Editor: Maria Nyoko
Lần này đi, sau này cũng không gặp lại! Mặc kệ là chuyện buồn hay là chuyện vui, dù có một ngày hai người bọn họ không ai ở nhân thế này, cũng không cần người khác đến đưa.
Từ nay về sau, người mà cả đời nàng không xa không rời, là sư phụ của nàng: Ngọc Hoa!
......
"Cũng đến cửa cung rồi, trở về đi!" xe ngựa xuất cung là Mị Nguyệt giúp đỡ chuẩn bị, người, cũng là Mị Nguyệt cùng Chấp Kiếm đưa ra.
Cho đến khi hai người Ngọc Hoa dắt Bạch Lang đều lên xe ngựa, Mị Nguyệt vẫn lôi kéo Như Ý luyến tiếc để cho nàng đi.
Như Ý bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ném vấn đề khó khăn tới chỗ Chấp Kiếm.
Một ánh mắt đưa tới, ý kia đúng là: mau lôi nàng đi.
Nhưng lần này nàng lại tính sai, bởi vì chẳng những Mị Nguyệt không muốn nàng đi, Chấp Kiếm cũng rất muốn lưu nàng lại.
Nhưng rốt cuộc Mị Nguyệt chấp nhận, không thể kéo tay áo Như Ý, cũng chỉ đứng ở một bên, nhỏ giọng nói:
"Cho dù muốn đi, cũng đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy, về sau còn có thể gặp mặt lại."
Như Ý nở nụ cười, nói với hắn:
"Chấp Kiếm, bây giờ ngươi không giống như trước kia. Bất quá mặc kệ là gì, ngươi đều là Chấp Kiếm, ngươi tốt với Mị Nguyệt một chút. Nàng nhớ ngươi nhiều năm, ngươi không phải người ngu, nên hiểu tâm ý của nàng!"
Một phen, thành công khiến Chấp Kiếm đỏ mặt, cũng thành công khiến Mị Nguyệt buông lỏng tay áo của nàng ra, chủ động chạy về cung.
Như Ý thở phào nhẹ nhõm, nàng cố ý nói như vậy sau đó đuổi Mị Nguyệt đi.
Thời điểm ly biệt nóng ruột nóng gan nàng chịu không nổi nhất, huống chi là thật muốn đi, Mạnh cung, một ngày nàng cũng không muốn lưu.
Gặp người cũng không giữ được, Chấp Kiếm liền không miễn cưỡng. Đưa Như Ý lên xe ngựa, mắt nhìn thấy bánh xe sẽ phải chuyển động, nam tử suy nghĩ một chút, cảm thấy có đôi lời cần phải nói với nàng. Vì vậy đuổi theo hai bước, xốc rèm nói:
"Tôn chủ nói, Cửu công chúa làm trắc phi, là bởi vì vị trí chính phi hắn muốn để lại cho Cung phu nhân. Tôn chủ nói đời này hắn nhất định là sẽ có lỗi với ngươi, thì không thể có lỗi với một nữ nhân khác nữa.".
Lần này đi, sau này cũng không gặp lại! Mặc kệ là chuyện buồn hay là chuyện vui, dù có một ngày hai người bọn họ không ai ở nhân thế này, cũng không cần người khác đến đưa.
Từ nay về sau, người mà cả đời nàng không xa không rời, là sư phụ của nàng: Ngọc Hoa!
......
"Cũng đến cửa cung rồi, trở về đi!" xe ngựa xuất cung là Mị Nguyệt giúp đỡ chuẩn bị, người, cũng là Mị Nguyệt cùng Chấp Kiếm đưa ra.
Cho đến khi hai người Ngọc Hoa dắt Bạch Lang đều lên xe ngựa, Mị Nguyệt vẫn lôi kéo Như Ý luyến tiếc để cho nàng đi.
Như Ý bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ném vấn đề khó khăn tới chỗ Chấp Kiếm.
Một ánh mắt đưa tới, ý kia đúng là: mau lôi nàng đi.
Nhưng lần này nàng lại tính sai, bởi vì chẳng những Mị Nguyệt không muốn nàng đi, Chấp Kiếm cũng rất muốn lưu nàng lại.
Nhưng rốt cuộc Mị Nguyệt chấp nhận, không thể kéo tay áo Như Ý, cũng chỉ đứng ở một bên, nhỏ giọng nói:
"Cho dù muốn đi, cũng đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy, về sau còn có thể gặp mặt lại."
Như Ý nở nụ cười, nói với hắn:
"Chấp Kiếm, bây giờ ngươi không giống như trước kia. Bất quá mặc kệ là gì, ngươi đều là Chấp Kiếm, ngươi tốt với Mị Nguyệt một chút. Nàng nhớ ngươi nhiều năm, ngươi không phải người ngu, nên hiểu tâm ý của nàng!"
Một phen, thành công khiến Chấp Kiếm đỏ mặt, cũng thành công khiến Mị Nguyệt buông lỏng tay áo của nàng ra, chủ động chạy về cung.
Như Ý thở phào nhẹ nhõm, nàng cố ý nói như vậy sau đó đuổi Mị Nguyệt đi.
Thời điểm ly biệt nóng ruột nóng gan nàng chịu không nổi nhất, huống chi là thật muốn đi, Mạnh cung, một ngày nàng cũng không muốn lưu.
Gặp người cũng không giữ được, Chấp Kiếm liền không miễn cưỡng. Đưa Như Ý lên xe ngựa, mắt nhìn thấy bánh xe sẽ phải chuyển động, nam tử suy nghĩ một chút, cảm thấy có đôi lời cần phải nói với nàng. Vì vậy đuổi theo hai bước, xốc rèm nói:
"Tôn chủ nói, Cửu công chúa làm trắc phi, là bởi vì vị trí chính phi hắn muốn để lại cho Cung phu nhân. Tôn chủ nói đời này hắn nhất định là sẽ có lỗi với ngươi, thì không thể có lỗi với một nữ nhân khác nữa.".