6h tại biệt thự nhà họ Dương...
- Con để làm sao mà cho con bé bắn mình vậy chứ?
- Con không sao đâu mà mẹ!
- Ông xem nó bảo thế này là không sao cơ đấy!
-......
Dương Khải Uy trầm mặt vẫn chẳng nói năn gì ông biết sẽ đến lúc mọi chuyện sáng tỏ nhưng không ngờ lại rơi vào tình thế như thế này.
- Dương Phong! Bọn người đó tìm ra Kì Băng chưa?
- Tối qua có mưa lớn và bão tuyết nên họ không thể tìm ra cô ấy được! Mọi đường dây liên lạc bị cắt hết, nhưng sáng nay đã có thông tin sớm nhất là cô ấy đến Pháp vào 3h sáng hôm qua.
- Anh sẽ đến Pháp
- Con làm gì vậy? Con bé đó đi đâu làm gì quan trọng với con lắm sao?
- Phải rất quan trọng vì ba mà gia đình cô ấy như vậy đấy!
- Thôi hai cha con ông bớt vài lời lại đi. Bây giờ là lúc ngồi cùng nhau tìm cách tìm con bé Kì Băng ấy để giải thích với nó, chứ không có thời gian rãnh rỗi ngồi tranh cãi đâu.
Bà Thảo Di - mẹ Dương Thạc lúc nào cũng là người giản hòa trong mọi tình thế, cha con Dương Thạc vốn không hòa thuận nên thường gây ra nhiều tranh cãi. Ngày trước vì biết sau này mối thù đó sẽ không chấm dứt nên Dương Khải Uy đã cố tìm sát thủ bảo vệ gia đình mình nhất là đứa con đào hoa - Dương Thạc, thế mà vẫn không tránh nỗi số phận, người bảo vệ gia đình ông lại là con gái của Băng Tâm(mẹ Kì Băng)
« 3 năm sau »
Làng Roussillon ở Luberon ( Provence nước Pháp), ngôi làng với những ngôi nhà nỗi tiếng với những phiến đá cam, vàng, nâu đỏ tạo nên cảm giác cổ kín thời xa xưa ở nơi đây.
Con đường làng đông đúc du khách tham quan vì lúc này là giữa tháng 7 nơi đây trông rất đẹp với những tia nắng nhẹ chiếu xuống đường phố, đặc biệt ở đây không chỉ có vậy mà là tại thời điểm này loài hoa màu tím mang tên oải hương( tên khoa học LAvendula) đang nở rộ.
Bên những quán cà phê mộc mạc, du khách đắm mình trong những đặc trưng tiêu biểu của nước Pháp là loại bánh crepe hảo hạnh và loại rượu vang mang đặc sắc của từng vùng. Hơn hết mọi người luôn không quên thưởng thức những món ăn được chế biến từ hoa oải hương.
Phía ngoài kia là những vườn nho trĩu quả và những cánh đồng hoa oải hương tỏa hương dưới cái nắng cái gió nơi đây.
Giữa cánh đồng hoa màu tím có một cô gái với thân hình mảnh mai mặc chiếc đầm maxi màu vàng như ánh mặc trời chiếu xuống cánh đồng làm cho mọi người ở đây phải chú ý.
- Chị Sally!
- Gì vậy Jenny
- Chị không vào phụ mẹ em bó hoa đi ở ngoài này nắng nóng lắm a!
- Không chị thích ở đây hơn, ở đây giúp mọi người thu hoạch nè!
- Chị chỉ biết tự làm khổ mình
Cô gái tên Sally đó hẳn không ai khác ngoài Chu Kì Băng, từ lúc đến Pháp cô đã đổi tên và họ, có lần cô nghĩ cũng nên đổi quốc tịch nhưng lại thôi.
Ngày cô đến đấy chẳng biết nên đi đâu, vô tình đến cánh đồng này và phát hiện gần đây có ngôi làng nhỏ vô cùng đẹp đẽ và ấm cúng thế nên quyết định ở lại đây.
Vài tháng đầu cô còn ở khách sạn, mãi đến sau này vì thường xuyên ra đồng chơi nên quen được cô bé tên Jenny.
Nhà Jenny cũng làm nghề trồng nho và hoa trong khu đất này, ba mẹ cô bé là chủ khu đất vốn rộng lớn luôn trải một màu tím của nho và hoa oải hương này.
Nhà Jenny rất giống gia đình cô, mẹ là người Pháp chính gốc, ba là người Hong Kong nên sinh ra cô bé có một nét lai rất dễ thương, cô bé biết cả hai thứ tiếng do ba mẹ chỉ dạy.
Cô và Jenny làm bạn với nhau không bao lâu, vì biết cô ở khách sạn nên mời cô về ở cùng gia đình. Cả hai đều có niềm đam mê về hoa oải hương, gia đình Jenny rất vui vẻ và lương thiện, Kì Băng luôn giúp gia đình họ bán hoa và chăm sóc hoa trên cánh đồng.
- Jenny, Sally ici pour aider les clients à couper à travers un bouquet de lavande aller ( Jenny, Sally qua đây giúp khách cắt một bó oải hương đi)
- Oui( Vâng)
Cả hai cô gái nắm tay nhau đi trên cánh đồng hoa oải hương vừa nói vừa cười, đó là bức tranh đẹp cuối ngày khi mặt trời đã dần khuất phía trời xa. Đối với Kì Băng nơi đây đã dần là nơi chang chứa niềm vui đối với cô.
Bầu trời sấm chớp liên hồi chớp nhoáng,dưới mặt đường những giọt nước mưa đã sớm rơi nặng hạt. Vùng ngoại ô nước Mỹ, chiếc xe màu đen của Kì Băng đang lao thẳng trong cơn mưa xối xã, ánh mắt chăm chú nhìn về con đường phía trước như đầu óc Kì Băng lúc này đang hỗn loạn.
“ Tôi khác! Tôi sẽ bên cạnh em cho dù em có giết tôi”
“ Nhóc đừng cố luyện nữa, cũng chẳng khá hơn ai đâu”
“ Đứng lại! Đừng để ta bắt được nhóc nếu không đừng có mơ mà ăn món vịt quay Bắc Kinh”
- Áaaaaaaa
Xoạt
Kì Băng thắng gấp khiến xe quay đầu độ, xe dừng trước ngôi nhà của Hàn Nhuận, Kì Băng không vào trong mà nằm trên đầu xe ngước mặt lên cho những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống mặt mình. Cảm giác từng giọt nước mưa rơi từ khoảng trời rộng xuống, tiếp xúc với làn da mỏng manh rất rát, chó chút đau nhẹ....như trái tim và đầu óc cô lúc này. Rất đau. Rất hỗn loạn
Đinh đong
- Cho hỏi....Kì Băng....sao em?
Kì Băng đi thẳng vào nhà không nhìn đến Hàn Nhuận, cô ngã nhào xuống sàn nhà, Hàn Nhuận vội đỡ cô dậy, cô ôm lấy anh cố khóc cho vơi đi nỗi buồn đang ăn mòn suy nghĩ cô
- Anh à! Em làm gì sai mà ông trời nỡ làm vậy với em.....em đang sống và bảo vệ ai chứ? Bảo vệ kẻ là con trai của người giết ba mẹ em.....tồi tệ hơn....em đã nảy sinh thứ tình cả không đáng có với hắn ta.....anh à!
- Thôi nào nín đi....chuyện này không ai muốn giấu em....chỉ tại mọi người biết em sẽ ra nông nỗi thế này nên......
Kì Băng ngước mặt lên, nước mắt và nước mưa không thể phân biệt được trên khuôn mặt cô, đôi mắt đã sớm đỏ, cô nhìn Hàn Nhuận bằng đôi mắt đầy hờn dỗi và sát khí.
- Anh cũng biết......tại sao.....tại sao anh phải giấu em.....anh lại còn để tổ chức đưa em vào nhà đó...tại sao? Tôi ghét anh tôi ghét tất cả mọi người.
Kì Băng vừa muốn chạy ra ngoài thì Hàn Nhuận đã kéo cô lại, lúc này đây ít nhất phải để cô bình tâm lại, cứ thế này ra ngoài thì có mức xảy ra án mạng.
- Em bình tĩnh lại đi. Hãy nghe đầu đuôi sự việc đã. Mẹ và ba em là người của tổ chức, họ yêu nhau và kết hôn, năm em tuổi ba mẹ anh nhận được tin ba mẹ em qua đời và em cùng ông nội qua Mỹ sống. Ba mẹ anh và ba mẹ em có mối quan hệ thân thiết trong tổ chức khi biết tin ông nội em cũng qua đời thì đã cố tìm em và đưa em về tổ chức....còn chuyện tại sao ba mẹ em mất thì......
- Anh không biết tại sao ba mẹ em mất sao?
- Anh thề anh chưa từng nghe một ai kể về chuyện đó....mà lúc nãy có phải anh nghe là em đang bảo vệ con trai người giết ba mẹ em.....không phải là nhà họ Dương chứ?
- Em...em không không chắc lằm....nhưng chính miệng tên Dương Thạc nói ba hắn giết chết ba mẹ em.....sao việc quan trọng như vậy em có thể nghe nhầm chứ?
- Thôi em tắm rửa nghĩ ngơi đi có gì mai sáng nói.....à mà em có mang theo hành lí không á?
- Em để ngoài xe....có lẽ tắm xong em sẽ đi ngay. Anh giúp em đến một nơi nào càng xa càng tốt và tránh tai mắt của nhà họ Dương là được. Em muốn rời khỏi nơi này.
- Được để anh pha nước cho em, em ra lấy hành lí vào nhà đi giúp việc của anh về nhà hết rồi để anh nấu gì đó cho em.
- Cảm ơn anh!
Kì Băng tắm rửa xong đã h khuya, lúc này Hàn Nhuận đang lay hoay làm thức ăn trong bếp, Kì Băng hủy hết các thiết bị có GPS để không ai lần ra tung tích của cô. Bây giờ mưa đang lớn và có thêm bão tuyết có lẻ mấy tên nghiệp dư bên Dương Thạc sẽ không tìm ra cô, nhưng từ đây đến sáng không đi là không được. Thời tiết cuối đông thật tốt để bỏ trốn nhỉ?
- Anh làm xong rồi em xuống ăn đi cho nóng
- Em muốn đến Pháp, dù gì ở đó cũng gần với tổ chức
- Cũng tốt nếu được em về tổ chức luôn đi sẽ không ai động đến em nữa
- Không được! Em chưa hoàn tất nhiệm vụ mà chạy sang đó chẳng phải tổ chức cũng dâng em sang lại bên đây sao?
- Em nói cũng đúng nhưng nếu em đến Pháp tổ chức cũng sẽ tìm ra em
- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất
- Ừ
Bữa ăn hôm nay là bữa ăn cuối cùng của cô trên đất Mỹ, thế nhưng có lẽ nó làm cô nuốt không trôi, cô sống ở khoảng trời này từ nhỏ rời xa nó chắc sẽ khó mà sống lắm.
Ăn xong Kì Băng nhờ Hàn Nhuận đặt mua cho mình tất cả mặt hàng điện tử mới( điện thoại, máy tính bảng, laptop, chíp dò tìm, thiết bị định vị......« vì các thiết bị của nối liền với trung tâm của tổ chức» Vì ở đây có hệ thống giao hàng nhanh / nên thời gian không quá lâu.
Hàn Nhuận đưa Kì Băng ra sân bay quốc tế đặt chuyến sớm nhất đến Pháp, mặc dù công khai đến Pháp nhưng khi mọi người phát hiện ra thì cô đã sớm ở nơi nhỏ bé nào đó rồi. Cô không thiếu thốn chi phí vì thời gian cô làm sát thủ cứ hay đi đua xe nên tiền bạc không thành vấn đề lúc này. Cô cũng không quên nhắc Hàn Nhuận chuyển “chiến mã” của mình sang đó.
Cuối cùng là lời tạm biệt không biết khi nào gặp lại.
- Đi cẩn thận nhớ giữ sức khỏe
- Em không sao! Anh bảo trọng em không biết có cơ hội gặp lại không nhưng em sẽ tìm cách liên lạc với anh địa chỉ của em. Tạm biệt!
- Chúc may mắn