Vạn Hoa nói là làm ngay lập tức đi tìm Thành Chu Diễm, ngay giữa trưa ngày hôm đó liền không một lời từ biệt mà rời đi, Thành Chu Diễm trở về liền kể lại mọi chuyện.
Hắn mở cửa cho Vạn Hoa, nó một lần cũng không lưu luyến bước ra khỏi Thành Kiếm môn, như thể đây chỉ là một quán trò cho khách bộ hành lạc chân bước vào nghỉ ngơi, sau khi hồi phục sức khỏe liền không quan tâm quán trọ này có đòi tiền hay sau này sẽ sập thì luôn hay không đã thẳng thừng rời đi. Thành Chu Diễm phải công nhận một điều chính là định lực của thằng nhãi này rất lớn, cực kỳ tốt cho việc tu hành, bất kể tiềm năng tu chân của nó tốt như thế nào nhưng có thể cưỡng lại ngoại vật trước mắt chính là đã bước một bước dài đạp thẳng rất nhiều kẻ tham lam rơi khỏi tượng đài tu chân.
Rất tiếc Vạn Hoa không muốn ở lại Thành Kiếm môn, nếu không hắn cũng muốn phá lệ thu thêm một đồ đệ...
Vạn Phúc cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với Vạn Hoa, đi hay ở không liên quan đến cậu ta, Thủy Hỏa thì chỉ đơn giản là mất đi đối thủ ngang tại ngang sức hằng ngày đấu võ mồm với mình mà thôi, Mặc Nhật Nguyên thì không có ý kiến gì chỉ có Thiên Cơ là có vẻ không hài lòng với việc này...
Thiên Cơ không đi cùng Thành Chu Diễm tiễn Vạn Hoa mà chỉ đứng xa xa trêи đỉnh núi, dùng định lực kinh người chả Thiên nhãn nhìn Vạn Hoa từng bước chậm rãi bước ra ngoài cho đến khi bước vào kết giới mới thu mắt lại. Nàng luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ở Vạn Hoa, nó không hoàn toàn là một đứa nhỏ nhưng Thiên Cơ không tìm được dấu vết không đúng gì trêи người Vạn Hoa, nàng bắt đầu phát hiện điều này chính là khi giúp Vạn Hoa băng bó vào ngày Phương Hà cứu nó từ chợ nhân gian.
Thiên Cơ cực kỳ mẫn cảm với linh hồn, chỉ một cái chạm nhẹ lên da Vạn Hoa cũng đủ để nàng phát hiện kì lạ, nhưng khi muốn mở Thiên nhãn ra thăm dò linh hồn Vạn Hoa thì liền bị chặn lại, không thể xuyên thấu qua thân xác kia nhìn vào bên trong cơ thể Vạn Hoa, cũng tại thời điểm đó Vạn Hoa đã dấy lên đề phòng với Thiên Cơ, dù sao cũng là lão quái vật một đời điên cuồng, nhưng Thiên Cơ không hề phát hiện mà vẫn tiếp tục thử thêm vài lần, kết quả vẫn bị đẩy ra như thường.
Nàng bỗng nhớ tới nam nhân hắc y đêm đó nằm mộng thấy, không biết là mộng của bản thân hay điềm báo của Thiên nhãn nhưng cảm giác của nam nhân mang đến cho nàng rất giống với Vạn Hoa....
Nhưng sau đó Thiên Cơ lại lắc lắc đầu tự phủ nhận, có lẽ nàng nghĩ nhiều rồi....
Thế nhưng Thiên Cơ vẫn âm thầm ghi nhớ suy nghĩ này vào trong đầu của mình...
Hôm nay là ngày cuối cùng Phương Hà còn gặp mặt mọi người, thân phận cậu vẫn còn được giữ rất kín vì vậy chỉ có vợ chồng Thành Chu Diễm, Mặc Nhật Nguyên cùng Vạn Phúc thêm hai đứa Thủy Hỏa.
Thủy Hỏa tuy độc miệng nhưng nấu ăn rất ngon, hai đứa trưng ra cái bảng mặt không tình nguyện bị Thiên Cơ sai đi nấu một bữa cơm chia tay, đáng lẽ ra tu sĩ không cần ăn uống gì, hít không khí cũng nó bụng nhưng Phương Hà lại khác, mặc dù sau khi lên Nhập Thế cậu đã không còn đói bụng nữa nhưng vẫn chưa thể từ bỏ thói quen một ngày ba bữa, Thủy Hỏa không chịu nấu thì cậu tự thân vận động. Cho nên hôm nay bữa cơm chia tay này chính là Phương Hà đề nghị, hơn nữa còn đích thân cậu xuống bếp.
Thủy Hỏa từ bếp trưởng tụt xuống thành cu li chạy vặt...
Thành Chu Diễm vốn chỉ muốn đến nói vài câu chúc may mắn không ngờ bị hương thơm trong bếp hấp dẫn, nghĩ lại bản thân lâu rồi chưa đụng tới cơm canh liền cùng Thiên Cơ ngồi xuống, tiện thể tạo luôn cái kết giới ngăn cách mùi thức ăn bay ra ngoài dẫn phiền toái đến.
Phương Hà lụi cụi trong bếp một lúc liền bưng ra một bàn thức ăn bắt mắt, cá hầm nấm hương, gà xé chua cay, rau xào, tôm xóc tỏi, canh cá nấu măng chua, heo nướng...
"...."
Một đám tu sĩ im lặng nhìn bàn cơm, chỉ có Vạn Phúc là thần kinh bị thiếu hai dây la lên, cầm đũa gắp một miếng, sau đó co rụt người lại, vẻ mặt đổi thành bảy sắc cầu vòng, thậm chí còn rơi nước mắt:
"Woaaaaa! Ông nội nấu ngon quá!!!!!!!! Sao trước giờ ông không nấu cho cháu mà cứ để hai thằng nhãi này bỏ đói cháu thế!??"
Thủy Hỏa:"...." Đệt cụ ngươi không ăn cũng đâu chết được ?
Mặc Nhật Nguyên bị vẻ mặt thái quá của Vạn Phúc hấp dẫn, cũng cầm đũa lên gắp thử một miếng cá ăn, sau đó...bụm mặt cười như tên bợm nhậu...
Phương Hà:"...."
Thành Chu Diễm nhìn hai người trước mắt như bị thần kinh, sợ hãi nhìn bàn thức ăn màu mè trước mắt như sợ Phương Hà bỏ độc vào trong, cả người cứng như khúc gỗ không dám động đũa chỉ lo ăn một miếng vào liền đánh rắm cả ngày...lo lắng cả buổi trời cuối cùng lại thấy Thiên Cơ cho miếng gà vào miệng.
Thành Chu Diễm sợ đến mức xỉu mất hai giây, sợ vợ mình cười điên như Mặc Nhật Nguyên liền tái mặt, nhưng mà Thiên Cơ vẫn rất bình thường, nhai nhai nuốt sau đó gật đầu khen ngon, còn nắm tay Thành Chu Diễm nói một câu rất chân thành:
"Là hai đứa nó bị điên, không phải Phương Hà làm"
Ngụ ý Vạn Phúc và Mặc Nhật Nguyên vốn là không bình thường bẩm sinh rồi chứ không phải thức ăn của Phương Hà làm hai người trở nên như vậy. Tin tưởng Tuyên Cơ tuyệt đối, Thành Chu Diễm cũng gắp một miếng lên ăn thử sau đó lại gắp thêm một miếng bỏ vào vào miệng, liên tiếp ba bốn đũa mới dừng lại làm Phương Hà vui đến mức cười không ngậm được mồm...
Ngoại trừ hai tên điên kia thì vẫn còn người bình thường... hại cậu sợ muốn chết.
"Ta đã chuẩn bị nơi tu luyện cho cậu, một khi đã bế quan thì ít nhất cũng phải mười mấy năm mới đi ra được, đó là khả năng trung bình của tu giả bình thường, phần lớn chỉ trùng kϊƈɦ từ hai đến ba cấp hoặc bị tẩu hỏa nhập ma, mới Nhập Thế đã bế quan như ngươi rất ít nên ta cũng không tính toán được thời gian cụ thể lẫn rủi ro trong đó. Cho nên ta đã đặc biệt dành ra một động thiên cực kỳ giàu linh khí, bên dưới còn có một linh mạch khổng lồ, tha hồ cho ngươi dùng..."
Phương Hà nuốt nước bọt, thế này thì đến khi nào cậu mới trả hết nợ để rời đi đây....
Thiên Cơ nhấp một ngụm trà lên bàn, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn Phương Hà:
"Theo như ta tính toán, tệ nhất trong vòng hai mươi năm nữa tai họa sẽ ập lên Thành Kiếm môn"
Phương Hà gật đầu, nói:"Vẫn còn lâu..."
Lời còn chưa dứt đã bị Thiên Cơ cắt đứt:"Ngươi bế quan ra cũng đủ cho một đứa bé từ nấm lùn thành cây cổ thụ rồi đấy"
Phương Hà:"..."
Thiên Cơ:"Hơn nữa chúng ta đã quy ước với nhau ngươi ít nhất cũng phải đạt đến Hóa Thần mới được phép đi ra"
"Cho nên trong vòng hai mươi năm ngươi phải liên tục đột phá hai cảnh giới là Địa Tiên và Linh Nhập...Chu Diễm năm đó muốn lên Hóa Thần cũng phải mất gần một trăm năm.."
Phương Hà:"..." Ghét nhau xin cứ nói thẳng, đừng ép đặt nhau như thế mà làm tổn thương đôi bên...mà bà có tổn thương đếch gì đâu, người tổn thương là tôi này!
"Lỡ banh xác chết thì sao?"Phương Hà cười méo xệch
Thiên Cơ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:"Thì chịu chứ sao"
Phương Hà :"....bà không tiếc tiền à?"
Thiên Cơ gật đầu, nhìn Phương Hà lạnh lẽo nói:"Cho nên nếu ngươi dám chết, Thiên Cơ ta liền sai Thành Chu Diễm trước khi ngươi kịp bị quỷ sai bắt đi tóm lại, dùng thuật hồi sinh ngươi, sau đó mổ lấy linh chủng ngươi đem ra chợ bán kiếm tiền!"
Thành Chu Diễm vô tội:"Sao lại là ta?"
Thiên Cơ nhìn lại hắn:"Không lẽ là ta?"
Thành Chu Diễm:"...."
Phương Hà cảm thấy sâu sắc bi ai:"Thiên Cơ trưởng lão tính xem ta như heo hay gì mà mổ lấy tiền..."
Thiên Cơ gật đầu:"Chỉ cần ngươi chết liền biến ngươi thành heo như lời ngươi nói"
Đệt mợ bà nói đi nói lại vẫn là bảo tôi sống lết xác ra chứ gì!? Nói thẳng ra đi chứ đồ đàn bà đanh đá!!!!!!!
Dọa nạt nhau như thế vui lắm à?!
Vạn Phúc ngồi yên nhìn Phương Hà bỗng bật khóc òa lên ôm lấy eo Phương Hà dụi dụi :
"Ông nội ới ~ cháu không muốn xa ông đâu!!!!!"
Phương Hà vỗ vỗ lưng trấn án Vạn Phúc, cậu cũng không muốn rời xa Vạn Phúc chút nào, dù chỉ mới gặp nhau ngắn ngủi nhưng mà dù sao Vạn Phúc cũng là người thân thuộc nhất với cậu bây giờ, hơn nữa còn cứu mạng cậu ở cái thế giới xa lạ này, nếu không có Vạn Phúc không biết cậu có bình an mà ngồi ở đây hay không nữa...
"Được rồi, ta chỉ đi bế quan thôi mà có phải ra trận đâu mà khóc thảm thiết vậy chứ"
Vạn Phúc bấu chặt lấy tay áo Phương Hà, nước mắt nước mũi chảy tèm lem đầy mặt, hận không thể cho nước miếng chảy ra luôn cho đủ "bộ ba thành viên gương mặt" hại Phương Hà sợ bị cậu ta bôi lên quần áo đến run người...
"Bế quan không phải ra trận thì là gì huhu!! Hai mươi năm lên Hóa Thần?! Mụ điên này nói mà ông cũng nghe à?!"
Mặc Nhật Nguyên giật mình định đưa tay túm miệng Vạn Phúc lại bị cậu ta cắn một cái:
"Mẹ ngươi cút bàn tay hôi c*t của ngươi ra, để ta nói cho xong đã! " Vạn Phúc vừa khóc vừa chỉ tay vào Thiên Cơ:" bà ta rõ ràng là muốn hại chết ông nội! Thời gian quá ngắn để lên Hóa Thần! Sẽ bị nổ chết đó ông nội, không thể đâu!"
Phương Hà thật sự không biết nói gì cho phải, cậu biết chứ, khả năng bị bạo Linh Chủng là rất lớn, nhưng cậu không thể ngồi chờ há miệng chờ người ta cho cơm được, cậu dám chắc nếu bây giờ cậu từ chối thì chắc chắn sẽ bị Thiên Cơ đuổi ra khỏi Thành Kiếm môn ngay lập tức. Mà cậu bây giờ không nơi nương tựa, bị đuổi đi không khác gì tự tay hất đổ bát cơm trắng trong ngày đói rét, không chỉ cậu mà cả Vạn Phúc cũng phải dính vào. Đây không phải thế giới hiện đại được pháp luật bảo vệ, chỉ cần hạng tôm tép như Phương Hà bước ra khỏi "cánh đại bàng" của Thành Kiếm môn liền bị thế giới này nuốt chửng.
Thiên Cơ biết Phương Hà là người thông minh, mặc kệ Vạn Phúc nói năng vô lễ thế nào nàng cũng không nổi giận, vì nàng biết trước Phương Hà sẽ lựa chọn điều gì có lợi cho cậu và người thân của mình. Cho nên...
Phương Hà thở dài, đứng dậy vỗ vai Vạn Phúc, nói:
"Đừng nháo nữa, Thiên Cơ trưởng lão và Thành chưởng môn cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi"
...Cho nên, nếu đây là con đường cậu bắt buộc phải đi. Phương Hà tuyệt đối không chùn bước.
Bởi vì đằng sau chỉ có vực sâu.
...Mà đằng trước lại có cửa sinh....nhất sinh cửu tử...
Chín cửa chết một cửa sinh, cho nên cậu đánh cược. Dùng mạng mình làm tiền cược, thua liền rơi vào tử vong vô hạn, thắng liền có thể ngẩng đầu cười với thiên hạ...
Chỉ cần cậu dám làm, chết cũng không hối tiếc...
Thiên Cơ mỉm cười nhìn vào ánh mắt kiên định của Phương Hà, chén trà trêи tay một lần nữa tự nàng rót đầy, lại láy thêm một chén khác rót trà vào đưa đến trước mặt Phương Hà:
"Ngươi quả thật không hề làm ta thất vọng. Rất tốt, ta không có gì giúp đỡ ngươi được ngoài một chén trà chúc phúc này, tu luyện là tự dựa vào bản thân, hơn nữa ta tin tưởng ngươi có thể sống sót đi ra. Chúc ngươi-Phương Hà công thành danh toại!"
Phương Hà nhận lấy chén trà của Thiên Cơ, ngửa đầu uống cạn. Vừa đặt chén trà xuống thì một chén khác đã ở trước mặt, là của Thành Chu Diễm...
"Không có rượu, thay trà dùng tạm vậy"
Phương Hà cười cười:"Đa tạ chưởng môn" sau đó nhận lấy, ngửa đầu uống hết.
"Chúc Phương Hà đạo hữu sớm có thể đột phá Hóa Thần"
Mặc Nhật Nguyên đưa chén trà đến trước mặt Phương Hà, cậu cảm động hít hít mũi sau đó uống cạn, còn dốc ly xuống ý bảo trà đã hết, mọi người đều cười lên vui vẻ, chỉ có Vạn Phúc là cúi đầu không nói gì. Phương Hà biết Vạn Phúc giận cậu rồi, nhưng cậu đâu còn cách nào khác, không thể dậm chân tại chỗ được.
Vạn Phúc ngồi im một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng dậy, đi vào căn phòng được xây qua loa tạm bợ sau trận thiên kiếp của Phương Hà, một lát sau lại đi ra, trêи tay cầm một cái túi nhỏ màu xanh có thêu hình một con chim toàn thân rực lửa rất đẹp đưa đến trước mặt Phương Hà, giọng có chút nghẹn lại:
"Ông nội, tặng ông...bùa may mắn của cháu đấy..."
Phương Hà nhìn hai mắt đỏ hoe của Vạn Phúc cũng cảm thấy sống mũi cay cay, đưa tay nhận lấy cái túi khen:"túi đẹp", vừa định mở ra thì Vạn Phúc ngăn lại, nói:"Bế quan rồi mở".
Phương Hà cũng không tiện làm trái ý Vạn Phúc đành nhét cái túi vào trong áo, hai người nhìn nhau một lúc lâu sau đó bỗng dưng mỉm cười, thật sự rất muốn khóc nhưng như vậy rất xấu, vẫn nên cười thì tốt hơn ...
Bốn người ở lại nói chuyện với nhau như một nhà vui vẻ quây quần, một bữa chia tay chúc may mắn nhỏ chỉ có chừng đó người lại khiến Phương Hà cảm thấy an ủi lạ lùng, kiếp trước cậu chỉ có mẹ và bản thân, mẹ bảo cha cậu mất sớm trong một vụ tai nạn, cậu thì bị mất hết đoạn trí nhớ trước năm mười tuổi, thế là mẹ cậu vất vả cày cuốc cho cậu ăn học đến khi vào đại học, tiền làm ra không đủ mà còn thiếu thì lấy đâu ra để mở tiệc ăn mừng như vậy, tất cả cậu có chính là một nồi canh nhỏ và một bát cơm trắng nóng hổi, cậu rất vui và cũng không đòi hỏi gì nhiều...chỉ là hai mẹ con cũng quá đổi cô đơn...
Không biết mẹ cậu bây giờ thế nào rồi...Phương Hà thật sự rất lo lắng cho bà, cơ thể bà không được khỏe, cậu thì lại ở đây không thể tìm ra cách trở về, chỉ có thể liều mạng tu luyện trong lần bế quan này, mong sao khi đến cảnh giới cao hơn có thể tìm ra cách quay trở về hiện đại...
Mẹ, cố gắng chờ con...
Thành Chu Diễm ngẩng đầu nhìn mặt trời đã đứng bóng, thầm cảm thán thời gian thật nhanh liền đứng dậy nói với Phương Hà:
"Đi thôi, dẫn ngươi đến Ngọc Vân động thiên, ngươi sẽ tu luyện ở đó"
Phương Hà nhìn hắn, hỏi:"Không phải ở đây sao?"
Thành Chu Diễm lắc đầu:"Không thể, rất dễ bị lộ, hơn nữa Ngọc Vân động thiên có hệ thống phòng thủ rất mạnh, ngươi bế quan ở đó sẽ khó bị phát hiện, nơi đó thuộc sở hữu của riêng bản thân ta và phu nhân, không phải của Thành Kiếm môn, không sợ địch ngoài cũng không ngại kẻ trong. Yên tâm tu luyện, cách một thời gian ta hoặc Nhật Nguyên sẽ đến xem ngươi."
Phương Hà gật đầu, đứng dậy thu dọn chén đĩa, sau đó cùng Thành Chu Diễm rời đi, Vạn Phúc cũng đi theo...
Ngọc Vân động thiên là vật trong túi của Thành Chu Diễm, người ngoài không biết nhiều gì về nó, chỉ biết sức phòng thủ của nó là có một không hai, hơn nữa còn nằm sâu trong đáy biển rất khó để dò tìm, cho dù tìm được thì nó cũng thuộc về Thành Chu Diễm, không ai ngu đần mà đi chọc vào cường giả cấp Hóa Thần, chỉ có Thành Chu Diễm cách nhanh nhất để đến đó, hắn đứng trêи một hòn đảo nằm nổi trêи mặt biển, viết viết vẽ vẽ gì đó trêи mặt đất, sau đó truyền linh lực vào cái đống chữ vừa tạo ra, dòng chữ sáng lên che đi tầm nhìn của mọi người, khi mở mắt ra đã ở dưới đáy biển.
Thành Chu Diễm tạo một kết giới bao lấy mọi người ở bên trong, cách ly với nước biển, Phương Hà nhìn nước biển ở vực sâu âm u lạnh lẽo không nhịn được rùng mình một cái, tưởng tượng cảnh mình tu luyện dưới này một mình làm cậu một trận ớn lạnh không thôi...hic...không biết có ma chết trôi không nữa...
Bốn người chậm rãi bơi về phía trước, đúng ra là đứng trong kết giới trôi về phía trước thì đúng hơn, qua một lúc liền nhìn thấy một ngọn núi đen thui có hình dáng một bàn tay để ngửa xuất hiện trước mắt, Thành Chu Diễm dẫn mọi người đi đến chỗ lòng bàn tay, ở giữa ngón trỏ và ngón út của bàn tay tách ra tạo thành một lối đi hút bọn họ vào bên trong...
"Rầm"
Cửa nặng nề khép lại ở đằng sau, bên trong không có nước, cũng không có mùi ẩm mốc, linh khí nồng đậm đến mức ngạt cả mũi, Phương Hà không ngừng hách xì mấy lần mới dịu đi phần nào, hành lang tối tăm "vụt" một tiếng sáng bừng lên, từng ngọn đuốc treo trêи tường nối đuôi nhau tạo thành một dãy ánh sáng kéo dài không thấy điểm cuối, khung cảnh xung quanh ngay lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Trống trơn. Không có gì cả, cũng không hề bị bụi bẩn bám lấy, dưới chân là gạch hoa màu đen trơn bóng đến mức có thể soi thấy cả lỗ chân lông trêи mặt, Phương Hà thật sự có xúc động muốn quỳ xuống xem mặt mình có mụn hay không...
...Ơ...
Phương Hà chớp mắt nhìn xung quanh...người đâu??
Cậu quả thật muốn soi gương trêи sàn, nhưng cũng đâu thật sự muốn quỳ xuống...chỉ là hơi cúi đầu một chút ngẩng mặt lên nhìn thì ba người còn lại đã biến mất rồi...
Chết rồi!! Không lẽ bị ma bắt đi rồi...
"A di đà Phật, cứu con với Phật tổ ơi...hic...mọi người đi đâu hết rồi.. "
...
"...."Thành Chu Diễm khi không bị đá ra ngoài...không những hắn mà còn cả Thiên Cơ, Mặc Nhật Nguyên, Vạn Phúc...chỉ có mỗi Phương Hà là không đi ra...khế ước với Ngọc Vân động thiên cũng bị cắt đứt... cái thứ động thiên này bị rồ hay sao mà tự động hi sinh tu vi để đơn phương cắt đứt khế ước vậy chứ...không lẽ, nó muốn nhận Phương Hà làm chủ nhân...?
Không phải chứ cục đá này dám chê hắn á?!!!!!!!
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thiên Cơ nhíu này nhìn Thành Chu Diễm.
"Con nợ này chặt đứt khế ước với ta rồi."Thành Chu Diễm chấm nước mắt nhìn Thiên Cơ.
"..."
Thành Chu Diễm:"Ta bảo vệ nó khỏi đám người ngoài kia, giờ nó dám ăn cây táo rào cây sung, đứng núi này trông núi nọ, thấy trai đẹp chê trai già!"
Thiên Cơ:"..."
Vạn Phúc lo lắng nhìn hắn:"Vậy phải làm sao?"
Thành Chu Diễm nghiến răng nghiến lợi nhìn bàn tay to lớn trước mắt, nói:
"Còn thế nào nữa, Phương Hà buộc phải bế quan bây giờ luôn chứ còn gì... cái con nợ...động thiên này biết mục đích chúng ta đến đây, cho nên Phương Hà không đạt đến Hóa Thần sẽ bị nó nhốt tới chết đó..."
Vạn Phúc hét ầm lên:"Ta đệt cụ ông muốn đánh nhau với ta không?"
Thành Chu Diễm ngứa răng nhìn Vạn Phúc:"Im mồm không ta vặn gãy cổ bây giờ!"
Thiên Cơ:"..." hình tượng chàng ơi...
"Ngươi nghe hết rồi đấy, cho nên cố gắng tu luyện sớm ngày đi ra nhá!" Thành Chu Diễm hét vọng vào bên trong Ngọc Vân động thiên, có xảm giác sung sướиɠ là lùng khi người gặp họa...
Phương Hà cảm thấy câm nín với những gì mình vừa nghe được, cậu cứ nghĩ ít nhất cũng phải đến hết ngày hôm nay mới bế quan, nào ngờ giữa đường lại xảy ra biến cố này chứ, thật đúng là đau lòng mà nhưng mà bây giờ biết đi đấu bế quan đây, ngồi tại chỗ này hả?
Suy nghĩ vừa dứt thì dưới chân Phương Hà từ gạch đen bóng bẩy bị rút vào bên trong biến thành lỗ đen gợi tình...
Và đương nhiên Phương Hà biến mất vào bên trong đó ngay cả cái rắm cũng chưa kịp để lại cho thế gian.
"Á!!!!!!!!!!!!!" Tiếng la nhỏ dần cho đến khi biến mất...
Thành Chu Diễm nghiêng tai nghe xem có ai đáp lại không, sau khi nghe tiếng hét "quyến rũ" của người bên trong liền gật đầu xoay người tiêu sái rời đi, để lại Vạn Phúc mặt mày xanh lét như quỷ chết treo cùng hai người còn lại không hiểu điều gì đang xảy ra...
"Đi thôi, Phương Hà tiểu bằng hữu đã tiến vào mật thất tu hành rồi"
Mật thất kiểu gì mà la hét dữ thần vậy?!
Thành Chu Diễm vẫn còn tức vụ Ngọc Vân động thiên cắt đứt khế ước với hắn, nhịn không được liền xoay người chỉ tay vào nó:
"Các ngươi đừng thắc mắc vì sao Phương Hà tiến vào mật thất lại la hét như vậy! Ai biết con nợ này muốn gì chứ!! Nhìn cái hình dáng nửa gà nửa heo muốn bắt chước tay người lại hóa thành móng lợn này của nó cũng đủ biết quá trình tạo ra nó của thiên địa sai xót cực kỳ nặng nề!"
"...."
Hôm nay chưởng môn có chút không được bình thường...
Thiên Cơ tiến lên an ủi hắn, tội nghiệp "trai già" ngay cả cục đá đen thui Ngọc Vân kia cũng không cần...
_____________________________________
"Phụt!"
Vật nhọn đâm xuyên qua lồng ngực, máu nóng phun thẳng lên trời rơi xuống như mưa, thi thể ngã xuống trêи vũng máu lộ ra thân ảnh nhỏ bé cả người nhuộm đỏ đứng ở đằng sau, nó rút thanh sắt đầu nhọn không biết kiếm được ở đâu ra, máu nóng nhỏ giọt xuống mặt đất từng giọt "tí tách" lại như búa nệm vào tim đám người sống sót còn lại...
Thật ra nói người cũng không phải, bởi vì mặc dù có thể là người nhưng khuôn mặt lại là sói, bọn chúng cao lớn hùng dũng, khát máu tàn bạo, là chủng tộc tiến hóa bậc cao nay lại run sợ trước một thằng nhóc thậm chí còn chưa cao đến eo bọn chúng...
Thật ra sợ cũng phải thôi, xác chết của người soi đã la liệt khắp nơi. Tất cả đều do một tay đứa bé này hạ xuống, mà vũ khí chẳng qua chỉ là một thanh sắt gỉ sét bọn chúng dùng để xiên thịt nướng...
Người sói ban đầu khinh bỉ không xem nó ra gì, thậm chí còn muốn ăn nó...nào ngờ kẻ săn mồi thành con mồi, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng loại lần lượt bị giết,
bọn chúng đã phản kháng hơn nữa còn rất mãnh liệt, nhưng có cố mấy cũng không thể chạm vào cơ thể nó...
Chỉ là một nhân loại bình thường chưa trải qua tu luyện lại chứa đựng linh hồn tà ác cuồng loạn như vậy...cách biệt cấp bậc linh hồn quá xa, hơn nữa đối phương còn sử dụng lực linh hồn cường đại của bản thân rất tốt, không hề giống kẻ tay mơ, chém giết rất ngọt, rất dứt khoát, như thể nó đã giết qua vô số người vậy...
Ở đâu ra tên quái vật này vậy...
"Nói cho ta biết, kẻ đang giữ Ám Sinh đang ở đâu"
Vạn Hoa chỉ vật nhọn vào mặt người sói đứng đầu đàn, đồng tử thâm sâu như hồ sâu vạn năm chết chóc nhìn chằm chằm vào làm người sói sợ run đứng không vững.
"V...vừa rời đi..."
Vạn Hoa nhìn xoáy sâu vào người sói, hỏi tiếp:"Đi đâu?"
"T...ta không biết...chỉ...chỉ biết hắn đi theo hướng này"
Vạn Hoa nhìn theo ngón tay người sói chỉ, hướng đông, sau đó không nói một lời liền xoay người rời đi.
"Nhớ kỹ, sau này có người hỏi gì cũng đừng ngu dốt mà vội chỉa móng vuốt về đối phương. Nếu không chết rồi cũng đừng oán trách vì sao cuộc đời bất công."
Bất công hay không còn phải dựa vào vận mệnh chiếu cố ngươi thế nào đã....
Hắn mở cửa cho Vạn Hoa, nó một lần cũng không lưu luyến bước ra khỏi Thành Kiếm môn, như thể đây chỉ là một quán trò cho khách bộ hành lạc chân bước vào nghỉ ngơi, sau khi hồi phục sức khỏe liền không quan tâm quán trọ này có đòi tiền hay sau này sẽ sập thì luôn hay không đã thẳng thừng rời đi. Thành Chu Diễm phải công nhận một điều chính là định lực của thằng nhãi này rất lớn, cực kỳ tốt cho việc tu hành, bất kể tiềm năng tu chân của nó tốt như thế nào nhưng có thể cưỡng lại ngoại vật trước mắt chính là đã bước một bước dài đạp thẳng rất nhiều kẻ tham lam rơi khỏi tượng đài tu chân.
Rất tiếc Vạn Hoa không muốn ở lại Thành Kiếm môn, nếu không hắn cũng muốn phá lệ thu thêm một đồ đệ...
Vạn Phúc cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với Vạn Hoa, đi hay ở không liên quan đến cậu ta, Thủy Hỏa thì chỉ đơn giản là mất đi đối thủ ngang tại ngang sức hằng ngày đấu võ mồm với mình mà thôi, Mặc Nhật Nguyên thì không có ý kiến gì chỉ có Thiên Cơ là có vẻ không hài lòng với việc này...
Thiên Cơ không đi cùng Thành Chu Diễm tiễn Vạn Hoa mà chỉ đứng xa xa trêи đỉnh núi, dùng định lực kinh người chả Thiên nhãn nhìn Vạn Hoa từng bước chậm rãi bước ra ngoài cho đến khi bước vào kết giới mới thu mắt lại. Nàng luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ ở Vạn Hoa, nó không hoàn toàn là một đứa nhỏ nhưng Thiên Cơ không tìm được dấu vết không đúng gì trêи người Vạn Hoa, nàng bắt đầu phát hiện điều này chính là khi giúp Vạn Hoa băng bó vào ngày Phương Hà cứu nó từ chợ nhân gian.
Thiên Cơ cực kỳ mẫn cảm với linh hồn, chỉ một cái chạm nhẹ lên da Vạn Hoa cũng đủ để nàng phát hiện kì lạ, nhưng khi muốn mở Thiên nhãn ra thăm dò linh hồn Vạn Hoa thì liền bị chặn lại, không thể xuyên thấu qua thân xác kia nhìn vào bên trong cơ thể Vạn Hoa, cũng tại thời điểm đó Vạn Hoa đã dấy lên đề phòng với Thiên Cơ, dù sao cũng là lão quái vật một đời điên cuồng, nhưng Thiên Cơ không hề phát hiện mà vẫn tiếp tục thử thêm vài lần, kết quả vẫn bị đẩy ra như thường.
Nàng bỗng nhớ tới nam nhân hắc y đêm đó nằm mộng thấy, không biết là mộng của bản thân hay điềm báo của Thiên nhãn nhưng cảm giác của nam nhân mang đến cho nàng rất giống với Vạn Hoa....
Nhưng sau đó Thiên Cơ lại lắc lắc đầu tự phủ nhận, có lẽ nàng nghĩ nhiều rồi....
Thế nhưng Thiên Cơ vẫn âm thầm ghi nhớ suy nghĩ này vào trong đầu của mình...
Hôm nay là ngày cuối cùng Phương Hà còn gặp mặt mọi người, thân phận cậu vẫn còn được giữ rất kín vì vậy chỉ có vợ chồng Thành Chu Diễm, Mặc Nhật Nguyên cùng Vạn Phúc thêm hai đứa Thủy Hỏa.
Thủy Hỏa tuy độc miệng nhưng nấu ăn rất ngon, hai đứa trưng ra cái bảng mặt không tình nguyện bị Thiên Cơ sai đi nấu một bữa cơm chia tay, đáng lẽ ra tu sĩ không cần ăn uống gì, hít không khí cũng nó bụng nhưng Phương Hà lại khác, mặc dù sau khi lên Nhập Thế cậu đã không còn đói bụng nữa nhưng vẫn chưa thể từ bỏ thói quen một ngày ba bữa, Thủy Hỏa không chịu nấu thì cậu tự thân vận động. Cho nên hôm nay bữa cơm chia tay này chính là Phương Hà đề nghị, hơn nữa còn đích thân cậu xuống bếp.
Thủy Hỏa từ bếp trưởng tụt xuống thành cu li chạy vặt...
Thành Chu Diễm vốn chỉ muốn đến nói vài câu chúc may mắn không ngờ bị hương thơm trong bếp hấp dẫn, nghĩ lại bản thân lâu rồi chưa đụng tới cơm canh liền cùng Thiên Cơ ngồi xuống, tiện thể tạo luôn cái kết giới ngăn cách mùi thức ăn bay ra ngoài dẫn phiền toái đến.
Phương Hà lụi cụi trong bếp một lúc liền bưng ra một bàn thức ăn bắt mắt, cá hầm nấm hương, gà xé chua cay, rau xào, tôm xóc tỏi, canh cá nấu măng chua, heo nướng...
"...."
Một đám tu sĩ im lặng nhìn bàn cơm, chỉ có Vạn Phúc là thần kinh bị thiếu hai dây la lên, cầm đũa gắp một miếng, sau đó co rụt người lại, vẻ mặt đổi thành bảy sắc cầu vòng, thậm chí còn rơi nước mắt:
"Woaaaaa! Ông nội nấu ngon quá!!!!!!!! Sao trước giờ ông không nấu cho cháu mà cứ để hai thằng nhãi này bỏ đói cháu thế!??"
Thủy Hỏa:"...." Đệt cụ ngươi không ăn cũng đâu chết được ?
Mặc Nhật Nguyên bị vẻ mặt thái quá của Vạn Phúc hấp dẫn, cũng cầm đũa lên gắp thử một miếng cá ăn, sau đó...bụm mặt cười như tên bợm nhậu...
Phương Hà:"...."
Thành Chu Diễm nhìn hai người trước mắt như bị thần kinh, sợ hãi nhìn bàn thức ăn màu mè trước mắt như sợ Phương Hà bỏ độc vào trong, cả người cứng như khúc gỗ không dám động đũa chỉ lo ăn một miếng vào liền đánh rắm cả ngày...lo lắng cả buổi trời cuối cùng lại thấy Thiên Cơ cho miếng gà vào miệng.
Thành Chu Diễm sợ đến mức xỉu mất hai giây, sợ vợ mình cười điên như Mặc Nhật Nguyên liền tái mặt, nhưng mà Thiên Cơ vẫn rất bình thường, nhai nhai nuốt sau đó gật đầu khen ngon, còn nắm tay Thành Chu Diễm nói một câu rất chân thành:
"Là hai đứa nó bị điên, không phải Phương Hà làm"
Ngụ ý Vạn Phúc và Mặc Nhật Nguyên vốn là không bình thường bẩm sinh rồi chứ không phải thức ăn của Phương Hà làm hai người trở nên như vậy. Tin tưởng Tuyên Cơ tuyệt đối, Thành Chu Diễm cũng gắp một miếng lên ăn thử sau đó lại gắp thêm một miếng bỏ vào vào miệng, liên tiếp ba bốn đũa mới dừng lại làm Phương Hà vui đến mức cười không ngậm được mồm...
Ngoại trừ hai tên điên kia thì vẫn còn người bình thường... hại cậu sợ muốn chết.
"Ta đã chuẩn bị nơi tu luyện cho cậu, một khi đã bế quan thì ít nhất cũng phải mười mấy năm mới đi ra được, đó là khả năng trung bình của tu giả bình thường, phần lớn chỉ trùng kϊƈɦ từ hai đến ba cấp hoặc bị tẩu hỏa nhập ma, mới Nhập Thế đã bế quan như ngươi rất ít nên ta cũng không tính toán được thời gian cụ thể lẫn rủi ro trong đó. Cho nên ta đã đặc biệt dành ra một động thiên cực kỳ giàu linh khí, bên dưới còn có một linh mạch khổng lồ, tha hồ cho ngươi dùng..."
Phương Hà nuốt nước bọt, thế này thì đến khi nào cậu mới trả hết nợ để rời đi đây....
Thiên Cơ nhấp một ngụm trà lên bàn, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn Phương Hà:
"Theo như ta tính toán, tệ nhất trong vòng hai mươi năm nữa tai họa sẽ ập lên Thành Kiếm môn"
Phương Hà gật đầu, nói:"Vẫn còn lâu..."
Lời còn chưa dứt đã bị Thiên Cơ cắt đứt:"Ngươi bế quan ra cũng đủ cho một đứa bé từ nấm lùn thành cây cổ thụ rồi đấy"
Phương Hà:"..."
Thiên Cơ:"Hơn nữa chúng ta đã quy ước với nhau ngươi ít nhất cũng phải đạt đến Hóa Thần mới được phép đi ra"
"Cho nên trong vòng hai mươi năm ngươi phải liên tục đột phá hai cảnh giới là Địa Tiên và Linh Nhập...Chu Diễm năm đó muốn lên Hóa Thần cũng phải mất gần một trăm năm.."
Phương Hà:"..." Ghét nhau xin cứ nói thẳng, đừng ép đặt nhau như thế mà làm tổn thương đôi bên...mà bà có tổn thương đếch gì đâu, người tổn thương là tôi này!
"Lỡ banh xác chết thì sao?"Phương Hà cười méo xệch
Thiên Cơ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:"Thì chịu chứ sao"
Phương Hà :"....bà không tiếc tiền à?"
Thiên Cơ gật đầu, nhìn Phương Hà lạnh lẽo nói:"Cho nên nếu ngươi dám chết, Thiên Cơ ta liền sai Thành Chu Diễm trước khi ngươi kịp bị quỷ sai bắt đi tóm lại, dùng thuật hồi sinh ngươi, sau đó mổ lấy linh chủng ngươi đem ra chợ bán kiếm tiền!"
Thành Chu Diễm vô tội:"Sao lại là ta?"
Thiên Cơ nhìn lại hắn:"Không lẽ là ta?"
Thành Chu Diễm:"...."
Phương Hà cảm thấy sâu sắc bi ai:"Thiên Cơ trưởng lão tính xem ta như heo hay gì mà mổ lấy tiền..."
Thiên Cơ gật đầu:"Chỉ cần ngươi chết liền biến ngươi thành heo như lời ngươi nói"
Đệt mợ bà nói đi nói lại vẫn là bảo tôi sống lết xác ra chứ gì!? Nói thẳng ra đi chứ đồ đàn bà đanh đá!!!!!!!
Dọa nạt nhau như thế vui lắm à?!
Vạn Phúc ngồi yên nhìn Phương Hà bỗng bật khóc òa lên ôm lấy eo Phương Hà dụi dụi :
"Ông nội ới ~ cháu không muốn xa ông đâu!!!!!"
Phương Hà vỗ vỗ lưng trấn án Vạn Phúc, cậu cũng không muốn rời xa Vạn Phúc chút nào, dù chỉ mới gặp nhau ngắn ngủi nhưng mà dù sao Vạn Phúc cũng là người thân thuộc nhất với cậu bây giờ, hơn nữa còn cứu mạng cậu ở cái thế giới xa lạ này, nếu không có Vạn Phúc không biết cậu có bình an mà ngồi ở đây hay không nữa...
"Được rồi, ta chỉ đi bế quan thôi mà có phải ra trận đâu mà khóc thảm thiết vậy chứ"
Vạn Phúc bấu chặt lấy tay áo Phương Hà, nước mắt nước mũi chảy tèm lem đầy mặt, hận không thể cho nước miếng chảy ra luôn cho đủ "bộ ba thành viên gương mặt" hại Phương Hà sợ bị cậu ta bôi lên quần áo đến run người...
"Bế quan không phải ra trận thì là gì huhu!! Hai mươi năm lên Hóa Thần?! Mụ điên này nói mà ông cũng nghe à?!"
Mặc Nhật Nguyên giật mình định đưa tay túm miệng Vạn Phúc lại bị cậu ta cắn một cái:
"Mẹ ngươi cút bàn tay hôi c*t của ngươi ra, để ta nói cho xong đã! " Vạn Phúc vừa khóc vừa chỉ tay vào Thiên Cơ:" bà ta rõ ràng là muốn hại chết ông nội! Thời gian quá ngắn để lên Hóa Thần! Sẽ bị nổ chết đó ông nội, không thể đâu!"
Phương Hà thật sự không biết nói gì cho phải, cậu biết chứ, khả năng bị bạo Linh Chủng là rất lớn, nhưng cậu không thể ngồi chờ há miệng chờ người ta cho cơm được, cậu dám chắc nếu bây giờ cậu từ chối thì chắc chắn sẽ bị Thiên Cơ đuổi ra khỏi Thành Kiếm môn ngay lập tức. Mà cậu bây giờ không nơi nương tựa, bị đuổi đi không khác gì tự tay hất đổ bát cơm trắng trong ngày đói rét, không chỉ cậu mà cả Vạn Phúc cũng phải dính vào. Đây không phải thế giới hiện đại được pháp luật bảo vệ, chỉ cần hạng tôm tép như Phương Hà bước ra khỏi "cánh đại bàng" của Thành Kiếm môn liền bị thế giới này nuốt chửng.
Thiên Cơ biết Phương Hà là người thông minh, mặc kệ Vạn Phúc nói năng vô lễ thế nào nàng cũng không nổi giận, vì nàng biết trước Phương Hà sẽ lựa chọn điều gì có lợi cho cậu và người thân của mình. Cho nên...
Phương Hà thở dài, đứng dậy vỗ vai Vạn Phúc, nói:
"Đừng nháo nữa, Thiên Cơ trưởng lão và Thành chưởng môn cũng chỉ muốn tốt cho ta thôi"
...Cho nên, nếu đây là con đường cậu bắt buộc phải đi. Phương Hà tuyệt đối không chùn bước.
Bởi vì đằng sau chỉ có vực sâu.
...Mà đằng trước lại có cửa sinh....nhất sinh cửu tử...
Chín cửa chết một cửa sinh, cho nên cậu đánh cược. Dùng mạng mình làm tiền cược, thua liền rơi vào tử vong vô hạn, thắng liền có thể ngẩng đầu cười với thiên hạ...
Chỉ cần cậu dám làm, chết cũng không hối tiếc...
Thiên Cơ mỉm cười nhìn vào ánh mắt kiên định của Phương Hà, chén trà trêи tay một lần nữa tự nàng rót đầy, lại láy thêm một chén khác rót trà vào đưa đến trước mặt Phương Hà:
"Ngươi quả thật không hề làm ta thất vọng. Rất tốt, ta không có gì giúp đỡ ngươi được ngoài một chén trà chúc phúc này, tu luyện là tự dựa vào bản thân, hơn nữa ta tin tưởng ngươi có thể sống sót đi ra. Chúc ngươi-Phương Hà công thành danh toại!"
Phương Hà nhận lấy chén trà của Thiên Cơ, ngửa đầu uống cạn. Vừa đặt chén trà xuống thì một chén khác đã ở trước mặt, là của Thành Chu Diễm...
"Không có rượu, thay trà dùng tạm vậy"
Phương Hà cười cười:"Đa tạ chưởng môn" sau đó nhận lấy, ngửa đầu uống hết.
"Chúc Phương Hà đạo hữu sớm có thể đột phá Hóa Thần"
Mặc Nhật Nguyên đưa chén trà đến trước mặt Phương Hà, cậu cảm động hít hít mũi sau đó uống cạn, còn dốc ly xuống ý bảo trà đã hết, mọi người đều cười lên vui vẻ, chỉ có Vạn Phúc là cúi đầu không nói gì. Phương Hà biết Vạn Phúc giận cậu rồi, nhưng cậu đâu còn cách nào khác, không thể dậm chân tại chỗ được.
Vạn Phúc ngồi im một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng dậy, đi vào căn phòng được xây qua loa tạm bợ sau trận thiên kiếp của Phương Hà, một lát sau lại đi ra, trêи tay cầm một cái túi nhỏ màu xanh có thêu hình một con chim toàn thân rực lửa rất đẹp đưa đến trước mặt Phương Hà, giọng có chút nghẹn lại:
"Ông nội, tặng ông...bùa may mắn của cháu đấy..."
Phương Hà nhìn hai mắt đỏ hoe của Vạn Phúc cũng cảm thấy sống mũi cay cay, đưa tay nhận lấy cái túi khen:"túi đẹp", vừa định mở ra thì Vạn Phúc ngăn lại, nói:"Bế quan rồi mở".
Phương Hà cũng không tiện làm trái ý Vạn Phúc đành nhét cái túi vào trong áo, hai người nhìn nhau một lúc lâu sau đó bỗng dưng mỉm cười, thật sự rất muốn khóc nhưng như vậy rất xấu, vẫn nên cười thì tốt hơn ...
Bốn người ở lại nói chuyện với nhau như một nhà vui vẻ quây quần, một bữa chia tay chúc may mắn nhỏ chỉ có chừng đó người lại khiến Phương Hà cảm thấy an ủi lạ lùng, kiếp trước cậu chỉ có mẹ và bản thân, mẹ bảo cha cậu mất sớm trong một vụ tai nạn, cậu thì bị mất hết đoạn trí nhớ trước năm mười tuổi, thế là mẹ cậu vất vả cày cuốc cho cậu ăn học đến khi vào đại học, tiền làm ra không đủ mà còn thiếu thì lấy đâu ra để mở tiệc ăn mừng như vậy, tất cả cậu có chính là một nồi canh nhỏ và một bát cơm trắng nóng hổi, cậu rất vui và cũng không đòi hỏi gì nhiều...chỉ là hai mẹ con cũng quá đổi cô đơn...
Không biết mẹ cậu bây giờ thế nào rồi...Phương Hà thật sự rất lo lắng cho bà, cơ thể bà không được khỏe, cậu thì lại ở đây không thể tìm ra cách trở về, chỉ có thể liều mạng tu luyện trong lần bế quan này, mong sao khi đến cảnh giới cao hơn có thể tìm ra cách quay trở về hiện đại...
Mẹ, cố gắng chờ con...
Thành Chu Diễm ngẩng đầu nhìn mặt trời đã đứng bóng, thầm cảm thán thời gian thật nhanh liền đứng dậy nói với Phương Hà:
"Đi thôi, dẫn ngươi đến Ngọc Vân động thiên, ngươi sẽ tu luyện ở đó"
Phương Hà nhìn hắn, hỏi:"Không phải ở đây sao?"
Thành Chu Diễm lắc đầu:"Không thể, rất dễ bị lộ, hơn nữa Ngọc Vân động thiên có hệ thống phòng thủ rất mạnh, ngươi bế quan ở đó sẽ khó bị phát hiện, nơi đó thuộc sở hữu của riêng bản thân ta và phu nhân, không phải của Thành Kiếm môn, không sợ địch ngoài cũng không ngại kẻ trong. Yên tâm tu luyện, cách một thời gian ta hoặc Nhật Nguyên sẽ đến xem ngươi."
Phương Hà gật đầu, đứng dậy thu dọn chén đĩa, sau đó cùng Thành Chu Diễm rời đi, Vạn Phúc cũng đi theo...
Ngọc Vân động thiên là vật trong túi của Thành Chu Diễm, người ngoài không biết nhiều gì về nó, chỉ biết sức phòng thủ của nó là có một không hai, hơn nữa còn nằm sâu trong đáy biển rất khó để dò tìm, cho dù tìm được thì nó cũng thuộc về Thành Chu Diễm, không ai ngu đần mà đi chọc vào cường giả cấp Hóa Thần, chỉ có Thành Chu Diễm cách nhanh nhất để đến đó, hắn đứng trêи một hòn đảo nằm nổi trêи mặt biển, viết viết vẽ vẽ gì đó trêи mặt đất, sau đó truyền linh lực vào cái đống chữ vừa tạo ra, dòng chữ sáng lên che đi tầm nhìn của mọi người, khi mở mắt ra đã ở dưới đáy biển.
Thành Chu Diễm tạo một kết giới bao lấy mọi người ở bên trong, cách ly với nước biển, Phương Hà nhìn nước biển ở vực sâu âm u lạnh lẽo không nhịn được rùng mình một cái, tưởng tượng cảnh mình tu luyện dưới này một mình làm cậu một trận ớn lạnh không thôi...hic...không biết có ma chết trôi không nữa...
Bốn người chậm rãi bơi về phía trước, đúng ra là đứng trong kết giới trôi về phía trước thì đúng hơn, qua một lúc liền nhìn thấy một ngọn núi đen thui có hình dáng một bàn tay để ngửa xuất hiện trước mắt, Thành Chu Diễm dẫn mọi người đi đến chỗ lòng bàn tay, ở giữa ngón trỏ và ngón út của bàn tay tách ra tạo thành một lối đi hút bọn họ vào bên trong...
"Rầm"
Cửa nặng nề khép lại ở đằng sau, bên trong không có nước, cũng không có mùi ẩm mốc, linh khí nồng đậm đến mức ngạt cả mũi, Phương Hà không ngừng hách xì mấy lần mới dịu đi phần nào, hành lang tối tăm "vụt" một tiếng sáng bừng lên, từng ngọn đuốc treo trêи tường nối đuôi nhau tạo thành một dãy ánh sáng kéo dài không thấy điểm cuối, khung cảnh xung quanh ngay lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Trống trơn. Không có gì cả, cũng không hề bị bụi bẩn bám lấy, dưới chân là gạch hoa màu đen trơn bóng đến mức có thể soi thấy cả lỗ chân lông trêи mặt, Phương Hà thật sự có xúc động muốn quỳ xuống xem mặt mình có mụn hay không...
...Ơ...
Phương Hà chớp mắt nhìn xung quanh...người đâu??
Cậu quả thật muốn soi gương trêи sàn, nhưng cũng đâu thật sự muốn quỳ xuống...chỉ là hơi cúi đầu một chút ngẩng mặt lên nhìn thì ba người còn lại đã biến mất rồi...
Chết rồi!! Không lẽ bị ma bắt đi rồi...
"A di đà Phật, cứu con với Phật tổ ơi...hic...mọi người đi đâu hết rồi.. "
...
"...."Thành Chu Diễm khi không bị đá ra ngoài...không những hắn mà còn cả Thiên Cơ, Mặc Nhật Nguyên, Vạn Phúc...chỉ có mỗi Phương Hà là không đi ra...khế ước với Ngọc Vân động thiên cũng bị cắt đứt... cái thứ động thiên này bị rồ hay sao mà tự động hi sinh tu vi để đơn phương cắt đứt khế ước vậy chứ...không lẽ, nó muốn nhận Phương Hà làm chủ nhân...?
Không phải chứ cục đá này dám chê hắn á?!!!!!!!
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thiên Cơ nhíu này nhìn Thành Chu Diễm.
"Con nợ này chặt đứt khế ước với ta rồi."Thành Chu Diễm chấm nước mắt nhìn Thiên Cơ.
"..."
Thành Chu Diễm:"Ta bảo vệ nó khỏi đám người ngoài kia, giờ nó dám ăn cây táo rào cây sung, đứng núi này trông núi nọ, thấy trai đẹp chê trai già!"
Thiên Cơ:"..."
Vạn Phúc lo lắng nhìn hắn:"Vậy phải làm sao?"
Thành Chu Diễm nghiến răng nghiến lợi nhìn bàn tay to lớn trước mắt, nói:
"Còn thế nào nữa, Phương Hà buộc phải bế quan bây giờ luôn chứ còn gì... cái con nợ...động thiên này biết mục đích chúng ta đến đây, cho nên Phương Hà không đạt đến Hóa Thần sẽ bị nó nhốt tới chết đó..."
Vạn Phúc hét ầm lên:"Ta đệt cụ ông muốn đánh nhau với ta không?"
Thành Chu Diễm ngứa răng nhìn Vạn Phúc:"Im mồm không ta vặn gãy cổ bây giờ!"
Thiên Cơ:"..." hình tượng chàng ơi...
"Ngươi nghe hết rồi đấy, cho nên cố gắng tu luyện sớm ngày đi ra nhá!" Thành Chu Diễm hét vọng vào bên trong Ngọc Vân động thiên, có xảm giác sung sướиɠ là lùng khi người gặp họa...
Phương Hà cảm thấy câm nín với những gì mình vừa nghe được, cậu cứ nghĩ ít nhất cũng phải đến hết ngày hôm nay mới bế quan, nào ngờ giữa đường lại xảy ra biến cố này chứ, thật đúng là đau lòng mà nhưng mà bây giờ biết đi đấu bế quan đây, ngồi tại chỗ này hả?
Suy nghĩ vừa dứt thì dưới chân Phương Hà từ gạch đen bóng bẩy bị rút vào bên trong biến thành lỗ đen gợi tình...
Và đương nhiên Phương Hà biến mất vào bên trong đó ngay cả cái rắm cũng chưa kịp để lại cho thế gian.
"Á!!!!!!!!!!!!!" Tiếng la nhỏ dần cho đến khi biến mất...
Thành Chu Diễm nghiêng tai nghe xem có ai đáp lại không, sau khi nghe tiếng hét "quyến rũ" của người bên trong liền gật đầu xoay người tiêu sái rời đi, để lại Vạn Phúc mặt mày xanh lét như quỷ chết treo cùng hai người còn lại không hiểu điều gì đang xảy ra...
"Đi thôi, Phương Hà tiểu bằng hữu đã tiến vào mật thất tu hành rồi"
Mật thất kiểu gì mà la hét dữ thần vậy?!
Thành Chu Diễm vẫn còn tức vụ Ngọc Vân động thiên cắt đứt khế ước với hắn, nhịn không được liền xoay người chỉ tay vào nó:
"Các ngươi đừng thắc mắc vì sao Phương Hà tiến vào mật thất lại la hét như vậy! Ai biết con nợ này muốn gì chứ!! Nhìn cái hình dáng nửa gà nửa heo muốn bắt chước tay người lại hóa thành móng lợn này của nó cũng đủ biết quá trình tạo ra nó của thiên địa sai xót cực kỳ nặng nề!"
"...."
Hôm nay chưởng môn có chút không được bình thường...
Thiên Cơ tiến lên an ủi hắn, tội nghiệp "trai già" ngay cả cục đá đen thui Ngọc Vân kia cũng không cần...
_____________________________________
"Phụt!"
Vật nhọn đâm xuyên qua lồng ngực, máu nóng phun thẳng lên trời rơi xuống như mưa, thi thể ngã xuống trêи vũng máu lộ ra thân ảnh nhỏ bé cả người nhuộm đỏ đứng ở đằng sau, nó rút thanh sắt đầu nhọn không biết kiếm được ở đâu ra, máu nóng nhỏ giọt xuống mặt đất từng giọt "tí tách" lại như búa nệm vào tim đám người sống sót còn lại...
Thật ra nói người cũng không phải, bởi vì mặc dù có thể là người nhưng khuôn mặt lại là sói, bọn chúng cao lớn hùng dũng, khát máu tàn bạo, là chủng tộc tiến hóa bậc cao nay lại run sợ trước một thằng nhóc thậm chí còn chưa cao đến eo bọn chúng...
Thật ra sợ cũng phải thôi, xác chết của người soi đã la liệt khắp nơi. Tất cả đều do một tay đứa bé này hạ xuống, mà vũ khí chẳng qua chỉ là một thanh sắt gỉ sét bọn chúng dùng để xiên thịt nướng...
Người sói ban đầu khinh bỉ không xem nó ra gì, thậm chí còn muốn ăn nó...nào ngờ kẻ săn mồi thành con mồi, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng loại lần lượt bị giết,
bọn chúng đã phản kháng hơn nữa còn rất mãnh liệt, nhưng có cố mấy cũng không thể chạm vào cơ thể nó...
Chỉ là một nhân loại bình thường chưa trải qua tu luyện lại chứa đựng linh hồn tà ác cuồng loạn như vậy...cách biệt cấp bậc linh hồn quá xa, hơn nữa đối phương còn sử dụng lực linh hồn cường đại của bản thân rất tốt, không hề giống kẻ tay mơ, chém giết rất ngọt, rất dứt khoát, như thể nó đã giết qua vô số người vậy...
Ở đâu ra tên quái vật này vậy...
"Nói cho ta biết, kẻ đang giữ Ám Sinh đang ở đâu"
Vạn Hoa chỉ vật nhọn vào mặt người sói đứng đầu đàn, đồng tử thâm sâu như hồ sâu vạn năm chết chóc nhìn chằm chằm vào làm người sói sợ run đứng không vững.
"V...vừa rời đi..."
Vạn Hoa nhìn xoáy sâu vào người sói, hỏi tiếp:"Đi đâu?"
"T...ta không biết...chỉ...chỉ biết hắn đi theo hướng này"
Vạn Hoa nhìn theo ngón tay người sói chỉ, hướng đông, sau đó không nói một lời liền xoay người rời đi.
"Nhớ kỹ, sau này có người hỏi gì cũng đừng ngu dốt mà vội chỉa móng vuốt về đối phương. Nếu không chết rồi cũng đừng oán trách vì sao cuộc đời bất công."
Bất công hay không còn phải dựa vào vận mệnh chiếu cố ngươi thế nào đã....