Không ngờ quyển sách nói đúng lịch sử này, Như Ý nghe được thiếu hứng thú.
Nhưng nhiều món ăn trên bàn không phải một lát là có thể ăn xong, lại cảm thấy ăn vẫn nên ăn, vẫn tiếp tục ăn.
Vì vậy dứt khoát nghiêng người dựa cửa sổ, rất hưởng thụ nghe kể chuyện.
Cây quạt của người kể chuyện lay động, rồi nói tiếp:
"Sau đó, trong quốc thổ Thất Quốc thực lực của Mạnh Quốc lớn nhất rốt cuộc không nhìn nổi, tuyệt bút vung lên, một chỉ dụ diệt Khương Quốc hạ xuống, quốc thổ Khương Quốc bắt đầu như nước chảy vào Mạnh Quốc. Nơi này còn có một khúc nhạc đệm, nghe nói một năm giao thừa cuối cùng Khương Quốc diệt quốc, tiệc chúc thọ Khương Hoàng. Mạnh Quốc mượn cớ chúc thọ tặng tám vũ cơ. Tám vũ cơ này xinh đẹp, đó thật đúng là không kém tiên nữ trên trời bao nhiêu. . . . . ."
Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Thước theo bản năng rơi trên người Như Ý.
Mặc kệ bình thường hắn cãi vả thế nào cùng tỷ tỷ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nàng thật đẹp.
Nếu tiên nữ trên trời mà con kém tám vũ cơ đó, theo suy đoán, đợi tiên nữ thấy tỷ tỷ của hắn, cũng chỉ có thể cắn lưỡi tự sát.
" Đêm đó Khương Hoàng say mèm. . . . . ." Câu chuyên lại được nâng lên, "Nghe người ta nói, Khương Hoàng phóng đãng ở đại sảnh đám đông phía dưới, ngay trước quần thần, ngay trước mặt nữ quyến giao hoan cùng tám vũ cơ này. . . . . ."
"Tỷ!" Tiêu Thước nghe không nổi nữa, " Chặn lỗ tai lại! Đều nói cái gì vậy!"
Thấy Như Ý không có phản ứng, liền duỗi chân đá nàng ở dưới bàn.
Nhưng đá qua đá lại, không với tới chân Như Ý.
Đứng dậy nhìn, lại bị tức gần chết ——
Thì ra lão tỷ nhà hắn đã dời chân đặt trên ghế dựa rồi, thiếu chút là nằm luôn trên đó.
Nam hài lắc đầu, tuy nói Như Ý không câu nệ tiểu tiết đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng vẫn theo bản năng mở miệng nhắc nhở:
"Đức hạnh của ngưởi nhất định không ai thèm lấy!" .
Nhưng nhiều món ăn trên bàn không phải một lát là có thể ăn xong, lại cảm thấy ăn vẫn nên ăn, vẫn tiếp tục ăn.
Vì vậy dứt khoát nghiêng người dựa cửa sổ, rất hưởng thụ nghe kể chuyện.
Cây quạt của người kể chuyện lay động, rồi nói tiếp:
"Sau đó, trong quốc thổ Thất Quốc thực lực của Mạnh Quốc lớn nhất rốt cuộc không nhìn nổi, tuyệt bút vung lên, một chỉ dụ diệt Khương Quốc hạ xuống, quốc thổ Khương Quốc bắt đầu như nước chảy vào Mạnh Quốc. Nơi này còn có một khúc nhạc đệm, nghe nói một năm giao thừa cuối cùng Khương Quốc diệt quốc, tiệc chúc thọ Khương Hoàng. Mạnh Quốc mượn cớ chúc thọ tặng tám vũ cơ. Tám vũ cơ này xinh đẹp, đó thật đúng là không kém tiên nữ trên trời bao nhiêu. . . . . ."
Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Thước theo bản năng rơi trên người Như Ý.
Mặc kệ bình thường hắn cãi vả thế nào cùng tỷ tỷ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nàng thật đẹp.
Nếu tiên nữ trên trời mà con kém tám vũ cơ đó, theo suy đoán, đợi tiên nữ thấy tỷ tỷ của hắn, cũng chỉ có thể cắn lưỡi tự sát.
" Đêm đó Khương Hoàng say mèm. . . . . ." Câu chuyên lại được nâng lên, "Nghe người ta nói, Khương Hoàng phóng đãng ở đại sảnh đám đông phía dưới, ngay trước quần thần, ngay trước mặt nữ quyến giao hoan cùng tám vũ cơ này. . . . . ."
"Tỷ!" Tiêu Thước nghe không nổi nữa, " Chặn lỗ tai lại! Đều nói cái gì vậy!"
Thấy Như Ý không có phản ứng, liền duỗi chân đá nàng ở dưới bàn.
Nhưng đá qua đá lại, không với tới chân Như Ý.
Đứng dậy nhìn, lại bị tức gần chết ——
Thì ra lão tỷ nhà hắn đã dời chân đặt trên ghế dựa rồi, thiếu chút là nằm luôn trên đó.
Nam hài lắc đầu, tuy nói Như Ý không câu nệ tiểu tiết đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng vẫn theo bản năng mở miệng nhắc nhở:
"Đức hạnh của ngưởi nhất định không ai thèm lấy!" .