Nàng sử dụng toàn lực, không những động cũng không được mà nhúc nhích cũng chẳng thành, trong lúc đó một tiếng kêu khẽ cũng hóa thànhgiọng mềm mại "a a", giống như là từ trong cổ họng hài nhi phát ra, nhỏ bé khiến gân cốt người tê dại.
Đầu óc Khanh Như Ý nổ vang một tiếng"Ông", lại nhìn con sói thì lúc này mới phản ứng được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng —— sao con sói này lớn như vậy?
Tầm mắt của người có quy tắc tỷ lệ nhất định, quy tắc này cùng chiều cao có quan hệ tuyệt đối. Chiều cao sẽ ảnh hưởng đến chỗ nhìn tới vật, với chính mình thì cực kỳ nhỏ, loại lớn nhỏ này sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến trong lòng, cảm giác bị áp bức cũng theo đó mà đến.
Tựa như Khanh Như Ý hiện tại, theo ý nàng, hoặc là con sói này lớn như thể so với hai con cọp, hoặc là chính thân thể mình nhỏ như đứa con nít.
Nàng có chút lờ mờ phát giác ra, không ngừng phỏng đoán hai loại tình huống này loại nào có khả năng sẽ lớn hơn một chút.
Nhưng theo thân thể cảm thấy không ngừng tràn ngập đại não, những thứ kia cùng quá khứ hoàn toàn khác nhau cảm giác tứ chi bắt đầu làm khắp cả người nàng phát rét.
Miễn cưỡng nghiêng đầu, nhưng thấy bốn phía bên cạnh rất nhiều thi thể bị tàn phá ngã đầy đất, nói không rõ là có bao nhiêu, chỉ nhìn thấy có chút chất lỏng màu đỏ sẫm còn từ trong thi chảy thể cuồn cuộn đang từng chút thấm nhuộm cánh đồng tuyết mênh mông.
Đất thuần trắng, sớm đã nhuộm không phân biệt ra sắc màu vốn có !
Đây là cánh rừng, phủ đầy tuyết, có từng mảng cây khô tráng kiện cao vút mà đứng. Còn cây tùng mạnh mẽ, làm cho vùng trắng bạc này thêm vài vệt xanh tối.
Có một phụ nữ trẻ cách gần nàng, cánh tay hơi cong tựa như đang nắm cả thân thể của nàng, đầu nghiêng về phía nàng, vẻ mặt đã đọng lại lộ ra khổ sở, còn có sự không muốn sâu đậm.
Nàng nhìn thấy có một thanh đao nhọn cắm thẳng vào nơi ngực phụ nhân đó, trên chuôi đao một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên khiến nó càng thêm lộ ra vẻ lẫm liệt bén nhọn.
Lúc này, có một tiếng sói hú dội thẳng vào tai.
Hai mắt Khanh Như Ý trợn to lần nữa nhìn về hướng một phía khác, chỉ thấy Bạch Lang này đang ngửa đầu lên, cái cổ như tuyết trắng, dài trộn lẫn sự hung bạo.
Đầu óc Khanh Như Ý nổ vang một tiếng"Ông", lại nhìn con sói thì lúc này mới phản ứng được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng —— sao con sói này lớn như vậy?
Tầm mắt của người có quy tắc tỷ lệ nhất định, quy tắc này cùng chiều cao có quan hệ tuyệt đối. Chiều cao sẽ ảnh hưởng đến chỗ nhìn tới vật, với chính mình thì cực kỳ nhỏ, loại lớn nhỏ này sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến trong lòng, cảm giác bị áp bức cũng theo đó mà đến.
Tựa như Khanh Như Ý hiện tại, theo ý nàng, hoặc là con sói này lớn như thể so với hai con cọp, hoặc là chính thân thể mình nhỏ như đứa con nít.
Nàng có chút lờ mờ phát giác ra, không ngừng phỏng đoán hai loại tình huống này loại nào có khả năng sẽ lớn hơn một chút.
Nhưng theo thân thể cảm thấy không ngừng tràn ngập đại não, những thứ kia cùng quá khứ hoàn toàn khác nhau cảm giác tứ chi bắt đầu làm khắp cả người nàng phát rét.
Miễn cưỡng nghiêng đầu, nhưng thấy bốn phía bên cạnh rất nhiều thi thể bị tàn phá ngã đầy đất, nói không rõ là có bao nhiêu, chỉ nhìn thấy có chút chất lỏng màu đỏ sẫm còn từ trong thi chảy thể cuồn cuộn đang từng chút thấm nhuộm cánh đồng tuyết mênh mông.
Đất thuần trắng, sớm đã nhuộm không phân biệt ra sắc màu vốn có !
Đây là cánh rừng, phủ đầy tuyết, có từng mảng cây khô tráng kiện cao vút mà đứng. Còn cây tùng mạnh mẽ, làm cho vùng trắng bạc này thêm vài vệt xanh tối.
Có một phụ nữ trẻ cách gần nàng, cánh tay hơi cong tựa như đang nắm cả thân thể của nàng, đầu nghiêng về phía nàng, vẻ mặt đã đọng lại lộ ra khổ sở, còn có sự không muốn sâu đậm.
Nàng nhìn thấy có một thanh đao nhọn cắm thẳng vào nơi ngực phụ nhân đó, trên chuôi đao một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên khiến nó càng thêm lộ ra vẻ lẫm liệt bén nhọn.
Lúc này, có một tiếng sói hú dội thẳng vào tai.
Hai mắt Khanh Như Ý trợn to lần nữa nhìn về hướng một phía khác, chỉ thấy Bạch Lang này đang ngửa đầu lên, cái cổ như tuyết trắng, dài trộn lẫn sự hung bạo.