*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đôi tình nhân trẻ tuổi kết hôn. Nam họ Hạ, là một nhân viên công vụ chân thành. Nữ tên Dư Hà, một nhà văn tại chức. Ngay cả tên của họ cũng phảng phất như là trời sinh một cặp, mọi người không chút keo kiệt tung lời chúc phúc của mình cho họ.
Bọn họ mới cưới, rất tự nhiên gắn bó keo sơn, rất tự nhiên bắt đầu dự tính tương lai của mình. Họ lập kế hoạch mua nhà, hạnh phúc mơ tưởng về đứa con tương lai của họ. Vợ chồng trẻ tuổi vừa ý một căn nhà có phong cảnh độc đáo, nhưng chỗ đó sớm đã có chủ. Chủ nhà là một du học sinh Mỹ quốc trên dưới hai mươi tuổi, có mái tóc màu vàng rực rỡ và đôi mắt xanh lam ngoại quốc chính cống. Du học sinh thương lượng với cặp vợ chồng, bọn họ có thể dọn vào ở trong thời gian cậu ta đi học, đến khi về nước là cậu ta có thể bán căn nhà cho vợ chồng bọn họ.
Vợ chồng trẻ tuổi rất phấn khởi thỏa thuận với du học sinh, dọn vào căn nhà. Họ chung sống với nhau rất tốt, đến khi du học sinh sắp sửa về nước, vợ chồng trẻ tuổi thậm chí cực kỳ quyến luyến không nỡ chia tay. Chỉ là vào một ngày nào đó, sau khi người chồng về nhà, trông thấy cảnh tượng khiến hạnh phúc vô vị này sụp đổ trong nháy mắt —— du học sinh tóc vàng tính cưỡng hiếp người vợ say rượu của anh ta.
Người chồng tức đỏ mắt điên cuồng kéo hai người ra, cô vợ khóc lóc trong ngực anh ta kể lể đứt quãng. Người đàn ông vốn muốn kiện du học sinh đó ra tòa, lại bị người được gia đình du học sinh phái tới ngăn cản —— cho tới bây giờ, họ mới biết có một thế lực cường đại chống phía sau gia đình du học sinh. Vợ chồng trẻ tuổi không thể không cầm tiền bồi thường của đối phương mà rời khỏi thành phố —— Nói đúng ra là bị đuổi đi.
Mang lửa giận không chỗ xả và cảm giác không cam lòng lại không thể không thỏa hiệp, vợ chồng trẻ tuổi bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố mới. Chuyện này trở thành điều cấm kỵ giữa bọn họ, là bóng ma không muốn nhắc đến. Chuyện tới đây vốn nên kết thúc, nhưng vận mệnh trêu đùa, người vợ mang thai. Khi bác sĩ nói với cặp vợ chồng cái tin mà đáng lẽ phải khiến bọn họ vui mừng, người chồng lại trầm mặc, vì thời gian vợ mang thai trên giấy, quá mức trùng hợp.
Trong đoạn ký ức bọn họ không muốn nhớ lại kia, người vợ từng vô số lần nhấn mạnh chuyện đó chính là chưa thực hiện được. Tính cách của cả vợ lẫn chồng đều cao ngạo mà quật cường, người chồng từng nói tin tưởng ở vợ dù có chút để tâm, nhưng cũng không nói thêm gì nữa —— cho đến khi đứa trẻ ra đời.
Lúc đầu nhìn thấy tóc màu vàng nhạt của đứa con, anh ta vẫn có thể tự an ủi rằng chỉ là sắc tố tóc không được đầy đủ, đến khi đứa trẻ mở mắt ra, người chồng không còn khả năng tìm lý do cho sự thật. Đôi mắt còn muốn diễm lệ hơn biển cả kia lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của vợ chồng bọn họ, cũng là ngọn nguồn bi ai của Hạ Nhị.
Người chồng tức phát điên, suýt quăng đứa trẻ xuống sàn nhà, đầu đứa trẻ vì hành vi của anh ta mà đụng phải góc bàn, trên tai trái rách ra một vệt dài huyết sắc —— mãi đến khi được các y tá thất kinh cướp về cầm máu, vết thương chói mắt đó là vĩnh viễn không thể khép lại.
Người chồng tâm tàn ý lạnh không nghe lời biện bạch của người vợ cũng đồng dạng kinh hoàng, anh ta gần như máy móc mang vợ và đứa con về nhà, sau đó tuyên bố như đinh đóng cột với vợ, quá khứ để cho nó qua đi, đứa bé vẫn phải nuôi. Người vợ cũng sĩ diện, không khổ sở cầu xin lòng tin của chồng nữa, thế là, một gia đình chắp vá khắp nơi cứ hình thành như vậy.
Dù miệng nói đến đường đường chính chính, nhưng đáy lòng vẫn không thể kìm nén sự căm ghét và phẫn nộ đối với đứa trẻ tóc vàng mắt xanh hầu như là lời nhắc nhở cho quá khứ tồi tệ kia của họ. Hai vợ chồng đều chăm sóc đứa trẻ như hoàn thành nhiệm vụ, tình trạng đó phải đến ba năm sau, khi bọn họ sinh ra Hạ Diệu Huy, mới được kết thúc.
Đối với đứa con bất luận nhìn chỗ nào cũng hết sức giống mình này, như muốn bù lại quá khứ không trọn vẹn, hai vợ chồng đều không chút keo kiệt vung đắp hết tình thương của mình dưới chân Hạ Diệu Huy. Hạ Nhị khác loài bị ném qua một góc, Hạ Diệu Huy trở thành thần của cái nhà này.
Dần dần lớn lên, Hạ Nhị cũng dần dần hiểu được rất nhiều, rất nhiều.
Nhà của cậu, một cái vỏ rỗng cố ý duy trì, một gông xiềng cam tâm tình nguyện, một… vết thương không cách nào khép lại được.
Dù là như vậy, Hạ Nhị vẫn gần như cố chấp muốn giữ lại vị trí của mình trong cái gông xiềng này.
Có lẽ những người khác cho rằng đó là một cuộc sống thường ngày vô cùng phổ thông, nhưng đối với cậu mà nói, lại là ân điển tối cao. Người mẹ dịu dàng tới động lòng người, người cha bóng lưng cao to rộng lớn, đứa em hoạt bát và vô cùng nghịch ngợm. Thức ăn mẹ tự tay làm, bàn ăn người nhà quây quần bốn phía. Đó là lừa gạt bản thân một cách thiếu tự giác, hình thành vọng tưởng rất chân thật…
Cho nên, thiếu niên tóc vàng hiểu rõ, đối với gia đình mà nói, cậu vốn không phải người nhà, mà là, người dưng.
Cậu bắt đầu ngụy trang bản thân, nhuộm tóc, đeo kính áp tròng đen —— còn mang cả kính gọng đen để bảo đảm, cẩn thận dùng lớp ngụy trang ngăn cách vết thương của mình. Đồng thời, để gia tăng thời gian ở cùng người nhà, cậu từ chối tất cả hội nhóm và hoạt động giải trí. Vì cậu sợ, chỉ cần bất cẩn xoay người và lơ đễnh một giây, chỗ đó, sẽ không còn vị trí của cậu.
Nhưng ngụy trang rốt cuộc vẫn chỉ là ngụy trang, dù thấy được vết thương lành lại, nhưng đau đớn cũng sẽ không vì vậy mà mất đi. Như gai nhọn đâm vào cốt tủy, bất kể lúc nào, vẫn luôn luôn mơ hồ đau đớn.
Bởi vậy, để tồn tại trên thế giới này, đành phải giả vờ đã quên đi mọi đau đớn, đành phải giả vờ đã quen không nhìn thấy vết thương.
Hạ Nhị đột ngột nhớ lại thật lâu trước đó, khi cậu lần đầu tiên đeo kính áp tròng đen, mắt rỉ đầy nước mắt vì vô cùng khó chịu, trong mông lung, cậu nghe thấy cô bé chói mắt như mặt trời trong lòng mình kia, dùng tiếng nói tràn đầy sức sống và tức giận hung tợn nói với mình.
“Cho nên tớ mới nói, cậu là thằng đần!”
Tôi biết chứ, hiểu rõ mọi thứ nhất chính là tôi mà.
Thiếu niên tóc đen mỉm cười nói.
Này, biết nguồn gốc tên của tôi không?
Lúc thiếu niên đến đăng ký hộ khẩu, mới có được cái tên thuộc về mình, hai vợ chồng không muốn tốn nhiều công sức, trực tiếp rút đại một chữ trong tờ báo đặt bên cạnh lúc ấy, chỗ đó, trùng hợp là bài báo viết về nhật thực toàn phần một ngày trước đấy.
Cho nên, bạn có biết quầng nhật thực (*) hay không? Đó là một thứ đáng thương, rõ ràng bên trong là một màu đen lạnh lẽo, nhưng vẫn bướng bỉnh ngụy trang tỏa ra ánh sáng không mang nhiệt độ, trốn tránh và giả vờ không phát hiện bên trong nó sớm đã từ đỏ thắm nồng nhiệt nguội thành màu đen mục nát.
Thiếu niên lộ ra nụ cười tươi sáng lại thối rữa, tựa như thứ đáng thương trong lời nói của mình.
Cho nên, tôi là Hạ Nhị, quầng nhật thực mùa hè.
(*) Quầng nhật thực:
Một đôi tình nhân trẻ tuổi kết hôn. Nam họ Hạ, là một nhân viên công vụ chân thành. Nữ tên Dư Hà, một nhà văn tại chức. Ngay cả tên của họ cũng phảng phất như là trời sinh một cặp, mọi người không chút keo kiệt tung lời chúc phúc của mình cho họ.
Bọn họ mới cưới, rất tự nhiên gắn bó keo sơn, rất tự nhiên bắt đầu dự tính tương lai của mình. Họ lập kế hoạch mua nhà, hạnh phúc mơ tưởng về đứa con tương lai của họ. Vợ chồng trẻ tuổi vừa ý một căn nhà có phong cảnh độc đáo, nhưng chỗ đó sớm đã có chủ. Chủ nhà là một du học sinh Mỹ quốc trên dưới hai mươi tuổi, có mái tóc màu vàng rực rỡ và đôi mắt xanh lam ngoại quốc chính cống. Du học sinh thương lượng với cặp vợ chồng, bọn họ có thể dọn vào ở trong thời gian cậu ta đi học, đến khi về nước là cậu ta có thể bán căn nhà cho vợ chồng bọn họ.
Vợ chồng trẻ tuổi rất phấn khởi thỏa thuận với du học sinh, dọn vào căn nhà. Họ chung sống với nhau rất tốt, đến khi du học sinh sắp sửa về nước, vợ chồng trẻ tuổi thậm chí cực kỳ quyến luyến không nỡ chia tay. Chỉ là vào một ngày nào đó, sau khi người chồng về nhà, trông thấy cảnh tượng khiến hạnh phúc vô vị này sụp đổ trong nháy mắt —— du học sinh tóc vàng tính cưỡng hiếp người vợ say rượu của anh ta.
Người chồng tức đỏ mắt điên cuồng kéo hai người ra, cô vợ khóc lóc trong ngực anh ta kể lể đứt quãng. Người đàn ông vốn muốn kiện du học sinh đó ra tòa, lại bị người được gia đình du học sinh phái tới ngăn cản —— cho tới bây giờ, họ mới biết có một thế lực cường đại chống phía sau gia đình du học sinh. Vợ chồng trẻ tuổi không thể không cầm tiền bồi thường của đối phương mà rời khỏi thành phố —— Nói đúng ra là bị đuổi đi.
Mang lửa giận không chỗ xả và cảm giác không cam lòng lại không thể không thỏa hiệp, vợ chồng trẻ tuổi bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố mới. Chuyện này trở thành điều cấm kỵ giữa bọn họ, là bóng ma không muốn nhắc đến. Chuyện tới đây vốn nên kết thúc, nhưng vận mệnh trêu đùa, người vợ mang thai. Khi bác sĩ nói với cặp vợ chồng cái tin mà đáng lẽ phải khiến bọn họ vui mừng, người chồng lại trầm mặc, vì thời gian vợ mang thai trên giấy, quá mức trùng hợp.
Trong đoạn ký ức bọn họ không muốn nhớ lại kia, người vợ từng vô số lần nhấn mạnh chuyện đó chính là chưa thực hiện được. Tính cách của cả vợ lẫn chồng đều cao ngạo mà quật cường, người chồng từng nói tin tưởng ở vợ dù có chút để tâm, nhưng cũng không nói thêm gì nữa —— cho đến khi đứa trẻ ra đời.
Lúc đầu nhìn thấy tóc màu vàng nhạt của đứa con, anh ta vẫn có thể tự an ủi rằng chỉ là sắc tố tóc không được đầy đủ, đến khi đứa trẻ mở mắt ra, người chồng không còn khả năng tìm lý do cho sự thật. Đôi mắt còn muốn diễm lệ hơn biển cả kia lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của vợ chồng bọn họ, cũng là ngọn nguồn bi ai của Hạ Nhị.
Người chồng tức phát điên, suýt quăng đứa trẻ xuống sàn nhà, đầu đứa trẻ vì hành vi của anh ta mà đụng phải góc bàn, trên tai trái rách ra một vệt dài huyết sắc —— mãi đến khi được các y tá thất kinh cướp về cầm máu, vết thương chói mắt đó là vĩnh viễn không thể khép lại.
Người chồng tâm tàn ý lạnh không nghe lời biện bạch của người vợ cũng đồng dạng kinh hoàng, anh ta gần như máy móc mang vợ và đứa con về nhà, sau đó tuyên bố như đinh đóng cột với vợ, quá khứ để cho nó qua đi, đứa bé vẫn phải nuôi. Người vợ cũng sĩ diện, không khổ sở cầu xin lòng tin của chồng nữa, thế là, một gia đình chắp vá khắp nơi cứ hình thành như vậy.
Dù miệng nói đến đường đường chính chính, nhưng đáy lòng vẫn không thể kìm nén sự căm ghét và phẫn nộ đối với đứa trẻ tóc vàng mắt xanh hầu như là lời nhắc nhở cho quá khứ tồi tệ kia của họ. Hai vợ chồng đều chăm sóc đứa trẻ như hoàn thành nhiệm vụ, tình trạng đó phải đến ba năm sau, khi bọn họ sinh ra Hạ Diệu Huy, mới được kết thúc.
Đối với đứa con bất luận nhìn chỗ nào cũng hết sức giống mình này, như muốn bù lại quá khứ không trọn vẹn, hai vợ chồng đều không chút keo kiệt vung đắp hết tình thương của mình dưới chân Hạ Diệu Huy. Hạ Nhị khác loài bị ném qua một góc, Hạ Diệu Huy trở thành thần của cái nhà này.
Dần dần lớn lên, Hạ Nhị cũng dần dần hiểu được rất nhiều, rất nhiều.
Nhà của cậu, một cái vỏ rỗng cố ý duy trì, một gông xiềng cam tâm tình nguyện, một… vết thương không cách nào khép lại được.
Dù là như vậy, Hạ Nhị vẫn gần như cố chấp muốn giữ lại vị trí của mình trong cái gông xiềng này.
Có lẽ những người khác cho rằng đó là một cuộc sống thường ngày vô cùng phổ thông, nhưng đối với cậu mà nói, lại là ân điển tối cao. Người mẹ dịu dàng tới động lòng người, người cha bóng lưng cao to rộng lớn, đứa em hoạt bát và vô cùng nghịch ngợm. Thức ăn mẹ tự tay làm, bàn ăn người nhà quây quần bốn phía. Đó là lừa gạt bản thân một cách thiếu tự giác, hình thành vọng tưởng rất chân thật…
Cho nên, thiếu niên tóc vàng hiểu rõ, đối với gia đình mà nói, cậu vốn không phải người nhà, mà là, người dưng.
Cậu bắt đầu ngụy trang bản thân, nhuộm tóc, đeo kính áp tròng đen —— còn mang cả kính gọng đen để bảo đảm, cẩn thận dùng lớp ngụy trang ngăn cách vết thương của mình. Đồng thời, để gia tăng thời gian ở cùng người nhà, cậu từ chối tất cả hội nhóm và hoạt động giải trí. Vì cậu sợ, chỉ cần bất cẩn xoay người và lơ đễnh một giây, chỗ đó, sẽ không còn vị trí của cậu.
Nhưng ngụy trang rốt cuộc vẫn chỉ là ngụy trang, dù thấy được vết thương lành lại, nhưng đau đớn cũng sẽ không vì vậy mà mất đi. Như gai nhọn đâm vào cốt tủy, bất kể lúc nào, vẫn luôn luôn mơ hồ đau đớn.
Bởi vậy, để tồn tại trên thế giới này, đành phải giả vờ đã quên đi mọi đau đớn, đành phải giả vờ đã quen không nhìn thấy vết thương.
Hạ Nhị đột ngột nhớ lại thật lâu trước đó, khi cậu lần đầu tiên đeo kính áp tròng đen, mắt rỉ đầy nước mắt vì vô cùng khó chịu, trong mông lung, cậu nghe thấy cô bé chói mắt như mặt trời trong lòng mình kia, dùng tiếng nói tràn đầy sức sống và tức giận hung tợn nói với mình.
“Cho nên tớ mới nói, cậu là thằng đần!”
Tôi biết chứ, hiểu rõ mọi thứ nhất chính là tôi mà.
Thiếu niên tóc đen mỉm cười nói.
Này, biết nguồn gốc tên của tôi không?
Lúc thiếu niên đến đăng ký hộ khẩu, mới có được cái tên thuộc về mình, hai vợ chồng không muốn tốn nhiều công sức, trực tiếp rút đại một chữ trong tờ báo đặt bên cạnh lúc ấy, chỗ đó, trùng hợp là bài báo viết về nhật thực toàn phần một ngày trước đấy.
Cho nên, bạn có biết quầng nhật thực (*) hay không? Đó là một thứ đáng thương, rõ ràng bên trong là một màu đen lạnh lẽo, nhưng vẫn bướng bỉnh ngụy trang tỏa ra ánh sáng không mang nhiệt độ, trốn tránh và giả vờ không phát hiện bên trong nó sớm đã từ đỏ thắm nồng nhiệt nguội thành màu đen mục nát.
Thiếu niên lộ ra nụ cười tươi sáng lại thối rữa, tựa như thứ đáng thương trong lời nói của mình.
Cho nên, tôi là Hạ Nhị, quầng nhật thực mùa hè.
(*) Quầng nhật thực: