Ai cũng biết khi ba thế giới phân chia, Thần đế đã giao cho Thiên giới và Ngục giới quyền nắm giữ, viết lên số mệnh người Hạ giới, cũng giống như dựa vào cuộc đời họ quyết định nơi bọn họ sẽ đến sau khi chết (kiểu thiên đường và địa ngục ý) hay hình hài khi đầu thai lại ở Hạ giới. Bất kể là người giới nào, một khi đã đặt chân xuống Hạ giới đều phải chịu sự sắp đặt của họ. Sasuke cũng nghĩ hắn và Sakura không phải là ngoại lệ nhưng dựa trên sắc mặt nghiêm trọng của Yuki thì có vẻ mọi chuyện không đơn giản như vậy...
- Người nói vậy là sao?
- Ngươi nghe cho kỹ đây, số mệnh của hai người vốn dĩ đã không nằm trong quyền sắp đặt của bọn ta.
Hắn kinh ngạc nhìn Yuki, không nói nên lời.
Nàng trầm giọng xuống kể lại những gì mình biết.
- Có những người rất đặc biệt, từ khi sinh ra đã có khả năng kiểm soát vận mệnh của chính mình, không chịu sự ràng buộc của Thiên giới hay Ngục giới. Ngươi cũng là một trong số hiếm đó. Do vậy, chúng ta chỉ có thể thông qua người khác can thiệp vào họ. Nhưng....
-....Kể từ khi Sakura xuống đến Hạ giới, gặp ngươi, chúng ta hoàn toàn không có khả năng sắp đặt vận mệnh của tất cả những người đã từng can thiệp vào cuộc đời của ngươi. Ngay cả vận mệnh của Sakura ta cũng không có khả năng sắp đặt...
- Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Vậy nên, ta đã cầu xin Thần đế giúp ta có thể nắm giữ được vận mệnh Sakura, để giữ nó được an toàn tại đây...
- Vậy Thần đế có làm được không? - Sasuke đột nhiên chen vào hỏi.
- Có.... Thần đế đã gắn kết vận mệnh cả đời của Sakura vào một cuốn sổ, ghi lại mọi thứ từ khi nó đến đây, ta cũng có thể sửa lại hoặc viết theo những gì ta muốn, nhưng....
- Người đã không làm vậy....
- Không sai! Ta đã để nó sống như những gì nó muốn, và nó đã yêu ngươi, chọn ở bên ngươi. Cũng là từ lúc nó chọn ở lại, có chuyện đã xảy ra...
Nói đến đây, sắc mặt nàng trở nên nghiêm trọng rất nhiều.
- Chữ viết trong sổ ngày càng mờ dần, cùng khi đó là tình yêu của các ngươi ngày càng lớn. Điều này là gì, ngươi cũng có thể tự đoán ra....
'Tình yêu của ta và Sakura sẽ không đi đến đâu....' Hắn thầm nghĩ, tay bất giác nắm chặt.
Nhìn sắc mặt của Sasuke, Yuki cũng biết là hắn đã đoán ra, liền tiếp tục.
- Khi ngươi làm tổn thương nó, tuyên bố muốn cưới Karin làm hậu, ta đã muốn viết cho nó một tương lai mới, cuối cùng ta đã chậm một bước. Ngay khi cây bút chạm vào giấy cũng là lúc đôi mắt màu đỏ của nó xuất hiện, đồng thời bật ngược cây bút lại, cuốn sổ lập tức tự bốc cháy và bị thiêu hủy hoàn toàn.
-.... - hắn khẽ nhíu chặt mày, rất muốn lên tiếng hỏi rốt cuộc đôi mắt đỏ của Sakura là sao, lại vẫn kiên trì im lặng lắng nghe, chờ lời giải đáp trong đó.
- Ta lần nữa đi cầu xin Thần đế, nhưng Ngài đã từ chối không giúp, bởi vì ngay cả Ngài cũng không thể làm gì được nữa.... Bây giờ, không một ai có thể sắp đặt các ngươi nữa, vận mệnh của hai người.... hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân....- Rốt cuộc đôi mắt đỏ đó là gì? - đến lúc này hắn đã nén không nổi nữa mà hỏi.
- Ngươi không cần biết nhiều về nó, chỉ cần biết là tuyệt đối không thể để nó xuất hiện một lần nữa!
- Vậy xin Người hay tin tưởng giao nàng cho ta, ta sẽ đảm bảo điều đó! - hắn khẩn trương tiến tới trước mặt nàng.
Yuki cười lạnh, giọng giễu cợt.
- Ngươi đã mất đi một cơ hội rồi, nghĩ rằng ta sẽ giao cơ hội thứ hai quý giá cho ngươi sao? Nên biết rằng, chỉ một sai lầm nữa sẽ dẫn tới kết cục không tưởng nổi đâu! Ngươi có thể sẽ chết đó....
Ai cũng sợ cái chết, bây giờ là lúc thích hợp để thử thách tình yêu của hắn với Sakura có vượt qua nổi cái chết không? Mặc dù nàng cũng biết rằng trước đây hắn đã từng liều mạng bảo vệ Sakura khỏi bầy sói, hỏi lại có hơi thừa. Nhưng nàng không nói đùa, cái chết có thể là điều khó tránh khỏi trong tương lai gần....
- Sớm muộn gì cũng chết, vấn đề là chết sớm hay chết muộn.... - hắn lấy nguyên câu của Sakura trước kia ra -.... Hơn nữa, nếu ta chết vì Sakura thì cũng không có gì hối tiếc. Đời này gặp được Sakura, cho dù ta chết, nàng cũng chỉ có thể là của ta!
Giọng bá đạo tuyên bố chủ quyền, cũng ngụ ý rằng Yuki đừng mơ mang Sakura đi khỏi hắn.
Làn môi bạc khẽ nhếch lên. Không tệ! Người dám dùng cái giọng ngang ngược này với nàng không nhiều, hắn dám vì con bé mà hỗn xược với nàng. Xem ra.... Hắn là yêu nó thật lòng. Thời gian ở trên Thiên giới theo dõi Sakura, nàng cũng đã thấy được tình yêu ngày một lớn của hai người. Chỉ hy vọng, vượt qua mọi khó khăn, tình yêu này sẽ được trả đúng giá.
- Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ làm Sakura hạnh phúc và an toàn chứ?
- Ta sẽ cố...
- Ta không cần ngươi cố! - nàng gắt - cái ta cần chính là lời bảo đảm, lời thề!
- Ta thề sẽ dùng cả đời này để bảo vệ nàng, để yêu nàng, làm nàng trở thành người hạnh phúc nhất thế gian! - hắn lớn tiếng cứng giọng thề.
Nàng hài lòng mỉm cười. Chuyến xuống đây xem ra cũng có ích lợi một chút. Thời gian không còn nhiều. Dưới cản trở của phong ấn, nàng chỉ có thể nhập hồn xuống đây trong khoảng thời gian ngắn, rồi dùng phép dịch chuyển thể xác nữ tư tế đến đây, hết thời gian, thân thể này sẽ quay trở lại Thánh điện ở Tuyết quốc, còn hồn nàng sẽ trở về Thiên giới.
- Dù gì thì ngươi cũng đã từng mạo phạm đến thần thánh....
- Ta sẽ tiếp nhận trừng phạt - không đợi nàng nói xong, hắn đã nói rồi.
- Thử thách của ta đặt ra cho người chính là.... tương lai... Vượt qua được nó, ngươi mới có thể ở bên Sakura...
Dứt lời, làn khói trắng lần nữa xuất hiện bao quanh Yuki. Khói tan cũng là lúc nàng biến mất khỏi căn phòng.
---------------
Trong phòng, Sakura thì sốt ruột, lo lắng không thôi, từ nãy đến giờ tính ra đã đi lại gần 100 vòng rồi. Nàng không chóng mặt nhưng người đang nằm bò trên bàn đã hoa mắt đau đầu buồn ngủ rồi đấy.Tenten miệng không ngừng ngáp đến chảy hết nước mắt nước dãi ra.
Hừ! Nếu không tại hoàng huynh lôi nàng đêm đây trông chừng Sakura chạy đi theo hắn thì giờ này Tenten đã đang nằm kềnh lên giường mơ đẹp rồi. Thông cảm, dạo này nàng đặc biệt có thói ngủ ngày....
Đúng lúc đang ngoạc mồm ra chuẩn bị ngáp cái nữa thì cửa mở ra. Tiếp theo, trước khi nàng kịp nhận ra đó là ai thì đã bị xách cổ áo ném bay ra ngoài lộn vó trên hành lang rồi, đến kêu cũng chưa kịp, chỉ nghe được tiếng cánh cửa đóng rầm lại. Một lúc sau trấn tĩnh lại, nàng mới thầm chửi thề trong lòng:
'Bà nó! Có gấp lắm cũng đâu cần nhẫn tâm ném muội như ném bóng như thế! Hại bà tí nữa bay xuống tầng một'
Về phần Sakura, nàng bị tiếng cánh cửa đột ngột đóng lại làm cho giật mình. Vừa quay đầu ra muốn tìm hiểu xem là chuyện gì thì cả người đã bị ôm lấy, khẽ hé miệng kêu, môi đã bị khoá lại.
Sasuke ôm chặt nàng trong lòng, hôn nàng thật sâu, mặc kệ Sakura có phản kháng thế nào cũng không rời ra. Đến tận khi nàng gần như sắp tắc thở rồi hắn mới buông ra.
'Ôi không khí!' Nàng há hốc mồm ra lấy khí để thở, giận tái mặt nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, gắt:
- Đang yên đang lành đột nhiên chàng lên cơn cái nỗi gì! Muốn ta chết sớm cũng không cần dùng biện pháp này chứ!
Hắn lờ đi coi như không nghe thấy nàng quát, lặng lẽ ôm eo nàng, dụi đầu vào cần cổ nàng.
- Ta đã gặp chị nàng....
- Cái gì??? - chỉ một câu nói của hắn đã làm tức giận nàng bay sạch, gấp gáp lay vai hắn hỏi.
- Làm sao mà chị xuống đây được?
- Chị không làm khó chàng chứ?
- Hai người đã nói gì?
Đối với sự khẩn trương của nàng, hắn lại rất bình tĩnh, cả người lười biếng tựa vào nàng, đầu dụi dụi.
- Nàng yên tâm, chị nàng không đáng sợ như nàng nghĩ đâu.... cũng chỉ có quát ta vài câu với dặn ta phải chăm sóc nàng thôi....
- Chàng không giấu ta gì chứ? - nàng nhíu mày không tin hỏi lại.
- Tại sao nàng lại hỏi thế?
- Không có gì! Ta chỉ hơi thắc mắc rằng từ khi nào mà chị trở nên nhân từ với những kẻ không nên được nhân từ thế?
- Hừ! Nàng theo phe nào thế?
Tâm trạng nàng đang rất tốt nên không ngại đùa một chút.
- Tất nhiên là theo phe chị rồi nha!!! Gia đình là số một^^
"A!"
Câu trả lời của nàng làm hắn cực kì bất mãn, bực mình cắn một cái vào cổ nàng.
- Đau! Sao chàng dám cắn ta?
- Thích! Thì sao? - hắn thản nhiên trả lời làm nàng tức muốn hộc máu. Hắn là chó hay sao mà mỗi lần ngứa răng đều cắn nàng?
Nhưng mà nàng cũng không dại mà cãi lại, kẻo hắn lên cơn dại cắn nàng thì khổ.
Thấy bộ dạng uất không thể ức hơn được nữa của Sakura, hắn đành hạ mình nhún nhường dỗ dành.
- Ngoan.... Đừng cáu mà.... Ta có tin tốt muốn báo cho nàng....
'Hừ! Bà đây là chó chắc mà bảo ngoan? Đừng có ai cũng nhận là chó giống mình chứ!' Nàng âm thầm nói xấu sau lưng cho đỡ cáu.
- Không cần chàng nói cũng biết! Chị hạ lệnh cho Binh đoàn trở về, cho chàng cơ hội thứ hai chứ gì?
Vì nàng bất ngờ thông minh đột xuất nên làm hắn hơi sợ, cau mày nghi ngờ nhìn nàng.
- Ban nãy nàng có uống nhầm thuốc không đấy?
- Chàng chán sống rồi phải không? - trán nàng nổi gân xanh, hoá ra bao lâu nay hắn vẫn nghĩ nàng ngu.
- Không hề! - hắn lắc đầu, từ chối chọc phải nàng vì.... tối nay hắn không muốn nằm đất đâu....
Có lẽ hắn đánh giá hơi thấp nàng rồi, nhìn hắn trở về tươi cười thế này thì không thành công thì là gì? Đúng là nói thừa.... Nhưng mà....
-.... Còn một tin xấu với nàng nữa.... - sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêm giọng nhìn nàng....
- Làm sao? - trông hắn nghiêm túc thế này chắc hẳn có chuyện thật....
- Nàng....
Hắn kéo dài giọng, ghé sát miệng bên tai nàng thì thầm....
Không hiểu hắn nói gì mà nghe xong mặt nàng "bùng cháy" rực rỡ (đừng có ai hiểu theo nghĩa đen đấy) làm mấy người rình trộm ở ngoài qua khe cửa nhòm vào tò mò không chịu nổi đến mức tai suýt nữa nhảy lên vị trí mắt để nghe cho rõ.
Cứ nghĩ là hóng tiếp sẽ moi được thông tin hữu ích gì đó. Ai ngờ.... Chỉ thấy Sakura mặt đỏ phừng phừng giận dỗi bỏ vào phòng trong, Sasuke thì í ới cười cười đuổi theo sau rồi.... Chẳng nghe thêm được gì nữa....
- Hai người này càng ngày càng quá quắt! Lúc nào cũng thì với chả thầm, nói to lên một chút thì tốn thêm nước bọt chắc!💢 - Ino mặt nhăn như khỉ ăn ớt, miệng không ngừng làu bàu.
- Anh em có ai nghe nổi họ nói gì ko? - Naruto nôn nóng hỏi.
Không hiểu hắn nói cái gì mà mặt Sakura đỏ thế kia?
- Nghe được đã không phải ngồi đây đoán mò rồi! Có ai đoán được là cái gì chưa? - Tenten hướng mấy người kia nhỏ giọng hỏi.
- Bà đây không phải là người có đầu óc đen tối gì đâu nhưng mà chắc chắn là có liên quan đến mấy hình ảnh không phù hợp cho thiếu nhi.... - Ino xoa xoa cằm đảo mắt nói -.... Có khi là bây giờ đang "ba chấm" cũng nên....
Vừa nghe xong, hai con người đầu óc vẫn còn gọi là hơi trong sáng kia lập tức tránh xa ra khỏi cánh cửa xách dép chạy mất tích luôn.
Thông cảm cho những người còn ngây thơ, khờ dại này, có khi phải tu luyện vài năm nữa mới đủ trình tưởng tượng được Ino đang ngụ ý cái gì....
............
Linh hồn Yuki xuyên qua không gian nhập trở lại với thân thể chính trên Thiên giới.
Đôi mắt xanh băng không giấu lo lắng nhìn xuống mặt hồ nước đã đóng băng đang phản chiếu lại những quãng thời gian hạnh phúc của Sakura bên Sasuke, lòng càng thêm trầm xuống.
- Đừng quá lún sâu vào tình yêu này, Sakura.... Vì ngay cả Thần đế cũng không biết trước nổi tương lai của em đâu...
Lần thứ hai Sakura tỉnh dậy đã là tiếng sau. Con mắt theo bản năng liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng người. Chỉ là lần này người nàng thấy không phải là hắn...
- Tỉnh rồi à? - Ino ngồi trên ghế cạnh giường vắt chéo chân hỏi.
Thấy Sakura muốn ngồi dậy liền chạy lại đỡ, dựng gối cho nàng tựa lưng, đồng thời tiện tay nhét sắn đĩa bánh vào tay nàng.
- Ino? Cậu làm gì ở đây?
Sakura không để tâm đến cái đĩa bánh, chỉ tròn mắt ngơ ngác nhìn Ino.
- Tớ ở đây chăm sóc cho bạn tớ, có vấn đề gì sao?
- Không.... Chỉ là.... - tớ nghĩ đó là Sasuke...
Nói nửa chừng nàng chợt im lặng cúi gằm mặt xuống, che giấu đi sự mong chờ trong mắt.
- Mong tớ là Sasuke à? - Ino rất nhanh bắt được suy nghĩ của bạn, không nhịn được muốn trêu chọc.
- Kh... Không có mà....
Ino chỉ cười thật tươi, đến ớn lạnh sống lưng người ta, lấy cáo gương nhỏ ra dí đến trước mặt Sakura.
- Bạn à, cái mặt của bạn đã bán đứng bạn rồi...
Sakura đón lấy tấm gương nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đỏ bừng của mình phản chiếu qua đó.
- Tch... Tch... Không phải làm mặt chờ mong làm gì, hắn có đến thăm cậu lúc trước. Thực tế còn ở đây trông cậu /....
- Thật?
- Hừ! Nhìn bà đây có rảnh mà đi dựng chuyện không? - Ino nhíu mày rất bất mãn.
-.... Thế.... hắn đâu?
- Mới ban nãy còn ở đây, lúc cậu sắp tỉnh liền chạy rồi...
Nghe vậy, trong lòng nàng không tránh khỏi chút thất vọng thở dài. Có khi nào là lúc trước nàng kích động quát mắng quá mức làm hắn thấy ghét nên chạy?
Đọc cái mặt của Sakura mà Ino cực kì chán, có cần phải xuyên tạc về nhau quá lên thế không?
- Này... Đừng có nghĩ linh tinh... Hắn sợ cậu lúc tỉnh nhìn thấy hắn lại mất bình tĩnh mà làm gì ngu si tổn hại sức khỏe... Hiểu chưa?
- À... Tớ hiểu...
Lại nhớ lại lúc trước, nàng thấy mình thật quá quắt... Ngang nhiên mất bình tĩnh đổ hết tội lên đầu hắn... Sao nàng lại đần đến thế, hắn là huynh của Tenten, làm gì có chuyện tha mạng cho kẻ sát hại muội muội của mình chứ? Đã vậy nàng còn cực kì không hiểu chuyện mà đánh đuổi hắn....
- Tớ không biết cậu nghĩ gì nhưng mà, Sakura.... Hắn khi đó ngăn cản cậu chỉ là muốn tốt cho cậu thôi...
Ino đột nhiên mở miệng nói đỡ cho hắn. Nàng biết thừa bà cô này nổi tiếng cứng đầu, lạc hậu nên phải chọn kế đánh chậm mà chất, từ từ hoá giải mấy cái suy nghĩ quái đản trong đầu Sakura... Tuy nhiên, câu trả lời của Sakura làm nàng trợn mắt há mồm rơi cằm...
- Tớ biết, là tớ đã quá đáng....
Nàng thẳng thắn thừa nhận mình sai làm Ino không biết là nên cười hay mếu nữa... Nàng đã chuẩn bị kế hoạch trường kì chiến đấu rồi, bây giờ thì làm thế nào? Đời có câu: nhiều khi cái gì dễ dàng quá cũng không tốt!- Cậu.... Cậu có ỔN không đấy? - Ino lo lắng sờ trán nàng, cẩn thận hỏi.
- Tớ ổn... Mà... - nàng hơi ấp úng, ngại ngùng hỏi... - Cậu có thấy hắn đâu không?
'Phải chăng mình nằm mơ giữa ban chiều?'
Ino đã sốc càng thêm sốc, véo mặt mình một cái kiểm tra thử xem. Kết quả là đau đến chảy nước mũi ra mà vẫn thấy vẻ mặt ngây ngô, khó hiểu của Sakura cho mình...
- Hức... Hức... Hu hu... Xìiiii!!! chấm nước mắt, xì mũi
-??? - Nàng nhìn người bạn nước mắt lưng chừng, giàn giụa với ánh mắt: "Are you UFO???!"
Ino cảm xúc hỗn loạn, đang khóc lóc thảm thiết tự nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả trông như con tự kỷ.
'Ông trời ơi!!! Người đúng là có mắt!!! Có phải người thấy con khổ sở tổn thọ với bọn này nên mới ra tay thông não cho Sakura đúng không? Ôi con yêu trời quá!!! Ra đây hun cái nào! Chụt chụt
(Trời: Oẹ!!!)
Sau khi bắn mưa trái tim cho Trời, Ino chuyển mục tiêu sang bắn tình yêu Sakura làm nàng hãi đến tận xương tủy. Nàng nói gì sai à?
Không đợi nàng kịp hỏi, Ino đã hét ra đằng sau.
- Cái thằng áo đen nấp ở bên trái cửa ngoài kia còn không mau chui ra!!!^^
Lập tức cửa mở ra, Sasuke đi vào với bộ mặt đen không thể đen hơn được nữa.
'Từ khi nào cậu ta có mắt sau gáy?'
- Khụ... Khụ... Ta mới vừa tình cờ đi qua đây... Không biết gì cả... - vừa nói hắn vừa che miệng ho khan, mắt không dám nhìn thẳng mà đảo loạn sang chỗ khác.
Chị Ino đây tâm trạng đang cực tốt, không khách khí, che miệng cười đêu đểu, hồn nhiên nói vài câu góp vui:
- Cưng à, mọi sự thanh minh đều là ngụy biện thôi nha! Cưng đứng hóng bao lâu rồi, nghĩ gì mà chị không biết! Hô hô hô...!!^^
Sasuke bất mãn lườm bà kia cái, hai người đồng thời trao đổi ánh mắt.
'Chuyện của tôi nào đến lượt cậu lo'
'Bà đây không lo chú nghĩ chú đứng nổi ở đây chắc?'
'Nhiều chuyện!'
'Thằng ăn cháo đá bát!'
'Hừ!'
'Hừ!'
....
Lườm đến lác mắt rồi, Ino mới nhớ ra sự tồn tại của người thứ ba kia, thở dài.
'Thôi, mình từ bi giúp nốt thằng này vậy...'
- E hèm! Mình có việc bận rồi, không làm phiền hai người nữa! - rồi tự giác rời đi, còn rất tốt bụng đóng cửa đuổi người nữa.
.....
Không khí trong phòng rất chi là im lặng, im đến phát sợ ấy chứ! Sakura cứ cúi gằm mặt xuống nhìn đĩa bánh trong tay, chẳng biết nói gì đành tận lực chiến sạch đĩa bánh. Cuối cùng nàng cũng hiểu lý do tại sao Ino lại đưa nó cho nàng rồi...Do tập trung "chiến" quá ác mà kết quả nàng đã bị bánh trả thù, nó quyết tử không chịu chui xuống dạ dày mà ăn bám ở họng, hai nàng ôm cổ ho sặc ho sụa...
"Khụ... Khụ... Ặc... Oẹ..."
Sasuke thấy vậy lo lắng rót nước cho nàng, còn ngồi vuốt lưng cho bánh trôi xuống....
Đến khi Sakura đã xử lí xong cái bánh, ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là vẻ mặt quan tâm, săn sóc của hắn. Nhất thời cả hai lúng túng đỏ mặt quay đi. Bàn tay Sasuke đặt trên lưng nàng ngượng ngùng thu lại...
Mỗi người chìm vào một dòng suy nghĩ khác nhau, không ai biết nên làm thế nào để bắt đầu trước, cho đến khi....
Sakura chủ động nghiêng người hôn lên má hắn...
Ai đó bất ngờ bị doạ cho đến ngây người, "sợ hãi" nhìn nàng, lúc này đang cắn cắn môi ăn năn khó xử nhìn hắn.
- Lúc trước ta quá kích động nên mới hiểu lầm mà đánh chàng... Xin lỗi... - càng nói đến cuối, giọng càng nhỏ dần, lí nhí trong miệng...
Sasuke vẫn không có phản ứng gì, không phải là vì tức hay vẫn còn cay cú vụ mình bị đánh oan lần trước mà lúc này hắn đang trong trạng thái đơ toàn tập, khủng hoảng dây thần kinh, đứt dây chằng não. Dù đây không phải lần đầu nàng chủ động, nhún nhường với Sasuke nhưng là hắn vẫn không nhịn được cảm giác vừa sướng vừa ớn.
Còn chưa hết lạnh thì Sakura đã đột nhiên sà vào lòng hắn mà nức nở.
- Oa oa oa... Tất cả đều là ta gây hoạ.... Là ta hại chết Tenten... Hại chàng mất đi muội muội.... Oa oa oa... Ta chết đi cho rồi....
- Trật tự!!!
Vốn dĩ định ngồi im ôm nàng, nghe nàng giải tỏa nỗi buồn thì đã bị lời nàng nói làm cho tức giận.
Sakura ngừng khóc, ngước khuôn mặt đẫm lệ lên khó hiểu nhìn hắn.
- Nàng muốn lảm nhảm gì cũng được nhưng ta cấm không cho nàng được nhắc hay nghĩ đến chuyện tự tử gì ở đây!!! - giọng cực kì tức giận, bá đạo ra lệnh.
- Tại sao chứ? Ta rất đáng chết mà... Ta muốn ch...
- Im miệng!!!
Hắn quát lớn làm Sakura giật mình sợ mà nín thin thít, mắt mũi mồm méo xệch nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời đang tức đến nhăn nhó của ai đó. Dần nét mặt nàng cực kì bất mãn, hơi cau lại.
Thấy vậy, hắn thở dài, thu lại nét mặt nhăn như khỉ ăn ớt của mình. Hơi cúi đầu hôn lên trán nàng, giọng ôn nhu, cưng chiều.
- Ta không muốn nàng cứ mở miệng là đòi chết hay thấy đáng chết gì cả... Chúng ta không phải đang tốt đẹp sao? Vẫn còn nhiều việc chúng ta chưa thực hiện được, ta không muốn một trong hai ta lên thiên đường trước...
- Chàng có bình thường không đấy? - nàng cười chua xót - Tại ta mà muội muội của chàng chết, chàng còn muốn chung sống với ta sao? Chàng điên rồi!
- Bây giờ nàng mới biết ta điên à? Còn không phải nhờ học ở nàng? - hắn cười đùa.
- Trả lời vào vấn đề chính đi!- Aizzz.... Ta không trách nàng.... Cho dù nàng không đi thì chuyện đó chưa chắc cũng có thể tránh khỏi....
- Nhưng nếu ta không đi thì bọn chúng cũng không có cơ hội làm càn...
- Xin nàng, một lần trong đời nàng có thể thôi không cố chấp được không? Cái gì đã qua thì đừng nhắc lại nữa, để nó chôn vùi theo quá khứ đi....
Lời của hắn đã tác động không ít đến nàng, nhưng rất khó để quên đi nỗi đau này, quên đi người bạn tri kỉ của mình. Đâu phải cái gì muốn quên cũng được, muốn nàng tha thứ cho bản thân là khó như mò kim đáy biển....
- Ta...
Nàng muốn nói là nàng không thể, lại bị hắn chặn lại, ngón tay đặt trên môi nàng không để nàng có cơ hội mở miệng.
- Trên đời có những điều ta không thể thay đổi được, dù có làm cách nào thì vẫn chỉ có một kết quả. Định mệnh có thể do ta lựa chọn, nhưng chưa chắc đã có thể thay đổi số phận đã an bài của chính mình. Cũng giống như nàng có thể chọn nhiều con đường để đến một nơi, nhưng đến cuối con đường cũng sẽ chỉ là nơi đó thôi...
Hiếm khi nào thấy hắn nói được lời triết lý như vậy, thật đáng để nàng xúc động muốn khóc, cũng đang để ngẫm nghĩ.
- Nếu như.... Có một ngày.... Số phận của ta là phải.... Chết.... Chàng sẽ làm thế nào?
- Nếu như vậy thì ta sẽ tự sát đi theo nàng... Nơi nào có nàng thì đó là nơi ta thuộc về, cho dù có là địa ngục hay thiên đường đi nữa cũng như nhau cả thôi....
Cặp mắt lục bảo đã sớm ngấn lệ, rưng rưng trực vỡ oà thành tiếng khóc. Dù trước đây hắn chưa từng trực tiếp nói hắn yêu nàng nhưng chỉ cần lời này của hắn thôi cũng gấp trăm lần câu "ta yêu nàng" rồi.
- Khóc cái gì chứ?
Hai hàng nước mắt của nàng làm hắn hoảng hốt, bối rối. Hắn nói gì làm phật ý nàng chăng?
- Ta không giỏi ăn nói lắm, nếu nói gì không vừa lòng nàng thì cứ trách mắng ra thoải mái. Chỉ là.... không cần khóc dữ như vậy....
Sakura lắc lắc đầu, rướn lên ôm chầm lấy cổ hắn oà khóc, là khóc vì hạnh phúc.
- Ngốc! Ta làm sao trách nổi chàng, khen còn không kịp nữa là.... Nếu số phận của ta thực sự là như vậy, ta sẽ chọn con đường dài nhất đi đến đó, để có thể ở bên chàng nhiều hơn....
- Nhưng là với tính này của nàng thì.... - hắn ủ rũ lên tiếng.
- Ta hứa ta sẽ thay đổi mà, sẽ ở cạnh chàng / luôn nha!!! Ta hứa!!!
Chính xác! Hắn đợi chính là câu này của nàng!!! Ha ha... Cuối cùng cũng chịu nói! Hắn chính là muốn nhân hội này bắt nàng ở bên mình, thay đổi bản tính gây họa của nàng. Lần đầu không có hiệu quả, nhưng vụ của Tenten có tác động rất lớn, cam đoan là có thành công.
Hài lòng với lời hứa của nàng, hắn kéo nàng đối diện với mình, cực kì nghiêm túc bắt nàng chịu trách nhiệm với lời của mình.
- Đây là những gì nàng tự nói, không phải ta bắt nên, nàng phải có trách nhiệm với nó.
- Ta cam đoan với chàng sẽ thực hiện tốt đúng như lời ta nói hôm nay, bằng không chàng muốn làm gì ta cũng được!!!
Lúc này, hắn ngập trong sung sướng. Cúi đầu hôn lên hai khoé mắt nàng, hôn sạch nước mắt mặn chát còn đọng trên đó. Đôi môi bạc lướt trên gò má ửng hồng của nàng. Bàn tay ôm dưới thắt lưng nàng càng thêm dùng lực, kéo sát nàng vào trong lòng.
Sakura ngượng chín mặt nhắm tịt mắt lại, không dám mở ra. Cả người đã mềm nhũn, chỉ biết ôm cổ tựa vào người hắn, để mặc cho hắn muốn làm gì cũng được.
Đôi môi bạc dừng lại đối diện với đôi môi hồng đào của nàng, từ từ rút ngắn khoảng cách. Đến khi chỉ còn cách mm nữa...
"RẦM!!!"
Cánh cửa bị đè nặng đổ rầm một phát, làm hai người giật bắn mình. Khoảnh khắc lãng mạng... tèo... Đã bị phá vỡ....
Sasuke theo bản năng của một thằng đàn ông, ôm Sakura vào trong ngực bảo vệ, trừng mắt cực kì phẫn nộ nhìn người nằm đè trên cánh cửa bị đổ kia, cảm giác muốn giết người...
Có thằng nào bị phá chuyện tốt mà không cáu mới lạ! Sakura cũng sáng suốt hiểu được điều này, chỉ mỉm cười trấn an ý muốn hắn bình tĩnh lại, tránh xảy ra án mạng, rồi tò mò liếc mắt xem ai gan trời mà chọc phải hung thần.
Khi tầm mắt liếc qua bóng người với hai chỏm tóc quen thuộc thì nhất thời cả người sững lại. Chui ra khỏi vòng tay hắn, mắt trợn to nhìn chằm chằm người đang khổ sở ôm trán nhổm dậy từ trên mặt đất....