Một đường cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, cuối cùng Phách Hoa thấy mặt trời đã xuống núi đành dừng chân tìm một nhà trọ gần đó để nghỉ ngơi.
Nhà trọ này nằm gần biên cương, chẳng có mấy khách, chi tiêu cũng eo hẹp đến mức cái chân ghế bị gãy cũng mặc dày đem lên cho khách ngồi, Phách Hoa ban đầu không biết, vừa đặt ʍôиɠ xuống thì suýt ngã lăn ra đất, cũng may thân thủ hắn cũng coi như tạm, nhanh nhẹn chống tay xuống đất rồi bật người nhảy lên, tính toáng một chút liền cố ý đá xuống cái mặt của tên tiểu nhị vừa nãy dám cười hắn.
Tiểu nhị đau đớn che mũi, hai mắt ứa lệ căm tức nhìn thằng nhóc mười mấy tuổi láo toét trước mặt này, Phách Hoa nhếch môi cười tà tứ, móc thanh loan đao bên hông ra, một bộ côn đồ cắm mũi đao xuống bàn cơm, cái bàn gỗ mục kêu lên hai tiếng "cót két" như sắp lìa đời tới nơi.
Tiểu nhị thấy hắn rút vũ khí liền tái mặt, không dám hó hé gì nữa, chỉ căm tức nhìn Phách Hoa, ôm mũi đi vào bếp, Phách Hoa còn tưởng gã đi kêu người khác hay lấy thực đơn gì đó, nào ngờ hắn mới lấy cái ghế khác ngồi xuống, tiểu nhị đã bưng ra một bát cơm, một dĩa dưa muối và một bát canh...
Phách Hoa nhíu mày khó hiểu nhìn bát cơm nửa chính nửa sống trước mặt mình, nói:"Ta còn chưa gọi món mà?"
Tiểu nhị xoa xoa cái mũi, cợt nhã đáp:"Khách quan không biết, quán chúng ta chỉ có ba món này thôi, gần nơi chiến trường cũng chẳng ai dám béng mảng đến bán hàng hóa, cũng rất ít khách, mà từ đây vào thành lại quá xa, quán chúng ta cũng chỉ có thể vào rừng hái chút rau về, chúng ta dự định khi nào chiến tranh chính thức nổ ra liền bỏ quán, đi vào thành lánh nạn"
Phách Hoa im lặng nhìn đồ ăn trước mặt, cũng không còn khẩu vị gì nữa, ném vài đồng cho tiểu nhị bảo hắn dẫn mình lên phòng nghỉ. Căn phòng dường như chưa từng có người ở, lạnh lẽo ẩm mốc, Phách Hoa thở dài đi đến nhìn chăn đệm ố vàng bốc lên mùi chua khó ngửi, thỉnh thoảng còn có vài con gián bò qua rồi lẩn vào trong, nhìn cảnh tượng này hắn một chút cũng không muốn ngủ, cho dù mệt muốn chết, Phách Hoa vẫn quyết định ngồi trêи cái ghế duy nhất có trong phòng, lưng dựa vào tường, khẽ nhắm mắt lại...
Sáng sớm hôm sau, Phách Hoa mang theo cái lưng đau nhức đi ra ngoài, mặc kệ sương lạnh hay mặt trời chưa lên, hắn quyết định phải rời cái nơi rách nát đó đi đến doanh trại...
Trêи đường hắn gặp được một tiểu binh chạy về hướng ngược lại so với hắn, vó ngựa phi nhanh đạp lên mặt đất khô cằn hất lên đống bụi mờ mịt trải dài đằng sau tiểu binh, hình như người này đang rất vội, mà hướng rời đi của người này dường như là doanh trại của hắn?
Phách Hoa còn tính đưa tay lên chào một tiếng, thế nhưng người kia căn bản không thấy hắn, một tiếng thúc ngựa đêm gương mặt Phách Hoa phủ đầy bụi bặm, hắn ho sặc sụa nhổ đống bùn đất ra, gương mặt non nớt nhăn lại như mặt khỉ, ai oán tiếp tục đi về phía trước...
"Về gặp người yêu hay gì mà vội vàng thế không biết"
Thế nhưng lúc đến nơi thì Phách Hoa mới biết vì sao tiểu binh kia lại chạy thục mạng như vậy...
Người trong doanh động tác gấp gáp chuẩn bị vũ khí, giáp, ngựa, cứ như là chuẩn bị chiến tranh, nhưng mà bên phía địch làm gì có động tĩnh?
Lúc hắn hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra thì một nam nhân thân hình lực lưỡng, mặc giáp bạc đi đến, Tạ tướng quân-Tạ Hiền lịch sự chào một tiếng với Phách Hoa:"Đại điện hạ"
Trêи mặt Tạ Hiền có một vết sẹo dài cắt ngang qua lông mày kéo xuống tận cằm, một gương mặt nam tính thành thục cứ thế bị phá hủy, Phách Hoa nhìn mọi người xung quanh vội vàng như vậy, khó hiểu nhìn Tạ Hiền:
"Tạ tướng quân, mọi người chuẩn bị làm gì vậy?"
Tạ Hiền thở dài nhìn Phách Hoa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng:"Là bên phía Phong tướng quân cầu viện binh"
"Địch tập kϊƈɦ sao?"
"Không phải..."
Tự Hiền gian nan nhìn lên bầu trời cuối cùng nhả ra ba chữ:"Là Thần tộc"
Phách Hoa cảm thấy tai mình ong lên, hắn sinh ra trong thời đại này ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng của thế hệ trước, Thần tộc giống như một tồn tại tựa mặt trời ban trưa đối với nhân loại, cho dù bây giờ số lượng người tôn sùng Thần tộc đã giảm ít nhiều, thế nhưng danh xưng Thần tộc vẫn như sấm bên tai, tu tiên lúc này đối với nhân gian ít ỏi đến đáng thương, chủ yếu vẫn là dựa vào sức mạnh cơ thể, làm sao có thể đánh thắng Thần tộc?_
"...Tại sao Thần tộc lại tấn công chúng ta?"
Tạ Hiền lắc đầu, thở dài một tiếng rồi rời đi, chính ông cũng không biết bọn họ từ khi nào lại đụng chạm vào Thần tộc để rồi phải gánh chịu hậu quả này, Phách Hoa nhìn theo bóng lưng của vị tướng quân, giáp bạc dưới ánh mặt trời ánh lên tia sáng chói lọi mà bi thương...
Xem ra lần này chính là tử chiến...
Phách Hoa cắn răng nhìn đoàn quân bắt đầu chất lương thực và vũ khí lên xe ngựa, hắn cũng chạy vào trợ giúp...
Hắn thấy được cho dù có lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng thế nào, trong mắt của những binh sĩ này vẫn còn chứa hi vọng sống sót, chiến thắng trở về...
Thế nhưng hi vọng đã nhanh chóng bị dập tắt trước cảnh tượng tàn khốc khi bọn họ đến nơi, Phách Hoa đứng sau cùng của đoàn quân, hắn quá lùn để thấy chuyện gì xảy ra bèn tìm một con ngựa kéo xe, nhảy lên để xem, chỉ thấy bầu trời đỏ quạch như máu, mùi tanh tưởi buồn nôn của máu thịt, lũ quạ cùng diều hâu thì mất dạng, Phách Hoa vừa lúc nhìn thấy đầu của Phong tướng quân bị bẻ xuống... chính là lúc còn sống, bị một nam nhân dùng tay bẻ xuống...
Thiếu niên mười mấy tuổi đầu lần thứ nhất nhìn thấy máu, lại là cảnh tượng tàn bạo như vậy, xác chết trải dài dưới chân nam tử bị hắn dẫm đạp không thương tiếc, máu dính đầy trêи y phục xanh nhạt, nở rộ thành từng đóa hoa diễm lệ, mái tóc bạch kim lay động trong gió tanh tựa như một bức tranh tàn độc về vị thần thánh khiết bị nhiễm bẩn.
Phách Hoa cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt lại, sợ hãi lan tràn khắp buồng tim khiến hắn khó thở không thôi, thiếu niên chật vật bò xuống ngựa, tay chân lạnh lẽo ôm chặt cổ ngựa để bản thân không bị ngã xuống...
Nam tử nhìn về phía bọn họ, đồng tử xinh đẹp hiện lên vẻ vui mừng tàn nhẫn, hắn vứt đầu của Phong tướng quân xuống, bàn tay nhiễm đỏ chạm lên da mặt trắng nõn của chính mìnhkéo ra một đường máu thật dài.
"Này, có thấy con gà nào chạy qua đây không?"
Tạ tướng quân rút đao ra phòng bị nhìn nam tử, nói:"Không biết Thần tộc tại sao lại làm ra việc này với chúng ta?"
Nam tử nhún vai, dường như không xem thanh đao trước mắt là gì cả vẫn ùng dung tiến lên phía trước, cho đến khi mũi đao chạm vào ngực mình mới dừng lại:
"Nghe báo rằng một tội nhân lưu đày của chúng ta đã chạy xuống đất nước của ngươi ?"
"Chúng ta không nhận được tin gì như vậy cả, cũng không gan thu lưu tội nhân Thần tộc!"
"Vậy sao...?" nam tử hơi kéo dài âm cuối, hơi nheo mắt nhìn hàng ngàn binh sĩ xung quanh:"Vậy thì quốc sư nhà các ngươi không phải Thần tộc à?"
Tạ hiện cùng các binh sĩ nhất tề cả kinh, âm thanh rối loạn như có như không bắt đầu nổi lên, Phách Hoa nghe như vậy sợ hãi không biết từ đâu tan đi hết, hắn ngưỡng cổ nói:
"Ngươi đừng có chém! Quốc sư không phải Thần tộc!"
Nam tử tươi cười nhìn hắn:"Sao ngươi không hỏi thử y?"
Phách Hoa cương cổ hét:"Có là Thần tộc đi nữa cũng không cùng dạng với cái loại cuồng sát như ngươi! Y rất tốt, cực kỳ tốt!, Ngươi đứng với y là gà bên cạnh Phượng Hoàng!"
"...."
Vừa dứt lời, Phách Hoa cảm thấy hai mắt mình hoa lên vì sát khí, chớp mắt nam tử kia đã biến mất, một luồng máu tanh xộc vào mũi miệng mình, bên tai chỉ kịp nghe thấy tiếng hô của Tạ Hiền:"Cẩn thận!"
Tiếp theo cơ thể hắn bị một cánh tay rắn chắc đẩy ngã ra khỏi lưng ngựa, tiếng đao kiếm đồng loạt tuốt khỏi vỏ, Phách Hoa bị một tấm lưng giáp màu bạc che chở trước mắt, hắn còn chưa kịp thở dốc thì trêи lưng người nọ đã bị một bàn tay xuyên thủng, móng tay sắc nhọn chỉ cách nhãn cầu của Phách Hoa một đốt ngón tay,...
Phách Hoa cảm thấy cơ thể như bị đình trụ, hô hấp tán loạn khắp nơi, chỉ trong một giây, người xung quanh hắn như diều đứt dây mà ngã xuống, máu nóng từng giọt nhỏ xuống mặt hắn như đem linh hồn hắn rút ra, xé rách từng mảnh nhỏ, hắn muốn cầm kiếm đâm con ác quỷ đội lốt xinh đẹp trước mắt mình thế nhưng tay hắn lạnh run, co rút từng trận, cực nhọc chống đỡ thân thể nặng như chì...
"Điện hạ, chạy mau..."
Tạ Hiền che trước ngực hắn, ông biết lần này chỉ có tử lộ, ông có thể chết thế nhưng Phách Hoa không thể, hắn là Đại hoàng tử tương lai sẽ trở thành Thái tử, không thể để hắn tán thân chỗ này, ông làm tướng sẽ cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên.
Hai tay Tạ Hiền như gông sắc, giữ chặt tay của nam tử, đối phương còn hơi bất ngờ với sức lực này của nhân tộc yếu ớt, hắn cũng muốn thử xem Tạ Hiền giữ được hắn bao lâu.
"Chạy mau lên!"
Phách Hoa bị tiếng rống của người đàn ông trước mắt đánh tỉnh, trước mắt rối loạn lung tung vài hình ảnh kì lã nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại ý thức, chứng kiến cánh tay từng chút một rút ra khỏi lồng ngực của Tạ Hiền, một khi rút hết sẽ đến lượt Phách Hoa, thiếu niên nuốt ngược nước mắt vào trong, xoay người bò dậy, chạy!.
Đằng sau là giọng nói của nam tử Thần tộc cùng Tạ Hiền.
"Bảo vệ Hoàng tử!"
"Chạy đi đâu đấy?"
Số người còn sống sót nhanh chóng vây quanh Phách Hoa, một đường bảo vệ hắn chạy, bên cạnh chính là Lý Đồng và những bằng hữu hắn đã kết giao, thấy Phách Hoa nhìn mình, Lý Đồng nghiêng đầu cười với hắn, Phách Hoa cảm thấy hơi yên lòng, tính trêu chọc một chút lại thấy Lý Đồng giữ nguyên nụ cười với hắn, ngã xuống.
Sau lưng Lý Đồng cắm một thanh đao dài, là đao của Tạ Hiền. Nhưng không phải ông ném, mà là nam tử kia.
Phách Hoa cắn chặt răng, run rẩy có xúc động muốn liều mạng với nam tử nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không thể, đâm đầu vào chính là giãy chết, chỉ có sống mới thay đổi được cục diện,... hắn sẽ không vì lý tưởng của mình mà hại chết đồng đội...
Nhưng mà nam tử vốn dĩ không có ý định tha cho Phách Hoa, bọn họ chạy hàng trăm bước, nam tử chỉ cần một bước chân đã đuổi tới ngay sau lưng bọn họ...
Phách Hoa cảm thấy bản thân như con kiến mặc người đùa giỡn, kẻ địch đuổi sát sau lưng nhưng vẫn chưa ra tay, chậm rãi nhấn chìm bọn họ vào trong tuyệt vọng u ám, chậm rãi phá nát nhuệ khí của con mồi rồi mới giết.
Máu bắn tung tóe sau lưng hắn, từng tiếng kêu thảm thiết muốn đâm thủng màn nhĩ Phách Hoa, hắn vẫn cứ cắm đầu chạy, mặc dù trước mắt đã hóa thành một màu xám trắng, như thực như ảo, tựa như bức tranh thủy mặc không có linh hồn, đồng thời đầu hắn bị một bàn tay đè xuống...
Nam tử nhìn vào song mâu u tối của Phách Hoa, cảm thấy không thú vị, quả nhiên chỉ là con nít, chỉ được cái mạnh miệng, chưa gì đã sợ đến bay hồn phách hết.
"Lần sau nhớ suy nghĩ trước khi nói nhé, nếu được như vậy thì đồng đội ngươi có lẽ đã sống lâu hơn được một chút rồi"
Giọng nam tử như mang theo dao, cứa từng vết thương vào tim hắn, Phách Hoa bi thương nghĩ, nếu như hắn không mạnh miệng, có khi đã kịp thời gian cho Tạ Hiền câu giờ chờ viện binh, hoặc làm chút kế nhỏ giữ mạng, chính hắn đã chọc tức nam tử này, hắn có lỗi với bọn họ...
Cho dù căm hận bao nhiêu vẫn như cũ không thể phản kháng...
Nếu như hắn có sức mạnh ngang ngửa với Thần tộc, hắn thề, hắn giết sạch lũ người khinh rẻ mạng sống này...
Phách Hoa không hề nhận thức rằng, một đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi, sống trong ấm êm đã lâu, làm sao có thể có suy nghĩ cực đoan như vậy...nhưng có lẽ hắn nhận thức được, thế nhưng hắn không quan tâm.
Trước mắt chỉ có một màu đen trắng, dường như đã mất đi linh hồn, rồi khung cảnh chậm rãi bị đốt cháy, tan thành từng mảng tro tàn, đến khi chỉ còn một màu đen tối, Phách Hoa nhìn thấy một đôi cánh rộng sải ra trước mắt hắn, sinh vật đẹp đẽ tuyệt diệu ấy nhìn vào mắt hắn, rồi nuốt chửng lấy hắn...
__________________________________________
Sa: Sì poi một miếng trước nè. Thân phận bé "Hoa số đen như mực tàu" sắp sửa tiếc lộ. Và lí do vì răng Sát Ly cứ ăn rồi ko đi karaoke với tác giả mà cứ đi theo Hoa cũng sẽ biết luôn...
P/s: Có ai nhớ ""con muỗi Lovell và nhân loại bất hạnh Tử Nguyệt của nó"" không??
Nhà trọ này nằm gần biên cương, chẳng có mấy khách, chi tiêu cũng eo hẹp đến mức cái chân ghế bị gãy cũng mặc dày đem lên cho khách ngồi, Phách Hoa ban đầu không biết, vừa đặt ʍôиɠ xuống thì suýt ngã lăn ra đất, cũng may thân thủ hắn cũng coi như tạm, nhanh nhẹn chống tay xuống đất rồi bật người nhảy lên, tính toáng một chút liền cố ý đá xuống cái mặt của tên tiểu nhị vừa nãy dám cười hắn.
Tiểu nhị đau đớn che mũi, hai mắt ứa lệ căm tức nhìn thằng nhóc mười mấy tuổi láo toét trước mặt này, Phách Hoa nhếch môi cười tà tứ, móc thanh loan đao bên hông ra, một bộ côn đồ cắm mũi đao xuống bàn cơm, cái bàn gỗ mục kêu lên hai tiếng "cót két" như sắp lìa đời tới nơi.
Tiểu nhị thấy hắn rút vũ khí liền tái mặt, không dám hó hé gì nữa, chỉ căm tức nhìn Phách Hoa, ôm mũi đi vào bếp, Phách Hoa còn tưởng gã đi kêu người khác hay lấy thực đơn gì đó, nào ngờ hắn mới lấy cái ghế khác ngồi xuống, tiểu nhị đã bưng ra một bát cơm, một dĩa dưa muối và một bát canh...
Phách Hoa nhíu mày khó hiểu nhìn bát cơm nửa chính nửa sống trước mặt mình, nói:"Ta còn chưa gọi món mà?"
Tiểu nhị xoa xoa cái mũi, cợt nhã đáp:"Khách quan không biết, quán chúng ta chỉ có ba món này thôi, gần nơi chiến trường cũng chẳng ai dám béng mảng đến bán hàng hóa, cũng rất ít khách, mà từ đây vào thành lại quá xa, quán chúng ta cũng chỉ có thể vào rừng hái chút rau về, chúng ta dự định khi nào chiến tranh chính thức nổ ra liền bỏ quán, đi vào thành lánh nạn"
Phách Hoa im lặng nhìn đồ ăn trước mặt, cũng không còn khẩu vị gì nữa, ném vài đồng cho tiểu nhị bảo hắn dẫn mình lên phòng nghỉ. Căn phòng dường như chưa từng có người ở, lạnh lẽo ẩm mốc, Phách Hoa thở dài đi đến nhìn chăn đệm ố vàng bốc lên mùi chua khó ngửi, thỉnh thoảng còn có vài con gián bò qua rồi lẩn vào trong, nhìn cảnh tượng này hắn một chút cũng không muốn ngủ, cho dù mệt muốn chết, Phách Hoa vẫn quyết định ngồi trêи cái ghế duy nhất có trong phòng, lưng dựa vào tường, khẽ nhắm mắt lại...
Sáng sớm hôm sau, Phách Hoa mang theo cái lưng đau nhức đi ra ngoài, mặc kệ sương lạnh hay mặt trời chưa lên, hắn quyết định phải rời cái nơi rách nát đó đi đến doanh trại...
Trêи đường hắn gặp được một tiểu binh chạy về hướng ngược lại so với hắn, vó ngựa phi nhanh đạp lên mặt đất khô cằn hất lên đống bụi mờ mịt trải dài đằng sau tiểu binh, hình như người này đang rất vội, mà hướng rời đi của người này dường như là doanh trại của hắn?
Phách Hoa còn tính đưa tay lên chào một tiếng, thế nhưng người kia căn bản không thấy hắn, một tiếng thúc ngựa đêm gương mặt Phách Hoa phủ đầy bụi bặm, hắn ho sặc sụa nhổ đống bùn đất ra, gương mặt non nớt nhăn lại như mặt khỉ, ai oán tiếp tục đi về phía trước...
"Về gặp người yêu hay gì mà vội vàng thế không biết"
Thế nhưng lúc đến nơi thì Phách Hoa mới biết vì sao tiểu binh kia lại chạy thục mạng như vậy...
Người trong doanh động tác gấp gáp chuẩn bị vũ khí, giáp, ngựa, cứ như là chuẩn bị chiến tranh, nhưng mà bên phía địch làm gì có động tĩnh?
Lúc hắn hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra thì một nam nhân thân hình lực lưỡng, mặc giáp bạc đi đến, Tạ tướng quân-Tạ Hiền lịch sự chào một tiếng với Phách Hoa:"Đại điện hạ"
Trêи mặt Tạ Hiền có một vết sẹo dài cắt ngang qua lông mày kéo xuống tận cằm, một gương mặt nam tính thành thục cứ thế bị phá hủy, Phách Hoa nhìn mọi người xung quanh vội vàng như vậy, khó hiểu nhìn Tạ Hiền:
"Tạ tướng quân, mọi người chuẩn bị làm gì vậy?"
Tạ Hiền thở dài nhìn Phách Hoa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng:"Là bên phía Phong tướng quân cầu viện binh"
"Địch tập kϊƈɦ sao?"
"Không phải..."
Tự Hiền gian nan nhìn lên bầu trời cuối cùng nhả ra ba chữ:"Là Thần tộc"
Phách Hoa cảm thấy tai mình ong lên, hắn sinh ra trong thời đại này ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng của thế hệ trước, Thần tộc giống như một tồn tại tựa mặt trời ban trưa đối với nhân loại, cho dù bây giờ số lượng người tôn sùng Thần tộc đã giảm ít nhiều, thế nhưng danh xưng Thần tộc vẫn như sấm bên tai, tu tiên lúc này đối với nhân gian ít ỏi đến đáng thương, chủ yếu vẫn là dựa vào sức mạnh cơ thể, làm sao có thể đánh thắng Thần tộc?_
"...Tại sao Thần tộc lại tấn công chúng ta?"
Tạ Hiền lắc đầu, thở dài một tiếng rồi rời đi, chính ông cũng không biết bọn họ từ khi nào lại đụng chạm vào Thần tộc để rồi phải gánh chịu hậu quả này, Phách Hoa nhìn theo bóng lưng của vị tướng quân, giáp bạc dưới ánh mặt trời ánh lên tia sáng chói lọi mà bi thương...
Xem ra lần này chính là tử chiến...
Phách Hoa cắn răng nhìn đoàn quân bắt đầu chất lương thực và vũ khí lên xe ngựa, hắn cũng chạy vào trợ giúp...
Hắn thấy được cho dù có lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng thế nào, trong mắt của những binh sĩ này vẫn còn chứa hi vọng sống sót, chiến thắng trở về...
Thế nhưng hi vọng đã nhanh chóng bị dập tắt trước cảnh tượng tàn khốc khi bọn họ đến nơi, Phách Hoa đứng sau cùng của đoàn quân, hắn quá lùn để thấy chuyện gì xảy ra bèn tìm một con ngựa kéo xe, nhảy lên để xem, chỉ thấy bầu trời đỏ quạch như máu, mùi tanh tưởi buồn nôn của máu thịt, lũ quạ cùng diều hâu thì mất dạng, Phách Hoa vừa lúc nhìn thấy đầu của Phong tướng quân bị bẻ xuống... chính là lúc còn sống, bị một nam nhân dùng tay bẻ xuống...
Thiếu niên mười mấy tuổi đầu lần thứ nhất nhìn thấy máu, lại là cảnh tượng tàn bạo như vậy, xác chết trải dài dưới chân nam tử bị hắn dẫm đạp không thương tiếc, máu dính đầy trêи y phục xanh nhạt, nở rộ thành từng đóa hoa diễm lệ, mái tóc bạch kim lay động trong gió tanh tựa như một bức tranh tàn độc về vị thần thánh khiết bị nhiễm bẩn.
Phách Hoa cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt lại, sợ hãi lan tràn khắp buồng tim khiến hắn khó thở không thôi, thiếu niên chật vật bò xuống ngựa, tay chân lạnh lẽo ôm chặt cổ ngựa để bản thân không bị ngã xuống...
Nam tử nhìn về phía bọn họ, đồng tử xinh đẹp hiện lên vẻ vui mừng tàn nhẫn, hắn vứt đầu của Phong tướng quân xuống, bàn tay nhiễm đỏ chạm lên da mặt trắng nõn của chính mìnhkéo ra một đường máu thật dài.
"Này, có thấy con gà nào chạy qua đây không?"
Tạ tướng quân rút đao ra phòng bị nhìn nam tử, nói:"Không biết Thần tộc tại sao lại làm ra việc này với chúng ta?"
Nam tử nhún vai, dường như không xem thanh đao trước mắt là gì cả vẫn ùng dung tiến lên phía trước, cho đến khi mũi đao chạm vào ngực mình mới dừng lại:
"Nghe báo rằng một tội nhân lưu đày của chúng ta đã chạy xuống đất nước của ngươi ?"
"Chúng ta không nhận được tin gì như vậy cả, cũng không gan thu lưu tội nhân Thần tộc!"
"Vậy sao...?" nam tử hơi kéo dài âm cuối, hơi nheo mắt nhìn hàng ngàn binh sĩ xung quanh:"Vậy thì quốc sư nhà các ngươi không phải Thần tộc à?"
Tạ hiện cùng các binh sĩ nhất tề cả kinh, âm thanh rối loạn như có như không bắt đầu nổi lên, Phách Hoa nghe như vậy sợ hãi không biết từ đâu tan đi hết, hắn ngưỡng cổ nói:
"Ngươi đừng có chém! Quốc sư không phải Thần tộc!"
Nam tử tươi cười nhìn hắn:"Sao ngươi không hỏi thử y?"
Phách Hoa cương cổ hét:"Có là Thần tộc đi nữa cũng không cùng dạng với cái loại cuồng sát như ngươi! Y rất tốt, cực kỳ tốt!, Ngươi đứng với y là gà bên cạnh Phượng Hoàng!"
"...."
Vừa dứt lời, Phách Hoa cảm thấy hai mắt mình hoa lên vì sát khí, chớp mắt nam tử kia đã biến mất, một luồng máu tanh xộc vào mũi miệng mình, bên tai chỉ kịp nghe thấy tiếng hô của Tạ Hiền:"Cẩn thận!"
Tiếp theo cơ thể hắn bị một cánh tay rắn chắc đẩy ngã ra khỏi lưng ngựa, tiếng đao kiếm đồng loạt tuốt khỏi vỏ, Phách Hoa bị một tấm lưng giáp màu bạc che chở trước mắt, hắn còn chưa kịp thở dốc thì trêи lưng người nọ đã bị một bàn tay xuyên thủng, móng tay sắc nhọn chỉ cách nhãn cầu của Phách Hoa một đốt ngón tay,...
Phách Hoa cảm thấy cơ thể như bị đình trụ, hô hấp tán loạn khắp nơi, chỉ trong một giây, người xung quanh hắn như diều đứt dây mà ngã xuống, máu nóng từng giọt nhỏ xuống mặt hắn như đem linh hồn hắn rút ra, xé rách từng mảnh nhỏ, hắn muốn cầm kiếm đâm con ác quỷ đội lốt xinh đẹp trước mắt mình thế nhưng tay hắn lạnh run, co rút từng trận, cực nhọc chống đỡ thân thể nặng như chì...
"Điện hạ, chạy mau..."
Tạ Hiền che trước ngực hắn, ông biết lần này chỉ có tử lộ, ông có thể chết thế nhưng Phách Hoa không thể, hắn là Đại hoàng tử tương lai sẽ trở thành Thái tử, không thể để hắn tán thân chỗ này, ông làm tướng sẽ cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên.
Hai tay Tạ Hiền như gông sắc, giữ chặt tay của nam tử, đối phương còn hơi bất ngờ với sức lực này của nhân tộc yếu ớt, hắn cũng muốn thử xem Tạ Hiền giữ được hắn bao lâu.
"Chạy mau lên!"
Phách Hoa bị tiếng rống của người đàn ông trước mắt đánh tỉnh, trước mắt rối loạn lung tung vài hình ảnh kì lã nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại ý thức, chứng kiến cánh tay từng chút một rút ra khỏi lồng ngực của Tạ Hiền, một khi rút hết sẽ đến lượt Phách Hoa, thiếu niên nuốt ngược nước mắt vào trong, xoay người bò dậy, chạy!.
Đằng sau là giọng nói của nam tử Thần tộc cùng Tạ Hiền.
"Bảo vệ Hoàng tử!"
"Chạy đi đâu đấy?"
Số người còn sống sót nhanh chóng vây quanh Phách Hoa, một đường bảo vệ hắn chạy, bên cạnh chính là Lý Đồng và những bằng hữu hắn đã kết giao, thấy Phách Hoa nhìn mình, Lý Đồng nghiêng đầu cười với hắn, Phách Hoa cảm thấy hơi yên lòng, tính trêu chọc một chút lại thấy Lý Đồng giữ nguyên nụ cười với hắn, ngã xuống.
Sau lưng Lý Đồng cắm một thanh đao dài, là đao của Tạ Hiền. Nhưng không phải ông ném, mà là nam tử kia.
Phách Hoa cắn chặt răng, run rẩy có xúc động muốn liều mạng với nam tử nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không thể, đâm đầu vào chính là giãy chết, chỉ có sống mới thay đổi được cục diện,... hắn sẽ không vì lý tưởng của mình mà hại chết đồng đội...
Nhưng mà nam tử vốn dĩ không có ý định tha cho Phách Hoa, bọn họ chạy hàng trăm bước, nam tử chỉ cần một bước chân đã đuổi tới ngay sau lưng bọn họ...
Phách Hoa cảm thấy bản thân như con kiến mặc người đùa giỡn, kẻ địch đuổi sát sau lưng nhưng vẫn chưa ra tay, chậm rãi nhấn chìm bọn họ vào trong tuyệt vọng u ám, chậm rãi phá nát nhuệ khí của con mồi rồi mới giết.
Máu bắn tung tóe sau lưng hắn, từng tiếng kêu thảm thiết muốn đâm thủng màn nhĩ Phách Hoa, hắn vẫn cứ cắm đầu chạy, mặc dù trước mắt đã hóa thành một màu xám trắng, như thực như ảo, tựa như bức tranh thủy mặc không có linh hồn, đồng thời đầu hắn bị một bàn tay đè xuống...
Nam tử nhìn vào song mâu u tối của Phách Hoa, cảm thấy không thú vị, quả nhiên chỉ là con nít, chỉ được cái mạnh miệng, chưa gì đã sợ đến bay hồn phách hết.
"Lần sau nhớ suy nghĩ trước khi nói nhé, nếu được như vậy thì đồng đội ngươi có lẽ đã sống lâu hơn được một chút rồi"
Giọng nam tử như mang theo dao, cứa từng vết thương vào tim hắn, Phách Hoa bi thương nghĩ, nếu như hắn không mạnh miệng, có khi đã kịp thời gian cho Tạ Hiền câu giờ chờ viện binh, hoặc làm chút kế nhỏ giữ mạng, chính hắn đã chọc tức nam tử này, hắn có lỗi với bọn họ...
Cho dù căm hận bao nhiêu vẫn như cũ không thể phản kháng...
Nếu như hắn có sức mạnh ngang ngửa với Thần tộc, hắn thề, hắn giết sạch lũ người khinh rẻ mạng sống này...
Phách Hoa không hề nhận thức rằng, một đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi, sống trong ấm êm đã lâu, làm sao có thể có suy nghĩ cực đoan như vậy...nhưng có lẽ hắn nhận thức được, thế nhưng hắn không quan tâm.
Trước mắt chỉ có một màu đen trắng, dường như đã mất đi linh hồn, rồi khung cảnh chậm rãi bị đốt cháy, tan thành từng mảng tro tàn, đến khi chỉ còn một màu đen tối, Phách Hoa nhìn thấy một đôi cánh rộng sải ra trước mắt hắn, sinh vật đẹp đẽ tuyệt diệu ấy nhìn vào mắt hắn, rồi nuốt chửng lấy hắn...
__________________________________________
Sa: Sì poi một miếng trước nè. Thân phận bé "Hoa số đen như mực tàu" sắp sửa tiếc lộ. Và lí do vì răng Sát Ly cứ ăn rồi ko đi karaoke với tác giả mà cứ đi theo Hoa cũng sẽ biết luôn...
P/s: Có ai nhớ ""con muỗi Lovell và nhân loại bất hạnh Tử Nguyệt của nó"" không??