Kì Băng vẫn ở mãi trong phòng, 11h trưa tiếng xe Dương Thạc chạy vào sân trước của biệt thự không thể ngăn lọt vào tai cô. Hắn về rồi! Cô phải đi theo bảo vệ hắn sao? Ngồi chung bàn ăn, cùng uống trà ngoài vườn, cùng chơi golf ở sân sau, cùng tập võ,... những hoạt đồng thường ngà của cô chỉ vậy....chỉ là ở bên cạnh hắn....
Đối với cô bây giờ nhìn thấy mặt hắn cô đã muốn giết nói gì đến việc theo hắn suốt như trước chứ!
Cóc cóc
- Kì Kì cậu chủ bảo con cùng xuống ăn trưa
- Bác mang lên cho con được không? Con thấy mệt lắm!
- Có cần tôi mang vào ăn cùng em không?
- Xuống trước đi
Nghe thấy tiếng hắn mắt cô trợn tròn vài giây, âm thanh đó giờ đây sao đối với cô nó xa lạ đến thế, 4 năm nay, 4 năm cùng hắn sống dưới mái nhà.....sao giờ đây tất cả đều xa lạ.....
Kì Băng kéo ghế đối diện hắn ngồi, chiếc bàn ăn này là vị cứu tinh của cô lúc này, chiếc bàn ăn khá dài nên ngồi đối diện cũng khá xa nhau có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn là tốt lắm rồi.
- Sao vậy? Lúc trước em luôn ngồi gần tôi mà, em nói ngồi gần tôi luôn có đồ ăn ngon kia mà!
-........
- Lại đây
Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên tay phải của mình, còn nhớ chiếc ghế đó luôn là vị trí ưa thích của cô trong bàn ăn. Lúc trước cô ngồi đó chủ yếu dành đồ ăn của Dương Thạc vì những món ngon thường là dọn ra cho chủ chứ nào đến phiên cô. Cô dành ăn với hắn không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng nào loạn cả bàn ăn lên, quản gia Kim và người giúp việc lúc vào cũng phì cười vì những chuyện như vậy....nhưng giờ......
Kì Băng vẫn phải nghe theo và lại đó ngồi xuống, hắn trải khăn lên đùi cô, rót cho cô một ly nước cam, xê dịch những món cô thích lại gần cô. Nhưng Kì Băng vẫn cúi nhìn bàn ăn bằng ánh mắt vô hồn và thất thần.
Dương Thạc rất khó chịu khi phải nhìn một cô gái bướng bỉnh hóa ra như vầy! Anh biết đó là lỗi của anh nhưng anh còn làm được gì hơn nữa....chỉ khi cô là của anh thì mọi việc mới tốt lên được.
Hắn nâng cằm cô lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt kiêu ngạo của hắn bây giờ đi đâu mà để ánh mắt đau buồn và chìu chuộng kia chiếm hết. Giờ đây đôi mắt màu nâu lấp lánh vẻ cương nghị, luôn ương ngạnh chỉ còn là đôi mắt vô hồn toát lên vẻ lạnh lùng đâu đó.
- Em sao thế, sao không ăn?
- Tôi không đói
- Ăn đi em nói bỏ đi đồ ăn ngon là làm việc ác với bao tử cơ mà!
-.....
Dương Thạc ghiêm miếng thịt đưa tới trước miệng Kì Băng, cô cũng mở miệng ăn....nhưng sao thức ăn bây giờ chẳng có mùi vị vì hết, món vịt quay Bắc Kình thơm nức mũi này là món cô hay nhờ quản gia Kim nấu, vì lúc nhỏ mẹ cô rất thường làm món này cho cô ăn....thế nhưng thói quen đó giờ lạc đâu mất, mùi vị thơm ngon đó giờ chỉ còn là đắng cay và chua chát.
- Tôi không ăn nữa.
- Đi đâu đó ngồi xuống
- Buông ra
Kì Băng hét to khi thấy Dương Thạc động vào mình, Dương Thạc hung hăng siết lấy tay cô kéo xuống, cô quay người lại đá lên mặt hắn, tay phải hắn ngăn được cú đá khá có lực đó.Kì Băng không ngừng tung thêm vài quả đấm mang theo nỗi tức giận trúc hết lên Dương Thạc, anh cảm nhận được nên chỉ biết đỡ và đỡ. Hai người họ luôn cùng nhau tập võ nên những chiêu thức của Kì Băng ngoài Dương Thạc chắc không một ai đỡ nỗi, tốc rất nhanh, vì thân hình mảnh mai nên xuất đòn rất nhanh và chính xác. Dương Thạc cũng không kiên nễ nhanh chóng siết chặc cô vào lòng mình, kiểu khống chế này mới có thể làm cô thôi cái trò đánh đấm loạn xạ đi.
Anh kéo cô lên phòng mặc cho Kì Băng chữi bới, la mắng. Hắn quăng cô lên giường, cô bật dậy thì lại bị thân hình cao lớn của hắn đè lên khiến cô không biết nên dùng thế võ nào để phản kháng.
- Thả ra, Dương Thạc anh là một tên khốn, tôi sẽ không tha cho anh
- Vậy sao để xem ai sẽ không tha cho ai
Rất nhanh hai thân thể đã không còn rào cản nào mà dính sát vào nhau, Dương Thac chưa từng say mê thân thể một người con gái nào ngoài cô....Kì Băng. Cô vẫn như vậy vẫn như lần đầu anh cũng cô ân ái, cô vẫn như đóa hoa biết tỏa hương làm cho loài ong bướm như anh không thể cưỡng lại được.
- Em rất đẹp em biết không Kì Băng
- Tôi cầm anh động vào tôi lần nào nữa.....ngô...không được
- Cả đêm hôm qua mà nay vẫn chặt như vận a!
- Tên khốn kiếp....a...ư....
- Thân thể của em thành thật hơn em nhiều lắm, cứ kẹp chặt tôi đấy thôi
- Láo toét!!!ư ư ta sẽ giết ngư...ơ...i
- Đau quá....đừng mà.....sâu quá....ư.....a
- Tôi là ai?
- Dương...Dương Thạc
- Hãy luôn nhớ người ở trên thân thể em là tôi
- Á......chết tiệt.....ư
Động tác Dương Thạc mỗi lúc một tăng làm cho Kì Băng khó lòng chịu được, có lẽ vì quá đau đớn nên Kì Băng không hề cảm nhận được ánh mắt Dương Thạc đang rất đau khổ và chứa đầy buồn bã.
Tỉnh dậy sau cơn nhức đầu inh õi dịu đi, ánh sáng luồng qua cửa kính sát đất làm căn phòng trở nên sáng sủa và ấm áp….nhưng cô gái trên giường lại mang một vẻ mặt đầy vẻ lạnh lùng ngắm nhìn từng tia nắng kia.
Kì Băng chăm chăm nhìn khuôn mặt Dương Thạc, rất đẹp, rất tuấn tú và toát lên vẻ cao ngạo thường ngày hắn vẫn mang theo.......nhưng hôm nay và cả những ngày tháng sau này cô phải luôn nhớ rõ khuôn mặt của người này, người cô hận nhất.
Hắn đã hủy hoại cô, trong khi cô vô cùng tôn trọng hắn....niềm tin của cô hắn đã đặt đi đâu....cô biết loại chuyện này rồi sẽ xả ra nhưng....thật nhanh và....thật đau đớn.
Kì Băng nhấc thân mình đau nhói ngồi dậy, trên người cô đang khoát chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn ta. Cô cảm nhận được từng nấc da thịt mình đã ghi lại những dấu vết ghê tởm của hắn ta.
Cô bước xuống giường nhưng bất giác bị một bàn tay giữ lại, cô vung mạnh tay mình ra khỏi bàn tay hắn, cô bước từng bước nặng trĩu đến phòng tắm, hai chân run rẫy, hai tay siếc chặc cố gắng dùng sức tiến lại của phòng tắm.....Bịch
- Sao phải cố như thế? Nếu em nói tôi có thể giúp em cơ mà!
-......
- Nào để tôi....
- Buông ra
Cô dùng giọng nói trầm ấm có chút tuyệt vọng cự tuyệt vòng tay của hắn đỡ lấy cô, cô đứng dậy nhưng không may ngã nhào về phía sau....hắn vẫn đứng đó đỡ lấy cô.....nhưng cô vẫn cố chấp và....nước mắt đã chảy ngược vào trong hóa thành những câu nói cay đắng nhất.....
Dương Thạc nhìn Kì Băng cố gắng mà tim anh như tan nát, cô sao có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này, cảm giác bảo vệ người mình yêu thương lại sớm trở thành…..
- Dương Thạc tôi nói cho anh biết tôi Chu Kì Băng đời đời sẽ hận anh hận đến khi tôi chết vẫn sẽ hận anh
- Băng.....
Cô dùng hết sức lực chạy về phòng, khóa chặc cửa lại và nước mắt không biết đã biến đi đâu hết nên cô chỉ biết hét lớn trong nỗi đau đớn, nhục nhã và...tuyệt vọng.
Cô tắm rửa thay đồ như mọi ngày, nhưng khuôn mặt khác thường của cô khiến quản gia Kim lấy lầm ngạc nhiên và có chút đau buồn, con bé này vẫn hay lạnh lùng thế nhưng …..Thế mà bà lại không quen nhìn vẻ mặt thất thần,vô hồn đó.
Kì Băng lấy ly cà phê trên bàn ăn sáng rồi đem lên phòng, nằm trên giường nhớ về những hình ảnh tối qua, đau đớn trong cô không thể nào nguôi ngoay.
Thế mà trách nhiệm cô vẫn phải bảo vệ người cô hận đến xương tủy này. Ha ha ha ông trời, ông đang trêu cô sao? Ông còn muốn trêu cô đến khi nào nữa? Quá khứ đã thế, hiện tại vẫn không thay đổi, vậy tương lai của cô sẽ vẫn sống trong những tháng ngày đó sao?
Cóc...cóc
- Tôi đang bận để khi khác
- Bác đây
- Bác vào đi!
Quản gia Kim thấy cô nằm trên giường mà ánh mắt thì nhìn xa xăm qua khung cửa sổ lòng bà chợt dân lên nổi đau không tả siết.
- Ta thấy cậu chủ đến công ty mà không cần cháu đưa đi a!
- Vậy để cháu đến công ty bảo vệ hắn.
- Thôi đi cậu chủ bảo ta trông chừng cháu, hôm nay cậu chủ còn nhờ ta nấu cho cháu vào món tẩm bổ cơ đây!
- À....ừ...cháu hơi mệt thôi!
- Kì Kì ngoan, cháu có nhớ năm cháu tuồi, lần đầu đến đây cháu đã mang đến cho ta gì không?
- Cành hoa oải hương ạ!
- Nhưng đó không phải là chính, cháu biết không? Khi ấy cháu còn nhỏ nhưng rất lạnh lùng, chì với ta cháu mới vui vẻ nở vài nụ cười. Khi cháu đưa cho ta cánh oải hương tím cháu còn nói......
- Quản gia vẫn tốt nhất, ở bên bác cháu như có một gia đình nhỏ, không cô đơn, không lẻ loi, quản gia cũng phải luôn vui vẻ với cháu nhé!
- Đúng vậy!
- Nhưng đó là quá khứ bác ạ!
- Câu nói đó xuất phát từ một người, nó không tùy thuộc vào hoàn cảnh. Có lẽ bây giờ cháu rất buồn, rất đau đớn, nhưng rồi cháu sẽ hỉu người mang lại đau đớn cho cháu họ còn đau đớn hơn lần. Chỉ là họ muốn bảo vệ cháu mà không biết cách thể hiện thôi!
- Bác nói vậy có ý gì? Ai muốn bảo vệ cháu.....Dương Thạc?
- Thôi bác xuống nhà chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu yêu của bác. Nhớ xuống ăn trưa biết không?
- Bác....bác à!
Quản gia Kim an ủi cô bằng lời lẻ thật khó hiểu a! Nhưng quả là lần nào nói chuyện với bác ấy cô đều cảm thấy vơi đi nỗi buồn nhanh hơn.....cô vẫn phải cảm ơn ông trời vì sau nhiều biến cố ông vẫn giữ lại cho cô người yêu thương cô nhất.