Hạ Nhị, em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Thầy giáo mang mắt kính cầm tờ nguyện vọng trong tay, tận tình khuyên bảo thiếu niên tóc đen trước mắt. “Với thành tích của em, đừng nói đại học B ở tuyến 2A, thi lên đại học C cũng dư sức. C là đại học trọng điểm, tuy ở tỉnh khác, nhưng nó nổi tiếng toàn quốc.”
“Cám ơn thầy, nhưng em đã quyết định thi đại học B.” Hạ Nhị lộ ra nụ cười nho nhã lễ độ, từ chối ý tốt của thầy chủ nhiệm.
“Việc này… Ba mẹ em nói như thế nào?” Đối với sự cố chấp bất ngờ của thiếu niên, thầy giáo đành phải xuống tay từ phía khác.
Trên mặt Hạ Nhị treo nụ cười tươi sáng. “Ba mẹ em cũng đồng ý với em!”
Nói dối, rõ ràng họ không thèm để ý.
“Ba mẹ Hạ Nhị thật buông lỏng quá đi!” Thầy giáo có chút cảm thán, nghĩ đến thằng bảo bối không an phận nhà mình, quả thật một trời một vực so với thiếu niên khôn ngoan trước mắt.
“Hà.” Nụ cười của thiếu niên chói mắt như ngày hè.
Dối trá, rõ ràng đau lòng đến mức muốn khóc to một trận.
“Vậy, tại sao Hạ Nhị muốn vào đại học B như vậy?”
“Vì ngành nghệ thuật của đại học B rất nổi danh, hơn nữa rất gần nhà, sau khi tốt nghiệp có thể tìm việc ở thành phố. Nghe nói đại học B những năm gần đây cũng muốn xin làm trọng điểm, đây không phải rất tốt sao, lúc vào là loại 2A, lúc ra đã là loại 1, bảo đảm vẹn toàn.”
Đây mới là trọng điểm chứ! Cố chấp giữ cái tổ của mình không chịu rời xa, cậu biết, chỉ cần xoay người một cái, tổ của cậu sẽ đánh tan mùi tồn tại của cậu.
“… Được rồi, cứ như vậy đi, em có thể về nhà!” Thầy chủ nhiệm thở dài, từ bỏ ý định khuyên giải. Hạ Nhị đứng lên, lễ phép chào tạm biệt, ra khỏi văn phòng.
—————————— [Edit by Alice] ——————————
“Ra rồi!” Sophie dựa vào xe, cô nhíu mày, thản nhiên nói. “Vậy đi thôi!”
“Vâng!” Hạ Nhị kéo cửa xe ra, con mắt đen không chút bóng sáng.
Mục đích của họ là, tham dự lễ tang.
Nói là tham dự, nhưng thật ra cũng chỉ là nhìn từ phía xa. Hạ Nhị và Sophie đứng ở đầu bên này, cách nhà tang lễ một con đường. Là màu đỏ và đen duy nhất trong mảnh màu xám đó.
Thiếu niên tóc đen yên lặng nhìn mảnh xám tối đen, gương mặt bị mảnh u ám chiếu thành màu tái nhợt vô lực, giống như thạch cao không có thần hồn. Nữ cảnh sát đỏ tươi hút thuốc bên cạnh, khói mỏng lượn lờ vô lực uốn éo mấy cái trong không trung màu xám, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Cách một con đường, có người đang khóc lóc, có kẻ đang gượng cười, là sống, là chết, là bên kia bỉ ngạn.
Đây là lễ tang đầu tiên mà Hạ Nhị trông thấy, đứng ở dương gian của sự sống, nhìn âm ty của cõi chết. Xám bại như thế, thảm thương như thế… nặng nề như thế, ép tới mức Hạ Nhị gần như không thở nổi.
“… Muốn đến xem không?” Sophie gõ gõ thuốc lá lên tay vịn bên cạnh, đạm nhạt hỏi.
“……” Hạ Nhị gắt gao nhìn bỉ ngạn, toàn thân dùng sức căng chặt, phảng phất như tức khắc sẽ bùng nổ, cậu dường như đang nhìn đối diện, lại giống như nhìn vào sâu trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, mưa thu tí tách rơi xuống, rét lạnh thấu xương. Phảng phất như thoáng cái liền bị xả khí, thiếu niên tóc đen vẻ mặt mệt mỏi lắc đầu.
“… Không.”
Dù cách một con đường, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn lượn lờ xung quanh. Cậu ngẩn ngơ cảm thấy, nếu thật sự đi qua bên đó, e rằng cậu không chỉ là không thở nổi, ngay cả không khí loãng còn lại trong phổi cũng sẽ bị mảnh tro tàn đó cướp đi.
Thiếu niên tóc đen ngẩng đầu, mưa thu lạnh lẽo đánh vào trên mặt, lại đốt bỏng thần kinh của cậu.
Tha thứ cho tôi, hóa ra sinh mạng là yếu ớt như vậy.
———————— [Edit by Alice] ————————
Mưa thu lạnh lẽo rơi xuống, Hạ Nhị vẫn cảm thấy mưa thu này còn rét lạnh hơn xa so với tuyết mùa đông, cái lạnh thấm vào trong cốt tủy. Cậu bật dù, từ siêu thị trở về. Dù cẩn thận ra sao đi nữa, nhưng mưa vẫn phải làm mũi giầy ướt nhẹp, khiến Hạ Nhị cảm thấy có chút khó chịu. Trong ngực là một chai nước tương, được thiếu niên cẩn thận ôm như vàng như ngọc, đó là nhiệm vụ mẹ giao cho cậu. Hạ Nhị như đang hoàn thành một sứ mệnh thần thánh bậc nhất, cẩn trọng mà mãn nguyện, dù đây là nhiệm vụ bị em trai ép mình đi làm vì nó không muốn ra ngoài vào ngày mưa.
Thiếu niên tóc đen ngâm nga, con mắt vô cơ liếc nhìn không mục đích, sau đó bị một mảnh màu bạc đâm đau.
Là cậu ấy!
Màu bạc sáng ngời luôn khoa trương bị mưa đánh thành màu xám bạc, hoặc nói sự ảm đạm xung quanh nhuộm tóc bạc chói mắt kia thành ra màu xám. Thiếu niên tóc bạc ngồi trên băng ghế công viên, không làm gì cả, chỉ ngồi yên lặng. Xung quanh một người cũng không có, mọi người không muốn ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo thế này, cứ như vậy, thiếu niên tóc bạc phảng phất như bị thế giới bỏ rơi, cô độc ngồi ở chỗ đó.
Tay cầm dù của Hạ Nhị bắt đầu run rẩy, cậu muốn chạy trốn, thoát khỏi mảnh màu bạc kia, nhưng lòng bàn chân lại không chịu nhúc nhích, phảng phất như đã mọc rễ.
Thiếu niên tóc bạc cứ ngồi trong mưa như vậy, tóc xám bạc che khuất hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt. Thân thể đã tê liệt, tê liệt với cái lạnh khiến Hạ Nhị chỉ có thể phát hiện mưa đã tạnh thông qua cảm giác sức nặng đánh lên người có vẻ đã giảm đi rất nhiều. Hạ Nhị ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng tối thâm trầm trước sau như một.
“Hi ~”
Thiếu niên tóc bạc kéo môi lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cậu ta đứng thẳng dậy, lười biếng tựa người vào băng ghế.
“……” Tay Hạ Nhị run rẩy, cậu ngửi được mùi rượu, dù là mưa cũng không thể xối sạch, mùi rượu đọa lạc cám dỗ người ta trầm mê với nó trong ngọt lành, không muốn đối mặt cùng sự thật.
Hạ Nhị, Hạ Nhị, Hạ, Nhị…
Thiếu niên tóc đen sửng sốt rất lâu, mới nhận ra được thiếu niên trước mắt dường như đang lặng lẽ lặp lại tên cậu.
“Này, mi nói xem, ta có nên hận mi không?”
Thiếu niên tóc bạc giọng điệu ngả ngớn.
“Nếu không có mi, kẻ kia cũng sẽ không gọi điện đến; nếu không có mi, kẻ kia cũng sẽ không muốn làm ra quà; nếu không có mi, thiên tai sẽ không giáng xuống người lão già thối đó; nếu không có mi,…”
Theo mỗi câu thiếu niên tóc bạc nói ra, tay cầm dù của Hạ Nhị lại càng nắm chặt thêm mấy phần, nắm chặt quá mức khiến bàn tay Hạ Nhị có vẻ trắng xanh trong màu xám tối. Đối với lời chỉ trích của đối phương, Hạ Nhị không có khả năng biện bạch cho mình. Là lỗi của mình sao… Đúng vậy, chính là như vậy, tất cả đều là trách nhiệm của cậu, bản thân cậu chính là một sai lầm.
Dường như cảm thấy thỏa mãn với vẻ mặt tái nhợt của Hạ Nhị, nụ cười của thiếu niên tóc bạc lại mở rộng mấy phần.
“… Này, mi nói xem, nếu đẩy hết tất cả trách nhiệm cho mi như vậy, có phải sẽ thoải mái hơn rất nhiều hay không?” Thiếu niên tóc bạc cười, mưa đánh lên cái trán bóng loáng, lại chảy xuôi xuống, so với nước mắt, càng giống như mồ hôi đau khổ. “Nhưng vẫn rất đau, rất nặng, rất không cam lòng đấy…”
Thiếu niên tóc bạc cười như có như không, trước sau như một gắt gao nhìn sâu vào mắt thiếu niên tóc đen.
Thiếu niên tóc bạc có chút ngẩn ngơ nghĩ, hình như bắt đầu từ ngày đó, thiếu niên gần như tinh khiết dưới ánh sáng chính là thu hút tầm mắt mình như vậy.
Nhưng, cậu là, Phỉ, Dạ Nguyệt. Đây là bằng chứng duy nhất của việc cậu được thừa nhận tồn tại trên thế giới này, là… để lại cho cậu, ấn ký duy nhất, khắc thật sâu vào linh hồn cậu.
“Cho nên, ánh trăng buổi tối là mãi mãi không thể gặp được mặt trời, chỉ là vọng tưởng thôi sao…” Tiếng Phỉ Dạ Nguyệt có phần không thể nghe được, sau đó bắt đầu cười to. Dù bị mưa làm sặc, vẫn không chịu ngưng cười.
Ngu xuẩn biết bao nhiêu, Khoa Phụ đuổi theo mặt trời (1).
Cho nên phá hủy đi, phá hủy đi! Phá hủy mọi thứ đi, nếu đã không còn Hoàng Hà giải khát, cả sông Vị cũng đã mất đi, vậy cứ mượn mũi tên của Hậu Nghệ (2), giết chết mặt trời đi ——
Trong mắt thiếu niên tóc bạc, là bóng tối sâu không thấy đáy.
“Hạ Nhị ——”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu nho nhỏ, Hạ Nhị theo bản năng quay đầu lại, thấy Hạ Diệu Huy mang chút do dự và hưng phấn chạy tới, dù là kêu Hạ Nhị, nhưng ánh mắt lại nhìn Phỉ Dạ Nguyệt. Phỉ Dạ Nguyệt dường như không màng tới, chỉ tiếp tục cười.
Hạ Diệu Huy chạy đến, đối diện Phỉ Dạ Nguyệt, lo sợ bất an nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Cậu Phỉ!”
Giống như rốt cuộc cũng đã cười đủ, Phỉ Dạ Nguyệt ngẩng đầu, con mắt đen vô cảm nhìn chăm chăm Hạ Diệu Huy. “Đừng để ta nghe thấy cái cách gọi đó nữa! Phỉ Dạ Nguyệt, đây mới là cái tên chết tiệt của ta!”
Sau đó, như nhớ tới gì đó, lại cười khanh khách lên. “… Lão già thối kia phải hài lòng đi chứ, Phỉ Dạ Nguyệt, azz, Phỉ Dạ Nguyệt, trình độ đặt tên của bà đó thật sự vô cùng tệ, trình độ giám định và thưởng thức của lão già thối lại càng không có mức độ. Azz, hai người đó bây giờ hẳn sớm đã gặp nhau, lão già thối lải nhải tâm niệm mười mấy năm mà…”
Hạ Nhị cắn chặt môi, so với lời chỉ trích trực tiếp vừa rồi, lời mê sảng mà thiếu niên tóc bạc vô tình nói ra lại càng rút đi huyết sắc duy nhất trên mặt cậu. Hạ Diệu Huy thấp thỏm nhìn Phỉ Dạ Nguyệt, ánh mắt phân tán giữa Phỉ Dạ Nguyệt và Hạ Nhị. Thiếu niên tóc bạc liếc Hạ Diệu Huy, này, đây là người duy nhất có thể làm thiếu niên trước mắt mất khống chế. Cho nên, thiếu niên tóc bạc kéo lên một nụ cười như chơi ác, lảo đảo đứng dậy, giữ chặt cổ áo thiếu niên tóc đen vô ý phản kháng.
“Ta hận mi!”
Tác giả có chuyện muốn nói: Tựa chương là “Chôn cất”, nhưng không chỉ là lễ chôn cất, còn có ý chôn cất trái tim, từ bỏ không chỉ là một người.
(1) Thời cổ xưa có một nhóm người sống ở rừng núi phía bắc, thủ lĩnh của họ là Khoa Phụ. Có một năm rất nóng, mặt trời hừng hực chiếu xuống làm cây cối sông ngòi khô cạn, vì thế Khoa Phụ quyết định đuổi theo mặt trời, để bắt mặt trời phục tùng con người. Mặt trời di chuyển trên không, Khoa Phụ đuổi theo dưới đất, Khoa Phụ càng lúc càng đến gần mặt trời, đuổi kịp mặt trời ở nơi mặt trời xuống núi. Khoa Phụ hân hoan ôm lấy mặt trời, nhưng mặt trời nóng lạ thường, Khoa Phụ cảm thấy vừa khát vừa mệt, Khoa Phụ chạy đến bên sông Hoàng Hà, uống cạn sông Hoàng Hà, rồi chạy đến sông Vị, uống sạch nước sông Vị, nhưng vẫn chưa hết cơn khát. Cuối cùng, Khoa Phụ chết khát trên đường tìm đến đầm nước lớn ở phương bắc.
(Link full: )
(2) Theo truyền thuyết Trung Quốc, hai vợ chồng Hậu Nghệ Hằng Nga là những vị thần bất tử sống trên thượng giới. Một hôm, mười người con trai của Ngọc Hoàng biến thành mười mặt trời, làm mặt đất trở nên khô nóng. Hậu Nghệ bắn hạ chín mặt trời, chỉ để lại một mặt trời. Ngọc Hoàng thấy chín đứa con của mình đã chết, bèn đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống con người.
Thấy Hằng Nga đau khổ vì bị mất khả năng bất tử, Hậu Nghệ quyết định lên đường đi tìm thuốc trường sinh. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.
Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà, cất trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở hộp. Khi chồng đi vắng, Hằng Nga tò mò mở hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ chồng thấy, Hằng Nga nuốt viên thuốc. Ngay lập tức, Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để không cho nàng bay lên bầu trời, nhưng không thể nhắm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi đến Mặt Trăng.
“Cám ơn thầy, nhưng em đã quyết định thi đại học B.” Hạ Nhị lộ ra nụ cười nho nhã lễ độ, từ chối ý tốt của thầy chủ nhiệm.
“Việc này… Ba mẹ em nói như thế nào?” Đối với sự cố chấp bất ngờ của thiếu niên, thầy giáo đành phải xuống tay từ phía khác.
Trên mặt Hạ Nhị treo nụ cười tươi sáng. “Ba mẹ em cũng đồng ý với em!”
Nói dối, rõ ràng họ không thèm để ý.
“Ba mẹ Hạ Nhị thật buông lỏng quá đi!” Thầy giáo có chút cảm thán, nghĩ đến thằng bảo bối không an phận nhà mình, quả thật một trời một vực so với thiếu niên khôn ngoan trước mắt.
“Hà.” Nụ cười của thiếu niên chói mắt như ngày hè.
Dối trá, rõ ràng đau lòng đến mức muốn khóc to một trận.
“Vậy, tại sao Hạ Nhị muốn vào đại học B như vậy?”
“Vì ngành nghệ thuật của đại học B rất nổi danh, hơn nữa rất gần nhà, sau khi tốt nghiệp có thể tìm việc ở thành phố. Nghe nói đại học B những năm gần đây cũng muốn xin làm trọng điểm, đây không phải rất tốt sao, lúc vào là loại 2A, lúc ra đã là loại 1, bảo đảm vẹn toàn.”
Đây mới là trọng điểm chứ! Cố chấp giữ cái tổ của mình không chịu rời xa, cậu biết, chỉ cần xoay người một cái, tổ của cậu sẽ đánh tan mùi tồn tại của cậu.
“… Được rồi, cứ như vậy đi, em có thể về nhà!” Thầy chủ nhiệm thở dài, từ bỏ ý định khuyên giải. Hạ Nhị đứng lên, lễ phép chào tạm biệt, ra khỏi văn phòng.
—————————— [Edit by Alice] ——————————
“Ra rồi!” Sophie dựa vào xe, cô nhíu mày, thản nhiên nói. “Vậy đi thôi!”
“Vâng!” Hạ Nhị kéo cửa xe ra, con mắt đen không chút bóng sáng.
Mục đích của họ là, tham dự lễ tang.
Nói là tham dự, nhưng thật ra cũng chỉ là nhìn từ phía xa. Hạ Nhị và Sophie đứng ở đầu bên này, cách nhà tang lễ một con đường. Là màu đỏ và đen duy nhất trong mảnh màu xám đó.
Thiếu niên tóc đen yên lặng nhìn mảnh xám tối đen, gương mặt bị mảnh u ám chiếu thành màu tái nhợt vô lực, giống như thạch cao không có thần hồn. Nữ cảnh sát đỏ tươi hút thuốc bên cạnh, khói mỏng lượn lờ vô lực uốn éo mấy cái trong không trung màu xám, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Cách một con đường, có người đang khóc lóc, có kẻ đang gượng cười, là sống, là chết, là bên kia bỉ ngạn.
Đây là lễ tang đầu tiên mà Hạ Nhị trông thấy, đứng ở dương gian của sự sống, nhìn âm ty của cõi chết. Xám bại như thế, thảm thương như thế… nặng nề như thế, ép tới mức Hạ Nhị gần như không thở nổi.
“… Muốn đến xem không?” Sophie gõ gõ thuốc lá lên tay vịn bên cạnh, đạm nhạt hỏi.
“……” Hạ Nhị gắt gao nhìn bỉ ngạn, toàn thân dùng sức căng chặt, phảng phất như tức khắc sẽ bùng nổ, cậu dường như đang nhìn đối diện, lại giống như nhìn vào sâu trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, mưa thu tí tách rơi xuống, rét lạnh thấu xương. Phảng phất như thoáng cái liền bị xả khí, thiếu niên tóc đen vẻ mặt mệt mỏi lắc đầu.
“… Không.”
Dù cách một con đường, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn lượn lờ xung quanh. Cậu ngẩn ngơ cảm thấy, nếu thật sự đi qua bên đó, e rằng cậu không chỉ là không thở nổi, ngay cả không khí loãng còn lại trong phổi cũng sẽ bị mảnh tro tàn đó cướp đi.
Thiếu niên tóc đen ngẩng đầu, mưa thu lạnh lẽo đánh vào trên mặt, lại đốt bỏng thần kinh của cậu.
Tha thứ cho tôi, hóa ra sinh mạng là yếu ớt như vậy.
———————— [Edit by Alice] ————————
Mưa thu lạnh lẽo rơi xuống, Hạ Nhị vẫn cảm thấy mưa thu này còn rét lạnh hơn xa so với tuyết mùa đông, cái lạnh thấm vào trong cốt tủy. Cậu bật dù, từ siêu thị trở về. Dù cẩn thận ra sao đi nữa, nhưng mưa vẫn phải làm mũi giầy ướt nhẹp, khiến Hạ Nhị cảm thấy có chút khó chịu. Trong ngực là một chai nước tương, được thiếu niên cẩn thận ôm như vàng như ngọc, đó là nhiệm vụ mẹ giao cho cậu. Hạ Nhị như đang hoàn thành một sứ mệnh thần thánh bậc nhất, cẩn trọng mà mãn nguyện, dù đây là nhiệm vụ bị em trai ép mình đi làm vì nó không muốn ra ngoài vào ngày mưa.
Thiếu niên tóc đen ngâm nga, con mắt vô cơ liếc nhìn không mục đích, sau đó bị một mảnh màu bạc đâm đau.
Là cậu ấy!
Màu bạc sáng ngời luôn khoa trương bị mưa đánh thành màu xám bạc, hoặc nói sự ảm đạm xung quanh nhuộm tóc bạc chói mắt kia thành ra màu xám. Thiếu niên tóc bạc ngồi trên băng ghế công viên, không làm gì cả, chỉ ngồi yên lặng. Xung quanh một người cũng không có, mọi người không muốn ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo thế này, cứ như vậy, thiếu niên tóc bạc phảng phất như bị thế giới bỏ rơi, cô độc ngồi ở chỗ đó.
Tay cầm dù của Hạ Nhị bắt đầu run rẩy, cậu muốn chạy trốn, thoát khỏi mảnh màu bạc kia, nhưng lòng bàn chân lại không chịu nhúc nhích, phảng phất như đã mọc rễ.
Thiếu niên tóc bạc cứ ngồi trong mưa như vậy, tóc xám bạc che khuất hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt. Thân thể đã tê liệt, tê liệt với cái lạnh khiến Hạ Nhị chỉ có thể phát hiện mưa đã tạnh thông qua cảm giác sức nặng đánh lên người có vẻ đã giảm đi rất nhiều. Hạ Nhị ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng tối thâm trầm trước sau như một.
“Hi ~”
Thiếu niên tóc bạc kéo môi lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cậu ta đứng thẳng dậy, lười biếng tựa người vào băng ghế.
“……” Tay Hạ Nhị run rẩy, cậu ngửi được mùi rượu, dù là mưa cũng không thể xối sạch, mùi rượu đọa lạc cám dỗ người ta trầm mê với nó trong ngọt lành, không muốn đối mặt cùng sự thật.
Hạ Nhị, Hạ Nhị, Hạ, Nhị…
Thiếu niên tóc đen sửng sốt rất lâu, mới nhận ra được thiếu niên trước mắt dường như đang lặng lẽ lặp lại tên cậu.
“Này, mi nói xem, ta có nên hận mi không?”
Thiếu niên tóc bạc giọng điệu ngả ngớn.
“Nếu không có mi, kẻ kia cũng sẽ không gọi điện đến; nếu không có mi, kẻ kia cũng sẽ không muốn làm ra quà; nếu không có mi, thiên tai sẽ không giáng xuống người lão già thối đó; nếu không có mi,…”
Theo mỗi câu thiếu niên tóc bạc nói ra, tay cầm dù của Hạ Nhị lại càng nắm chặt thêm mấy phần, nắm chặt quá mức khiến bàn tay Hạ Nhị có vẻ trắng xanh trong màu xám tối. Đối với lời chỉ trích của đối phương, Hạ Nhị không có khả năng biện bạch cho mình. Là lỗi của mình sao… Đúng vậy, chính là như vậy, tất cả đều là trách nhiệm của cậu, bản thân cậu chính là một sai lầm.
Dường như cảm thấy thỏa mãn với vẻ mặt tái nhợt của Hạ Nhị, nụ cười của thiếu niên tóc bạc lại mở rộng mấy phần.
“… Này, mi nói xem, nếu đẩy hết tất cả trách nhiệm cho mi như vậy, có phải sẽ thoải mái hơn rất nhiều hay không?” Thiếu niên tóc bạc cười, mưa đánh lên cái trán bóng loáng, lại chảy xuôi xuống, so với nước mắt, càng giống như mồ hôi đau khổ. “Nhưng vẫn rất đau, rất nặng, rất không cam lòng đấy…”
Thiếu niên tóc bạc cười như có như không, trước sau như một gắt gao nhìn sâu vào mắt thiếu niên tóc đen.
Thiếu niên tóc bạc có chút ngẩn ngơ nghĩ, hình như bắt đầu từ ngày đó, thiếu niên gần như tinh khiết dưới ánh sáng chính là thu hút tầm mắt mình như vậy.
Nhưng, cậu là, Phỉ, Dạ Nguyệt. Đây là bằng chứng duy nhất của việc cậu được thừa nhận tồn tại trên thế giới này, là… để lại cho cậu, ấn ký duy nhất, khắc thật sâu vào linh hồn cậu.
“Cho nên, ánh trăng buổi tối là mãi mãi không thể gặp được mặt trời, chỉ là vọng tưởng thôi sao…” Tiếng Phỉ Dạ Nguyệt có phần không thể nghe được, sau đó bắt đầu cười to. Dù bị mưa làm sặc, vẫn không chịu ngưng cười.
Ngu xuẩn biết bao nhiêu, Khoa Phụ đuổi theo mặt trời (1).
Cho nên phá hủy đi, phá hủy đi! Phá hủy mọi thứ đi, nếu đã không còn Hoàng Hà giải khát, cả sông Vị cũng đã mất đi, vậy cứ mượn mũi tên của Hậu Nghệ (2), giết chết mặt trời đi ——
Trong mắt thiếu niên tóc bạc, là bóng tối sâu không thấy đáy.
“Hạ Nhị ——”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu nho nhỏ, Hạ Nhị theo bản năng quay đầu lại, thấy Hạ Diệu Huy mang chút do dự và hưng phấn chạy tới, dù là kêu Hạ Nhị, nhưng ánh mắt lại nhìn Phỉ Dạ Nguyệt. Phỉ Dạ Nguyệt dường như không màng tới, chỉ tiếp tục cười.
Hạ Diệu Huy chạy đến, đối diện Phỉ Dạ Nguyệt, lo sợ bất an nhỏ giọng kêu một tiếng.
“Cậu Phỉ!”
Giống như rốt cuộc cũng đã cười đủ, Phỉ Dạ Nguyệt ngẩng đầu, con mắt đen vô cảm nhìn chăm chăm Hạ Diệu Huy. “Đừng để ta nghe thấy cái cách gọi đó nữa! Phỉ Dạ Nguyệt, đây mới là cái tên chết tiệt của ta!”
Sau đó, như nhớ tới gì đó, lại cười khanh khách lên. “… Lão già thối kia phải hài lòng đi chứ, Phỉ Dạ Nguyệt, azz, Phỉ Dạ Nguyệt, trình độ đặt tên của bà đó thật sự vô cùng tệ, trình độ giám định và thưởng thức của lão già thối lại càng không có mức độ. Azz, hai người đó bây giờ hẳn sớm đã gặp nhau, lão già thối lải nhải tâm niệm mười mấy năm mà…”
Hạ Nhị cắn chặt môi, so với lời chỉ trích trực tiếp vừa rồi, lời mê sảng mà thiếu niên tóc bạc vô tình nói ra lại càng rút đi huyết sắc duy nhất trên mặt cậu. Hạ Diệu Huy thấp thỏm nhìn Phỉ Dạ Nguyệt, ánh mắt phân tán giữa Phỉ Dạ Nguyệt và Hạ Nhị. Thiếu niên tóc bạc liếc Hạ Diệu Huy, này, đây là người duy nhất có thể làm thiếu niên trước mắt mất khống chế. Cho nên, thiếu niên tóc bạc kéo lên một nụ cười như chơi ác, lảo đảo đứng dậy, giữ chặt cổ áo thiếu niên tóc đen vô ý phản kháng.
“Ta hận mi!”
Tác giả có chuyện muốn nói: Tựa chương là “Chôn cất”, nhưng không chỉ là lễ chôn cất, còn có ý chôn cất trái tim, từ bỏ không chỉ là một người.
(1) Thời cổ xưa có một nhóm người sống ở rừng núi phía bắc, thủ lĩnh của họ là Khoa Phụ. Có một năm rất nóng, mặt trời hừng hực chiếu xuống làm cây cối sông ngòi khô cạn, vì thế Khoa Phụ quyết định đuổi theo mặt trời, để bắt mặt trời phục tùng con người. Mặt trời di chuyển trên không, Khoa Phụ đuổi theo dưới đất, Khoa Phụ càng lúc càng đến gần mặt trời, đuổi kịp mặt trời ở nơi mặt trời xuống núi. Khoa Phụ hân hoan ôm lấy mặt trời, nhưng mặt trời nóng lạ thường, Khoa Phụ cảm thấy vừa khát vừa mệt, Khoa Phụ chạy đến bên sông Hoàng Hà, uống cạn sông Hoàng Hà, rồi chạy đến sông Vị, uống sạch nước sông Vị, nhưng vẫn chưa hết cơn khát. Cuối cùng, Khoa Phụ chết khát trên đường tìm đến đầm nước lớn ở phương bắc.
(Link full: )
(2) Theo truyền thuyết Trung Quốc, hai vợ chồng Hậu Nghệ Hằng Nga là những vị thần bất tử sống trên thượng giới. Một hôm, mười người con trai của Ngọc Hoàng biến thành mười mặt trời, làm mặt đất trở nên khô nóng. Hậu Nghệ bắn hạ chín mặt trời, chỉ để lại một mặt trời. Ngọc Hoàng thấy chín đứa con của mình đã chết, bèn đày Hậu Nghệ và Hằng Nga xuống hạ giới để sống cuộc sống con người.
Thấy Hằng Nga đau khổ vì bị mất khả năng bất tử, Hậu Nghệ quyết định lên đường đi tìm thuốc trường sinh. Tây Vương Mẫu đồng ý cho Hậu Nghệ một viên thuốc, nhưng dặn mỗi người chỉ cần nửa viên để trở thành bất tử.
Hậu Nghệ mang viên thuốc về nhà, cất trong một cái hộp. Hậu Nghệ dặn Hằng Nga không được mở hộp. Khi chồng đi vắng, Hằng Nga tò mò mở hộp và nhìn thấy viên thuốc ngay khi Hậu Nghệ quay lại nhà. Sợ chồng thấy, Hằng Nga nuốt viên thuốc. Ngay lập tức, Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh. Dù Hậu Nghệ muốn bắn Hằng Nga để không cho nàng bay lên bầu trời, nhưng không thể nhắm mũi tên vào nàng. Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi đến Mặt Trăng.