- E hèm.... - Tsunade lần nữa hắng giọng phá nốt số không khí mờ ám cò lởn vởn trong phòng.
Bà đưa mắt nhìn về hai người mới ban nãy còn..... nằm đè lên nhau, nay tạm thời đã ngồi ngay ngắn dậy, giữa hai người miễn cưỡng gọi là có khoảng cách, thì ngao ngán lắc đầu thở dài.
Tch Tch..... Giới trẻ ngày nay.....
- Hn..... Có chuyện gì? - Sasuke thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng giọng nói không che giấu bực bội.
Nhiều khi hắn nghĩ rằng hình như bọn họ không có duyên với cái gì gọi là riêng tư thì phải, cứ đến cao trào là lại có vấn đề chen ngang.....
Sakura thì không bình tĩnh được như ai đó, mặt nàng từ nãy giờ đỏ rực lên, nóng đến gần bốc khói rồi, chỉ mong có cái lỗ nào sâu cho nàng chui xuống. Đời nàng có thể nhục hơn được nữa không, bị người ngoài nhìn thấy họ sẽ nghĩ gì về nàng??? Ôi danh dự của tôi......
- Tôi đến đưa cháo với thuốc.
Nói rồi bà tiến lại, đặt khay cháo nóng hổi, bốc hơi nghi ngút lên tủ đầu giường, bên cạnh là vỉ thuốc.
- Cô Haruno, cô cảm thấy thế nào rồi?
- Hả? Sao cơ? - Sakura vốn đang đầu óc trên mây trên gió thì bất ngờ bị kéo xuống, giật phắt mình ngơ ngác nhìn bà.
- Cô còn đau bụng không? - Tsunade vẫn kiên nhẫn hỏi.
- À không..... không! Hết rồi - nàng lúng túng trả lời.
Kì lạ là lúc nhìn thấy Tsunade, tự nhiên Sakura cứ thấy quen quen, hình như gặp ở đâu đó rồi thì phải. Hừm..... Nhưng mà ở đâu?
Trong lúc Sakura lục tung trí nhớ lên thì Sasuke đã đuổi khéo Tsunade ra ngoài rồi. Căn phòng rộng thênh thang lại chỉ còn lại hai người.
- Há miệng ra nào.
Bất ngờ một thìa cháo nóng đưa đến trước mặt Sakura làm nàng khó hiểu nhìn đến người cầm thìa, liền há hốc mồm, mắt trợn tròn, mặt xanh lét.
'Ôi mẹ ơi, boss tối cao, người đàn ông đẳng cấp nhất thế giới đang.... hạ mình đút cháo cho con? Đây đúng là ác mộng kinh khủng nhất đời con rồi! ToT' Tiếp xúc nhiều với hành động thân mật của hắn quá đâm ra làm nàng hơi hãi.
Có một sự thật mà nàng quên mất là có hàng trăm triệu thiếu nữ mơ được hắn đút cháo cho mà còn không được! Nàng đây lại coi là ác mộng! Người khác thì mong được hắn chạm tới dù chỉ một cái, nàng đây thì lại cầu hắn tránh xa ra còn không kịp! Đúng là ngược đời.....
Sakura nghiêng đầu né tránh thìa cháo, cười gượng gạo lắp bắp:
- T.... Tôi tự.... tự ăn được.... Không phiền đến Ngài - Nói rồi, nàng vươn bàn tay run rẩy muốn lấy bát cháo nghi ngút khói trên tay Sasuke thì hắn lại nhấc nó ra ngoài tầm tay nàng.
- Tôi không muốn giường của tôi bị bẩn - hắn nhàn nhạt nói, ý là chê nàng hậu đậu sẽ làm đổ cháo, bẩn giường hắn.
Vâng, lời rất hiểm làm chị đây từ kinh hãi chuyển sang tức ói máu.
'Biết ngay là có nguyên nhân cả mà, làm như hắn thuộc loại biết quan tâm tới người ta lắm không bằng!'- Thì tôi xuống giường ăn là được chứ gì! - nàng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Bẩn sàn!
- Thì tôi đi dọn!
- Còn bẩn hơn! - Sasuke phũ phàng nói.
-....
Cuối cùng, Sakura sau khi bị nói cho đến cứng họng chỉ còn nước từ bỏ ý định tự túc, ngồi im trên giường mím chặt môi trừng mắt nhìn hắn, sống chết không chịu mở miệng ăn.
Tuy nhiên, hắn đã quá quen với sự cứng đầu của nàng, chỉ điềm nhiên nói:
- Một là tự há miệng ra ăn bằng thìa, hai là tôi dùng miệng bón cho em ăn, chọn đi.
Lập tức Sakura ngoạc mồm "đớp" lấy thìa cháo.
- Ngoan! - hắn hài lòng khen nhưng mà sao Sakura cứ nghe như là chủ khen chó không bằng ý nhỉ?
Cứ thế, nàng miễn cưỡng để hắn đút ăn hết một bát cháo, rõ ràng là ngoan ngoãn há miệng ăn nhưng mắt thì cứu trợn ngược hết cả lên nhìn hắn.
Rồi đến lúc uống thuốc mắt vẫn cứu trợn nguyên như thế, thậm chí còn to hơn đến mức Sasuke nhịn không được cười đùa:
- Em còn trợn mắt nữa là cầu mắt rơi luôn ra vào cốc đấy! - và Sakura suýt nữa sặc nước mà chết.
Thôi thì mấy cái này nàng vẫn cắn răng nhịn được, nhưng mà khó chịu nhất là khi hắn ép nàng phải đi ngủ. Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh, và chị đã vùng lên khởi nghĩa.
- Không ngủ! Tôi ngủ cả ngày rồi còn gì, ngủ nữa thì thành con lợn à?
- Em thành con lợn sẵn rồi, có ngủ thêm nữa thì vẫn thế thôi - Hắn thờ ơ nói - Bây giờ thì em muốn nụ hôn chúc ngủ ngon cho dễ ngủ không?
- Anh.... Anh.... Anh cứ nhớ mặt đấy! Đợi bạn tôi về ngày mai rồi trả thù anh cũng chưa muộn! - Sakura nghiến răng kèn kẹt, lớn tiếng hăm doạ rồi bực mình chùm chăn nằm xuống, đưa lưng về phía hắn.
Sasuke cười lạnh, về được đã rồi hãy nói....
Sakura vốn đang ức chế, phản kháng đến cùng, không chịu nhắm mắt đi ngủ, lòng thầm hô to nhắc nhở:
'Không ngủ! Không ngủ! Không ngủ! Cấm mày được ngủ!'
- Chừng nào em còn không chịu ngủ thì tôi vẫn sẽ nằm nguyên đây - Sasuke rất tự nhiên nằm xuống ngay bên cạnh Sakura, đối diện với tấm lưng nàng.
Ngay tức khắc, lời hô nhắc chuyển thành:
'Ngủ đi! Ngủ đi! Ngủ đi! Ngủ nhanh lên nếu mày còn muốn sống!'
'Ngủ cả ngày rồi bây giờ ngủ bằng niềm tin và hy vọng à? Mình đúng là số khổ mà.....' Nàng lầm bầm than thở.
5 phút sau.
Sasuke ngồi dậy, nhìn sang Sakura đã thấy nàng đã cuộn tròn trong chăn ngủ rồi. Hơi thở đều đều, nhịp nhàng, làn mi phượng khép lại chứng tỏ đã ngủ say. Làn môi bạc không kìm được khẽ nhếch lên cười khẽ, nhẹ giọng trách yêu:
- Thế mà bảo là không ngủ được, em thật là....
Đồng thời, hắn cũng có chút thất vọng. Lấy bản thân che chắn cho nàng mà sao một chút Sakura cũng không cảm động, cũng chẳng buồn để tâm đến hắn có sao không, chẳng giống như những gì thằng Naruto nói cả! Nhưng không sao, chỉ cần nàng vẫn còn bình an ở bên hắn thì vẫn còn cơ hội để thể hiện!Bàn tay thô ráp dịu dàng vuốt ve mái tóc hồng phấn của Sakura, gạt những sợi tóc loà xoà chọc vào mắt nàng ra sau tai.
Trong mơ, Sakura cảm nhận được có thứ gì đó mềm mềm, ấm áp vuốt ve trên gò má mình làm nàng buồn buồn, không khỏi nhếch môi mỉm cười, cái đầu ngọ nguậy rúc vào trong chăn.
Biểu hiện đáng yêu của Sakura làm nụ cười trên môi Sasuke càng dãn ra. Hắn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn thật sâu, đầy yêu thương lên trán nàng, thì thầm bên tai nàng:
- Ngủ ngon, Sakura.
Sasuke vừa dứt lời, một bóng đen vụt qua trên cửa sổ, nhanh như một cơn gió, thế nhưng nó vẫn lọt vào tầm mắt hắn.
Sasuke khẽ nhíu mày, chỉnh lại chăn cho Sakura, đảm bảo nàng sẽ không bị cái lạnh đánh thức rồi mới yên tâm xuống giường, lặng lẽ đi ra ngoài, từ bước chân đến tiếng đóng cửa cũng hết sức nhẹ nhàng, tránh đánh thức Sakura.
Tại thư phòng.
Trong căn phòng trang trọng, rộng lớn được thiết kế theo phong cách châu Âu với gam màu đen trầm là chính, một người đàn ông mặc đồ đen, tóc cam đứng cung kính cúi đầu trước người đàn ông uy nghi ngồi bên bàn làm việc.
Trên bàn gỗ nâu sẫm to, cứng cáp, quý giá là chồng giấy tờ công vụ của tập đoàn Universe cần phê duyệt. Tuy nhiên, tất cả đều bị gạt sang một bên, nhường chỗ cho tập tài liệu. Mà gọi là "tập" thì cũng hơi quá vì kẹp trong file cũng chỉ có vẻn vẹn một tờ giấy A4.
Nhìn lướt qua thông tin trên giấy, sắc mặt Sasuke càng thêm âm u, lạnh lẽo. Không khó để nhìn ra sự phẫn nộ, không hài lòng trong mắt hắn.
- Sao lại chỉ có thế này? - ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi tờ giấy trên bàn, giọng lạnh băng, có chút không kiên nhẫn.
Người đàn ông, Juugo, tuy bị khí thế bức người của hắn làm cho hơi mất bình tĩnh, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cúi thấp đầu nghiêm túc khai báo.
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã vận dụng hết mạng lưới thông tin trên toàn thế giới nhưng ngoài nơi sinh, một ít thông tin cá nhân ra thì không thể tìm thêm được bất cứ gì khác trong 18 năm đầu đời của cô Haruno.
Nghe báo cáo như vậy, hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, ánh mắt không rời trên tờ giấy loé lên tia bất an, lo lắng.
'Họ và Tên: Haruno Sakura.
Ngày/ tháng sinh: 28/3
Quốc tịch: Italy.
Nơi sinh: Roma, Italy.
Cha - mẹ: đã mất.
Người thân còn sống: không rõ.
*Đến Nhật vào ngày 1/8, chuyến bay từ London, Anh đến Tokyo, Nhật.'
Đó là tất cả những gì ghi trên giấy, chỉ trừ dòng cuối, còn lại giống với trong hồ sơ của nàng, không hơn không kém. Con người, cuộc sống của Sakura cho đến lúc 18 tuổi hoàn toàn là một bí ẩn. Sasuke rất rõ thực lực thuộc hạ của mình, nếu họ không thể tìm ra thì chắc chắn có một nhân vật nào đó không hề tầm thường che giấu. Nhưng vấn đề là sao họ lại muốn che giấu thân phận của Sakura?Suy nghĩ một chút, hắn trầm giọng ra lệnh:
- Gọi cô ta đến đây ngay ngày mai!
-----------
Tại tập đoàn Universe, tầng 283.
Sakura một mình đi đi lại, đi tới đi lui trong phòng trà, bàn tay nắm chặt chiếc Iphone 6 tội nghiệp, bóp nó đến sắp méo đến nơi rồi. Trên gương mặt lúc này là những thấp thỏm, lo âu, lo cho số phận của mình không biết có trôi nổi, bấp bênh như Thuý Kiều không, biết đi đâu về đâu....
Mà nguồn gốc của tâm trạng lo lắng không yên này bắt nguồn từ một tin nhắn rất chi là "dễ thương" của một người bạn rất "đáng iu"
"Tình yêu của đời tớ à, lâu không gặp, cậu có nhớ tớ tới mất ăn mất ngủ không? Tớ biết là có nên khỏi cần nhắn tin trả lời lại đâu! Tớ cũng nhớ HONEY của tớ lắm, rất muốn về bên cậu, cùng ngắm soái ca với cậu mỗi ngày nhưng đáng tiếc.... Aizzz..... Đời không như Dream và tình không như Phim.... Có lẽ ông trời thấy chúng ta không hợp nhau nên không ngừng tạo khoảng cách giữa tớ với cậu..... Tình yêu à, tớ không thể về bên cậu trong vòng một tháng nữa nên cậu chịu khó mà ăn cơm bụi thêm tháng nữa đi, nhớ mua thuốc đái dầm đề phòng ỉa chảy nhé! Chúc cậu sống sót được đến khi tớ về, và rồi chúng ta sẽ thuộc về nhau, sau tất cả!!!😚😚😚
Thân ái,
Tenten, tình yêu của đời cậu!
Đọc xong cái tin nhắn này thì suy nghĩ đầu tiên của Sakura là:
'Mình chơi thân với một đứa les bị bại não trong bao lâu nay? =.+'
Tuy nhiên, nàng vẫn đủ tỉnh để mà nghĩ đến vấn đề quan trọng hơn. Hôm nay là ngày cuối cùng theo "hợp đồng ăn bám" của nàng với Sasuke. Mà tình hình là Tenten còn lâu mới về, hết hạn là nàng với hắn đường ai ngửi nấy đi, nên kiểu này chẳng lẽ phải ăn cơm bụi một tháng???
Sự thật phũ phàng là vậy.....
Hiện giờ, Sakura đang rắp tâm nghĩ cách gia hạn "hợp đồng", ăn bám thêm tháng nữa. Khổ nỗi là hôm qua nàng còn vừa mới mắng chửi hắn sướng mồm ra, còn doạ tẩn hội đồng hắn nữa mới đau cơ chứ! Nát rồi, nát thật rồi!!!!😩😩😩
Sakura đau lòng ôm ngực, ngã khuỵu trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn dụa, than vãn như sắp chết đến nơi rồi không bằng..... Bi quan quá đi.....
Đúng lúc cảm xúc căng tràn, tâm trạng đang deep thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Và chỉ trong có vài giây ngắn ngủi, một con người đã thay đổi với tốc độ chóng mặt, mới vừa rồi còn khóc như hôm nay là ngày tận thế 21/12/2012, bây giờ đã biến ngay thành bộ dáng thục nữ, nhân viên mẫu mực đang pha cafe cho cấp trên.
Ryuna thì hoàn toàn không kịp nhận ra tốc độ thay mặt như gió của ai đó, không vào trong mà chỉ đứng ở cửa nói với Sakura.
- Tổng giám đốc nói cậu pha hai cốc cafe, một đen, một có đường sữa nóng đem vào phòng ngài.
- OK! - nàng tươi cười đáp, ngược 180° so với người khóc lóc rầu rĩ ban nãy.
Ryuna vừa đóng cửa rời đi một phát, cái mặt tươi cười của Sakuta lại đùng một cái trở nên mưu mô, xảo quyệt, âm thầm nghĩ cách "lừa" hắn thêm một tháng nữa kiểu gì bây giờ?'Không ngờ cũng có lúc mày khốn khổ đến mức này..... Tch Tch.... Cho chết cái tội không chịu học nấu ăn cơ' Inner lâu không xuất hiện, tự dưng nhảy ra phũ phàng nói.
'Mày không nói có ai bảo mày câm không?'
'Tao chỉ nói sự thật!' Inner chân thành nói.
'Tao cần mày nói chắc?'
'Chỉ nhắc lại cho mày biết thực tế phũ phàng thế nào thôi! May mà gặp được Tenten mày mới sống được đến bây giờ. Haizzz.... Không biết nhìn thấy tình cảnh "bế tắc" của mày bây giờ, "họ" sẽ nghĩ gì nha?'
'Còn hỏi, tất nhiên là tao sẽ bị nhốt cả đời trong cái dinh thự đó!
'Ờ, và sau đó bị "cậu ta" cười cho thối mũi vào cái mặt mày!'
'Mày im miệng đi! Tao phải đi nuôi sống bản thân, không rảnh nói linh tinh với mày!'
Nói rồi, nàng gạt phăng Inner ra chỗ khác, nhanh tay pha cafe theo như Ryuna vừa nói, rồi bê đến phòng Tổng giám đốc.
Tuy đã gạt lời của Inner sang một bên nhưng Sakura vẫn không khỏi có chút lo lắng suy nghĩ một chút về "họ". Trong lòng âm thầm cầu nguyện: "Lạy trời "họ" không tìm ra con ở đây".
Đáng tiếc, không phải lần nào cầu nguyện cũng thành công rực rỡ. Sakura vừa mở cửa phòng, chuẩn bị bước vào thì hình ảnh cô gái tóc vàng ngồi trên sofa đã làm nàng sững lại, cả người run cầm cập, mặt tái mét.
'Oh Shit!'
Mà nghe thấy tiếng cửa, người cô gái đó cũng quay người lại nhìn về phía nàng, trong mắt vụt qua một tia kinh ngạc, khoé môi nở nụ cười giễu cợt, đắc ý nhìn Sakura.
Cả hai cứ một đứng một ngồi kì quái nhìn nhau. Từ hành động đến ánh mắt, nét mặt có phần bất thường của cả hai dễ dàng lọt vào con mắt thâm thuý của Sasuke. Hắn đã bắt đầu nghi ngờ rằng hai người có quen biết nhau, mà không hẳn chỉ là quen biết bình thường.....
- Vào đi - hắn lạnh giọng nói, đánh tan sự im lặng bất thường này.
Bị giọng lạnh băng của hắn đánh thức, Sakura lập tức lấy lại bình tĩnh, lờ đi ánh mắt đắc ý, châm chọc của cô gái kia, bưng khay cafe đi tới bên bàn.
Dù bề ngoài, nét mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng Sakura vẫn không giấu được hoảng loạn trong hành động. Lúc đặt cốc cafe nóng xuống bàn, nàng không khống chế được run rẩy trên bàn tay mà chẳng may làm vài giọt cafe nóng bắn lên mu bàn tay, khẽ kêu "A" lên một tiếng.
Thấy vậy, Sasuke liền nhanh tay đón lấy cốc trên tay Sakura, đặt xuống bàn rồi một tay nắm chặt lấy cổ tay bị bỏng của nàng, một tay rút nhanh một tờ giấy ướt trên bàn, lau sạch cafe trên mu bàn tay nàng.
Sakura sợ chết khiếp, trước cái nhìn đầy bất ngờ xen lẫn săm soi của cô gái kia, nàng vội vàng giật tay lại, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
'Lạy anh, anh muốn làm trò gì cũng được nhưng làm ơn đừng ở trước mặt bà cô quỷ dữ này được không? Nếu không tôi chết là cái chắc!'
Sasuke lại không để ý đến lo sợ trong mắt nàng, nói trắng ra là hắn thấy nhưng mà cố tình lờ đi, thậm chí còn ngang ngược hơn, kéo Sakura ngồi xuống cạnh mình, cất giọng cưng chiều, trách nhẹ:- Sao lại không cẩn thận như vậy?
Sakura không phải ngốc mà không nghe ra giọng hắn có bao nhiêu là thân mật quá mức, sắc mặt nàng càng thêm xanh lét, liếc nhìn gương mặt đang ngồi xem kịch hay của cô gái tóc vàng kia.
- Tôi.... Tôi.... - nàng lắp bắp, mắt đảo liên hồi mong tìm ra lý do để chuồn thì....
- Không định giới thiệu tôi một chút sao, Uchiha? - cô gái lên tiếng, khoé môi giương lên nụ cười thích thú, đầy nguy hiểm bắn vào Sakura.
Sakura lần nữa run lên, nuốt ực một cái. Thấy vậy, hắn liền đưa tay kéo nàng vào lòng, đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cô gái.
- Haruno Sakura, trợ lý của tôi. Yamanaka Ino, đối tác.
Ino làm sao không nghe ra giọng nói vốn lạnh băng nay lại mềm nhẹ đi, phảng phất yêu thương của hắn khi nhắc tới Sakura, trong lòng càng thêm hứng thú với cô gái "vừa mới quen" này.
Sakura thì trái lại hoàn toàn, họ tên đầy đủ của người đối diện kia lọt vào tai nàng không khác gì tên của Thần Chết đến đòi mạng.
'Thôi xong, đúng cmn rồi!
Nhận ra sắc mặt ngày một tím tái của Sakura, nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm chắc chắn. Để kiểm tra hơn nữa, hắn như vô tình hỏi một câu.
- Hai người quen nhau à?
Quả nhiên, người trong lòng hắn liền giật nảy một cái rồi vội vàng cười gượng gạo, mắt nháy liên hồi, lắp bắp nói:
- Đ.... Đâu có.... T.... Tôi còn.... ch...chưa thấy.... cô Ya.... Yamanaka bao giờ.... giờ....
Vốn còn muốn hỏi xoáy nàng thêm vài câu nữa nhưng bộ dạng lúng ta lúng túng của Sakura làm hắn không nỡ bắt bẻ nàng.
Hắn cười khẽ, nụ cười dịu dàng hiếm có làm người xem kịch như Ino khoé môi không khỏi nhếch lên, Sakura của hắn vẫn mãi mãi giống trước đây, học đến mấy cũng không bao giờ học được nói dối một cách bình thường.
- Em ra ngoài trước đi - Sasuke nhẹ giọng nói, rồi cúi xuống hôn lên trán nàng.
Sakura như được lệnh đặc xá, làm gì còn nhiều tâm tư mà để ý tới tiếp xúc thân mật của hắn nữa, vả lại nàng cũng đã quá quen rồi, lập tức phóng vèo ra ngoài, chạy như bị ma đuổi không bằng.
Đến khi cánh cửa đóng lại, sắc mặt Sasuke lại trở lạnh băng như thường, không nhìn đâu ra nét dịu dàng, yêu thương ban nãy, con ngươi sắc bén nhìn Ino.
- Nói, cậu biết gì về cô ấy? - hắn trầm giọng hỏi.
Ino không nói gì, cũng không hề bị hàn khí của hắn doạ, trái lại, nụ cười càng thêm lưu manh, gian xảo như cái mặt. Cô thích thú chống tay lên đầu gối, chống cằm híp mắt gian xảo nhìn Sasuke, cất giọng tò mò, vui thích:
- Cậu mới là người nên nói, hai người đang đến đâu rồi?
Sasuke vốn không định và cũng không muốn trả lời vì Ino đang hỏi đúng vào nỗi đau của hắn. Nhưng nếu không trả lời thì hắn cũng đừng mơ moi được thông tin gì từ Ino nên.....
- Hừ.... Chưa đến đâu cả.... - Hắn có chút khó chịu nói.
Vừa nghe xong, Ino liền cười phá lên, cười lăn cười bò trên sofa, mất hết dáng vẻ thục nữ ban nãy.- Á há há.... Một thằng đàn ông được thế giới gọi là "toàn năng" như cậu mà không cưa nổi một cô gái sao? Á há há.... Nhục!!!
Cảm thấy một sự sỉ nhục không hề nhẹ ở đây, sắc mặt Sasuke càng thêm u ám, sát khí dày đặc bao trùm cả căn phòng. Nếu không phải Ino là bạn từ thời xa xưa và là người hắn cần moi tin thì cô đã chết từ đời nào rồi.
Ino bỗng lạnh sống lưng, biết mình hơi quá khích liền tự động ngậm mồm, ngồi thẳng lại.
- Ver..... Sakura biết cậu thích cô ấy chứ? - Theo thói cũ, Ino liền gọi nhầm tên khác với tên hiện giờ của Sakura, trong lòng có chút lo lắng, hy vọng hắn không nghi ngờ.
-.....Không - Hắn lãnh đạm trả lời, không hề nhìn ra bất thường trong đó nên Ino mới tạm yên tâm thở phào.
- Cô ấy có cảm xúc gì với cậu không?
- Cô ấy nói cô ấy đã có người trong lòng..... - Nhắc tới cái này, ánh mắt Sasuke loé lên tia tàn nhẫn.
Hắn chưa từng quên lời này của nàng. Trong thời gian học Đại Học tại Tokyo, hắn đã cho người theo dõi nàng gần như 24/7, hoàn toàn không thấy kẻ nào khả nghi nên hắn đoán là nàng quen kẻ đó trong khoảng thời gian đến 18 tuổi. Đen đủi là hắn không thể tìm được bất kì tư liệu, thông tin nào về nàng khi đó, buộc phải nhờ đến Ino. Tuy nhiên, kết quả là.....
- Cái gì??? Có á??? Thằng nào đấy??? - Ino không tin há hốc mồm, nhảy dựng lên.
Sasuke không nói gì, ánh mắt nhìn Ino càng thêm sắc lạnh, lãnh khốc, lần nữa cảnh cáo cô.
- Tôi thề, trong thời gian tôi quen cô ấy, chẳng thấy cô ấy thân thiết với thằng nào cả! Cậu là người đầu tiên đấy!!! - Ino chắc nịch khẳng định, giơ tay thề thốt đủ kiểu.
Nghe mình là người đàn ông đầu tiên bên nàng, trong lòng hắn không khỏi nảy sinh cảm giác thoả mãn, hài lòng, sát khí nguôi đi một chút.
- Nói cho tôi nghe về cuộc sống của cô ấy cho đến khi 18 tuổi.
- Không thể! - Cô nghiêm túc nói, không còn vẻ đùa cợt ban nãy nữa.
- Vì sao?
- Sakura không muốn nói thì tôi sẽ không nói. Có lý do chính đáng để cô ấy che giấu bí mật về thân phận mình và tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.
Sasuke cau mày, nét mặt lạnh đến âm độ, uy hiếp nhìn Ino. Hắn gọi cô bay ngàn dặm đến đây không phải để cô che giấu bí mật về nàng, hắn có quyền được biết tất cả về người hắn yêu!
- Đừng dùng ánh mắt đấy nhìn tôi. Thay vì nghĩ cách uy hiếp moi thông tin từ tôi thì cậu nên dành thời gian mà làm cho Sakura yêu mình đi, biết đâu cô ấy sẽ nói cho cậu điều gì đó! - cô bình thản nói, nâng cốc cafe lên, nhấp một ngụm rồi thầm bình luận.
'Ít ra cậu cũng học được cách pha cafe không đến nỗi trong 4 năm, chẳng bù với trước đây, đến pha nước lọc cũng không biết. Coi như có tiến bộ!'
- Tại sao cô ấy lại muốn che giấu thân phận của mình? - hắn trầm giọng hỏi.
- Không biết! Đi mà hỏi Sakura chứ hỏi gì tôi! - cô thản nhiên trả lời.
- Thế thì cậu biết cái gì? - Sasuke không kiên nhẫn nói, hắn bắt đầu thấy Ino hơi ăn hại rồi đấy!
- Tôi chỉ biết một chút về tiêu chuẩn tìm chồng của Sakura thôi!
- Nói! - Thì hắn cũng chỉ cần cái này thôi.
Ino không đáp, chỉ nở nụ cười nham hiểm, mưu mô nhìn Sasuke.....
'Cưng à, cái gì cũng có cái giá của nó nha.....'
----------
Tan làm, Sakura như thường lệ xuống cổng tập đoàn đợi Sasuke rồi ngồi chung xe về cùng. Tuy nhiên, hôm nay có phần khác thường một chút.
- Cô Haruno, mời cô đi theo tôi! - một người đàn ông to cao đeo kính râm, mặc comple cung kính nói với nàng.
Nhìn ra chiếc Limo đen đỗ ở bên đường, Sakura thở dài một hơi. Nàng thừa biết người ngồi trong Limo là ai, còn ai suốt ngày chơi kiểu vệ sĩ, ngồi Limo ra lệnh thế này nữa?
'Aizzzz.... Cái gì phải đến rồi sẽ đến thôi.... Mình trốn được 4 năm đã là giỏi lắm rồi....'
Nghĩ thông suốt rồi, Sakura hùng hổ hất mặt, đầu khí thế tự đi thẳng ra xe, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với Ino đang khoanh tay, vắt chéo chân ngồi cười ranh mãnh nhìn nàng. Sakura cũng nở nụ cười chơi lại Ino.
Cả hai đồng thời cất giọng nhẹ nhàng nói tiếng Ý một cách lưu loát, trôi chảy.
- Bello rivederti, Ino. (Rất vui được gặp lại, Ino)
- Bello rivederti, Veronica. (Rất vui được gặp lại, Veronica)
Cởi ra!"
"Còn lâu!"
"....."
"Áaaaa..... Anh làm gì vậy? Buông ra!!!"
"Ngồi yên!"
"Anh tránh ra, tôi tự làm.... Biến thái!!!"
"....."
"A....Đau.... Nhẹ thôi....."
"....."
"Ưm...."
........
Naruto và Shikamaru áp tai vào cửa, nghe thấp thoáng được một loạt âm thanh..... mờ ám này không khỏi hồng mặt, tự động lui ra xa cánh cửa, vừa đi vừa bàn luận.
- E hèm..... Thật là..... nhanh quá đi! Mới như vậy mà đã..... con gái nhà lành rồi.... - Naruto ho khan một tiếng, đầy ẩn ý nói.
- Không thể tin được..... Tch tch.... Hoá ra bao lâu nay tôi đánh giá nhầm cậu ta.... Cũng đều là đàn ông cả mà thôi..... - Shikamaru ngao ngán lắc đầu.
- Tôi quá hối hận vì đã theo cậu đến đây.... Hỏng cả tâm hồn trẻ thơ.....
- Là cậu kéo tôi đến đây đấy chứ! Than vãn cái nỗi niềm gì!!! - Shikamaru liếc xéo cậu một cái.
- Rồi rồi.... Có gì tìm chỗ khác nói! Kẻo thằng kia biết anh em mình ở đây nói xấu nó, bị chôn sống là cái chắc! - Naruto bá cổ Shikamaru đi ra thang máy.
- Ờ! Không nên để "ngày khai trai" của cậu ta bị gián đoạn, không thì khổ cho anh em mình thôi chứ ai! - Shikamaru gật đầu đồng tình.
- Chuẩn men!!!
Mặc cho hai người tưởng tượng ra trong phòng là chuỗi hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, thực tế nó phũ phàng hơn một chút.
Sau khi đưa Sakura về phòng mình ở tầng , Sasuke bất ngờ bế thốc nàng lên, đi vào phòng tắm, đặt lên thành bồn tắm, rồi nói như ra lệnh.
- Cởi ra!
Cái gì cơ!? Nàng bị điếc hay là hắn bảo nàng cởi đồ ra..... trước mặt hắn? Thần kinh mới nghe theo! Ai biết hắn có giở trò đồi bại nào hay không?
- Còn lâu! - nàng hất mặt lên nói.
- Hn.... - nếu nàng đã lì lợm như vậy, nói cũng bằng thừa, chi bằng trực tiếp làm luôn.
Ngay lập tức, hắn gạt hai tay khoanh trước ngực nàng sang bên, ngón tay thô ráp nhanh thoăn thoắt cởi từng khuyu áo một.
- Áaaaa..... Anh làm gì vậy? Buông ra!!! - Đột nhiên bị lột đồ, nàng sợ hãi la to, hai tay ra sức đẩy bàn tay hắn ra nhưng nam nữ sức lực chênh lệch như vậy chẳng khác gì trứng chọi đá.
Lo lắng vết thương trên lưng nàng do cử động mạnh mà có vấn đề, hắn một tay giữ chặt hai tay nàng ra sau lưng, một tay tiếp tục cởi, đồng thời lạnh giọng quát nhẹ với người đang không ngừng giãy dụa.
- Ngồi yên!
Hàng khuyu áo cứ thế nhanh chóng được cởi sạch sẽ, lộ ra thân thể hoàn hảo, mảnh mai, đường cong quyến rũ, bộ ngực ẩn sau chiếc áo lót đen hấp dẫn.....Lần đầu bị nhìn như vậy, mặt Sakura đỏ ửng lên vì xấu hổ. Khi thấy tay hắn hướng xuống váy định cởi nốt, nàng nhìn không nổi nữa mà giật phắt tay ra khỏi bàn tay hắn, lui lại che phần trước người, xấu hổ hét:
- Anh tránh ra, tôi tự làm.... Biến thái!!!
Nghe vậy, hắn lập tức thu tay lại, vì mặt hắn cúi gằm xuống nên nàng không thấy được bộ mặt ửng hồng, nhẫn nhịn của Sasuke.
Sakura đỏ mặt đẩy mạnh hắn ra, không ngờ sau lưng không có điểm tựa, ngã thẳng xuống trong lòng bồn tắm sau lưng, chuẩn bị cho một cú đập tê tái.
Rất may, Sasuke phản xạ kịp, kéo cả người nàng lại, ôm vào lòng mình, lại càng không may làm phần da bị bỏng căng ra, đa đến tê tái làm nàng không kìm được kêu khẽ.
- A....Đau.... Nhẹ thôi.....
Sasuke lo lắng điều chỉnh lại tay ôm nàng tránh xa vết thương, khẽ cúi thổi hơi lạnh trên làn da đỏ ửng đang sưng phồng, mong giảm bớt đau đớn cho nàng.
Rúc vào trong lồng ngực hắn, cảm giác mát mẻ lấn át đi cơn đau làm Sakura nhắm mắt, dễ chịu kêu nhẹ một tiếng.
- Ưm.....
Toàn bộ quá trình nó là như thế, mặc dù không giống lắm với những gì đen tối hai ông tướng kia tưởng tượng nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn...... trong sáng.
Bất kì ai đi vào nhìn thấy cảnh Sakura quần áo không được chỉnh tề như lúc này thì sẽ % sẽ nghĩ rằng bọn họ đang làm chuyện..... Mà sự thực thì cái tình huống này nó cũng mờ ám thật.....
Bên cạnh đó, là một người đàn ông bình thường thì khi nhìn thấy một phần thân thể của người mình yêu say đắm, bố ai mà kiềm chế nổi không có ham muốn! Huống chi, hắn không chỉ nhìn mà còn đang ôm nàng đây này!
Trong đôi mắt đen lúc này đã phủ một ngọn lửa dục vọng, thân dưới cũng đã có phản ứng. Nhưng vì theo Sakura nghĩ, bọn họ mới chỉ quen có vài ngày, nàng cũng chưa có tình cảm cho hắn, hắn không thể cứ thế "ăn" nàng luôn được (dù rất muốn) nên đành phải nhịn xuống, kiềm chế....
Trên trán hắn rỉ một tầng mồ hôi lạnh, hơi thở dần trở nên nóng rực, hô hấp nặng nề nhưng không hề có động tác gì xâm phạm Sakura. Bao nhiêu mỹ nữ, người mẫu, tiểu thư ăn mặc hấp dẫn, nóng bỏng đứng trước mặt hắn mà quyến rũ nhưng hắn mảy may không hề có tí ham muốn nào, trong lòng chỉ có chán ghét và khinh thường, đến liếc mắt nhìn bọn họ cũng không thèm, sợ bẩn mắt. Duy nhất chỉ có Sakura hơi lộ ra một chút là hắn như phát điên rồi.....
Nếu không phải vì lo cô nàng vụng về làm ảnh hường tới vết thương, Sasuke đã không phải khổ sở nhịn từ đầu đến giờ rồi. Nhưng mà cái gì cũng có giới hạn của nó, đến cuối cùng khi ôm nàng vào trong ngực, cảm nhận làn da nàng cọ xát vào lồng ngực hắn qua lớp áo sơ mi trắng, nghe nàng vô tình kêu những âm thanh mờ ám, hắn biết hắn chịu không nổi nữa rồi.....
Không chần chừ giây nào, hắn kéo nhẹ Sakura ra khỏi ngực, trầm giọng nói nhanh một câu:
- Em tự tắm qua đi, cẩn thận vết thương! - rồi hộc tốc đi thật nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa phòng tắm lại.Sakura có hơi ngu ngơ, khó hiểu nhìn theo bóng lưng khuất sau cánh cửa. Không hiểu hắn làm sao nữa nhưng không phải tại nàng nha!!! Sakura dẹp thắc mắc sang một bên, tắm cho dễ chịu cái đã!
.....
Sau khi tắm xong, Sakura mới sực nhận ra một vấn đề tai hại.
'Chết rồi! Không có quần áo sạch, mặc gì đây?'
'Não phẳng, ban nãy mày nghĩ gì mà không hỏi hắn quần áo?' Inner ngứa mồm phun ra câu.
'Tất nhiên là tao vì tập trung đấu tranh cho chính nghĩa nên không để ý được! Còn mày thì sao, lại ngồi chơi chứ gì? Vô tích sự!' Sakura trừng mắt quát lại.
'Bố láo! Ai bảo tao ngồi chơi!' Inner cáu gắt cãi lại.
'Thế mày làm gì?'
'Tao ngủ!'
'.....'
Vì không có quần áo sạch để mặc, cộng thêm cái con ăn hại kia không nghĩ được cách gì hay ho, Sakura đành phải cuốn khăn tắm trước ngực, đủ để che đi từ ngực đến giữa đùi, liều lĩnh bước ra ngoài.
Khi thò đầu ra ngoài thám thính không thấy ai, nàng mới có can đảm bước hẳn ra ngoài, lấm lét đến tủ quần áo trong góc phòng.
Tủ mở ra, một hàng bộ âu phục hãng hiệu đẳng cấp thế giới được treo ngay ngắn đập vào mặt nàng: Armani, Ralph Lauren, Calvin Klein CK,.... Tất cả đều là áo sơ mi đen hoặc xám, giỏi lắm có cái màu trắng, đi kèm với sao khoác, quần âu đen, xám.
'Tên này đúng là hắc ám cả trong cách ăn mặc mà.....' Nàng nhủ thầm.
Vì không có thời gian để ngắm, nàng vơ đại lấy một chiếc áo sơ mi đen mặc tạm. Tình cờ, khi nghiêng người gỡ nó khỏi mắc, một mùi hương bạc hà nhè nhẹ từ trong quần áo tỏa ra, phả vào mũi nàng. Mùi hương thanh khiết, thoang thoảng, nam tính, quen thuộc là người Sakura có hơi cứng lại. Hình như trên người hắn lúc nào cũng có mùi này thì phải, hương thơm tự nhiên chăng?
Sakura còn đang tâm hồn trên mây trên gió nên không nghe thấy tiếng động lạ trong phòng.
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm dưới eo nàng, một tay nâng đầu gối ôm ngang Sakura lên.
Bất ngờ bị "tập kích" như vậy, Sakura đến kêu còn chưa kịp ra tiếng thì cả người đã được đặt xuống giường. Vì vết bỏng ở lưng trải rộng nên Sakura khi quấn khăn tắm không chặt, để lỏng ở sau, dẫn đến một tình trạng khốn nạn lúc này là chiếc khăn tắm tuột hẳn xuống giường..... Khốn nạn.....
Bị ánh mắt nóng như lửa của kẻ vừa "tập kích" nàng, Sasuke, Sakura vội vã kéo tấm chăn trắng trên giường che trước người, trừng mắt lườm hắn.
Sasuke thì đâu rảnh mà để ý nàng lườm hắn, lúc này hắn đang bị vẻ quyến rũ của nàng làm cho hồn bay phách lạc. Màu trắng muốt của tấm chăn càng làm tôn lên vẻ thanh khiết, trong sáng của Sakura. Một vài giọt nước còn đọng trên cần cổ trắng ngần, gương mặt đang đỏ rực vì ngại ngùng.....
Dục vọng vừa mới bị đè nén xuống lại bắt đầu tăng vọt lên. Đừng đùa chứ, ban nãy hắn phải khổ sở chạy lên phòng nghỉ của mình tầng để tắm nước lạnh, mãi mới kiềm chế ham muốn xuống được. Bây giờ vừa mới nhìn Sakura phát, bao nhiêu công sức đổ hết xuống sông xuống biển..... Từ khi nào mà khả năng kiềm chế của hắn kém như vậy????Nếu không phải bởi vết thương sưng phồng, nổi bọt nước trên lưng Sakura thu hút tầm mắt, chắc Sasuke hắn đã..... Thôi, tốt nhất không nói nữa.....
Trước con mắt dè chừng, cảnh giác của Sakura, Sasuke từng bước đi đến, ngồi xuống giường, đối diện với tấm lưng nàng.
Sasuke cẩn thận quan sát vết bỏng, lấy băng gạc, bông, cồn sát trùng, cồn iot, kim tiêm trong hòm cứu thương ra, để trên khay rồi bất ngờ kéo nàng sát lại gần mình, xoay người Sakura lại, để nàng úp mặt vào lồng ngực mình, một tay vòng dưới eo nàng.
- Phải chọc vỡ bọt nước rồi khử trùng. Sẽ hơi đau, em gắng chịu.....
Sakura cũng hiểu hắn định làm gì nên lúc bị ôm không hề giãy dụa. Đối với lời nói của Sasuke, nàng không đáp, chỉ lặng lẽ rúc đầu vào ngực hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, mắt nhắm chặt, sẵn sàng chịu đựng!
Mặc dù nghĩ là sẵn sàng nhưng khi mũi kim tiêm nhọn hoắt đâm vỡ bọt nước, cơn đau xót đến tận xương tủy khi cồn sát trùng thấm vào da thịt làm Sakura đau đến run người, nét mặt co lại, hai tay ôm càng thêm chặt hắn.
Cồn sát trùng á? Chưa là gì đâu, cái đau nhất chính là cồn iot. Mới chỉ nhỏ một giọt thôi mà cảm giác như có muôn vàn mũi kim đâm vào người, tưởng tượng xem phải nhỏ lên một vết thương rộng trên lưng như Sakura thì cảm giác thế nào? Chắc cũng gần giống như tạt Axit Sunfuric lên người mình thôi, thử đi thì biết!
Cuối cùng, vì nghiến răng, cắn môi đủ kiểu mà không hết đau, Sakura bất chấp mọi ngăn cản của Inner, rướn người cắn mạnh lên cổ hắn. Tay Sasuke có hơi khựng lại một chút nhưng chỉ vài giây sau lại tiếp tục chấm đều thuốc lên, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Nàng khẽ ngước đầu lên, liền bị lo lắng, đau xót rõ ràng trên gương mặt hắn làm cho giật mình! Người bị bỏng là nàng chứ không phải hắn, sao hắn lại có những biểu cảm như vậy? Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảm xúc lạ thường của hắn mỗi khi nhìn nàng.....
Tuy nhiên, đau xót trên lưng không để nàng có hơi đâu để mà nghĩ đến mấy vấn đề đấy nữa, ra sức cắn như muốn cắm cả hàm răng vào trong da thịt hắn. Không chỉ vì đau, nàng còn phải cắn thật ác để trả thù cho mấy ngày nay bị tên ác ôn này hành cho thê thảm.
Một vị máu tanh nồng đậm đặc dần lan tỏa trong miệng nàng, mùi máu ngày càng nhiều. Hình như nàng chơi hơi quá rồi.....
Suốt cả quá trình, Sasuke chỉ chuyên tâm vào vết thương của Sakura, những chuyện khác, kể cả việc nàng cắn hắn, cũng không làm cản trở công việc của hắn.
Khi xong việc, lúc này chỉ việc chờ thuốc khô là có thể mặc quần áo là xong, hắn một tay siết chặt dưới eo Sakura, một tay dịu dàng vuốt tóc nàng, khẽ hỏi:
- Hết giận chưa?
Cái đầu nàng cứng đờ. Ặc, hoá ra hắn cũng biết nàng nhân cơ hội trả thù đấy à? Cũng có não đấy chứ.....
Bây giờ thì Sakura đã không còn gì để mất nữa, ngước đầu lên nhìn thẳng vào mặt hắn, chu môi tức giận hắng giọng:
- Chưa hết! Anh tưởng anh giúp tôi bôi thuốc một chút rồi để tôi cắn mà tôi bỏ qua hết chuyện mấy ngày trước à? Còn mơ đi con!Sasuke không những không hề phẫn nộ trước vô lễ của nàng mà ngược lại càng thêm cưng chiều, yêu thương nhìn Sakura.
- Thế em muốn tôi đền bù em kiểu gì?
'Oh yes!!!Cơ hội đã đến!' Inner hô to.
- Bao ăn tôi hoàn toàn trong thời gian bạn tôi không có nhà, đưa đón tôi đi làm, tất nhiên là đi hai chiều. Không được bắt nạt hay gây khó dễ cho tôi nữa! - Sakura rất tự nhiên nói một mạch các yêu cầu của mình ra. Để đề phòng trường hợp sau này hắn quay lại trả thù, nàng đưa ra yêu cầu khá có chừng mực.
Sasuke không khỏi bật cười trước tính toán của Sakura. Hoá ra nàng chỉ đợi hắn hỏi câu này thôi, không phải trước kia rất sợ hắn sao, bây giờ còn dám tính toán với cả hắn nữa?
Không sao, hắn rất thích nàng có thái độ tự nhiên, không coi ai ra gì như thế này. Hơn nữa, nếu chỉ bỏ chút đồng ranh cho mấy bữa ăn mà có cơ hội ở gần nàng thì cho dù bỏ hết toàn bộ tài sản của hắn cũng đáng!
- Được! - Sasuke sảng khoái đồng ý, bàn tay khẽ nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của nàng.
Sakura đang mải cười hắc hắc khi đạt được mục đích mà vẫn đảm bảo quyền lợi cho mình nên không để ý tới động tác của Sasuke. Cứ như là nàng đã quá quen với việc này rồi nên không thấy có gì khác thường ở đây.
Tuy nhiên, Sasuke đâu phải ngu đến nỗi mà chấp nhận một việc không mấy có lợi cho mình, cất giọng trầm trầm, một từ cắt ngang niềm vui của Sakura.
- Nhưng......
Sakura cứng mặt nhìn hắn, trong lòng chắp tay khấn Trời, mong hắn đừng có nói ra cái gì biến thái làm nàng lên cơn nhồi máu cơ tim thì khổ.
- Tôi có một điều kiện..... - hắn ghé sát miệng lại tai nàng, tà moi nói - Em phải chuyển đến ở với tôi.....
- Cái gì!??? - nàng giật nảy mình, đẩy hắn ra, quắc mắt nhìn hắn.
- Em bình tĩnh đã, tôi chưa nói xong.....
'Thế để anh nói xong thì tôi còn chết nữa à?'
- Tôi sẽ sắp xếp cho em một căn phòng riêng ở khu chung cư "cao cấp" cho nhân viên. Như thế sẽ tiện đưa đón hơn.....
'Hừm..... Ở chung cư cao cấp, có phòng riêng, lại được bao ăn kèm theo tài xế for free. Được, quá lời cho bà đây rồi còn đâu!!! Ngu gì không nhận' Nàng thầm tính toán hơn thiệt.
- Đồng ý!
Sasuke chỉ cười khẽ nhưng không nói gì. Có lẽ Sakura vẫn còn quá ngây thơ khi nghĩ rằng mình có khả năng ủ mưu bóc lột tên này. Thực tế sau này sẽ chứng minh, nàng mới là kẻ bị hắn tính toán nhiều nhất, đồng thời gánh chịu thiệt hại nặng nề là bị xích chặt bên cạnh hắn đến hết cuộc đời.
Tất nhiên đó là chuyện của sau này, bây giờ đi đến đâu nghĩ đến đấy đã.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân vọng tới, rồi có tiếng va chạm "lạch cạch" vang lên một lúc rồi mới ngừng. Một mùi đồ ăn hấp dẫn bay quá khe cửa, xộc vào mũi Sakura.
Vốn buổi trưa vì rắc rối nhỏ trong nhà bếp nên cho đến giờ Sakura vẫn chưa có gì bỏ bụng. Bây giờ bên ngoài có mùi thức ăn thơm ngào ngạt như vậy, bụng nàng lập tức kêu ầm ĩ lên đòi ăn.Nhìn vẻ mặt "đói khát" của người trong lòng, Sasuke nhịn không được buồn cười, lắc đầu. Hắn buông nàng ra, đứng dậy đi về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc sơ mi đen đưa cho nàng.
- Mặc tạm vào đi.
Sakura nhận lấy chiếc áo, nhớ tới gì đó liền đỏ mặt lúng túng nhắc:
- Anh..... Anh xoay người lại đi.....
Hắn nghe theo, xoay người lại nhìn ra chỗ khác, không quên nói một câu làm Sakura đang ôm khăn chạy vào phòng tắm cũng phải giật mình, tức đến mặt bốc hoả.
- Đằng nào nhìn cũng đã nhìn hết rồi, còn ngại gì nữa.....
.....
'Sao anh ta cứ như nhìn tao chằm chằm thế?' Sakura mặt cắm vào ăn, lòng kì quái hỏi.
Mỗi khi nàng ngước lên đều bắt gắp ánh mắt Sasuke dán chặt vào nàng. Mới đầu nàng còn nghĩ là ngẫu nhiên thôi, bây giờ đã là lần thứ như vậy rồi. Khó hiểu.....
'À.... Chắc anh ta đang nhìn mày để phân tích xem mày thuộc giống lợn hay bò mà sức ăn kinh khủng thế ấy mà..... Tao thì nghĩ là lợn đúng hơn.....' Inner phũ phàng trả lời.
'Mày câm mồm đi!'
'Mày muốn nghĩ gì thì nghĩ nhưng tao chắc chắn không phải hắn nghĩ mày xinh đẹp, dễ thương gì đâu! Nhìn không khác gì con lợn!'
'Tao bảo mày câm mồm cơ mà!!!
'Cáu gì, tao chỉ nói sự thật thôi mà..... Nhìn xem ,/ cx đồ ăn trên bàn bị mày ăn hết sạch rồi còn gì!'
'Bố mày đói, mày cấm chắc!!!' Sakura nghiến răng gắt.
'Xì..... Cứ ăn cho lắm vào, ế là phải....' Inner nhỏ giọng lầm bầm.
'Tao nghe thấy đấy!'
'Tao cố tình mà! Ô hô hô!!!^^'
'.....'
Trên Facebook hay có câu: "Hãy biết yêu bản thân mình vì chỉ có nó không vào giờ phản bội bạn' Với cái tình hình kiểu này, có khi nàng phải ngẫm nghĩ lại.....
- Tôi ăn xong rồi! - nàng buông đũa xuống, kéo ghế đứng lên.
- Lại đây! - Sasuke trầm giọng ra lệnh, con mắt mờ đục đầy dục vọng nhìn nàng.
Thực ra hoang tưởng của Sakura không sai, đúng là Sasuke nhìn chằm chằm nàng vì nàng không chỉ đẹp, mà còn quyến rũ đến chết người. Trước đây hắn từng nghe Naruto suốt ngày ba hoa, lảm nhảm rằng phụ nữ khi quyến rũ nhất là mặc áo sơmi của đàn ông. Hồi đấy hắn không tin nên ban nãy không để ý lấy cho nàng áo của mình mặc tạm. Bây giờ hắn bắt đầu hối hận rồi đấy, nhìn người đẹp mà không được ăn, thôi thì đành ôm cho đỡ thèm vậy.....️
Sakura đi được nửa đường bỗng có linh cảm không mấy tốt đẹp cho lắm. Nàng nhớ đa số lần hắn gọi "Lại đây" thì sau đó liền làm những trò mờ ám với nàng thì phải?
Bước chân Sakura dừng lại, lui về sau một bước, híp mắt nghi ngờ nhìn hắn, hỏi:
- Anh muốn làm gì?- Em nghĩ tôi muốn làm gì? - Hắn hỏi ngược lại.
- Hmm..... - Sakura trầm ngâm một lúc rồi quyết định dùng kế hoạch an toàn - Đến ca chiều rồi, tôi đi làm việc đây!
- Không! - Sasuke đột nhiên cao giọng ngăn cản.
- Này, tôi đến đây là để đi làm, không phải ngồi chơi. Tự nhiên anh không cho là thế nào? - nàng bực mình cãi lại nhưng không hề mảy may dao động đến quyết định của hắn.
- Tôi nói không là không! Cho đến lúc tan làm, em đừng mơ rời nửa bước khỏi căn phòng này! - Sasuke bá đạo nói, hoàn toàn không cho Sakura có cơ hội phản bác.
Đừng đùa hắn chứ, nhìn bộ dạng của nàng lúc này có bao phần quyến rũ đàn ông, để nàng ra ngoài thì đảm bảo có biết bao nhiêu ánh mắt lang sói bắn dính vào người phụ nữ của hắn, làm sao hắn chịu nổi! Nàng là của hắn, vẻ đẹp của nàng chỉ Uchiha Sasuke hắn mới được nhìn! Người khác, Cút!!! Hơn nữa, hắn cũng lo cho vết thương của nàng nếu cử động nhiều sẽ rất đau, càng hạn chế làm việc thì càng tốt, tốt nhất là đừng có làm gì hết!!!
Tuy nhiên, tâm ý của hắn Sakura làm sao hiểu nổi. Loại đầu cứng hơn bê tông như nàng làm gì có chuyện dễ dàng chấp nhận ngồi yên một chỗ.
- Anh có tin tôi kiện anh vì vi phạm pháp luật, quyền lao động của công dân không? - nàng trợn mắt hăm doạ, đổi lại cái nhếch mép giễu cợt của Sasuke.
- Sakura, em không nhớ rằng tôi là ông chủ của em sao? Chừng nào tôi còn ở đây thì lời của tôi là pháp luật, và em phải tuân theo!
- Anh..... Anh..... - Sakura tức đến run người, không thể nói lại được câu gì vì quả thực nàng chỉ là nhân viên quèn, còn cái tên khốn nạn kia là boss tối cao đấy! Thấy rõ sự chênh lệch một trời một vực chưa?
Nàng nghiến răng kèn kẹt, tưởng tượng hắn bị nghiền nát dưới kẽ răng nàng, như thì quá tốt. Khuôn mặt hầm hầm hết đen kịt rồi đến đỏ bùng lên như lửa cháy!
- Tôi làm sao? - với phản ứng của nàng, khoé môi Sasuke càng giương cao, cười quyến rũ mà trong mắt Sakura nó không khác gì đang đá đểu, khiêu khích nàng.
- Anh đừng tưởng anh đẹp trai, quyền cao là anh ngon nhé! Tôi cứ đi đấy, làm gì được nhau!
Sắc mặt Sasuke vừa tốt lên một chút lại vì lời của nàng mà sầm xuống. Cả người gắn tản mát ra khí lạnh âm độ, con ngươi đầy sát khí nhìn nàng làm Sakura có "hơi" lạnh gáy,
- Em thử đi thêm một bước ra cửa xem! - giọng nói âm trầm vang lên, ánh mắt nhìn càng thêm nguy hiểm.
Sakura đang khí thế bừng bừng dựng cờ khởi nghĩa, không sợ, thực ra là có hơi, cao giọng nói:
- Xời! Đi thì đi! Không phải thách! - nàng không những đi thêm vài bước mà còn quay đầu lại hất mặt khiêu khích nhìn hắn.
"Cạch" Sasuke ưu nhã kéo ghế đứng lên, trên gương mặt điển trai là một nụ cười, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường nhưng chỉ có Naruto mới biết khi Sasuke có những hành động như vậy thì tức là hắn đang cực kì phẫn nộ. Nếu Naruto ở đây thì đảm bảo tè ra quần rồi té xỉu từ đời nào rồi.....Hắn từ từ, thong thả, chậm rãi tiến tới gần Sakura, trên mặt vẫn duy trì nụ cười đẹp như của.... Thần Chết!
'Đm, chạy cmn nó đi! Mày còn đứng đờ ra đấy nữa thì mai đảm bảo "Gia đình thương tiếc báo tin" đấy!!!' Inner xuất hiện hét ầm ĩ lên, sắc mặt nghiêm trọng, căng thẳng.
Sakura cũng cảm nhận được mùi sát khi đậm đặc nồng độ % lan toả khắp phòng, kèm theo nhiệt độ đo được trên nhiệt kế cứ giảm không phanh, liền co giò mà chạy ra cửa.
Có điều, tốc độ của nàng vẫn chưa là gì so với của Sasuke. Nàng vừa chạy được ba bước đã và ngay vào lồng ngực rắn như sắt, con mắt lạnh lẽo chiếu xuống làm Sakura vừa lạnh vừa sợ như gặp ma. Không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, nàng xoay ra hướng sofa gần đấy mà chạy.
Mà..... hình như cũng bằng thừa. Mỗi khi Sakura ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay nét mặt lãnh huyết của hắn, tạo cho Sakura không ít lần cảm giác như đứng cạnh một tảng băng. Mà hắn đi kiểu gì mà nhanh thế, lại chẳng có chút tiếng động nào ca, y như...... ma......
'Con khùng, giờ này mà mày còn nghĩ đến mấy cái đấy à? Hắn ở đằng sau kìa, chạy mau!!!!' Inner hét ầm lên.
Sakura vội vã lao tới cánh cửa ở ngay trước mặt.
Nào ngờ, Sakura lại vấp phải thảm, chúi đầu ngã về trước, chuẩn bị đập một phát vào cửa.
Lại trùng hợp hơn nữa, đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Naruto vừa vặn bước vào và....
"Rầm!!!"
Sakura ngã đè lên người Naruto.
- Trời ơi! Anh không sao chứ? - Nàng cuống quýt chống tay ngồi dậy từ trên người Naruto, lo lắng hỏi han.
- Không sao.....
Naruto trong một phút đầu chập mạch đã vô tình đặt tay lên eo Sakura ngay TRƯỚC MẶT Sasuke.
Sakura lại không để tâm nhiều đến vậy, đứng khỏi người Naruto, tốt bụng "Nắm tay" kéo cậu ta dậy. Hai hành động vô tình này coi như đã xác định tử hình cho hai người rồi.
- Bỏ tay ra! - giọng hắn lúc này có thể sánh với nhiệt độ thấp nhất từ trước đến giờ tìm được ở Nam cực.
Nhiệt độ căn phòng thấp đến nỗi nhiệt kế không đo được vỡ tung ra. Sát khí kinh khủng đến nỗi làm hai người kia cứ run bần bật.
Sakura nhìn hắn như nhìn ma, vội vã trốn ra sau lưng Naruto hé mắt nhìn trước. Naruto thì mặt hết xanh lét rồi đến trắng bệch, sợ đến suýt tè ra quần.
Oan uổng cho cậu ta quá! Cậu ta chỉ định vào gọi Sasuke đi họp thôi mà, ai biết đâu lại đụng phải Sakura! Giờ thì ngon rồi, chọc phải thằng máu lạnh này mai xác định đi gặp Tenten rồi..... Thằng Shikamaru khốn nạn, biết thế độc ác tí đừng giúp nó vào gọi hắn! Làm phước phải hoạ!
- Naruto, giúp tôi..... - Sakura nói nhỏ bên tai Naruto, cầu cứu cậu ta. Khốn nạn thế nào mà cũng bị hắn nghe thấy.
- Em nghĩ cậu ta giúp được em không? - hắn lạnh lẽo nói, sắc bén nhìn Naruto như thách thức cậu ta: "Cậu dám!"
- T..... Tôi n.... nào dám can thiệp vào ch..... chuyện của cậu..... - cậu lắp bắp nói, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán.
Nói xong, cậu quay ra nhìn Sakura, bất đắc dĩ nói:
- Sakura, em rất tốt nhưng tôi rất tiếc! Chúc em sống đến ngày mai! - Rồi đẩy nhẹ nàng về phía Sasuke, còn mình thì chạy mất dép ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Sakura bất ngờ bị đẩy, loạng choạng sắp ngã đi về phía trước rồi ngã vào vòng tay hắn. Sakura biết bây giờ phản kháng lại hắn là ngu nhất, chi bằng ngoan ngoãn nhận tội, có gì đợi hắn đi rồi tính sau.
Ngước đầu lên, đôi mắt lục bảo long lanh nhìn khuôn mặt lạnh như băng tuyết, mặt vẻ biết lỗi nói:
- Tôi sai rồi, từ sau tôi không như thế nữa......
- Sai cái gì? - hắn siết chặt vòng tay dưới eo nàng, âm lãnh hỏi.
- Không nghe lời anh..... - nàng ngoan ngoãn nhận tội, cái đầu nhỏ rúc vào trong ngực hắn lấy lòng.
'Đợi tí nữa hắn đi, bà đây trốn ra ngoài đi chơi! Làm gì được nhau!'
Sasuke bị hành động đáng yêu này của nàng làm cho bớt giận, ý định trừng phạt nàng vơi một nửa nhưng lại nghĩ đến hành động của nàng và Naruto ban nãy, lòng không khỏi khó chịu.
- Còn gì nữa?
- Hả? Còn nữa á? - nàng há hốc mồm ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Cho em giây suýt nghĩ, không nghĩ ra thì đừng hòng thoát tội! - hắn nghiêm khắc nói.
'Khổ quá, mình có làm gì sai nữa đâu? Làm sao bây giờ?' Nàng đúng là khóc không ra nước mắt mất, gặp phải cái tên biến thái này đúng là ác mộng.
- Hết giờ! - nói xong, hắn bế ngang Sakura lên đi vào phòng ngủ, đặt xuống giường.
Mặt nàng trong phút chốc xanh lè ra. Bỏ mẹ, không phải là hắn tức quá rồi đem nàng ra "ăn" luôn đấy chứ?
Để trả lời cho câu hỏi của Sakura, một âm thanh xé áo thanh thuý vang lên:
"Roẹt"