Phương Hà nhìn người áo đen từ trong động tập tễnh bước ra, trêи tay là một đống rắn đủ loại màu sắc lúc nhúc bò trườn, trong nháy mắt da gà từ chân xông thẳng lên đỉnh đầu, chuông báo động của học bá vang lên, Phương Hà như bôi xà phòng dưới chân "xoạt" một cái trốn ra sau lưng Vạn Phúc.
Sự thật chứng minh học bá ngầu soái của chúng ta sợ bò sát, nhất là cái loại uống éo quắn quéo: RẮN!!
Vạn Phúc bất ngờ bị đưa ra làm bia đỡ đạn như bị keo da trâu dính dưới chân, cứng ngắc người không dám cử động. Khổ thân thằng bé, ở sau là Phương Hà, phía trước là nhị ca (đã từng), lùi một bước có khả năng sẽ bị ông nội treo lên cây đánh, nhưng nếu tiến lên thì bầy rắn bảy sắc cầu vồng của nhị ca (đã từng) cũng không phải giun đất.
Chí làm trai chưa cưới được vợ đã bị hai người đàn ông....đệt...
Bậy bạ quá!!...
Nhưng tốt xấu gì thì ông nội Phương Hà cũng có nhan sắc như mặt trời ban trưa.... xin lỗi, Vạn Phúc ít học, tả như vậy thôi, quý vị có thể tự tưởng tượng...lưu ý mặt trời ở đây là nói ví von chứ không phải cháy khét lẹt đâu nhé...
Mà nhị ca thì dung mạo bình thường, ừm, mặt trời so với bình thường đương nhiên chọn cái đầu tiên, Vạn Phúc tự thấy mình là thằng cháu nội hiếu thảo nhất đời này rồi, không phải ai cũng bán mạng cho ông nội hờ mới nhận hôm qua đâu!
Nhưng vì chủ nghĩa cái đẹp! Tráng sĩ ra đi không hẹn ngày về!!!!!!
Thế là Phương Hà còn chưa kịp điều chỉnh lại tinh thần chuẩn bị dùng lại skill "Ẩn thân chi thuật" và "Vịnh Xuân Quyền" thì đã thấy Vạn Phúc hét lên một tiếng như đà điểu đâm đầu xuống đất, lấy khí thế "ông nội là thiên hạ của cháu" xông về phía tên...xà tinh kia,...Khoảnh khắc đó Phương Hà thậm chí có ảo giác cậu ta mọc thêm một đôi cánh nha.
Quá soái!
Vừa cảm phục tinh thần xây dựng nên hình tượng của Vạn Phúc thì giây tiếp theo cậu ta đã vấp phải cục đá bên đường ngã lăn ra đất đập đầu xuống, bất tỉnh nhân sự.
"...."
Phương Hà cảm thấy uổng phí hai chữ "Quá soái" của mình, may mà chưa thốt ra khỏi miệng...
Và thế là Vạn Phúc bất tỉnh, chỉ còn lại một mình Phương Hà đứng "trơ trọi giữa đất trời", cậu tỏ vẻ thân làm ông nội, thằng cháu chưa báo hiếu đã tự đập đầu xuống đất như đà điểu, lại phải để ông nội này đích thân ra tay.
Lợi ích của việc vừa tỉnh lại thì phát hiện mình ở thế giới tu tiên, còn có skill ngầm chính là bị người ta dí súng mà rượt đuổi..... Mặc dù đây không phải súng mà là rắn.
Hay thật, biết thế đêm qua khi đánh cả hai tên vào tường thì cậu nên cho mỗi người một cái cùi chỏ mới đúng, nhưng đã quá muộn rồi, người ta đã tỉnh lại, còn ôm theo một đống rắn lúc nha lúc nhúc nhìn mà ớn lạnh, học bá Phương Hà tỏ vẻ buồn nhưng không nói...
Kẻ kia cười lên, nhưng có lẽ do cười hăng quá nên đụng đến vết thương sau lưng do va đập với vách tường, gã đưa tay bịt miệng ho một trận sau đó mắng "Chết tiệt" một hồi rồi không nói gì nữa mà chỉ hướng ánh mắt u ám căm phẫn nhìn vào Phương Hà, hai tay đưa lên, đám rắn từ trong ống tay áo đen tuyền của gã như mưa mà trút ra hướng đến Phương Hà mà ập đến.
Học bá Phương Hà hai mắt tóe ra lửa đứng nhìn đám rắn đủ màu dần tiếp cận mình, còn có tiếng cười nói của tên xà tinh kia cơ mà xin lỗi cậu không nghe, nhưng đứng trơ mắt nhìn một hồi rồi không hiểu sao Phương Hà tự dưng trưng ra vẻ mặt poker như lâm đại địch nhanh như chớp co giò chạy, lại tiếp tục chạy chạy chạy, đừng hỏi cậu tại sao không dùng "Ẩn thân chi thuật", cậu con mợ nó cũng không biết tại sao lại không dùng được đâu, đứng cả buổi trời đề khí tĩnh tâm mà cả cái móng chân cũng không tan ra được, ngay đến cả" Vịnh Xuân Quyền" cũng bỏ nhà đi bụi luôn rồi!
Thanh xuân nơi mình tôi chạy đua với rắn!!!
"Sao vậy Sát Ly,khí thế tối qua đi đâu hết rồi, không phải hăng say lắm à, sao giờ rụt đầu chạy rồi?"
Phương Hà giữ mặt lạnh không thèm trả lời.
Xin lỗi, thở không nổi, chạy mệt lắm, xin cảm ơn...
Kẻ kia vẫn giữ tinh thần "không nói sẽ chết" liên tục, hưng phấn nói tiếp:
"Sao nào Sát Ly ? Có phải cảm thấy kinh mạch ngay cả một dòng linh khí cũng không thấy đúng không? "
"...."
"Haha, chỉ biết chạy, Sát Ly ngươi kiêu ngạo một đời như vậy cuối cùng lại bị một kẻ mà ngươi không coi ra gì rượt đuổi đến chật vật như vậy..."
Liên tục cứ Sát Ly này Sát Ly nọ, Sát Ly đến mức trực tiếp thổi phồng chỉ số phẫn nộ của bạn học Phương Hà, cậu là học bá- nhưng học bá không có nghĩa là phải học cách nhẫn nhịn trong đó nha
"Sát Ly là thằng cháu ngoại nào? Ông đây bà nó có tin đệt chết thằng mặt rắn mày không hả??"
"...."
Một trận im ắng...
Mặt rắn trước lời nói của Phương Hà phút chốc ngây người ra, sau đó như trời đánh thánh đâm mà đỏ mặt.
Phương Hà:"..."Chotto a minute!!??? Ủa gì vậy?! Sao lại đỏ mặt!!!!!!!???
Tiếp theo là một câu đáp trả của đối phương khiến Phương Hà tại đây, chính nơi này, trêи ngọn núi này- muốn nhảy vực !
"Ngươi...không ngờ ngươi lại muốn...muốn đệt ta...sao trước giờ ngươi không nói sớm...hại...hại ta hiểu lầm ngươi bao lâu nay..."
Phương Hà biểu cảm Poker face nhìn gã ...
Mặt Poker
Chotto a minute!!!!!!!!
Theo quá trình đỏ mặt thẹn thùng của mặt rắn, đám rắn cũng từ từ thối lui, chậm rãi lùi về bên cạnh gã rồi nối đuôi nhau chui vào trong ống tay áo...
Mô Phật...
Phương Hà cảm thấy kinh sợ...
"Tr...trước giờ ngươi...không nói, ta cứ tưởng ngươi khinh thường ta,...ta...ta ngu muội, nhất thời bị...bị kẻ ác mê hoặc...từ yêu sinh hận...cũng may ngươi không chết...Suýt nữa, Bạch Liên ta đã làm lỡ ngươi..."
Nghe cái tên là biết không phải loại tốt lành gì rồi...
Phương Hà đứng ngốc một hồi bỗng dưng đưa tay tát vào mặt mình một cái...
Cái tội miệng tiện này...
Bạch Liên nhìn cậu tự tự tát mình nhất thời sợ hãi, làm gì còn vẻ ác độc cay nghiệt lúc thả rắn cắn người lúc nãy nữa, gã dùng ánh mắt long lanh lấp lánh thương tiếc nhìn Phương Hà như trân bảo, chân bước đến định bụng an ủi Phương Hà:
"Ngươi đừng tự trách, là do ta sai..."
Phương Hà như lâm đại địch đưa hai tay ngăn về phía trước, hét lên:
"Đừng có qua đây!!!"
"Ngươi...sao vậy"vẫn tiếp tục bước qua
"Ngươi còn dám bước thêm một bước nữa ông đây liền nhảy xuống cho ngươi xem" Phương Hà bất tri bất giác đã đi đến mép vực từ khi nào....
Bước chân của Bạch Liên liền dừng lại. Lúc này tình cảnh của hai người hết sức kì dị, một người lúc nãy thì như đánh tiết gà, điên cuồng thả rắn nháy mắt thì cuống cuồng như tiểu nương tử, một người thì nhân sinh không còn gì nuối tiếc chỉ muốn về với vòng tay của mẹ yêu...
Thế nhưng kì tích đã xảy ra, mà thằng cháu Vạn Phúc chính là kì tích của bạn học Phương Hà:
"Ông nội!! Cháu đến cứu giá đây!!"
Hóa ra thằng cháu này vẫn còn có hiếu lắm, không biết từ khi nào đã bò đến sau lưng Bạch Liên, đưa tay túm chân gã, lòng bàn tay tiếp xúc với cổ chân sáng lên ánh sáng bạc, một trận đồ nho nhỏ hình long phượng lóe lên sau đó tiến vào chân Bạch Liên, mấy giây sau chỉ nghe "Bùm" một tiếng, Bạch Liên như heo bị chọc tiết ngã lăn quay ra đất ôm cổ chân bị nổ chỉ còn một nửa,...Cháu nội ra tay thật tàn nhẫn nha...
Vạn Phúc đứng dậy, nhanh nhẹn tránh đi hai, ba con rắn tấn công đến, sau đó chạy về hướng Phương Hà.
Phương Hà sớm đã ném đi vẻ mặt Poker, hào phóng tặng cho Vạn Phúc nụ cười sáng chói mù mắt chó, Vạn Phúc được sủng mà sợ, suýt chút vấp chân ngã thêm một lần nữa
"Ông nội thấy sao!?"
"Giỏi lắm! Không hổ là cháu nội của học bá"
Dù không hiểu học bá là gì nhưng Vạn Phúc vẫn rất vui vẻ nha, chưa từng ai khen cậu một cách thoải mái không miễn cưỡng như vậy.
Người trong gia tộc ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu, vậy thì nói gì đến một lời khen thật lòng của người ngoài, mẫn cảm một chút liền nhận ra những lời nói đó chẳng qua chỉ là nể tình cái danh công tử gia tộc lớn thôi...
Nhưng Vạn Phúc không muốn nghĩ nhiều, cậu bây giờ là "người đã chết" trong gia tộc, lập được cái bia mộ thì tốt, không thì thôi...ông đây sắp bung lụa cùng ông nội ruột mĩ nhân rồi ahahaha
"Cậu cười gì vậy?"
"A?...haha, cười gì đâu"
Ngại quá lỡ cười ra tiếng mất rồi...
"Ngươi...Chết tiệt, Vạn Phúc ngươi dám làm vậy với ta, có phải muốn chết hay không?"
Vạn Phúc bị tiếng rống giận của Bạch Liên làm một phát hết hồn, cậu xoa xoa tim nhe răng cười với gã, nói:
"Ta làm nổ càn khôn trận trêи chân ngươi rồi, ngươi thả rắn ra được chắc"
Bạch Liên sững sờ, hai mắt trừng đến mức sắp lòi ra khỏi hốc, lại tức giận gào lên:
"Sao ngươi biết càn khôn trận dấu dưới chân ta?!"
Vạn Phúc nhún vãi nói:"Thật ra thì cũng không có gì khó..."
Bạch Liên nhịn đau chờ Vạn Phúc nói tiếp.
"Nhưng sao ta phải nói cho người hả, Nhị ca?"
Bạch Liên tức bay màu, ôm chân lăn qua lộn lại trêи đất mãi không đứng dậy được, chỉ có thể mắng chửi:
"Chó Vạn Phúc, ai là ca ngươi, Bạch Liên ta không có thứ đệ đệ như ngươi!"
Vạn Phúc:"Thì cũng đâu phải ruột thịt"
Bạch Liên"...."
Phương Hà âm thầm cho Vạn Phúc một ngón tay cái, hay lắm huynh đệ, nói đã đúng lại còn nói to!
"Sát Ly! Sao ngươi không làm chủ cho ta...hức"
Bạch Liên hung thần ác sát lúc nhìn Phương Hà lại là vẻ mặt như vợ xa chồng lâu năm, rưng rưng nước mắt, Phương Hà-học bá-tâm không dính giữa dòng đời vạn thính cho hay:
"Xin lỗi, Sát Ly là ai tôi không biết"
Cậu quả không biết đó là ai, học bá không biết nói xạo đâu nha
Bạch Liên khóc lóc gào lên:"Ngươi lấy gì chứng minh mình không phải Sát Ly?"
Phương Hà lưng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu nhìn trời ngạo nghễ nói:
"Tôi-tại đây xin nói thẳng với...vị huynh đệ này, Sát Ly không phải là tôi, nếu như nói dối liền bị sét đánh..."
Chưa nói xong đã bị Vạn Phúc đẩy ngã lăn quay ra đất, ngay sau đó một tia sét lấy khí thế chín trâu hai hổ bổ xuống nơi hai người vừa đứng.
NÀ NÍ ĐỜ PHẮC?!
"Hahaha, ngay cả ông trời cũng công nhận ngươi là Sát Ly, ngươi chối bỏ không được hahaha!!"
Phương Hà rất muốn đi qua đấm cho gãy cái mũi của Bạch Liên đi, đồ quỷ này thế mà còn cười được, cậu suýt chút nữa là thành thịt nướng rồi mà còn cười!!
"Ông nội! Người làm gì thì làm chứ sao lại đi thề những chuyện nguy hiểm như vậy!! Không lẽ ngay cả tên mình ông nội cũng không nhớ?"
Vạn Phúc vừa nãy cũng suýt bị sét bổ chung với Phương Hà, bây giờ tim vẫn còn nằm trêи cổ họng mà nhảy, sợ đến xanh người!
"Ừ"
Vạn Phúc:"...gì cơ?"
Phương Hà nói:"...tôi không biết..."
Vạn Phúc:"...ông nội quên chuyện khác thì được...chứ ngay cả tên mình cũng..."
Phương Hà ấm ức lắm, ai biết cái gì đâu, tự dưng tỉnh dậy thấy mình tên Sát Ly thì đứa nào thấm nổi, còn có cậu tên Phương Hà nhưng thế quái nào ông trời lại cho thiên lôi xuống đánh cậu chứ?! Buồn ghê gớm á trời!!
"Thật thú vị, Sát Ly của chúng ta cũng có ngày tàn tạ đến như vậy"
"Sư tỷ!" Bạch Liên vui mừng hô lên
Người mới đến là một nữ nhân rất xinh đẹp, quần áo phong phanh mặc như không mặc của nàng ta lộ ra vẻ nóng bỏng của cơ thể, chỗ nào cần che thì che còn lại đều đung đưa trong gió quả thật hấp dẫn đàn ông vô cùng,...tiếc một cái ở đây có đàn ông, nhưng một người thì phát hiện mình hứng thú với sáu múi-học bá Phương Hà , một người thì thần kinh thô chỉ thích người thanh lịch-cháu nội của học bá Vạn Phúc.
Nữ nhân này ăn mặc đã thiếu vải, còn rất không có tiết chế mà hạ từ trêи trời hạ xuống, suýt chút cháy hỏng mắt hai thiếu niên... Vạn Phúc như trai tân chưa nếm mùi đời, hét lên như thiếu nữ bị ác bá sàm sỡ đưa tay che mắt lại, còn rất hiếu thuận đưa tay còn lại che mắt Phương Hà.
Nữ nhân này-Điệp Cổ nhìn một màng trước mắt không nhịn được mà giật giật khóe miệng, nàng tự nhận mình là người rất có mị lực, bao nhiêu kẻ đổ rạp dưới chân nàng bất kể nam nữ, nhưng hai tên này có khác gì nhìn nàng thành quỷ quái yêu ma đâu, còn lấy tay che mắt?!
"Nô gia có xấu xí đến mức khiến hai vị phải che mắt như vậy không. Nhất là ngươi đó A Ly, ngươi còn thấy nô gia khỏa thân rồi, làm gì phải ngại chứ"
Điệp Cổ cười duyên ném cho Phương Hà một cái mị nhãn, kết quả là bị Phương Hà trưng cái bảng mặt Poker ra dọa cho hết hồn.
"Xin lỗi, A Ly gì ở đây, mấy người tìm nhầm người rồi"
Bạch Liên uất ức la lên:
"Ngươi quên mình vừa bị sét đánh sao!"
Phương Hà nheo mắt, bí hiểm mà nhìn Vạn Phúc, Vạn Phúc vừa nhìn liền biết Phương Hà muốn ra tay diệt khẩu cái đóa bạch liên dỏm đó liền cười ra dấu "ông nội yên tâm", sau đó hất tóc cười nham hiểm đi về phía Bạch Liên...tiếp đến là một màng đầu độc tâm hồn trẻ thơ cùng tiếng la hét đã được tự động giảm âm của bộ não học bá Phương Hà.
Vạn Phúc sau khi thưc hiện vương lệnh của ông nội xong xuôi, xoa xoa tay quay về đứng bên cạnh Phương Hà, vẻ mặt cậu ta thỏa mãn chẳng khác gì vừa làm chuyện đổi trụy xong đã thành công thay đổi ấn tượng của Phương Hà một cách sâu sắc.
Điệp Cổ nhìn hiện trường vụ án "chao ôi!" một tiếng như đáng sợ lắm nhưng thật ra nó giả tạo chẳng khác gì silicon là mấy...
"A Ly quay về với nô gia đi, tất cả những sai lầm trước kia chúng ta đều xem xét mà giảm nhẹ hình phạt cho ngươi..."
Phương Hà ngây lập tức cắt lời ả:
"Quay về đâm cho vài nhát nữa rồi tha hả?"
Điệp Cổ sững sờ một chút, sau đó nói:
"Làm gì tàn nhẫn đến vậy"
Phương Hà nhún nhún vai, nói:
"Mặc kệ mấy người chứ, A Ly, Sát Ly cái gì đó tôi không biết, tại sao lại bắt tôi về với mấy người chứ"
Điệp Cổ cười cười, nói:
"Dù ngươi không nhớ cũng phải trở về, ngươi là người của chúng ta, còn từng là một lãnh đạo, ngươi nghĩ ai sẽ dung thứ cho ngươi?"
"Có là lãnh đạo cũng là lãnh đạo tốt nhất trong cái hang ổ của các ngươi, ta ở trong đó lâu như vậy chưa bao giờ nhìn thấy ông nội...Sát Ly xuất hiện hay đi theo làm đủ việc ác với các ngươi" Vạn Phúc rất có nghĩa khí mà ra mặt thay cho Phương Hà.
Điệp Cổ khinh thường nhìn Vạn Phúc:"Tiểu lâu la đâu ra, nói năng hồ đồ như vậy, y không tự tay giết chẳng lẽ không thể sai đệ tử đi làm sao?"
Vạn Phúc liền bắt chước theo vẻ mặt Poker của Phương Hà, nói:
"Ông đây không tin mụ phù thủy như ngươi không nhìn ra, khí tức trêи người ông nội khác hẳn với ngươi nhiều lắm, không có hôi hám đẫm máu như ngươi đâu, đồ đàn bà lăng loàn!"
Phương Hà vỗ tay cho sự thẳng thắn của bạn học Vạn Phúc!
Hai chữ "lăng loàn" thành công gãi trúng vảy ngược của Điệp Cổ, nụ cười trêи môi nàng ta chùn xuống, bày ra vẻ mặt đáng sợ như la sát
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì?"
Mùi huyết tinh từ người nàng ta tràn ngập trong không khí, đậm đặc đến mức ngưng tụ thành mặt quỷ, oan hồn, chúng kêu la gào khóc bao vây xung quanh Điệp Cổ, ả ta nghiến răng phát ra tiếng "kèn kẹt", nhìn chằm chằm về phía Vạn Phúc như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Thế nhưng khi nhìn đến Phương Hà đứng bên cạnh, ả lại có chút chần chừ, nhưng Vạn Phúc biết sớm muộn gì ả cũng tách cậu ta ra khỏi ông nội được nên sớm đã nghĩ ra một cách...
"Ông nội"
"Sao?"
"Nhảy vực không?..."
"Hả?"
Phương Hà chưa kịp suy nghĩ gì thì Vạn Phúc đã nắm tay cậu, lôi cậu chạy ra phía sau, thành công né được huyết khí kinh tởm của Điệp Cổ tấn công tới nhưng đồng thời cũng nhón chân-nhảy xuống!!
Nếu bạn hỏi cảm giác mạo hiểm cấp độ level max là gì thì Phương Hà học bá xin thẳng thắng trả lời"nhảy vực đi"...
Đúng chính xác kinh nghiệm của người đã và đang trải qua, vực sâu âm u không thấy đáy cứ thế mà xuất hiện dưới chân cậu, bên cạnh là thằng cháu nội đang cười ha hả như đồ thần kinh, còn huýt sáo như vui vẻ lắm!!
Phương Hà nhịn không được mồm nữa, cất cao giọng hét lên cho thỏa nỗi sợ
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa, đệt chết cậu aaaaa"
______________________________________
Giả sử vào một ngày đẹp trời Phương Hà gặp được Tử Nguyệt (Bóng tối buổi bình minh):
Phương Hà: Tôi có một thằng cháu rất thích nhảy vực và một thằng chồng chỉ mới đứng ngang hông mình.
Tử Nguyệt: Tôi thì có một thằng bạn trong đầu suốt ngày hỏi "chồng cưng 18cm hay 20cm" và một ông chồng cầm tinh con muỗi.
Rồi hai người nhìn nhau, cùng thở dài chán chường.
Tác giả:"...."
Sự thật chứng minh học bá ngầu soái của chúng ta sợ bò sát, nhất là cái loại uống éo quắn quéo: RẮN!!
Vạn Phúc bất ngờ bị đưa ra làm bia đỡ đạn như bị keo da trâu dính dưới chân, cứng ngắc người không dám cử động. Khổ thân thằng bé, ở sau là Phương Hà, phía trước là nhị ca (đã từng), lùi một bước có khả năng sẽ bị ông nội treo lên cây đánh, nhưng nếu tiến lên thì bầy rắn bảy sắc cầu vồng của nhị ca (đã từng) cũng không phải giun đất.
Chí làm trai chưa cưới được vợ đã bị hai người đàn ông....đệt...
Bậy bạ quá!!...
Nhưng tốt xấu gì thì ông nội Phương Hà cũng có nhan sắc như mặt trời ban trưa.... xin lỗi, Vạn Phúc ít học, tả như vậy thôi, quý vị có thể tự tưởng tượng...lưu ý mặt trời ở đây là nói ví von chứ không phải cháy khét lẹt đâu nhé...
Mà nhị ca thì dung mạo bình thường, ừm, mặt trời so với bình thường đương nhiên chọn cái đầu tiên, Vạn Phúc tự thấy mình là thằng cháu nội hiếu thảo nhất đời này rồi, không phải ai cũng bán mạng cho ông nội hờ mới nhận hôm qua đâu!
Nhưng vì chủ nghĩa cái đẹp! Tráng sĩ ra đi không hẹn ngày về!!!!!!
Thế là Phương Hà còn chưa kịp điều chỉnh lại tinh thần chuẩn bị dùng lại skill "Ẩn thân chi thuật" và "Vịnh Xuân Quyền" thì đã thấy Vạn Phúc hét lên một tiếng như đà điểu đâm đầu xuống đất, lấy khí thế "ông nội là thiên hạ của cháu" xông về phía tên...xà tinh kia,...Khoảnh khắc đó Phương Hà thậm chí có ảo giác cậu ta mọc thêm một đôi cánh nha.
Quá soái!
Vừa cảm phục tinh thần xây dựng nên hình tượng của Vạn Phúc thì giây tiếp theo cậu ta đã vấp phải cục đá bên đường ngã lăn ra đất đập đầu xuống, bất tỉnh nhân sự.
"...."
Phương Hà cảm thấy uổng phí hai chữ "Quá soái" của mình, may mà chưa thốt ra khỏi miệng...
Và thế là Vạn Phúc bất tỉnh, chỉ còn lại một mình Phương Hà đứng "trơ trọi giữa đất trời", cậu tỏ vẻ thân làm ông nội, thằng cháu chưa báo hiếu đã tự đập đầu xuống đất như đà điểu, lại phải để ông nội này đích thân ra tay.
Lợi ích của việc vừa tỉnh lại thì phát hiện mình ở thế giới tu tiên, còn có skill ngầm chính là bị người ta dí súng mà rượt đuổi..... Mặc dù đây không phải súng mà là rắn.
Hay thật, biết thế đêm qua khi đánh cả hai tên vào tường thì cậu nên cho mỗi người một cái cùi chỏ mới đúng, nhưng đã quá muộn rồi, người ta đã tỉnh lại, còn ôm theo một đống rắn lúc nha lúc nhúc nhìn mà ớn lạnh, học bá Phương Hà tỏ vẻ buồn nhưng không nói...
Kẻ kia cười lên, nhưng có lẽ do cười hăng quá nên đụng đến vết thương sau lưng do va đập với vách tường, gã đưa tay bịt miệng ho một trận sau đó mắng "Chết tiệt" một hồi rồi không nói gì nữa mà chỉ hướng ánh mắt u ám căm phẫn nhìn vào Phương Hà, hai tay đưa lên, đám rắn từ trong ống tay áo đen tuyền của gã như mưa mà trút ra hướng đến Phương Hà mà ập đến.
Học bá Phương Hà hai mắt tóe ra lửa đứng nhìn đám rắn đủ màu dần tiếp cận mình, còn có tiếng cười nói của tên xà tinh kia cơ mà xin lỗi cậu không nghe, nhưng đứng trơ mắt nhìn một hồi rồi không hiểu sao Phương Hà tự dưng trưng ra vẻ mặt poker như lâm đại địch nhanh như chớp co giò chạy, lại tiếp tục chạy chạy chạy, đừng hỏi cậu tại sao không dùng "Ẩn thân chi thuật", cậu con mợ nó cũng không biết tại sao lại không dùng được đâu, đứng cả buổi trời đề khí tĩnh tâm mà cả cái móng chân cũng không tan ra được, ngay đến cả" Vịnh Xuân Quyền" cũng bỏ nhà đi bụi luôn rồi!
Thanh xuân nơi mình tôi chạy đua với rắn!!!
"Sao vậy Sát Ly,khí thế tối qua đi đâu hết rồi, không phải hăng say lắm à, sao giờ rụt đầu chạy rồi?"
Phương Hà giữ mặt lạnh không thèm trả lời.
Xin lỗi, thở không nổi, chạy mệt lắm, xin cảm ơn...
Kẻ kia vẫn giữ tinh thần "không nói sẽ chết" liên tục, hưng phấn nói tiếp:
"Sao nào Sát Ly ? Có phải cảm thấy kinh mạch ngay cả một dòng linh khí cũng không thấy đúng không? "
"...."
"Haha, chỉ biết chạy, Sát Ly ngươi kiêu ngạo một đời như vậy cuối cùng lại bị một kẻ mà ngươi không coi ra gì rượt đuổi đến chật vật như vậy..."
Liên tục cứ Sát Ly này Sát Ly nọ, Sát Ly đến mức trực tiếp thổi phồng chỉ số phẫn nộ của bạn học Phương Hà, cậu là học bá- nhưng học bá không có nghĩa là phải học cách nhẫn nhịn trong đó nha
"Sát Ly là thằng cháu ngoại nào? Ông đây bà nó có tin đệt chết thằng mặt rắn mày không hả??"
"...."
Một trận im ắng...
Mặt rắn trước lời nói của Phương Hà phút chốc ngây người ra, sau đó như trời đánh thánh đâm mà đỏ mặt.
Phương Hà:"..."Chotto a minute!!??? Ủa gì vậy?! Sao lại đỏ mặt!!!!!!!???
Tiếp theo là một câu đáp trả của đối phương khiến Phương Hà tại đây, chính nơi này, trêи ngọn núi này- muốn nhảy vực !
"Ngươi...không ngờ ngươi lại muốn...muốn đệt ta...sao trước giờ ngươi không nói sớm...hại...hại ta hiểu lầm ngươi bao lâu nay..."
Phương Hà biểu cảm Poker face nhìn gã ...
Mặt Poker
Chotto a minute!!!!!!!!
Theo quá trình đỏ mặt thẹn thùng của mặt rắn, đám rắn cũng từ từ thối lui, chậm rãi lùi về bên cạnh gã rồi nối đuôi nhau chui vào trong ống tay áo...
Mô Phật...
Phương Hà cảm thấy kinh sợ...
"Tr...trước giờ ngươi...không nói, ta cứ tưởng ngươi khinh thường ta,...ta...ta ngu muội, nhất thời bị...bị kẻ ác mê hoặc...từ yêu sinh hận...cũng may ngươi không chết...Suýt nữa, Bạch Liên ta đã làm lỡ ngươi..."
Nghe cái tên là biết không phải loại tốt lành gì rồi...
Phương Hà đứng ngốc một hồi bỗng dưng đưa tay tát vào mặt mình một cái...
Cái tội miệng tiện này...
Bạch Liên nhìn cậu tự tự tát mình nhất thời sợ hãi, làm gì còn vẻ ác độc cay nghiệt lúc thả rắn cắn người lúc nãy nữa, gã dùng ánh mắt long lanh lấp lánh thương tiếc nhìn Phương Hà như trân bảo, chân bước đến định bụng an ủi Phương Hà:
"Ngươi đừng tự trách, là do ta sai..."
Phương Hà như lâm đại địch đưa hai tay ngăn về phía trước, hét lên:
"Đừng có qua đây!!!"
"Ngươi...sao vậy"vẫn tiếp tục bước qua
"Ngươi còn dám bước thêm một bước nữa ông đây liền nhảy xuống cho ngươi xem" Phương Hà bất tri bất giác đã đi đến mép vực từ khi nào....
Bước chân của Bạch Liên liền dừng lại. Lúc này tình cảnh của hai người hết sức kì dị, một người lúc nãy thì như đánh tiết gà, điên cuồng thả rắn nháy mắt thì cuống cuồng như tiểu nương tử, một người thì nhân sinh không còn gì nuối tiếc chỉ muốn về với vòng tay của mẹ yêu...
Thế nhưng kì tích đã xảy ra, mà thằng cháu Vạn Phúc chính là kì tích của bạn học Phương Hà:
"Ông nội!! Cháu đến cứu giá đây!!"
Hóa ra thằng cháu này vẫn còn có hiếu lắm, không biết từ khi nào đã bò đến sau lưng Bạch Liên, đưa tay túm chân gã, lòng bàn tay tiếp xúc với cổ chân sáng lên ánh sáng bạc, một trận đồ nho nhỏ hình long phượng lóe lên sau đó tiến vào chân Bạch Liên, mấy giây sau chỉ nghe "Bùm" một tiếng, Bạch Liên như heo bị chọc tiết ngã lăn quay ra đất ôm cổ chân bị nổ chỉ còn một nửa,...Cháu nội ra tay thật tàn nhẫn nha...
Vạn Phúc đứng dậy, nhanh nhẹn tránh đi hai, ba con rắn tấn công đến, sau đó chạy về hướng Phương Hà.
Phương Hà sớm đã ném đi vẻ mặt Poker, hào phóng tặng cho Vạn Phúc nụ cười sáng chói mù mắt chó, Vạn Phúc được sủng mà sợ, suýt chút vấp chân ngã thêm một lần nữa
"Ông nội thấy sao!?"
"Giỏi lắm! Không hổ là cháu nội của học bá"
Dù không hiểu học bá là gì nhưng Vạn Phúc vẫn rất vui vẻ nha, chưa từng ai khen cậu một cách thoải mái không miễn cưỡng như vậy.
Người trong gia tộc ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu, vậy thì nói gì đến một lời khen thật lòng của người ngoài, mẫn cảm một chút liền nhận ra những lời nói đó chẳng qua chỉ là nể tình cái danh công tử gia tộc lớn thôi...
Nhưng Vạn Phúc không muốn nghĩ nhiều, cậu bây giờ là "người đã chết" trong gia tộc, lập được cái bia mộ thì tốt, không thì thôi...ông đây sắp bung lụa cùng ông nội ruột mĩ nhân rồi ahahaha
"Cậu cười gì vậy?"
"A?...haha, cười gì đâu"
Ngại quá lỡ cười ra tiếng mất rồi...
"Ngươi...Chết tiệt, Vạn Phúc ngươi dám làm vậy với ta, có phải muốn chết hay không?"
Vạn Phúc bị tiếng rống giận của Bạch Liên làm một phát hết hồn, cậu xoa xoa tim nhe răng cười với gã, nói:
"Ta làm nổ càn khôn trận trêи chân ngươi rồi, ngươi thả rắn ra được chắc"
Bạch Liên sững sờ, hai mắt trừng đến mức sắp lòi ra khỏi hốc, lại tức giận gào lên:
"Sao ngươi biết càn khôn trận dấu dưới chân ta?!"
Vạn Phúc nhún vãi nói:"Thật ra thì cũng không có gì khó..."
Bạch Liên nhịn đau chờ Vạn Phúc nói tiếp.
"Nhưng sao ta phải nói cho người hả, Nhị ca?"
Bạch Liên tức bay màu, ôm chân lăn qua lộn lại trêи đất mãi không đứng dậy được, chỉ có thể mắng chửi:
"Chó Vạn Phúc, ai là ca ngươi, Bạch Liên ta không có thứ đệ đệ như ngươi!"
Vạn Phúc:"Thì cũng đâu phải ruột thịt"
Bạch Liên"...."
Phương Hà âm thầm cho Vạn Phúc một ngón tay cái, hay lắm huynh đệ, nói đã đúng lại còn nói to!
"Sát Ly! Sao ngươi không làm chủ cho ta...hức"
Bạch Liên hung thần ác sát lúc nhìn Phương Hà lại là vẻ mặt như vợ xa chồng lâu năm, rưng rưng nước mắt, Phương Hà-học bá-tâm không dính giữa dòng đời vạn thính cho hay:
"Xin lỗi, Sát Ly là ai tôi không biết"
Cậu quả không biết đó là ai, học bá không biết nói xạo đâu nha
Bạch Liên khóc lóc gào lên:"Ngươi lấy gì chứng minh mình không phải Sát Ly?"
Phương Hà lưng thẳng tắp, hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu nhìn trời ngạo nghễ nói:
"Tôi-tại đây xin nói thẳng với...vị huynh đệ này, Sát Ly không phải là tôi, nếu như nói dối liền bị sét đánh..."
Chưa nói xong đã bị Vạn Phúc đẩy ngã lăn quay ra đất, ngay sau đó một tia sét lấy khí thế chín trâu hai hổ bổ xuống nơi hai người vừa đứng.
NÀ NÍ ĐỜ PHẮC?!
"Hahaha, ngay cả ông trời cũng công nhận ngươi là Sát Ly, ngươi chối bỏ không được hahaha!!"
Phương Hà rất muốn đi qua đấm cho gãy cái mũi của Bạch Liên đi, đồ quỷ này thế mà còn cười được, cậu suýt chút nữa là thành thịt nướng rồi mà còn cười!!
"Ông nội! Người làm gì thì làm chứ sao lại đi thề những chuyện nguy hiểm như vậy!! Không lẽ ngay cả tên mình ông nội cũng không nhớ?"
Vạn Phúc vừa nãy cũng suýt bị sét bổ chung với Phương Hà, bây giờ tim vẫn còn nằm trêи cổ họng mà nhảy, sợ đến xanh người!
"Ừ"
Vạn Phúc:"...gì cơ?"
Phương Hà nói:"...tôi không biết..."
Vạn Phúc:"...ông nội quên chuyện khác thì được...chứ ngay cả tên mình cũng..."
Phương Hà ấm ức lắm, ai biết cái gì đâu, tự dưng tỉnh dậy thấy mình tên Sát Ly thì đứa nào thấm nổi, còn có cậu tên Phương Hà nhưng thế quái nào ông trời lại cho thiên lôi xuống đánh cậu chứ?! Buồn ghê gớm á trời!!
"Thật thú vị, Sát Ly của chúng ta cũng có ngày tàn tạ đến như vậy"
"Sư tỷ!" Bạch Liên vui mừng hô lên
Người mới đến là một nữ nhân rất xinh đẹp, quần áo phong phanh mặc như không mặc của nàng ta lộ ra vẻ nóng bỏng của cơ thể, chỗ nào cần che thì che còn lại đều đung đưa trong gió quả thật hấp dẫn đàn ông vô cùng,...tiếc một cái ở đây có đàn ông, nhưng một người thì phát hiện mình hứng thú với sáu múi-học bá Phương Hà , một người thì thần kinh thô chỉ thích người thanh lịch-cháu nội của học bá Vạn Phúc.
Nữ nhân này ăn mặc đã thiếu vải, còn rất không có tiết chế mà hạ từ trêи trời hạ xuống, suýt chút cháy hỏng mắt hai thiếu niên... Vạn Phúc như trai tân chưa nếm mùi đời, hét lên như thiếu nữ bị ác bá sàm sỡ đưa tay che mắt lại, còn rất hiếu thuận đưa tay còn lại che mắt Phương Hà.
Nữ nhân này-Điệp Cổ nhìn một màng trước mắt không nhịn được mà giật giật khóe miệng, nàng tự nhận mình là người rất có mị lực, bao nhiêu kẻ đổ rạp dưới chân nàng bất kể nam nữ, nhưng hai tên này có khác gì nhìn nàng thành quỷ quái yêu ma đâu, còn lấy tay che mắt?!
"Nô gia có xấu xí đến mức khiến hai vị phải che mắt như vậy không. Nhất là ngươi đó A Ly, ngươi còn thấy nô gia khỏa thân rồi, làm gì phải ngại chứ"
Điệp Cổ cười duyên ném cho Phương Hà một cái mị nhãn, kết quả là bị Phương Hà trưng cái bảng mặt Poker ra dọa cho hết hồn.
"Xin lỗi, A Ly gì ở đây, mấy người tìm nhầm người rồi"
Bạch Liên uất ức la lên:
"Ngươi quên mình vừa bị sét đánh sao!"
Phương Hà nheo mắt, bí hiểm mà nhìn Vạn Phúc, Vạn Phúc vừa nhìn liền biết Phương Hà muốn ra tay diệt khẩu cái đóa bạch liên dỏm đó liền cười ra dấu "ông nội yên tâm", sau đó hất tóc cười nham hiểm đi về phía Bạch Liên...tiếp đến là một màng đầu độc tâm hồn trẻ thơ cùng tiếng la hét đã được tự động giảm âm của bộ não học bá Phương Hà.
Vạn Phúc sau khi thưc hiện vương lệnh của ông nội xong xuôi, xoa xoa tay quay về đứng bên cạnh Phương Hà, vẻ mặt cậu ta thỏa mãn chẳng khác gì vừa làm chuyện đổi trụy xong đã thành công thay đổi ấn tượng của Phương Hà một cách sâu sắc.
Điệp Cổ nhìn hiện trường vụ án "chao ôi!" một tiếng như đáng sợ lắm nhưng thật ra nó giả tạo chẳng khác gì silicon là mấy...
"A Ly quay về với nô gia đi, tất cả những sai lầm trước kia chúng ta đều xem xét mà giảm nhẹ hình phạt cho ngươi..."
Phương Hà ngây lập tức cắt lời ả:
"Quay về đâm cho vài nhát nữa rồi tha hả?"
Điệp Cổ sững sờ một chút, sau đó nói:
"Làm gì tàn nhẫn đến vậy"
Phương Hà nhún nhún vai, nói:
"Mặc kệ mấy người chứ, A Ly, Sát Ly cái gì đó tôi không biết, tại sao lại bắt tôi về với mấy người chứ"
Điệp Cổ cười cười, nói:
"Dù ngươi không nhớ cũng phải trở về, ngươi là người của chúng ta, còn từng là một lãnh đạo, ngươi nghĩ ai sẽ dung thứ cho ngươi?"
"Có là lãnh đạo cũng là lãnh đạo tốt nhất trong cái hang ổ của các ngươi, ta ở trong đó lâu như vậy chưa bao giờ nhìn thấy ông nội...Sát Ly xuất hiện hay đi theo làm đủ việc ác với các ngươi" Vạn Phúc rất có nghĩa khí mà ra mặt thay cho Phương Hà.
Điệp Cổ khinh thường nhìn Vạn Phúc:"Tiểu lâu la đâu ra, nói năng hồ đồ như vậy, y không tự tay giết chẳng lẽ không thể sai đệ tử đi làm sao?"
Vạn Phúc liền bắt chước theo vẻ mặt Poker của Phương Hà, nói:
"Ông đây không tin mụ phù thủy như ngươi không nhìn ra, khí tức trêи người ông nội khác hẳn với ngươi nhiều lắm, không có hôi hám đẫm máu như ngươi đâu, đồ đàn bà lăng loàn!"
Phương Hà vỗ tay cho sự thẳng thắn của bạn học Vạn Phúc!
Hai chữ "lăng loàn" thành công gãi trúng vảy ngược của Điệp Cổ, nụ cười trêи môi nàng ta chùn xuống, bày ra vẻ mặt đáng sợ như la sát
"Tiểu tử, ngươi nói cái gì?"
Mùi huyết tinh từ người nàng ta tràn ngập trong không khí, đậm đặc đến mức ngưng tụ thành mặt quỷ, oan hồn, chúng kêu la gào khóc bao vây xung quanh Điệp Cổ, ả ta nghiến răng phát ra tiếng "kèn kẹt", nhìn chằm chằm về phía Vạn Phúc như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Thế nhưng khi nhìn đến Phương Hà đứng bên cạnh, ả lại có chút chần chừ, nhưng Vạn Phúc biết sớm muộn gì ả cũng tách cậu ta ra khỏi ông nội được nên sớm đã nghĩ ra một cách...
"Ông nội"
"Sao?"
"Nhảy vực không?..."
"Hả?"
Phương Hà chưa kịp suy nghĩ gì thì Vạn Phúc đã nắm tay cậu, lôi cậu chạy ra phía sau, thành công né được huyết khí kinh tởm của Điệp Cổ tấn công tới nhưng đồng thời cũng nhón chân-nhảy xuống!!
Nếu bạn hỏi cảm giác mạo hiểm cấp độ level max là gì thì Phương Hà học bá xin thẳng thắng trả lời"nhảy vực đi"...
Đúng chính xác kinh nghiệm của người đã và đang trải qua, vực sâu âm u không thấy đáy cứ thế mà xuất hiện dưới chân cậu, bên cạnh là thằng cháu nội đang cười ha hả như đồ thần kinh, còn huýt sáo như vui vẻ lắm!!
Phương Hà nhịn không được mồm nữa, cất cao giọng hét lên cho thỏa nỗi sợ
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa, đệt chết cậu aaaaa"
______________________________________
Giả sử vào một ngày đẹp trời Phương Hà gặp được Tử Nguyệt (Bóng tối buổi bình minh):
Phương Hà: Tôi có một thằng cháu rất thích nhảy vực và một thằng chồng chỉ mới đứng ngang hông mình.
Tử Nguyệt: Tôi thì có một thằng bạn trong đầu suốt ngày hỏi "chồng cưng 18cm hay 20cm" và một ông chồng cầm tinh con muỗi.
Rồi hai người nhìn nhau, cùng thở dài chán chường.
Tác giả:"...."