"Xin lỗi vì tất cả những gì ta đã làm với nàng, Sakura.... ta yêu nàng...."
Sakura sững người nhìn hắn, đôi mắt đã ngấn lệ từ lúc nào. Câu chuyện hắn kể như một chiếc chìa khoá mở tung hết cánh cửa căn phòng giam giữ kí ức kiếp trước của nàng.
Nàng hiểu rồi.... hiểu tất cả rồi....
Kí ức, sự thật, thống khổ hoà lẫn như dòng nước lũ chảy xiết dội thẳng vào tim Sakura.
Người ngay trước mắt nàng đây, không sai, chính là người nàng yêu, cũng là kẻ đã ruồng rẫy nàng trong lúc nàng cần hắn nhất, là kẻ luôn sẵn sàng quay lưng lại với nàng, là kẻ không ngại dùng đôi tay đã từng ôm nàng để kết liễu cuộc sống của nàng.....
Vậy mà giờ đây, hắn còn dám nói hắn yêu nàng? Hắn có tư cách sao?
Vết sẹo trên ngực đột nhiên nhói lên, cơn đau dữ dội ập đến, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt làm nàng co người lại, tay ấn chặt ngực để giảm đau đớn hết mức có thể.
- Sakura, nàng làm sao vậy? Sakura!
Sasuke sợ hãi ôm lấy nàng, nhìn gương mặt nàng trắng bệch, cánh môi thâm tím, không ngừng ôm ngực ho ra máu, hắn lập tức bế nàng muốn đi đến bệnh viện.
Điều hắn không ngờ là nàng dù đau đến đầu óc mơ hồ, tay chân yếu ớt cũng cố hết sức né tránh khỏi vòng tay hắn, ngã xuống sàn đá lạnh lẽo như băng.
- Tránh xa.... ta ra.... Đừng dùng đôi tay ghê tởm đó.... chạm vào ta....
Ánh mắt của nàng làm hắn sững người bất động. Đôi mắt đó không còn dịu dàng, tinh nghịch như xưa mà tràn đầy căm ghét, đau khổ, hận thù..... tất cả chỉ dành cho một mình hắn.....
- Ta hận ngươi....
Bỏ lại hắn đằng sau, Sakura gắng sức bám vào bức tường, bước chân chao đảo không vững đi ra khỏi phòng, nàng muốn rời khỏi đây, rời xa khỏi hắn....
Bàn tay áp trên ngực siết chặt, nàng cắn chặt môi, kìm nén lại dòng nước mắt. Thân thể nặng nề, một khối áp lực lớn vô hình đè xuống, trước mắt, khung cảnh bỗng trở nên mờ nhạt rồi hoàn toàn tối đen.....
Trong bóng tối, nàng lần nữa thấy mình đang đứng trên một hồ băng, còn hắn đứng ngay trước nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Trước ngực ướt đẫm, nàng cúi đầu xuống, một con dao cắm trên ngực nàng. Thì ra cái ướt đẫm đấy chính là máu nàng, Sakura nhếch môi, một cười cay đắng, chua xót....
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó, cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo, tuyệt tình của hắn đã đâm xuyên qua tim nàng, cả cơ thể yếu ớt, sức lực bị hút cạn trong chốc lát, chất độc từ lưỡi dao truyền vào cơ thể, giày vò, hành hạ nàng đến tận lúc chết.....
Khi đó, chịu đựng tra tấn thể xác, nàng vẫn kiên cường ôm một tia hy vọng hỏi hắn một câu..... Đối với chàng, ta là gì?
Hắn đã không đáp, chính sự im lặng của hắn đã dập tắt tia hy vọng đó ngay từ lúc nó mới chớm nở. Giây phút đó, nàng mới hiểu được một sự thật rằng mình vẫn chẳng là gì trong mắt hắn, rằng hắn căm ghét nàng thế nào, cho dù nàng có chết hắn cũng sẽ không vì thế mà bố thí cho nàng một câu hay một từ thôi cũng được.....Nhưng mà, nàng không thể khống chết mà yêu hắn mất rồi, yêu đến sẵn sàng tặng sinh mạng này cho hắn..... để hắn cứu lấy thế giới của hắn, cứu lấy người hắn yêu..... chỉ là..... người đó không phải nàng.....
Sau khi trút hơi thở cuối cùng, linh hồn lìa khỏi xác, nàng tưởng rằng mình sẽ được về nhà, về Thiên giới, tất cả mọi đau khổ sẽ kết thúc, nhưng sự thật không phải vậy.....
Chết chỉ là sự khởi đầu cho một nỗi đau khác!
Linh hồn nàng bị hút vào trong con dao đã lấy mạng nàng. Bên trong đó là một nơi lạnh lẽo thấu xương, không gian bị bao phủ trong bóng tối trải dài như vô tận.
Sự trừng phạt cho những kẻ sa ngã như nàng không đơn giản chỉ là cái chết, mà còn là sự tra tấn linh hồn sau khi chết.
Đói, khát, lạnh lẽo, nóng bức, cô đơn, đau đớn là những thứ luân phiên giày vò nàng hàng ngày, hàng giờ, hàng phút, thậm chí đau đớn triền miên khiến nàng dần mất đi khái niệm về thời gian.
Những lúc bị hành hạ, nàng luôn nhớ đến hắn, hắn đang ở đâu? Liệu hắn có tới cứu nàng không?
Chờ đợi, chờ đợi, rồi lại chờ đợi, hàng tỷ năm nàng vẫn ôm mình chịu đựng đau đớn, cô đơn, còn hắn..... hắn chưa từng và sẽ không bao giờ xuất hiện..... Trái tim dần nguội lạnh, tình yêu hao mòn, tàn lụi rồi hoá thành hư vô, chỉ còn lại sự cô đơn, sợ hãi tồn tại trong nàng.....
Đây chính là cái giá nàng phải trả vì đã yêu người không nên yêu, một cái giá quá đắt.....
Rồi đến một ngày, có luồng ánh sáng trắng đầu tiên sau một quãng thời gian vô tận, xuất hiện và đưa nàng ra khỏi nơi tăm tối đó, đến thế giới này, một lần nữa được sinh ra.....
......
Mí mắt chậm rãi nâng lên, ánh nắng vàng ấm áp xua tan đi bóng tối bao phủ trong mắt nàng.....
Nếu không phải cảm giác đau nhói ở tim cùng cơn tê dại toàn thân, Sakura còn tưởng tất cả những gì xảy ra trước đây chỉ là một giấc mơ khủng khiếp.....
Trước mắt là trần nhà màu trắng, mùi thuốc sát trùng nồng đậm trong không khí, nàng là đang ở bệnh viện rồi. Nhưng.... tại sao chỉ bị ngất thôi cũng phải nhập viện?
- Bệnh tim của em tái phát nặng, mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng nguy kịch. May mà cấp cứu kịp thời mới tạm thời giữ được mạng sống cho em.
Sakura không ngạc nhiên khi người này đột nhiên xuất hiện ở đây, ánh mắt không dời trần nhà, khàn giọng hỏi.
- Chị cũng biết?
Yuki không phủ nhận, gật đầu khẳng định.
- Phải! Tất cả mọi chuyện kiếp trước chị đều biết rõ!
- Vậy tại sao chị không nói với em? Tại sao lại để em đến với hắn mà không ngăn cản? - Sakura bất thình lình quay đầu nhìn thẳng vào Yuki, cao giọng chất vấn.
Đối diện với sự tức giận, khổ sở trong mắt Sakura, Yuki chỉ biết thở dài, giọng nói vẫn hết sức nhẹ nhàng, bình tĩnh.- Em đến thế giới này là để bắt đầu cuộc sống mới, trưởng thành như những người bình thường, có một kí ức mới. Bọn chị không rảnh tốn sức làm em quên đi rồi sau này lại giúp em nhớ lại.
- Với lại, cũng không phải chị chưa từng ngăn cản hai người, là em lặn lội tới cứu hắn đấy, nhớ chứ!? Hơn nữa, trong thời gian hắn bị thương, vẫn là em chọn ở lại bất chấp sự phản đối của anh chị!
Đến nước này thì Sakura không nói được gì nữa, im lặng quay đầu nhìn lại lên trần nhà, từ chối tiếp chuyện.
Yuki nhìn biểu hiện của Sakura, trong lòng bỗng có chút bất lực.
- Chị biết những gì em trải qua trong bằng đấy năm không dễ dàng gì. Cho dù hắn có hứng chịu lời nguyền tình ái cũng không đủ chuộc lại lỗi lầm.
Lời nguyền tình ái....
Nghe đến 4 chữ này, ánh mắt nàng có chút dao động nhưng nhanh chóng biến mất.
Tuy vậy, một tia cũng không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Yuki. Chỉ một cái liếc mắt cô đã dễ dàng đọc thấu tâm tình của Sakura lúc này.
Bối rối, khó hiểu, nghi hoặc.....
'Ừm..... Thế thì coi như thằng ranh kia vẫn còn cơ hội rồi.....'
- Em nghỉ ngơi đi, có gì khó chịu cứ ấn chuông báo, đừng có mà chịu đựng. Em hại cả nhà lo lắng cả tháng trời rồi đấy!
- Cả tháng? - Sakura giật mình, nàng hôn mê gì mà đến cả tháng?
- Thế là còn ít đấy! Với tình trạng thê thảm của em, trong quá trình điều trị lại còn xuất hiện nhiều chuyển biến xấu, bác sĩ còn kết luận khả năng tim ngừng đập có thể xảy ra bất cứ lúc nào! Cũng may..... - Yuki dài giọng đầy ẩn ý -..... hắn truyền cho em 700cc máu, còn ra sức mời tất cả các chuyên gia về tim tới, chưa kể một ngày 24/24 túc trực bên giường bệnh.
- Khi vài chuyên gia đề ra biện pháp thay tim, hắn lập tức tình nguyện hiến tim. Và biện pháp này được mọi người thống nhất..... tán thành.
Yuki nói đến đây, tim Sakura như treo lơ lửng giữa không trung, kích động chống tay ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, run sợ lắp bắp.
- Hắn..... Hắn.....
- Chưa chết! - Yuki cười bí hiểm quan sát biểu cảm của Sakura, tiếp lời - Ngay lúc hắn vừa nằm trên bàn giải phẫu, chuẩn bị tiêm thuốc mê thì y tá phụ trách trông coi chạy đến thông báo, ngón tay em bất ngờ cử động, rồi còn nói mớ.
- Bác sĩ sau khi kiểm tra xong thì nói bệnh bỗng nhiên có chuyển biến tốt, ý thức bắt đầu hồi phục, không quá bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Sakura vừa nghe hắn không chết, bất giác thở nhẹ một hơi rồi giật mình trước cảm xúc của bản thân, nhếch môi tự giễu.
Nàng luôn lo lắng, sợ hắn sẽ gặp chuyện không may, còn hắn thì sao? À đúng rồi, hắn lúc nào cũng chỉ mong nàng chết sớm đi một chút thì càng tốt biết bao. Có lẽ bây giờ chịu bỏ ra chút công sức cũng là vì để nàng khi nhớ lại rồi thì chịu buông tha cho hắn, đừng đeo bám làm phiền đến cuộc sống của hắn nữa mà thôi. Nhất định là vậy! Nếu thế thì nàng sẵn sàng toại nguyện cho hắn.- Em muốn xuất viện.
- Vì.....? - Yuki nhướn mày hỏi.
- Em muốn sang Rio.
- Không được!
Yuki còn chưa kịp nói gì, cánh cửa đã bị kéo phắt ra, giọng nói trầm thấp khẩn trương, lo lắng vội vàng xen ngang.
Sakura đưa mắt nhìn ra cửa, bắt gặp khuôn mặt xanh xao, đôi mắt đầy mệt mỏi, quần áo xộc xệch nhiều nếp nhăn, tóc tai lộn xộn. Lần đầu tiên kể từ khi quen hắn nàng bắt gặp hắn trong bộ dáng nhếch nhác này, Sakura vừa thấy ngạc nhiên, vừa thấy đau lòng, khổ sở.
Mới vừa rồi Sasuke đứng bên ngoài nghe hai người trò chuyện bên trong mà như ngồi trên đống lửa. Nhiều lúc hắn kích động muốn xông vào ôm lấy nàng, giải thích tất cả, chỉ là với tình trạng lúc này của nàng, hắn có nói gì cũng bằng thừa.
Hắn có thể nhịn, kiềm chế nhưng chỉ cần nghe tới việc nàng muốn bỏ đi, não như hoạt động theo bản năng, đẩy cửa xông vào ngăn cản, dẫn tới tình huống này.
Yuki lườm lạnh Sasuke một cái, ho khan một tiếng phá bỏ sự im lặng phức tạp này.
- Khụ..... Về chuyện đấy thì tính sau đi. Chị ra ngoài có việc, hai đứa từ từ nói chuyện.
Nói rồi Yuki vơ lấy áo khoác trên ghế, bước ra đến cửa bỗng nghe thấy giọng nói hàm ý mỉa mai của Sakura từ trên giường truyền đến.
- Chị cứ cố ý rời đi như vậy, cẩn thận lúc sau quay lại rồi mất công đi nhặt xác cô em gái này lại khổ!
Lời này ngoài mặt là nói với Yuki nhưng lại như cái tát thẳng vào mặt Sasuke. Ý ám chỉ rõ ràng là để hắn và nàng ở một mình trong phòng thì phòng này sẽ có thêm một người tử vong nữa là nàng.
Đối với sự khiêu khích của Sakura, Sasuke chỉ đứng im đó, bàn tay siết chặt.
- Em nghỉ ngơi đi.... - Yuki lắc đầu thở dài, bỏ lại một câu rồi rời phòng.
Nếu là trong tình cảnh trước đây, có lẽ cô sẽ phải đi nhặt xác em gái thật. Còn bây giờ..... mọi thứ đã thay đổi rồi.
Sau khi Yuki đi, khói lửa chiến tranh càng thể hiện rõ rệt, lan toả khắp phòng.
- Sao vậy, thấy tôi chưa chết nên bất ngờ quá à? - Gương mặt Sakura lạnh te, ánh mắt sắc bén giễu cợt, châm chọc.
- Thật ra cũng không phải là chưa từng chết bao giờ. Xin lỗi vì tôi đã sống lại nhé, làm hỏng hết kế hoạch về cuộc sống mới của anh rồi!
- Cũng xin lỗi vì thời gian qua đã làm tốn thời gian vàng bạc, quý báu của ngài, "hoàng thượng"!
- Đáng lẽ thời gian đó phải để "ngài" dùng với người- ngài- thực- sự- yêu, dùng với con "kỹ nữ" như tôi thật là phí phạm! À nhầm rồi, tôi còn không bằng nổi một góc của "kỹ nữ" cơ mà, tôi "chẳng là gì cả", thật đáng khinh bỉ, phải không?
- "Ngài" giữ im lặng như vậy có phải là không tán thành lời tôi nói không?
- Không sao, tôi hiểu mà! Dù sao một người, không đúng, một "cái thứ" ăn hại, bần tiện như tôi sao có thể cùng suy nghĩ với người thân phận cao quí như "ngài" chứ!
Sakura ra sức nói những lời lẽ đay nghiến, cay nghiệt gián tiếp nhằm thẳng vào hắn. Những lời nghiệt ngã hắn nói với nàng, những gì hắn đã làm với nàng trong quá khứ chỉ trong phút chốc được khơi dậy hoàn toàn. Người ta nói hãy để quá khứ trôi đi vĩnh viễn, không bao giờ quay lại nữa, nàng lại không làm nổi điều đấy. Có những ký ức mà ta dùng cả đời cũng không thể quên được!
Nhưng dù nàng có dùng lời lẽ ra sao, Sasuke vẫn một mực giữ im lặng nhìn nàng.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Sakura đang mắng chửi cũng thấy mất tự nhiên, nhếch môi giễu.
- "Ngài Uchiha", ngài không cảm thấy cứ nhìn tôi như vậy sẽ rất bẩn mắt ngài sao?
- Không! - Hắn bất chợt lên tiếng phủ nhận, chậm rãi bước tới sát bên giường nàng, vươn tay ra....
Sakura lập tức nhích người nghiêng ra xa, theo bản năng né tránh bàn tay hắn, gương mặt biến sắc nhìn hắn.
- Ngài..... Ngài muốn làm gì?
Thấy nàng cảnh giác, sợ hãi tránh mình như ôn dịch, cánh tay hắn cứng lại giữa không trung, môi kéo lên nụ cười khổ.
- Em sợ anh tới vậy sao?
- Sai rồi! Phải là tôi ghê tởm anh, ghê tởm loại người lấy phụ nữ ra làm trò đùa, một thứ đồ chơi như anh!
- Nếu anh nói, anh chưa từng coi chuyện của chúng ta là trò đùa, tình cảm anh đối với em là thật, em có tin không?
- Tôi sẽ tin đó là một lời nói dối hoàn hảo! Cả hai chúng ta đều biết chắc rằng tôi chưa từng là gì của anh, trước đây là vậy và sau này cũng mãi chỉ là vậy!
Không đúng..... Em là người anh yêu.....
Hắn rất muốn nói điều này nhưng cổ họng lại tắc nghẽn không thốt lên lời, hắn có tư cách gì mà nói chứ!
- Anh phải làm gì em mới chịu tha thứ cho anh? - Hắn thu lại cánh tay giữa không trung, khó nhọc lên tiếng.
Sakura cười lạnh, lúc này mới nói không phải là đã quá muộn rồi sao.
- Anh để tôi đi, thề rằng sẽ không bao giờ tìm đến tôi nữa, tôi sẽ tha thứ cho anh!
- Em biết điều đó là không thể mà. Kể cả có chết, anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh!
- Được! Vậy anh không cần chết đâu, để tôi chết là được!
Dứt lời, Sakura nhanh chóng cầm con dao trên tủ, nhảy xuống khỏi giường bệnh, giơ cao con dao, lưỡi dao loé sáng, đâm thẳng xuống ngực mình, hướng vị trí con tim đang đập.....
- Sakura!
- Sakura....
-.....
- Anh biết em chưa ngủ, mở mắt ra.....
Trong bóng đêm, Sasuke nhìn người con gái nằm đối diện đang từ từ mở mắt ra, cặp mắt xanh trong vắt cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn càng làm hắn lo lắng, gặng hỏi.
- Em đã như thế này suốt từ sáng rồi, em cảm thấy không khoẻ chỗ nào sao?
Sáng nay sau khi đi dạo về, Sakura liền trở nên kỳ lạ. Nét mặt phiền muội, luôn tìm cách né tránh, tạo khoảng cách với hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn phảng phất hoang mang, lo sợ làm hắn bỗng dưng cảm thấy thấp thỏm không yên.
- Em ổn.... - Nàng uể oải trả lời, nghiêng người nằm quay lưng lại với hắn.
- Không, em không ổn! - Hắn vươn tay giữ vai Sakura, để cả hai ngồi hẳn dậy, ngón tay khẽ nâng cằm nàng, lo lắng hỏi - Sáng nay em ra ngoài gặp chuyện không vui?
Sakura bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm, không có cách nào nói dối, đành khai thật.
- Thật ra.... cũng không hẳn là chuyện xấu.... Sáng nay..... em có gặp chị....
- Chị em? Yuki? - Hắn nhướn mày, trong lòng có chút bất an.
- Ừm.... Là chị ruột của em.....
Nhận được sự khẳng định của Sakura, bất an trong lòng Sasuke chỉ có lớn hơn chứ không ít đi.
Yuki là ai chứ, là một trong vài người biết được toàn bộ quá khứ của hai người họ, cũng là người có sức uy hiếp lớn nhất đến kế hoạch lấy vợ của hắn!
Nếu mà Yuki đã tìm đến Sakura nói chuyện thì đảm bảo chẳng có gì tốt lành cả.
Sasuke cố đè nén lo lắng trong lòng, tiếp tục hỏi:
- Chị em nói gì với em?
Sakura chần chừ một lúc, rồi cũng quyết định kể lại cuộc nói chuyện giữa chị em nàng cho Sasuke. Lúc nhắc đến câu hỏi kì lạ của Yuki, giọng nàng không che giấu lo lắng, hoang mang, vô tình không để ý đến sắc mặt người đối diện lúc trắng lúc xanh.
Quả nhiên, Yuki đã tiết lộ về quá khứ bọn họ, vậy..... nàng có tin không?
- Em.... nghĩ chị ta có ý gì? - Hắn khàn giọng hỏi, bàn tay có chút run rẩy, trong lòng nơm nớp lo sợ chờ câu trả lời của nàng.
- Em cảm thấy.... chị như đang cố gợi lại cho em về một điều gì đó quan trọng mà em đã từng quên.
- Em hay có những giấc mơ, ảo ảnh lặp đi lặp lại về hai người một nam một nữ mặc trang phục cổ trang. Em không hiểu tại sao mình lại mơ đi mơ lại chỉ xoay quanh cuộc sống bọn họ, trong đó có hai khung cảnh làm em rất sợ, tim cũng bất giác nhói đau....
Sasuke kiềm chế sự hoảng hốt của mình, tay siết chặt hai vai Sakura, mặc dù trong lòng đã biết rõ tất cả nhưng thanh âm không giấu nổi khẩn trương.
- Hai cảnh đó..... như thế nào?
Sakura nhíu mày, nhớ lại cơn ác mộng khủng khiếp hành hạ nàng suốt một thời gian dài, cảm giác khổ sở chân thật đến mức nàng còn tưởng rằng mình chính là cô gái trong mơ đó.- Một cảnh ở trong lòng núi lửa đang sôi sục, nam nhân kia tuyệt tình xoay người đi, trên tay ôm một nữ nhân tóc đỏ, bỏ mặc lại nữ nhân đã từng gắn bó khăng khít với hắn trước kia trong cái lồng sắt rơi xuống dòng dung nham nóng rực..... Trước đó, hắn một câu "Chẳng là gì cả!" không chút may mảy phủi sạch quan hệ trước đây của bọn họ.....
Cả người Sasuke lạnh toát, kí ức qua lời của nàng như sống dậy lại ngay trước mắt. Hắn không quên, làm sao quên được cái ngày hắn máu lạnh quay lưng lại với nàng, mặc kệ sống chết của nàng cơ chứ!
Sakura không nhận ra sự khác thường của hắn, đầu óc lúc này đều đang tập trung vào những "ảo ảnh" đó.
- Khung cảnh thứ hai lại là ở một ngọn núi băng tuyết phủ trắng, trên mặt băng xanh biếc, giữa một cột sáng, nam nhân đó.... tàn nhẫn đâm lưỡi dao sắc bén xuyên qua lồng ngực nữ nhân hắn đã từng bỏ rơi kia.... máu.... có rất nhiều máu.... lênh láng.....
- Đủ rồi! Đừng nói nữa! - Sasuke ôm chặt nàng vào lòng, cảm nhận thân thể nàng từng hồi run rẩy vì sợ, trái tim hắn như bị giày xéo.
Nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, Sakura dần bình tĩnh lại, ánh mắt phức tạp.
- Em từng nghĩ đó chỉ là giấc mơ, một cơn ác mộng không có thật.... cho tới khi gặp anh.... Sasuke.... nam nhân trong giấc mơ của em.... giống hệt anh....
Hắn giật mình, chột dạ, cả người cứng nhắc....
- Vết sẹo bẩm sinh trên ngực em, cũng trùng khớp với vị trí lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim nữ nhân trong mơ.... Ngay cả cảm giác thân thuộc đến khó tả mỗi khi em ở bên cạnh anh trong khi trước đó chúng ta chưa từng biết nhau.....
- Em bắt đầu nghĩ rằng.... đó không chỉ đơn thuần là giấc mơ, ảo ảnh.... cảm xúc chân thật đó như thể em đã từng trải qua tất cả, như thể đó chính là.... ký ức của em....
Sakura khẽ ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt lục bảo hiện lên tia mong chờ.
- Sasuke, anh có mơ những giấc mơ, thấy những ảo ảnh giống như em không?
Có.... Anh có thấy.... Không ngày nào anh không nhớ về nó.... nhớ về sai lầm, hối hận lớn nhất cả đời mình.... nhớ về hồi ức hạnh phúc của chúng ta.... nhớ về em....
Em biết nỗi đau nhất của anh khi lần đầu gặp lại em sau hàng tỷ năm là gì không....
Đó là anh vẫn có thể nhớ em, nhưng trong mắt em, anh chỉ là một người xa lạ.... một người chỉ tồn tại trong giấc mơ hư ảo của em....
Hắn rất muốn nói với nàng như vậy, nhưng không thể.... Hắn biết, chỉ cần hắn thừa nhận, hắn có thể sẽ vĩnh viễn mất nàng, sẽ không có bất kì cơ hội nào khác cho hắn nữa đâu....
Hắn cũng biết, hắn có thể giấu diếm nàng được bao lâu nữa chứ! Nàng đang dần nhớ lại, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.... Khi đó cho dù hắn muốn hay không cũng phải đối mặt....
Nàng sẽ nhớ lại, nhưng không phải lúc này. Giấu được bao lâu thì cứ giấu đi, thay vì lo sợ, hắn sẽ dốc sức làm nàng yêu hắn, yêu đến không thể rời hắn đi được nữa....Hạ quyết tâm, Sasuke mỉm cười ôn nhu, cúi đầu áp môi lên trán nàng, giọng nói ấm áp pha lẫn quan tâm, lo lắng vang lên bên tai nàng.
- Em suy nghĩ quá nhiều rồi, Sakura. Có phải gần đây chăm sóc anh mệt quá không? Có cần anh.... - làn môi bạc khẽ chạm lên vành tai nàng, nhẹ nhàng cắn -....giúp em thư giãn một chút không?
Tai bị hắn trêu đùa như vậy liền đỏ ửng, hai gò má phiếm hồng. Sakura tức giận đẩy hắn ra, yếu ớt trách.
- Em đang nghiêm túc đấy.... Anh có nghe không hả? Này.... ưm....
Đôi môi trượt xuống cần cổ trắng nõn của nàng, để lại những dấu hôn ửng hồng nổi bật. Sasuke không dừng lại, vừa trêu đùa, vừa nói.
- Anh đang nghe, em cứ nói đi....
Sakura phát điên. Hắn cứ như thế này bảo nàng nói bằng niềm à?
- Sa_su_ke!
Nàng điên tiết gằn lên từng chữ một, tay hung ác véo mạnh lên ngực hắn một cái.
Cả người Sasuke cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng. Nàng véo đâu không véo, lại véo đúng phải.... điểm nhỏ nhô lên trước ngực hắn....
Điểm gì hồng hồng trước ngực đàn ông, bà con tự hiểu nhé!^^
Sakura cũng thấy hắn có điều gì đó không ổn, ngọ nguậy trong lòng Sasuke, muốn tránh tay hắn, liền bị hắn quát.
- Ngồi yên!
Sakura lập tức không dám cự quậy, nàng khó hiểu ngước lên, bắt gặp vẻ mặt khổ sở nhẫn nhịn đến toát mồ hôi của hắn, càng thấy kì quái. Bỗng, cảm thấy dưới đùi có vật gì cứng cứng chọc vào....
Hiểu ra, trong phút chốc mặt Sakura hết hồng rồi lại đến xanh lét, rồi cuối cùng chuyển sang trắng bệch. Đầu Sakura căng như dây đàn, nàng run rẩy đầy cảnh giác nhìn hắn.
- Em cảnh cáo trước, anh mà dám.... vớ vẩn gì với em.... em....
- Em làm sao? - Sasuke nổi hứng đùa giỡn, ánh mắt lang sói dọa Sakura chết khiếp, nàng phun ngay ra một câu.
- Em cắt đấy!
Mặt Sasuke xám ngoét, cánh tay siết chặt dưới eo nàng, trừng mắt.
- Em dám!
- Em có gì không dám! - Sakura hất cằm, mặt câng câng không coi ai ra gì - Anh mà chọc tức em cẩn thật em triệt sản anh luôn đấy!
Sắc mặt hắn càng thêm tệ hại, đen kịt như trời sắp nổi giông bão làm Sakura cảm thấy cực kì vui vẻ. Bỗng, hắn cười một cái, một nụ cười làm người ta lạnh sống lưng.
- Anh.... Anh cười gì vậy? - Sakura run sợ lui ra sau, liền bị hắn kéo lại, khuôn mặt ma mị kề sát lại.
- Anh chỉ cười thôi, em làm gì mà trông căng thẳng vậy? Hửm? - Sasuke nhẹ giọng hỏi, nụ cười càng thêm tà ác.
- Hơ hơ.... Em có căng thẳng gì đâu.... Anh.... Anh cười thì cứ cười đi, em phắn đây! Anh.... bảo trọng! - Dứt lời, Sakura không thương tiếc lấy chân dã man nghiến lên.... vật đàn ông của Sasuke.
Rồi trong lúc hắn mặt trắng bệch ôm phía dưới vì đau, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, co giò lên mơ cửa chạy ra ngoài, mặc cho hắn ở bên trong đau đớn gầm lên.- Sakura, em còn dám chạy nữa thì sau này đừng trách anh ác!
Thần kinh, ở lại thì kiểu gì cũng chết! Chi bằng chạy đi biết đâu còn đường sống.
Và thế là Sakura bất chấp tất cả bỏ chạy, cho rằng chạy thì may ra sống, có điều, nàng đã quên rằng đây là đâu, lúc nào!
Xin nhắc lại, đây là bệnh viện, lúc này là giờ đêm!
Chạy được một lúc, Sakura mới dừng lại, dựa vào tường thở hổn hển nhìn xung quanh.
Ban nãy chạy thục mạng nên không để ý, cả hành lang một màu trắng xoá, dài rộng thênh thang không một bóng người, sâu hun hút không thấy kết, ánh đèn trắng le lói, chập chờn hư ảo, tạo một cảm giác rùng rợn, lạnh lẽo.
Sakura nuốt ực một cái, run rẩy đi vài bước. Mùi thuốc sát trùng đậm đặc, không khí heo hút, chết chóc doạ nàng dựng tóc gáy. Cả hành lang im lặng chỉ có duy nhất tiếng bước chân của nàng vọng lại, bỗng.
- Chào cậu!
- Aaaaaa! - Sakura giật mình, khiếp vía hét lớn, đang định bỏ chạy thì cô gái đó bất đắc dĩ nói.
- Đừng sợ, tớ chỉ muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu thôi mà!
Lúc này Sakura mới im mồm, quay lại nhìn cô gái đằng sau. Cô gái tóc đen, mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, nước da có hơi nhợt nhạt, có lẽ là do bị bệnh. Gương mặt cô bầu bĩnh, dễ thương, có vẻ trạc tuổi nàng.
Nhận ra ban nãy mình có hơi quá đáng mà hét vào mặt người ta, nàng vội cúi đầu rối rít xin lỗi.
Cô gái đó mỉm cười, lắc đầu nói không sao cả.
- Xin lỗi nếu đã doạ cậu, tại tớ không biết nhà vệ sinh ở đâu cả nên....
- Không sao, để tớ dẫn cậu đi, tớ biết đường!
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, không khí lúc này mới bớt đi vẻ ghê rợn, u ám.
Qua cuộc trò chuyện, Sakura mới biết cô gái này hoi tên là Rebecca Dawn, người lai giữa gốc Anh và Ý, hiện đang sống ở London cùng gia đình người anh trai.
Nghe Rebecca là người lai, Sakura mừng rỡ nói, nàng cũng là người lai. Ông nội nàng là người gốc Ý chính hiệu, bà nội là người Nhật, cha nàng mang nét Tây đặc trưng, sau này lấy mẹ nàng là người Anh lai dòng máu Pháp, không hiểu sức mạnh của gen thế nào lại đẻ ra ba anh em mặt mũi mang đặc nét phương Đông.
Rebecca cười khen rằng thảm nào nàng đẹp thế, thừa hưởng hết tinh hoa của dòng máu của nước toàn mỹ nhân, soái ca mà. Sakura được khen phổng cả lỗ mũi, cũng đùa lại.
- Cậu cũng là mỹ nhân mà, ai lấy được cậu sau này chắc phải mỗi ngày tự hào về vợ lắm!
Nụ cười trên môi Rebecca cứng lại, vẻ mặt bỗng ảm đạm, phảng phất u buồn.
- Ừ, hy vọng là vậy....
Đến trước cửa nhà vệ sinh, Rebecca dừng lại cảm ơn Sakura, rồi nhờ nàng một việc.
- Nếu sau này cậu đến Rio, có gặp một người đàn ông phương Đông tầm tuổi, tóc dài màu vàng, mắt xanh, họ là Vasconcellos, tên là.... - Rebecca khựng lại trong giây lát, ánh mắt sửng sốt.- Sao.... Sao vậy? - Sakura thấy cô có vẻ không ổn, tò mò hỏi.
- Không sao.... - Đôi mắt màu xanh biếc của Rebecca đầy lưu luyến, ưu thương nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng đến phương xa, cô lặng lẽ nở một nụ cười chua xót.
- Nếu có gặp người đó, hãy giúp tớ chuyển lời này đến anh ấy.... "Hãy quên em đi, sống thật tốt, thật hạnh phúc, sống cả phần của em nữa...."
Sakura chết lặng, nụ cười của cậu ấy, giống hệt nữ nhân trong giấc mơ của nàng.... trước lúc trút hơi thở cuối cùng, nữ nhân đó cũng cười như vậy....
Sakura đột nhiên có dự cảm không lành, đưa tay muốn chạm vào vai cô, nhưng.....
- Rebecca, cậu.... - Sakura kinh hãi nhìn bàn tay xuyên qua thân thể cô, không thể tin được ngước lên nhìn Rebecca, sắc mặt trắng bệch.
Rebecca vẫn cười tủm tỉm, giỡn:
- Cậu có vẻ rất sợ ma nhỉ......Hồi còn sống, tớ cũng sợ ma lắm nha!
Sakura hoá đá, sống lưng lạnh toát, mặt tái như tờ, mắt trợn trắng.
Rebecca buồn cười nhìn biểu cảm của nàng, khẽ nói.
- Veronica, rất vui được làm quen cậu. Anh trai cậu kể rất nhiều về cậu đó!
Thân ảnh của Rebecca dần trở nên trong suốt, rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất ngay trước mắt Sakura.
Nàng.... Nàng còn chưa nói tên mình cho cậu ấy.....
Cũng cùng lúc đó, trong một căn phòng bệnh tại đây, một tiếng "bíp" dài phát ra từ máy theo dõi nhịp tim. Trên màn hình, nhịp tim hiện lên chỉ còn là một đường thẳng....
Một sinh mạng đã rời đi đến thế giới khác....
Khi Sasuke tìm đến, Sakura đứng bất động tại chỗ, mặt mũi nàng tái nhợt, rõ ràng là đã bị dọa cho sợ mất hồn.
Nghe thấy giọng Sasuke, nàng mới miễn cưỡng nhúc nhích được, người run như cầy sấy, chậm rãi quay đầu nhìn hắn.
Nào ngờ, mặt mũi còn chưa nhìn rõ, nàng chỉ thấy đúng bộ tóc đen, trang phục bệnh nhân trắng muốt, nước da trắng của hắn.... trông không khác gì Rebecca ban nãy.....
"Bịch!"
Sakura lập tức ngất xỉu trên sàn....
.....
Ngày hôm sau, Sasuke vì lo nàng ở bệnh viện sẽ xuất hiện tình trạng như đêm qua, đành xuất viện sớm hơn so với dự định. Đằng nào hắn cũng khỏe rồi, ở đây cũng chẳng để làm gì, lại còn suốt ngày bị làm phiền đúng lúc phong thủy nhất! Vẫn là về nhà tốt nhất!
Sakura sau khi tỉnh lại thần kinh đã ổn định hơn, nàng vẫn luôn cho rằng chuyện gặp gỡ cô gái hôm qua chỉ là một giấc mơ, cho đến khi....
- Sasuke, anh đọc lại cho em, chữ trên này ghi gì? - Sakura mặt xanh lét chỉ vào tấm bảng tên trên tường ngoài phòng bệnh.
Sasuke nhíu mày khó hiểu, Sakura đã bắt hắn đọc đi đọc lại dòng chữ này lần rồi đấy.
Vốn cả hai đang trên hành lang đi ra thang máy xuống tầng hoàn thành thủ tục xuất viện, bỗng nhiên nàng kéo hắn lại dừng trước một căn phòng bệnh trống, rồi căng lòi mắt ra, mồm há hốc, biểu cảm khiếp sợ nhìn dòng chữ tên bệnh nhân ghi trên tấm biển trước cửa phòng.
Qua một lúc đờ đẫn nhìn đến suýt rơi cả tròng mắt, Sakura run rẩy kéo tay áo hắn, bắt hắn đọc thành tiếng cái tên trên tấm biển kia.
Và đây là lần thứ .
- Rebecca Dawn. Cần anh đánh vần từng chữ cái không?
Sakura mặt trắng nhợt gật đầu.
- R-E-B-E-C-C-A__D-A-W-N. Được chưa?
Sakura không có phản ứng, tiếp tục dán mắt vào tấm biển, sắc mặt không hề tốt lên chút nào, chỉ có tệ hại hơn.
Hôm qua lúc hắn tìm thấy Sakura, nàng cũng có biểu cảm y như thế này, hại hắn cả đêm hoảng sợ, lo lắng không thôi.
Bây giờ nghe đến cái tên xa lạ này, nàng lại thành ra thế này, bảo hắn bình tĩnh sao được.
Vệ sĩ bên cạnh nhận được ánh mắt của ông chủ, liền túm lấy một cô y tá đi ngang qua, giọng lạnh băng tra hỏi:
- Bệnh nhân ở phòng này đâu rồi?
Cô y tá nhỏ bé bị vệ sĩ to cao dọa cho hãi hồn, lắp bắp trả lời.
- Bệnh.... Bệnh nhân phòng này là cô... cô Dawn đã qua đời vào nửa đêm qua.... Sáng.... Sáng nay gia đình đã.... đã đưa đi an táng rồi....
Nửa đêm....
Sakura âm thầm nuốt nước bọt....
Hôm qua cô gái đó cũng tan biến ngay trước mặt nàng vào..... nửa đêm hôm qua....
- Sakura, em làm sao vậy? Thấy chỗ nào không ổn? - Cảm thấy cơ thể trong lòng run lên bần bật, Sasuke khẩn trương hỏi, tay vỗ lưng trấn an nàng. Sakura của hắn sao đêm qua trở về cứ như gặp ma thế này?
Sakura nào còn tâm trạng để ý đến hắn nữa, giãy khỏi vòng tay hắn, vồ lên túm cổ áo cô y tá, dồn dập truy hỏi:
- Có.... Có ảnh Rebecca Dawn không?
Cô y tá nước mắt ròng ròng lắc đầu như điên. Tại sao mới sáng đi làm cứ bị khủng bố liên miên thế này? T-T
Người vệ sĩ kia thấy vậy không nói không rằng rời đi, lúc sau trở lại trên tay cầm theo một tập hồ sơ bệnh nhân, bìa có ghi: "Rebecca Dawn", cung kính hai tay đưa cho nàng.
Cánh tay Sakura run rẩy tiếp lấy, khẽ mở ra, đập vào mắt là tấm ảnh chụp một cô gái tóc đen mắt xanh nở nụ cười rạng rỡ, không hề giống cô gái tối qua vì..... căn bản người đều là một người.
Về phần biểu cảm của Sakura, chỉ có thể tả ngắn gọn thế này: nhìn ảnh, hoá đá, nhìn Sasuke, cười một cái, sau đó..... thực tế là không có sau đó.
Vì não ai đó bị khủng hoảng không nhẹ nên lập tức ngưng hoạt động tạm thời. Từ đó dẫn đến tình trạng bất tỉnh nhân sự hiện nay.....
Sau vụ này Sakura có thể rút ra bài học để đời. Đừng dại chạy lông nhông ở ngoài giữa đêm, cho dù có tức người yêu đến thế nào đi nữa thì cũng không được phép bỏ nhà đi bụi. Trên hết, phải xác định ý chí nếu sau khi chiến tranh thất bại: một là anh đi, hai là anh để lại hết tài sản cho tôi rồi đi, chọn một trong hai, miễn mặc cả! ^^