- Em muốn mà, đi mà chị hai, làm ơn luôn á?
- Không là không.
- Nhưng em sẽ gây nhiều sự chú ý.
- Quen rồi mà.
- Thì... Nói chung em muốn như vậy.- Laura nắm lấy cánh tay nó lay lay mãi
...
- Rồi, chị cho phép, được chưa.- Hết chịu nổi chiêu mè nheo của Laura, nó đành phải đồng ý trong miễn cưỡng. Laura mừng quýnh, bay lên phòng để thay đồ
Chuyện là vầy, Laura muốn được giả trai đi học vì tính cách của nhỏ vốn con trai, hơn nữa nhỏ cũng muốn thử cảm giác làm con trai là như thế nào. Thế là nhỏ cứ nài nỉ nó mãi suốt từ 5 giờ sáng đến 6 giờ.
Từ trên lầu 3 nhảy xuống, tiếp đất an toàn, nhỏ bay lại chỗ nó. Né qua một bên, nhỏ liền cắm mũi xuống sofa .
- Chị thấy em giả trang thế nào?
- Cũng giống. Định lấy tên gì?
- ... Lâm... Thiên Phong- Laura nhỏ giọng, đôi mắt trùng xuống, rưng rưng. Nó cũng vậy, thấy sóng mũi cay cay. Thường ngày cả hai tỏ ra mạnh mẽ là thế, nhưng khi nhắc đến gia đình, nhắc đến đứa em trai thất lạc, là cà hai đều như vậy.
- ...
- Em xin lỗi đã làm chị nhớ... Nếu được, cho em thay thế tiểu Phong Phong, bên cạnh chăm sóc cho chị... Có được không?
* gật nhẹ đầu
Cô vui lắm, cuối cùng chị cũng chịu mở lòng. Bao nhiêu năm nay, thấy chị hai mình cực khổ mà chẳng thể giúp được gì. Một mình Florah gánh vác công việc của quốc gia, của gia đình, là trụ cột của 2 gia tộc. Trên vai là biết bao nhiêu gánh nặng, phải chịu biết bao nhiêu thương tổn và trách nhiệm mà trước giờ chưa một lần mở miệng kêu ca. Vậy mà cô chẳng thể giúp được gì chỉ có thể đứng nhìn chị mình trong thầm lặng. Phải! Cô là một kẻ vô dụng. Không thể thay chị đau đớn, cũng không thể thay chị gánh lấy trách nhiệm nặng nề này. Chỉ có thể ở bên cạnh và cổ vũ, giúp chị về mặt tinh thần.
...
- Aaaa !- Đang chìm trong sự tĩnh lặng, cả hai bỗng giật mình nghe tiếng la thất thanh của Blux và Mind. Cả hai đang vác hành lý xuống cầu thang thì vấp té nằm đè lên nhau. Mind ở trên và Blux nằm dưới.
- Ui da cái mông của tui ... Ủa? ... Sao hổng đau? - Mind than thở sau khi có cú tiếp đất tuyệt đẹp.
- Xuống lẹ lẹ đi, cái cột sống của tui sắp gãy zòi!- Vâng, tiếng này là của Blux, nạn nhân xấu số nhất trong vụ tai nạn. Nhận ra tư thế của mình, Mind liền vội vàng leo xuống gãi gãi đầu.
- Tui xin lỗi nha ! Nè, có sao hông ?
- Chưa chết được ! -Blux khó khăn nói. Nhỏ liền bước tới đỡ cô lên.
- Cái gì mà đi hông chịu nhìn đường gì hết vậy? Tui thiệt bó tay bà luôn !
Trước mặt Blux bây giờ là 1 soái ca với nước da trắng và mái tóc nâu xoăn nhẹ để theo kiểu Hàn, Mặt V-line và hơn nữa còn mặt đồng phục trường cô. Còn một điều là lạ , khuông mặt và giọng nói này... quen vậy ta?
Nhìn Blux đang ngác ngơ con bò đeo nơ làm cả ba người còn lại bật cười, trong đó có nó. Mind buông lời trêu ghẹo.
- Có ai trúng tiếng sét ái tình kìa.
- Mày nói gì kì zậy? T..tao có gì đâu chứ ! - Blux đưa mắt liếc liếc con bạn, xong xoay qua người con trai trước mặt, thay đổi 360 độ ( kiểu như lật mặt ý mà ) - Bạn là ai? Tên gì? Nhà ở đâu? Sao lại có mặt ở đây ? Cảm ơn đã giúp mình nha! ... bla....bla....
Ba đứa còn lại tiếp tục cười vì độ “mê troai” của chị ấy, nhất là Laura. Chơi với nhau lâu như vậy mà nhỏ không bít Blux lại mê trai tới vậy.
- Không nhận ra tui thiệt sao? Laura nè!
- Wh... What ? La... Laura hả ? Sao bà ... giống con trai quá vậy ?
- Tui giả trai đi học đó ! Sao hả ? Giống hông ? - Laura hớn hở.
- Vé rỳ gút gút đó ! Hồi nãy xém không nhận ra bà luôn !
...
- Bà định chuyển đi liền sao ? - Laura
- Ừ ! Tui sẽ chuyển đồ bằng xe tải trước rồi đến trường. Lúc về thì về nhà luôn.
- Mind cũng vậy ?
- Ờm.
------------
“ Éc Éc “
...
Không gian phía sau trường khá yên ắng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc , tiếng vài con quạ kêu en éc, tiếng thở nhè nhẹ của người con gái đó hòa vào trong làn gió mang hương hoa dại của cây lá trong vườn trường.
Dưới gốc 1 cây anh đào cổ thụ lớn, nó đứng đó, vuốt ve mấy chậu phong lan trắng treo lủng lẳng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chậu hoa này là do nó lai tạo và trồng ở đây, khu vườn phía sau trường. Ít có ai vào chỗ này nên nó cũng yên tâm về chậu cây quý của mình.
Cứ như thế, nó đứng đó say sưa ngắm nhìn chậu cây. Cơn gió thoảng qua, mang theo hàng nghìn cánh hoa anh đào theo chiều gió rơi lả tả. Hình ảnh nó nổi bật giữa vườn hoa như thiên sứ hạ phàm. Lúc này nếu như nó mỉm cười một cái thì còn gì đẹp hơn.
Nó ngồi phịch xuống gốc cây, khẽ với tay hứng một cánh hoa. Nhắm mắt lại, dường như tùy hứng, nó ứng khẩu cất tiếng hát.
Sakura hirahira maiorite ochite
Yureru omo ino take wo dakishimeta
Kimi to haru ni negai shi ano yume wa
Ima mo miete iru yo sakura maichiru~
(oh~ oh)
Densha kara mieta no wa
Itsuka no omokage
Futari de kayo ota haru no ohashi
Sotsuyono toki ga kite
Kimi wa machi wo deta
Irozuku kawabeni ano hi wo sagasu no
Sorezore no michi wo erabi
Futari wa haru wo oeta
Sakihokoru mirai wa
Atashi wo aserasete
Odakyusen no mado ni
Kotoshi mo sakura ga utsuru
Kimi no koe ga kono mune ni
Kikoete kuru yo
Sakura hirahira maiorite ochite
Yureru omo ino take wo dakishimeta
Kimi to haru ni negai shi ano yume wa
Ima mo miete iru yo sakura maichiru~
Kaki kaketa tegami ni wa
“Genki de iru yo” to
Chiisa na uso wa misukasareru ne
Meguriyuku kono machi mo
Haru wo ukeirete
Kotoshi mo ano hana ga tsubomi wo hiraku
Kimi ga inai hibi wo koete
Atashi mo otona ni natte iku
Koyatte subete wasurete iku no kana
“Hontou ni suki dattan da”
Sakura ni te wo nobasu
Kono omoi ga ima haru ni tsutsumarete iku yo
Sakura hirahira maiorite ochite
Yureru omo ino take wo dakiyoseta
Kimi ga kureshi tsuyoki ano kotoba wa
Ima mo mune ni nokoru sakura maiyuku~
(Oh~ oh)
Sakura hirahira maiorite ochite
Yureru omo ino take wo dakishimeta
Tomoki haru ni yume mi shi ano hibi wa
Sora ni kiete iku yo
Sakura hirahira maiorite ochite
Haru no sono muko oetto aruki dasu
Kimi to haru ni chikai shi kono yume wo tsuyoku
Mune ni daite sakura maichiru~
(Oh~ oh......)
Tiếng hát ngân nga vang vọng trong gió, như có như không, nhẹ nhàng và sâu lắng như khiến tâm trí điên đảo.
“ Soạt, Soạt”
Có tiếng bước chân. Nó nhắm mắt lại như chưa biết gì. Tứ gốc cây gần đó, hắn đứng lên, bước lại gằn nó như trong vô thức. Hắn vỗ vỗ tay.
- Hay lắm
- ... - Im lặng
- Cô có từng đi hát sao?
- ... - Tiếp tục im lặng
- ...
- ...
- Cô có thể mở miệng nói chuyện không? - Hắn tức giận đỏ mặt vì bị pơ đẹp
-Anh có thể đừng làm phiền tôi ?
Nó khẽ mở mắt, nhíu mày. hắn như bị mê hoặc, không trả lời. Cả hai cứ nhìn chằm chằm nhau . 3 phút sau.
- Cô không định đi ăn sao?
- Không đói.
- Cô ăn ít thật đó. Lần trước chỉ thấy cô ăn lưng chén
- ...
- Cô cứ như vậy thì làm sao ở lại công ti tôi
Nó như có, chút giật mình và giận dữ. Liếc hắn bằng mắt dao găm, nó gầm grừ.
- Mơ đi.