Chu Thư cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra ở Kỳ gia, nàng chỉ biết là Lý quản sự vui sướng dị thường mà đến hồi báo: "Tiểu thư, bên cửa hàng truyền tin đến nói là Kỳ gia muốn mua cân trà mới! Hơn nữa còn chỉ định là mua trà búp ở Đình Trà Trà Sơn."
Chu Thư thoáng kinh ngạc, vốn nàng tưởng rằng Chu gia sai sót làm lỡ cơ hội để Kỳ gia nhận biết trà mới, nhưng không ngờ Kỳ gia lại có thể đến Chu gia mua trà.
Nàng hỏi kỹ lại rằng Kỳ gia muốn mua chính xác là bánh trà hay tán trà, sau đó lại phân phó vài câu với Lý quản sự rồi mới xuất môn đến cửa hàng tự mình xử lý.
Trước mắt trà ở các trà viên Chu gia sở hữu đều đã đưa đến cửa hàng, những trà thương đặt mua trà từ năm trước đã đến trà viên nhận trà, chỉ có búp trà ở Đình Trà Trà Sơn còn chưa tìm được trà thương thích hợp, cho nên Chu Thư làm chủ đặt trà ở cửa hàng để bán.
Vốn mùa đông năm trước chịu ảnh hưởng khô hạn, sản lượng trà cũng sẽ giảm, cho nên giá trà sẽ tăng lên từ ba đến năm lần, trà ở các hộ có trà viên đều bị tranh giành, trà búp của Chu gia cũng không cần lo không bán được.
Nhưng có trà thương nói thẳng với Chu viên ngoại, ba năm trước Chu gia quyết định mở rộng quy mô vườn trà, nên đã đắc tội với một vài hộ trà viên, hơn nữa mấy năm nay Chu gia quật khởi uy hiếp đến bọn họ, bọn họ lập tức tạo áp lực lên nhóm trà thương, nếu những trà thương này có thể từ bỏ không mua trà ở trà viên mới của Chu gia, bọn họ có thể hạ giá trà xuống thấp hơn cho nhóm trà thương này.
Sau khi nhóm trà thương cân nhắc, tất nhiên là chọn phương án có lợi cho bọn họ nhất.
Việc này năm trước Chu Thư đã biết, mà Hoàng chưởng quầy cũng không phải người duy nhất dừng hẳn hợp tác với Chu gia.
May mà Chu gia còn có một vài khách thương hợp tác đáng tin cậy, bọn họ kiên trì hợp tác, không đến mức để trà viên khác của Chu gia chịu tổn thất.
Thế nhưng, thái độ của bọn họ đối với trà viên mới quả thật cũng không quá mong đợi.
- -
Thời điểm Chu Thư đến cửa hàng trà, bên trong không hề thiếu dân chúng mua trà phổ thông, nàng không thấy hạ nhân Kỳ gia, chưởng quầy nói: "Tiểu nhân để bọn họ về trước, nói sau khi đóng gói trà xong, đến lúc đó sẽ tự mình đưa đến cửa."
Chu Thư gật gật đầu, không nhiều lời lập tức vào kho hàng đóng gói trà mới, chưởng quầy tiếp tục đón tiếp nhóm khách đến mua trà tán.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng, trong đám đông người đến người đi, đặc biệt bắt mắt.
Dùng vốn từ thiếu thốn của hắn để diễn tả thì, có lẽ là Cao lớn vững chãi.
Hắn lại định thần liếc nhìn một cái, bóng dáng kia đích thị là áo dài trắng, bởi vì quá mức ôn nhu, thắt lưng quá mức nhỏ gầy, cho nên hắn mới ngộ nhận là nữ tử.
Nếu là công tử trẻ tuổi, mà dùng cao lớn vững chãi lại không thích hợp, vì thế chưởng quầy lập tức sửa miệng: "Thật là một công tử trẻ tuổi mặt như mũ ngọc, phong lưu phóng khoáng!"
Đương nhiên, sở dĩ hắn có thể không tiếc lời khen ngợi như vậy, cũng là vì thấy chất liệu y phục của đối phương.
"Ta thấy công tử đây nhìn không quen mặt, là lần đầu đến cửa hàng Chu gia chúng ta sao?" Chưởng quầy nghênh đón.
Kỳ Hữu Vọng mở lớn đôi mắt to tròn, tò mò đánh giá xong nơi này rồi mới nói: "Quả thật là lần đầu tiên đến."
Trong lòng chưởng quầy vui vẻ, vội đẩy mạnh tiêu thụ trà Chu gia.
Kỳ Hữu Vọng vờ ra vẻ dạo quanh các gian hàng trà, nhưng không mua: "Ta xem một chút, ngươi cứ làm việc của ngươi đi!"
Chưởng quầy uổng phí một phen nước miếng, nhưng cũng không nói gì, cười đáp ứng rồi bước đi.
Lúc này, Lý quản sự dẫn hai nam tử trung niên đến cửa hàng, hắn cười nói: "Lý viên ngoại, Từ chưởng quầy, đến nếm thử trà mới của Đình Trà Trà Sơn Chu gia sao?"
Hôm qua hắn đã hẹn hai ngươi gặp mặt trao đổi, hai người cũng nể mặt hắn, tuy rằng cũng không mấy tin tưởng vào kết quả trao đổi của lần này, chỉ là cho rằng đến xem một chút cũng không sao.
Truyện Tiên Hiệp
Sau khi bọn họ tiến vào, vừa khéo Chu Thư cũng từ trong kho hàng đi ra, phân phó người làm trong cửa hàng: "Bình đựng mười cân trà tán này, còn có cân bánh trà này đều phải gói đẹp mắt một chút, dù sao cũng là Kỳ gia chỉ định muốn trà mới, không được phép để xảy ra chút sai sót nào."
Hai người kia vừa muốn tiến lên chào hỏi, thì hơi sửng sốt quay đầu hỏi Lý quản sự: "Kỳ gia là..."
"Chính là Kỳ gia của Kỳ Giảng dụ." Lý quản sự tươi cười ấm áp nói, "Trà ở trà viên mới của Chu gia, mầm đơn được hái trước Thanh Minh, dưới cơ duyên xảo hợp được Kỳ nhị công tử phát hiện, sau khi uống thử, lập tức tìm đến chúng ta muốn mua cân."
Lý viên ngoại có tiệm trà, Từ chưởng quầy thì phụ trách quản lý tửu lâu ở Tín Châu, trong tửu lâu đều là hàng thượng hạng, vì trà của bọn họ có chất lượng tốt, giá cao, có đôi khi con cháu đệ tử các đại hộ còn có thể đến chỗ bọn họ để đấu trà.
Nhóm công tử Kỳ gia thường xuyên cùng bạn bè đến chỗ bọn họ dùng trà, uống rượu, cho nên trà mà người Kỳ gia đã chỉ định, tất nhiên là trà ngon.
Vốn hai người còn thầm nghĩ chỉ lướt qua để xem thử, lập tức gợi lên hứng thú.
Tiệm trà của Lý viên ngoại vốn lấy trà làm gốc, hắn sốt ruột hơn Từ chưởng quầy, tức thời liền tiến lên tìm Chu Thư: "Chu tiểu thư, đã lâu không gặp, gần đây thế nào rồi?"
"Lý viên ngoại? Tiểu nữ gần đây rất tốt, phiền Lý viên ngoại đã quan tâm!" Chu Thư giả vờ ngạc nhiên.
Vốn Lý viên ngoại muốn lá mặt lá trái giả vờ nói mấy lời với nàng một phen, nói bóng nói gió một chút về tình hình trà mới, không ngờ có một thiếu niên nhanh chóng tiến vào cửa hàng, bắt lấy chưởng quầy Chu gia rồi lập tức hỏi: "Trà mới ở trà viên mới của các ngươi còn không, bán cho ta hai cân, không, lấy năm cân!"
Chưởng quầy ở cửa hàng biết đối phương, là khách nhân hôm qua đi ngang cửa hàng bị hương trà hấp dẫn.
Sau khi hắn đề cử trà mới cho người này, người này do do dự dự mua mấy lạng về, không ngờ hôm nay hắn lại đến nữa.
"Có, có, có!" Chưởng quầy cười đáp, lập tức cho người đi lấy cho hắn năm cân trà mới.
Từ chưởng quầy đánh giá người nọ, cười hỏi Lý quản sự: "Người này chẳng lẽ là kẻ lừa gạt Chu gia thuê đến?"
Lý quản sự nhướng mày, có chút không vui: "Từ chưởng quầy đây là có ý gì?"
Từ chưởng quầy bày vẻ mặt Ta nhìn thấu nhưng không nói, nói: "Chúng ta quen biết lâu như vậy, Lý quản sự cũng không cần giấu giếm ta, nói vậy đây chính là sách lược của Chu gia nhỉ? Vì trà mới mà nghĩ ra kế sách thế này."
Trong lòng Lý quản sự vừa tức lại chột dạ, dù sao hắn cũng không xác định khách nhân này có phải do tiểu thư nhà mình an bày hay không.
Nhưng để bảo vệ kế sách của Chu Thư, hắn chỉ một mực chắc chắn: "Từ chưởng quầy nói vậy cũng không đúng, trà mới của Chu gia ta mà cần thuê người tạo thế sao? Ngươi có thể đến Kỳ gia hỏi thắm một chút, cũng có thể tìm người vừa rồi hỏi cho rõ ràng!"
Từ chưởng quầy cười cười, không phản bác, chỉ tính toán xem kịch vui.
Thanh âm bọn họ nói chuyện không lớn không nhỏ, Lý quản sự cũng nghe được rõ ràng, vốn đang mang tâm tình rất khẩn thiết, nhất thời lại giống như bị tạt một gáo nước lạnh, bỗng chốc lạnh xuống.
Chu Thư nhìn thật sâu vào Từ chưởng quầy, nàng vẫn duy trì nụ cười thỏa đáng trên mặt, đang muốn mở miệng, chẳng biết lúc nào Kỳ Hữu Vọng đã xuất hiện bên cạnh Từ chưởng quầy, gật đầu giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế!"
Mọi người bị nàng thình lình xuất hiện làm cho phát hoảng, Từ chưởng quầy càng tức giận hơn: "Ngươi muốn chết, dọa chết ta thì sao hả?"
Kỳ Hữu Vọng ôm ngực: "Ngươi đừng rống ta lớn tiếng vậy chứ, chẳng may dọa hỏng ta thì sao hả?"
"Ngươi - -" Từ chưởng quầy tức giận nói, "Ngươi còn đổ lỗi lại ta?!"
Kỳ Hữu Vọng cười hì hì nói: "Là ta đổ lỗi ngươi sao, cũng là ngươi ngậm máu phun người?"
Từ chưởng quầy thấy nàng một bộ chưa đủ lông đủ cánh, liền hùng dũng oai vệ mà nói: "Kẻ hậu sinh như ngươi nói hưu nói vượn cái gì, ta ngậm máu phun người khi nào hả?"
"Ngươi nói người này là kẻ lừa gạt Chu gia thuê đến, ngươi có chứng cớ gì? Nếu như không có chứng cớ, ăn không nói có như vậy chẳng phải là ngậm máu phun người sao? Ngươi cũng là thương nhân, nên biết bôi xấu danh tiếng người khác, thì có bao nhiêu hèn hạ!"
Đối thủ nhanh mồm nhanh miệng như vậy, Từ chưởng quầy cũng thấy khó mà gặp được – Sau lưng hắn là đại gia tộc Tín Châu, cho nên ngày thường người dám cãi nhau với hắn rất ít, mà người dám làm ầm ĩ với hắn, bình thường là người hắn không dám đáp trả.
Kỳ Hữu Vọng thở dài một hơi, rất hổ thẹn mà nói: "Kỳ thực ta không muốn để ý đến ngươi, dù sao cùng người như ngươi lãng phí võ mồm, sẽ khiến ta trông giống như người thích gây sự vậy!"
Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn Chu Thư, dáng vẻ nhu thuận: "Kỳ thực ta rất ôn hòa, chưa bao giờ cãi nhau với người khác! Lần này và lần trước, đều là ngoài ý muốn."
Chu Thư: "..."
Lý quản sự: "..."
Lý viên ngoại: "..."
Không nói đến Chu Thư và Lý quản sự, người trong cửa hàng, Lý viên ngoại cũng nhận ra Kỳ Hữu Vọng, dù sao đôi lúc nàng cũng sẽ cùng phụ huynh nhà mình đến quán trà của hắn xem đấu trà.
Hiển nhiên, hắn cũng biết rõ vị Kỳ tứ công tử này cho đến bây giờ cũng không phải là một người an phận, lời nàng ấy vừa nói, cũng chỉ có thể tự lừa bản thân thôi.
Kỳ Hữu Vọng nhìn Lý quản sự, nghiêm túc mà nói: "Lời nói vừa rồi của ngươi là không chính xác, rõ ràng trà này là ta uống thử trước, sao ngươi lại nói là nhị ca ta uống trước hả? Nói về Bá Nhạc, lý ra nên là ta, chứ không phải nhị ca ta!"
(Bá Nhạc: Sống vào thời Xuân Thu chiến quốc ( – TCN) họ Tôn tên Dương, là bậc thầy am hiểu về ngựa.
Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó.
Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng.)
Lý quản sự: "...!Kỳ tứ công tử nói đúng lắm, là ta nhớ lầm."
Từ chưởng quầy nhìn phản ứng và lời nói của mọi người đã đoán được thân phận của Kỳ Hữu Vọng, lời trách mắng của hắn bỗng chốc kẹt lại trong cổ họng, đầu lưỡi cũng đau sót hẳn lên.
Nếu việc này truyền ra ngoài, người khác biết sẽ chê cười hắn, cũng không phải bởi vì trở ngại thân phận của Kỳ Hữu Vọng, mà là sợ bị nói rằng: "Ngươi biết rõ Kỳ tứ công tử là người làm việc không chút quy tắc nào, cũng biết rõ phụ huynh đều mặc hắn quần là áo lụa, vậy mà ngươi lại gây sự với hắn, chẳng lẽ ngươi là kẻ ngốc sao?"
Chu Thư tiến lên trước nói: "Nhị vị đều là người Chu gia mời đến trao đổi mua bán, không bằng trước thưởng thức trà mới một chút, sau đó lại đưa ra quyết định thế nào?"
Lời của nàng cho Từ chưởng quầy một bậc thang, Lý viên ngoại cũng bởi vì có Kỳ Hữu Vọng tự mình đi ra làm chứng mà thay đổi suy nghĩ, hai người nhận lời mời của Chu Thư, đến phòng bên cạnh thưởng trà.
Chu Thư nháy mắt ra hiệu cho Lý quản sự, Lý quản sự lập tức đi vào trước.
Kỳ Hữu Vọng khẽ cắn môi, thong thả bước đến trước mặt Chu Thư, nói: "Ta biết ngươi đã lâu rồi."
Chu Thư tự nhận có thể từ nét mặt của một người đại khái đoán được suy nghĩ của đối phương, nhưng đối mặt với Kỳ Hữu Vọng, trước giờ nàng đều không thể nhìn rõ người này.
"Lời này của Kỳ tứ công tử là ý gì?"
"Chu tiểu thư đã đoán được thời gian bọn họ đến, sau đó giả vờ vô ý nhắc đến Kỳ gia, lại hấp dẫn hứng thú của bọn họ nhỉ?"
Trong lòng Chu Thư rùng mình, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không có biến hóa, chỉ nghe nàng nói: "Mới vừa rồi không phải Kỳ tứ công tử đã nói, Từ chưởng quầy là ngậm máu phun người sao?"
Kỳ Hữu Vọng gật đầu: "Ta cảm thấy người nọ không phải kẻ lừa đảo Chu gia thuê.
Bởi vì ta biết hắn, ta cảm thấy hắn là người thanh cao như vậy, sợ là sẽ không hạ mình mà làm việc như thế."
"Nói ta như thế, vậy thì nếu bắt đầu từ khi ta đưa trà cho ngươi, đã đánh ra chủ ý này, thì ngươi sẽ làm thế nào?" Chu Thư lại hỏi
Ánh mắt Kỳ Hữu Vọng bỗng nhiên sáng lên long lanh: "Thật không hổ danh là nữ tổng tài tương lai, đây mới là thủ đoạn của một thương nhân nên có!"
Chu Thư: "..."
Kỳ Hữu Vọng vui vẻ đứng đó: "Chu tiểu thư, vừa rồi ngươi động chân tình sao?"
Chu Thư không hiểu, Kỳ Hữu Vọng nói: "Vừa rồi ngươi đối với ta, không còn tự xưng là Thiếp rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Logic của Vượng Vượng - - "Ngươi dùng lời khách khí hữu lễ với ta, chính là quan hệ làm ăn buôn bán, cũng không có chút tình cảm cá nhân!"
Chu Thư:...
- -
Vượng Vượng: Ta là Bá Nhạc
Mọi người: Có cần dán bảng hiệu lên mặt luôn không!.