Sau khi tỉnh lại, cả người Khương Tuế Ngọc đều mê man, miệng bị nhét một khối vải rách.
Bốn bề u ám, chỉ có chút ánh sáng của vầng trăng len lỏi qua khe hở trên nóc nhà nên nàng có thể miễn cưỡng nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Nàng nhìn bốn phía quanh mình, phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, khắp nơi đều phủ bụi, dưới thân nàng là một lớp cỏ khô rất mỏng.
Hơn nữa, nơi này không chỉ có một mình nàng, còn có mấy cô nương trẻ tuổi cũng bị trói tay ở sau lưng nữa.
Trên người họ toàn là bụi bẩn, rõ ràng họ đã bị nhốt một thời gian rồi.
Các nàng lặng lẽ rơi lệ, khóc nhiều đến nỗi đôi mắt đỏ hoe cả rồi.
Khương Tuế Ngọc giãy giụa hai tay một chút, trong chốc lát, cổ tay nàng đã ửng đỏ vì dây thừng ma sát.
Khi cảm nhận được có người mang nến đến kiểm tra, nàng dừng động tác lại, giả bộ ngủ không nhúc nhích.
"Đừng giả vờ, ta thấy người động đậy rồi." Tiếng nói của người đàn ông cứ như chuông lớn, hắn ta để râu quai nón, mặc một bộ đồ tang.
Vì bị hắn ta nhìn thấu, Khương Tuế Ngọc dứt khoát không giả vờ nữa, trợn mắt nhìn hắn ta.
"Ah, là một mỹ nhân bại hoại." Hắn tay lướt những ngón tay qua gò má của nàng.
Khương Tuế Ngọc chán ghét, né tránh những nơi hắn ta chạm đến: "Diễm nương, nhặt được một món hàng tốt rồi, bọn họ sẽ thích nó đây."
Nữ tử xinh đẹp kia tên Diễm Thu, cũng chính là cô nương tự nói mình bị thổ phỉ cướp bóc khi nãy.
Nàng ta thổi thổi móng tay mới vừa sơn xong, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: "Nói nhảm, vì để tóm được nàng ta mà ta đã tốn không ít công sức đấy."
"Bên kia thúc giục chúng ta tối nay giao hàng kìa."
"Gấp cái gì, thời gian còn sớm, chờ bọn hắn tới rồi nói."
Nữ tử nói, sau đó nàng ta uốn éo cái eo nhỏ nhắn của mình rồi đi về phía hắn ta.
Ngón tay thon dài đặt lên vai người đàn ông, sau đó nàng ta cúi đầu thổi nhẹ một hơi bên tai hắn ta.
Đôi mắt của hắn ta lộ ra tia chiếm hữu, ánh nhìn trở nên nóng rực, ôm nữ tử đó lên đi ra ngoài cửa.
Nàng ta kinh ngạc hét một tiếng, sau đó lập tức vòng tay qua vai hắn ta.
Một tiếng "Rầm", cánh cửa bị đóng lại thật mạnh.
Bên trong căn phòng lại chìm vào bóng tối lần nữa, hoàn toàn yên tĩnh.
Thật ra lúc bọn họ nói chuyện, Khương Tuế Ngọc đã quan sát trong phòng có gì có thể dùng không, chẳng hạn chén sành hay mảnh vỡ của mái ngói gì đó để cắt dây thừng.
Nhưng hai kẻ bắt cóc này rất thận trọng, trong phòng không hề có thứ gì sắc bén cả.
Thậm chí cửa sổ thông gió cũng đã bị đóng ván gỗ vào, rất chắc chắn.
Lúc xác định bọn họ sẽ không đến kiểm tra nữa, nàng dùng bả vai đụng vào cô nương búi tóc hai bên ở cạnh mình.
Giọt lệ trong khóe mắt của cô nương ấy trong veo, đôi mắt mở rất to đang mơ màng nhìn nàng.
Khương Tuế Ngọc nghiêng đầu, dùng cây trâm trên đầu mình để chọt chọt vào người nàng ấy.
Sau đó nàng nằm xuống, chậm rãi dịch đầu mình đến gần bên tay của cô nương đó.
Nàng ấy vẫn chưa hiểu ý của nàng, cho rằng trên đầu nàng có rận nên thấy ngứa, thế nên nàng ấy tự tay giúp nàng gãi đầu.
Khương Tuế Ngọc:...
Cô nương à, không phải ý này.
Khương Tuế Ngọc bất đắc dĩ trở thành côn trùng uốn tới uốn lui trên mặt đất.
Nàng dùng hết kỹ năng của đời mình, đưa cây trâm trong đầu mình đến tay của cô nương ấy.
Khương Tuế Ngọc tốn rất nhiều công sức mới khiến nàng ấy hiểu ra trọng điểm là cây trâm trên đầu nàng.
Vẻ mặt nàng ấy rất mờ mịt, giúp nàng tháo cây trâm trên đầu xuống.
Khương Tuế Ngọc dùng hết sức ngồi bật dậy, kéo ở giữa cây trâm ra, một con dao nhỏ xuất hiện.
Sau đó, Khương Tuế Ngọc bảo cô nương ấy nắm chặt con dao nhỏ, còn nàng thì quay lưng lại.
Nàng ấy dùng hết sức để cắt đứt sợi dây đang trói rất chặt đó.
Sau khi dốc hết sức bình sinh, cuối cùng cũng chặt đứt được sợi dây.
Khương Tuế Ngọc làm mặt ghét bỏ, ném miếng vải rách trong miệng xuống đất.
Thấy Khương Tuế Ngọc được cứu, những cô nương khác nhao nhao kích động chen tới.
Nàng sợ kinh động đến hai kẻ xấu kia nên đặt ngón trỏ lên môi, "Xuỵt" một tiếng, ý bảo các nàng hãy giữ yên lặng.
Nhóm cô nương kia hiểu ý nên trấn tĩnh lại, ngoan ngoãn chờ nàng đến cứu.
Sau khi cởi trói cho tất cả mọi người, đến việc tiếp theo là thoát ra ngoài như thế nào mới khó đây.
Cửa bị khóa ngoài, nếu như gây ra động tĩnh quá lớn thì sẽ đánh thức hai tên kia.
Đôi mắt của Khương Tuế Ngọc giật giật, có chủ ý rồi.
Nàng lấy ra hai viên đá đánh lửa ở phía sau đai lưng rồi xoẹt xoẹt ma sát hai cái, ngọn lửa nhỏ bùng lên.
Ngọn lửa ấy nhanh chóng đốt cháy cỏ khô, cộng thêm tiết trời khô hanh như bây giờ nữa, ngọn lửa sẽ nhanh chóng lan đến hậu viện thôi.
Diễm nương và râu quai nón vẫn còn quấn lấy nhau.
Khi khói lửa lan đến, lúc ý thức được có cháy thì bọn họ sẽ vô cùng lo lắng mặc quần áo vào.
Dưới tình thế cấp bách, râu quai nón sẽ chạy đến phòng chứa củi, vội vàng cho chìa khóa vào để mở cửa vì sợ cháy hết hàng.
Trái tim của Khương Tuế Ngọc đập thình thịch, trên tay nắm chặt con dao nhỏ kia, nấp ở sau cửa để chuẩn bị hành động.
Ngay khoảnh khắc râu quai nón đẩy cửa ra, nàng giơ dao lên đâm thẳng vào người hắn ta.
Râu quai nón không kịp phòng bị, hắn ta ôm lấy cái cổ đang chảy máu ào ạt của mình: "Con ranh này! Muốn chết sao."
Hắn ta đưa hai tay ra muốn bắt lấy Khương Tuế Ngọc nhưng nàng đã nhanh nhẹn khom lưng trốn thoát, hắn ta dùng chân mưu tính muốn tấn công nàng.
Mà phần chân của râu quai nón cũng không phải dạng vừa, nàng không thể tránh nó dễ dàng được.
Diễm nương tiến đến, quần áo của nàng ta rất lộn xộn.
Lúc nhìn thấy Khương Tuế Ngọc đang đối phó với râu quai nón, nàng ta len lén chạy ra phía sau nàng rồi bổ nhào về phía trước cứ như muốn bắt yêu quái vậy, hung hăng giữ lấy người nàng.
Râu quai nón cho rằng đại cục nằm trong lòng bàn tay mình rồi, hắn ta cười gằn hai tiếng.
Nhưng không ngờ, Khương Tuế Ngọc đột ngột đạp chân xuống để mượn lực rồi đá một cái thật mạnh vào cằm của hắn ta.
Các cô nương sợ hãi, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng cô nương búi tóc hai bên không đành lòng bỏ lại Khương Tuế Ngọc.
Nàng ấy nhặt một khúc gỗ lớn trên mặt đất lên, hít một hơi thật sâu rồi ném vào sau gáy của Diễm nương.
Gáy nàng ta vô cùng đau, Diễm nương lập tức trợn tròn đôi mắt trắng của mình rồi ngất lịm đi.
Khương Tuế Ngọc chớp lấy thời cơ, dùng dao nhỏ xoẹt qua mạch máu ở cổ của râu quai nón.
Thoáng chốc, máu văng dính đầy mặt nàng.
Vì chưa từng trải qua tình huống này bao giờ nên nàng nhất thời ngây người ra.
Ngọn lửa bùng lên, cứ thế nuốt chửng lấy cả gian nhà khiến mặt của Khương Tuế Ngọc đỏ bừng.
"Đi mau!"
Vẫn là cô nương búi tóc hai bên đó lên tiếng khiến nàng hoàn hồn lại.
Nàng ấy kéo Khương Tuế Ngọc chạy ra khỏi đám cháy, đi đến một bãi cỏ nhỏ.
Trời đã lờ mờ sáng, ánh ban mai ấm áp, những giọt sương trong veo đọng lại trên từng lá cây ngọn cỏ, thấm ướt hết váy của các nàng.
Cảm giác sống sót sau tai nạn quá chấn động, quả thực không có lời nào có thể miêu tả được.
Cô nương nhỏ hỏi nàng: "Qua cái đồi kia là nhà của ta, còn ngươi thì sao?"
Khương Tuế Ngọc suy nghĩ một chút: "Nhà của ta ở rất xa."
"Không về nhà được, chẳng phải rất đau buồn sao?" Cô nương nhỏ đồng cảm nói.
"Thật ra ta không có cảm giác gì mấy."
Khương Tuế Ngọc sống ở một thế giới khác, ngoại trừ người cha suốt ngày rượu chè thì nàng cũng không có người thân nào cả.
Huống hồ người cha này suốt ngày chỉ đòi tiền nàng, chắc chắn sẽ không quan tâm đến sống chết của nàng.
Sau khi nói tạm biệt với cô nương nhỏ, Khương Tuế Ngọc men theo con đường dài hẹp quanh co để đi về phía trước, hy vọng bản thân không bị lạc đường.
"Lộc cộc lộc cộc", tiếng vó ngựa từ xa đang đến gần, vang vọng khắp chốn rừng núi, những đàn chim hoảng sợ bay tán loạn.
Đôi mắt của Khương Tuế Ngọc sáng lên, nếu có ngựa thì sẽ có người.
Đợi đến lúc tuấn mã lang quân đến gần, nàng nhắm mắt lại, vội vàng ngăn cản ngay giữa đường.
Đây là do nàng không còn cách nào khác.
Giả sử lúc đang đi nửa đường đi gặp phải một cô nương thì chắc chắn hầu hết mọi người đều sẽ không thèm để tâm đến.
Bỗng nhiên có một cô nương lao ra giữa đường, lang quân nhanh chóng nắm chặt dây cương: "Hu..."
Con ngựa vung chân trước lên rồi dậm chân tại chỗ.
Dáng người của lang quân kia rất cao ráo, cả người tỏa ra cảm giác của làn gió tươi mát, điều duy nhất không đúng lắm chính là hắn không lộ mặt.
"Lang quân, tiểu nữ bị dồn đến bước đường cùng rồi, xin hãy giúp ta một chút."
Khương Tuế Ngọc nhào tới, nàng cho rằng mình khóc như vậy sẽ rất dịu dàng như hoa lê trắng.
Nhưng thật ra nàng dùng sức hơi nhiều, trông rất thê thảm.
Con ngựa bị nàng dọa sợ, nó ngửa mặt lên trời rú một tiếng dài rồi lùi về sao mấy bước.
Sao lại là nàng?
Huyệt thái dương của Thôi Mạch Chu giật giật, vất vả lắm hắn mới đợi được cơ hội bảo Khổng Kỳ giúp hắn rời khỏi phủ Huyện chủ để đến Kỳ Châu làm việc, tại sao nàng vẫn luôn bám dai như đỉa không chịu buông tha?
Vì để thoát khỏi nàng, hắn không cần suy nghĩ nhiều, lập tức từ chối: "Cô nương cầu xin lầm người rồi, nam nữ thụ thụ bất thân.
Vì nghĩ cho thanh danh của cô nương, thứ cho tại hạ không thể đồng ý."
Tại sao người này lại không biết cảm thông gì hết vậy?
Khương Tuế Ngọc giả vờ yếu đuối xoa khóe mắt căn bản chẳng có một giọt lệ nào của mình: "Lang quân không biết, phụ mẫu của ta rất nhẫn tâm.
Vì để trả nợ, bọn họ bán ta làm tiểu thiếp cho một người đã tuổi, ta trải qua trăm nghìn đắng cay mới thoát khỏi nơi đó được.
Bây giờ ta không có nhà để về."
Nếu không phải vì biết nàng thì hắn cũng không ngờ Huyện chủ lại có khả năng bịa chuyện vô tội vạ như vậy đấy.
Thôi Mạch Chu nói: "Ngươi không có nhà để về thì liên quan gì tới ta?"
Khương Tuế Ngọc:...
Người đàn ông thẳng như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy đó.
Không được, nàng quyết không thể để hắn rời đi được, bằng không nàng không biết khi nào mình mới rời khỏi khu rừng này được đây.
"Lang quân, tiểu nữ không dám cầu điều gì khác, chỉ mong muốn tìm được một nơi có thể che mưa chắn gió, cam nguyện làm nô tỳ cho lang quân."
Thôi Mạch Chu lại nói: "Tỳ nữ nhà ta hơi nhiều, không cần."
Hắn làm bộ muốn đi nhưng nàng lại vội vã ngăn lại: "Ta ăn rất ít, làm việc rất tốt."
Thôi Mạch Chu lạnh lùng nhìn nàng diễn kịch, hắn khinh thường hừ một tiếng: "Ta còn phải lên đường ngay, đừng ngăn cản đường đi của ta."
Thấy hắn vẫn chưa đồng ý, Khương Tuế Ngọc nhào tới ôm lấy đùi hắn, quyết định chơi chiêu mặt dày: "Lang quân, ngài hãy thu nhận ta đi mà, ta làm nô tỳ rửa chân cũng được."
"Được."
Khương Tuế Ngọc tưởng mình nghe lầm, nàng ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.
Thôi Mạch Chu nhận ra chắc chắn nàng cần hắn giúp đỡ, không bằng tự mình nắm quyền chủ động trước một chút.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn phải ngấm ngầm chịu đựng và cúi đầu trước mặt nàng.
Nhưng nay thời thế thay đổi, Khương Tuế Ngọc, cuối cùng ngươi cũng có ngày này.
"Ngây người làm gì, còn không mau lên?"
Trong chốc lát, đầu óc của Khương Tuế Ngọc vẫn chưa tỉnh táo trở lại.
Khi nghe thấy lời nói đồng ý của hắn, nàng vụng về chân tay leo lên lưng ngựa.
Nàng còn chưa kịp ngồi vững thì con ngựa đã lao đi vùn vụt, nàng sợ đến mức phải ôm chặt lấy thắt lưng của người phía trước.
Thôi Mạch Chu cúi đầu, hắn liếc mắt nhìn cánh tay đang ôm ngang hông mình.
Hắn cũng cảm nhận được đường nét mềm mại phía sau lưng, cả người lập tức trở nên cứng đờ.
"Buông tay." Hắn nói.
"Ta làm không được." Nếu buông tay thì chẳng phải nàng sẽ văng ra ngoài mất sao?
Thôi Mạch Chu thở ra một hơi thật dài: "Ngươi ôm ta chặt như vậy khiến ta không thở được."
Khương Tuế Ngọc tin đó là thật, nhưng thật ra nàng không ép sát người hắn đến vậy.
Ban ngày, Thôi Mạch Chu cưỡi ngựa chạy đi.
Tối đến, hắn sẽ tìm nơi dừng chân, tiện đường cho ngựa ăn cỏ nghỉ ngơi luôn.
Sắc trời dần sẩm tối, từng đám mây đen kéo đến, tia sét điên cuồng xẹt ngang qua chân trời, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải tá túc tạm ở nhà một người nông dân mà thôi.
Gia đình nông dân thu nhận và giúp đỡ bọn họ là một đôi vợ chồng trung niên có tấm lòng nhân hậu.
Ngày thường bọn họ hay nhịn ăn trứng gà, nhưng hôm nay lại làm hẳn một nồi canh trứng, cuối cùng họ bày ra một bữa ăn khá phong phú thịnh soạn.
Khương Tuế Ngọc cứ như mấy trăm năm chưa được ăn cơm vậy, nàng vùi đầu xử sạch ba ổ bánh mì lớn rồi uống cạn bát canh siêu bự.
Khi cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, Khương Tuế Ngọc theo đó nhìn lại, phát hiện Thôi Mạch Chu đang chăm chú nhìn về phía mình.
Câu "Ta ăn rất ít" vẫn cứ văng vẳng bên tai, mặt của Khương Tuế Ngọc đỏ lên, nàng giả vờ ổn định tâm trạng, tiếp tục gặm hết ổ bánh mì trong tay..