Bên ngoài trời đã dần lạnh hơn, ngôi biệt thự ấm áp cũng Dương Thạc tỏa ra một luồng khí bất thường. Kì Băng cuộn mình trên chiếc sofa hướng mắt về màn hình tivi đang chuển kênh liên tục. Quản gia Kim xem ra rất mệt nhưng vẫn đứng cạnh đó im lặng không nói gì.
Tiếng cốc va chạm vào mặt bàn mỗi lúc một nhiều, Kì Băng ngồi đợi Dương Thạc đến lúc này cũng hơn hai tiếng đồng hồ. Cô đã cố gọi Dương Phong nhưng anh em nhà hắn làm quái gì lại khóa máy cô phải đành ngồi chờ ở nhà.
Nhắc đến chuyện nhà Jenny cô chỉ nghĩ nhanh đến tập đoàn nhà Dương Gia ngoài ra không có ấn tượng nào khác. Nếu khu đất có chuyện ít nhất Dương Thạc cũng biết, mà không đương nhiên hắn ta phải biết rồi vì khu đất đó công ty hắn không phải cũng rất cần sao?
- Bác Kim! Bác mệt thì đi nghĩ đi, thức như vậy không tốt cho sức khỏe đâu!
- Con bé này! Ta là quản gia cậu chủ chưa về thì người với thận phận như ta phải quản lí cái nhà này chứ!
- Bác thật! Bác quên cháu làm gì sao? Bác đi nghĩ đi.
Kì Băng đã nói thế mà quản gia Kim cũng không lung lay “ ý chí “, Kì Băng ngồi xem phim đến mệt lại quay sang lướt wed...
Đúng 11h45 xe của Dương Thạc mới tiến vào sân, lúc bước vào nhà sắc mặt Dương Thạc có vẻ mệt mỏi Kì Băng vẫn không nhìn anh lấy một cái mà thận trọng lướt tay trên bàn phím.
Dương Thạc ngồi phịch xuống cạnh Kì Băng, anh day day thái dương rồi cụp mi lại dựa vào thành ghế. Kì Băng có lẽ đang giận anh....nhưng cô đè nén cơn giận lại một chút rồi hỏi anh, ngữ khí có vẻ dịu dàng nhưng cơn giận lại lấn ác một chút.
- Anh không nghe điện thoại, cũng không thèm gọi lại cho em
- Anh xin lỗi điện thoại anh hết pin.
- Anh qua mắt cô nào em không biết, em chỉ biết điện thoại anh không những còn pin mà còn đầy
Dương Thạc mở mắt luồng lấy bàn tay mảnh khảnh mà mềm mại của Kì Băng rồi đan tay anh vào tay cô. Kì Băng quay sang nhìn sắc mặt mệt mõi của anh cô biết lúc này cô không nên tức giận. Cô bỏ mặt dãy số đang chạy trên màng hình laptop, cô quay sang ôm lấy thắt lưng anh tựa đầu vào lòng ngực ấm áp đang chấc đầy tâm sực của anh.
- Việc em muốn hỏi anh em sẽ hỏi vào sáng mai, nhưng việc anh muốn nói có cần nói ngay bây giờ không
- Anh không biết nói sao nhưng anh sợ em lo lắng
- Vậy cớ sao anh còn làm em lo lắng hơn với cử chỉ và khuôn mặt anh lúc này. Em hiểu anh hơn bất cứ người nào ngoài kia, em lớn lên bên anh mà...có việc gì anh không thể nói cho em nghe chứ?
- Công ty đối đầu với chúng ta đã quay lại...họ là người đã giết ba mẹ em
Kì Băng vốn đã để chuyện đó vào một góc kí ức, cô vẫn thản nhiên nhưng hơi thở vẫn dồn dập khiến Dương Thạc hiểu cô đang cố để nén cảm xúc. Anh biết dù trái tim có sắt đá cở nào thì sức mạnh tình thân vẫn sẽ đánh bật tất cả...
- Em sẽ tự mình giải quyết, việc đó trước sau gì cũng rơi vào nhiệm vụ hàng đầu của em.
Kì Băng thả lỏng người bật dậy rồi quay đi, vừa đến chân cầu thang âm than nặng nề của Dương Thạc lại phát ra.
- Vậy chuyện cánh đồng vốn bản thân em có mặc kệ
- Bản thân em không mặc kệ chuyện gì xảy ra...em chỉ liệu thời cơ mà hành động liệu tình thế mà dè chừng.
Tấm lưng mảnh khảnh có chút run nhẹ của Kì Băng khuất dần, Dương Thạc vẫn ngồi đó một lúc. Anh biết Kì Băng mạnh mẽ hơn bất kì người nào kể cả anh, anh nên để cô yên tĩnh một lúc.
Sương lạnh bắt đầu rũ xuống, Kì Băng mới tắm xong đang ngồi sấy tóc bên bàn trang điểm. Cô mơ hồ nghĩ về việc trả thù rồi quay sang cầm lấy điện thoại, tay siết lấy chiếc điện thoại thời thượng trong tay rồi ấn vào danh bạ.
- Alo!
- Em biết chọn thời điểm mà gọi nhỉ?
- Họ đã xuất hiện...người giết ba mẹ em
-.....
- Em muốn anh và Tiểu Mạc giúp em...em muốn...trả thù
- Được
Sau tiếng nói kiên định của Hàn Nhuận cô cúp máy rồi nhanh tay gọi đến số của Jenny, chỉ sợ bây giờ Jenny đang nôn nóng đợi điện thoại của cô. Sau một tiếng chuông rất nhanh có người bắt máy...
- Chị Sally
- Jenny em đừng lo, nói với ba mẹ em chị sẽ sớm giải quyết việc này nên mọi người hãy an tâm, nếu cần chị sẽ về lại Pháp.
- Sẽ không phiền chị nhiều chứ? Nếu thấy khó khăn gia đình em sẽ bán khu đất
- Không được! Không được mất lòng tin như vậy, chị sẽ nhanh chóng giải quyết thôi nên em cứ an tâm. Gia đình sống tốt vào đừng lo nghĩ, giờ thì an tâm đi ngủ đi
- Em cảm ơn chị! Chị ngủ ngon nhớ đừng cố gắng quá
- Chị biết.
Vừa cúp máy tiếng đóng cửa phòng tắm lọt vào tai Kì Băng, cô không quan tâm từng tiếng nước chảy đọng lại trong cô những gì cô chỉ biết bậy giờ đi ngủ sáng mai có thể thông suốt mà nghĩ kế sách.
Buổi tối là lúc những ngọn gió đua nhau thổi về trên những ngọn núi, trong sân hai đứa trẻ ngồi vào lòng Kì Băng liên tục hỏi cô những câu hỏi vui tai.
Bên kia là dáng người thon thả của Tiểu Mạc đang cùng Hàn Nhuận đang nướng đồ ăn bên lò nướng rực đỏ, hai người họ đang có vẻ rất vui nhưng....nhìn bên kia mà xem từ trong nhà Dương Thạc bước ra cầm theo hai chai rượu, xách theo vài lon bia và nước ngọt.
Anh mắt Dương Thạc cứ quét tới Kì Băng, hắn ta có vẻ đang ghen a! Ghen với lũ trẻ vì cả buổi cô cứ mãi mê ôm chúng cười đùa chẳng thèm đá động gì đến anh.
- Kì Kì em đừng làm con anh bị ám sát gián tiếp a!
Kì Bằng không ngốc đến nổi không hiểu được hàm ý câu này, cô quay sang mỉm cười thật tươi với Dương Thạc rồi vỗ vào mông hai đứa trẻ bảo chúng tự đi chơi đi.
Dương Thạc để nước lên bàn sau đó qua sang chỗ Kì Băng ngồi rồi tiến lại, khuôn mặt anh tuấn với thái độ không hài lòng dường như không trung hòa vào nhau khiến Kì Băng nhìn mà không giấu được sự tức cười.
Hai hàng lông mày của Dương Thạc từ từ giãn ra, trên môi nở một nự cười tà mị...áp sát vào tai Kì Băng. Hơi thở nam tính pha chút rượu nồng thật mê người nhưng lại tuyên bố một câu bá đạo khiến Kì Băng giật nãy người.
- Tối nay anh sẽ bắt em đền cho anh gấp đôi
- Nhưng em nghĩ có vẽ anh sẽ bận đây!
Vừa nói Kì Băng vừa cười rồi chỉ chỉ vào túi quần của Dương Thạc nơi vang lên tiếng nhạc chuông chỉ dành riêng cho gia đình. Thói quen của Dương Thạc là luôn đặt nhạc chuông cho từng người trong danh bạ điện thoại, thế nên chỉ cần nghe tiếng Kì Băng cũng đoán ra được.
Dương Thạc cười đơ rồi thở dài, anh cầm điện thoại đến một góc sân rồi mới áp sát lên nghe. Kì Băng cũng thở dài một hơi, với tình thế đó nếu không có cuộc gọi nào xuất hiện thì chắc cô đã mặt đỏ tía tai đối diện với Dương Thạc rồi.
Kì Băng bật dậy đi đến chỗ bàn thức ăn quơ tay bóc lấy miếng mực nướng cho vào miệng, bên bếp lửa đỏ kuôn mặt tươi tắn của Tiểu Mạc bỗng chốc chau lại nhìn như bà cụ non í!
- Lớn rồi có phải trẻ con đâu sao cậu cứ mãi ăn như lúc nhỏ thế?!
- Ăn thế mới ngon a!
Kì Băng lại quơ lấy lon bia bên cạnh bật nắp uống một hớp ánh mắt vẫn dõi theo Dương Thạc phía góc sân. Dường như Dương Thạc cảm nhận được có ai đó nhìn mình nên qua về phía này đối mặt với ánh mắt tò mò của Kì Băng rồi chợt nở nụ cười dịu dàng.
Nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy, Dương Thạc đi về phía Kì Băng và mọi người nói lớn.
- Chắc tôi phải về rồi! Lúc nãy ba tôi gọi nói có việc cần tôi giải quyết.
- Ừ thế cậu về đi kẻo Dương Gia mà phá sản lại đến đòi nợ nhà tôi đấy!
- Nhuận! Anh nói thế chẳng phải trù gia đình người ta sao? Dương Thạc anh về đi kẻo công ty có chuyện gấp không nên.
Hàn Nhuận và Tiểu Mạc tranh nhau “ xua đuổi” Dương Thạc riêng chỉ Kì Băng vẫn im lặng, Dương Thạc đến gần cô hơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đẹp đẽ rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng.
- Băng em có cần anh đưa em về không?
- Lát nữa em nhờ Tiểu Mạc đưa về, anh về nhanh đi không bác Dương đợi.
- Thế anh đi! Nhớ đừng uống nhiều quá nhé!
- Em biết
Xe Dương Thạc lăn bánh ra khỏi khuôn viên rộng lớn, đuôi đèn đã khuất Kì Băng mới không nhìn theo nữa.
Kì Băng cùng gia đình họ anh uống no say đến tận h sau khi dọn dẹp xong mới vào phòng khách ngồi nói chuyện phiến.
- Anh nè! Gần dường như tổ chức không tìm em nữa thì phải, ngày em về vẫn chưa thấy động tĩnh.
- Gia đình Dương Thạc đã giúp em giải thích với tổ chức và chuộc em về luôn rồi.
- Thế cơ à!
Kì Băng cười thầm, trong thời gian cô lẫn trốn mọi việc khá xuông, cứ nghĩ Hàn Nhuận đã sắp xếp cho mình hết rồi nào ngờ...
- Thế thì anh kết nối lại các thiết bị giúp em nhé!...Em vẫn mốn quay lại tổ chức.
- Nếu em muốn thì anh không cản...nhưng em hãy nghĩ kĩ Dương Thạc đã vì em như thế sau cũng chỉ muốn em ở cạnh nó...sợ rằng khi nghe em muốn quay lại tổ chức nó sẽ buồn.
- Phải đó có người lo cho cậu thế rồi hà tất phải đi theo con đường cũ làm gì?
Tiểu Mạc ru hai đứa trẻ ngủ xong cũng bước xuống nhà khuyên bảo Kì Băng, hai người họ nói cũng không sai...nhưng cô sống đến nay luôn quan niệm vì nhiệm vụ mà hoàn thành. Mặc dù năm không hành động có phần thích ứng...nhưng bảo cô cả đời quên công việc này đi thì có vẻ khó khăn hơn cô tưởng.
Điện thoại Kì Băng bỗng chốc đỗ chuông, cứ tưởng Dương Thạc gọi hỏi cô về chưa nào ngờ lại nhận lấy một lít nước mắt của Jenny.
Nói ra mới biết mảnh đất bị người ta phá, đến cả các chủ đầu tư của các nhà sản xuất hương liệu và nước hoa cũng hủy tất cả hợp đồng. Tình hình xem ra rất rối, Kì Băng mới rời khỏi không lâu bao biến cố ập đến khiến gia đình nhỏ của Jenny không kịp trở tay.
Con bé nhờ cô giúp, cô không thể từ chối mà còn khăng khăng nói với con bé yên tâm mà chờ đó cô sẽ thu xếp và giải quyết giúp gia đình họ.
Kết thúc cuộc nói chuyện ướt át Kì Băng mang tâm trạng nóng rực như lửa gõi liên tục nhiều cuộc cho Dương Thạc. Vẫn giọng nói quen thuộc của một cô gái phát lên nói rằng thuê bao không thể liên lạc được làm Kì Băng sôi máu bắt Hàn Nhuận đưa mình về nhà gấp.