Trường đua vắng lặng chỉ nghe rõ tiếng xe của Kì Băng chạy hết vòng này với vòng khác, thường thì trường đua những ngày đông không ồn ào náo nhiệt như những ngày vào hạ.
Hàn Lâm và Hàn Mạc Kì đang ngồi trên khán đài nhìn xuống phía dưới, chúng reo hò thỏa thích khi thấy Kì Băng lái những vòng xe mạo hiểm.
Tiếng bánh xe cạ sát mặt đường rít lên inh ỏi, tiếng động cơ như con thú hoang tung hoành giữa chốn núi rừng.
Tiếng phanh xe có vẻ gấp phát ra tiếng kêu chói tai, Kì Băng bước xuống xe với tinh thần phấn chấn hơn nhiều. Cô đi lên khán đài ngồi cùng mọi người, Dương Thạc vẫn luôn dành những nụ cười ngọt ngào cho cô, cô ngồi xuống uống một ngụm nước rồi qua sang thăm dò lũ trẻ.
- Kì Kì con thấy thế nào?
- Cô Băng tuyệt quá ạ! Chẳng bù cho mẹ con chỉ biết may vá
- Haha nên đi theo cô học hỏi cũng nên chứ!? Lâm Lâm còn con thế nào?
- Very interesting! (rất thú vị ạ!)
- Good boy! (chàng trai “khá”)
Lúc về Kì Băng tự lái chiếc Reventon đưa hai đứa trẻ về, ba chiếc xe dừng tước cổng nhưng chỉ một chiếc tiến vào. Đến cổng hai đứa trẻ buông tay Kì Băng vẫy tay chào tạm biệt cô, hai đứa nhóc không quên tặng cho người cô yêu quí một nụ hôn.
Về đến nhà tâm trạng Kì Băng có phần khá hơn nhiều, lúc tắm cô còn nằm trong bồn thổi bong bóng và hát vang.
Dương Thạc ngồi trên giường với chiếc laptop bỗng bị “nhiễu sóng” nên không khỏi bật cười, chỉ một trò tiêu khiển cỏn con có thể làm cô gái của anh vui vẻ thế sao? Thú vị!
- Lại đây xem nào!
- Hả?
Kì Băng vừa tắm xong, cô mặc chiếc váy bằng coton màu đen quyến rũ, tóc ướt nương theo hai bên vai. Dương Thạc thấy cô ngốc hết chỗ nói, nước trên tóc vẫn đọng thế kia mà cô vẫn dững dưng như không.
Dương Thạc vẫy tay bảo cô ngồi trước mặt anh, Kì Băng quay lưng về phía anh, ánh mắt chăm chú về phía chiếc laptop sáng đèn.
Một khu nghỉ mát đang được xây dựng, nhìn qua bảng thiết kế và mô hình 3d có thể thấy nơi đây rất hoành tráng a!
- Công ty anh đang lên dự án này sao?
- Ừ! Công ty vừa mua được khu đất khá thích hợp cho dự án này! Nó bị trì hoảng khá lâu rồi bây giờ mới bắt đầu xây dựng
- Thế à!
Kì Băng rất hiếu kì kéo màn hình xuống phía dưới xem thêm mặc cho Dương thạc đang vò vò tóc cho khô.
Khu nghỉ mát nằm cạnh bờ biển tại Australia, bãi biển đẹp, cát trắng, những rặng dừa nhấp nhô che nắng. Khu nghỉ mát đươc xây ở đây không tệ.
Gì đây?
Sát khu nghỉ mát là một căn biệt thự màu trắng, ngôi biệ thự nhìn ngoài không có vẻ gì là xa hoa, nó đơn giản đến lạ thường.
Quả thật rất to và rộng nhưng kiến trúc khá đơn giản, nhìn nó rất hài hòa với bở biển bên cạnh, yên bình và ấm áp.
- Em thích nó chứ?
- Gì cơ?
- Ngôi biệt thự mới của chúng ta
- Chúng ta sẽ đến đây?
- Phải! Gia đình chúng ta cùng gia đình Hàn Nhuận
- Gia đình chúng ta?
- Ba mẹ, gia đình nhỏ của Dương Phong và gia đình nhỏ cũa chúng ta.
- Anh nói nhăn nói cuội gì thế? Gì mà gia đình lớn với chã nhỏ!
Kì Băng thừa IQ để hiểu vấn đề Dương Thạc đề cập, mà cô cũng dư luôn EQ để hiểu vấn đề anh đang ám chỉ. Muốn cô sinh cho anh vài đứa nhóc ấy à? Mơ đi nhé! Nhiệm vụ của cô chưa đâu vào đâu đây này.
Dương Thạc không yên phận xoay người cô đối mặt với anh, ngón tay anh vén mấy sợi tóc lưa thưa trên trán cô. Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ nhẹ vai cô.
- Chúng ta sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc, một gia đình chỉ có thêm người mà không mất đi ai cả. Không ai phải ra đi!
Nói đến đây Dương Thạc dùng sức ôm chặt cô, anh vốn biết những lời nói này sẽ đục khoét kí ức cô nhưng anh vẫn muốn nói.
Đã đến lúc cô vì bản thân, vì anh vì những người đã khuất mà sống cho thật tốt. Cô phải lấy lại những ngày tháng đã mất và biến nó thành một cuộc sống mới.
- Em...em....
- Băng! Nghe anh! Em nên làm việc tốt cho mình!
Thành phố lớn nhộn nhịp dần lên đèn, hôm nay mặc dù không phải cuối tuần nhưng công viên nổi tiếng như Disneyland thì sao lại ít người được cơ chứ?
Hàn Lâm rất biết cách thể hiện mình là người đàn ông nhỏ tuổi, khi Hàn Mạc Kì khát nó sẽ đưa nước cho con bé, lúc hai đứa đi dạo trên con đường đông người qua lại nó không quên nắm ta em mình để nhở may con bé lạc mất.
Đến những ngọn đèn nhiều màu tỏa ra từ những lâu đài cao ngất, bây giờ Kì Băng mới thấu hiểu tại sao không chỉ con nít đến ngay cả người lớn như cô vẫn thấy choáng ngộp với không gian lung linh và nhôn nhịp ở đây.
Lúc chơi đùa mệt mỏi hai đứa trẻ muốn đi ăn tối, hai đứa đưa ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Mạc với Hàn Nhuận, chúng xoa xoa bụng, chu chu miệng đòi ăn.
Lúc sau họ đến một nhà hàng lớn sang trọng, không gian nhà hàng ở Mỹ vốn luôn được châu chuốt từ đầu đến cuối, mà nơi đây mang đậm không gian ấm cúng và lãng lạng.
Cả bàn thức ăn phong phú, cá có thịt có, rau có canh có, đồ uống thì tùy ý ai nhìn vào cứ ngỡ họ là đại gia đình lâu ngày đoàn tụ cũng không nên.
- Kì Kì ăn nhiều rau vào! Lâm Lâm đừng cứ mãi uống nước như thế ăn thêm cá đi con.
Tiểu Mạc rất biết chăm sóc lũ trẻ, Kì Băng nhìn mà ngưỡng mộ. Thoáng chốc cô lại nghĩ về chuyến đi ngày hôm nay, lúc nhỏ có lúc nào cô được đi chơi, được mặc đẹp tung tăng dạo phố, hơn hết dù cô có được tận hưởng những điều đó thì ba mẹ cô cũng đâu ở bên cạnh cô mà vui đùa.
Còn nhớ lúc nhỏ cô chỉ quanh quẩn ở sân tập thể lực, trường bắn súng, đua xe....đến những năm nhận nhiệm vụ bảo vệ Dương Thạc cô mới có dịp cùng anh đi đến đây đó, rồi dần tiếp nhận cuộc sống này vào tận trí óc. Có Dương Thạc....cô như có cả thế giới
- Cô Băng cô ăn món này đi ngon lắm đấy!!!
- Kì Kì ngoan cô no rồi còn ăn nhiều vào nhé!
- Vâng!
- Em ăn ít quá đấy!? Nếu cứ như vậy nhiệm vụ chưa hoàn thành thì anh phải vác bộ xương khô của em đi đấy!
- Sư huynh lo mà chăm sóc “long thể” đi kẻo lại đổi thừa vì lo lắng cho tiểu sư muội mà thân thể có phần bất an
- Con bé này!
Thật ra thì cũng từ rất lâu rồi Kì Băng đã dần quen với cảm giác này nên đối với cô việc chứng kiến những người khác có cuộc sống êm đềm và hạnh phúc hơn thì không còn là trở ngại nữa.
Cô quen cách sống độc lập, một thân một mình chống chọi với cuộc sống, quen cách người khác đặt ra nhiệm vụ mà cô là người thực hiện.
Cô đã dấn quá quen thuộc kể từ khi ba mẹ và ông nội mất đi....chính vì thế dù biết mọi chuyện trãi qua chính bản thân cô cũng quen dần...... nhưng cô vẫn không thể tha thứ cho người cướp đi cuộc sống của cô. Bây giờ cũng chính những người đó đang “ dạo chơi” trên cuộc sống của cô.Người có ơn với cô, giúp cô có được cuộc sống hạnh phúc trong năm như gia đình Jenny có bao nhiêu? Thế mà họ vẫn phải đắng đo, lo lắng vì gia đình sắp mất đi mảnh đất yêu quí......
- Cậu sao thế sáng nay đến cuộc họp báo có gì không ổn sao?
- Em đến họp báo của Phương Long?
- Cậu chưa nói với Dương Thạc à!?
Kì Băng phóng cho Tiểu Mạc một ánh mắt có thể bắn chết cô, con nhỏ bạn thân của cô là thế đây có bí mật nào mà không bị nó phát tán đâu!
Mà cũng phải nhỏ cũng có biết cô giấu Dương Thạc đâu!
- Thôi mọi người ăn đi còn đi nhiều nơi nữa
Hàn Nhuận lúc nào cũng là người giải vây cho cô, phù~. Cô chỉ định về nhà rồi mới nói với anh ai ngờ.....
Hàn Lâm:Con no quá rồi mẹ
Hàn Mặc Kì:Con cũng no luôn rồi!
- Hai đứa no rồi cô Băng dẫn hai đứa đến một nơi rất vui nè có chịu không?
Hàn Mạc Kì: Thế thì mau đi thôi cô!!!
- Được chúng ta đi nào!
Kì Băng nhanh chóng dắt tay hai đứa nhỏ đi ra ngoài, ba người lớn còn lại ngẩn ra rồi thanh toán đi theo phía sau.
Xe Dương Thạc đi đầu dừng lại ở một cánh cổng lớn bên trong là một sân cỏ rộng, bước vào trong sân vận động lớn bóng tối bao trùm.
Chào! Trường đua
Lúc ánh đèn hai bên khán đài rọi sáng sân vận động hai đứa nhỏ thích thú chạy ùa ra ngoài, Kì Băng đi qua một góc sân kéo tấm vải đang trùm kín chiếc Lamborghini Reventon màu đen tiếng động cơ xe phát ra như một con hổ đang gầm vang cả núi rừng.
Chiếc Reventon dừng lại trước bọn trẻ, Kì Băng đưa hai đứa trẻ lên xe. Mặc dù là con gái nhưng Hàn Mạc Kì rất hứng thú với chiếc siêu xe và đường đua dài phía trước, chắc do nó ảnh hưởng từ tính cách của Hàn Nhuận hay Tiểu Mạc gì đó.
Chiếc xe di chuyển rất chậm, trên khán đài ba người đứng ở hàng ghế cao nhất nhìn xuống dưới sân.
- Anh còn nhớ lúc ba anh em chơi thân Kì Băng luôn nghĩ cách đưa hai chúng ta đến đây không? Mà mỗi lần về ai cũng bị phạt riêng Kì Băng bị phạt đến khuya
- Nhớ chứ! Anh bảo hai đứa không nên thế nhưng ma xui quỷ khiến anh vẫn bám theo hai đứa
- Tức cười nhất là lúc Kì Băng quyết không từ bỏ việc mình không lái xe được, lúc đó nhỏ mới t sao có thể thạo cho được.
- Nhưng giờ nó là “ khá” nhất
-Phải!
Dương Thạc im lặng lắng nghe đoạn hồi ức vui vẻ giữa ba người họ thông qua cuộc trò chuyện, hẳn Kì Băng đã rất quyết tâm theo đuổi bộ môn kém lành mạnh đối với con gái này.
Kì Băng là cô sát thủ bướng bỉnh, ngạo mạn trong lĩnh vực của mình, chưa hề tỏ ra yếu đuối.
Cô sát thủ nhỏ này sinh ra là bảo vệ cho anh, đi theo anh và ở bên cạnh anh.......Sát thủ đã cướp mất trái tim anh và suýt tước đi quyền sống của anh.
Người mà trên thế giới này anh chỉ có thể có một....không có ai khác ngoài cô....Chu Kì Băng.