Diệp Sơ Hạ cảm thấy khách sạn này thực sự như quảng cáo, không hổ là khách sạn có đánh giá tốt nhất mà nàng tìm thấy qua nhiều lần so sánh, đúng thật là tiếng đồn không ngoa.
Nhưng thỉnh thoảng đến những nơi này chỉ để tìm chút cảm giác mới mẻ cũng không sao, đừng nói là Dịch Nam Yên, ngay cả bản thân Diệp Sơ Hạ nếu đến thường xuyên có lẽ cũng không chịu nổi.
Mặc dù không thể sử dụng đại đa số đồ dùng trong đó, nhưng chỉ riêng bầu không khí cũng đủ khiến người ta cảm thấy hưng phấn hơn ở nhà rất nhiều, cho nên khi mọi chuyện kết thúc, Dịch Nam Yên cảm giác như mình sắp hỏng rồi, thậm chí còn không có sức để đá Diệp Sơ Hạ.
Nhưng cơ thể khỏe mạnh được duy trì qua nhiều năm tập luyện đã giúp Dịch Nam Yên lấy lại sức lực vào ngày hôm sau, ngoại trừ những dấu vết và cơn đau nhức không biến mất trong thời gian ngắn ra thì dường như không có gì nghiêm trọng, thậm chí cả sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Ngược lại, Diệp Sơ Hạ nằm ỳ trên giường không dậy được, giống như sinh lực bị tổn hại nặng nề, nàng nói tay mỏi, eo nhức, đầu gối cũng đau, tóm lại là chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Dịch Nam Yên nghĩ, trông cô dễ lừa đến vậy sao? Bây giờ ngay cả lý do lừa cô cũng chiếu lệ như vậy?
Cô dùng gối đánh Diệp Sơ Hạ: "Đừng giả vờ nữa, mau đứng dậy!"
Diệp Sơ Hạ: "T^T"
Răng cắn m.ôi dưới, hốc mắt có chút đỏ lên, chỉ nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng khiến người ta cảm thấy áy náy, Dịch Nam Yên có chút hoảng hốt: "Em, em thấy khó chịu ở đâu? Hay là chúng ta đến bệnh viện đi?"
"Chỗ nào cũng khó chịu T^T" Diệp Sơ Hạ lã chã chực khóc, "Hình như em sắp đến ngày."
Dịch Nam Yên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trước đây Diệp Sơ Hạ không để ý nhiều đến sức khỏe của mình nên nàng luôn cảm thấy khó chịu trong một hoặc hai ngày trong kỳ kinh nguyệt, nhưng hiện tại sau khi điều dưỡng đã khá hơn nhiều, tay Dịch Nam Yên đặt trên eo nàng, xoa xoa, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều trong vô thức: "Chị lấy nước ấm cho em."
Diệp Sơ Hạ ậm ừ, rưng rưng nhìn cô.
Một miếng bánh thơm ngon, vừa định thưởng thức, nhưng sét đánh ngang tai đã khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy ông trời đang chống lại mình, chuyện này đến thật không đúng lúc!
Dịch Nam Yên không biết rằng nguyên nhân khiến Diệp Sơ Hạ khóc không phải vì nàng cảm thấy khó chịu về thể xác, mà là vì trong lòng nàng khó chịu, nếu không cô sẽ phớt lờ Diệp Sơ Hạ... trong vài giờ, nhưng bây giờ cô đã quên béng những gì cô định tính sổ vào ngày hôm qua.
Sau khi uống một cốc nước ấm, Diệp Sơ Hạ cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn và nhìn cô với đôi mắt hơi đỏ một cách đáng thương.
Dịch Nam Yên cảnh giác lùi lại một bước: "Em lại định làm gì phải không? Em đến ngày chứ không phải là bị gãy chân. Chị nói cho em biết, em đừng có mơ, hôm nay chị thực sự không cõng em nổi đâu, chân chị vẫn còn mềm đây này!"
Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt, trong giọng nói có chút nức nở, chứng tỏ vừa rồi nàng thực sự tủi hờn đến phát khóc: "Thật ạ?"
Dịch Nam Yên: "..." Cô nhịn không được dùng gối đánh nàng một cái, "Em định làm vậy thật đấy hả?! Diệp Sơ Hạ, em có phải con người không vậy? Em có còn là người không?!"
Diệp Sơ Hạ nằm bất động trên giường, mũi đỏ bừng vì khóc, Dịch Nam Yên ngập ngừng dừng lại, cảm giác như sắp bị nàng chọc cho tức cười.
Đêm qua là ai ép nàng phải nhận kh.oái cảm khủng khiếp như một bạo quân, bây giờ lại ở đây giả làm thỏ trắng còn thật hơn cả thỏ trắng nhỏ, thật sự là định làm kẻ vô sỉ không ai bì nổi đúng không?
Đáng sợ nhất là Dịch Nam Yên phát hiện mình thật sự không thể làm gì được, ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ thốt ra.
Dịch Nam Yên cảm thấy mình thật là khổ quá.
Cô gãi tóc bực bội: "Chị bảo tài xế đưa chúng ta về, hay em muốn đến công ty?"
Diệp Sơ Hạ: "Yên Yên, em muốn về nhà."
Giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào như mật đào, vừa nghe liền biết nó ngọt đến mức nào, ít nhất mỗi lần Dịch Nam Yên bị đôi mắt ngấn nước của nàng nhìn, khiến cô không khỏi mềm lòng, giúp nàng mặc quần áo vào và đi trả phòng, sau đó nửa ôm nửa đỡ nàng đi.
Một bảo bối vừa chính trực vừa đáng yêu trên trần đời, ai canh giữ cũng muốn đề phòng cẩn thận, nhưng Diệp Sơ Hạ lại thích ngang ngược, biết cô rất dễ động tì.nh thế là không kìm được mà ức hiếp cô, biết cô nhẹ dạ cả tin nên cứ tóm lấy cô lừa bịp. Điều quan trọng nhất là, mỗi khi kết thúc, cả người nàng sẽ đỏ bừng, mắt ngấn nước vì kíc.h thích, và trông nàng giống như đối tượng bị bắt nạt và năng lực trả đũa thì khỏi phải nói.
Mặc dù lần nào nàng cũng là người chủ động trước.
Lúc Dịch Nam Yên bế nàng về phòng, cô lại bị hôn một cái, bất đắc dĩ đặt nàng lên ghế sô pha, mỗi lần trước ngày và cùng ngày đến kỳ, Diệp Sơ Hạ sẽ đặc biệt bám người, giống như một quả bom đường ngọt ngào, tất nhiên cũng thật sự là vậy, nhưng nàng lại luôn có khả năng khiến người ta tức điên vào giây trước và giây sau lại như rơi vào hũ mật.
Cô vào bếp bật lửa, cho toa thuốc ông Ô đã chuẩn bị vào nồi đun sôi, cô lấy một lon nước uống trong tủ lạnh tự mình uống, vừa định đi tắm thay quần áo thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Dịch Nam Yên có chút nghi ngờ, giờ này mà ai lại tới?
Cô cũng không bảo trợ lý mang gì đến mà?
Dịch Nam Yên nhìn vào mắt mèo, sau khi xác nhận là ai mới mở cửa: "Bố, sao bố lại tới đây?"
Dịch Túc ho khan: "Đúng lúc đi gặp khách hàng ở gần đây nên ghé qua thăm con."
Được rồi, thực ra là chẳng có khách hàng nào ở đây cả, Dịch Túc cảm thấy khó chịu kể từ khi biết được mối quan hệ giữa hai người. Dù đều là con gái không có vấn đề ai sẽ phải chịu thiệt, cũng không cần phải lo lắng đột nhiên xuất hiện cháu nội, nhưng Dịch Túc cảm thấy ma sát là điều không thể tránh khỏi khi sống chung, còn con gái ông nhìn như không dễ bị bắt nạt nhưng thực ra lại rất dễ dỗ, Dịch Túc thực sự sợ cô chịu ấm ức nên không nhịn được tập kích và định nhìn thử xem.
Dịch Nam Yên nghe vậy thì à một tiếng, nhưng không chút nghi ngờ, nghiêng người cho ông vào, sau đó lại quay người rót nước.
Dịch Túc bình tĩnh liếc nhìn giá giày, những đôi giày cao gót dày đặc khiến người ta thắc mắc liệu chủ nhân của chúng có phải là một con rết tinh hay không, và một số đôi giày đơn giản chen chút ở góc một cách đáng thương, ông quay mặt đi, liếc nhìn giá treo quần áo bên cạnh giá giày, túi xách được treo trên đó giống như cây thông Noel nhưng được sắp xếp rất gọn gàng, nhìn bằng mắt cũng mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái, thoạt nhìn không phải là thứ mà con gái ông có thể dọn ra được.
Mặc dù họ chung đụng thì ít mà xa cách cách nhiều, nhưng Dịch Túc vẫn hiểu rất rõ Dịch Nam Yên, cô sẽ không sắp xếp đồ đạc của mình một cách ngay ngắn, dù gì cũng có bảo mẫu sẽ làm tất cả những việc này, nếu muốn sạch sẽ ngăn nắp thì cứ nói với bảo mẫu là được, không cần cô phải tự mình dọn dẹp nên cô gần như không có kỹ năng gì trong mặt này.
Tuy nhiên, theo hiểu biết của Dịch Túc, hai người họ không mướn bảo mẫu và nhân viên dọn dẹp chỉ đến nhà mỗi tuần một lần nên họ thường phải tự mình dọn dẹp.
Cho đến giờ, Dịch Túc vẫn thấy khá hài lòng.
Ông đặt món tráng miệng lên bàn, liếc nhìn Diệp Sơ Hạ vẫn đang nằm trên ghế sofa, cảm thấy có chút bất mãn.
Bố vợ đến cũng không biết đón tiếp một chút à?
Tiến lại gần, mới phát hiện mắt mũi đối phương đều đỏ, mặt cũng có chút đỏ, bộ dáng có chút đáng thương ngồi co ro ở góc ghế sô pha cầm cốc nước, trên cổ tay có dấu răng rất rõ.
"Yên Yên con..." Dịch Túc im bặt.
Dịch Nam Yên nghi ngờ liếc ông một cái: "Sao vậy?" Cô ngồi ở bên cạnh Diệp Sơ Hạ, liếc nhìn Diệp Sơ Hạ đang trông mong nhìn cô, vừa nhìn là biết nàng không muốn uống nước, cũng lười đặt cốc nước lên bàn, cô đưa tay cầm lấy rồi đặt lên bàn trà.
Dịch Túc: "Mặc dù tính tình của Hạ Hạ tốt, nhưng con cũng không thể ỷ vào con bé tốt tính mà ức hiếp con bé vậy chứ..."
Dịch Nam Yên: "...?"
Dịch Túc: "Hạ Hạ, con cũng không thể chiều con bé quá mức như vậy. Nếu có ấm ức gì thì cứ nói với chú, chú sẽ dạy bảo con bé lại."
Dịch Nam Yên: "???"
"Bố, bố nói gì thế?!" Ai chiều ai?!
Dịch Túc cũng là một tay già đời, đừng nói lúc còn trẻ chơi bời lêu lổng, liếc mắt một cái là có thể hiểu được tình huống gì, đột nhiên cảm thấy đứa con của mình không tinh tế gì cả, nhỡ đâu người ta bỏ chạy thì sao?
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chú, bọn con rất tốt. Nhưng thực ra, lúc nào chị ấy cũng là người chiều chuộng con, còn con thì cũng hơi ương bướng."
Thời này, nói thật không ai tin, ít nhất Dịch Túc không tin, nghe thấy điều này, ánh mắt nhìn Diệp Sơ Hạ trở nên thân thiết hơn nhiều: "Khổ cho con rồi."
Dịch Nam Yên: "???" Ai khổ?
Diệp Sơ Hạ cúi đầu, ngượng ngùng cười: "Là chuyện con nên làm mà."
"Diệp Sơ Hạ!──" Dịch Nam Yên không ngờ rằng nàng thực sự dám nhận, thật là không biết xấu hổ đến mức thậm chí còn lừa cả bố cô.
Như sợ hãi, đôi mắt Diệp Sơ Hạ ngấn nước, nàng thay đổi tư thế ngồi để bản thân thoải mái hơn, đưa tay kéo Dịch Nam Yên, nhẹ giọng nói: "Yên Yên, em muốn uống nước."
Dịch Nam Yên: "............" Má! (chỉ gọi má vậy thôi à)
Dịch Túc không đồng tình liếc nhìn cô một cái: "Yên Yên, con nói nhỏ một chút, con dọa Hạ Hạ rồi kìa."
Dịch Nam Yên: "..." Thật là sống không nổi nữa mà!
Cô tức giận đứng dậy, cầm cốc nước rời đi, Dịch Túc ngửi thấy mùi thuốc từ trong bếp truyền đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Yên Yên bị bệnh?"
"Không, đó là của con." Diệp Sơ Hạ liếc nhìn Dịch Túc, sau đó quay đầu nhìn vào phòng bếp, không khỏi mỉm cười.
Chậc, đúng là con giống cha.
Tuy nhiên, trong mắt Dịch Túc, nụ cười này tự động hiểu là tình yêu vô bờ, thay vào đó ông lại cảm thấy có chút áy náy với Diệp Sơ Hạ.
Ngay cả bệnh nhân cũng không tha! Không thể chấp nhận được!
Dịch Túc đi vào phòng bếp, nhịn không được thấp giọng dạy dỗ Dịch Nam Yên, thật là, ai dạy thế không biết, sao lại không chu đáo chút nào hết vậy? Hồi còn trẻ ông cũng không có như vậy!
"........."
Dịch Nam Yên cảm thấy mình không chịu người bố này được nữa, khuỷu tay hướng ra ngoài, nhưng cô không thể nói ra sự thật, nếu không bố cô có thể sẽ trở mặt ngay tại chỗ, nên cô chỉ có thể nghẹn trong lòng đứng nghe một lúc, sau đó đổ thuốc vào cốc, không kiên nhẫn nói: "Ây da bố đừng nói nữa, không phải bố muốn đi gặp khách hàng à? Đi nhanh đi!"
Dịch Túc còn chưa đã thèm: "Khà, con nhỏ này sao con không có chút kiên nhẫn nào vậy?"
Dịch Nam Yên từ nhỏ đã ngoan ngoãn, rất nhiều vấn đề của cô đối với Dịch Túc đều không phải to tát, nên cô chưa bao giờ bị càm ràm, hiện tại Dịch Túc thấy việc càm ràm này có chút gây nghiện.
Dịch Nam Yên trợn mắt, bưng cốc đi ra khỏi bếp, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ rồi đặt cốc lên bàn, Dịch Túc không khỏi lắc đầu.
Tính nết này mà cũng có người chịu được.
Dịch Túc cảm thấy lập trường của mình sắp làm phản.
Điều này cũng dễ hiểu, biết không thể chia rẽ, cha mẹ đương nhiên phải miễn cưỡng thừa nhận, nhưng hiện tại phát hiện con mình có xu hướng "không làm người", biết rằng con mình không chịu thiệt, lập trường của họ đương nhiên sẽ dễ dàng thay đổi.
Dù sao, con cái của mình thì mình biết rất rõ, tiếp xúc lâu ngày sẽ biết, nếu đối phương không đặc biệt bao dung và chu đáo, hoàn toàn không thể chịu được tính tiểu thư của cô, nhưng con của ai không phải là báu vật, nhất thời có thể nhịn vì thể diện và tiền bạc, nhưng nếu lâu dài thì...
Dịch Túc đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ Diệp Sơ Hạ này khá phù hợp, nói thẳng ra, những người mất cha mẹ thường thiếu tình yêu thương nên họ dễ bao dung hơn những người khác trong các mối quan hệ, họ tự đặt mình vào thế yếu vì quá khát khao, nên không thể làm được hành vi như nhiều cô gái bởi vì không hài lòng điều gì đó dẫn đến cãi nhau rồi chia tay.
Và nếu là người khác, nói không chừng đã đánh nhau với con gái ông ngay tại chỗ.
Nhưng thỉnh thoảng đến những nơi này chỉ để tìm chút cảm giác mới mẻ cũng không sao, đừng nói là Dịch Nam Yên, ngay cả bản thân Diệp Sơ Hạ nếu đến thường xuyên có lẽ cũng không chịu nổi.
Mặc dù không thể sử dụng đại đa số đồ dùng trong đó, nhưng chỉ riêng bầu không khí cũng đủ khiến người ta cảm thấy hưng phấn hơn ở nhà rất nhiều, cho nên khi mọi chuyện kết thúc, Dịch Nam Yên cảm giác như mình sắp hỏng rồi, thậm chí còn không có sức để đá Diệp Sơ Hạ.
Nhưng cơ thể khỏe mạnh được duy trì qua nhiều năm tập luyện đã giúp Dịch Nam Yên lấy lại sức lực vào ngày hôm sau, ngoại trừ những dấu vết và cơn đau nhức không biến mất trong thời gian ngắn ra thì dường như không có gì nghiêm trọng, thậm chí cả sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Ngược lại, Diệp Sơ Hạ nằm ỳ trên giường không dậy được, giống như sinh lực bị tổn hại nặng nề, nàng nói tay mỏi, eo nhức, đầu gối cũng đau, tóm lại là chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Dịch Nam Yên nghĩ, trông cô dễ lừa đến vậy sao? Bây giờ ngay cả lý do lừa cô cũng chiếu lệ như vậy?
Cô dùng gối đánh Diệp Sơ Hạ: "Đừng giả vờ nữa, mau đứng dậy!"
Diệp Sơ Hạ: "T^T"
Răng cắn m.ôi dưới, hốc mắt có chút đỏ lên, chỉ nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng khiến người ta cảm thấy áy náy, Dịch Nam Yên có chút hoảng hốt: "Em, em thấy khó chịu ở đâu? Hay là chúng ta đến bệnh viện đi?"
"Chỗ nào cũng khó chịu T^T" Diệp Sơ Hạ lã chã chực khóc, "Hình như em sắp đến ngày."
Dịch Nam Yên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trước đây Diệp Sơ Hạ không để ý nhiều đến sức khỏe của mình nên nàng luôn cảm thấy khó chịu trong một hoặc hai ngày trong kỳ kinh nguyệt, nhưng hiện tại sau khi điều dưỡng đã khá hơn nhiều, tay Dịch Nam Yên đặt trên eo nàng, xoa xoa, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn rất nhiều trong vô thức: "Chị lấy nước ấm cho em."
Diệp Sơ Hạ ậm ừ, rưng rưng nhìn cô.
Một miếng bánh thơm ngon, vừa định thưởng thức, nhưng sét đánh ngang tai đã khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy ông trời đang chống lại mình, chuyện này đến thật không đúng lúc!
Dịch Nam Yên không biết rằng nguyên nhân khiến Diệp Sơ Hạ khóc không phải vì nàng cảm thấy khó chịu về thể xác, mà là vì trong lòng nàng khó chịu, nếu không cô sẽ phớt lờ Diệp Sơ Hạ... trong vài giờ, nhưng bây giờ cô đã quên béng những gì cô định tính sổ vào ngày hôm qua.
Sau khi uống một cốc nước ấm, Diệp Sơ Hạ cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn và nhìn cô với đôi mắt hơi đỏ một cách đáng thương.
Dịch Nam Yên cảnh giác lùi lại một bước: "Em lại định làm gì phải không? Em đến ngày chứ không phải là bị gãy chân. Chị nói cho em biết, em đừng có mơ, hôm nay chị thực sự không cõng em nổi đâu, chân chị vẫn còn mềm đây này!"
Diệp Sơ Hạ chớp chớp mắt, trong giọng nói có chút nức nở, chứng tỏ vừa rồi nàng thực sự tủi hờn đến phát khóc: "Thật ạ?"
Dịch Nam Yên: "..." Cô nhịn không được dùng gối đánh nàng một cái, "Em định làm vậy thật đấy hả?! Diệp Sơ Hạ, em có phải con người không vậy? Em có còn là người không?!"
Diệp Sơ Hạ nằm bất động trên giường, mũi đỏ bừng vì khóc, Dịch Nam Yên ngập ngừng dừng lại, cảm giác như sắp bị nàng chọc cho tức cười.
Đêm qua là ai ép nàng phải nhận kh.oái cảm khủng khiếp như một bạo quân, bây giờ lại ở đây giả làm thỏ trắng còn thật hơn cả thỏ trắng nhỏ, thật sự là định làm kẻ vô sỉ không ai bì nổi đúng không?
Đáng sợ nhất là Dịch Nam Yên phát hiện mình thật sự không thể làm gì được, ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ thốt ra.
Dịch Nam Yên cảm thấy mình thật là khổ quá.
Cô gãi tóc bực bội: "Chị bảo tài xế đưa chúng ta về, hay em muốn đến công ty?"
Diệp Sơ Hạ: "Yên Yên, em muốn về nhà."
Giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào như mật đào, vừa nghe liền biết nó ngọt đến mức nào, ít nhất mỗi lần Dịch Nam Yên bị đôi mắt ngấn nước của nàng nhìn, khiến cô không khỏi mềm lòng, giúp nàng mặc quần áo vào và đi trả phòng, sau đó nửa ôm nửa đỡ nàng đi.
Một bảo bối vừa chính trực vừa đáng yêu trên trần đời, ai canh giữ cũng muốn đề phòng cẩn thận, nhưng Diệp Sơ Hạ lại thích ngang ngược, biết cô rất dễ động tì.nh thế là không kìm được mà ức hiếp cô, biết cô nhẹ dạ cả tin nên cứ tóm lấy cô lừa bịp. Điều quan trọng nhất là, mỗi khi kết thúc, cả người nàng sẽ đỏ bừng, mắt ngấn nước vì kíc.h thích, và trông nàng giống như đối tượng bị bắt nạt và năng lực trả đũa thì khỏi phải nói.
Mặc dù lần nào nàng cũng là người chủ động trước.
Lúc Dịch Nam Yên bế nàng về phòng, cô lại bị hôn một cái, bất đắc dĩ đặt nàng lên ghế sô pha, mỗi lần trước ngày và cùng ngày đến kỳ, Diệp Sơ Hạ sẽ đặc biệt bám người, giống như một quả bom đường ngọt ngào, tất nhiên cũng thật sự là vậy, nhưng nàng lại luôn có khả năng khiến người ta tức điên vào giây trước và giây sau lại như rơi vào hũ mật.
Cô vào bếp bật lửa, cho toa thuốc ông Ô đã chuẩn bị vào nồi đun sôi, cô lấy một lon nước uống trong tủ lạnh tự mình uống, vừa định đi tắm thay quần áo thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Dịch Nam Yên có chút nghi ngờ, giờ này mà ai lại tới?
Cô cũng không bảo trợ lý mang gì đến mà?
Dịch Nam Yên nhìn vào mắt mèo, sau khi xác nhận là ai mới mở cửa: "Bố, sao bố lại tới đây?"
Dịch Túc ho khan: "Đúng lúc đi gặp khách hàng ở gần đây nên ghé qua thăm con."
Được rồi, thực ra là chẳng có khách hàng nào ở đây cả, Dịch Túc cảm thấy khó chịu kể từ khi biết được mối quan hệ giữa hai người. Dù đều là con gái không có vấn đề ai sẽ phải chịu thiệt, cũng không cần phải lo lắng đột nhiên xuất hiện cháu nội, nhưng Dịch Túc cảm thấy ma sát là điều không thể tránh khỏi khi sống chung, còn con gái ông nhìn như không dễ bị bắt nạt nhưng thực ra lại rất dễ dỗ, Dịch Túc thực sự sợ cô chịu ấm ức nên không nhịn được tập kích và định nhìn thử xem.
Dịch Nam Yên nghe vậy thì à một tiếng, nhưng không chút nghi ngờ, nghiêng người cho ông vào, sau đó lại quay người rót nước.
Dịch Túc bình tĩnh liếc nhìn giá giày, những đôi giày cao gót dày đặc khiến người ta thắc mắc liệu chủ nhân của chúng có phải là một con rết tinh hay không, và một số đôi giày đơn giản chen chút ở góc một cách đáng thương, ông quay mặt đi, liếc nhìn giá treo quần áo bên cạnh giá giày, túi xách được treo trên đó giống như cây thông Noel nhưng được sắp xếp rất gọn gàng, nhìn bằng mắt cũng mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái, thoạt nhìn không phải là thứ mà con gái ông có thể dọn ra được.
Mặc dù họ chung đụng thì ít mà xa cách cách nhiều, nhưng Dịch Túc vẫn hiểu rất rõ Dịch Nam Yên, cô sẽ không sắp xếp đồ đạc của mình một cách ngay ngắn, dù gì cũng có bảo mẫu sẽ làm tất cả những việc này, nếu muốn sạch sẽ ngăn nắp thì cứ nói với bảo mẫu là được, không cần cô phải tự mình dọn dẹp nên cô gần như không có kỹ năng gì trong mặt này.
Tuy nhiên, theo hiểu biết của Dịch Túc, hai người họ không mướn bảo mẫu và nhân viên dọn dẹp chỉ đến nhà mỗi tuần một lần nên họ thường phải tự mình dọn dẹp.
Cho đến giờ, Dịch Túc vẫn thấy khá hài lòng.
Ông đặt món tráng miệng lên bàn, liếc nhìn Diệp Sơ Hạ vẫn đang nằm trên ghế sofa, cảm thấy có chút bất mãn.
Bố vợ đến cũng không biết đón tiếp một chút à?
Tiến lại gần, mới phát hiện mắt mũi đối phương đều đỏ, mặt cũng có chút đỏ, bộ dáng có chút đáng thương ngồi co ro ở góc ghế sô pha cầm cốc nước, trên cổ tay có dấu răng rất rõ.
"Yên Yên con..." Dịch Túc im bặt.
Dịch Nam Yên nghi ngờ liếc ông một cái: "Sao vậy?" Cô ngồi ở bên cạnh Diệp Sơ Hạ, liếc nhìn Diệp Sơ Hạ đang trông mong nhìn cô, vừa nhìn là biết nàng không muốn uống nước, cũng lười đặt cốc nước lên bàn, cô đưa tay cầm lấy rồi đặt lên bàn trà.
Dịch Túc: "Mặc dù tính tình của Hạ Hạ tốt, nhưng con cũng không thể ỷ vào con bé tốt tính mà ức hiếp con bé vậy chứ..."
Dịch Nam Yên: "...?"
Dịch Túc: "Hạ Hạ, con cũng không thể chiều con bé quá mức như vậy. Nếu có ấm ức gì thì cứ nói với chú, chú sẽ dạy bảo con bé lại."
Dịch Nam Yên: "???"
"Bố, bố nói gì thế?!" Ai chiều ai?!
Dịch Túc cũng là một tay già đời, đừng nói lúc còn trẻ chơi bời lêu lổng, liếc mắt một cái là có thể hiểu được tình huống gì, đột nhiên cảm thấy đứa con của mình không tinh tế gì cả, nhỡ đâu người ta bỏ chạy thì sao?
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chú, bọn con rất tốt. Nhưng thực ra, lúc nào chị ấy cũng là người chiều chuộng con, còn con thì cũng hơi ương bướng."
Thời này, nói thật không ai tin, ít nhất Dịch Túc không tin, nghe thấy điều này, ánh mắt nhìn Diệp Sơ Hạ trở nên thân thiết hơn nhiều: "Khổ cho con rồi."
Dịch Nam Yên: "???" Ai khổ?
Diệp Sơ Hạ cúi đầu, ngượng ngùng cười: "Là chuyện con nên làm mà."
"Diệp Sơ Hạ!──" Dịch Nam Yên không ngờ rằng nàng thực sự dám nhận, thật là không biết xấu hổ đến mức thậm chí còn lừa cả bố cô.
Như sợ hãi, đôi mắt Diệp Sơ Hạ ngấn nước, nàng thay đổi tư thế ngồi để bản thân thoải mái hơn, đưa tay kéo Dịch Nam Yên, nhẹ giọng nói: "Yên Yên, em muốn uống nước."
Dịch Nam Yên: "............" Má! (chỉ gọi má vậy thôi à)
Dịch Túc không đồng tình liếc nhìn cô một cái: "Yên Yên, con nói nhỏ một chút, con dọa Hạ Hạ rồi kìa."
Dịch Nam Yên: "..." Thật là sống không nổi nữa mà!
Cô tức giận đứng dậy, cầm cốc nước rời đi, Dịch Túc ngửi thấy mùi thuốc từ trong bếp truyền đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Yên Yên bị bệnh?"
"Không, đó là của con." Diệp Sơ Hạ liếc nhìn Dịch Túc, sau đó quay đầu nhìn vào phòng bếp, không khỏi mỉm cười.
Chậc, đúng là con giống cha.
Tuy nhiên, trong mắt Dịch Túc, nụ cười này tự động hiểu là tình yêu vô bờ, thay vào đó ông lại cảm thấy có chút áy náy với Diệp Sơ Hạ.
Ngay cả bệnh nhân cũng không tha! Không thể chấp nhận được!
Dịch Túc đi vào phòng bếp, nhịn không được thấp giọng dạy dỗ Dịch Nam Yên, thật là, ai dạy thế không biết, sao lại không chu đáo chút nào hết vậy? Hồi còn trẻ ông cũng không có như vậy!
"........."
Dịch Nam Yên cảm thấy mình không chịu người bố này được nữa, khuỷu tay hướng ra ngoài, nhưng cô không thể nói ra sự thật, nếu không bố cô có thể sẽ trở mặt ngay tại chỗ, nên cô chỉ có thể nghẹn trong lòng đứng nghe một lúc, sau đó đổ thuốc vào cốc, không kiên nhẫn nói: "Ây da bố đừng nói nữa, không phải bố muốn đi gặp khách hàng à? Đi nhanh đi!"
Dịch Túc còn chưa đã thèm: "Khà, con nhỏ này sao con không có chút kiên nhẫn nào vậy?"
Dịch Nam Yên từ nhỏ đã ngoan ngoãn, rất nhiều vấn đề của cô đối với Dịch Túc đều không phải to tát, nên cô chưa bao giờ bị càm ràm, hiện tại Dịch Túc thấy việc càm ràm này có chút gây nghiện.
Dịch Nam Yên trợn mắt, bưng cốc đi ra khỏi bếp, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Sơ Hạ rồi đặt cốc lên bàn, Dịch Túc không khỏi lắc đầu.
Tính nết này mà cũng có người chịu được.
Dịch Túc cảm thấy lập trường của mình sắp làm phản.
Điều này cũng dễ hiểu, biết không thể chia rẽ, cha mẹ đương nhiên phải miễn cưỡng thừa nhận, nhưng hiện tại phát hiện con mình có xu hướng "không làm người", biết rằng con mình không chịu thiệt, lập trường của họ đương nhiên sẽ dễ dàng thay đổi.
Dù sao, con cái của mình thì mình biết rất rõ, tiếp xúc lâu ngày sẽ biết, nếu đối phương không đặc biệt bao dung và chu đáo, hoàn toàn không thể chịu được tính tiểu thư của cô, nhưng con của ai không phải là báu vật, nhất thời có thể nhịn vì thể diện và tiền bạc, nhưng nếu lâu dài thì...
Dịch Túc đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ Diệp Sơ Hạ này khá phù hợp, nói thẳng ra, những người mất cha mẹ thường thiếu tình yêu thương nên họ dễ bao dung hơn những người khác trong các mối quan hệ, họ tự đặt mình vào thế yếu vì quá khát khao, nên không thể làm được hành vi như nhiều cô gái bởi vì không hài lòng điều gì đó dẫn đến cãi nhau rồi chia tay.
Và nếu là người khác, nói không chừng đã đánh nhau với con gái ông ngay tại chỗ.