- Là người đẹp trai nhất tớ từng gặp, lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng tớ nghe người ta bảo Tổng giám đốc đối xử tốt với nhân viên.....
- Đối xử tốt với nhân viên á? A ha ha ha.....!!! - Sakura nghe xong mà giận quá hoá rồ, ôm bụng cười sằng sặc, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi nhoe nhoét ra.
Nhìn bộ dạng này của nàng người nào không biết còn tưởng là con nào trốn trại.
Sakura cười no nê rồi mới bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mày lưu manh y như Tenten, nhảy ra khoác vai Ryuna lúc này đang ngơ ngác.
- Này, tớ nói cho cậu biết, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác! Cái người mà cậu bảo đối xử tốt với nhân viên hôm qua vừa hành tớ đến chết đi sống lại xong! Anh ta mắc cái bệnh tâm lý biến thái gì đó nên nhìn tứ không vừa mắt mà hại tớ như thế này!
Vừa nói, nàng vừa cởi giày cao gót, giơ bàn chân sưng tấy đỏ ửng đến xây xước rỉ máu lên, trong mắt hận không thể băm vằn tên khốn nạn kia!
Ryuna nhìn bàn chân của Sakura mà mặt trắng bệch, lo lắng hỏi han, định đi lấy băng cứu thương lại bị nàng giữ lại nói tiếp. Hôm nay nàng phải xả cho bằng hết tức ra, không tổn thọ vài chục năm mất.
- Không nói thì thôi, đằng nào cũng chót kể rồi, tớ cũng kể hết luôn với cậu. Anh ta còn bị yếu sinh lý và gay nặng nữa, thế nên mới có tin đồn anh ta không thích đàn bà, hiểu chưa?
Ryuna run run gật đầu, không dám tin vểnh tai nghe tiếp.
- Nhìn mặt mũi cậu không đến nỗi nên tớ thật lòng khuyên cậu đừng có chú trọng làm đẹp quá và tránh xa anh ta ra! Tớ xấu thế này mà còn bị anh ta hành ra nông nỗi này, thử hỏi xem là cậu..... Tch tch..... - nàng lắc lắc đầu tỏ vẻ chia buồn.....😔
Trong phòng vốn chỉ có hai người họ nên nàng càng thêm gan trời, hùng hổ nói.
- Sống 22 năm đến giờ, tớ chưa từng gặp loại đàn ông nào thần kinh không rung rinh, biến không thể thái hơn được nữa, mặt mũi trông như thằng gay! Nói thật, cho dù trên trái đất này loài người tuyệt chủng hết, chỉ còn lại anh ta với tớ, tớ thà lấy một con chó làm chồng còn hơn là lấy anh ta!!!!😤😤😤
"Nói xong chưa?" Một giọng nói lạnh thấu xương tủy không biết từ đâu phát ra.
Mà nàng đang trong hăng hái chửi nên không để ý, tưởng là Ryuna hỏi nên thoải mái trả lời.- Xong rồi!!!
"Thấy thế nào?" Giọng nói càng thêm xuống tới âm độ vang lên.
- Rất chi là ổn! Đúng là nói xong nhẹ cả người!!! - nàng vẫn hồn nhiên đáp.
Sakura quay sang muốn cảm ơn Ryuna thì bắt gặp nét mặt đẫm mồ hôi, run rẩy của cô, môi đang mấp máy muốn nói cho Sakura gì đó, tay chỉ chỉ về bộ đàm.
Nàng khó hiểu nhưng vẫn quay đầu lại nhìn, lập tức hiểu Ryuna muốn nói cái gì, mặt nàng đen kịt lại, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
'Bộ đàm bật từ nãy đến giờ...... Không phải...... Không phải là hắn nghe thấy hết rồi chứ???'
Cả gian phòng rộng lớn đang im phăng phắc, thanh âm lạnh lẽo mang theo gió mùa Đông Bắc từ bộ đàm thổi tới.
"Sao im lặng thế? Không nói nữa à?" lời nghe như châm chọc, đùa cợt nhưng thanh âm vào tai nàng lại như tiếng Địa ngục gọi nàng xuống.
Nàng nhanh chóng lấy lại ý thức, giọng run rẩy nói.
- Dạ thưa ngài, v.... vào giờ làm việc rồi nên không được nói chuyện nữa ạ!
Bên kia "Aaa" dài một tiếng, giọng có vẻ hoà hoãn hơn một chút hỏi lại.
"Cô Haruno có vẻ là người rất tận tâm trong công việc?"
- Dạ vâng! - nàng nặn ra tiếng cười gượng, trong lòng vừa thở phào một lại bị câu tiếp của hắn làm cho tắc thở.
"Rất đáng khen! Thế này đi, tập đoàn hiện đang có khá nhiều tài liệu cần xử lý gấp, tối nay cô không ngại tăng ca đến 8 giờ tối chứ?" Rõ ràng là hỏi ý kiến nàng nhưng giọng mang tính áp bức không cho cự tuyệt.
Sakura bên này chỉ còn nước cắn răng mếu máo trả lời:
"Tôi không ngại đâu ạ...... Uchiha đại tổng....."
"Ừm...." Hắn làm sao không nghe được giọng uất ức của nàng chứ, cảm thấy cực kì hả hê.....
Sakura tưởng thế là tắt máy rồi, chịu không nổi nghiến răng kèn kẹt, cằn nhằn.
- Hừ! Đồ đàn bà nhỏ mọn, cậy lớn bắt nạt yếu! Uchiha đại tổng cái nỗi, có mà Uchiha mama đại tổng quản thì có!!!!
Ryuna nghe Sakura không khách khí tiếp tục chửi mà sợ suýt nữa ngất xỉu, nhỏ giọng lên tiếng.
- Sakura.....máy bộ đàm vẫn chưa tắt.....
- Hả??? Cái gì??? - Sakura mặt trắng bệch hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy cái đèn đỏ vẫn còn sáng thì vội lao ra muốn tắt nhưng đã quá muộn.
"Tôi phát hiện ra đống tài liệu cần gấp rất nhiều, đành phải phiền cô Haruno tăng ca đến 12 giờ đêm rồi."
Nàng té xỉu, bất tỉnh nhân sự ngay trên sàn.....
------------
12 giờ đêm.....
Sau khi đã quan sát trên màn hình TV thấy Sakura đã hoàn toàn gục trên bàn phím rồi, Sasuke mới đứng dậy tắt hết điện rồi rời phòng.
Mở khẽ cửa phòng bên, thân hình cao lớn lặng lẽ bước đến bên cạnh nàng.
Sakura lúc này đang ngủ say đến mức sợ là trời sập xuống nàng cũng không biết gì!Đôi mắt nàng mệt mỏi khép chặt, nhánh tóc đen loà xoà xuống trước mắt kính, đôi môi thỉnh thoảng mấp máy làm nhàm gì đó. Dù Sakura cố tình trang điểm xấu xí nhưng vẫn không hề ảnh hưởng quá nhiều đến nét ngây thơ, dễ thương của nàng trong mắt Sasuke.....
Hắn yêu thương nhìn nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng hồng của nàng......
Một cảm giác ấm áp quen thuộc truyền đến sưởi ẩm bàn tay bao năm lạnh giá làm hắn nhất thời giật mình sững lại, đôi mắt đen tuyền phút chốc loé lên tia đau đớn.....
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối hắn được cảm nhận ấm áp này......
Quá lâu rồi.....
Tắt vi tính trên bàn, hắn bế nàng lên, ôm trọn vào trong lòng rồi hướng cửa bước đi......
.....
Về đến ký túc xá, trước sự kinh ngạc đến hãi hùng của người mở cửa, tức Tenten, hắn rất tự nhiên đi vào trong nhà, thẳng đến phòng nàng.
Sau khi đặt Sakura xuống giường, đắp chăn, kê gối cho nàng cẩn thận, hắn chỉ ngồi lặng lẽ bên giường, đắm đuối ngắm nhìn người con gái hắn yêu.....
Tenten nãy giờ đứng cạnh cửa thấy hắn tỉ mỉ chăm sóc bạn mình thì có hơi bất ngờ, nay lại thấy con người lãnh khốc, tuyệt tình kia "đắm đuối" nhìn Sakura thì suýt nữa trượt chân dập vỡ mặt, tròng mắt vì kinh sợ mà lồi ra khỏi hốc mắt.....
- Nhìn đủ chưa? - giọng nói nhẹ nhưng mang theo khí lạnh thổi tới người Tenten làm nàng bất giác hắt xì một cái!
Có lẽ là nghe thấy tiếng động hơi ồn nên Sakura khẽ nhíu mày nhăn mặt một chút như muốn tỉnh.
Tenten chợt lạnh toát cả sống lưng khi bị ánh mắt muốn róc thịt cô ra liếc qua một giây.
Đến khi chắc chắn rằng nàng không bị đánh thức, hắn quay hẳn đầu trừng mắt nhìn kẻ phá đám kia, muốn đứng dậy ném nó ra ngoài thì lại nghe Tenten nhỏ giọng nói:
- Nếu em là anh thì em sẽ ngồi im đấy xem điều kì lạ xảy ra!!! - nói rồi nàng nháy mắt tinh nghịch, hất cằm về phía người nằm trên giường kia.
Chỉ khoảng một lúc sau, Tenten tự động ra ngoài, còn tốt bụng khép cửa lại.
- Sa..... Su.... Ke....
Hắn bất động, kinh ngạc nhìn Sakura với ánh mắt khó tin.....
- Sa.... suke....
Lần thứ hai đã không thể nào khó tin được nữa..... Sao..... Sao có thể?
- Sasuke.....
Đến lần thứ ba nàng đã không ngấp ngứ nữa nhưng đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt đau đớn nhăn lại không thôi, tựa như trong mơ nàng đang bị giày xéo vậy.....
Nhìn nàng khổ sở bao nhiêu, tim hắn còn đau đớn gấp vạn lần. Hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt của nàng, bàn tay trượt xuống áp lên má nàng dịu dàng vuốt ve.
Dường như hành động ôn nhu của hắn đem lại cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối. Bằng chứng là đôi lông mày đã dãn ra, tuy nhiên, nét khổ sở trên mặt không biến mất.- Tại sao.....
Nàng vô thức cất giọng thống khổ không biết là hỏi ai, cái gì, nhưng..... hắn lại là người biết rõ nhất.....
Có lẽ đoạn kí ức đau thương đó đã bám sâu vào trong tiềm thức của linh hồn nàng.....
Động tác trên tay cứng ngắc, trái tim như bị ai hung hăng bóp nghẹt..... Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể trả lời nàng..... Bây giờ không thể, tương lai càng không thể! Tất cả những gì hắn có thể nói với nàng là.....
- Xin lỗi nàng.....
....
Tenten đang ngồi ở phòng khách đọc Doraemon thì khi nghe thấy tiếng cửa mở vẫn không thèm rời mắt khỏi cuốn truyện, vui vẻ hút ngụm trà sữa rồi đọc tiếp.
Đùa à, không cần cô nhìn cũng biết là ai, cái nhà bé tẹo này có mấy người, đang làm gì, thằng đần cũng đoán ra là ai mở cửa! Mà biết là ai rồi thì cô khinh không thèm động não cũng biết là vì chuyện gì mà ra đây! Vì vậy, ngay khi Sasuke vừa ngồi xuống sofa đối diện mình, cô không mặn không nhẹ nói thẳng luôn.
- Thỉnh thoảng cậu ấy lại thế, 4 năm rồi, không hiểu sao!
Hắn không vì cách trả lời vô phép tắc của cô mà tức giận, chỉ chống cằm suy tư một lúc rồi đột ngột đưa ra quyết định:
- Mai em giúp Sakura chuyển đến căn hộ ở khu chung cư kia đi!
- Ừm.... - cô bình thường đáp, hút tiếp ngụm trà sữa nữa.
- Cô ấy ở một mình!
- Phụttttt..... - toàn bộ trà sữa trong miệng bay thẳng vào mặt người đối diện, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời né nên không trúng.
Trước khi hắn còn chưa kịp tức, cô gần như hét ầm lên:
- Anh điên à? Tự nhiên bắt em ở một mình! Muốn em thành con tự kỷ à..... - càng về cuối, cô càng nhỏ giọng rồi im thin thít.
Không im có mà bị tống đi Sahara chứ đừng mơ có cơ hội phất cờ khởi nghĩa.
Hắn tức giận lườm lạnh cô một cái, rồi nhỏ giọng đe doạ:
- Em còn gây một tiếng ồn nữa có tin anh cho em đến thẳng Nam cực tập bơi, khỏi cần đến Sahara không!?💢
(Note: Giải thích một chút, Nam cực được chứng minh là nơi lạnh nhất thế giới, nhiệt độ thấp nhất là -93°C. Thế nên, tập bơi ở Nam cực là thế nào thì mọi người tự hiểu nhé!)
Tenten dù ức chế nhưng không dám cãi nửa lời, càng không dám áp dụng bài ăn vạ thần chưởng lên người hắn! Lúc thường còn chẳng thành công, bây giờ hắn đang tức mà dùng không khéo còn bị coi là "chống đối người thi hành công vụ" còn tội hơn! =>Im lặng là vàng!!!
Nhìn cái mặt ủy khuất của Tenten, hắn đành thở dài, mệt mỏi xoa xoa hai thái dương, nói:
- Em sẽ đến công ty làm cùng Sakura, đồng thời chuyển đến ở cùng tầng với cô ấy.....
Sắc mặt cô quay phắt 180°, sung sướng, hớn hở ra ôm tay hắn cười nịnh nọt một cách đểu cáng:
- Anh trai thương Tenten nhất mà!!!!
Sasuke không vì vẻ lấy lòng của Tenten mà mặt bớt lạnh, trái lại càng thêm lãnh huyết, cất giọng mỉa mai:
- Thế....... Tenten có thương anh trai bị "yếu sinh lý, gay và tâm lý biến thái thích trêu chọc phụ nữ" không?
Mặt cô biến sắc, tái mét lại né tránh ánh mắt muốn cắt tiết cô của Sasuke.
Vẻ mặt của Tenten đã nói lên tất cả, hắn không khỏi cười lạnh. Nếu lúc sáng Sakura không bật nhầm bộ đàm rồi nói lại thì chắc hắn cũng không biết mình nuôi ong tay áo! Ngoài đứa em gái gan to bằng trời của hắn ra, còn ai dám viết tin linh tinh, tiêm nhiễm mấy cái suy nghĩ bệnh hoạn, bố láo này vào đầu nàng?
Có vẻ như lâu rồi hắn không dạy dỗ con bé này tử tế lại thì phải?
Nhìn nụ cười thâm hiểm của hắn, cô run rẩy nuốt "ực" một cái, tự xác định mình chắc chắn phải "say goodbye to Sakura" ít nhất trong vòng 1 tuần rồi.....
Thưa ngài, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi! - Kabuto cung kính báo với Orochimaru.rn- Tốt! Đưa cô ta đến đó đi là vừa!rnrn- Vâng!rnrnSau khi thuộc hạ đã lui xuống, hắn cất bước đi tới tấm bản đồ da treo trên tường, đắc ý quan sát vùng lãnh thổ màu tím, màu tượng trưng cho Lôi quốc, bao trùm khắp toàn bộ lục địa.rnrn- Chỉ một lúc nữa thôi, cả thế giới này sẽ là của ta! Ha ha ha....!!!rnrn------------rnrn- Cỗ máy kia là vật chứa đúng không? - Tenten chỉ chỉ về phía cỗ máy nhìn giống khẩu đại bác đằng xa.rnrn- Đúng! Lão rắn độc kia đã chế tạo ra nó giống với khẩu đại bác khổng lồ, sử dụng các loại máy móc để biến nó thành thứ vũ khí bất khả chiến bại. Có điều năng lượng nạp cho mỗi lần dùng là rất lớn..... - Kakashi cẩn thận phân tích.rnrn- Đó là lí do tại sao hắn cần sức mạnh của Sakura, để vận hành cỗ máy! - Ino nhíu mày.rnrn- Được rồi! Bây giờ làm theo kế hoạch, được đến đâu thì hay đến đó thôi, nhưng bắt buộc phải ngăn cản nghi lễ diễn ra, nếu không ta sẽ phải..... - giết Sakura. Lời này ông không nói ra, lí do cũng là bởi người học trò bên cạnh.rnrnÔng cũng biết là dù Sasuke đã quyết định chọn thế giới, bỏ rơi nàng nhưng với tính cách của Sasuke theo như ông đoán thì có lẽ nếu sau khi Sakura chết, hắn sẽ......rnrn--------------rnrnTrong đêm tối, một tốp hắc y nhân cầm đuốc đi hàng đôi tuần tra. Đến khi đi qua một tảng đá to thì bất ngờ bốn bàn tay vồ ra bịt mồm tóm lấy hai kẻ cuối hàng, kéo ra sau đá. Và vài giây sau, hai người mặc hắc y nhảy ra từ sau tảng đá, đứng vào vị trí ban nãy của hai tên bị kéo đi ban nãy mà không hề bị phát hiện hay nghi ngờ. Và hai thím hàng giả mạo này chính là Naruto và Neji.rnrnVới trang phục này kèm theo cầm mấy cây đuốc làm màu, bọn họ đã dễ dàng vượt qua hàng rào người, cửa kiểm soát. Sau khi đã đi theo bọn họ đúng một vòng khu vực rồi thì Naruto hơi hua hua cây đuốc, ra ám hiệu cho hội kia.rnrnNhận được ám hiệu, bọn họ bắt đầu hành động, di chuyển đến gần khu vực đó, chờ Neji ra tay.rnrnVề phía Neji, khi biết bọn họ đã tới gần thì lấy trong tay áo ra một cái hộp nhỏ, làm theo lời Haruka dặn, mở cái hộp ra và bấm cái nút đỏ trong đó.rnrn"Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!...."rnrnLiên tiếp hàng chục tiếng nổ vang lên, nơi nào mà đội tuần tra vừa đi qua, là nơi đó nổ. Thật ra thì lúc nãy nhân cơ hội đi tuần, cả hai đã lén thả xuống tuyế những viên bi nhỏ ở khắp nơi. Viên bi nhỏ đó là thuốc khí dạng nén, mà cái thuốc này chính là cái thuốc nó dùng trong quả tên lửa "Ăn đi con" ở trận phản kích trước đây, có điều đây là hàng đậm đặc nồng độ %.rnrnVà tiếp theo là hàng loạt tiếng khóc cười mếu rất chi là thảm hại.....rnrnTiếng động lớn này đã đánh động đến Orochimaru và Sakura.rnrn'Bọn chúng đã đến!'rnrn- Giết sạch! Một người cũng không bỏ sót! - lão gần lên ra lệnh điều quân đến nơi bị tấn quân.rnrnTuy bom của Haruka đã hạ được hàng rào sát thủ ngoài kia nhưng địch đâu chỉ có vậy..... Phía bên trong, hàng loạt sát thủ đen ồ ạt xông ra đông như kiến. Một trận đổ máu diễn ra.....rnrnSáu con người liên hợp chống lại hàng trăm tên sát thủ, nghe có vẻ không khả quan lắm......rnrnNhưng thực tế có phần nhẹ nhàng một chút là từ nãy tới giờ chỉ có địch chết chứ bọn họ thì vẫn còn nguyên vẹn. Cái này là đương nhiên, phải biết trình của mình thì mới dám liều lĩnh thực hiện chuyến đi một chiều đến đây chứ!rnrnĐôi mắt đỏ liếc về phía nơi hỗn loạn, khẽ nheo lại nguy hiểm. Cánh tay mảnh khảnh khẽ đưa lên, lập tức theo đó, giữa nơi hỗn loạn và nơi thực hiện nghi lễ đây nổi lên một dãy núi băng to dày, vươn lên cả chục mét, hoàn toàn ngăn cách giữa hai nơi.rnrnTrong lúc băng còn chưa nhô quá cao, Sasuke cố dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến vượt qua nó. Mặc dù người kia đã cố gắng mở đường, song quân số địch quá đông, sức đã bắt đầu đuối nên không tài nào xử lí kịp chướng ngại........ Không thể vượt qua......rnrnNhìn dãy núi băng vươn lên cao ngút, không kẻ nào qua được, Sakura mới thoáng hài lòng, lạnh lùng quay đầu nói.rnrn- Tiến hành đi!rnrnỞ trên lớp băng xanh biếc là hàng loạt những vật trong danh sách chuẩn bị cho nghi lễ, không thiếu một thứ gì. Tất cả đều được xếp kín thành hai ngôi sao năm cánh, chỉ riêng phần tâm được để rỗng, còn lại các cánh đều kín đầy.rnrnNàng bước vào đứng giữa tâm ngôi sao thứ nhất, đồng thời bị xích lại, còn tâm ngôi sao thứ hai chính là để vật chứa, là cỗ máy.rnrnKhi tất cả đã đứng đúng vị trí cũng là lúc Nguyệt thực bắt đầu.rnrnXung quanh, các thầy tế đọc to thần chú.....rnrnCác vật tế đồng thời toả sáng mãnh liệt, hai ngôi sao bừng sáng và từ đó một cột sáng vàng phóng thẳng lên trời cao. Đến một độ cao nhất định, hai cột sáng đó uốn ngang hình vòng cung, nối liền với nhau. (Giống hình chữ U lộn ngược lại)rnrnHai cột sáng thông nhau, liên kết hoàn thành. Giờ là lúc chuyển giao năng lượng từ vật chủ là Sakura sang vật chứa, cỗ máy.rnrnCơ thể nàng tỏa ra những tia sáng, đốm sáng xanh lục nhạt rồi liên tiếp bay thẳng lên, theo hướng rẽ cột sáng đến thẳng vật chứa, bay vào nó.rnrn- Nghi lễ bắt đầu rồi.....rnrnQua lớp băng trong suốt, bọn họ đều chứng kiến nghi lễ tiến hành. Đã quá muộn để ngăn cản rồi, nhất là khi không có thanh chuỷ thủ.....rnrnThừa lúc Sasuke còn đang thất thần, một tên giơ kiếm đánh về phía hắn.rnrn"Phập!"rnrnMũi kiếm đâm xuyên qua ngực, máu trào ra nhưng không phải là máu của hắn, mà là của tên đánh lén đó.....rnrnThân thể gã ngã xuống đất, để lộ ra đằng sau là một người không quá xa lạ.....rnrn- Ngươi là...... thủ lĩnh Akatsuki...?rnrnVà tiếp đó, vốn quân ta đang bị yếu thế thì này hàng trăm người mặc đồng phục Akatsuki liên tiếp kéo đến, giết sạch bọn hắc y nhân kia.rnrn- Lên đi anh em!!!!rnrn- Đập chết mịa chúng nó đi!!!rnrn.......rnrnTiếng của Hidan và Deidara hùng hổ hô hào lớn đến át cả tiếng thành viên khác.rnrn- Deidara! - Yahiko hướng Deidara vừa xông vào gọi.rnrn- Rõ thưa thủ lĩnh!rnrnSau tiếng nhận lệnh của Deidara cũng là lúc tiếng nổ oành tá tràng vang lên, một đoạn tường băng nhảy mắt sụp đổ nát vụn! Sở dĩ tên cuồng bom này dám chơi loại lớn hàng cấm mà không sợ lở tuyết là vì biết rõ con rắn độc trong kia để đảm bảo nghi lễ đã cho dọn sạch núi tuyết từ trước rồi.rnrnTrong lúc Sasuke còn đang thất thần, khó hiểu thì Yahiko đã ném tới hắn một thanh chuỷ thủ sáng lấp lánh. Hắn cầm vật duy nhất quyết định sinh mạng của hàng trăm nghìn người trong tay mà càng khó tin, không phải bọn họ luôn muốn bảo vệ Sakura sao? Sao lại.....rnrn- Nên nhớ, chúng ta làm việc này không phải vì thế giới, mà là vì thực hiện ước nguyện cuối cùng của em gái bọn ta..... - Em gái bọn họ, chính là Sakura.....rnrnƯớc nguyện cuối cùng của nàng.....? Hắn không hiểu!rnrn- Ngươi tốt nhất là nhanh lên đi, chúng ta sẽ mở đường cho ngươi!rnrnCác thành viên thường Akatsuki thì xử lí bọn ở ngoài, còn ban lãnh đạo, thì cân lũ bên trong.rnrnChỉ mất một lúc, lũ canh gác bên trong đã chỉ còn là cái xác, đứa còn thảm hơn là còn không có nổi xác sau khi bị nổ tung. Orochimaru và Kabuto buộc phải ra tay.rnrn- Ta lo Orochimaru, các ngươi lo gã còn lại đi - Sasuke nói, đi tới hướng lão.rnrnLão già đó là kẻ đã gây quá nhiều nỗi bất hạnh cho bọn họ, lão phải chết!rnrnThanh katanaka của hắn cùng với các chiêu thức thâm độc nhanh như chớp đánh xuống lão. Hắn dồn hết tức giận bao lâu nay xuống từng đòn đánh vào chỗ hiểm như muốn băm vằm hắn. Nếu không tại lão, có lẽ lúc này hắn và nàng đã đang sống hạnh phúc bên nhau rồi, cả hai sẽ không phải chịu nỗi đau giày vò mỗi ngày nữa.....rnrnOrochimaru dù có khả năng đỡ được đòn của hắn nhưng lão cũng đã già, không còn nhanh nhẹn, sung sức như xưa nữa và kết quả đã được quyết định......rnrn"Phập!"rnrnMũi kiếm nhọn hoắt đâm xuyên qua chính giữa tim lão rồi rút xoẹt ra, máu bay thành hình vòng cung, bắn lên tuyết!rnrn- A ha ha ha.....rnrnBị đâm đã sắp chết đến nơi rồi mà lão còn ngửa mặt lên trời cười ha hả, chỉ vào mặt hắn, sung sướng nói:rnrn- Cho dù ngươi có giết ta cũng không ngăn được cỗ máy đâu! Ngay khi nghi lễ kết thúc, cỗ máy sẽ tự vận hành theo chế độ hủy diệt thế giới! Cho dù ta không có được thế giới cũng không để kẻ nào có được nó!rnrn- Ta sẽ ngăn cản nghi lễ!rnrn- Đúng rồi! Cản đi! Giết người ngươi yêu đi! Giết đi! Ta cá là nàng sẽ hận ngươi lắm đấy! Ha ha ha..... Hộc! Phụt!!!rnrnLão ôm ngực hộc ra ngụm máu đen ngòm rồi tắt thở, chết không nhắm mắt! Cũng cùng lúc đó, Kabuto toàn thân bị Akatsuki xé ra làm trăm mảnh, chết không toàn thây!rnrnSasuke nặng nề bước tới phía nàng, muốn bước vào ngôi sao nhưng lại bị bật ra.....rnrnSakura gần như đã lấy lại thần trí, nhìn thấy hắn ở bên ngoài, nàng muốn chạy ra đến bên hắn nhưng bị xích chặt, không thể đi được, chỉ có thể vô lực dõi theo từng bước chân của hắn.....rnrnNhìn hắn dùng sức gắng đi xuyên qua kết giới.....rnrnNhìn hắn cắn răng nhịn từng cơn đau buốt đi vào trong đây..... khoé môi hắn chảy xuống dòng máu đỏ thẫm khi bước thành công được qua kết giới.....rnrnNhìn hắn kiên cường cất từng bước khó nhọc để đi lại trong luồng sáng mạnh mẽ, đến trước nàng..... rút ra con dao sáng chói.... hướng nó hạ xuống nơi trái tim nứt vỡ của nàng đang đập từng hồi.....rnrnTừ con mắt lục bảo, một giọt lệ trong suốt tràn ra.....rnrnNàng chậm rãi nhắm mắt lại, khoé môi kéo lên một nụ cười cay đắng, chờ đợi khoảnh khắc đó đến.....rnrn......rnrn"Phập!"rnrnTừng giọt, từng giọt máu đỏ theo dòng chảy trên lưỡi dao, rơi xuống nổi bật trên nền băng xanh biếc.....rnrnCột sáng lập tức biến mất, từng luồng sáng tan ra thành hư vô trong màn đêm..... Hai ngôi sao cùng những vật tế, dây xích đều tan thành muôn vàn đốm sáng nhỏ phiêu tán trong không gian tựa như những con đom đóm nhỏ.....rnrnCả người nàng vô lực, ngã khuỵu xuống đất......rnrnNgay khi nàng tưởng mình sẽ cô độc ngã trên mặt băng lạnh lẽo thì một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, tiếp theo, nàng rơi vào vòm ngực hương thơm quen thuộc.....rnrnKhi mọi người chạy đến đã nhìn thấy từ xa trên mặt băng xanh biếc, một thân ảnh mặc hắc bào đang ngồi ôm chặt trong vòng tay một nữ nhân hồng y...... Không gian xung quanh lập loè muôn vàn đốm sáng tạo nên một khung cảnh ảm đạm, tĩnh lặng......rnrnNằm trong lòng hắn, nàng cảm thấy thật an toàn, ấm áp, hạnh phúc, lắng nghe từng nhịp tim đập của người nàng yêu..... bàn tay nhỏ nhuốm đầy máu yếu ớt tìm đến bàn tay hắn, run rẩy nắm chặt.....rnrn- Đối.... với chàng..... ta là gì?rnrnNàng vẫn luôn muốn biết câu trả lời, bất kể sự thật có phũ phàng thế nào, nàng cũng muốn nghe chính miệng hắn lần cuối nói ra.....rnrnHắn lặng thinh không trả lời, đôi tay vẫn gắt gao ôm chặt nàng..... Hốc mắt đã hồng lên, hàm răng cắn chặt, trong lòng đau đớn không sao tả xiết.....rnrnTựa trong ngực hắn nên nàng đã không thể thấy được những biểu cảm khác thường này, khoé môi khẽ kéo lên nụ cười chua xót, trái tim càng thêm rỉ máu.....rnrnBên miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi, ánh mắt nàng mờ đục, mi mắt nặng nề.....rnrnNàng...... không còn nhiều thời gian nữa rồi.....rnrnTrước khi sinh mệnh hoàn toàn rời khỏi mình, nàng dùng nốt sức lực còn lại, yếu ớt nói lên lời trăng trối từ sâu thẳm trong trái tim.....rnrn- Chàng biết không..... ta chưa từng hối hận..... vì những gì ta đã chọn.....rnrnĐó..... cũng là âm thanh cuối cùng vọng đến từ người trong lòng hắn.....rnrnKhông còn hơi thở nhẹ phả vào ngực hắn.....rnrnKhông còn hơi ấm của sự sống trong vòng tay hắn.....rnrnBàn tay nhỏ bé của nàng trượt khỏi tay hắn, rơi xuống nền băng lạnh thấu xương.....rnrnHắn biết...... nàng...... đã đi rồi......rnrn"Tách....rnrnTách....rnrnTách...."rnrn......rnrnNước mắt đã không kìm nén được mà thành từng dòng lăn dài trên gương mặt hắn.....rnrnHắn cắn chặt răng để mình không phát ra tiếng khóc trước mặt mọi người, tay cứ thế ôm chặt nàng không buông.....rnrnGiọt lệ mặn chát rơi xuống trên gò má trắng nhợt của nàng.....rnrn- Ta yêu nàng.....rnrnTiếng hắn nói từ trong tiếng khóc nấc..... Đây mới là tiếng lòng của hắn từ bao lâu nay.....rnrnNhưng..... bây giờ có nói cũng để làm gì?rnrnNói hắn yêu nàng, nàng cũng không sống lại được.....rnrnNói hắn yêu nàng, hiểu lầm cũng sẽ không giải được.....rnrnNói hắn yêu nàng, quá khứ cũng sẽ không thay đổi.....rnrnChỉ là một câu nói nhưng tuỳ vào thời điểm lại có thể quyết định cả tương lai, vận mệnh......rnrn......rnrnTất cả mọi người đều bị khung cảnh bi thương này làm cảm động, không khỏi rơi nước mắt.....rnrnKonan cuối cùng cũng đã hiểu được ước nguyện cuối của Sakura.....rnrnMuội đã không chọn sai.....rnrnHoá ra hắn cũng là kẻ si tình như vậy...... Quãng thời gian trước đó đúng là sự thật......rnrnHắn yêu muội..... rất nhiều..... chỉ là không thể thừa nhận điều đó thôi, dẫn đến bi kịch lúc này.....rnrn- Ta sẽ không để nàng phải cô đơn nữa đâu, Sakura..... - hắn khẽ nói, một tay vươn ra nhặt thanh chuỷ thủ còn nhuốm máu nàng, xoay mũi dao hướng đến mình.rnrnKhi hắn muốn đâm mũi dao vào tim mình thì bất chợt, con dao phát sáng lên, tự động vọt ra khỏi tay hắn, bay lên cao.....rnrnKhi mọi người còn đang trơ mắt khó hiểu thì bầu trời đêm vốn đang tối đen chợt hiện ra một luồng sáng, chiếu thẳng xuống bao trùm nơi đây.....rnrnTừ trên trời cao, một thân ảnh sáng chói đáp xuống mặt đất, thu lấy thanh chuỷ thủ vào trong tay áo, hạ xuống đứng trước mặt hắn.rnrnKhi ánh sáng chói loà vụt tắt, tầm mắt của mọi người đặt trên một lão nhân già râu tóc bạc phơ, khuôn mặt ôn hoà, hiền lành, thân người cao lớn, khoác hoàng bào tượng trưng cho thân thận cao quý.....rnrnNgười này không phải ai khác chính là đấng tối cao, người tạo lập ra vũ trụ này cùng các thế giới, Thần đế!rnrnNhìn hắn vẻ mặt đề phòng Ngài, càng ôm chặt, bảo hộ người trong lòng, Ngài lại liếc đến gương mặt tái nhợt, không còn hơi thở, sự sống trong lòng hắn, không khỏi thở dài.....rnrnNgài đã từng nghe, chứng kiến rất nhiều câu chuyện tình bi thương nhưng đây là bi kịch đau lòng, cay đắng nhất mà Ngài từng tận mắt chứng kiến.rnrnNữ nhân đến chết vẫn vì muốn bảo vệ người mình yêu, người mà nàng luôn nghĩ là căm hận nàng, nhưng lại không hề hay biết rằng, người đó yêu nàng đến nhường nào, đành ôm đau đớn, thống khổ mà ra đi.....rnrnCòn nam nhân dù rất yêu nàng nhưng đến cuối cùng vẫn không thể chọn nàng, chỉ còn cách lấy cái chết để ở bên cạnh nàng. Hắn yêu nàng nhưng lại vì mặc cảm tội lỗi mà không thể nói yêu nàng trong phút giây cuối cùng.....rnrnNgài mặc dù không thể thay đổi bi kịch này bởi vì Ngài cũng như Yuki, không thể chen vào vận mệnh của bọn họ, nhưng...... không có nghĩa là Ngài không thể cho họ một khởi đầu mới......rnrn- Uchiha Sasuke, câu chuyện tình cảm sâu sắc mà bi kịch của các ngươi đã tác động rất lớn tới dân chúng Thiên giới và Ngục giới, bọn họ đã thỉnh cầu ta cho các ngươi một cơ hội làm lại từ đầu và..... ta cũng đã đồng ý!rnrn- Thật? - Đôi mắt đen tuyền đầy hy vọng nhìn về phía Ngài, hắn bồn chồn đến nỗi không thèm để tâm đến lễ nghi với Đấng tối cao.rnrn- Phải! Có điều..... - Ngài thở dài -....Linh hồn của nàng đã bị phong ấn trong thanh chuỷ thủ kia, không thể đầu thai chuyển kiếp. Nếu muốn linh hồn nàng được giải phóng thì ngươi..... sẽ phải chịu lời nguyền tình ái. Đây là lời nguyền đáng sợ nhất, nếu ngươi làm được th.....rnrn- Ta đồng ý! - không đợi Thần đế nói nốt, hắn đã vội đồng ý, không hề nao núng, do dự làm Ngài cũng phải giật mình bất ngờ.....rnrnMặc kệ lời nguyền đó có đáng sợ thế nào, chỉ cần có thể gặp lại nàng, làm lại từ đâu, cho dù bị tra tấn, hành hạ bao lâu, hắn cũng cam nguyện.....rnrnKhẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn cuối, hắn nhẹ vuốt tóc nàng, ôn nhu nhìn nàng như trước đây.....rnrn'Sakura, kiếp này ta đã không đáp lại được tình yêu nàng dành cho ta. Kiếp sau gặp lại, ta nhất định sẽ dùng cả cuộc đời, tính mạng, trái tim này đền lại cho nàng gấp trăm ngàn lần..... Đợi ta.....'
- Là người đẹp trai nhất tớ từng gặp, lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng tớ nghe người ta bảo Tổng giám đốc đối xử tốt với nhân viên.....
- Đối xử tốt với nhân viên á? A ha ha ha.....!!! - Sakura nghe xong mà giận quá hoá rồ, ôm bụng cười sằng sặc, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi nhoe nhoét ra.
Nhìn bộ dạng này của nàng người nào không biết còn tưởng là con nào trốn trại.
Sakura cười no nê rồi mới bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mày lưu manh y như Tenten, nhảy ra khoác vai Ryuna lúc này đang ngơ ngác.
- Này, tớ nói cho cậu biết, đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác! Cái người mà cậu bảo đối xử tốt với nhân viên hôm qua vừa hành tớ đến chết đi sống lại xong! Anh ta mắc cái bệnh tâm lý biến thái gì đó nên nhìn tứ không vừa mắt mà hại tớ như thế này!
Vừa nói, nàng vừa cởi giày cao gót, giơ bàn chân sưng tấy đỏ ửng đến xây xước rỉ máu lên, trong mắt hận không thể băm vằn tên khốn nạn kia!
Ryuna nhìn bàn chân của Sakura mà mặt trắng bệch, lo lắng hỏi han, định đi lấy băng cứu thương lại bị nàng giữ lại nói tiếp. Hôm nay nàng phải xả cho bằng hết tức ra, không tổn thọ vài chục năm mất.
- Không nói thì thôi, đằng nào cũng chót kể rồi, tớ cũng kể hết luôn với cậu. Anh ta còn bị yếu sinh lý và gay nặng nữa, thế nên mới có tin đồn anh ta không thích đàn bà, hiểu chưa?
Ryuna run run gật đầu, không dám tin vểnh tai nghe tiếp.
- Nhìn mặt mũi cậu không đến nỗi nên tớ thật lòng khuyên cậu đừng có chú trọng làm đẹp quá và tránh xa anh ta ra! Tớ xấu thế này mà còn bị anh ta hành ra nông nỗi này, thử hỏi xem là cậu..... Tch tch..... - nàng lắc lắc đầu tỏ vẻ chia buồn.....😔
Trong phòng vốn chỉ có hai người họ nên nàng càng thêm gan trời, hùng hổ nói.
- Sống 22 năm đến giờ, tớ chưa từng gặp loại đàn ông nào thần kinh không rung rinh, biến không thể thái hơn được nữa, mặt mũi trông như thằng gay! Nói thật, cho dù trên trái đất này loài người tuyệt chủng hết, chỉ còn lại anh ta với tớ, tớ thà lấy một con chó làm chồng còn hơn là lấy anh ta!!!!😤😤😤
"Nói xong chưa?" Một giọng nói lạnh thấu xương tủy không biết từ đâu phát ra.
Mà nàng đang trong hăng hái chửi nên không để ý, tưởng là Ryuna hỏi nên thoải mái trả lời.- Xong rồi!!!
"Thấy thế nào?" Giọng nói càng thêm xuống tới âm độ vang lên.
- Rất chi là ổn! Đúng là nói xong nhẹ cả người!!! - nàng vẫn hồn nhiên đáp.
Sakura quay sang muốn cảm ơn Ryuna thì bắt gặp nét mặt đẫm mồ hôi, run rẩy của cô, môi đang mấp máy muốn nói cho Sakura gì đó, tay chỉ chỉ về bộ đàm.
Nàng khó hiểu nhưng vẫn quay đầu lại nhìn, lập tức hiểu Ryuna muốn nói cái gì, mặt nàng đen kịt lại, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
'Bộ đàm bật từ nãy đến giờ...... Không phải...... Không phải là hắn nghe thấy hết rồi chứ???'
Cả gian phòng rộng lớn đang im phăng phắc, thanh âm lạnh lẽo mang theo gió mùa Đông Bắc từ bộ đàm thổi tới.
"Sao im lặng thế? Không nói nữa à?" lời nghe như châm chọc, đùa cợt nhưng thanh âm vào tai nàng lại như tiếng Địa ngục gọi nàng xuống.
Nàng nhanh chóng lấy lại ý thức, giọng run rẩy nói.
- Dạ thưa ngài, v.... vào giờ làm việc rồi nên không được nói chuyện nữa ạ!
Bên kia "Aaa" dài một tiếng, giọng có vẻ hoà hoãn hơn một chút hỏi lại.
"Cô Haruno có vẻ là người rất tận tâm trong công việc?"
- Dạ vâng! - nàng nặn ra tiếng cười gượng, trong lòng vừa thở phào một lại bị câu tiếp của hắn làm cho tắc thở.
"Rất đáng khen! Thế này đi, tập đoàn hiện đang có khá nhiều tài liệu cần xử lý gấp, tối nay cô không ngại tăng ca đến 8 giờ tối chứ?" Rõ ràng là hỏi ý kiến nàng nhưng giọng mang tính áp bức không cho cự tuyệt.
Sakura bên này chỉ còn nước cắn răng mếu máo trả lời:
"Tôi không ngại đâu ạ...... Uchiha đại tổng....."
"Ừm...." Hắn làm sao không nghe được giọng uất ức của nàng chứ, cảm thấy cực kì hả hê.....
Sakura tưởng thế là tắt máy rồi, chịu không nổi nghiến răng kèn kẹt, cằn nhằn.
- Hừ! Đồ đàn bà nhỏ mọn, cậy lớn bắt nạt yếu! Uchiha đại tổng cái nỗi, có mà Uchiha mama đại tổng quản thì có!!!!
Ryuna nghe Sakura không khách khí tiếp tục chửi mà sợ suýt nữa ngất xỉu, nhỏ giọng lên tiếng.
- Sakura.....máy bộ đàm vẫn chưa tắt.....
- Hả??? Cái gì??? - Sakura mặt trắng bệch hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy cái đèn đỏ vẫn còn sáng thì vội lao ra muốn tắt nhưng đã quá muộn.
"Tôi phát hiện ra đống tài liệu cần gấp rất nhiều, đành phải phiền cô Haruno tăng ca đến 12 giờ đêm rồi."
Nàng té xỉu, bất tỉnh nhân sự ngay trên sàn.....
------------
12 giờ đêm.....
Sau khi đã quan sát trên màn hình TV thấy Sakura đã hoàn toàn gục trên bàn phím rồi, Sasuke mới đứng dậy tắt hết điện rồi rời phòng.
Mở khẽ cửa phòng bên, thân hình cao lớn lặng lẽ bước đến bên cạnh nàng.
Sakura lúc này đang ngủ say đến mức sợ là trời sập xuống nàng cũng không biết gì!Đôi mắt nàng mệt mỏi khép chặt, nhánh tóc đen loà xoà xuống trước mắt kính, đôi môi thỉnh thoảng mấp máy làm nhàm gì đó. Dù Sakura cố tình trang điểm xấu xí nhưng vẫn không hề ảnh hưởng quá nhiều đến nét ngây thơ, dễ thương của nàng trong mắt Sasuke.....
Hắn yêu thương nhìn nàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má hồng hồng của nàng......
Một cảm giác ấm áp quen thuộc truyền đến sưởi ẩm bàn tay bao năm lạnh giá làm hắn nhất thời giật mình sững lại, đôi mắt đen tuyền phút chốc loé lên tia đau đớn.....
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối hắn được cảm nhận ấm áp này......
Quá lâu rồi.....
Tắt vi tính trên bàn, hắn bế nàng lên, ôm trọn vào trong lòng rồi hướng cửa bước đi......
.....
Về đến ký túc xá, trước sự kinh ngạc đến hãi hùng của người mở cửa, tức Tenten, hắn rất tự nhiên đi vào trong nhà, thẳng đến phòng nàng.
Sau khi đặt Sakura xuống giường, đắp chăn, kê gối cho nàng cẩn thận, hắn chỉ ngồi lặng lẽ bên giường, đắm đuối ngắm nhìn người con gái hắn yêu.....
Tenten nãy giờ đứng cạnh cửa thấy hắn tỉ mỉ chăm sóc bạn mình thì có hơi bất ngờ, nay lại thấy con người lãnh khốc, tuyệt tình kia "đắm đuối" nhìn Sakura thì suýt nữa trượt chân dập vỡ mặt, tròng mắt vì kinh sợ mà lồi ra khỏi hốc mắt.....
- Nhìn đủ chưa? - giọng nói nhẹ nhưng mang theo khí lạnh thổi tới người Tenten làm nàng bất giác hắt xì một cái!
Có lẽ là nghe thấy tiếng động hơi ồn nên Sakura khẽ nhíu mày nhăn mặt một chút như muốn tỉnh.
Tenten chợt lạnh toát cả sống lưng khi bị ánh mắt muốn róc thịt cô ra liếc qua một giây.
Đến khi chắc chắn rằng nàng không bị đánh thức, hắn quay hẳn đầu trừng mắt nhìn kẻ phá đám kia, muốn đứng dậy ném nó ra ngoài thì lại nghe Tenten nhỏ giọng nói:
- Nếu em là anh thì em sẽ ngồi im đấy xem điều kì lạ xảy ra!!! - nói rồi nàng nháy mắt tinh nghịch, hất cằm về phía người nằm trên giường kia.
Chỉ khoảng một lúc sau, Tenten tự động ra ngoài, còn tốt bụng khép cửa lại.
- Sa..... Su.... Ke....
Hắn bất động, kinh ngạc nhìn Sakura với ánh mắt khó tin.....
- Sa.... suke....
Lần thứ hai đã không thể nào khó tin được nữa..... Sao..... Sao có thể?
- Sasuke.....
Đến lần thứ ba nàng đã không ngấp ngứ nữa nhưng đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt đau đớn nhăn lại không thôi, tựa như trong mơ nàng đang bị giày xéo vậy.....
Nhìn nàng khổ sở bao nhiêu, tim hắn còn đau đớn gấp vạn lần. Hắn khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang nhíu chặt của nàng, bàn tay trượt xuống áp lên má nàng dịu dàng vuốt ve.
Dường như hành động ôn nhu của hắn đem lại cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối. Bằng chứng là đôi lông mày đã dãn ra, tuy nhiên, nét khổ sở trên mặt không biến mất.- Tại sao.....
Nàng vô thức cất giọng thống khổ không biết là hỏi ai, cái gì, nhưng..... hắn lại là người biết rõ nhất.....
Có lẽ đoạn kí ức đau thương đó đã bám sâu vào trong tiềm thức của linh hồn nàng.....
Động tác trên tay cứng ngắc, trái tim như bị ai hung hăng bóp nghẹt..... Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể trả lời nàng..... Bây giờ không thể, tương lai càng không thể! Tất cả những gì hắn có thể nói với nàng là.....
- Xin lỗi nàng.....
....
Tenten đang ngồi ở phòng khách đọc Doraemon thì khi nghe thấy tiếng cửa mở vẫn không thèm rời mắt khỏi cuốn truyện, vui vẻ hút ngụm trà sữa rồi đọc tiếp.
Đùa à, không cần cô nhìn cũng biết là ai, cái nhà bé tẹo này có mấy người, đang làm gì, thằng đần cũng đoán ra là ai mở cửa! Mà biết là ai rồi thì cô khinh không thèm động não cũng biết là vì chuyện gì mà ra đây! Vì vậy, ngay khi Sasuke vừa ngồi xuống sofa đối diện mình, cô không mặn không nhẹ nói thẳng luôn.
- Thỉnh thoảng cậu ấy lại thế, 4 năm rồi, không hiểu sao!
Hắn không vì cách trả lời vô phép tắc của cô mà tức giận, chỉ chống cằm suy tư một lúc rồi đột ngột đưa ra quyết định:
- Mai em giúp Sakura chuyển đến căn hộ ở khu chung cư kia đi!
- Ừm.... - cô bình thường đáp, hút tiếp ngụm trà sữa nữa.
- Cô ấy ở một mình!
- Phụttttt..... - toàn bộ trà sữa trong miệng bay thẳng vào mặt người đối diện, may mà hắn phản ứng nhanh, kịp thời né nên không trúng.
Trước khi hắn còn chưa kịp tức, cô gần như hét ầm lên:
- Anh điên à? Tự nhiên bắt em ở một mình! Muốn em thành con tự kỷ à..... - càng về cuối, cô càng nhỏ giọng rồi im thin thít.
Không im có mà bị tống đi Sahara chứ đừng mơ có cơ hội phất cờ khởi nghĩa.
Hắn tức giận lườm lạnh cô một cái, rồi nhỏ giọng đe doạ:
- Em còn gây một tiếng ồn nữa có tin anh cho em đến thẳng Nam cực tập bơi, khỏi cần đến Sahara không!?💢
(Note: Giải thích một chút, Nam cực được chứng minh là nơi lạnh nhất thế giới, nhiệt độ thấp nhất là -93°C. Thế nên, tập bơi ở Nam cực là thế nào thì mọi người tự hiểu nhé!)
Tenten dù ức chế nhưng không dám cãi nửa lời, càng không dám áp dụng bài ăn vạ thần chưởng lên người hắn! Lúc thường còn chẳng thành công, bây giờ hắn đang tức mà dùng không khéo còn bị coi là "chống đối người thi hành công vụ" còn tội hơn! =>Im lặng là vàng!!!
Nhìn cái mặt ủy khuất của Tenten, hắn đành thở dài, mệt mỏi xoa xoa hai thái dương, nói:
- Em sẽ đến công ty làm cùng Sakura, đồng thời chuyển đến ở cùng tầng với cô ấy.....
Sắc mặt cô quay phắt 180°, sung sướng, hớn hở ra ôm tay hắn cười nịnh nọt một cách đểu cáng:
- Anh trai thương Tenten nhất mà!!!!
Sasuke không vì vẻ lấy lòng của Tenten mà mặt bớt lạnh, trái lại càng thêm lãnh huyết, cất giọng mỉa mai:
- Thế....... Tenten có thương anh trai bị "yếu sinh lý, gay và tâm lý biến thái thích trêu chọc phụ nữ" không?
Mặt cô biến sắc, tái mét lại né tránh ánh mắt muốn cắt tiết cô của Sasuke.
Vẻ mặt của Tenten đã nói lên tất cả, hắn không khỏi cười lạnh. Nếu lúc sáng Sakura không bật nhầm bộ đàm rồi nói lại thì chắc hắn cũng không biết mình nuôi ong tay áo! Ngoài đứa em gái gan to bằng trời của hắn ra, còn ai dám viết tin linh tinh, tiêm nhiễm mấy cái suy nghĩ bệnh hoạn, bố láo này vào đầu nàng?
Có vẻ như lâu rồi hắn không dạy dỗ con bé này tử tế lại thì phải?
Nhìn nụ cười thâm hiểm của hắn, cô run rẩy nuốt "ực" một cái, tự xác định mình chắc chắn phải "say goodbye to Sakura" ít nhất trong vòng 1 tuần rồi.....