Trong căn phòng rộng lớn, giáp với bốn bức tường màu trắng là một không khí lặng như tờ, đây là phòng họp cổ đông của tập đoàn - công ty Dương Gia. Nhìn quanh mọi người đều chau mài im lặng, phần lớn cổ động là những người cao tuổi giàu kinh nghiệm chinh chiến chỉ riêng hai anh em Dương Thạc và Dương Phong là bậc hậu bối.
- Tôi nói vậy mọi người hiểu hết chứ? Về quyền thế và địa vị hiện nay của chúng ta không hẳn đã thua Phương Long, họ đã im lặng bấy lâu chắc đã vạch ra đường đi cho tương lai nhưng không vì vậy chúng ta phải cúi mình trước họ. Các dự án vẫn thi hành như kế hoạch mọi hoạch động vẫn tiếp tục diễn ra bình thường không gì phải lo lắng hay hoang mang.
Đó là giọng nói lãnh đạm dùng để ổn định “ lòng dân” của Dương Khải Uy dù rằng công việc ông đã đưa cho hai đứa con trai tiếp quản nhưng về phương diện này ông vẫn là người nắm quyền hành trong tay.
Lời nói của ông vẫn chưa là liều thuốc tốt đối với căn bệnh mang nhãn Phương Đông trong lòng các cổ đông lớn nhỏ. Sắc mặt mọi người vẫn chưa khởi sắc là bao, chân mài nheo nheo có chút giãn nhẹ nhưng chỉ dừng ở mức lo lắng chứ chưa khá hơn. Họ vẫn giữ bộ mặt ấy cùng bước ra khỏi phòng họp, Dương Khải Uy giao lại mọi việc cho hai người con của mình rồi cũng cất bước....
Lúc Dương Thạc quay lại phòng làm việc trời cũng trở sang trưa, ánh nắng có chút gay gắt chiếu không qua khỏi lớp rèm nhưng sao lòng anh lại chợt lan tỏa sự gay gắt của ánh nắng kia!?
Nhìn từng sấp tài liệu dày chất bên trái, thị trường cổ phiếu lên xuống ngay màn hình ti vi bên phải thì bất giác anh day day thái dương. Phải! Ba anh nói không sai Phương Long cũng là một tập đoàn như những tập đoàn khác chỉ có điều khi quay lại tạo nên một làn sóng không nhỏ nên giá cổ phiếu có chút không lạc quan, ngoài ra mọi việc vẫn vậy.
Reng Reng
- Tôi nghe!
- Thưa giám đốc có cô gái tên Kì Băng muốn vào gặp anh???
- Cho cô ấy vào
Cạch!
Hôm nay Kì Băng mặc chiếc đầm maxi màu trắng, chân váy dài không qua đầu gối có họa tiết những chú bướm. Chiếc đầm hai dây nhưng không làm hở vai cô vì cô khoác thêm chiếc áo màu xanh biển đậm không cài nút, chí ít chỉ thấy được phần cổ trắng noãn vẫn vươn vài vết đỏ mờ của “ cuộc chiến” hôm qua. Chân mang đôi giày búp bê cùng màu chiếc áo len rất đơn giản không nơ hay cườm( hạt cườm).
Tóc cô vẫn xõa dài ngang lưng, vốn cô không có tóc mái nên khi xõa tóc phía trước cũng rũ dài xuống nên cô kẹp tóc sang hai bên trông rất dịu dàng. Kì Băng hôm nay đã thay đổi một cách bất ngờ hoàn toàn đối lập với Kì Băng thường ngày.
Cô nở nụ cười rất tươi với anh, cô thong thả ngồi xuống sofa, ánh mắt và nụ cười dịu dàng vẫn dõi về phía anh, cô vỗ vỗ chổ trống bên cạnh ra hiệu cho anh.
Dương Thạc cũng nở một nụ cười với cô rồi theo như động tác của cô mà tiến lại ngồi gần cô, hôm nay trong cô rất giống một cô nhóc 17,18t gì đó chứ không giống số tuổi hiện tại cô đang mang. Trông cô rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng nhưng có lẽ yêu cô từ dáng vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ trước kia nên anh có chút cả thấy lạ.
- Công ty này ngoài anh và Dương Phong thì rõ ràng không có ai sánh với sắc đẹp cũng như tài năng của hai anh em anh. Xin hỏi tiểu thư hôm nay đến đây gạ gẫm chàng nào đây?
- Xem kìa ai lại nói mà không biết ngượng như anh chứ? Em muốn cùng anh ăn trưa em vừa mới dậy thôi cũng chưa ăn gì.
- Thế em muốn đi đâu ăn? Ăn gì nào?
- Em không cần biết đi đâu, ăn gì? Chỉ cần anh đi với em là tốt rồi.
Anh nhéo lấy cái mũi xinh xinh của cô rồi đến bàn làm việc lấy điện thoại và chìa khóa xe ra ngoài. Trước khi đi anh không quên dặn dò thư kí nếu có người hỏi cặp thì cứ xếp lịch đừng gọi anh. Lúc thấy anh nắm nay Kì Băng đi khuất Naly thư kí của anh mới chớp chớp ánh mắt qua cặp kính cận mà thầm ngưỡng mộ không dứt. Trai tài gái sắc thế kia trông khi cô chã một bóng đi theo.
Chiếu Audi màu trắng lướt dần qua từ con đường, anh vẫn chú tâm giữ lấy an toàn trong tầm tay đôi lúc lại khẽ liếc nhìn người con gái đang đọc tạp chí kế bên. Mỗi lần như thế cô đều mỉm cười với anh có lúc lại chốm tới hôn nhẹ lên má anh một cái.
Xe vẫn lăn bánh đến khi Dương Thạc phanh xe trước một nhà hàng không lớn, nhà hàng có vẻ yên tỉnh, cách bày trí rất hiện đại có vài chi tiết pha lẫn chút cổ điển.
Dương Thạc tắm xong bước ra ngoài thì thấy Kì Băng mặc chiếc váy ngủ đứng ngoài ban công, vốn đã định đi ngủ nhưng cứ chợp mắt lại nghĩ đến việc đó thì chã còn giấc ngủ nào ngon lành nữa.
Từ phía sau hơi ấm của cánh tay Dương Thạc truyền qua eo cô khiến mạnh cảm xúc của cô bỗng chốc ngắt quãng,cô quay người lại đối diện với khuôn mặt anh tuấn của anh.
Phải chăng ánh trăng cũng như họ cố tình chiếu lên từng góc cạnh trên khuôn mặt anh để lộ ra vài đường nét mơ hồ mệt mỏi. Cô yêu khuôn mặt này...nhưng không yêu cảm xúc ẩn sau nó...nó làm người cô yêu thiếu đi sức sống.
Kì Băng quàng tay ôm lấy thắt lưng anh, trong hơi ấm của anh cô cảm nhận như mình luôn được che chỡ, trong nhịp tim đập vang ở lòng ngực anh cô cảm nhận được như mình đang được cổ vũ.
Anh vỗ vỗ lên tấm lưng mảnh khảnh của cô rồi hai tay giữ lấy vai cô phũ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng. Cảm giác môi chạm môi của hai người không còn xa lạ nhưng vào lúc này, dưới ánh trăng, ngọn gió nụ môi có vẻ kích tình hơn.
Khi lưỡi anh tiến sau vào khoan miệng cô, chiếc lưỡi nhỏ xinh chạm vào lưỡi anh mơ hồ quấn lấy nhau. Có vẽ như nụ hôn càng chậm lại càng làm hai người họ trở nên hưng phấn, mọi thứ diễn ra mỗi lúc một nhanh...không khí nóng lên trông thấy.
Khi Dương Thạc đặt cô xuống giướng vòng tay của họ vẫn chưa rời nhau, nụ hôn có sức nóng bỏng vẫn chưa làm anh thỏa mãn.
Nụ hôn trơn mượt mang hơi ấm của anh lướt qua cổ cô, mùi hương trên người cô vẫn in sâu trong đầu anh từ ngày đầu tiên đến thời điểm hiện tại.
Cô là người con gái mạnh mẻ, có chút bướng bỉnh nhiều người nhìn có lẽ nghĩ cô lạnh lùng, hờ hệt nhưng không...đơn thuần cô vẫn là con mèo nhỏ.
Thân hình mảnh mai lướt qua vài cử chỉ run nhẹ khi môi hôn của Dương Thạc chuyển dần xuống hai bầu ngực trắng noãn đang phập phồng theo từng nhịp thở. Tay Kì Băng vốn dĩ không yên cứ luồng theo từng cơ bắp rắn chắc trên cơ thể Dương Thạc, khiến không thể dừng lại trước dự chủ động mê người đó.
Ta anh tách cặp đùi thon của cô ra, ngón tay đưa sâu vào vườn hoa của cô. Cơn đau có chút tê dại làm dây thần kinh của cô truyền đến cơ thể một loại kích thích không nhẹ. Ta cô siết chặt lấy vai anh, trên môi anh vẫn giữ nụ cười quyến rũ như vậy mỗi khi “ yêu” cô.
- Băng!
Hơi thở Dương Thạc phả vào tai Kì Băng mang hơi ấm quyến rũ mê người, phía dưới tay anh vẫn chuyển động ra vào...nhưng có lẽ việc đó không khiến cô thấy thõa mãn. Cô ôm lấy cổ anh bắt lấy cánh môi, nụ hơn có chút ướu át nhẹ nhàn vụt qua rồi chuyển dần xuống cổ, lồng ngực của anh.
- Thạc! Em yêu anh. Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra em vẫn yêu anh như vậy!
Tiếng nói êm đềm cả Kì Băng chảy qua tim anh, như làn gió mát ngoài khi thổi hết ưu phiền của anh đi, chỉ để lại tình cảm của anh dành cho cô.
Vật nóng bỏng kia từ từ đi vào cơ thể Kì Băng, một chốc các dây thần kinh co thắc, cơ đau xông thẳng đến tận cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ mê người.
Bàn tay Dương Thạc siết chặc lấy eo cô đưa đẩy tình yêu của hai người vào chốn dục vọng xa xôi, mái tóc dài của cô vừa sấy khô lại rơi vào trạng thái ban đầu.
Nửa đêm gió lạnh thổi qua khung cửa dài, tấm rèm phất phới lộ ra hình ảnh đôi trai gái đang ôm nhau trên chiếc giướng ấm. Cô gái dựa đầu vào lòng ngực người đàn ông của mình ngủ rất say. Anh gửi đến cô một nụ hôn nhẹ lên trán rồi cười thầm.
- Anh sẽ không để em phải lo lắng nữa! Anh yêu em bà xã của anh.
Ánh trăng huyền ảo, quyến rũ cũng đã nhường chỗ cho ánh mặt trài ấm áp tỏa nắng xuống thành phố xinh đẹp này. Lúc Kì Băng tỉnh dậy đã là h trưa hôm sau, đáng lí ra còn định nướng cho khét bánh ai ngờ bị cuộc gọi của vợ chồng Hàn sư huynh đánh thức.
- Alo~
- Giờ này còn ngái ngủ hả kẻ thù sắp đến rồi đấy không lo mà phòng thủ
- Không có gì thì anh đừng gọi cho em, em mệt lắm bye!
- Khoan đã! Cậu không định biết chuyện gì xảy ra sao?
- Con nhỏ này mi không nói thánh cũng chẳng biết!!!
- Ta không nói thì cả thế giới này cũng đang loạn lên vì tin tức Dương Gia sắp bước vào trận địa của Phương Long thôi!
- Cái quái gì mà trận với địa.
- Mi lên xem tin tức hôm nay đi ta cá ngươi sẽ gọi cho ta lấ thông tin trong vòng phút nữa.
Sau khi cúp máy Kì Băng quả thực sững sờ với muôn vàn bài báo trên các trang mạng kinh tế nào là “ Con rồng lớn Phương Long sẽ đánh bật Dương Gia sau khi quay lại”, “ Khu đất được sự tranh chấp của hai nhà đầu tư lớn ai sẽ thắng?”, “ Dương Gia đang chống lại thế lực mạnh hơn trước kia“......
Phải sau đó năm phút cô đã gọi lại cho Tiểu Mạc và Hàn Nhuận để điều tra tất tần tật về tập đoàn lớn này. Khoảng thời gian trước hai tập đoàn lớn nhất giới bất động sản là Dương Gia và Phương Long đã một thời tranh đấu quyết liệt, gần đây tập đoàn này vẫn im hơi lặng tiếng chốt lại chỉ làm những việc mua bán bình thường không động vào công trình lớn hay mảnh đất “ quí “ nào.
Mọi người mới hay tin sáng nay tập đoàn này vừa mở cuộc hội nghị tuyên bố sẽ chính thức quay lại lật đổ các tập đoàn lớn và bắt tay vào việc thua mua nhiều khu đất có giá trị và mục tiêu đầu tiên là khu đất đang sốt giá ở Pháp.
Điều này đã làm cổ phiếu của Dương Gia trớt giá không ít hẳn đây là dấu hiệu cho sự quay lại của tội ác và danh lợi trên thương trường.