Đến chiều, Thẩm Du Khanh mới về phủ.
Thẩm Tuế Hàn nay về sớm, thấy nàng về phủ liền hỏi: "Con ra ngoài chơi cùng biểu tỷ sao?"
Ngụy Nghiên bị thương nặng, thật ra hai người không ở quán rượu mấy đã trở lại trạm dịch. Thẩm Du Khanh thay một lần thuốc cho hắn rồi mới về phủ.
"Biểu tỷ bảo con ăn thử món mới xem sao."Thẩm Du Khanh nói.
Thẩm Tuế Hàn không nghi ngờ nhưng nói: "Sắp tới con ở phủ chăm sóc mẹ một chút đi."
Nghe được ý tứ trong lời nói, Thẩm Du Khanh trong lòng đoán được một hai điều: "Ý cha nói sắp tới con không cần tham gia mấy yến hội sao?"
"Hoài An vương hồi kinh, con cùng hắn vừa mới hòa ly chưa lâu. Tránh lời ra lời vào, tốt hơn hết cứ ở trong phủ đi."Thẩm Tuế Hàn đi về phía sảnh chính.
Thẩm Du Khanh nhớ tới một chuyện, nhẹ nhàng hỏi: "Cha, cha có biết tại sao có thánh chỉ hòa ly kia không?"
Thẩm Tuế Hàn dừng lại, cau mày, "Con nói thật với vi phu đi, năm ở Mạc Bắc, con cùng Hoài An Vương rốt cuộc là như thế nào?"
Trước khi hỏi câu kia, Thẩm Du Khanh đã lường cha sẽ có hoài nghi, chỉ không nghĩ cha nàng sẽ hỏi trắng ra như vậy.
"Oản Oản không giấu gì cha, con và Hoài An vương đã là phu thê thật sự rồi." Thẩm Du Khanh trầm giọng nói.
Hai người đã vào sảnh chính điện, tôi tớ đã lui, trong đại sảnh chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Tuế Hàn nhìn cô, mặt ông tối sầm lại, "Tên khốn đó ép buộc con sao?"
Thẩm Du Khanh nghe cha hình dung về Ngụy Nghiên như thế đã hoảng sơ, nàng trước khi rời phủ cũng không nghe nói cha mình có thù oán sâu đậm gì với Ngụy Nghiên, vì sao lần này hồi kinh lại có bộ dáng như mối thù sâu xa, oán hận chất chứa vậy.
"Cha hiểu lầm rồi, Ngụy Nghiên chưa từng ép buộc con, là Oản Oản tự nguyện." Thẩm Du Khanh trên mặt không nhìn vẻ gì, giống như đang nói một chuyện bình thường.
Dù đã biết chuyện này từ miệng Ngụy Nghiên, nhưng Thẩm Tuế Hàn khi nghe con gái nói ra miệng vẫn tức giận như cũ.
"Hắn thật sự không làm?"
"Trong lòng Oản Oản có Ngụy Nghiên, cũng sẽ chỉ gả cho hắn thôi." Thẩm Du Khanh bình tĩnh nói.
Thẩm Tuế Hàn khuôn mặt lạnh lùng tái mét, ông chưa từng thấy bảo bối trong lòng bàn tay mình lại vì một người đàn ông như thế, cứ tính cả Hành Nghiêm lúc trước thì cũng chưa bao giờ thấy nàng như vậy. Nếu nàng biết chân tướng năm đó thì sao đây.
Đúng là tối hôm qua khi nhìn thấy Ngụy Nghiên, quả thật thấy hắn cùng Tam hoàng tử năm đó có chút khác biệt, có chút ẩn nhẫn chịu đựng, lại thêm phần đoan chính chân thành, cũng cảm thấy là người có thể tin được. Hơn nữa, đêm qua cũng đã đoạn tuyệt với quá khứ, mặc dù rốt cuộc đêm qua ông cũng không xuống tay được.
"Mẹ con sức khỏe không tốt, không chịu được dày vò. Nếu hắn chịu vĩnh viễn ở lại Thượng Kinh, ta sẽ gật đầu với cuộc hôn nhân này." Thẩm Tuế Hàn thở dài. Bây giờ đây không phải là điều ông có thể ngăn cản, ông biết tính khí của con mình, một khi đã quyết thì tám con ngựa cũng kéo không lại. Nàng một lòng đặt trên người Ngụy Nghiên, nếu giờ ông nói ra chân tướng năm đó, chỉ sợ người bị tổn thương sẽ chính là nàng.
Cũng may Ngụy Nghiên cũng có trách nhiệm, dám làm dám chịu, nếu đêm qua hắn không nhận tội, dù hắn nói cái gì ông cũng không đồng ý.
...
Tin tức Tam hoàng tử Ngụy Nghiên trở về Thượng Kinh lan truyền, Chiêu Hòa Đế năm trước đã cho sửa Hoài An Vương phu ở thành Nam, lúc ấy ông đã chắc chắn đứa con trai này của mình sẽ về kinh. Hiện giờ đích thực người đã trở về, con cái đế vương sao có thể cứ mãi ở trạm dịch.
Ngày hôm sau, Chiêu Hòa Đế sai người chuẩn bị kiệu đón Tam hoàng tử Ngụy Nghiên về phủ.
Hậu vệ tôi tớ đứng đầy ngoài trạm dịch, Tống Phúc Đức tay cầm thánh chỉ lên lầu hai.
Để không quấy rầy, tất cả thực khách trong trạm dịch đều được mời ra ngoài, Tống Phúc Đức ung dung đi vào cửa, khom người cười nói: "Vương gia, nô tài nghênh đón ngài về phủ."
Vết thương cũ của Ngụy Nghiên vẫn chưa lành, hắn dựa trên giường, nghịch đồng tâm kết trên vòng đao. Đôi mắt chăm chú nhưng không có ý cười,
Hắn đã giải quyết chuyện năm đó với Thẩm Tuế Hàn, nhưng sợ muốn cưới nàng cũng không dễ dàng như vậy.
"Vương gia?" Tống Phúc Đức do dự nói.
Trước khi đến, ông đã cố ý hỏi tiểu nhị ở trạm dịch, Vương gia đã một ngày không ra ngoài, lúc này hắn đang ở trong phòng, không biết vì sao cũng không có động tĩnh gì.
Tống Phúc Đức gọi vài lần, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
"Vương gia, nô tài nghênh đón ngài về phủ." Tống Phúc Đức ôm chiếu chỉ trong ngực, trên mặt mang theo nụ cười nói.
Ngụy Nghiên mặc Hồ Phủ, đi ủng da đứng ở cửa, đáy mắt thâm trầm, "Không cần phí sức, bổn vương mấy ngày nay sẽ ở lại trạm dịch."
"Ôi, điều này không thể được, Vương gia à, Hoàng thượng sớm đã xây Hoài An Vương phủ từ lâu, còn chọn từ vị trí đến ánh sáng cũng như phong thủy tốt nhất. Ngài thân thể vàng ngọc, sao có thể mãi ở cái trạm dịch đơn sơ này được, bên người cũng không có tôi tớ bưng trà nước, như thế sao được." Tống Phúc Đức nói liến thoắng một tràng dài.
Ngụy Nghiên liếc hắn một cái, "Chuyện này bổn vương đã quyết, trở về nói với ông ấy nếu ta đã đồng ý ở lại nơi này, ta muốn làm gì thì làm, đừng ngăn cản."
"Cái này..." Tống Phúc Đức không thốt ra được câu nào, cánh cửa trước mặt đóng sầm lại.
Tống Phúc Đức bất lực trở về.
Trong tẩm điện.
Chiêu Hòa Đế nằm ở trên trường kỷ, thần sắc mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, thân hình tiều tụy lộ xương cốt, không còn dáng vẻ tráng kiện như năm đó.
"Bệ hạ, quả nhiên như ngài dự đoán, Tam hoàng tử không muốn ở phủ mới xây." Tống Phúc Đức tiến vào bẩm báo, trong tay cầm chiếu chỉ còn chưa mở ra.
Chiêu Hòa Đế yếu ớt ho khan hai tiếng, "Không ở thì không ở, sau này hắn ngồi ở vị trí kia, phủ đó cũng không dùng đến."
"Bệ hạ, ngài là Cửu Long chi thân, có phúc khí phù hộ, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành." Tống Phúc Đức cung kính cúi đầu.
"Ngươi không cần lừa gạt trẫm." Chiêu Hòa đế nhắm mắt lại, "Trẫm làm những chuyện này không hổ thẹn với tổ tông, chỉ là xuống dưới hoàng tuyền không còn mặt mũi nào gặp nàng."
Nàng ấy là ai, trong lòng hai người đều biết rõ.
Tống Phúc Đức im lặng.
Chiêu Hòa Đế hỏi: "Ngươi có phải cũng hận trẫm không, cảm thấy trẫm vô tình vô nghĩa, đáng chết."
Tống Phúc Đức thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: "Nô tài không dám."
"Ngươi không cần phải như vậy, trong lòng trẫm biết ngươi nhẫn nhục đến giờ chỉ vì lão Tam, cũng là con trai nàng ấy. Trẫm cũng biết lúc nàng đi không gặp một ai, chỉ gọi mình ngươi vào nội điện." Nhắc đến chuyện xưa, Chiêu Hòa Đế bùng lên ho dữ dội.
"Năm đó... Khi trẫm tự tay giết đứa bé trong bụng nàng, nàng không muốn nhìn thấy trẫm. Cánh cổng của điện Thần Hi không bao giờ mở nữa. Người duy nhất có thể đi cùng nàng là ngươi. Ngày đó trẫm ngày đêm đều muốn giết các người, nhưng nghĩ tới lần đầu tiên gặp nàng ấy, ta lại không thể nhẫn tâm được."
"Bệ hạ, ngài mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi đi." Tống Phúc Đức trong mắt lộ ra vẻ âm trầm, trầm giọng nói.
Chiêu Hòa Đế môi khô khốc, ông vẫn tiếp tục, "Trẫm giữ ngươi bên cạnh nhiều năm như vậy đều là vì Hành Chỉ."
"Hắn là đứa con trai trẫm yêu quý nhất, mẫu thân hắn cũng là người phụ nữ trẫm yêu nhất, chỉ là thế sự vô thường nên mới có ngày này."
Tống Phúc Đức ra khỏi tẩm điện, Chiêu Hòa Đế đã ngủ say, hơi thở yếu ớt, có dấu hiệu sắp chết vì bệnh tật.
"Cha nuôi, thuốc đã chuẩn bị xong, người cảm thấy khi nào thì có thể đưa vào?" Lam Thụy tay cầm thuốc chạy theo.
Tống Phúc Đức liếc mắt nhìn, hai tay vỗ vỗ trên tay áo không dính đất, "Vứt đi, về sau không cần mang nữa."
Lam Thụy sửng sốt, "Cha nuôi, không đưa thuốc, bệnh của Hoàng thượng..."
"Ta nói không cần đưa thì không cần đưa. Hoàng thượng phúc tinh cao chiếu, không cần những thứ vô dụng này."
Lam Thụy da đầu tê dại, cúi đầu lui về phía sau một bước.
Đi thẳng dọc điện Càn Khôn, vòng qua hành lang là đến đình viện trăm hoa đua nở.
Người đó đã qua đời, nay hoa đã héo khô không ai chăm sóc.
Tống Phúc Đức thẳng lưng tiến vào trong đình viện, tư thế đã chỉnh tề, tuy rằng không cao thẳng như cây tùng nhưng cũng không có thái độ khoa trương như vừa nãy.
Mọi người trong cung đều biết nơi này là cấm địa, không ai dám đặt chân tới. Chiêu Hòa Đế ra khẩu dụ cho hắn chăm sóc khu vườn. Tống Phúc Đức đương nhiên hiểu dụng ý.
Thục quý phi năm đó sảy thai đến chết, lại bị che đậy là tự sát, trong cung ai nấy đều là đao phủ, bọn họ đang dùng thanh đao đó cắt thịt trên thớt.
Nếu không có ý đồ ngầm của Chiêu Hòa Đế, những kẻ đó sẽ không to gan như vậy, ép nàng vào chỗ chết. Cuối cùng, hắn lại giả bộ cực kỳ đau lòng, dùng hận ý từng chút một diệt trừ vây cánh trong cung.
Bây giờ tất cả mọi người đã chết, chỉ còn lại người cuối cùng.
Tống Phúc Đức mở tranh trong nhà, trong tranh giai nhân uyển chuyển như nước, tình như sóng, tay áo phấp phới bay bướm múa, trên đời dường như không có mỹ nữ nào đẹp được như vậy.
"Nương nương, chờ phụ ta Tam hoàng tử đăng cơ xong, nô tài sẽ đi xuống hầu hạ người."
...
Thẩm Du Khanh có chút không ngủ được.
Từ khi cha gật đầu hôn sự của nàng và Ngụy Nghiên, ban đầu có chút vui sướng kích động, sau đó cân nhắc kỹ lưỡng mới thấy có chút không bình thường.
Tại sao cha lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ vì nàng thừa nhận mình và Ngụy Nghiên là phu thê thật sự rồi sao? Chan không phải người không hiểu biết sự đời hay người cổ hủ ngoan cố. Vậy sẽ vì cái gì đây? Thẩm Du Khanh không thể hiểu được.
Ở trong nhà ngày, vết thương của Ngụy Nghiên cũng không biết đã lành bao nhiêu.
Cha cấm túc nàng, không thể rời khỏi phủ nên nàng cũng không thể nói chuyện này cho Ngụy Nghiên được.
Ngoài cửa có tiếng người truyền đến, Thẩm Du Khanh thu lại suy nghĩ, bảo Lục Hà mở cửa.
Một lúc sau nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Mấy ngày nay Oản Oản ở trong phủ có buồn chán không?"
Thẩm Du Khanh vội vàng đứng dậy đi tới nghênh đón, lỡ đãng nhíu mày: "Sao mẹ lại qua đây?"
"Sao nào, mẹ không thể đến đây hả?" Vương thị vừa cười vừa nắm tay nàng.
Hiện giờ sức khỏe Vương thị cũng coi như khá tốt, trên mặt hồng hào, nhìn cũng có tinh thần.
"Oản Oản đương nhiên hy vọng mẹ tới, chỉ là bệnh mẹ mới khỏi không bao lâu, không thể dày vò bản thân mình được." Thẩm Du Khanh đỡ mẹ ngồi xuống giường.
Vương thị nói: "Mẹ còn không rõ thân thể mình hay sao. Thật ra con cả ngồi buồn ở trong phủ sẽ chán chết."
Thẩm Du Khanh cũng không nói gì.
Vương thị trìu mến nhìn nàng: "Chỗ cha con để mẹ nói cho, con ra ngoài muốn làm gì thì làm, mẹ không ngăn cản,"
Mấy câu này lời ít ý nhiều. Thẩm Du Khanh sửng sốt một lúc, sau đó hỏi: "Cha có phải đã nói gì với mẹ không?"
"Cha con tính tình ngang ngạnh, đánh nửa cây gậy cũng không kêu một tiếng, còn có thể nói gì với ta chứ." Vương thị xoa đầu nàng, "Mẹ nuôi con từ nhỏ, như nào chả lẽ còn không biết sao?"
"Mấy ngày trước con nói mình cùng Hoài An Vương không có quan hệ gì, ta không chút suy nghĩ liền tin, chỉ là mấy ngày nay con nói bóng gió, ta phát hiện con thường lấy cớ ra ngoài, lúc đầu còn tưởng con định làm gì, hôm nay nghe nói Hoài An Vương cũng đã tới Thượng Kinh."
"Mẹ." Thẩm Du Khanh mím môi, "Chuyện của con và hắn, mẹ không phản đối sao?"
"Tại sao ta không phản đối chứ?" Vương thị nói, "Con là máu thịt trong lòng mẹ. Mạc Bắc khổ cực gió lạnh làm sao con chịu được? Hắn nếu mang con đi, mẹ tất nhiên không nghe. Chẳng qua nếu hắn ở lại Thượng Kinh, mẹ tin ánh mắt nhìn người của con."
"Con muốn làm gì thì cứ làm đi, có mẹ chống đỡ." Cuối cùng Vương thị cũng mỉm cười.
Thẩm Du Khanh nhào vào vòng tay của Vương thị, nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ thật tốt."
...
Ánh nắng rực rỡ, lóe sáng chói mắt. Ngụy Nghiên bao toàn bộ trạm dịch, người rảnh rỗi cũng không dám tới gần, trên đường cũng ít xe ngựa đi qua,động tác cũng tự nhiên sẽ nhẹ hơn, tránh quấy rầy Hoài An vương trên lầu hai.
"Không hổ là Vương gia, trong cung quả nhiên có động thủ."
Một người trong phòng cúi đầu đi ra, mặt bịt khăn đen nên không nhìn rõ mặt.
Ngụy Nghiên gõ bàn, "Làm theo lời ta nói."
"Tuân." Người nọ đáp ứng, lại tiếp tục nói: "Thuộc hạ theo lệnh Vương gia phân phó, bí mật đưa Tiểu Triều Vương đến Thượng Kinh."
Ngụy Nghiên rũ mắt, "Ẩn nấp đi đã, đừng động những người đó, hiện tại bọn họ đang muốn giết ta."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
"Ừ." Ngụy Nghiên gật đầu. Lông mày đột nhiên cau lại, nháy mắt với người đó. Người nọ hiểu ý, nhảy ra khỏi từ ô cửa sổ nhỏ.
Thẩm Du Khanh đội mũ trùm đầu lên lầu hai của nhà trọ, nhìn xung quanh một vòng mới, xác định không có ai theo sau mới gõ cửa.
Chưa đến hai tiếng, cánh cửa mở ra.
Ngụy Nghiên đứng trước mặt nàng, nửa khuôn mặt hướng ngược ánh sáng, trong mắt phản chiếu hình bóng nàng.
Hắn giống như đã sớm đoán nàng tới, vòng tay quanh eo nàng. Thẩm Du Khanh chưa động chân đã bị hắn kéo vào phòng, nhào vào ngực hắn, cằm đụng phải một khối cứng đến phát đau.
Cánh tay bị hắn ôm chặt.
Thẩm Du Khanh ngẩng đầu, nhìn rõ ánh mắt của hắn, "Mấy ngày nay thiếp không tiện ra ngoài."
Ngụy Nghiên thấp giọng cười, "Ta mỗi ngày đều nhớ nàng."
Thẩm Du Khanh trong lòng như đông cứng lại, lại giả vờ quay mặt đi, "Nhớ thiếp làm gì?"
Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, ghé vào tai nàng nói ba chữ, Thẩm Du Khanh lỗ tai đỏ bừng, cố ý đẩy hắn, "Thiếp có việc quan trọng muốn gặp chàng."
"Sau hãy nói." Giọng hắn khàn khàn, đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi người xuống hôn.