! Người đâu mà thông minh thế không biết?' (Haruka)
'Đây là cái tai hại của việc IQ thấp hơn mức bình thường' (Fuyuki)
Mặc kệ Tenten, chúng nó cứ làm việc của chúng nó, mỗi người ngoạm một cuộn giấy trong hộp ra, đặt trên bàn, mở dây buộc rồi trải phẳng ra trên mặt bàn.
Bóng người quen thuộc trong tranh hiện ra trước mắt...
- Đây là... - tay nàng run run chạm nhẹ lên bề mặt giấy -.... Sakura...
Fuyuki đắc ý nhìn thành quả của mình, bốc bừa cũng trúng.
Chẳng là lần trước đến thư phòng chơi như thường lệ, đúng lúc nó vào thì nhìn thấy chủ nhân đang nhìn chằm chặp vào cái gì đó trên mặt bàn, ánh mắt dao động nhiều cảm xúc. Lâu rồi nó mới nhìn thấy nhiều cảm xúc như vậy trong đôi mắt đen tuyền lạnh lưỡi đó, nhất là kể từ khi cô chủ biến mất.
Không ngăn nổi bản thân thôi tò mò về vật thần thánh có thể làm chủ nhân nó "đa cảm xúc" như vậy, nó rón rén luồn ra sau lưng ghế hắn nhún một cái rồi bật lên thành ghế, bấm móng xuống giữ vững thăng bằng. Đôi mắt xanh vừa híp lại do thám đã trợn tròn lên lấp lánh.
'Sao trên đời lại có người đẹp toẹt vời như vậy? nó bị sắc đẹp cộng với nụ cười toả sáng kia làm cho loá mắt. Mà nếu nó không đui thì đó là Sakura thì phải?
- Rất đẹp đúng không? - Sasuke nhẹ giọng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi người con gái hắn vẫn luôn thương nhớ trong tranh.
Nó gậy đầu rối rít, hai mắt vẫn sáng long lanh. Trước đây, Fuyuki rất ít khi nhìn thấy nàng cười, căn bản là vì tên nào đó lúc nào cũng chiếm cô chủ của nó , phũ phàng hất nó sang một bên, nên bây giờ nhìn thấy nụ cười như hoa như thiên thần đó làm nó được mở rộng, khai sáng con mắt.
- Mỗi lần thấy nhớ là ta thường lấy bức tranh này ra ngắm, ít ra thì có thể nguôi ngoai được phần nào nỗi nhớ... - ngón tay hắn lướt nhẹ trên mặt giấy, dừng lại ở đôi mắt, đôi môi hồng đang nở nụ cười tươi, vui vẻ.
Lồng ngực, nơi trái tim đang đập mạnh nhói lên cảm giác đau, mất mát. Đôi mắt càng bi thương hơn khi nghĩ đến câu hỏi: phải đến khi nào hắn mới được thấy nụ cười đó đây? Khi nào mới được ôm nàng trong vòng tay như trước đây, hôn lên đôi môi kia? Không bao giờ nữa, khoảng cách giữa hai người cứ ngày một xa dần...Fuyuki đọc từng tâm trạng một trên nét mặt hắn, buồn có, đau lòng có, day dứt có, nhớ nhung có. Với chỉ số IQ cao ngất ngưởng của mình, nó chắc chắn rằng hắn thực sự yêu cô chủ. Tin đồn trong cung đúng là vớ vẩn, mặc kệ mấy bà cô tâm chuyện kia nói gì, nó vẫn tin tưởng chủ nhân, tin rằng một ngày xích mích giữa hai người sẽ được phá vỡ.
Quay trở lại với thực tại, Tenten nhìn bức vẽ kia mà trong lòng không ngừng xúc động, vui mừng. Thứ nhất là vì người trong tranh quá đẹp và quá thật, không có chút gì gọi là hư cấu cả, Sakura thực sự là đẹp như vậy, bạn của nàng nó phải khác chứ! Thứ hai là chỉ nhìn qua thôi cũng biết rằng hoàng huynh giữa nó cẩn thận thế nào, chứng tỏ Sakura đối vơi huynh hoàn toàn không phải là 4 chữ vô tình "chẳng là gì cả".
Nhưng thực tế đã khiến Tenten phải tỉnh táo lại, nếu Sasuke yêu Sakura, tại sao lại phải làm ra cái chuyện tàn nhẫn phế nàng, tuyên bố lấy con ả điên khùng thảm hoạ nhan sắc kia?
'Biết ngay là có vấn đề mà. Động não đi, Tenten' Nàng cau mày suy nghĩ, ngón tay hết xoa rồi đến bóp cái cằm đáng thương.
Trong khi đó, hai cục lông một trắng một hồng trước mắt đang cật lực chiến tranh cướp cái hộp tranh trước mắt. Nhìn tranh vẽ nàng làm chúng nó cảm giác như nàng luôn bên cạnh, con nào cũng muốn cướp cái hộp đó về tay mình. Đầu tiên là hình thức thoả thuận chia ca. Một tuần 7 ngày chia đôi ra, buồn thay, 7 là số lẻ không chia đôi được. Đúng ra IQ vào như bọn nó phải khôn một chút là chia ra làm 3,5 ngày, tức là mỗi đứa 3 ngày 12h, đằng này trí thông minh vận dụng không đúng lúc. Thay vì nghĩ ra chia đôi ngày kia, chúng nó lao vào choảng nhau rồi giành giật cái hộp. Cứ kéo kéo đẩy đẩy một lúc, cuối cùng thắng bại phân rõ, con mèo trình gà kia địch sao nổi với sức trâu bò của Haruka!
Fuyuki thua không phục, không ăn được thì đạp đổ. Nó buông tay ra mặc cho Haruka kéo, vô tội vẫy tay mỉm cười chào tạm biệt con chim cùng cái hộp đang lao thẳng xuống sàn...
"Rầm..."
Haruka bị nguyên một chiếc hộp gỗ to hơn mình rơi thẳng vào làm nó cảm giác như nội tạng đã lên đến cổ, sắp chuẩn bị ọc ra ngoài rồi.
- Tại sao chúng mày không thể bình thường một ngày cho tao? Không oánh nhau không chịu được à? - Tenten làu bàu cúi người nhấc cái hộp đang úp sọt Haruka, mắt liếc xéo vẻ mặt ngây thơ "vô tội" của con mèo đang cười tươi kia.
Động tác bỗng nhiên ngừng hẳn lại, nheo mắt nhìn kĩ đáy hộp.
- Fuyuki, lại đây tao nhờ cái... - nàng lật úp chiếc hộp xuống bàn.
Fuyuki nhận thấy ánh mắt không bình thường của Tenten dành cho đáy hộp, nó cũng hơi nghi ngờ bước lại nhìn kĩ.
Người ta nói mắt mèo rất tinh quả không sai, vừa nhìn qua nó đã thấy một khe hở nhỏ hình chữ nhật, phải nói là rất nhỏ và khít. Bật móng ra khéo léo cậy cậy khe đó bẩy lên, lực vừa phải đề phòng làm hỏng khe.
"Cách" Phía nắp trên bật ra, lộ ra khoảng trống bên trong.
'Ra là hộp hai đáy, hoàng huynh khôn thật. May mà nhờ bọn chúng cãi nhau nên mình mới để ý. Lần đầu tiên trong đời tao cảm ơn bệnh xung đột oánh nhau của bọn mày'
Nhanh tay mở nắp ra, tay đưa vào tìm xem có gì hữu ích không thì lại sờ thấy... giấy.
Đừng đùa chứ, lại giấy nữa à? Lần này là tranh gì nữa đây mà giấu kĩ vậy? Khẳng định là rất quan trọng.
Moi nhanh tờ giấy ra, nhìn nó trong tay mà ba bọn họ càng nghi ngờ. Khác với những cuộn giấy trên trước hết, đây chỉ là mảnh giấy, thứ hai, nó rất nhàu nhĩ và có vẻ nát, sắp rách đến nơi rồi, lại còn bị gấp nhiều lần nữa.
Tiếng sột soạt mở giấy vang lên trong căn phòng im lặng, lấp đầy bởi sự hồi hộp. Càng đến cuối, tay nàng càng run rẩy đẫm mồ hôi, lấy hết can đảm mở to mắt lật nốt nếp gấp cuối ra.
- Kh... Không thể nào... - con ngươi đen láy co lại vì sợ hãi kèm theo kinh hoàng, bàn tay lạnh toát, khuôn mặt trắng bệch.
Tờ giấy trên tay nàng rơi xuống bàn, ngay trước mắt bọn chúng, từng chữ hiện lên rõ nét làm bọn chúng cũng sợ không kém gì Tenten.
Phải mất một lúc Tenten mới lấy lại chút bình tĩnh còn sót lại, giữ cho khuôn mặt bình thường hết sức có thể cầm lấy tờ giấy trên bàn gấp gọn vào trong áo. Dọn lại đống tranh vẽ rơi lả tả trên đất cho gọn vào hộp rồi khoá lại cất vào ngăn kéo. Riêng bức tranh mà ban nãy Fuyuki lấy ra xem thì nàng cuộn lại không cất đi mà cầm theo bên mình, chạy vọt ra ngoài đến một nơi.
Còn Fuyuki và Haruka bị bỏ lại trong phòng, đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau một cái rồi cắm đầu cắm cổ đuổi theo Tenten.
----------
Tenten chạy như gió về đến cung Bạch Hổ, xông vào phòng Neji thở hổn hển...
- Tenten? Có chuyện gì sao? - hắn vọt tới bên nàng dìu nàng tới ghế, làm sao mà nàng lại thở như vừa chạy ma không bằng vậy?
Vừa đặt mông xuống ghế, Tenten đã đứng phắt dậy ánh mắt cương quyết nhìn Neji, đanh giọng nói một câu:
- Ta muốn đến chiến trường.
- Cái gì? Muội điên à? - Neji đang uống trà cũng bị sặc trợn mắt nhìn nàng - Muội biết chiến trường là nơi thế nào không? Muội chán sống rồi sao???
- Ta không quan tâm. Bây giờ ta cần phải gặp hoàng huynh, không thể chậm trễ phút nào - nàng khẩn trương nói.
- Không thể. Ta đã đồng ý với Sasuke rằng sẽ giữ muội an toàn ở kinh thành rồi - hắn lẳng lặng từ chối giúp nàng.
- Được. Huynh không muốn giúp phải không? Không thành vấn đề, dù sao ta cũng không phải đến xin phép huynh mà chẳng qua là thông báo một tiếng thôi. Đã vậy một mình ta sẽ tìm đến chiến trường. Ta có chết cũng là do huynh cả thôi, chờ xem hoàng huynh sẽ "xử" huynh thế nào! - Tenten nghiến răng nghiến lợi hăm doạ, chờ con mồi rơi vào bẫy.
Neji nghe nàng hăm doạ cũng hơi do dự. Nhưng sau khi phân tích biểu hiện biến đổi bất thình lình của Tenten hôm qua và bây giờ, khẳng định là có vấn đề. Mà vấn đề này khả năng cao là liên quan đến Sasuke. Có lẽ nên đồng ý, hơn nữa đi cùng nàng sẽ tiện bảo vệ luôn, nếu không Tenten có chuyện gì thằng kia nó phanh thây mình luôn chứ không đùa!
- Được, ta sẽ giúp muội.
Hiện giờ chưa đưa ra án phạt, tạm thời giải người vào ngục chờ án.
Lời vừa nói ra thì đã có người bật lại phản đối.
- Cái gì? - miệng một lời hoảng hốt hét to.
- Tại sao không vào lãnh cung, sao phải nhốt ở ngục tối? - Tenten bất bình lên tiếng.
- Kẻ phạm tội phải giam ở ngục. Không phân biệt tầng lớp.
Một lời nói của hắn làm cho mọi người im bặt, mặc dù muốn giúp nhưng lần này không thể rồi. Đành phải để Sakura chịu thiệt một chút, người bọn họ nhất định sẽ sớm tìm lại công đạo cho nàng.
Sakura nghe hắn nói ba chữ "kẻ phạm tội" như nhắc nhở tội lỗi nàng vậy hay muốn nói rằng kẻ phạm tội phải ở nơi hắn thuộc về đây? Đôi mắt lục bảo ánh lên tia buồn bã, hắn bắt đầu khinh thường nàng từ khi nào vậy?
Đứng dậy đi theo quân lính hướng đến ngục tối, không chút chần chừ bước thật nhanh đến đó, ở nơi ngột ngạt đầy ánh mắt giả dối thế này, nàng chịu không nổi.
Sau khi các vị đại thần cùng người hầu đã lui ra, cửa đã đóng, trong phòng chỉ còn lại người kia và hắn. Tenten nhịn tức không nổi đập rầm một cái vào bàn hét lớn vào mặt Sasuke.
- Huynh thật quá đáng. Tại sao cứ phải làm khó cậu ấy, HẢ!!? Là huynh giả ngu hay giả ngốc mà tin rằng kẻ hạ độc là cậu ấy?....
Sasuke trầm mặc như cũ, chống lại lời giận dữ của hoàng muội lúc này chỉ là hình bóng mảnh mai, nhỏ bé của Sakura tựa như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể làm nàng tan biến mất.
- Tenten, bình tĩnh lại đã. Có gì từ từ nói - Ino nhẹ lời khuyên can.
Quả thực đối với thái độ lạnh nhạt của hoàng thượng với Sakura, Ino cũng uất ức không kém gì Tenten.
Lời nói của Ino không làm cho cô bạn hạ hỏa mà còn bốc hoả hơn.
- Có cái gì mà từ từ nói chứ! Hoàng huynh, ta hỏi huynh, huynh rốt cuộc là như thế nào với Sakura? Đừng có nói là huynh yêu cậu ấy bởi... Huynh không có tư cách đó đâu.
- Muội ra ngoài đi - hắn mệt mỏi chống tay lên trán nói, ngày hôm nay chưa đủ phiền hay sao?
- Ta không ra. Ngày hôm nay ta nhất định phải nói cho rõ. Huynh nghe cho kĩ đây, Uchiha Sasuke, huynh không xứng đáng với tình yêu của cậu ấy.
Chưa bao giờ Tenten lại cảm thấy giận dữ với hoàng huynh của mình như vậy, có lẽ là do không đành lòng nhìn bạn mình bị bội bạc như vậy.
- Cậu ấy từ trước đến giờ tuy không nói cho ai nhưng cái cách cậu ấy nhìn huynh đã nói rõ tất cả rồi. Cậu ấy cũng nghĩ rằng huynh cũng có rung động đối với cậu ấy. Nhưng... Sự kiện gần đây là một cú sốc lớn đối với Sakura - giọng nàng nghẹn ngào - Tự tay huynh giam giữ cậu ấy, nghi ngờ, đánh cậu ấy, kết tội cậu ấy là kẻ phản nghịch, lại bắt vào ngục tối. Huynh nói xem có ai chịu nổi không?
-.... - hắn im lặng, không ngừng suy nghĩ về những gì muội muội nói. Hắn đã sai thật?
- Huynh nói huynh yêu cậu ấy nhưng một chút cũng không hiểu được cậu ấy? Những lúc thế này huynh có biết cậu ấy nghĩ gì không? Có biết cậu ấy tuyệt vọng thế nào không?Nước mắt Tenten đã chảy ra từ lúc nào, cảm xúc rối loạn không kìm nổi.
- Bây giờ ta mới biết tình yêu của huynh cũng chỉ tầm thường thế thôi sao? Mới gặp chút sóng gió mà đã muốn buông tay. Không biết đã có kẻ nào cho huynh ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà thành ra con người nhu nhược như vậy! Thật khác với vị hoàng huynh mạnh mẽ, dám liều mạng vì người mình yêu, người ta đã từng tôn kính một thời. Giờ thì không còn nữa.
Ánh mắt Tenten trở nên băng lãnh trong phút chốc, người toả ra hàn khí không khỏi làm mọi người giật mình vì sự thay đổi của nàng. Khoé miệng nhàn nhạt nói:
- Nếu huynh dám làm tổn thương Sakura, ta sẽ hận huynh đến chết.
Dứt lời, nàng xoay người ra cửa rời đi. Những người còn lại chỉ lắc đầu thở dài nhìn vị hoàng đế của họ rồi đi theo Tenten.
Một lúc sau, người còn lại trong phòng cũng lặng lẽ rời đi nốt.
Bước chân vô thức bước đi đến một nơi thì tự nhiên dừng bước. Ngước lên trên nhìn chữ lớn trên trên cổng:
- Đào Hoa Viên?
Tại sao hắn lại đến đây?
Khó hiểu muốn rời đi nhưng chân lại không nghe lời đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Dù sao đến cũng đã đến rồi, cứ vào một lúc cũng đâu có sao?
Chân có vẻ đồng tình với ý kiến này nên tự nhiên hoạt động bình thường bước đến trước cánh cửa gỗ lớn rồi dừng lại ra hiệu cho tay làm việc. Tay tuân lệnh đẩy cửa ra, cánh cửa gỗ cũ kĩ đã bạc màu nặng nề mở to ra, chân chống đỡ cơ thể bước vào.
Đừng chỉ nhìn bề ngoài cánh cửa mà phán xét nơi đằng sau nó, bên trong cánh cửa cũ đó là cả một khu vườn rộng lớn tưởng như bất tận, đặc biệt, đây không phải là vườn bình thường mà là một vườn chỉ toàn trồng hoa anh đào bốn mùa nở rộ. Để cho màu sắc hài hoà hơn là một màu hồng đơn điệu, cắt chéo vườn là một con suối nước trong veo rộng tầm -m, sâu m. Nối liền hai nửa là một cây cầu sơn đỏ. Đi quá cây cầu m là đến một cái chòi nhỏ để ngòi ngắm cảnh. Bên trong bày biện đơn giản, nhưng thay vì chỉ có một bộ bàn ghế uống trà đôi là đủ lại có thêm một cái bàn hình chữ nhật nữa, ở trên có bút lông các kiểu, mực, chặn giấy, ở dưới tủ bàn là có chứa đủ các cuộn giấy vẽ, một bên là giấy trắng chưa dùng, còn một bên là giấy đã hơi phai vàng phía mép. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết là bàn để vẽ tranh rồi, phong cảnh đẹp thế này không lưu lại thì phí, tiếc là có cảnh đẹp nhưng không có... người đẹp như trước kia.
Đào Hoa Viên là khu vườn được đặc biệt xây dựng dành riêng cho Sakura và hắn, ngoài họ ra, kẻ khác không được biết và đến, kể cả Tenten và mấy người kia, nơi này có thể coi là bí mật của hai người họ vì ngoài ra làm gì có ai biết và nói thật, đường đến đây chẳng khác nào cái mê cung cả, hết rẽ phải rồi trái rồi đi xiên đi chéo đi lùi... Đại loại là rất lằng nhằng.
Những lúc rảnh rỗi, Sasuke thường dẫn nàng đến đây để thư giãn, đi dạo và bí mật vẽ Sakura lúc nàng không để ý. Tuy nhiên cũng chẳng vẽ trộm được bao lâu... Flashback
- Sasuke, chàng làm gì vậy? - Sakura giương đôi mắt lục bảo long lanh nhìn người đang đứng trong chòi, tay cầm bút lướt lướt trên giấy.
Hình như hắn tập trung quá hay sao mà nàng gọi lần thứ n rồi hắn vẫn không để ý, tay mải miết cầm bút lông lướt như gió.
'Hơi cáu rồi đấy nhé! Gọi bà đến đây rồi định bơ bà à? Không có cửa đâu' Mấy lần trước hắn cũng thế nhưng mà nàng gọi lần hai là đáp ngay, hôm nay chắc chắn có vấn đề.
Sakura trán nổi gân xanh rón rén bước ra sau hắn định hù hắn một phen cho chừa tội bơ nàng.
Đời nó buồn cười làm sao! Nàng đang làm mặt quỷ, hai tay dồn sức định đập bộp phát vào vai hắn thì... tên chết tiệt này đột nhiên làm mặt vô cảm trắng lạnh như người chết quay ra trợn mắt nhìn nàng. Kết quả là hại người hại mình, nàng bị dọa cho suýt nữa té xỉu, mặt xanh lét, khóc thầm trong lòng, cái này có được gọi là quả báo không ta!??
Sasuke nhìn nàng vỗ ngực thở gấp như vừa thấy ma (lẽ nào ko phải? ¡), miệng không khỏi bật cười thành tiếng. Nữ nhân này, trước đây bao lần như vậy rồi còn chưa rút ra bài học gì sao? Đừng dại mà trêu Thần chết!
Sakura đã bĩnh tĩnh hơn một chút so với ban nãy, nghe thấy tiếng cười và thấy cái khuôn mặt cực kì sảng khoái vì chọc được nàng mà đầu bốc khói dày đặc, trừng mắt nhìn cái tên ôn thần kia.
- Cái tên đáng chết này, sao dám bày trò chọc ta, nhỡ ta sợ quá mà bị nhồi máu cơ tim rồi lăn ra xỉu thì sao? - nàng làm bộ đau tim cho nó ăn khớp với lời nói tí!
- Nàng cứ xỉu đi, yên tâm ta sẽ đem nàng về "chăm sóc" cho cẩn thận bằng tỉnh mới thôi - hắn cười châm chọc, đặc biệt nhấn mạnh từ "chăm sóc".
Từ điển đen tối trong đầu Sakura hoạt động rất đúng lúc đúng chỗ, tra ngay ra được hàm ý của từ "chăm sóc" rồi truyền nghĩa tới não xử lí thông tin. Mặt Sakura phút chốc đỏ lên vừa xấu hổ vừa tức. Xấu hổ là vì sao hắn dám giữa ban ngày ban mặt nói thế chứ, may mà ở đây không có ai chứ để người khác nghe thấy, nàng đào đâu ra lỗ mà chui xuống đất đây? Mà tức là tức bản thân sao chấp nhận nổi một cái tên biến thái đầu óc đen tối như vậy! Đàn ông đúng là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi!!!
Ngắm khuôn mặt đang biến hoá đủ màu sắc của nàng, hắn càng không nhịn nổi mà đặt bút xuống, đến ôm nàng vào lòng từ phía sau, đầu hơi cúi, miệng ghé sát vào bên tai nàng thì thầm:
- Muốn ta "chăm sóc" nàng kiểu gì đây?
Phản ứng của nàng làm hắn rất hài lòng, Sakura mặt đã đỏ càng đỏ hơn, tay chân luống cuống kéo tay hắn ôm mình xuống, lui lại vài bước, tìm cách từ chối:
- Ờ... Ừm... Ta... Kh... Ông cần... Đâu... À... Mà... Mà.....
Mắt Sakura đảo một vòng rồi dừng lại ở giấy trắng trên mặt bàn, vội lảng sang chủ đề khác.
- Mà chàng đang làm cái gì vậy? Ch... Cho ta xem với...
Nàng vụng về vuốt vuốt mép giấy phẳng ra rồi nhìn vào nét mực tạo nên hình thù...mới vừa nhìn thoáng qua thôi nàng đã không kìm được khen:- Không nghĩ là chàng cũng biết vẽ nha! Lại còn vẽ đẹp như vậy!!!
Đúng là hơi khó tin một chút, nhầm, là nhiều chút, một tên lạnh lùng chỉ biết cầm kiếm và phê tấu chương như hắn lại biết vẽ mới sợ chứ! Đời đúng là hư cấu!
Trong khoảng thời gian ngắn đã vẽ lại được cặn kẽ khung cảnh từ cánh hoa đào đang bay lẫn ở trên cây đến khe đá dòng suối. Đấy mới chỉ là phần phụ, ở giữa và nhân vật chính của bức tranh là một cô gái, nhưng mà hắn vẫn chưa vẽ xong nên hơi khó nhìn chút.
- Đây là ai vậy? - nàng chỉ nhẹ tay vào cô gái đó.
- Nhìn kĩ đi.
Mắt nheo lại nhìn vào từng đường nét trên khuôn mặt cô gái đó, hình như đã từng gặp ở đâu rồi đó.
- Nhìn quen quen... Chắc chắn là thấy ở đâu đó rồi - Sakura xoa xoa cằm suy tư (Trời ạ, là chị chứ ai )
Sasuke phải nói là bó tay với nàng luôn, sao nàng lại có lúc ngấy thơ khờ dại như vậy, con cáo già mọi ngày đâu rồi? Hắn rất muốn nói ra suy nghĩ này nhưng lại sợ nàng điên lên thì hắn chạy không kịp mất!
Lần nữa ôm nàng từ sau, tay trái vòng xuống ôm trọn vòng eo nhỏ của Sakura, tay phải với lấy cây bút chấm chút mực trong hiên...
- Chưa nhận ra thì gợi ý thêm một chút cho nàng vậy!
Chỉ trong vài nét vẽ mà nét đẹp của cô gái trong tranh đã được nổi bật đáng kể, nhất là nụ cười tươi duyên dáng vẻ ngây thơ, thánh thiện với mái tóc dài mềm mại bay phất phơ trong gió, đôi mắt trong veo, lấp lánh, trong sáng không lẫn chút tạp chất nào. Trong mắt hắn, cô gái đó là như vậy, tuy nhiên nàng một điểm cũng không nhìn ra, lại còn không nhìn nổi ra đó là ai nữa mà ngây ngốc hỏi lại:
- Ừm... Đây... là ai vậy? Ta nhìn không ra?
Khoé miệng hắn không ngừng co rút liên tục. Tự hỏi hôm nay mắt nàng có vấn đề không đấy? Lù lù thế này mà còn không nhận ra, hắn chỉ muốn đập đầu vào tường chết đi cho rồi. Hỏi thật lòng, nàng đã bao giờ soi gương chưa, hay là ở thiên giới không có gương? Nếu thế thật thì thiên giới còn lạc hậu hơn cả hạ giới cơ đấy!
- Nàng làm ơn nhìn kĩ một chút! - hắn cố giữ vẻ bình tĩnh, kiên nhẫn bảo nàng. Hắn vẽ xấu đến vậy à!??
Có khi thế thật bởi nàng híp chặt cả mắt, nghiêng đầu nhìn đủ các hướng mà vẫn không nghĩ nổi là ai. Một người đẹp như thế này nếu từng gặp rời chắc chắn phải nhớ, sao chỉ có thể thấy quen quen được. Cuối cùng chất xám chạy loạn thế nào mà phán ra một câu:
- A! Là Ino phải không? (Trời ah, bay đâu ra Ino đây )
Rồi, hắn đi chết đây!
Thấy Sasuke trầm mặc không nói gì, mặt biến sắc liên tục, Sakura mới quay sang nhìn vẻ mặt lạnh như tiền của hắn, lòng không khỏi chút lo lắng:
- Ê! Chàng làm sao vậy? Sao lại im lặng như vậy? Ta nói sai à? (Còn hỏi)
Không biết là buồn quá hoá dồ hay sao mà tự nhiên lại gục đầu xuống vai nàng mà cười khúc khích, cười đến người run bần bật. Nàng đúng là rất biết cách chọc hắn phát điên.- Sakura, nàng đúng là ngốc, là đại ngốc!!!
- Cái gì cơ? - Sakura ngang nhiên bị xúc phạm nên tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ta nói nàng là đại ngốc có gì sai? Nàng nhìn xem, đến cả chính mình cũng không nhận ra, còn nhận đó là Ino, không phải đại ngốc thì là thiên tài chắc? - Hắn càng nói càng không nhịn được cười, chẳng hiểu sao lại cười nữa. Hắn bị thần kinh rồi cũng nên!
Sakura vốn định cãi nhau tay bo tiếp với hắn nhưng lại nghe bảo rằng người trong tranh đó chính là mình thì không khỏi ngỡ ngàng, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bức vẽ.
Người này chính là nàng sao? Sao chẳng giống gì cả? Người này vừa đẹp lại trông rất thánh thiện, thanh cao, duyên dáng, chả bù với nàng. Thì cứ cho là nhìn ngoại hình cũng na ná nhau đi nhưng xét về cái dáng vẻ này thì hoàn toàn một trời một vực. Sao hắn lại vẽ nàng như vậy?
Nhận thấy vẻ mặt băn khoăn, khó hiểu của nàng, Sasuke ngưng cười, tay phải đặt cây bút xuống vòng lên ôm nàng, ôn nhu giải thích.
- Trong mắt ta, nàng chính là đẹp như vậy! Đẹp nhất là khi cười như lúc đó.
Lời nói của hắn làm trong lòng Sakura dâng lên nỗi xúc động. Hôm nay có nhiều chuyện hư cấu xảy ra thật nha! Đầu tiên là hắn biết vẽ, rất đẹp là đằng khác. Thứ hai là hắn khen nàng đẹp, dù nàng không đẹp đến vậy đâu (ai bảo thế?).
Không gian bỗng chốc im lặng, hồi hộp đến lạ thường. Ngay cả tiếng gió thổi, tiếng nước chảy cũng cố đè nén xuống thấp nhất để ngồi hóng xem phản ứng tiếp theo của Sakura.
Điều đặc biệt xảy ra rất không đúng lúc, nàng phát hiện ra mình có thêm một biệt tài nữa, đó chính là biệt tài phá vỡ khoảnh khắc. Không khí đang lãng mạn như vậy đã bị nàng một gáo nước lạnh dập tắt.
Cau mày hờn dỗi trách:
- Hừ! Có đẹp cũng không cho chàng vẽ. Đã xin phép ai chưa mà tự tiện vẽ "chùa" người mẫu hả?
(Từ "chùa" ở đây được dùng như nghĩa trong "wifi chùa", tức là hàng free)
- Vườn của ta, người của ta, có gì mà không được? - hắn bình thản trả lời.
- Cái gì? Ta là của ngươi khi nào? Trên người ta có chỗ nào ghi là của ngươi chắc? Ngươi chưa có đánh dấu chủ quyền gì trên người ta nên đừng có lắm lời nhớ!
Ban nãy vừa có chút xúc động với hắn, còn bây giờ, hai chữ "xúc động" đã bị đá văng ra khỏi quyển từ điển trong não nàng.
Hắn vốn định nói gì nữa nhưng lại thôi. Nói nhiều không phải "phong cách" của Uchiha, dùng hành động vẫn là nhất.
Trước khi nàng kịp nhận ra điều khác thường, tay phải của hắn đã di chuyển tới cần cổ nàng, ngón tay nắm lấy cổ áo phải và kéo sang, để lộ ra làn da trắng nõn và trên đó in một vết sẹo mờ trông như vết cắn.
- Cái này được xem như là "đánh dấu chủ quyền" không? - hắn tà mị hỏi, mắt liếc sang nhìn nàng.
Sakura đột nhiên bị hắn "kéo áo" ra giữa ban ngày ban mặt như vậy thì không khỏi xấu hổ, tay vội kéo vạt áo che lại, giận đùng đùng quát hắn.- Cái tên biến thái này, sao ngươi giữa ban ngày ở nơi công cộng giở trò với ta? Đồ dâm dê đê tiện, đồ sắc lang...
Đối với cơn giận của nàng, hắn chỉ thờ ơ nhún vai đáp:
- Dù sao nơi này cũng chỉ có ta với nàng, nàng còn ngại gì?
- Tất nhiên là ngại ngươi rồi. Ở với ngươi mà không đề phòng thì cầm chắc cái chết.
- Đừng nói sang chuyện khác nữa, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
- Muốn ta trả lời chứ gì? Được thôi, ta nói luôn, KHÔNG CHẤP NHẬN. Ngươi có bằng chứng vật chứng gì mà nói đó là của ngươi?
Nhếch môi lên, ra là nàng thích chơi khó chứ gì? Hắn chấp hết.
- Tenten luôn phái Haruka theo dõi chúng ta, vậy nàng nghĩ sao nếu đi tìm nó đang ở đâu đó quanh đây rồi nhờ nó chiếu lại lúc ta "đánh dấu" nhỉ!
Haruka nấp sau bức tường gần đó nghe thấy mà sợ run bần bật. Bộ tên này có mắt dán trên tường sao mà đang vui vẻ với cô chủ vẫn biết nó đang ở đây, nó trốn kĩ thế cơ mà? Tên này tuyệt đối không phải dạng vừa đâu!
Nàng biết hắn không nói đùa, tính của con phượng hoàng này với Tenten nàng còn lạ lẫm gì nữa. Tenten biết mình không có khả năng vượt qua mê cung nên mới phái Haruka bay một đường thẳng đến đây theo dõi bọn họ. Rồi lúc nó về thì hai chủ tớ ngồi uống trà ăn bánh quy xem kịch hay, đấy là còn chưa biết có rủ thêm ai xem cùng nữa không, càng đông càng vui mà! Thời điểm hoàn hảo để dùng kinh nghiệm lâu ngày là đây, oánh nó không nổi thì... Chuồn.
Nâng gối, căn chuẩn mục tiêu rồi hạ xuống một phát vào chân hắn. Sasuke nhíu mày vì đau, tay ôm nàng hơi buông lỏng. Tay trái ngang được giải phóng co lại, khuỷu tay củ chỏ thẳng vào sườn hắn (đau đấy). Lực không đủ để gây sát thương nhưng cũng đủ làm hắn đau mà buông nàng ra. Sakura chộp lấy cơ hội ngàn năm chạy thoát thân. Đến cạnh con suối, xác định là đảm bảo khoảng cách an toàn với hung thần, nàng quay đầu lại nhìn hắn, lè lưỡi trêu tức:
'Giỏi lắm, dám giở trò đánh lén với ta à? Để xem khi ta bắt được nàng còng dám thế nữa không' Lần này đến lượt hắn giận rồi đấy.
'Haruno Sakura, mày thảm rồi' Inner thầm nhủ.
Thấy tên "hung thần" đang tiến đến gần, xung quanh hắn là một mây đen kịt, sấm chớp đùng đùng, nhiệt độ xuống tới con số âm, Sakura bắt đầu hối hận về việc ban nãy (muộn rồi chị ạ), nàng có mạnh tay quá không? (Chẳng lẽ là không mà sặc thành ra như thế à?)
Thôi thì một phút lầm lỡ cũng đã xảy ra rồi, phóng lao phải theo lao thôi, chạy tiếp vậy! Xoay người nhắm mắt cắm đầu định chạy tiếp mà nàng vô tình quên rằng đằng sau không phải là mặt đất mà là mặt nước. Đen đủi hơn, một hòn đá phía sau đang nằm ở một vị trí rất chi là không phong thủy. Dẫn đến tình hình như sau:
Sakura cứ cắm đầu chạy theo hướng sông nước thẳng tiến mà vẫn không hay biết gì. Rất may là vẫn còn có người tỉnh táo, Sasuke phóng thật nhanh đến chỗ nàng.
- Cẩn thận!!!
Sakura nghe tiếng hắn mới mở mắt ra nhưng không kịp nữa mà chới với trên mép bờ "phân vân" giữa ngã ra trước hay sau thì Sasuke đã kịp tóm lấy tay nàng bước lên một bước lấy đà kéo lại.Khốn nạn thay, hắn lại vấp phải cái viên đá bất lịch sự nằm giữa đường đấy nên ngã về trước đẩy luôn nàng theo...
"TÙM"
Nước bắn tung toé sang hai bên bờ, hai người ngoi lên từ mặt nước, cũng may là không đến nỗi sâu, không chết đuối được. Nhưng mà Sakura thì chưa chuẩn bị tinh thần nín thở nên bị sặc nước từ phổi lên đến tai mũi họng. Hắn tất nhiên là không bị làm sao rồi, người tôi luyện lâu năm chứ có phải con gà mờ như nàng đâu!
Ho sặc sụa một lúc đến chảy nước mắt nước mũi ra mới tạm ổn lại, trợn mắt mũi lên nhìn cái tên kia mà xả giận:
- Cái tên đáng ghét kia, tại ngươi mà ta thành ra như thế này đấy!
- Tất cả đều là tại nàng trêu tức ta nên mới thành như vậy.
- Ta mặc kệ - nàng gân cổ lên mà cãi - Bây giờ ta ướt từ đầu xuống chân như con chuột lột thế này thì đi về kiểu gì? Bắt đền đi!!!
- Thì cùng lắm là nàng một mình ở tạm đây qua đêm hong khô quần áo chứ sao! (Nói như đúng rồi ý)
Khoan, hắn nói một mình nàng tức là sao?
- Này nhớ, ngươi nhìn xem mình ướt khác quái gì ta mà còn đòi lết xác về nổi?
Hắn nhún vai đáp:
- Ta khác, nàng khác, ta có ướt cũng chẳng sao, còn nàng... - hắn bỗng nhiên nhếch mép cười tà mị nhìn xuống người nàng.
Sakura đầu ba dấu hỏi chấm nhìn theo ánh mắt hắn cúi xuống nhìn người mình.
- Á...
Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng xấu hổ đỏ mặt tía tai quay lưng lại, hai tay chắn trước ngực. Quần áo của nàng do ngấm nước nên bám chặt vào người, từng đường nét hoàn hảo của cơ thể lộ ra trước mắt, đã vậy váy của nàng toàn làm từ lụa và vải mỏng mùa hè nên trở nên tương đối... trong suốt.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Thích chết à? - nàng lườm một cái khi thấy ánh mắt ai đó không rời khỏi người mình.
Lời cảnh cáo của Sakura đã làm hắn tỉnh lại một chút, ho khan vài cái rồi chuyển ánh mắt đi. Khỉ thật, sao cơ thể nàng lại hấp dẫn hắn đến vậy? Tóm lại là ở lâu dưới này không tốt.
Leo lên bờ xong, hắn đưa tay hướng phía nàng, mắt nhìn sang chỗ khác nói:
- Lên bờ thôi, ở lâu dưới nước sẽ bị cảm lạnh.
Kể ra hắn nói cũng đúng, Sakura đành miễn cưỡng đồng ý nhưng trước khi nắm lấy tay hắn thì...
- Ngươi nhắm mắt lại đã.
Thấy hắn đã nhắm chặt hai mắt lại, nàng mới nắm lấy tay hắn để hắn kéo lên bờ. Nào ngờ, vận xui chưa hết, viên đá ban nãy vẫn nằm nguyên chỗ không phong thủy đấy một lần nữa hại nàng vấp phải rồi đâm thẳng đầu vào lồng ngực hắn (cú này đau đấy)
Sasuke lúc này mới mở mắt ra nhìn nữ nhân trên ngực mình, mở miệng trêu chọc.
- Nàng thế này là đang khiêu khích ta sao?
- Khiêu khích cái đầu nhà ngươi ý, tại cái viên đá chết tiệt kia thôi chứ cái mặt ngươi ta thèm vào. - bực thật, hôm nay là cái ngày khốn nạn gì không biết. Hay đây là do đi chơi không xem ngày hoàng đạo?
- Là nàng nói không thèm đấy nhé! - hắn đột nhiên buông nàng ra, lùi lại vài bước.
Trong phút chốc không có ai che chắn, cả dáng người nàng lộ ra dưới lớp vải mỏng. Sakura mặt lại bừng lên theo phản xạ tự bảo vệ nhưng cũng tự hại chính mình nhảy ra vồ lấy hắn ôm chặt.
- Sao ôm ta chặt thế? Tưởng không thèm cơ mà? - hắn tuy miệng cười nhạo nàng nhưng vẫn vòng tay ôm chặt lấy Sakura.
Ngẩng đầu lên càu nhàu.
- Hừ! Chẳng qua là bất đắc dĩ thôi chứ ta thà chết còn hơn là ô... Uhm...
Sakura kinh hãi trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng cực đại trước mắt mình, môi hắn áp chặt lấy môi nàng chặn mọi lời nói khó nghe từ nàng.
- Nàng nói nhiều quá.
Môi hắn mấp máy một câu rồi lại tiếp tục trở lại với đôi môi anh đào, tay nâng cằm nàng lên để Sakura không có cơ hội né tránh hắn.
Mất một lúc nàng mới có khả năng tiếp nhận được hắn, hai tay ôm cổ hắn từ từ đáp trả.
Haruka ngoài kia nhòm vào mà chán nản nghĩ.
'Khổ chưa kìa, cô chủ lại bị cưỡng hôn lần nữa. Mà... Hai người này cũng thật là... toàn diễn mấy cái cảnh không phù hợp với thiếu nhi, mà mình thì toàn phải nhìn mấy cái này!
End Flashback
Sasuke ngồi ngắm bức tranh ngày hôm đó mà bao nhiêu kí ức cũ ùa về. Những bức tranh vẽ lại những khoảnh khắc hạnh phúc chỉ có nàng và hắn. Tiếc là tranh còn đây mà người đã đi mất rồi.
Vậy mới nói, không có gì trường tồn, bất diệt với thời gian. Kí ức là kí ức, quá khứ là quá khứ, dù kí ức có đẹp đến mấy cũng chỉ mãi nằm yên trong quá khứ, chỉ còn lại có thực tại tàn khốc mà thôi.