- Sakura....
-.....
- Anh biết em chưa ngủ, mở mắt ra.....
Trong bóng đêm, Sasuke nhìn người con gái nằm đối diện đang từ từ mở mắt ra, cặp mắt xanh trong vắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn càng làm hắn lo lắng, gặng hỏi.
- Em đã như thế này suốt từ sáng rồi, em cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao?
Sáng nay sau khi đi dạo về, Sakura liền trở nên kỳ lạ. Nét mặt phiền muội, luôn tìm cách né tránh, tạo khoảng cách với hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn phảng phất hoang mang, lo sợ làm hắn bỗng dưng cảm thấy thấp thỏm không yên.
- Em ổn.... - Nàng uể oải trả lời, nghiêng người nằm quay lưng lại với hắn.
- Không, em không ổn! - Hắn vươn tay giữ vai Sakura, để cả hai ngồi hẳn dậy, ngón tay khẽ nâng cằm nàng, lo lắng hỏi - Sáng nay em ra ngoài gặp chuyện không vui?
Sakura bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm, không có cách nào nói dối, đành khai thật.
- Thật ra.... cũng không hẳn là chuyện xấu.... Sáng nay..... em có gặp chị....
- Chị em? Yuki? - Hắn nhướn mày, trong lòng có chút bất an.
- Ừm.... Là chị ruột của em.....
Nhận được sự khẳng định của Sakura, bất an trong lòng Sasuke chỉ có lớn hơn chứ không ít đi.
Yuki là ai chứ, là một trong vài người biết được toàn bộ quá khứ của hai người họ, cũng là người có sức uy hiếp lớn nhất đến kế hoạch lấy vợ của hắn!
Nếu mà Yuki đã tìm đến Sakura nói chuyện thì đảm bảo chẳng có gì tốt lành cả.
Sasuke cố đè nén lo lắng trong lòng, tiếp tục hỏi:
- Chị em nói gì với em?
Sakura chần chừ một lúc, rồi cũng quyết định kể lại cuộc nói chuyện giữa chị em nàng cho Sasuke. Lúc nhắc đến câu hỏi kì lạ của Yuki, giọng nàng không che giấu lo lắng, hoang mang, vô tình không để ý đến sắc mặt người đối diện lúc trắng lúc xanh.
Quả nhiên, Yuki đã tiết lộ về quá khứ bọn họ, vậy..... nàng có tin không?
- Em.... nghĩ chị ta có ý gì? - Hắn khàn giọng hỏi, bàn tay có chút run rẩy, trong lòng nơm nớp lo sợ chờ câu trả lời của nàng.
- Em cảm thấy.... chị như đang cố gợi lại cho em về một điều gì đó quan trọng mà em đã từng quên.
- Em hay có những giấc mơ, ảo ảnh lặp đi lặp lại về hai người một nam một nữ mặc trang phục cổ trang. Em không hiểu tại sao mình lại mơ đi mơ lại chỉ xoay quanh cuộc sống bọn họ, trong đó có hai khung cảnh làm em rất sợ, tim cũng bất giác nhói đau....
Sasuke kiềm chế sự hoảng hốt của mình, tay siết chặt hai vai Sakura, mặc dù trong lòng đã biết rõ tất cả nhưng thanh âm không giấu nổi khẩn trương.
- Hai cảnh đó..... như thế nào?
Sakura nhíu mày, nhớ lại cơn ác mộng khủng khiếp hành hạ nàng suốt một thời gian dài, cảm giác khổ sở chân thật đến mức nàng còn tưởng rằng mình chính là cô gái trong mơ đó.- Một cảnh ở trong lòng núi lửa đang sôi sục, nam nhân kia tuyệt tình xoay người đi, trên tay ôm một nữ nhân tóc đỏ, bỏ mặc lại nữ nhân đã từng gắn bó khăng khít với hắn trước kia trong cái lồng sắt rơi xuống dòng dung nham nóng rực..... Trước đó, hắn một câu "Chẳng là gì cả!" không chút may mảy phủi sạch quan hệ trước đây của bọn họ.....
Cả người Sasuke lạnh toát, kí ức qua lời của nàng như sống dậy lại ngay trước mắt. Hắn không quên, làm sao quên được cái ngày hắn máu lạnh quay lưng lại với nàng, mặc kệ sống chết của nàng cơ chứ!
Sakura không nhận ra sự khác thường của hắn, đầu óc lúc này đều đang tập trung vào những "ảo ảnh" đó.
- Khung cảnh thứ hai lại là ở một ngọn núi băng tuyết phủ trắng, trên mặt băng xanh biếc, giữa một cột sáng, nam nhân đó.... tàn nhẫn đâm lưỡi dao sắc bén xuyên qua lồng ngực nữ nhân hắn đã từng bỏ rơi kia.... máu.... có rất nhiều máu.... lênh láng.....
- Đủ rồi! Đừng nói nữa! - Sasuke ôm chặt nàng vào lòng, cảm nhận thân thể nàng từng hồi run rẩy vì sợ, trái tim hắn như bị giày xéo.
Nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, Sakura dần bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp.
- Em từng nghĩ đó chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng không có thật.... cho tới khi gặp anh.... Sasuke.... nam nhân trong giấc mơ của em.... giống hệt anh....
Hắn giật mình, chột dạ, cả người cứng nhắc....
- Vết sẹo bẩm sinh trên ngực em, cũng trùng khớp với vị trí lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim nữ nhân trong mơ.... Ngay cả cảm giác thân thuộc đến khó tả mỗi khi em ở bên cạnh anh trong khi trước đó chúng ta chưa từng biết nhau.....
- Em bắt đầu nghĩ rằng.... đó không chỉ đơn thuần là giấc mơ, ảo ảnh.... cảm xúc chân thật đó như thể em đã từng trải qua tất cả, như thể đó chính là.... ký ức của em....
Sakura khẽ ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt lục bảo hiện lên tia mong chờ.
- Sasuke, anh có mơ những giấc mơ, thấy những ảo ảnh giống như em không?
Có.... Anh có thấy.... Không ngày nào anh không nhớ về nó.... nhớ về sai lầm, hối hận lớn nhất cả đời mình.... nhớ về hồi ức hạnh phúc của chúng ta.... nhớ về em....
Em biết nỗi đau nhất của anh khi lần đầu gặp lại em sau hàng tỷ năm là gì không....
Đó là anh vẫn có thể nhớ em, nhưng trong mắt em, anh chỉ là một người xa lạ.... một người chỉ tồn tại trong giấc mơ hư ảo của em....
Hắn rất muốn nói với nàng như vậy, nhưng không thể.... Hắn biết, chỉ cần hắn thừa nhận, hắn có thể sẽ vĩnh viễn mất nàng, sẽ không có bất kì cơ hội nào khác cho hắn nữa đâu....
Hắn cũng biết, hắn có thể giấu diếm nàng được bao lâu nữa chứ! Nàng đang dần nhớ lại, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.... Khi đó cho dù hắn muốn hay không cũng phải đối mặt....
Nàng sẽ nhớ lại, nhưng không phải lúc này. Giấu được bao lâu thì cứ giấu đi, thay vì lo sợ, hắn sẽ dốc sức làm nàng yêu hắn, yêu đến không thể rời hắn đi được nữa....Hạ quyết tâm, Sasuke mỉm cười ôn nhu, cúi đầu áp môi lên trán nàng, giọng nói ấm áp pha lẫn quan tâm, lo lắng vang lên bên tai nàng.
- Em suy nghĩ quá nhiều rồi, Sakura. Có phải gần đây chăm sóc anh mệt quá không? Có cần anh.... - làn môi bạc khẽ chạm lên vành tai nàng, nhẹ nhàng cắn -....giúp em thư giãn một chút không?
Tai bị hắn trêu đùa như vậy liền đỏ ửng, hai gò má phiếm hồng. Sakura tức giận đẩy hắn ra, yếu ớt trách.
- Em đang nghiêm túc đấy.... Anh có nghe không hả? Này.... ưm....
Đôi môi trượt xuống cần cổ trắng nõn của nàng, để lại những dấu hôn ửng hồng nổi bật. Sasuke không dừng lại, vừa trêu đùa, vừa nói.
- Anh đang nghe, em cứ nói đi....
Sakura phát điên. Hắn cứ như thế này bảo nàng nói bằng niềm à?
- Sa_su_ke!
Nàng điên tiết gằn lên từng chữ một, tay hung ác véo mạnh lên ngực hắn một cái.
Cả người Sasuke cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng. Nàng véo đâu không véo, lại véo đúng phải.... điểm nhỏ nhô lên trước ngực hắn....
***Điểm gì hồng hồng trước ngực đàn ông, bà con tự hiểu nhé!^^
Sakura cũng thấy hắn có điều gì đó không ổn, ngọ nguậy trong lòng Sasuke, muốn tránh tay hắn, liền bị hắn quát.
- Ngồi yên!
Sakura lập tức không dám cự quậy, nàng khó hiểu ngước lên, bắt gặp vẻ mặt khổ sở nhẫn nhịn đến toát mồ hôi của hắn, càng thấy kì quái. Bỗng, cảm thấy dưới đùi có vật gì cứng cứng chọc vào....
Hiểu ra, trong phút chốc mặt Sakura hết hồng rồi lại đến xanh lét, rồi cuối cùng chuyển sang trắng bệch. Đầu Sakura căng như dây đàn, nàng run rẩy đầy cảnh giác nhìn hắn.
- Em cảnh cáo trước, anh mà dám.... vớ vẩn gì với em.... em....
- Em làm sao? - Sasuke nổi hứng đùa giỡn, ánh mắt lang sói dọa Sakura chết khiếp, nàng phun ngay ra một câu.
- Em cắt đấy!
Mặt Sasuke xám ngoét, cánh tay siết chặt dưới eo nàng, trừng mắt.
- Em dám!
- Em có gì không dám! - Sakura hất cằm, mặt câng câng không coi ai ra gì - Anh mà chọc tức em cẩn thật em triệt sản anh luôn đấy!
Sắc mặt hắn càng thêm tệ hại, đen kịt như trời sắp nổi giông bão làm Sakura cảm thấy cực kì vui vẻ. Bỗng, hắn cười một cái, một nụ cười làm người ta lạnh sống lưng.
- Anh.... Anh cười gì vậy? - Sakura run sợ lui ra sau, liền bị hắn kéo lại, khuôn mặt ma mị kề sát lại.
- Anh chỉ cười thôi, em làm gì mà trông căng thẳng vậy? Hửm? - Sasuke nhẹ giọng hỏi, nụ cười càng thêm tà ác.
- Hơ hơ.... Em có căng thẳng gì đâu.... Anh.... Anh cười thì cứ cười đi, em phắn đây! Anh.... bảo trọng! - Dứt lời, Sakura không thương tiếc lấy chân dã man nghiến lên.... vật đàn ông của Sasuke.
Rồi trong lúc hắn mặt trắng bệch ôm phía dưới vì đau, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, co giò lên mơ cửa chạy ra ngoài, mặc cho hắn ở bên trong đau đớn gầm lên.- Sakura, em còn dám chạy nữa thì sau này đừng trách anh ác!
Thần kinh, ở lại thì kiểu gì cũng chết! Chi bằng chạy đi biết đâu còn đường sống.
Và thế là Sakura bất chấp tất cả bỏ chạy, cho rằng chạy thì may ra sống, có điều, nàng đã quên rằng đây là đâu, lúc nào!
Xin nhắc lại, đây là bệnh viện, lúc này là 12 giờ đêm!
Chạy được một lúc, Sakura mới dừng lại, dựa vào tường thở hổn hển nhìn xung quanh.
Ban nãy chạy thục mạng nên không để ý, cả hành lang một màu trắng xoá, dài rộng thênh thang không một bóng người, sâu hun hút không thấy kết, ánh đèn trắng le lói, chập chờn hư ảo, tạo một cảm giác rùng rợn, lạnh lẽo.
Sakura nuốt ực một cái, run rẩy đi vài bước. Mùi thuốc sát trùng đậm đặc, không khí heo hút, chết chóc doạ nàng dựng tóc gáy. Cả hành lang im lặng chỉ có duy nhất tiếng bước chân của nàng vọng lại, bỗng.
- Chào cậu!
- Aaaaaa! - Sakura giật mình, khiếp vía hét lớn, đang định bỏ chạy thì cô gái đó bất đắc dĩ nói.
- Đừng sợ, tớ chỉ muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu thôi mà!
Lúc này Sakura mới im mồm, quay lại nhìn cô gái đằng sau. Cô gái tóc đen, mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, nước da có hơi nhợt nhạt, có lẽ là do bị bệnh. Gương mặt cô bầu bĩnh, dễ thương, có vẻ trạc tuổi nàng.
Nhận ra ban nãy mình có hơi quá đáng mà hét vào mặt người ta, nàng vội cúi đầu rối rít xin lỗi.
Cô gái đó mỉm cười, lắc đầu nói không sao cả.
- Xin lỗi nếu đã doạ cậu, tại tớ không biết nhà vệ sinh ở đâu cả nên....
- Không sao, để tớ dẫn cậu đi, tớ biết đường!
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không khí lúc này mới bớt đi vẻ ghê rợn, u ám.
Qua cuộc trò chuyện, Sakura mới biết cô gái này hoi tên là Rebecca Dawn, người lai giữa gốc Anh và Ý, hiện đang sống ở London cùng gia đình người anh trai.
Nghe Rebecca là người lai, Sakura mừng rỡ nói, nàng cũng là người lai. Ông nội nàng là người gốc Ý chính hiệu, bà nội là người Nhật, cha nàng mang nét Tây đặc trưng, sau này lấy mẹ nàng là người Anh lai dòng máu Pháp, không hiểu sức mạnh của gen thế nào lại đẻ ra ba anh em mặt mũi mang đặc nét phương Đông.
Rebecca cười khen rằng thảm nào nàng đẹp thế, thừa hưởng hết tinh hoa của 4 dòng máu của 4 nước toàn mỹ nhân, soái ca mà. Sakura được khen phổng cả lỗ mũi, cũng đùa lại.
- Cậu cũng là mỹ nhân mà, ai lấy được cậu sau này chắc phải mỗi ngày tự hào về vợ lắm!
Nụ cười trên môi Rebecca cứng lại, vẻ mặt bỗng ảm đạm, phảng phất u buồn.
- Ừ, hy vọng là vậy....
Đến trước cửa nhà vệ sinh, Rebecca dừng lại cảm ơn Sakura, rồi nhờ nàng một việc.
- Nếu sau này cậu đến Rio, có gặp một người đàn ông phương Đông tầm 34 tuổi, tóc dài màu vàng, mắt xanh, họ là Vasconcellos, tên là.... - Rebecca khựng lại trong giây lát, ánh mắt sửng sốt.- Sao.... Sao vậy? - Sakura thấy cô có vẻ không ổn, tò mò hỏi.
- Không sao.... - Đôi mắt màu xanh biếc của Rebecca đầy lưu luyến, ưu thương nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng đến phương xa, cô lặng lẽ nở một nụ cười chua xót.
- Nếu có gặp người đó, hãy giúp tớ chuyển lời này đến anh ấy.... "Hãy quên em đi, sống thật tốt, thật hạnh phúc, sống cả phần của em nữa...."
Sakura chết lặng, nụ cười của cậu ấy, giống hệt nữ nhân trong giấc mơ của nàng.... trước lúc trút hơi thở cuối cùng, nữ nhân đó cũng cười như vậy....
Sakura đột nhiên có dự cảm không lành, đưa tay muốn chạm vào vai cô, nhưng.....
- Rebecca, cậu.... - Sakura kinh hãi nhìn bàn tay xuyên qua thân thể cô, không thể tin được ngước lên nhìn Rebecca, sắc mặt trắng bệch.
Rebecca vẫn cười tủm tỉm, giỡn:
- Cậu có vẻ rất sợ ma nhỉ......Hồi còn sống, tớ cũng sợ ma lắm nha!
Sakura hoá đá, sống lưng lạnh toát, mặt tái như tờ, mắt trợn trắng.
Rebecca buồn cười nhìn biểu cảm của nàng, khẽ nói.
- Veronica, rất vui được làm quen cậu. Anh trai cậu kể rất nhiều về cậu đó!
Thân ảnh của Rebecca dần trở nên trong suốt, rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất ngay trước mắt Sakura.
Nàng.... Nàng còn chưa nói tên mình cho cậu ấy.....
Cũng cùng lúc đó, trong một căn phòng bệnh tại đây, một tiếng "bíp" dài phát ra từ máy theo dõi nhịp tim. Trên màn hình, nhịp tim hiện lên chỉ còn là một đường thẳng....
Một sinh mạng đã rời đi đến thế giới khác....
Khi Sasuke tìm đến, Sakura đứng bất động tại chỗ, mặt mũi nàng tái nhợt, rõ ràng là đã bị dọa cho sợ mất hồn.
Nghe thấy giọng Sasuke, nàng mới miễn cưỡng nhúc nhích được, người run như cầy sấy, chậm rãi quay đầu nhìn hắn.
Nào ngờ, mặt mũi còn chưa nhìn rõ, nàng chỉ thấy đúng bộ tóc đen, trang phục bệnh nhân trắng muốt, nước da trắng của hắn.... trông không khác gì Rebecca ban nãy.....
"Bịch!"
Sakura lập tức ngất xỉu trên sàn....
.....
Ngày hôm sau, Sasuke vì lo nàng ở bệnh viện sẽ xuất hiện tình trạng như đêm qua, đành xuất viện sớm hơn so với dự định. Đằng nào hắn cũng khỏe rồi, ở đây cũng chẳng để làm gì, lại còn suốt ngày bị làm phiền đúng lúc phong thủy nhất! Vẫn là về nhà tốt nhất!
Sakura sau khi tỉnh lại thần kinh đã ổn định hơn, nàng vẫn luôn cho rằng chuyện gặp gỡ cô gái hôm qua chỉ là một giấc mơ, cho đến khi....
- Sasuke, anh đọc lại cho em, chữ trên này ghi gì? - Sakura mặt xanh lét chỉ vào tấm bảng tên trên tường ngoài phòng bệnh.
Sasuke nhíu mày khó hiểu, Sakura đã bắt hắn đọc đi đọc lại dòng chữ này 9 lần rồi đấy.
Vốn cả hai đang trên hành lang đi ra thang máy xuống tầng hoàn thành thủ tục xuất viện, bỗng nhiên nàng kéo hắn lại dừng trước một căn phòng bệnh trống, rồi căng lòi mắt ra, mồm há hốc, biểu cảm khiếp sợ nhìn dòng chữ tên bệnh nhân ghi trên tấm biển trước cửa phòng.
Qua một lúc đờ đẫn nhìn đến suýt rơi cả tròng mắt, Sakura run rẩy kéo tay áo hắn, bắt hắn đọc thành tiếng cái tên trên tấm biển kia.
Và đây là lần thứ 10.
- Rebecca Dawn. Cần anh đánh vần từng chữ cái không?
Sakura mặt trắng nhợt gật đầu.
- R-E-B-E-C-C-A__D-A-W-N. Được chưa?
Sakura không có phản ứng, tiếp tục dán mắt vào tấm biển, sắc mặt không hề tốt lên chút nào, chỉ có tệ hại hơn.
Hôm qua lúc hắn tìm thấy Sakura, nàng cũng có biểu cảm y như thế này, hại hắn cả đêm hoảng sợ, lo lắng không thôi.
Bây giờ nghe đến cái tên xa lạ này, nàng lại thành ra thế này, bảo hắn bình tĩnh sao được.
Vệ sĩ bên cạnh nhận được ánh mắt của ông chủ, liền túm lấy một cô y tá đi ngang qua, giọng lạnh băng tra hỏi:
- Bệnh nhân ở phòng này đâu rồi?
Cô y tá nhỏ bé bị vệ sĩ to cao dọa cho hãi hồn, lắp bắp trả lời.
- Bệnh.... Bệnh nhân phòng này là cô... cô Dawn đã qua đời vào nửa đêm qua.... Sáng.... Sáng nay gia đình đã.... đã đưa đi an táng rồi....
Nửa đêm....
Sakura âm thầm nuốt nước bọt....
Hôm qua cô gái đó cũng tan biến ngay trước mặt nàng vào..... nửa đêm hôm qua....
- Sakura, em làm sao vậy? Thấy chỗ nào không ổn? - Cảm thấy cơ thể trong lòng run lên bần bật, Sasuke khẩn trương hỏi, tay vỗ lưng trấn an nàng. Sakura của hắn sao đêm qua trở về cứ như gặp ma thế này?
Sakura nào còn tâm trạng để ý đến hắn nữa, giãy khỏi vòng tay hắn, vồ lên túm cổ áo cô y tá, dồn dập truy hỏi:
- Có.... Có ảnh Rebecca Dawn không?
Cô y tá nước mắt ròng ròng lắc đầu như điên. Tại sao mới sáng đi làm cứ bị khủng bố liên miên thế này? T-T
Người vệ sĩ kia thấy vậy không nói không rằng rời đi, lúc sau trở lại trên tay cầm theo một tập hồ sơ bệnh nhân, bìa có ghi: "Rebecca Dawn", cung kính hai tay đưa cho nàng.
Cánh tay Sakura run rẩy tiếp lấy, khẽ mở ra, đập vào mắt là tấm ảnh chụp một cô gái tóc đen mắt xanh nở nụ cười rạng rỡ, không hề giống cô gái tối qua vì..... căn bản người đều là một người.
Về phần biểu cảm của Sakura, chỉ có thể tả ngắn gọn thế này: nhìn ảnh, hoá đá, nhìn Sasuke, cười một cái, sau đó..... thực tế là không có sau đó.
Vì não ai đó bị khủng hoảng không nhẹ nên lập tức ngưng hoạt động tạm thời. Từ đó dẫn đến tình trạng bất tỉnh nhân sự hiện nay.....
Sau vụ này Sakura có thể rút ra bài học để đời. Đừng dại chạy lông nhông ở ngoài giữa đêm, cho dù có tức người yêu đến thế nào đi nữa thì cũng không được phép bỏ nhà đi bụi. Trên hết, phải xác định ý chí nếu sau khi chiến tranh thất bại: một là anh đi, hai là anh để lại hết tài sản cho tôi rồi đi, chọn một trong hai, miễn mặc cả! ^^
- Đi du lịch đáy biển chán rồi đến chỗ tôi à, Itachi?
Yuki đẩy ly trà vừa rót còn nghi ngút khói đến trước Itachi, còn mình thì từ từ thưởng thức ly trà đang cầm trên tay.
Itachi không khách khí nhận lấy ly trà, động tác tao nhã nâng lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
- Cậu biết vì sao tôi đến mà.
- Thì? Tôi phải quan tâm chắc?
Itachi khẽ nhíu mày, đặt ly trà xuống, nét mặt có chút khó xử.
- Hai tháng cũng đã đủ rồi, cậu còn định giam nó đến bao giờ nữa?
"Rắc rắc...."
Ly trà trong tay Yuki bị bóp vỡ trong phút chốc, mảnh vỡ từ ly trà rơi lạch cạch lên bàn. Nước trà màu vàng pha lẫn vài giọt máu đỏ nhỏ xuống mặt bàn bằng ngọc. Ánh mắt Yuki toát lên sự lạnh lùng, căm hận, phẫn nộ nắm tay siết chặt đến trắng bệch.
- Đủ? Cậu ta mới chỉ bị giam trong hai tháng, còn Sakura thì sao, nó đã bị nhốt trong một con dao hàng thiên niên kỉ ở dưới địa ngục! Cho dù có giam cậu ta đến chết cũng không đủ để bù lại quãng thời gian nó phải chịu đựng!
- Nhưng nó cũng đã phải trả giá cho sai lầm của mình. , kiếp trải qua cảm giác bị người mình yêu nhất phản bội, lừa gạt, bị bức đến con đường cùng phải từ tìm đến cái chết! Như thế chưa đủ sao!?
- Chưa đủ! Chưa bao giờ là đủ cả! Tôi sẽ khiến cậu ta phải mục ruỗng trong ngục, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
- Fuyuno Yuki!!!
Itachi bất ngờ thét lên gọi cả họ tên lúc trước của Yuki, làm cô giật mình, sững người trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên bàn, những mảnh vỡ và giọt nước đổ trên bàn ban nãy nay đang lơ lửng giữa không trung. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một thuộc hạ vừa bước vào muốn báo cáo, bắt gặp cảnh phi vật lý này không khỏi trợn mắt khiếp sợ.
Thấy biểu hiện này của thuộc hạ, Yuki nhíu mày, ngón tay khẽ động, lập tức hàng loạt mảnh vỡ với những giọt nước bay với tốc độ ánh sáng đâm xuyên qua cổ con người xấu số kia, ghim lên bức tường phía sau.
Nhìn người đàn ông ngã xuống, chết không nhắm mắt, Itachi lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi:
- Có cần phải ra tay ác độc thế không? Dù sao cũng là thuộc hạ của cậu....
Yuki thậm chí còn không buồn liếc mắt để tâm đến xác chết kia, phất tay đóng sầm cửa lại, tiện tay khoá chốt, giọng nói lạnh băng, vô cảm.
- Đến gõ cửa trước khi vào còn không làm được, tôi còn giữ lại kẻ vô dụng này làm gì!
Yuki thở dài, nhắm mắt trấn tĩnh, cố bình ổn lại tâm trạng của mình. Dạo này cứ hễ gặp chuyện gì liên quan tới cậu ta và Sakura là cô lại dễ kích động, mất kiểm soát sức mạnh của mình.
Đây đã là người thứ bị giết trong vòng hai tháng vì vô tình bắt gặp Yuki lúc cô đang kích động và làm một số thứ lơ lửng rồi. Cứ tiếp tục thế này không được tốt cho lắm, sớm muộn gì cũng bị lộ....- Cần tôi gọi người mang thuốc đến không? - Itachi liếc qua vết thương trong bàn tay Yuki, lúc nãy mạnh tay bóp nát ly trà nên chắc bị mảnh vỡ đâm xước qua.
- Không cần! Tôi vẫn đủ sức để tự chữa thương.
Bàn tay Yuki phất nhẹ, một làn khói trắng xuất hiện bao bọc quanh bàn tay bị thương, một lúc sau mới từ từ biến mất, để lộ ra một bàn tay lành lặn, không tì vết.
- Lâu hơn trước kia.... - Theo dõi xong cả quá trình, Itachi bất ngờ nói - Sức mạnh của cậu đang yếu đi, Yuki....
Yuki không phủ nhận, thái độ hờ hững không quan tâm.
- Chừng nào còn ở cái thế giới này thì sức mạnh của tôi sẽ còn tiếp tục yếu đi. Cũng chẳng sao, đằng nào cũng có về được Thiên giới nữa đâu.... trừ khi chết....
- Cậu định trở về? - Anh nhướn mày, ngạc nhiên hỏi.
Yuki khinh bỉ liếc nhìn Itachi, không hề che giấu sự coi thường, giễu cợt trong giọng.
- Vẫn tưởng cậu thông minh, xuất sắc thế nào, ai ngờ.... Cậu nghĩ tôi tìm mọi cách để đầu thai xuống được đây, vào trong gia đình này chỉ để chơi chán rồi khi sức mạnh yếu đi thì tự tử để về chắc? Thần kinh!
Itachi ngượng ngùng gãi đầu. Người ta chỉ đoán thôi mà, có cần coi khinh nhau thế không!
Tuy nhiên, Yuki vô tình nhắc lại vấn đề đang cần tranh cãi ở đây, lý do vì sao hôm nay Itachi lặn lội đến tìm cô.
- Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu thả người?
Cô vốn định phũ phàng trả lời là "còn lâu" nhưng bỗng cảm giác được ai đó đang đến, liền chán nản, thở dài thườn thượt.
'Mình còn chưa trả thù cho bõ, con bé này đã vội xông đến rồi.... Tình với chả yêu.... Đúng là nhảm nhí, vô dụng!' Yuki thầm than vãn.
Biểu cảm thay đổi đến chóng mặt của Yuki làm Itachi ngạc nhiên thắc mắc.
- Sao vậy?
- Hừ! Còn sao chăng gì nữa! Thằng em cậu đúng là số may mà!
-???
- Vị "cứu tinh" của nó đang đến rồi! - Yuki cực kì không tình nguyện giải thích - Và khốn nạn thay, người này có sức ảnh hưởng với tôi còn lớn hơn cả cậu!
Itachi đầu tiên là ngu ngơ không hiểu mô tê gì cả, lúc sau mới biết dùng đến não mà suy nghĩ, hiểu ra rồi liền cười hớn hở, búng tay "tách" một tiếng, à lên rõ to.
Cái mặt này làm Yuki cực kì ngứa mắt, cô không hề thương tiếc một đấng soái ca hàng sắp tuyệt chủng, phất tay điều khiển nguyên cả cái ấm trà bay thẳng vào mặt ai đó.....
'Cười đi! Giỏi thì cười nữa đi!'
.....
Đứng trước cánh cửa thép bóng loáng, nét mặt Sakura thất thần, bàn tay đặt trên cửa do dự không biết nên mở ra không.
Đằng sau cánh cửa này là người hại nàng khổ sở gần hai tháng suy nghĩ, hắn đối với nàng là thế nào? Chắc chắn hắn đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim nàng rồi, nếu không vì sao vừa nghe thuộc hạ của chị tả thoang thoảng một người đàn ông bị bắt đến có ngoại hình giống hắn, Sakura đã vội vàng tìm đến đây!Nhưng là nàng không xác định nổi cảm giác trong tim. Yêu? Nàng không dám khẳng định! Hận? Vì sao lại hận?
Tự bản thân Sakura không thể xác định được, vậy thì gặp hắn, hỏi hắn đi! Dường như đấy đã là cách tốt nhất rồi!
Nghĩ vậy, Sakura hít một hơi lấy dũng khí, cánh tay đẩy mạnh cửa.
"Cạch....."
Cánh cửa từ từ hé mở, một mùi máu tanh nồng, mùi ẩm mốc ập vào mũi làm dạ dày Sakura cuộn trào, khó khăn kìm nén cảm giác buồn nôn.
Bên trong phòng tối đen như mực, Sakura phải dựa vào ánh sáng từ ngoài hắt đến mới miễn cưỡng nhìn được.
Mặt sàn nhớt nháp, càng vào bên trong, mùi máu tanh tưởi càng đậm, trái tim Sakura như lơ lửng trên vực. Tại sao lại nhiều máu như vậy, hắn.... có ổn không?
Như để trả lời cho câu hỏi của Sakura, phía trước mắt xuất hiện một người nằm trên mặt đất, đưa lưng lại về phía nàng. Chỉ riêng trên lưng thôi đã chằng chịt những vết thương sâu hoắm vào trong da thịt, có chỗ còn có thể thấy vào tận xương.
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt nàng nhoè đi, sống mũi cay xè, vội vã lao đến, không quản quần áo bị dính bẩn, ngồi phịch xuống cạnh hắn, lật người hắn lại.
Dưới ánh sáng yếu ớt chiếu đến, một gương mặt thân thuộc hiện ra....
- Sasuke.....
Nước mắt bỗng không kìm được tuôn trào thành dòng, hai bàn tay nàng run rẩy ôm lấy mặt hắn, giọng nói nghẹn ngào lay gọi.....
- Sasuke..... Sasuke..... Em đến rồi..... Anh mau dậy nhìn đi..... Em đến rồi đây.....
Làn da hắn lạnh buốt, đôi môi khô rát, tím ngắt lại, gương mặt tiều tụy, đầy vết bầm tím, vệt xước dài còn rỉ máu trên gò má hắn. Trái tim nàng lạnh buốt, đau đớn như bị ngàn vạn mũi kim sắc nhọn cứa vào.....
Kì lạ, rõ ràng người bị thương là hắn, sao nàng lại thấy đau như chính mình là người hứng chịu những vết thương đó.....
Mặc cho Sakura lay gọi thế nào, Sasuke cũng không tỉnh dậy, một dấu hiệu cũng không có. Cũng phải, một người đàn ông dù khỏe mạnh đến đâu, nếu chịu qua cường độ tra tấn dã man, khốc liệt của Yuki thì không chết đã là may mắn lắm rồi.....
Ý thức được rằng với tình trạng này, cho dù nàng gọi đến khản cổ hắn cũng không tỉnh dậy được, bây giờ phải đưa hắn ra khỏi đây đã.
Sakura khoác tay hắn lên vai mình, gắng sức đỡ hắn đứng lên nhưng cứ đi được vài bước lại gục xuống. Cho dù Sakura là người từng học võ thì sức lực nàng cũng không khá lên được bao nhiêu, dìu một người đàn ông to cao gấp đôi mình vẫn hết sức khó nhọc.
Đang lúc nàng loay hoay không biết làm thế nào, bỗng trước mắt xuất hiện một con trăn khổng lồ, miệng đỏ lòm, hàm răng sắc nhọn đủ để nghiền chết con mồi, ánh mắt khát máu, hung tợn.....
Người khác mà gặp cảnh này chắc ngất xỉu rồi cũng nên, còn nàng, phải nói là mừng phát khóc còn không kịp.
- Ana honey!!!Ana vốn đang tính xử lí hai con mồi trước mắt kiểu gì, nuốt chửng, làm xá xíu, không ngờ nghe thấy giọng nói quen quen. Nó cúi xuống trước mặt Sakura, hít hít ngửi ngửi để nhận dạng, rồi thè cái lưỡi đỏ sọc ra liếm mặt nàng một cái, chóp chép miệng nghĩ gì đó.....
'Mùi này quen quen..... Ngọt ngọt, thơm thơm, vị giống đống hoa trong vườn mình lỡ đuôi phá hôm kia, giống cô chủ thật..... Aizzz..... Đáng tiếc cô chủ mất tích năm rồi..... Chán th..... Mà khoan!'
Ana trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Sakura, cái mặt đờ đẫn ra vì kinh ngạc trong giây lát. Sau khi định thần lại, Ana vội vồ đến, cái đầu to tướng cọ cọ vào mặt Sakura làm nũng, lè lưỡi liếm mặt nàng, cười híp cả mắt lại, miệng phát ra tiếng rít mừng rỡ, đến cái đuôi cũng ngoáy tít thò lò không thôi....
- Ừ.... Ta cũng nhớ mày lắm, Ana! Ngoan! Ngoan!
Ana vui đến nỗi cái mặt cọ mạnh quá, đẩy ngã cả nàng ra sau, may mà nó kịp thò đuôi ra làm đệm đỡ nàng. Còn Sasuke không may mắn đến vậy, ngã ngửa ra đằng sau, đầu, lưng va đập mạnh xuống đất, đau đến nỗi làm hắn hôn mê cũng khẽ rên lên.....
Sakura hoảng sợ, vội đỡ hắn dậy, ôm vào lòng mình, ánh mắt tha thiết hướng Ana khẩn cầu:
- Làm ơn, hãy giúp ta đưa anh ấy ra khỏi đây.....
Ana vốn đang hưng phấn vì gặp lại cô chủ, không lằng nhằng gì gật đầu đồng ý luôn, đuôi nhẹ nhàng cuốn cả hai người lại nhấc lên, trườn mình theo đường ra bò đi.....
Ana không những đưa hai người ra ngoài mà còn một mạch đưa hai người đến bệnh viện tư nhân gần nhất, lại còn đặc biệt tốt bụng thẳng tiến vào đại sảnh nữa, giờ thì hay rồi.....
"Áaaaa..... Rắn.... Rắn!!!"
Trong sảnh truyền đến tiếng la hét thất thanh của các bệnh nhân lẫn người nhà, các bác sĩ, y tá,.... Cả đại sảnh hỗn loạn, người người chạy trối sống trối chết, liều mạng chen chúc chạy ra cửa....
"Rầm!!!"
Cái đuôi to tướng của Ana ngang nhiên đập xuống chặn trước cửa, cái mồm với hàm răng như hàm cá mập kèm theo cặp mắt hung tợn bonus thêm thân hình dài lêu nghêu chiếm đến / đại sảnh khổng lồ đã thành công dọa mọi người đứng hình im phăng phắc.
- Có người bị thương nặng ở đây, làm ơn cứu anh ấy được không? - Sakura lên tiếng, lúc này mọi người mới nhận ra có một cô gái đỡ một chàng trai, và cả hai vẫn bình an đứng cạnh con trăn.
Ana quắc mắc nhìn đám bác sĩ kia, cái lưỡi đỏ ngòm như vô ý lè ra một cái.....
- Đây! Đến đây! Đặt anh ta lên cáng đi! - Một bác sĩ thức thời nhận ra ý của con trăn, vội vàng kéo theo mấy người khác chạy đến, nhanh nhẹn thực hiện các thao tác cấp cứu.
Ana hài lòng gật đầu một cái, bỗng dưng quay phắt sang nhìn người phụ nữ đầu tiên hét gọi nó là rắn, hơi há mồm ra, hung ác trừng mắt một cái....
'Bà mày đây là trăn! Rắn cái con khỉ! Bà đẳng cấp hơn rắn nhiều!'
Thấy động tác muốn nuốt chửng người của con nào đó, Sakura hơi vỗ vỗ lên thân nó, nhẹ giọng dỗ:- Ngoan nào, Ana! Không được ăn thịt người, thịt người chán lắm, toàn xương xẩu với các chất độc hại thôi! Về nhà ta cho cưng ăn mười phần thịt bò bít tết thượng hạng nhé!
Ana nghe lời, từ bỏ ý định muốn ăn thịt người. Nó hơi cúi đầu, cọ cọ vào mặt Sakura, ánh mắt nũng nịu, mắt chơm chớp mồm đớp đớp nhìn nàng.
- Được rồi! phần thịt, kèm theo đĩa rau, miễn bình luận!
"Rít...." Ana càng thêm đáng thương nhìn nàng. Nó ghét ăn rau lắm a....!
- No! Phải ăn rau! Không ăn làm sao mà tiêu hoá tốt được! Cấm cãi! Ý kiến ý cò gì nữa là khỏi ăn bít tết, thịt gà nướng cũng khỏi! - Sakura kiên quyết nói, ý chí không hề bị ánh mắt của nó làm lung lay.
"Rít...." Ana cuối cùng đành thỏa hiệp, ủy khuất gật đầu một cái, mặt mày ủ rũ, đau khổ, khác hẳn so với bộ dạng oai phong ban nãy.
Dù gì nó cũng giúp mình như vậy, Sakura thấy nó như vậy cũng không đành lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Ana, buông lời dỗ dành.
- Không khóc, nếu nghe lời sau này cho mày ăn hẳn cả cân tôm hùm, mực tám món, rượu vang nữa nha! Bây giờ về nhà trước nhé!
Cái bản mặt của con nào đó tươi tỉnh cả lên, hớn hở ra mặt, nghịch ngợm liếm mặt Sakura một cái rồi mới ve vẩy cái đuôi, uốn éo về nhà.
Các thể loại bệnh nhân, y tá, bác sĩ, dân chúng đến xem kịch vui...: "....."
Con trăn kia có phải là trăn thành tinh rồi hay không? Còn biết ăn vạ kì kèo thêm bớt như đúng rồi!
Khóc á? Nhìn đâu ra nó khóc! Có mà làm bộ làm tịch, nước mắt cá sấu thì có!
Khẩu vị của trăn cũng tốt ghê! Thích ăn bít tết, cua rang me, mực xào, uống rượu vang cơ đấy! Kén chọn thật!
Vốn nghe người ta nói da trăn dày, không ngờ dày thật! Da mặt con trăn này phải sánh ngang với chiều dài Vạn Lý Trường thành chứ không đùa!
Mà..... dạo này xu hướng chọn nuôi thú cưng của phụ nữ cũng quá ư là..... độc đáo đi.....
Đến cuối, vẫn là nhờ sự thúc giục của Sakura, các bác sĩ mới lấy lại tinh thần làm việc, vội đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Bệnh viện sau cơn hỗn loạn cũng trở lại bình thường.
.....
- Xem nào..... Bệnh nhân bị mất mau nghiêm trọng, cơ thể suy nhược nặng, một vài vết thương bị nhiễm trùng khá nặng dẫn đến phát sốt. Lại ở lâu trong môi trường thiếu vệ sinh dẫn đến vài bệnh về đường hô hấp. Bàn chân phải bị trật khớp, xương ống tay trái gãy đôi, xương ngón tay út tay phải bị chệch, não có dấu hiệu bị chấn thương, cần thời gian theo dõi.....
Nghe bác sĩ trình bày một lèo bệnh trạng của Sasuke, sắc mặt Sakura tái nhợt như tờ, môi bị cắn chặt đến nứt da, trong lòng căng thẳng, lo lắng....
- Bác sĩ..... Anh ấy sẽ ổn chứ?
Bà bác sĩ thở dài phiền não, bỏ kính mắt xuống, lắc lắc đầu.
- Hiện giờ thì không hề ổn chút nào..... Trên người anh ta chằng chịt thương tích, nếu tôi nhớ không nhầm còn có dấu hiệu bị trúng độc nữa.....- Độc? - Sakura sững sờ nhìn bà.
- Đúng! Hình như là bị..... rắn khổng lồ cắn hay thì phải.....
Rắn khổng lồ.....
Có độc.....
Sakura âm thầm nghiến răng nghiến lời, ánh mắt hung dữ, lửa giận bốc cháy ngùn ngụt.
Hừ! Ngoài con trăn kia còn cái gì vào đây nữa! Ana khổng lồ do chế độ ăn hơi bị..... dinh dưỡng..... Còn trăn có độc đơn giản là vì đây là giống lai giữa trăn Anaconda và rắn hổ mang.
Bây giờ thì nàng hiểu vì sao con trăn "tâm hồn ăn uống" này lại vô cớ đến phòng tra tấn rồi, còn làm gì nữa ngoài hành hạ, chà đạp nạn nhân như món đồ chơi! Hèn gì mà lúc gặp nàng tự nhiên thấy nó lau mồ hôi lạnh, có nguyên nhân cả đấy.....
Và, để xử lí con nào đó, Sakura đã bắt nó nửa năm chỉ được gặm rau ăn đậu phụ, động vào một miếng thịt thôi sẽ tăng thời hạn ăn chạy theo cấp số nhân! Dĩ nhiên, đấy là chuyện sau này.....
Bắt gặp vẻ mặt căng thẳng pha lẫn phẫn nộ không rõ nguyên do của Sakura, bác sĩ vội trấn an.
- Nhưng không cần lo, chúng tôi đã cho bệnh nhân buồng thuốc bài trừ chất độc ra rồi. Hiện giờ bệnh nhân đang trong phòng ICU, qua một tuần nữa sẽ chuyển về phòng bệnh riêng.
ICU - Intensive Care Unit: phòng bệnh cho những trường hợp bệnh nặng.
Nghe thế này Sakura mới tạm nguôi giận, tiếp tục hỏi.
- Vậy mất bao lâu nữa mới trở về như bình thường được?
- Hmm.... - Bác sĩ lật lật xem giấy tờ trong tay rồi đưa ra câu trả lời - Sớm nhất chắc cũng phải mất tầm nửa năm....
Thế cũng coi như là khả quan rồi. Chịu qua đợt tra tấn dã man vô nhân đạo của chị suốt hai tháng, không đến nỗi sống thực vật là ông trời đã yêu lắm rồi!
- Có lẽ một tuần nữa sẽ tỉnh, thế này là khá sớm so với bình thường đấy! Thường thì đa số những người được đưa đến trong tình trạng này không sống thực vật thì cũng què chân cụt tay, bị lột một lớp da, lòi dạ dày, chết tươi con đười ươi nha! Bạn trai cô may mắn đấy! Ha ha!!!
Sakura: "...."
Người ta bảo bác sĩ ăn nói khéo léo, ngôn từ của bác sĩ này cũng quá ư là.... máu me đi.... Với lại....
- Bác sĩ, đây không phải bạn trai cháu! - Có một hiểu lầm cần phải được xử lí ngay đấy, ai là bạn gái hắn chứ!
Bà bác sĩ già không cho là vậy, lại nghĩ rằng Sakura đang xấu hổ, liền vỗ vai nàng cười sang sảng.
- Cháu xạo vừa thôi! Cháu nên nhìn cái mặt mình lúc chờ cậu ta ngoài phòng cấp cứu đi! Không phải bạn trai mà lo đến mặt mũi trắng bệch ra như bị người chết à?
- Cháu..... - Sakura cứng họng.
Tuy nàng không thể nhìn biểu cảm trên mặt khi đó nhưng nàng nhớ cảm giác hoang mang, lo sợ khi chờ ở ngoại cửa, không biết lúc cánh cửa kia mở ra, đón chờ nàng là điều gì.....Chỉ cần nghĩ hắn sẽ chết, Sakura đã không chấp nhận nổi rồi.
Sẽ không chết đâu! Chắc chắn hắn sẽ vượt qua được! Nàng tin, tin hắn sẽ không rời bỏ nàng..... lần nữa.....
-------------
Một tuần sau....
- Vào đi! Cháu còn định đứng đó đến bao giờ! Chần chừ nữa là cậu ta ngủ quên luôn bây giờ! - Vẫn là quý bà bác sĩ lần trước, lúc này đang ra sức thúc đẩy ai đó tiến vào.
- Hay là.... để sau khi anh ấy ngủ dậy rồi vào sau.... - Sakura lúng túng từ chối, suýt nữa ăn nguyên một tập tài liệu bay vào mặt.
Quý bà bác sĩ tức sôi máu, không khách khí quát thẳng vào mặt Sakura.
- Mày đùa bác à! Bác mày đứng nói khản cổ ở đây ba tiếng đồng hồ chỉ để nghe mày nói "để sau" thôi á.....
Sakura không nói gì, lặng lẽ chỉ vào tấm biển xanh to tướng chiếm cả nửa hành lang bên cạnh, trên đó ghi: "Đi nhẹ nói khẽ cười duyên. Ồn ào phạt một năm lao động công ích không lương!"
Quý bà bác sĩ: "....." Tại sao bà làm ở đây năm rồi mà lần đầu tiên nhìn thấy cái biển này?
Đặc biệt, câu kia được lặp lại và ghi bằng thứ tiếng khác nhau trên thế giới, bao gồm cả tiếng Ai Cập cổ đại. Không hiểu thằng nào rảnh thế mà còn thừa mực in bằng tiếng Ai Cập cổ đại, chẳng lẽ để cho xác ướp khi nhập viện đọc chắc? Thần kinh!
- A! Còn có cả tiếng người ngoài hành tinh kìa!
Quý bà bác sĩ: "...." Thật à.... =.='
Thấy quý bà bác sĩ đang phân tâm bởi cái bảng, Sakura lén lút xoay người tính chuồn đi, không ngờ.....
- Đứng lại! Định chuồn đi đâu đấy cưng? - Quý bà một tay xách cổ áo sau nàng, dễ dàng nhấc bổng lên.
Sakura: toát mồ hôi lạnh....
- Bây giờ cưng thích thế nào? Nhẹ nhàng tình cảm hay là dùng bạo lực bệnh viện? Hả!!!
....
"Rầm!!!"
Sakura nằm sõng soài trên mặt đất, cánh cửa phía sau bị quý bà bác sĩ đóng "xoạch" lại, ngăn cách phòng bệnh với bên ngoài.
Sakura đúng là khóc không ra nước mắt, tủi thân úp mặt trên sàn. Vốn nghĩ mình trẻ khỏe, oánh nhau với quý và sẽ có cơ may thắng.
Khốn nạn thế nào, quý bà này từng hai lần đoạt huy chương bạc giải võ thuật thế giới. Mà một người đẳng cấp như vậy chỉ trong có vài giây đã hạ đo ván con tép riu như nàng, phũ phàng quẳng nàng vào phòng bệnh, mặc nàng tự lực cánh sinh....
Nếu biết sớm lai lịch của quý bà này, nàng thà tự mình đi vào còn hơn là khinh địch làm liều rồi bị đập cho te tua, thê thảm thế này..... Thật là nhục.....
- Cuối cùng cũng chịu vào à.....
Từ trên giường truyền đến giọng nói khàn đặc pha lẫn ý cười. Sakura ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt như nhìn thằng hề của hắn, nàng ngượng chín cả mặt, vội vàng đứng phắt lên chỉnh chu là bản thân.Sau hơn hai tháng không gặp mà lần đầu tiên nhìn lại nhau, nàng lại trong bộ dạng nhếch nhác đang hôn đất thế này..... Mất mặt quá.... Sao hôm nay toàn gặp phải mấy loại chuyện thế này.....
- E hèm..... Anh.... Anh tỉnh rồi?
- Em còn hỏi.... Mới có hai tháng không gặp em đã bị quáng gà nặng rồi à?
- Anh....!!!
Sakura trợn mắt thở phì phò, cảm thấy một sự xúc phạm không hề nhẹ! Nàng thì lo lắng không biết nên nói gì với hắn, không ngờ mình mới nói được một câu đã bị hắn táng ngay cho cứng họng rồi!
Vẻ mặt quẫn bách, ức chế của Sakura tuyệt đối là liều thuốc bổ cho người nào đó. Hắn mỉm cười ôn nhu, ngoắc ngoắc ngón tay phải gọi nàng lại.
Sakura lì lợm không ra, khoanh tay hất mặt ra chỗ khác. Mắng nàng à, ờ, nàng không ra đấy, làm gì được nhau!
'Cái loại mày chỉ đáng thế thôi! Còn làm bộ choảnh chó gì nữa!' Inner khinh bỉ nói.
'Mắc mớ gì đến mày!' Sakura không chịu thua quát lại.
'Chỉ là tao không đành lòng nhìn mày sỉ nhục độ sang choảnh của loài chó thôi! Loại mày á..... chó nó còn hơn!️️️'
'.....'
- Khụ khụ..... Khụ khụ..... - Sasuke bỗng nhiên ho dữ dội, ho đến mức sặc sụa như phổi sắp bắn ra ngoài.
Thấy vậy, nàng cũng chẳng còn tâm trí nào mà choảnh với chả chó nữa, khẩn trương chạy đến cạnh đỡ Sasuke ngồi dậy, nhanh nhẹn kê gối tựa sau lưng, vuốt ngực hắn, hốt hoảng hỏi:
- Làm sao rồi? Anh có ổn không? Có cần em gọi bác sĩ không?....
Sasuke sắc mặt tái nhợt, chẫm rãi lắc đầu, hắn khẽ nở nụ cười trấn an nàng.
- Anh không sao....
- Nhưng mà.....
- Anh không yếu đến thế đâu.... Em yên tâm.... Với lại....- Nói đoạn, bàn tay phải quấn kín băng trắng nắm lấy tay nàng, siết chặt -.... Anh còn phải khoẻ nhanh thì vợ mới chịu sinh con cho anh chứ, phải không.... vợ?
Mặt Sakura bốc khói, đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa! Tên này đang ốm mà vẫn còn nghĩ ra trò chọc ngoáy nàng, chẳng hiểu hắn có ốm thật không nữa!
Sakura tức đến nghiến răng nghiến lợi chối:
- Ai là vợ anh chứ? Bỏ tay em ra! - Sakura cố giật mạnh bàn tay ra khỏi tay Sasuke, ngoài ý muốn động đến ngón út bị gãy làm hắn đau đến trắng mặt nên đành thôi.
Sasuke nhân cơ hội kéo nàng ôm vào lòng, bất chấp vết thương trước ngực nhói lên.
- Ngoan nào, anh thể hiện tốt như thế vẫn chưa đủ sao.... Chịu qua thử thách của chị vợ thật không dễ dàng gì a.....
Lời của hắn đụng đến nơi mềm nhất trong tim Sakura, cảm giác áy náy lại dâng lên.
- Về chuyện chị làm với anh, em.... - "xin lỗi".
Hai chữ cuối còn chưa kịp nói ra, tay hắn đã che lại môi nàng. Sasuke yêu thương, thâm tình nhìn nàng, ngón tay khẽ vuốt ve gò má ửng hồng, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng như gió xuân vang bên tai nàng.....- Anh nhớ em, Sakura....
Cặp mắt lục bảo bỗng ươn ướt, những cảm giác khác lạ mãnh liệt trỗi dậy. Trước kia, nàng vẫn chưa thể thấu hiểu được những cảm xúc này, giờ nàng hiểu rồi, đó là yêu, yêu cái người đáng ghét luôn thích bắt nạt nàng từ ngày đầu gặp gỡ, cái người luôn thích.... sàm sỡ nàng này, yêu cai người luôn đem đến cho nàng cảm giác thân thuộc, ấm áp này....
- Em.... Em cũng nhớ anh.... nhớ nhiều lắm....
Khoé môi Sasuke càng thêm nhếch lên, chợt, hắn khẽ cúi đầu, mắt khép hờ, môi bạc từ từ rút ngắn khoảng cách đến làn môi anh đào....
Sakura hiểu hắn định làm gì, bật cười nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt lại, hé môi.....
"Xoạch!!!"
Chỉ còn một chút nữa thôi là có ngay một nụ hôn năm giây kiểu Pháp, thế mà đúng lúc này ông trời lại ngứa tay chen ngang!
Cả hai đồng thời quay phắt ra, bắt gặp kẻ phá đám đang đứng sừng sững ở cửa, mặt hai người lập tức một đen một đỏ.
Tại sao..... Tại sao hắn chỉ muốn hôn nàng một cái thôi mà cũng gian nan thế? Hả!???
Sớm không đến, muộn không đến, cứ căn đúng lúc này là sao!???
Mặt Sasuke đen như đít nồi, u ám như trời sắp nổi giông bão. Ánh mắt lãnh khốc, sắc lạnh như trăm ngàn lưỡi dao bắn đến kẻ phá đám.
Itachi lúc bấy giờ đang đần thối đần nát mặt ra, đứng bất động ngoài cửa, biểu cảm như: ""
Anh là nghe tin thằng em trai nằm viện nên đến thăm, ngờ đâu lại phá mất chuyện tốt của nó....
Nhìn thấy mặt thằng em trai như sắp giết mình, Itachi lập tức giơ tay thề thốt:
- Anh xin thề, anh không hề cố ý!!! Mắt anh bị đui, cái gì cũng không thấy, anh đảm bảo luôn! Hai đứa.... cứ tự nhiên như ở nhà đi! - Nói rồi biết ý co giò bỏ chạy, trước khi đóng cửa còn cực trung thực hét vọng vào trong:
"Anh không thấy gì hết! Anh không thấy gì hết! Là lá la....!!!" Rồi nhảy chân sáo đi mất.
Trong phòng, Sasuke chán nản cọ cọ mặt vào má nàng, giọng nói uể oải, thê lương làm sao....
- Sao số anh khổ thế này.... Một nụ hôn sau bao ngay xa cách cũng khó đến vậy à....
Nghe lời than thẩm đáng thương của hắn, Sakura buồn cười, trong đầu bỗng loé lên một suy nghĩ không được.... trong sáng là mấy....
Dưới sự kinh ngạc của Sasuke, nàng bất ngờ ôm mặt hắn, vừa hôn vừa cắn mạnh lên làn môi bạc, ra sức "chà đạp".
- Cho anh đấy! - Rồi mỉm cười toe toét chạy mất, để lại Sasuke một bộ dạng ngơ ngác, ngáo đá, thi thoảng lại cười hơ hớ trong phòng....
Về phần kẻ phá đám ông trời phái đến kia, quý ngài Itachi trong khi đang trên đường chạy thục mạng, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, không thèm nhìn đường nên không lâu sau....
"Binh! Bốp! Rầm! Choang! Xoảng!"
Một chuỗi âm thanh thanh thuý vang lên.
Itachi bị đâm đến choáng váng đầu óc, đã vậy, không biết từ đâu ra một loạt các thứ chai, lọ, kim tiêm, khay inox thi nhau đổ xuống đầu anh.
Nếu là người khác hứng phải đống này e rằng đã ngoẻo luôn rồi, có điều, anh Chồn đây thật xứng với biệt danh "đầu đá". Toàn bộ chai lọ chỉ vừa tiếp xúc với đầu anh đã vỡ tan tành, mui kim tiêm thì gãy làm đôi, cả cái khay Inox siêu bền hàng xịn kia còn bị bóp méo xệch không ra hình thù gì!
Có điều, khổ nhất vẫn là cái người bị anh va phải kia.
- Xin lỗi cô, là lỗi tại tôi! - Itachi ga lăng đỡ cô gái kia dậy, hào phóng nói - Tôi sẽ bồi thường lại gấp đôi, à không, gấp năm lần thiệt hại!
Cô gái kia loạng choạng đứng dậy, xoa xoa cái đầu đau nhức, xua xua tay, ngẩng đầu lên từ chối:
- Không cần đâu, là tôi không.... Itachi?
Itachi nheo mắt nhìn chằm chằm cô, tóc đen, cặp mắt đen to tròn, da trắng, dưới mắt phải có một ruồi. Trông quen quen, giông giống.....
- A! Izumi phải không?