Chạng vạng chiều, những ánh đèn đường tháp dần trên từng con phố nước Mỹ. Kì Băng khoác tay Dương Thạc đi quanh những dãy phố rồi dừng lại trước một tiệm trang sức, trên tay Dương Thạc lúc này biết bao là quà cáp mà vẫn bị Kì Băng kéo đi như người hầu thế kia.
Đây được coi là thế giới trang sức không? Nhìn mà xem biết bao loại trang sức được trưng bày trong nhiều tủ kính khách nhau, mỗi màu được sắp xếp trong cùng một tủ kính để tiện cho sở thích của các quí cô.
Kì Băng nghĩ một lúc mới tiến lại hỏi cô nhân viên, cô ấy nở nụ cười thân thiện rồi dẫn Kì Băng lại xem vài bộ trang sức làm bằng thạch anh tím.
Kì Băng nghĩ phụ nữ nào cũng thích thạch anh, ngay cả người mạnh mẻ như cô đây còn rất mê cơ mà!
Cô chỉ vào sợi dây chuyền màu tím hình giọt nước đơn giản, rồi nhướng mắt nhìn Dương Thạc. Anh móc ra một chiếc thẻ tín dụng, cô nhân viên vui lòng thanh toán cho họ rồi gói món trang sức kia lại.
Trong lúc đợi họ gói lại Kì Băng nhìn quanh cửa hàng, ma xui quỷ khiến đập vào mắt cô sợ dây chuyền mặt thiên nga đen, chắc hẳn làm bằng kim cương nên có vẻ lắp lánh vô cùng.
Kì Băng kéo Dương Thạc đi sau khi lấy gói hàng, cô phải ra khỏi đây nếu không lại tiêu tiền vào con thiên nga đen ấy mất.
Chiếc Audi màu trắng lao đi trong màn đêm huyền dịu, cùng ngoại ô nước Mỹ rất yên tĩnh, trong đêm tiếng gió vút qua tai nghe rất êm.
Kì Băng ghé ra ngoài cửa sổ tận hưởng không khí thiên nhiên nơi đây. Nhà ở đây khá thưa thớt, khi xe chạy đến khu vực núi thì Kì Băng lập tức ngỡ ngàng hỏi Dương Thạc.
- Không phải anh ấy chuyển nhà đấy chứ?
- Ừ! Chuyển ngay khi em trời khỏi đây
- Ôi trời!
- Trông như nhà của chúng ta vậy có điều nhìn lãng mạn chết được
- Không phải vì có vợ nên thế chứ?
- Hẳn vậy
Xe dừng trước cổng một ngôi biệt thự lớn, Dương Thạc nhấn kèn xe liên tục hai tiếng thì cổng mở, xe tiến vào sân.
Phải! Lãng mạn chết được! Một chiếc bàn gỗ mà trắng đặc trong sân cỏ, đằng sau là một cái cây lớn được treo nhiều đèn lấp lánh. Bên cạnh có một chiếc bếp nướng cở to, bên trong than vẫn đang cháy dường như mới vừa bắt lên không lâu.
Trên bàn có vô số đồ ăn nhưng vẫn còn sống, xem ra thực phẩm có vẻ rất tươi a! Đợi Dương Thạc mang quà xuống cô mới cùng anh bước vào nhà, không gian một màu trắng, đèn chùm thiên nga tỏa sáng cả một căn phòng.
Bộ ghế sofa màu kem rất sang trọng, cô vào Dương Thạc ngồi đợi mốt lúc thì Hàn Nhuận đi ra phía dưới dắt theo một cô bé và một cậu bé xem chừng cũng gần 3-4t gì đó.
- Con anh lớn thế cơ à!
- Hai đứa chào cô Kì Băng và chú Dương Thạc đi nào!
- Con chào chào cô Kì Băng, chú Dương Thạc.
Dương Thạc hiện trên môi một nụ cười ấm áp còn Kì Băng thì cười cười với chúng nhưng trong lòng suy nghĩ khá nhiều.
Bé trai rất giống Hàn Nhuận rất anh tuấn a! Còn bé gái mặt dù đôi mắt có phần giống nhưng khuôn mặt và mái tóc vẫn lộ ra tố chất giống một người.
- Hai đứa lại đây cô hỏi chút nhé!
- Dạ vâng!
Hai đứa rất thích thú chạy về phía Kì Băng, hai đứa bé ngồi hai bên Kì Băng vòng tay ôm chúng rồi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng êm ái khiến Dương Thạc ghen tị phát điên lên.
- Hai đứa tên gì?
- Con là anh con tên Hàn Lâm
- Con là em con tên Hàn Mạc Kì
Nghe đến tên của bé gái cô mới khựng lại rồi nhếch mép cười, hai đứa bé này có lẽ là sinh đôi trông chúng có nét hòa hợp lạ thường.
- Cậu ra được chưa Tiểu Mạc
Từ trông bếp Lâm tiểu Mạc bước ra trên môi giữ một nụ cười rất tươi như trông có vẻ khó xử lắm! Biết là không thể “ múa rìu qua mắt thợ “ được, Kì Băng rất giỏi nhận diện khuôn mặt thế nên không một nhiệm vụ nào của cô thất bại cả.
- Hai người có vẻ hạnh phúc nhỉ? Một người đưa tôi sang Pháp ở, một người tự tay chọn cho tôi thiết kế của mình ở đất Pháp. Ăn ý nhỉ?
Hai người họ cười cười rồi nhìn Kì Băng với ánh mắt trốn tránh, nói thật họ đã có quan hệ từ lâu hai đứa nhóc là kết tinh của họ lúc ở Pháp trước năm Hàn Nhuận đến Mỹ. ( chuyện anh chị này chắc dành cho bộ truyện sau rồi nếu không ngoại truyện sẽ dài lắm)
- Tớ qua Pháp vì tên đấy bảo tớ phải chọn cho cậu bộ trang phục làm hắn thích nhất!
Kì Băng nghe vậy lườm lườm Dương Thạc, anh cười cười lay lay tay của cô vì sợ cô sẽ giận rồi bỏ đi đâu thêm mấy năm nữa chắc anh sống không nổi.
Hai đứa nhóc thấy người lớn có vẻ căng thẳng với nhau liền kéo cô Kì Băng nóng tính này ra ngoài sân, trong lúc đó cả ba người Dương Thạc, Hàn Nhuận và Tiểu Mạc đều thở dài. Nếu không có hai đứa nhóc kia có lẽ họ đã chầu Diêm Vương vì tội cấu kết với nhau mà xem Kì Băng là người dưng.
Dương Thạc nhìn anh em họ nói với nhau bằng giọng châm chọc không nhịn được cười, ai mà có cô em gái như Kì Băng chắc sẽ phiền chết đi.
Sắp tới đây chẳng phải cô cũng sẽ trở thành vợ anh sao? Nhưng anh không cảm thấy phiền, vì mỗi ngày nhìn thấy cô là điều hạnh phúc nhất của anh rồi.
Anh đã mất không ít thời gian để hỏi Hàn Nhuận về tung tích của Kì Băng, mãi đến tháng trườc hắn ta mới nói anh biết: “ Con nhóc đó rất thích hoa oải hương, nó cũng rất thích ở trong ngôi làng tên Roussillon”
Dương Thạc cất công tìm cô mấy ngày mấy đêm, đến khi biết cô ở ngôi nhà gỗ trên cánh đồng cũng không vội đưa cô về, anh muốn nhìn xem người con gái anh luôn tìm kiếm và hết mực yêu thương sống cuộc sống trong ba năm thế nào?
Ngày ngày thấy cô ra vào lượn lờ trên cánh đồng với nụ cười trên môi khiến anh thật sự rất vui, mãi đến mấy ngày gần đây khi lượng hoa bắt đầu giảm dần thì mỗi tối cô lại ngồi bên cửa sổ nhớ về điều gì đó rồi khóc.
Anh nghĩ cô cũng như anh cũng nhận thấy tình cảm đó nhưng cô là người đã làm sẽ không quay đầu nên anh mới quyết định mời cô đến buổi tiệc hôm qua. Anh biết cô sẽ không dễ gì từ chối!
- Bác Kim phiền bác đuổi tên anh trai bội bạc này đi giúp cháu đi!
- Con bé này mới về chưa được hai giờ mà đuổi anh nó đi trong vòng một nốt nhạc cơ đấy!
- Thì sao nào?
- Chã trách lo lắng cho nó nhiều năm....haizzz
Kì Băng ôm lấy Hàn Nhuận vỗ vỗ vào bã vai vững chắc, qua năm tháng vẫn là nơi giúp cô nương tựa, bỗng chốc đứng thẳng người quay đi về phía cầu thang.
- Thạc! Anh đem đồ lên giúp em đi, tối nay chúng ta sẽ đến thăm gia đình nhỏ của ai kia nhé! Anh phải giúp em mua món quá thật to đấy!
- Anh nghe rồi!
- Anh cũng về chuẩn bị đây, tối hai đứa tới mà không mang theo rượu thì đừng vào nhà đấy nhé!
- Chào anh!
Căn phòng của Dương Thạc vẫn vậy, cô bước vào rồi nhả vọt lên giường, mệt mõi cả nửa ngày trời. Cô đi cũng rất nhanh, về cũng rất nhanh, trông phút chốc có chút mệt mỏi.
- Xem ra anh vẫn thích hình ảnh chiếc áo sơ mi thắc ngang bụng và chiếc quần jean của em hơn
- Thế thì tối em sẽ mặc thế!
- Em mệt thì ngủ chút đi! Anh bảo quản gia Kim làm chút gì cho em ăn nhé!
- Cảm ơn ông xã
Dương Thạc đi nhanh về phía Kì Băng đang nằm, ghé sát vào mặt cô hỏi với vẻ mặt cười toe toét.
- Em nói cho anh nghe thêm lần nữa được không
Kì Băng không trả lời có lẽ đã ngủ, cũng có thể không muốn trả lới. Dương Thạc vẫn giữ nụ cười đó rồi ấn nhẹ nụ hôn lên đôi gò má hồng nhuận kia.
- Ngủ ngoan nhé bà xã
Đã không ngủ thì thôi một khi đã nằm xuống thì đến tận h chiều Kì Băng mới dậy, nheo nheo mắt nhìn quanh căn phòng, không thấy Dương Thạc đâu chỉ thấy bó hoa oải hương đã cắm vào bình và đặt trên chiếc bàn trang điểm của cô.
Kì Băng đang cảm thấy rất hạnh phúc khi được sống những ngày tháng như thế này, bước xuống giường mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi của Dương Thạc rồi đi về phía phòng tắm.
Tính sơ một ngày ờ Pháp cô tắm những ba lần nên về đây tắm chỉ mới hai lần cũng chưa tính là nhiều.
Tóc búi cao, mặc chiếc áo sơ mi của Dương Thạc xem Kì Băng như đứa con nít không hơn không kém, bước xuống nhà đảo quanh vẫn không thấy bóng dáng tên đào hoa đó đâu còn tưởng đi tìm cô nào ở Bar rồi, ai ngờ hỏi quản gia Kim mới biết hắn ở sân sau.
Kì Băng bưng cả khay đồ ăn và thức uống ra ngoài, thấy Dương Thạc đang lay hoay làm gì đó với đám đất dưới tán cây hôm nào mới đi đến xem.
- Anh ăn với em nhé!
- Anh không đói em tự mình ăn đi anh đang bận.
- Cơ mà trồng hoa oải hương trong vườn?
- Em thích!
- Phải em rất thích nhưng không muốn phiền đến anh, em tự mình làm được.
Kì Băng vừa ăn bánh kem vừa nói với Dương Thạc bằng giọng cực kì nhẹ nhàng, Dương Thạc phủi bớt lớp cát bám đầy tay rồi tiến đến gần về phía cô.
- Số hạt và phân bón này anh lấy từ nhà Jenny về, con bé có gọi cho anh nó bảo em sẽ không buồn mà chăm sóc chúng.
- Em nhớ họ lắm....
- Ngoan nào! Em sắp làm vợ nhà người ta rồi sao cứ mãi để trái tim mình ở Pháp thế!
- Em tiếc cho cuộc đời mình phải giao cho anh quá sớm
- Chẳng phải cô nhóc ngày nào đã luôn quấn lấy anh sao? Cuộc sống của em sớm đã thuộc về anh rồi
- Tự cuồng
- Haha ăn cho hết đấy nhé! Anh trồng xong số hạt này nữa sẽ cùng em đi mua quà cho Hàn Nhuận!
Kì Băng nhìn anh chăm chú gieo từng hạt xuống đất cũng thấy choáng, cớ sao anh ấy biết cách trồng vậy?
Chắc hẳn đã hỏi Jenny không ít, nhìn về phíc người con trai ấy lòng cô không khỏi ấm lên. Không cần biết thời gian hạnh phúc này giữ được bao lâu nhưng cô vẫn sẽ giữ chặt tình cảm luôn dành cho anh cũng như anh luôn đặt nó ở nơi cô.