Như đã trở thành cái lệ, cứ mỗi dịp vào ngày trung ngươn thì Hoa Sơn, Không Ðộng phái, Nga Mi, và Hằng Sơn cùng với Thanh Thành lại tề tụ về ngọn Ngũ Hành sơn để họp mặt. Vốn năm phái này là đại phái trong giang hồ, chuyên sử dụng kiếm, mà tuyệt công của họ xuất phát từ kiếm pháp mà ra.
Nếu Hoa sơn có Ngũ Lôi kiếm pháp danh bất hư truyền tạo ra cái thần kiếm pháp Hoa sơn thì Không Ðộng lại có Thất Tinh kiếm pháp lẫy lừng trong giang hồ mà thiên hạ truyền tụng chưa một cao thủ kỳ nhân nào khả dĩ phá được trận pháp kiếm quang đó.
Hằng sơn với những thức kiếm liên hoàn, nếu đem kiếm pháp của Hằng Sơn so sánh với Ngũ Lôi kiếm pháp của Hoa Sơn, hay Thất Tinh kiếm pháp của Không Ðộng thì Hằng Sơn có phần kém cỏi nên nên trong năm đại phái này chỉ Hằng Sơn là phái yếu nhất. Nhưng Hằng Sơn chưa từng hiềm khích với đại phái nào. Bởi vì họ là những ni sư xuất giá đầu Phật, lấy cái tịnh thân làm chính, chính vì lẽ đó mà giang hồ thường nhắc đến Hằng Sơn.
Còn Nga Mi phái, có lẽ là phái lớn nhất trong ngũ phái.
Nhắc đến Nga Mi thường giang hồ võ lâm ví với cái đỉnh của kiếm thuật trong ngũ phái. Chính vì lẽ đó mà cuộc hội họp nào của ngũ phái thì Nga Mi đều được trọng thị giữ ghế chủ tọa. Hôm nay cũng vậy, Chưởng môn Nga Mi Dương Bất Kỳ cũng giữ cái lệ đó như hằng năm.
Dương Bất Kỳ vừa yên vị, khoác một vẻ mặt trang trọng toan cất tiếng nói thì Trương Giả Tòng từ hàng ghế Chưởng môn Thanh Thành cất tiếng cười khanh khách.
Dương Bất Kỳ cau mày :
- Trương chưởng môn có điều chi thích thú mà đắc ý cười như vậy.
Trương Giả Tòng đứng lên bước ra :
- Dương chưởng môn có biết vì sao Trương mỗ cười không?
- Dương mỗ đang chờ nghe điều đắc ý của Trương chưởng môn.
Trương Giả Tòng vuốt râu :
- Trương mỗ cũng không dấu Dương chưởng môn.
Trương Giả Tòng đảo mắt nhìn qua một lượt các vị Chưởng môn Hoa Sơn, Không Ðộng và Hằng Sơn rồi trịnh trọng nói :
- Ðã từ lâu rồi, Nga Mi phái của Chưởng môn lúc nào cũng chiếm ngự chỗ tột đỉnh trong ngũ phái.
Trương mỗ bất kính mạn phép hỏi các vị Chưởng môn đang hiện diện ở đây. Danh vị của Nga Mi phái thật ra là do các tiền nhân tạo dựng, nhưng có cái gì mà không thay đổi. Nhân cuộc hội diện ngũ phái hôm nay, Trương mỗ có đề nghị hợp nhất ngũ phái thành một phái. Chúng ta cứ so tài với nhau, ai thắng thì người đó sẽ là Chưởng giáo ngũ nhạc kiếm phái.
Dương Bất Kỳ cau mày :
- Dương mỗ không có ý kiến chiếm chỗ cao trong ngũ phái mà đây là tự nguyện của các vị Chưởng môn Hoa Sơn, Không Ðộng, Hằng Sơn và tiền nhân Thanh Thành phái.
Dương Bất Kỳ vuốt râu nói tiếp :
- Thật ra đâu cần đến Trương chưởng môn gợi ý mà ngày trước các vị tiền nhân ngũ phái đã tự so sánh bí kíp với nhau rồi.
Bất Kỳ cười mỉm nghiêm giọng nói :
- Nga Mi không dám tự mãn về tiền nhân của phái Nga Mi, nhưng tự hỏi, nếu không có Nga Mi lão tổ thì hôm nay sao có Hoa Sơn, Không Ðộng, Hằng Sơn và Thanh Thành phái.
Trương Giả Tòng hừ nhạt, gằn giọng nói :
- Dương chưởng môn nói hay lắm, nhưng tiếc Nga Mi lão tổ thì đã mất từ lâu rồi, giờ chỉ còn lại Dương chưởng môn, có gì mà bắt tất cả những phái khác phải nể trọng chứ. Chẳng lẽ Dương chưởng môn cứ khư khư ôm quá khứ để ngồi trên ngũ phái à.
Trương Giả Tòng lắc đầu :
- Trương mỗ không phục.
Dương Bất Kỳ nhìn Trương Giả Tòng chằm chằm :
- Hoang đường. Dương mỗ mà lại là kẻ ôm quá khứ ư.
Dương Bất Kỳ đứng lên :
- Xem ra hôm nay Trương chưởng môn quyết định phân tài cao thấp với Dương mỗ phải không.
Trương Giả Tòng bật cười giòn giã :
- Nói thẳng ra là như vậy.
Dương Bất Kỳ gằn giọng :
- Ðược lắm.
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa dậm mạnh chân, trổ khinh công tuyệt luân vọt ra đứng đối mặt với Trương Giả Tòng.
- Trương chưởng môn, Dương Bất Kỳ thỉnh giáo bản lĩnh võ công của Thành Thành phái.
Trương Giả Tòng mỉm cười rồi nói :
- Dương chưởng môn nóng nảy quá. Chúng ta chưa đặt ra qui ước mà.
- Trương chưởng môn hãy đặt ra qui lệ đi. Dương mỗ sẵn sàng chấp nhận mọi qui ước của Trương chưởng môn.
Dương Bất Kỳ nhìn lại ba vị Chưởng môn Hoa Sơn, Hằng Sơn và Không Ðộng :
- Dương mỗ nghĩ các vị cũng không phản đối.
Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Ðỉnh ôm quyền xá Dương Bất Kỳ rồi nói :
- Nếu Nga Mi chưởng môn đã quyết như vậy thì chúng tôi cũng không phản đối.
Dương Bất Kỳ gật đầu :
- Ða tạ Nhạc chưởng môn đã nể vì Nga Mi phái.
Dương Bất Kỳ nói xong lời khách khí đó quay lại Trương Giả Tòng :
- Trương chưởng môn cứ thẳng thắn nói ra qui ước của mình đi, đừng mất thời gian nữa.
- Dương chưởng môn lúc nào cũng nóng nảy.
Trương Giả Tòng vuốt râu nhìn qua một lượt các vị Chưởng môn :
- Các vị chắc đến đây đều có man theo tín vật môn phái mình. Chỉ cần gộp hết những tín vật đó rồi bất cứ ai trong chúng ta hội đủ những tín vật vào tay mình thì người đó là Chưởng môn ngũ nhạc kiếm.
Dương Bất Kỳ ngửa mặt cười khanh khách :
- Hay... Ý kiến hay.. Hôm nay coi như Dương mỗ phải hợp nhất ngũ phái vào một mối rồi.
Trương Giả Tòng cười khẩy :
- Dương chưởng môn tự tin quá. Có lẽ Chưởng môn thị vào bản lĩnh võ công của Nga Mi chăng.
- Dương mỗ không dám tự cho mình có bản lĩnh võ công cao hơn Thanh Thành chưởng môn, nhưng dám nói chỉ một cái với tay của Dương mỗ thì tín vật Thanh Thành phái đã thuộc về Nga Mi rồi.
Trương Giả Tòng cười khẩy :
- Trương mỗ đang chờ xem tuyệt kỹ võ công của Nga Mi có thể thống trị Ngũ nhạc phái được không.
Trương Giả Tòng vừa nói vừa lấy tín vật là một quả thiết chùy, tiến thẳng đến chiếc kiệu hoa phủ rèm đỏ, trịnh trọng đặt xuống ngay trước kiệu.
Trương Giả Tòng quay lại Dương Bất Kỳ :
- Tín vật của bổn phái đã để trước chiếc kiệu hoa này, thỉnh Dương chưởng môn đến lấy.
Ðến lúc này Dương Bất Kỳ mới để mắt đến chiếc kiệu hoa. Y thầm nghĩ :
- Chắc chắn Trương Giả Tòng đã có dự mưu trước, gài sẵn cạm bẫy trong chiếc kiệu kia để hại mình. Hừ... Dù gã có Bạo Vũ Lê Hoa châm chuẩn bị sẵn cũng chẳng làm gì được Dương mỗ đâu.
Trương Giả Tòng như đọc được ý nghĩ thầm của Dương Bất Kỳ, vuốt râu từ tốn nói :
- Dương chưởng môn đừng nghĩ trong chiếc kiệu này có cạm bẫy để hại Dương chưởng môn. Nếu Trương mỗ làm như vậy thì đâu quang minh chính đại, Trương mỗ cũng thẳng thắn nói, ngồi trong kiệu là vị Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm.
Dương Bất Kỳ cau mày :
- Trương chưởng môn nói vậy là ý gì. Trương chưởng môn không có ý định chiếm đoạt ngai vị Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm à.
- Trương mồ tự nhận thấy mình không có tài có đức như người ngồi trong kiệu. Nói thì mất thời gian dài dòng vô ích, chỉ cần Dương chưởng môn lấy được tín vật của Thanh Thành phái thì xem như người đã là chưởng giáo Ngũ nhạc kiếm rồi. Chúng ta cứ theo qui ước mà hành sự.
- Ðược lắm... Dương mỗ sẽ lấy tín vật của Thanh Thành phái để xem coi Trương chưởng môn đã giới thiệu người nào so tài với Dương mỗ.
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa chắp tay sau lưng, nhưng âm thầm vận công cẩn trọng tiến về phía chiếc Thiết chùy đặt trước kiệu hoa.
Dương Bất Kỳ dừng chân khi còn cách chiếc kiệu hoa độ một trượng. Họ Dương mỉm cười liếc Trương Giả Tòng rồi nghiêm giọng nói :
- Bây giờ Dương mỗ chỉ cần thò tay đã có thể lấy được tín vật của Trương chưởng môn rồi.
- Dương chưởng môn cứ tự nhiên.
Mặc dù Dương Bất Kỳ nói vậy nhưng trong tâm vẫn nghĩ chắc chắn trong chiếc kiệu hoa kia phải có kỳ biến lợi hại nên Trương Giả Tòng mới bình nhiên như vậy.
Dương Bất Kỳ hừ nhạt một tiếng rồi bất ngờ xoạt chân tống thẳng về phía cỗ kiệu hai đạo phách không chưởng với mười hai thành công lực. Vốn đã có chủ ý từ trước, lần phất chưởng này, Dương Bất Kỳ quyết lấy chưởng để hủy nát cỗ kiệu hoa.
Dương Bất Kỳ dù sao cũng là Chưởng môn Nga Mi phái nên công lực của y đâu phải tầm thường, nên hai đạo phách không chưởng chẳng khác nào hai đạo cuồng phòng lốc dữ ào ào ập đến chiếc kiệu hoa.
Thấy đạo kình dũng mãnh khốc liệt của Dương Bất Kỳ, tất cả những ai có mặt tại cục trường ngỡ chắc rằng chiếc kiệu hoa sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn. Nhưng khi nhìn nlại Chưởng môn Nga Mi Dương Bất Kỳ thì mọi người ngờ ngợ đã có kỳ biến xảy ra bới vẻ mặt trang trọng, và hiện những nét sững sờ trên mặt Dương chưởng môn. Trong cuộc, Dương Bất Kỳ sau khi phát tác hai đạo phách không chưởng mới cảm nhận mình như phát chưởng đánh vào một mớ bùng nhùng không có lực phản hồi. Sự biến kỳ lạ đó khiến Dương Bất Kỳ lúng túng. Họ Dương lúng túng cũng đúng thôi, bởi hai đạo phách không chưởng của gã như bị bức tường vô hình kia hóa giải chẳng để lại ấn tích gì, thậm chí nhìn lại Dương chưởng môn ngỡ như Bất Kỳ đang làm trò muá mây tay chân mà chẳng tạo ra thế chưởng nào.
Dương Bất Kỳ ngớ ngẩn, trong khi Trương Giả Tòng lại mỉm cười.
Trương Giả Tòng nói :
- Sao Dương chưởng môn chỉ múa mà không phát chưởng?
Dương Bất Kỳ thẹn đến đỏ mặt.
Gã quát lên :
- Thế quỉ quái gì trong chiếc kiệu hoa này chứ?
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa rút soạt trường kiếm. Trường kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ thì Bất Kỳ cảm nhận có áp lực vô hình ôn nhu áp thẳng tới ngực gã.
Bất Kỳ nghiến răng dựng tả thủ, phát chưởng ngăn đỡ đạo nhu kình kia. Nhưng chưởng ảnh của gã như bặt vô âm tín bởi lực đạo nhu kình vô hình, vô thanh kia, mà ngực của y như có trái núi thái sơn ép tới.
Dương Bất Kỳ cau mày nghiến răng, trổ thiên cân trụy, nhưng hai chân của y lại trượt trên mặt đất thối về đến ngay chỗ cũ lúc ban đầu.
Trương Giả Tòng cười khẩy nói :
- Nga Mi phái có sở trường tuyệt nghệ là Mê Tông Tu La kiếm, sao Dương chưởng môn không trổ ra.
Dương Bất Kỳ nghe Trương Giả Tòng nói càng thẹn hơn. Gã không ngờ Trương Giả Tòng lại nhắc nhở như kẻ bề trên đang huấn thì kẻ bề dưới.
Mặc dù bị Trương Giả Tòng trêu chọc, nhưng Dương Bất Kỳ không thể biểu lộ được sự phẫn uất bằng hành động, bởi đạo lực nhu kình đang dồn dập ép y. Dương Bất Kỳ chỉ trụ chân được khi đạo nhu kình vô thanh, vô sắc đột nhiên biến mất, và chiếc kiệu hoa nhu bay đến sát bên y.
Dương Bất Kỳ càng lúng túng hơn bởi sự kiện có một không hai đó, nhưng chẳng lẽ họ Dương chỉ biết đứng sững như pho tượng để nhìn đối phương của mình đang hỉ hả. Chưởng môn Nga Mi quát lớn một tiếng :
- Mê Tông Tu La kiếm.
Thanh trường kiếm trên tay Bất Kỳ đột nhiên như hóa thành ba ngọn kiếm.
Xẹt...
Ngọn kiếm thứ nhất thoát ra khỏi hữu thủ, Dương Bất Kỳ nhắm thẳng chiếc kiệu hoa công kích.
- Xẹt...
Thanh kiếm thứ hai nối ngay sau ngọn kiếm thứ nhất. Với tuyệt kỹ phi tiên liên hoàn này thì người trong chiếc kiệu hoa đó khó mà giữ được mạng mình.
Khi Bất Kỳ cảm nhận hai ngọn kiếm kia xuyên qua chiếc rèm đỏ thì cũng động thân. Thanh trường kiếm thú ba mới là tuyệt kỹ sát nhân của họ Dương.
Thân phá hơi chếch về phía trước, kiếm ảnh nhoáng lên cùng với tuyệt kỹ khinh công Thần hành quỉ cước, Dương Bất Kỳ đâm thẳng trường kiếm vào tấm rèm che kiệu.
Bất Kỳ vừa xuất thủ vừa nói :
- Dù ngươi có là ma quỉ vô hình cũng phải chết bởi sát kiếm của Dương...
Chữ mỗ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng Chưởng môn Nga Mi phái thì tay của Dương Bất Kỳ đã buông đốc kiếm.
Mọi người thoáng một chút ngơ ngác, nhưng cả ba lưỡi kiếm đã đã bị gãy làm đôi, rơi ngay xuống trước cỗ kiệu hoa đập vào mắt quần hào khiến họ sững sờ.
Mọi người nhìn lại Dương Bất Kỳ thì mới vỡ lẽ vì sao thanh trường kiếm bị tuột khỏi tay Chưởng môn Nga Mi. Cả ba khúc kiếm gãy đã ghim sâu vào ngực Dương Bất Kỳ theo hình chữ phẩm.
Dù sự thật hiển nhiên hiện ra trước mắt mọi người mà quần hào vẫn chưa tin vào mắt mình. Ðến ngay cả Nhạc Ðỉnh Chưởng môn Hoa Sơn phái cũng phải dụi mắt ngạc nhiên. Không ngạc nhiên sao được khi kẻ trong chiếc kiệu lại có thể hóa giải Mê Tông Tu La kiếm, và bẻ kiếm dụng thành phi tiễn lấy mạng Dương Bất Kỳ, điều đó nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai có thể tin được.
Ðến cả Dương Bất Kỳ hồn đã lìa khỏi xác mà mắt vẫn mở trừng trừng, biểu lộ tất cả những gì vừa ngạc nhiên vừa không tin ra ngoài.
Trương Giả Tòng bước ra, vỗ nhẹ vào vai cái xác Dương Bất Kỳ. Chỉ cần cái vỗ nhẹ đó thôi, xác chết họ Dương đổ sập xuống đất.
Trương Giả Tòng thản nhiên tháo chiếc kim bài đeo trên người họ Dương đặt xuống cạnh chiếc Thiết chùy Thanh Thành phái. Gã quay lại nhóm môn hạ Nga Mi đang nhốn nháo, trịnh trọng nói :
- Kể từ hôm nay sẽ không còn Nga Mi phái trong giang hồ nữa.
Trương Giả Tòng bước đến nhóm môn hạ Nga Mi :
- Các người sẽ thuộc về Thần Kiếm giáo. Tất cả hãy đến ra mắt Thần Kiếm nương nương.
Bọn môn hạ Nga Mi phái như bày cừu non bước đến trước cỗ kiệu quỳ xuống tung hô :
- Thần Kiếm nương nương vạn an.
Ba vị Chưởng môn còn lại ngơ ngác bởi lời nói của Trương Giả Tòng.
Trương Giả Tòng trịnh trọng vén rèm kiệu, Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ bước ra. Nàng hướng mắt điểm về phía ba vị Chưởng môn Hoa Sơn, Không Ðộng và Hằng Sơn.
- Các người còn ai muốn tỷ thí võ công với bản nương không?
Nhạc Ðỉnh thở dài một tiếng.
Hằng Sơn Chưởng môn sư thái Mẫn Uyên nheo mày. Bà bước ra khỏi hàng môn hạ các ni sư Hằng Sơn, hướng mắt nhìn Trương Giả Tòng nghiêm giọng nói :
- Trương chưởng môn. Ðây là việc nội sự của ngũ phái, sao lại có Mông Diện Thần Nữ xen vào?
Thế thì có đúng như qui ước ban đầu không?
Trương Giả Tòng nhún vai :
- Sư thái nói vậy quả là không đúng rồi. Ðây là chuyện của ngũ phái nhưng Thanh Thành thì đã gia nhập Thần Kiếm giáo rồi. Thế thì Thần Kiếm nương nương thay Thanh Thành hợp nhất ngũ phái được chứ.
Mông Diện Thần Nữ điểm tinh nhãn nhìn Hằng Sơn sư thái :
- Bà không phục ta?
- Ðây là chuyện nội bộ của Ngũ phái, cô đáng ra không nên xen vào.
Mông Diện Thần Nữ bật cười khanh khách rồi nói :
- Với Ngũ phái của các người thì bản nương có xá chi tâm trí để mắt tới. Nhưng sắp tới đây giang hồ võ lâm Trung Nguyên đều thu cả về một mối của Thần Kiếm giáo thì Ngũ phái trở về với Thần Kiếm giáo cũng đúng thôi. Nếu như bà không phục thì bản nương sẽ đưa bà vè cùng với Dương Bất Kỳ.
Hằng Sơn sư thái hừ nhạt một tiếng :
- Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ, cô có thể bắt những ni sư của Hằng Sơn tuân phục cô được sao?
Hằng Sơn dù có tan tác cũng không bao giờ cúi đầu tuân phục một ma nữ như cô đâu. Ðầu nhập vào Thần Kiếm giáo để chịu sự sai khiến của một ma nữ dâm ô như cô thì còn đâu sự trong sạch của Hằng Sơn phái chứ.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ cười nhạt, lắc đầu nói :
- Bà cho bản nương là dâm nữ ư? Chắc người tự cho mình là trong sạch ư? Ðể xem các vị ni sư của Hằng Sơn phái trong sạch như thế nào?
Mông Diện Thần Nữ quay lại Trương Giả Tòng :
- Trương tổng quản, hãy thâu nạp những ả ni sư cho bản nương.
- Tuân lệnh Nương Nương.
Trương Giả Tòng ra lịnh cho các môn hạ Thanh Thành và Nga Mi :
- Hãy bắt tất cả những ả ni sư cho nương nương.
Mông Diện Thần Nữ lắc đầu :
- Cần gì mà Trương tổng quản lại phải kéo đông người như vậy.
Kiều Vĩ Hồ quay lại Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc :
- Tổng hộ pháp. Bản nương giao những ả ni sư này cho ngươi đó.
Ánh mắt Hồ Phúc như sáng rực lên :
- Nương Nương đã lịnh, thuộc hạ sẽ hoàn thành tâm ý của Nương Nương.
Hồ Phúc vừa nói vừa trổ khinh công lao thẳng vào các môn hạ Hằng Sơn như con hổ dữ.
Thấy Hồ Phúc xuất thủ phóng chỉ, Hằng Sơn sư thái liền tràn bộ toan cản gã lại, nhưng ngay cả Chưởng môn Hằng Sơn sư thái cũng không phải là đối thủ của Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc.
Võ công của gã giờ đây đã được Mông Diện Thần Nữ hướng dẫn thụ học Vô Minh thần công, mặc dù chỉ tụ thành bốn tầng tu vi nhưng cũng đủ thi triển ra những đạo chỉ phách không vô hình vô sắc áp chế Hằng Sơn sư thái.
Hai tay Hồ Phúc như búng ra những âm thanh chách chách, nhưng mỗi lần âm thanh kia phát ra từ những ngón chỉ của Hồ Phúc thì có những ni sư ngã quỵ xuống đất.
Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi mà hơn hai mươi ni sư của Hằng Sơn phái đều bị điểm huyệt rồi. Người duy nhất còn lại là Hằng Sơn sư thái. Nhưng chính người cũng tự nhận biết mình không phải là đối thủ của gã thư sinh khôi ngô tuấn tú này.
Hồ Phúc cười mỉm đối mặt với Hằng Sơn sư thái. Y cất tràng cười dĩ thõa rồi nói :
- Với mụ này thì ta chẳng có hứng thú chế phục chút nào.
Mông Diện Thần Nữ nghe Hồ Phúc nói chỉ cười mỉm. Ả lườm Hồ Phúc :
- Tổng hộ pháp không hứng thú với bà ta thì đưa bà ta xuống chầu diêm chúa đi.
- Thuộc hạ đang có ý đó.
- Thế thì còn chờ gì nữa.
Hồ Phúc nhanh như cắt trổ khinh công lướt đến Hằng Sơn sư thái. Vị Chưởng môn Hằng Sơn đâu thể đứng yên chờ chết. Thanh trường kiếm trong tay sư thái vụt ra điểm thẳng tới Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc.
Thế điểm kiếm này ít khi nào Hằng Sơn sư thái sử dụng đến, bởi nó tiềm ẩn sát kiếm có thể lấy mạng đối phương, mà đạo hạnh của phái Hằng Sơn thì không lấy cái ác làm tôn chỉ. Nhưng trong tình huống này thì Hằng Sơn sư thái dù muốn hay không cũng phải dụng đến sát kiếm để đối kháng lại địch nhân.
Trước thế kiếm hiểm độc của vị sư thái Chưởng môn Hằng Sơn, ngỡ đâu Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc sẽ thối bộ tránh kiếm, nhưng không, gã vẫn không hề lùi bước mà chỉ cười khẩy một tiếng, búng luôn một đạo chỉ kình vào thẳng đầu mũi kiếm.
- Coong...
Thanh trường kiếm trên tay Hằng sơn sư thái vốn được luyện từ loại thép tinh chế thế mà vẫn bị gãy ngay đầu mũi kiếm bởi hứng đạo chỉ kình của Hồ Phúc.
Hằng Sơn sư thái cảm nhận hổ khẩu mình nhói buốt, không sao giữ được đốc kiếm. Cảm giác nhói buốc đó đến rất nhanh, liền sau cái nhói buốt đó thì tam tinh của sư thái rát bỏng. Nhãn quang của bà hoa lên và tối sầm lại.
Sư thái chỉ kịp nhận biết mình đã trúng chỉ kình của đối phương, thì hồn đã lìa khỏi xác rồi.
Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Ðỉnh sững sờ, toan động thân để nhập cuộc tiếp trợ cho Hằng Sơn sư thái, nhưng cái chết của vị Chưởng môn Hằng Sơn quá nhanh, đến độ Nhạc Ðỉnh chỉ kịp nghĩ thì cuộc đấu đã kết thúc rồi.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ tằng hắng.
Tiếng tằng hắng của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ khiến Nhạc Ðỉnh giật mình. Y quay lại chạm vào đôi mắt tuyệt đẹp của Mông Diện Thần Nữ, nhận ra trong đáy mắt của ả có sát khí tiềm ẩn.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ bước đến trước mặt Nhạc Ðỉnh :
- Nhạc chưởng môn cũng muốn trổ tài đối kháng với Tổng hộ pháp của bản nương?
Nhạc Ðỉnh lúng túng.
Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt một tiếng :
- Bản nương không chấp nhận những kẻ thất tín gia nhập vào Thần Kiếm giáo đâu.
Nàng lườm Nhạc Ðỉnh.
Nhạc Ðỉnh cúi mặt nhìn xuống đất.
Kiều Vĩ Hồ nghiêm giọng nói tiếp :
- Nhạc chưởng môn không phục bản nương?
Nhạc Ðỉnh thở dài rồi nói :
- Hoa Sơn phái đã thuộc về Thần Kiếm giáo. Nương Nương cứ sai bảo.
Mông Diện Thần Nữ bật cười khanh khách. Tiếng cười của ả nghe vừa kiêu hãnh vừa tự thị.
Kiều Vĩ Hồ cắt tràng cười kiêu hãnh đó, trầm giọng nói :
- Tốt lắm. Ít ra Nhạc chưởng môn còn biết giữ lời để Hoa Sơn tồn tại trong giang hồ.
Như đã trở thành cái lệ, cứ mỗi dịp vào ngày trung ngươn thì Hoa Sơn, Không Ðộng phái, Nga Mi, và Hằng Sơn cùng với Thanh Thành lại tề tụ về ngọn Ngũ Hành sơn để họp mặt. Vốn năm phái này là đại phái trong giang hồ, chuyên sử dụng kiếm, mà tuyệt công của họ xuất phát từ kiếm pháp mà ra.
Nếu Hoa sơn có Ngũ Lôi kiếm pháp danh bất hư truyền tạo ra cái thần kiếm pháp Hoa sơn thì Không Ðộng lại có Thất Tinh kiếm pháp lẫy lừng trong giang hồ mà thiên hạ truyền tụng chưa một cao thủ kỳ nhân nào khả dĩ phá được trận pháp kiếm quang đó.
Hằng sơn với những thức kiếm liên hoàn, nếu đem kiếm pháp của Hằng Sơn so sánh với Ngũ Lôi kiếm pháp của Hoa Sơn, hay Thất Tinh kiếm pháp của Không Ðộng thì Hằng Sơn có phần kém cỏi nên nên trong năm đại phái này chỉ Hằng Sơn là phái yếu nhất. Nhưng Hằng Sơn chưa từng hiềm khích với đại phái nào. Bởi vì họ là những ni sư xuất giá đầu Phật, lấy cái tịnh thân làm chính, chính vì lẽ đó mà giang hồ thường nhắc đến Hằng Sơn.
Còn Nga Mi phái, có lẽ là phái lớn nhất trong ngũ phái.
Nhắc đến Nga Mi thường giang hồ võ lâm ví với cái đỉnh của kiếm thuật trong ngũ phái. Chính vì lẽ đó mà cuộc hội họp nào của ngũ phái thì Nga Mi đều được trọng thị giữ ghế chủ tọa. Hôm nay cũng vậy, Chưởng môn Nga Mi Dương Bất Kỳ cũng giữ cái lệ đó như hằng năm.
Dương Bất Kỳ vừa yên vị, khoác một vẻ mặt trang trọng toan cất tiếng nói thì Trương Giả Tòng từ hàng ghế Chưởng môn Thanh Thành cất tiếng cười khanh khách.
Dương Bất Kỳ cau mày :
- Trương chưởng môn có điều chi thích thú mà đắc ý cười như vậy.
Trương Giả Tòng đứng lên bước ra :
- Dương chưởng môn có biết vì sao Trương mỗ cười không?
- Dương mỗ đang chờ nghe điều đắc ý của Trương chưởng môn.
Trương Giả Tòng vuốt râu :
- Trương mỗ cũng không dấu Dương chưởng môn.
Trương Giả Tòng đảo mắt nhìn qua một lượt các vị Chưởng môn Hoa Sơn, Không Ðộng và Hằng Sơn rồi trịnh trọng nói :
- Ðã từ lâu rồi, Nga Mi phái của Chưởng môn lúc nào cũng chiếm ngự chỗ tột đỉnh trong ngũ phái.
Trương mỗ bất kính mạn phép hỏi các vị Chưởng môn đang hiện diện ở đây. Danh vị của Nga Mi phái thật ra là do các tiền nhân tạo dựng, nhưng có cái gì mà không thay đổi. Nhân cuộc hội diện ngũ phái hôm nay, Trương mỗ có đề nghị hợp nhất ngũ phái thành một phái. Chúng ta cứ so tài với nhau, ai thắng thì người đó sẽ là Chưởng giáo ngũ nhạc kiếm phái.
Dương Bất Kỳ cau mày :
- Dương mỗ không có ý kiến chiếm chỗ cao trong ngũ phái mà đây là tự nguyện của các vị Chưởng môn Hoa Sơn, Không Ðộng, Hằng Sơn và tiền nhân Thanh Thành phái.
Dương Bất Kỳ vuốt râu nói tiếp :
- Thật ra đâu cần đến Trương chưởng môn gợi ý mà ngày trước các vị tiền nhân ngũ phái đã tự so sánh bí kíp với nhau rồi.
Bất Kỳ cười mỉm nghiêm giọng nói :
- Nga Mi không dám tự mãn về tiền nhân của phái Nga Mi, nhưng tự hỏi, nếu không có Nga Mi lão tổ thì hôm nay sao có Hoa Sơn, Không Ðộng, Hằng Sơn và Thanh Thành phái.
Trương Giả Tòng hừ nhạt, gằn giọng nói :
- Dương chưởng môn nói hay lắm, nhưng tiếc Nga Mi lão tổ thì đã mất từ lâu rồi, giờ chỉ còn lại Dương chưởng môn, có gì mà bắt tất cả những phái khác phải nể trọng chứ. Chẳng lẽ Dương chưởng môn cứ khư khư ôm quá khứ để ngồi trên ngũ phái à.
Trương Giả Tòng lắc đầu :
- Trương mỗ không phục.
Dương Bất Kỳ nhìn Trương Giả Tòng chằm chằm :
- Hoang đường. Dương mỗ mà lại là kẻ ôm quá khứ ư.
Dương Bất Kỳ đứng lên :
- Xem ra hôm nay Trương chưởng môn quyết định phân tài cao thấp với Dương mỗ phải không.
Trương Giả Tòng bật cười giòn giã :
- Nói thẳng ra là như vậy.
Dương Bất Kỳ gằn giọng :
- Ðược lắm.
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa dậm mạnh chân, trổ khinh công tuyệt luân vọt ra đứng đối mặt với Trương Giả Tòng.
- Trương chưởng môn, Dương Bất Kỳ thỉnh giáo bản lĩnh võ công của Thành Thành phái.
Trương Giả Tòng mỉm cười rồi nói :
- Dương chưởng môn nóng nảy quá. Chúng ta chưa đặt ra qui ước mà.
- Trương chưởng môn hãy đặt ra qui lệ đi. Dương mỗ sẵn sàng chấp nhận mọi qui ước của Trương chưởng môn.
Dương Bất Kỳ nhìn lại ba vị Chưởng môn Hoa Sơn, Hằng Sơn và Không Ðộng :
- Dương mỗ nghĩ các vị cũng không phản đối.
Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Ðỉnh ôm quyền xá Dương Bất Kỳ rồi nói :
- Nếu Nga Mi chưởng môn đã quyết như vậy thì chúng tôi cũng không phản đối.
Dương Bất Kỳ gật đầu :
- Ða tạ Nhạc chưởng môn đã nể vì Nga Mi phái.
Dương Bất Kỳ nói xong lời khách khí đó quay lại Trương Giả Tòng :
- Trương chưởng môn cứ thẳng thắn nói ra qui ước của mình đi, đừng mất thời gian nữa.
- Dương chưởng môn lúc nào cũng nóng nảy.
Trương Giả Tòng vuốt râu nhìn qua một lượt các vị Chưởng môn :
- Các vị chắc đến đây đều có man theo tín vật môn phái mình. Chỉ cần gộp hết những tín vật đó rồi bất cứ ai trong chúng ta hội đủ những tín vật vào tay mình thì người đó là Chưởng môn ngũ nhạc kiếm.
Dương Bất Kỳ ngửa mặt cười khanh khách :
- Hay... Ý kiến hay.. Hôm nay coi như Dương mỗ phải hợp nhất ngũ phái vào một mối rồi.
Trương Giả Tòng cười khẩy :
- Dương chưởng môn tự tin quá. Có lẽ Chưởng môn thị vào bản lĩnh võ công của Nga Mi chăng.
- Dương mỗ không dám tự cho mình có bản lĩnh võ công cao hơn Thanh Thành chưởng môn, nhưng dám nói chỉ một cái với tay của Dương mỗ thì tín vật Thanh Thành phái đã thuộc về Nga Mi rồi.
Trương Giả Tòng cười khẩy :
- Trương mỗ đang chờ xem tuyệt kỹ võ công của Nga Mi có thể thống trị Ngũ nhạc phái được không.
Trương Giả Tòng vừa nói vừa lấy tín vật là một quả thiết chùy, tiến thẳng đến chiếc kiệu hoa phủ rèm đỏ, trịnh trọng đặt xuống ngay trước kiệu.
Trương Giả Tòng quay lại Dương Bất Kỳ :
- Tín vật của bổn phái đã để trước chiếc kiệu hoa này, thỉnh Dương chưởng môn đến lấy.
Ðến lúc này Dương Bất Kỳ mới để mắt đến chiếc kiệu hoa. Y thầm nghĩ :
- Chắc chắn Trương Giả Tòng đã có dự mưu trước, gài sẵn cạm bẫy trong chiếc kiệu kia để hại mình. Hừ... Dù gã có Bạo Vũ Lê Hoa châm chuẩn bị sẵn cũng chẳng làm gì được Dương mỗ đâu.
Trương Giả Tòng như đọc được ý nghĩ thầm của Dương Bất Kỳ, vuốt râu từ tốn nói :
- Dương chưởng môn đừng nghĩ trong chiếc kiệu này có cạm bẫy để hại Dương chưởng môn. Nếu Trương mỗ làm như vậy thì đâu quang minh chính đại, Trương mỗ cũng thẳng thắn nói, ngồi trong kiệu là vị Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm.
Dương Bất Kỳ cau mày :
- Trương chưởng môn nói vậy là ý gì. Trương chưởng môn không có ý định chiếm đoạt ngai vị Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm à.
- Trương mồ tự nhận thấy mình không có tài có đức như người ngồi trong kiệu. Nói thì mất thời gian dài dòng vô ích, chỉ cần Dương chưởng môn lấy được tín vật của Thanh Thành phái thì xem như người đã là chưởng giáo Ngũ nhạc kiếm rồi. Chúng ta cứ theo qui ước mà hành sự.
- Ðược lắm... Dương mỗ sẽ lấy tín vật của Thanh Thành phái để xem coi Trương chưởng môn đã giới thiệu người nào so tài với Dương mỗ.
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa chắp tay sau lưng, nhưng âm thầm vận công cẩn trọng tiến về phía chiếc Thiết chùy đặt trước kiệu hoa.
Dương Bất Kỳ dừng chân khi còn cách chiếc kiệu hoa độ một trượng. Họ Dương mỉm cười liếc Trương Giả Tòng rồi nghiêm giọng nói :
- Bây giờ Dương mỗ chỉ cần thò tay đã có thể lấy được tín vật của Trương chưởng môn rồi.
- Dương chưởng môn cứ tự nhiên.
Mặc dù Dương Bất Kỳ nói vậy nhưng trong tâm vẫn nghĩ chắc chắn trong chiếc kiệu hoa kia phải có kỳ biến lợi hại nên Trương Giả Tòng mới bình nhiên như vậy.
Dương Bất Kỳ hừ nhạt một tiếng rồi bất ngờ xoạt chân tống thẳng về phía cỗ kiệu hai đạo phách không chưởng với mười hai thành công lực. Vốn đã có chủ ý từ trước, lần phất chưởng này, Dương Bất Kỳ quyết lấy chưởng để hủy nát cỗ kiệu hoa.
Dương Bất Kỳ dù sao cũng là Chưởng môn Nga Mi phái nên công lực của y đâu phải tầm thường, nên hai đạo phách không chưởng chẳng khác nào hai đạo cuồng phòng lốc dữ ào ào ập đến chiếc kiệu hoa.
Thấy đạo kình dũng mãnh khốc liệt của Dương Bất Kỳ, tất cả những ai có mặt tại cục trường ngỡ chắc rằng chiếc kiệu hoa sẽ vỡ tan thành từng mảnh vụn. Nhưng khi nhìn nlại Chưởng môn Nga Mi Dương Bất Kỳ thì mọi người ngờ ngợ đã có kỳ biến xảy ra bới vẻ mặt trang trọng, và hiện những nét sững sờ trên mặt Dương chưởng môn. Trong cuộc, Dương Bất Kỳ sau khi phát tác hai đạo phách không chưởng mới cảm nhận mình như phát chưởng đánh vào một mớ bùng nhùng không có lực phản hồi. Sự biến kỳ lạ đó khiến Dương Bất Kỳ lúng túng. Họ Dương lúng túng cũng đúng thôi, bởi hai đạo phách không chưởng của gã như bị bức tường vô hình kia hóa giải chẳng để lại ấn tích gì, thậm chí nhìn lại Dương chưởng môn ngỡ như Bất Kỳ đang làm trò muá mây tay chân mà chẳng tạo ra thế chưởng nào.
Dương Bất Kỳ ngớ ngẩn, trong khi Trương Giả Tòng lại mỉm cười.
Trương Giả Tòng nói :
- Sao Dương chưởng môn chỉ múa mà không phát chưởng?
Dương Bất Kỳ thẹn đến đỏ mặt.
Gã quát lên :
- Thế quỉ quái gì trong chiếc kiệu hoa này chứ?
Dương Bất Kỳ vừa nói vừa rút soạt trường kiếm. Trường kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ thì Bất Kỳ cảm nhận có áp lực vô hình ôn nhu áp thẳng tới ngực gã.
Bất Kỳ nghiến răng dựng tả thủ, phát chưởng ngăn đỡ đạo nhu kình kia. Nhưng chưởng ảnh của gã như bặt vô âm tín bởi lực đạo nhu kình vô hình, vô thanh kia, mà ngực của y như có trái núi thái sơn ép tới.
Dương Bất Kỳ cau mày nghiến răng, trổ thiên cân trụy, nhưng hai chân của y lại trượt trên mặt đất thối về đến ngay chỗ cũ lúc ban đầu.
Trương Giả Tòng cười khẩy nói :
- Nga Mi phái có sở trường tuyệt nghệ là Mê Tông Tu La kiếm, sao Dương chưởng môn không trổ ra.
Dương Bất Kỳ nghe Trương Giả Tòng nói càng thẹn hơn. Gã không ngờ Trương Giả Tòng lại nhắc nhở như kẻ bề trên đang huấn thì kẻ bề dưới.
Mặc dù bị Trương Giả Tòng trêu chọc, nhưng Dương Bất Kỳ không thể biểu lộ được sự phẫn uất bằng hành động, bởi đạo lực nhu kình đang dồn dập ép y. Dương Bất Kỳ chỉ trụ chân được khi đạo nhu kình vô thanh, vô sắc đột nhiên biến mất, và chiếc kiệu hoa nhu bay đến sát bên y.
Dương Bất Kỳ càng lúng túng hơn bởi sự kiện có một không hai đó, nhưng chẳng lẽ họ Dương chỉ biết đứng sững như pho tượng để nhìn đối phương của mình đang hỉ hả. Chưởng môn Nga Mi quát lớn một tiếng :
- Mê Tông Tu La kiếm.
Thanh trường kiếm trên tay Bất Kỳ đột nhiên như hóa thành ba ngọn kiếm.
Xẹt...
Ngọn kiếm thứ nhất thoát ra khỏi hữu thủ, Dương Bất Kỳ nhắm thẳng chiếc kiệu hoa công kích.
- Xẹt...
Thanh kiếm thứ hai nối ngay sau ngọn kiếm thứ nhất. Với tuyệt kỹ phi tiên liên hoàn này thì người trong chiếc kiệu hoa đó khó mà giữ được mạng mình.
Khi Bất Kỳ cảm nhận hai ngọn kiếm kia xuyên qua chiếc rèm đỏ thì cũng động thân. Thanh trường kiếm thú ba mới là tuyệt kỹ sát nhân của họ Dương.
Thân phá hơi chếch về phía trước, kiếm ảnh nhoáng lên cùng với tuyệt kỹ khinh công Thần hành quỉ cước, Dương Bất Kỳ đâm thẳng trường kiếm vào tấm rèm che kiệu.
Bất Kỳ vừa xuất thủ vừa nói :
- Dù ngươi có là ma quỉ vô hình cũng phải chết bởi sát kiếm của Dương...
Chữ mỗ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng Chưởng môn Nga Mi phái thì tay của Dương Bất Kỳ đã buông đốc kiếm.
Mọi người thoáng một chút ngơ ngác, nhưng cả ba lưỡi kiếm đã đã bị gãy làm đôi, rơi ngay xuống trước cỗ kiệu hoa đập vào mắt quần hào khiến họ sững sờ.
Mọi người nhìn lại Dương Bất Kỳ thì mới vỡ lẽ vì sao thanh trường kiếm bị tuột khỏi tay Chưởng môn Nga Mi. Cả ba khúc kiếm gãy đã ghim sâu vào ngực Dương Bất Kỳ theo hình chữ phẩm.
Dù sự thật hiển nhiên hiện ra trước mắt mọi người mà quần hào vẫn chưa tin vào mắt mình. Ðến ngay cả Nhạc Ðỉnh Chưởng môn Hoa Sơn phái cũng phải dụi mắt ngạc nhiên. Không ngạc nhiên sao được khi kẻ trong chiếc kiệu lại có thể hóa giải Mê Tông Tu La kiếm, và bẻ kiếm dụng thành phi tiễn lấy mạng Dương Bất Kỳ, điều đó nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai có thể tin được.
Ðến cả Dương Bất Kỳ hồn đã lìa khỏi xác mà mắt vẫn mở trừng trừng, biểu lộ tất cả những gì vừa ngạc nhiên vừa không tin ra ngoài.
Trương Giả Tòng bước ra, vỗ nhẹ vào vai cái xác Dương Bất Kỳ. Chỉ cần cái vỗ nhẹ đó thôi, xác chết họ Dương đổ sập xuống đất.
Trương Giả Tòng thản nhiên tháo chiếc kim bài đeo trên người họ Dương đặt xuống cạnh chiếc Thiết chùy Thanh Thành phái. Gã quay lại nhóm môn hạ Nga Mi đang nhốn nháo, trịnh trọng nói :
- Kể từ hôm nay sẽ không còn Nga Mi phái trong giang hồ nữa.
Trương Giả Tòng bước đến nhóm môn hạ Nga Mi :
- Các người sẽ thuộc về Thần Kiếm giáo. Tất cả hãy đến ra mắt Thần Kiếm nương nương.
Bọn môn hạ Nga Mi phái như bày cừu non bước đến trước cỗ kiệu quỳ xuống tung hô :
- Thần Kiếm nương nương vạn an.
Ba vị Chưởng môn còn lại ngơ ngác bởi lời nói của Trương Giả Tòng.
Trương Giả Tòng trịnh trọng vén rèm kiệu, Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ bước ra. Nàng hướng mắt điểm về phía ba vị Chưởng môn Hoa Sơn, Không Ðộng và Hằng Sơn.
- Các người còn ai muốn tỷ thí võ công với bản nương không?
Nhạc Ðỉnh thở dài một tiếng.
Hằng Sơn Chưởng môn sư thái Mẫn Uyên nheo mày. Bà bước ra khỏi hàng môn hạ các ni sư Hằng Sơn, hướng mắt nhìn Trương Giả Tòng nghiêm giọng nói :
- Trương chưởng môn. Ðây là việc nội sự của ngũ phái, sao lại có Mông Diện Thần Nữ xen vào?
Thế thì có đúng như qui ước ban đầu không?
Trương Giả Tòng nhún vai :
- Sư thái nói vậy quả là không đúng rồi. Ðây là chuyện của ngũ phái nhưng Thanh Thành thì đã gia nhập Thần Kiếm giáo rồi. Thế thì Thần Kiếm nương nương thay Thanh Thành hợp nhất ngũ phái được chứ.
Mông Diện Thần Nữ điểm tinh nhãn nhìn Hằng Sơn sư thái :
- Bà không phục ta?
- Ðây là chuyện nội bộ của Ngũ phái, cô đáng ra không nên xen vào.
Mông Diện Thần Nữ bật cười khanh khách rồi nói :
- Với Ngũ phái của các người thì bản nương có xá chi tâm trí để mắt tới. Nhưng sắp tới đây giang hồ võ lâm Trung Nguyên đều thu cả về một mối của Thần Kiếm giáo thì Ngũ phái trở về với Thần Kiếm giáo cũng đúng thôi. Nếu như bà không phục thì bản nương sẽ đưa bà vè cùng với Dương Bất Kỳ.
Hằng Sơn sư thái hừ nhạt một tiếng :
- Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ, cô có thể bắt những ni sư của Hằng Sơn tuân phục cô được sao?
Hằng Sơn dù có tan tác cũng không bao giờ cúi đầu tuân phục một ma nữ như cô đâu. Ðầu nhập vào Thần Kiếm giáo để chịu sự sai khiến của một ma nữ dâm ô như cô thì còn đâu sự trong sạch của Hằng Sơn phái chứ.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ cười nhạt, lắc đầu nói :
- Bà cho bản nương là dâm nữ ư? Chắc người tự cho mình là trong sạch ư? Ðể xem các vị ni sư của Hằng Sơn phái trong sạch như thế nào?
Mông Diện Thần Nữ quay lại Trương Giả Tòng :
- Trương tổng quản, hãy thâu nạp những ả ni sư cho bản nương.
- Tuân lệnh Nương Nương.
Trương Giả Tòng ra lịnh cho các môn hạ Thanh Thành và Nga Mi :
- Hãy bắt tất cả những ả ni sư cho nương nương.
Mông Diện Thần Nữ lắc đầu :
- Cần gì mà Trương tổng quản lại phải kéo đông người như vậy.
Kiều Vĩ Hồ quay lại Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc :
- Tổng hộ pháp. Bản nương giao những ả ni sư này cho ngươi đó.
Ánh mắt Hồ Phúc như sáng rực lên :
- Nương Nương đã lịnh, thuộc hạ sẽ hoàn thành tâm ý của Nương Nương.
Hồ Phúc vừa nói vừa trổ khinh công lao thẳng vào các môn hạ Hằng Sơn như con hổ dữ.
Thấy Hồ Phúc xuất thủ phóng chỉ, Hằng Sơn sư thái liền tràn bộ toan cản gã lại, nhưng ngay cả Chưởng môn Hằng Sơn sư thái cũng không phải là đối thủ của Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc.
Võ công của gã giờ đây đã được Mông Diện Thần Nữ hướng dẫn thụ học Vô Minh thần công, mặc dù chỉ tụ thành bốn tầng tu vi nhưng cũng đủ thi triển ra những đạo chỉ phách không vô hình vô sắc áp chế Hằng Sơn sư thái.
Hai tay Hồ Phúc như búng ra những âm thanh chách chách, nhưng mỗi lần âm thanh kia phát ra từ những ngón chỉ của Hồ Phúc thì có những ni sư ngã quỵ xuống đất.
Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi mà hơn hai mươi ni sư của Hằng Sơn phái đều bị điểm huyệt rồi. Người duy nhất còn lại là Hằng Sơn sư thái. Nhưng chính người cũng tự nhận biết mình không phải là đối thủ của gã thư sinh khôi ngô tuấn tú này.
Hồ Phúc cười mỉm đối mặt với Hằng Sơn sư thái. Y cất tràng cười dĩ thõa rồi nói :
- Với mụ này thì ta chẳng có hứng thú chế phục chút nào.
Mông Diện Thần Nữ nghe Hồ Phúc nói chỉ cười mỉm. Ả lườm Hồ Phúc :
- Tổng hộ pháp không hứng thú với bà ta thì đưa bà ta xuống chầu diêm chúa đi.
- Thuộc hạ đang có ý đó.
- Thế thì còn chờ gì nữa.
Hồ Phúc nhanh như cắt trổ khinh công lướt đến Hằng Sơn sư thái. Vị Chưởng môn Hằng Sơn đâu thể đứng yên chờ chết. Thanh trường kiếm trong tay sư thái vụt ra điểm thẳng tới Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc.
Thế điểm kiếm này ít khi nào Hằng Sơn sư thái sử dụng đến, bởi nó tiềm ẩn sát kiếm có thể lấy mạng đối phương, mà đạo hạnh của phái Hằng Sơn thì không lấy cái ác làm tôn chỉ. Nhưng trong tình huống này thì Hằng Sơn sư thái dù muốn hay không cũng phải dụng đến sát kiếm để đối kháng lại địch nhân.
Trước thế kiếm hiểm độc của vị sư thái Chưởng môn Hằng Sơn, ngỡ đâu Ngọc Diện thư sinh Hồ Phúc sẽ thối bộ tránh kiếm, nhưng không, gã vẫn không hề lùi bước mà chỉ cười khẩy một tiếng, búng luôn một đạo chỉ kình vào thẳng đầu mũi kiếm.
- Coong...
Thanh trường kiếm trên tay Hằng sơn sư thái vốn được luyện từ loại thép tinh chế thế mà vẫn bị gãy ngay đầu mũi kiếm bởi hứng đạo chỉ kình của Hồ Phúc.
Hằng Sơn sư thái cảm nhận hổ khẩu mình nhói buốt, không sao giữ được đốc kiếm. Cảm giác nhói buốc đó đến rất nhanh, liền sau cái nhói buốt đó thì tam tinh của sư thái rát bỏng. Nhãn quang của bà hoa lên và tối sầm lại.
Sư thái chỉ kịp nhận biết mình đã trúng chỉ kình của đối phương, thì hồn đã lìa khỏi xác rồi.
Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Ðỉnh sững sờ, toan động thân để nhập cuộc tiếp trợ cho Hằng Sơn sư thái, nhưng cái chết của vị Chưởng môn Hằng Sơn quá nhanh, đến độ Nhạc Ðỉnh chỉ kịp nghĩ thì cuộc đấu đã kết thúc rồi.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ tằng hắng.
Tiếng tằng hắng của Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ khiến Nhạc Ðỉnh giật mình. Y quay lại chạm vào đôi mắt tuyệt đẹp của Mông Diện Thần Nữ, nhận ra trong đáy mắt của ả có sát khí tiềm ẩn.
Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ bước đến trước mặt Nhạc Ðỉnh :
- Nhạc chưởng môn cũng muốn trổ tài đối kháng với Tổng hộ pháp của bản nương?
Nhạc Ðỉnh lúng túng.
Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt một tiếng :
- Bản nương không chấp nhận những kẻ thất tín gia nhập vào Thần Kiếm giáo đâu.
Nàng lườm Nhạc Ðỉnh.
Nhạc Ðỉnh cúi mặt nhìn xuống đất.
Kiều Vĩ Hồ nghiêm giọng nói tiếp :
- Nhạc chưởng môn không phục bản nương?
Nhạc Ðỉnh thở dài rồi nói :
- Hoa Sơn phái đã thuộc về Thần Kiếm giáo. Nương Nương cứ sai bảo.
Mông Diện Thần Nữ bật cười khanh khách. Tiếng cười của ả nghe vừa kiêu hãnh vừa tự thị.
Kiều Vĩ Hồ cắt tràng cười kiêu hãnh đó, trầm giọng nói :
- Tốt lắm. Ít ra Nhạc chưởng môn còn biết giữ lời để Hoa Sơn tồn tại trong giang hồ.