Kỳ Hữu Vọng theo quán tính đưa tay khẽ sờ đầu heo con, Lâm Cầm cả kinh kêu lên: "Tứ công tử cẩn thận!"
Thế nhưng ngoài dự đoán chính là, đám heo con nhìn Kỳ Hữu Vọng như cao lương mỹ vị lại không cắn tay nàng, ngược lại rất nhanh đã yên tĩnh lại, sau đó ngoan ngoãn quay lại với thức ăn trong máng.
Lâm Cầm và gia bộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu để tứ công tử bị heo cắn làm thương tổn ngay dưới mắt bọn họ, kết cục của bọn họ chắc chắn sẽ xác định.
Kỳ Hữu Vọng nhìn bọn họ, Phụt cười, nói: "Khẩn trương cái gì? Đây là heo nhà, không phải heo rừng, tính tình của chúng rất dễ chịu, rất ít khi cắn người."
Lâm Cầm vội tiến đến đưa khăn lên, nói: "Có lẽ đám heo này nhận biết được chủ nhân, biết tứ công tử là chủ tử của bọn nó, cho nên không dám lỗ mãng."
Kỳ Hữu Vọng nở nụ cười, trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Tuy rằng không rõ vì sao đám heo con này bỗng nhiên lại nhu thuận lại, nhưng trong một khắc đó nội tâm của nàng đã có chút xúc động khó hiểu, vì thế nàng nói: "Đám heo này cứ nuôi trong này trước đi, nhưng cứ ba ngày thì phải dọn chuồng một lần, đừng để chúng bị nhiễm bệnh."
Lại cho một gia bộc ở lại chỗ này, xem như chỉ chuyên lo cho đám heo con này.
Nhóm gia bộc hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không dám chối lệnh.
Chờ sau khi đoàn người Kỳ Hữu Vọng rời đi, bọn họ liền đóng cửa biệt trang, sau đó theo lời Kỳ Hữu Vọng phân phó bắt đầu quét dọn chuồng heo...
- -
Tin tức tứ công tử Kỳ gia từ biệt trang trở về lan truyền nhanh chóng, quán trà tửu quán trong thành đều có thể nghe được tiếng trêu đùa: "Bị heo rừng dọa ngất, nhát gan như thế, quả thật cũng chỉ có vị Kỳ tứ công tử này, há há!"
"Ha, Kỳ tứ công tử này nhưng lại là bảo bối của phu nhân Kỳ gia, thuở nhỏ đã được nuông chiều từ bé, nào đã từng gặp phải hình ảnh hung hãn như vậy, cũng không biết là có bị dọa cho tè ra quần luôn không."
"Bị hôn mê, chắc chắn chưa kịp tè ra quần rồi."
"Có lẽ là tè ra quần rồi mới ngất xỉu."
Đương nhiên, trong này cũng không phải chỉ có những lời này, có người cũng không thật sự có hảo cảm gì với Kỳ Hữu Vọng nhưng cũng quan tâm đến, lên tiếng: "Có một số người sợ là ghen tị với Kỳ tứ công tử thân là lão tứ, lại có thể có được sự sủng ái của trưởng bối, cho nên ghen tị với hắn!"
"Ta nhổ vào, hắn ta có gì mà làm người đố kỵ?!" Người nọ phản bác.
"Hắn có xuất thân sĩ tộc, tổ mẫu thân là Cáo mệnh, tổ phụ là quan giảng dạy ở thư viện Ứng Thiên phủ, có vô số môn sinh, huynh trưởng là tri giám của Bảo Tuyền, dù hắn ta không làm gì, cả đời cũng không cần lo chuyện áo cơm.
Hắn lại càng sẽ không đến chỗ này uống thứ trà rẻ tiền này giống ta với ngươi!"
Người này nói xong, cũng sinh ra vài phần hương vị chua xót.
Chu Thư từ ngoài tiến vào, trùng hợp nghe được lời hắn nói, bước chân nhất thời dừng lại.
gương mặt mềm mại đó, hiện lên chút cứng ngắc, nàng khẽ nhếch môi hồng, ánh mắt lạnh lùng.
Nha đầu Chu Châu cũng không có được sự bình tĩnh và kiêu ngạo giống nàng, cả giận nói: "Những người này thật quá đáng, vậy mà lại nói trà của Chu gia chúng ta là trà rẻ tiền!"
Bàn tay ẩn trong ống tay áo của Chu Thư đã nắm thật chặt, thế nhưng rất nhanh đã thu lại chút không vui này, lập tức đi về hướng chưởng quỹ quán trà.
Từ khi nàng bắt đầu bước vào quán trà, phần đông những ánh mắt của các khách nhân đang dùng trà trong quán đã không tự chủ được hướng về phía nàng, khuôn mặt tú lệ, làn da oánh nhuận, vòng eo chưa đầy một nắm tay, mặt ngọc bội treo lơ lửng bên thắt lưng, khẽ đong đưa theo từng bước chân trên nền váy xanh chàm của nàng.
Khi ý thức được người đó là ai, sắc mặt những người liên can đều mất tự nhiên, chỉ là ánh mắt vẫn trần trụi nhìn chằm chằm vào nàng, tầm mắt nóng rực hận không thể nhìn nàng như kỹ nữ trong một con hẻm, có thể cho bọn chúng cơ hội âu yếm.
Thường cũng có nữ tử ra vào quán trà, cho nên ngay từ đầu chưởng quỹ quán trà cũng không chú ý đến bóng dáng ở cửa ra vào, cho đến khi hắn mẫn cảm ý thức được không khí cổ quái trong quán, mới ngưng thần nhìn lại.
Nhìn thấy là Chu Thư, hắn vội vàng đến nghênh tiếp, mang theo nụ cười khách sáo mười năm như một: "Sao Chu tiểu thư lại đến đây?!"
Trên mặt Chu Thư treo lên nụ cười khéo léo, nói: "Có chút việc muốn thương lượng với Hoàng chưởng quỹ."
Trong nháy mắt Hoàng chưởng quỹ đã hiểu rõ, hắn vừa mời người vào trong nội đường, vừa hỏi: "Những chuyện vặt thế này không phải thường là Lý quản sự ra mặt sao, hôm nay sao lại làm phiền đích thân Chu tiểu thư đến đây thế này?"
"Bây giờ trời đất đã vào xuân, việc cần làm rất nhiều, hắn không thể phân thân, việc này ta tự làm." Chu Thư nói.
Hoàng chưởng quỹ theo lời nàng cũng đáp: "Điều này cũng đúng, ông trời rũ lòng thương xót dân chúng chúng ta, hạ mấy trận mưa, giải cơn đại hạn."
Đến nội đường, hai người ngồi xuống, người làm trong quán trà dâng trà lên rồi lui xuống.
Chu Thư biết đây là nước trà từ lá trà nhà mình phao ra, nhưng nàng không tự mãn cho rằng lá trà nhà mình là trà tốt, ngược lại vì có vị đắng nơi đầu lưỡi mà cau mày lại.
Cũng khó trách bên ngoài người ta nói trà của Chu gia là loại rẻ tiền.
Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến cách pha trà của quán: Người đại hộ dùng tra, bình thường cũng có chút cách thức, lấy viên trà nghiền nát thành bột, rồi tráng nước, để màu sắc nước trà thêm trong lại ít bọt, hương trà khi uống vào cũng thuần hơn.
Mà đại đa số các trà quán, tiệm trà đều giống nhau, pha trà như ngâm nước, chỉ dùng để giải khát mà thôi.
Bởi vì lá trà rẻ tiền, một ít trà đã pha một bình đầy, còn có thể pha nhiều lần.
Tuy rằng một chén trà không quá nửa văn tiền, nhưng một ngày quán trà có thể thu được đến mấy ngàn văn tiền.
Chu Thư không đến để tính với hoàng chưởng quỹ số tiền mà một ngày quán trà thu được bao nhiêu, nhưng cũng liên quan đến các khoản khác.
Chu gia kinh doanh về trà, đã có được trà viên cho riêng mình, ngoài số vốn tích lũy được trong quá trình kinh thương, cũng không thiếu sự hỗ trợ khi thương lượng hợp tác với người mua trà.
Thông thường những người buôn trà hợp tác với các hộ trà viên đều sẽ cọc một phần tiền cho năm đầu tiên, để trà viên quản lý, lấy làm đảm bảo cho số lượng và chất lượng trà đã quy định cho năm sau.
Chu gia có cửa tiệm trà của mình, phần nhỏ các trà thương là mua trực tiếp từ các cửa tiệm này, nhưng giá trà ở các cửa tiệm này là dành cho đại chúng, giá có hơi cao, cho nên càng nhiều trà thương đều có chỗ trà viên nhất định để mua trực tiếp.
Quán trà của Hoàng chưởng quỹ đã hợp tác với chu gia nhiều năm, đều là đặt cọc một phần tiền vào năm trước, phần còn lại sẽ kết toán vào năm sau – Chu Thư là đến thu món nợ này.
Hoàng chưởng quỹ nhìn chu thư, đôi mắt nhỏ lóe lên ánh sáng, hắn giả vờ do dự: "Năm trước đại hạn, không chỉ có hoa màu gặp tai ương, không ít cây trà ở trà viên cũng héo rũ, vài cây không héo lại khó bảo đảm sẽ cho ra hương vị tốt như trước..."
Tất nhiên Chu Thư nghe ra được ẩn ý trong lời của hắn, không phải là lấy cớ hoài nghi trà viên của Chu gia cũng bị tai họa, chất lượng trà không tốt, mà hắn chỉ muốn nhân cơ hội ép giá mà thôi!
Hoàng chưởng quỹ là người tinh ranh, Chu Thư cũng không kém hơn, đã quản lý gia nghiệp chu gia nhiều năm, dạng người gì mà nàng chưa thấy qua, dạng đối thủ khó chơi nào mà chưa từng xử lý?
Nàng cũng không vội vàng, lại nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mới mỉm cười nói: "Đúng là nông dân trồng trà chịu không ít khó khăn, nhưng trà viên của Chu gia cho dù là đại hạn, cũng có nguồn nước dồi dào như cũ, Hoàng chưởng quỹ đã hợp tác với Chu gia nhiều năm, cũng đã hiểu rõ điều này chứ."
Hoàng chưởng quỹ giật giật khóe môi, rõ là hắn đang ngấm ngầm gài người, kết quả da mặt Chu Thư quả nhiên đủ dày, vờ xem như là hắn đang lo lắng cho trà viên của Chu gia.
- -
Từ quán trà đi ra, vẻ mặt Chu Thư mới lạnh xuống, Chu Châu thở phì phì nói: "Lá trà hàng năm của Chu gia đều sẽ chọn loại tốt nhất ưu tiên cho hắn, thế mà hắn lại không biết ơn, còn được một tấc lại muốn tiến một thước muốn hủy thanh danh lá trà Chu gia để ép giá mà!"
Nàng cất cao thanh âm: "Cũng không nhìn xem sở dĩ mọi người cho rằng lá trà Chu gia không tốt, thực chất là do lòng dạ hiểm độc của hắn can dự vào, nhìn bàn ăn của bọn họ mà xem, bán cho dân chúng đều là lá trà đã tồn đọng nhiều năm! Nếu không phải tiểu thư đi kiểm tra, ta còn tưởng lá trà của chúng ta thật sự rất kém cỏi nữa!"
Nàng lại nói với Chu Thư: "Tiểu thư, cũng không thể lại để hắn ta làm hủy hoại thanh danh trà viên của chu gia chúng ta được!"
"Sợ là hắn đã không có đường lui rồi." Chu Thư vừa nhìn đã hiểu, mấy năm nay Chu gia nhanh chóng quật khởi, tất nhiên sẽ làm các hộ trà viên cùng với nhóm trà thương chiếm cứ ở Tín Châu đã lâu sinh ra cảm giác nguy cơ, nên sinh ra tâm tư muốn chèn ép.
"Đã có khế ước ở đây, nhưng chúng ta lại không có chứng cứ thật sự xác thực chứng mình hắn ta không được bán lá trà tồn dư lâu năm trong thỏa thuận, trà xuân năm nay thế nào cũng phải bán cho hắn." Chu Thư than nhẹ.
Vừa mới dứt lời, liền phát hiện trong quán trà bỗng xảy ra nhiễu loạn, chỉ nghe một trận tiếng nói tự nhiên, êm dịu không thể áp chế được vọng đến: "Lá trà này của ngươi sao lại mốc meo thế này? Ta uống vào bị mất vị giác thì làm sao!"
Thanh âm như cảnh đập phá này khiến nhiều người không thể phản ứng kịp.
Nhưng rất nhanh Hoàng chưởng quỹ đã kịp phản ứng lại, hắn vừa định quát lớn người này xấc láo, nhưng mà hai chữ Nói bậy còn chưa kịp bật ra đã mắc kẹt trong cổ họng.
Khóe môi Chu Thư cong lên, nói với Chu Châu: "thời cơ lấy lại thanh danh cho trà của Chu gia đến rồi."
Nói xong, lập tức lén quay vào trong quán trà.
Chu Châu không rõ chân tướng, nhưng vẫn đi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Người qua đường Giáp: Nàng sẽ không đến nơi này uống trà giá rẻ!
Vượng Vượng: Ta uống rồi
Thư Thư chỉ ra chỗ sai: Trà của ta không rẻ tiền.
Người qua đường Giáp: Vả mặt thì có sao không?
- -
Vượng Vượng: Sao nói là cho gặp mặt mà?
Mì ăn liền: Có câu nghe tiếng như thấy người, nghe thấy thanh âm của ngươi, cũng như nhìn thấy ngươi, cho nên hai người đã gặp mặt rồi.
Thư Thư:...
Vượng Vượng: Vô sĩ, ta nhổ vào!.