Quý Dương kéo hành lý đứng trước xe, thật ra là muốn đi, nhưng lại không thể không nghe Tần Lộ Dịch lặp lại những lời đã nói nhiều lần trên xe lúc nãy, thấy có chút mất kiên nhẫn hơi nghiêng cổ, nửa trừng nửa nhìn Tần Lộ Dịch: “Lát nữa lên xe nhớ nhắn tin cho em, nhớ uống nhiều nước, buổi tối đừng mò đạp chăn…”
“Anh không phải là mò đạp, anh là thấy nóng mới đạp.” Quý Dương giơ tay đuổi người, “Em đừng tiễn nữa, về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn lên máy bay đó, bên trong cũng đâu cho em vào, chờ tàu tới rồi, anh phải đi nhanh nhanh.”
Họ đúng giờ lát xe tới, không còn dư bao nhiêu thời gian, lát nữa Quý Dương vào ga là trực tiếp xoát chứng minh nhân dân, ngay cả thời gian lấy vé cũng không có.
Tần Lộ Dịch kéo tay Quý Dương không muốn buông, hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, làm dáng muốn xuống xe: “Ai, em tùy tiện mua một vé vào với anh nhé?”
Hai tay Quý Dương dùng sức, đẩy người về từ cửa kính xe, hung dữ như lần đầu tiên đưa con tới nhà trẻ: “Ngồi lại ngay! Giờ anh phải đi rồi, em đừng theo nữa.”
Nói rồi kéo hành lý liền đi, còn cẩn thận mỗi bước đi xác nhận xem Tần Lộ Dịch có đi theo không, đồng thời ý chí sắt đá xem nhẹ ánh mắt vô cùng đáng thương của Tần Lộ Dịch.
Quý Dương sở dĩ có thể duy trì một trái tìm cứng như sắt như vậy, là vì lúc này cậu đã chắc chắn bản thân mình có thể thoải mái chấp nhận sự chia cách hơn một tháng này. Trong mắt cậu, kỳ nghỉ đông năm nay cũng sẽ giống như những năm trước, mỹ mãn trôi qua bầu không khí năm mới, không thể có chút khác biệt, cho nên rời đi rất tự nhiên lưu loát.
Vừa lên tàu cao tốc, Tần Lộ Dịch đã bắt thời gian gửi emo khóc hu hu cho cậu.
Tục tưng Dương Dương: 【 Xoa đầu chó của em 】
Tần Lộ Dịch: Đừng ngủ trên xe, giờ ở trên xe có nhiều người, không chừng có người có ý xấu.
Tục tưng Dương Dương: Anh ngồi tàu cao tốc rất nhiều lần rồi, anh biết.
Quý Dương nghĩ lại cảm thấy bây giờ oán niệm của Tần Lộ Dịch có hơi sâu nặng, nên nhắn một câu dỗ dành hắn.
Tục tưng Dương Dương: Hôn nhẹ em 【 Chu môi hôn 】
Không ngờ Quý Dương mới gửi một lát, Tần Lộ Dịch đã gửi lời mời chat video qua. Nhưng tàu cao tốc đã bắt đầu chạy, hơn nữa Quý Dương nghĩ lúc này Tần Lộ Dịch cũng đang lái xe, nên đổi lời mời chat video thành trò chuyện, đeo tai nghe.
“Gì thế.” Quý Dương vừa hỏi vừa mở túi đồ ăn vặt ra, liếc nhìn vị khô bò, “Ai, khô bò này sao không phải vị cay vậy?”
Đồ ăn vặt là Tần Lộ Dịch nhét vào túi cậu trước khi ra cửa.
“Tối qua làm hơi quá, em sợ đằng sau anh không thoải mái, nên đổi thành vị bình thường.”
“Anh mà là người mảnh mai như vậy á?” Quý Dương ăn một miếng khô bò, “Giờ cơ thể anh vẫn khỏe, em đừng xem thường anh, em đang lái xe còn đánh chữ à, sau này em lái xe anh sẽ không trả lời tin nhắn em nữa.”
Hai người kết hợp lâu, dù vừa lúc đầu có phần không hợp, nhưng Quý Dương cũng không phải người hay xấu hổ, không cần Tần Lộ Dịch, tự bản thân có thể suy xét xem nên dùng bao nhiêu thuốc mỡ đặc biệt. Ngoại trừ mấy lần đầu thấy khó chịu, bây giờ giữa hai người đã thuận lợi không ít.
“Lát em về còn phải ăn cơm một mình, ” Tần Lộ Dịch nói, “Em dùng khẩu lệnh để chuyển thành chữ, lúc này mắt cũng không nhìn màn hình.”
“Biết rồi, ” Quý Dương giờ mới coi như thoả mãn, mạng của cậu trên tàu cao tốc không quá tốt, nghe Tần Lộ Dịch nói chuyện đều đứt quãng, “Bên anh không nghe rõ em đang nói gì, lát xuống xe anh sẽ liên lạc với em sau, giờ cúp trước nhé.”
“Ừm, được.” Tần Lộ Dịch cũng không thể không đồng ý.
Quý Dương nghĩ, mình tuyệt đối sẽ không mắc bệnh tương tư, kết quả cậu đã suy nghĩ quá sớm, sau này tự nâng đá đập chân mình.
Về đến nhà đã là ba, bốn giờ chiều, mẹ Quý Dương ở trong WeChat nghe nói Quý Dương đã tới tiểu khu, đúng lúc gọi cậu phụ việc.
Mẹ: Ai, con đi đón Văn Văn đi, nhà trẻ con bé sắp tan học rồi.
Quý Dương liên tục đáp ứng. Kéo hành lý đổi hướng tới nhà trẻ tiểu khu, Quý Văn Văn bình thường được mẹ cậu mang theo, gửi ở một nhà trẻ trong tiểu khu, đưa đón rất tiện lợi.
Cùng lúc đó, Quý Văn Văn sắp tan học, đang trong tiết cuối hoạt động tự do, ban đầu còn ngồi trên xích đu cho một bé mập đẩy nhẹ đong đưa trước sau, không bao lâu cảm thấy không vui nữa, chân béo chạm mặt đất, nhảy xuống tựa như bươm bướm hoa nhỏ.
Các giáo viên bảo mẫu trẻ tuổi đứng chung với nhau vừa trông các bé vừa tán gẫu, trong đó có một người ngồi trên ghế nhỏ lướt điện thoại, đúng lúc trên weibo là hình cắt của Louie ở hoạt động hiện trường hôm đó, đẹp trai thảm thiết trần gian.
Quý Văn Văn nhón chân hai tay chắp sau lưng đến gần liếc nhìn, chu miệng nhỏ nói: “Cô Tiểu Trình, cô cũng biết chú đó hả, có phải siêu đẹp trai không?”
Quý Văn Văn biết người này là ai, bé đã xem qua rất nhiều ảnh của Louie.
Cô Tiểu Trình vui vẻ: “Văn Văn em biết người này là ai à?”
“Đương nhiên, ” Quý Văn Văn ưỡn ngực nhỏ lên, vô cùng tự hào nói: “Đây là bạn trai của chú con, chú con cũng rất đẹp trai.”
Cô Tiểu Trình nào tin lời của một đứa bé chứ, lập tức cười rộ lên, ôm Quý Văn Văn xoa đầu bé: “Người này sao lại là bạn trai của chú Văn Văn chứ?”
Tuy Louie thật sự có bạn trai không sai, nhưng bạn trai của Louie sao có thể là chú một cô bé ở nhà trẻ mình chứ?
Quý Văn Văn còn nhỏ, ca bạc trựu vô cùng vãng gia quải (1), cho dù bình thường bé rất thích cô Tiểu Trình nhưng cũng không ngoại lệ, là người ngoài không thể thay đổi được. Quý Văn Văn tình cờ nghe bà nội và mẹ mình nói riêng về Tần Lộ Dịch, đều nói chú ấy đẹp trai điều kiện tốt được rất nhiều người nhớ thương, nên lòng phòng bị đã thức tỉnh, đôi mắt đen bóng trừng cô Tiểu Trình: “Cô Tiểu Trình, có phải cô thích thím con không?”
(1): Nghĩa là chỉ vô tư với người nhà, nói chung là bênh người nhà ấy.
Lần này không gọi là “bạn trai chú” nữa, trực tiếp gọi thành thím.
Cô Tiểu Trình đỏ mặt: “Ai, con bé này, đừng hỏi chuyện này chứ.”
“Cô không thể thích chú ấy, chú ấy thật sự là bạn trai của chú con, ” Quý Văn Văn không tha, nói lớn giọng làm cô Tiểu Trình thấy hơi lúng túng.
May mà lúc này tiếng chuông tan học vang lên, các phụ huynh cũng đều đúng giờ chờ ở cửa, cô Tiểu Trình vội đứng lên kéo tay Quý Văn Văn ra ngoài, nói sang chuyện khác với bé: “Chú con rất đẹp trai à?”
Quý Văn Văn vẫn còn nhỏ, đổi chủ đề cũng quên đi rối rắm vừa nãy, lúc này ra sức gật đầu nói: “Chú của con là đẹp trai nhất, tốt nhất, Văn Văn từ nhỏ đã thích chú nhỏ, chú con sắp được nghỉ đông về rồi.”
Lúc cô Tiểu Trình đang muốn thở ra một hơi, cái miệng nhỏ của Quý Văn Văn vô cùng nhanh nhẹn, tiếp một câu: “Lúc đó cô cứ hỏi chú, Louie có phải bạn trai của chú không.”
Sao vẫn là tra này chứ!
Cô Tiểu Trình có tí muốn đánh mông búp bê náo lòng này.
Thật vất vả dắt người tới cửa, Quý Văn Văn cũng bằng lòng yên lặng lại, cô Tiểu Trình thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn chung quanh một chút: “Ai, hôm nay sao bà nội con chưa đến nữa.”
Mới nói xong, Quý Văn Văn đã nhắm ngay một ai đó ngoài cửa, tựa như một ngựa hoang thoát dây cương dạt tay cô chạy ra ngoài, “Chú con tới rồi!”
Tiểu nha đầu thịt đô đô lao ra như đạn, trong miệng kêu tiếng giòn tan: “Chú!”
Quý Dương buông hành lý ra, nửa ngồi xổm xuống ôm Quý Văn Văn, hai người lập tức dính lại thân thiết chú hôn con một cái con hôn chú một cái.
Điện thoại cô Tiểu Trình rung một cái, cô cầm lên xem, là mẹ Quý Dương gửi WeChat tới, nói cho cô biết hôm nay con trai mình tới đón bé một tiếng. Cô Tiểu Trình yên tâm lại, tới chào tạm biệt Quý Văn Văn.
Quý Dương gật đầu lễ độ với cô Tiểu Trình: “Bình thường cảm ơn cô đã chăm sóc Văn Văn, con bé có phải rất lì không?”
“Văn Văn rất đáng yêu, ” Cô Tiểu Trình hơi quan sát Quý Dương, đẹp trai thì có chút, nhưng còn lâu mới như hình dung khoa trương của Quý Văn Văn, ngược lại đáng yêu thêm một chút, mặt mũi quả thực có điểm tương tự Quý Văn Văn.
Quý Văn Văn ôm cổ Quý Dương, dựa đầu mình vào cổ cậu không muốn xa rời, cười không dừng được.
Quý Dương một tay ôm bé một tay kéo hành lý, từ từ trở về.
Quý Văn Văn nhìn chung quanh, kỳ quái hỏi: “Chú, bạn trai chú sao không về với chú vậy?”
“Chú ấy phải về nhà ăn Tết nữa, ” Quý Dương nói.
“A, ” Quý Văn Văn bi bô nói, “Lúc nãy con có nói với cô về chú Lộ Dịch, cô không tin chú Lộ Dịch là bạn trai chú.”
Quý Dương suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc: “Con nói với cô ấy chuyện này làm gì, sau này không được nói nữa.”
Cậu còn muốn giữ bí mật thêm chút đó, dù sao bây giờ Tần Lộ Dịch đang cực nổi tiếng mà.
Quý Văn Văn ờ một tiếng, hai tay bé ngoan ngoãn ôm cổ Quý Dương không nói.
Bắt đầu nghỉ đông không thể nói là không thoải mái, nhất là mấy ngày đầu về nhà, ngay cả Quý Hạo nhìn Quý Dương lười biếng cũng rất vừa mắt, nói chuyện không hay trêu chọc, cũng không quát cậu làm việc nữa.
Mỗi ngày Quý Dương đều ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, lướt điện thoại, đợi Quý Văn Văn tan học thì đi đón bé, tối về ăn cơm chơi chung với Quý Văn Văn. Trên đường có vô số cuộc gọi và tin nhắn với Tần Lộ Dịch làm đồ pha chế ngọt ngào, buổi tối tắm xong có thể bắt kịp thời gian live stream của Tần Lộ Dịch, dắt cậu sắp xếp dắt cậu bay, tổng thể là rất đẹp.
Nhưng đây cũng chỉ là tuần đầu, học sinh bên ngoài đều vậy, thời gian về nhà dần dần từ bảo bối biến thành rơm rạ, Quý Dương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Người khác thì được, chị dâu cậu ba mẹ cậu cháu gái cậu, đều nuông chiều Quý Dương, nếu nói mẹ Quý Dương có thể hầu hạ Quý Dương như trẻ em tàn tật, ba Quý Dương cũng chưa bao giờ nói gì. Chị dâu Quý Dương coi Quý Dương như con gái Văn Văn của cô, ra ngoài mua kẹo que cũng không quên mua cho Quý Dương.
Cả nhà chỉ có mình Quý Hạo là như ông bố nghiêm khắc, nhìn Quý Dương lười biếng là hận không thể đạp cậu hai chân cho hả giận, mỗi ngày đều tập trung hủy đài Quý Dương.
Buổi tối ăn cơm, lúc Quý Dương đứng dậy đi múc canh cũng bưng theo một chén cho mẹ cậu, mẹ Quý Dương rất vui vẻ nói: “Ai, hẹn hò rồi đúng là hiểu chuyện không ít.”
Quý Hạo ở cạnh lạnh lẽo liếc nhìn Quý Dương: “Mẹ, mẹ đừng khen, hiểu chuyện gì chứ, con thấy nó hẹn hò rồi là càng ngày càng lười biếng, mỗi ngày hận không thể nằm trên ghế sô pha để người ta đút vào miệng.”
Mẹ Quý Dương từ lâu đã quen hai đứa đấu võ mồm, nhưng nghe thấy Quý Hạo nói vậy, muốn hỏi Quý Dương về chuyện tình cảm: “Ai, lần trước mẹ nghe anh con nói cậu ấy rất tốt, bây giờ con thấy thế nào, có thói xấu gì không?”
Quý Dương sao có thể nói ra thói xấu của Tần Lộ Dịch chứ, anh cậu hỏa nhãn kim tinh, liếc cái là nhìn ra Tần Lộ Dịch chăm sóc cậu rất tốt, hoàn toàn biến cậu thành người nửa tàn phế, sau khi về cũng không khỏi mang theo thói xấu.
“Không có thói xấu gì hết, rất tốt, đều rất tốt đẹp.”
“Bình thường tụi con ăn cơm, có ra ngoài chơi không?”
“Hồi trước không phải có đi thành phố A một chuyến à, khi khác cũng không hay ra ngoài, bình thường đều ở trong trường, sau đó gì đấy, ” Quý Dương hơi ấp úng.
Cậu và Tần Lộ Dịch cứ như chồng chồng vô cùng trạch, cuối tuần hai người có thể sẽ ra ngoài xem phim, bình thường tan học về nhà cũng không có hoạt động giải trí nào khác, một người đọc sách một người xem ti vi, nếu nói tần suất ra ngoài cao nhất thì có thể là đi siêu thị mua thức ăn.
Nếu dựa theo cái tính của Quý Dương, cậu ngay cả ra ngoài mua thức ăn cũng có thể dùng di động để tiết kiệm. Mà Tần Lộ Dịch thì lại như một ông trung niên muốn tự tay chọn đồ ăn, mấy tháng nay tay nghề nấu cơm cũng đột nhiên tăng mạnh theo.
“Mẹ nghe anh con nói, cậu ấy có thuê phòng ở ngoài?” Mẹ Quý Dương hỏi rất mịt mờ, mà ý thăm dò trong đó là gì ngoại trừ Quý Văn Văn thì ai cũng nghe hiểu, “Vậy bình thường con có qua đó ngồi không?”
Quý Dương nghẹn đỏ mặt, Quý Hạo ở bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng, lúc mọi người nhìn về phía hắn, thì lập tức thu lại ý cười, làm mặt kệ con đi: “Nhìn con làm gì?”
Nhưng tiếng cười này rõ ràng là biểu hiện phá đám Quý Dương, mẹ Quý Dương hỏi Quý Hạo: “Không có chuyện thì nãy con cười gì?”
Quý Hạo mở miệng như muốn nói chuyện.
Quý Dương cắn răng ác lòng, thay vì để anh cậu nói giùm cậu, còn không bằng tự cậu khai.
“Ba mẹ, thật ra học kỳ này con đã dọn ra ngoài ở cùng Tần Lộ Dịch rồi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ba Quý Dương và mẹ Quý Dương đều cùng ngây ngẩn cả người, Quý Hạo thì lại cúi đầu uống một hớp canh, cười hàm súc.
Mẹ Quý Dương đầu tiên là não bổ cảnh tượng hai thanh niên chen nhau trong một căn phòng cho thuê nhỏ, dù sao cũng ai không nói tới điều kiện gia đình của Tần Lộ Dịch, bà nghĩ hình tượng bình thường nhất chính là sinh viên đại học nghèo khó bén đất.
“Chuyện này à, ” Mẹ Quý Dương mở miệng trước, “Chuyện này cũng không sao, chỉ là hai đứa bình thường ăn mặc ở cũng phải chú ý tiêu dùng, hai đứa tính tiền thuê nhà như thế nào?”
Bà biết tiền thuê nhà ở thành phố S cũng không rẻ.
“Em ấy thuê, con không rõ lắm, ” Quý Dương cúi đầu thấp xuống chút.
“Vậy bình thường ăn gì, ở nhà nấu cơm hay là gọi thức ăn ngoài?” Mẹ Quý Dương lại hỏi.
Ba Quý Dương nói tiếp: “Thanh niên tụi nó, còn tự nấu cơm gì chứ, Dương Dương cũng đâu biết, nhất định là gọi thức ăn ngoài mỗi ngày rồi.”
Đầu Quý Dương càng không nâng lên nổi: “Đều là em ấy nấu cơm…”
“A?” Người một nhà, đừng nói ai khác, ngay cả Quý Hạo gặp qua Tần Lộ Dịch cũng ngây ngẩn cả người, chỉ có mình Quý Văn Văn là mở miệng muốn gắp thịt xương ăn, hoàn toàn ngoài cảm xúc.
Dù sao cũng đã nói ra rồi, Quý Dương dứt khoát nâng đầu lên, một mạch nói về mỗi ngày ở chung của họ: “Bình thường chỉ cần tan học sớm, em ấy đều nấu cơm, buổi trưa trước khi đi học có thể hầm canh, tối về nhà xào một món mặn một món chay hợp với canh, nếu như em ấy tan học muộn, con đi nấu cơm trước, rửa sạch thức ăn chờ em ấy về.”
“Nói một vòng, vẫn là một đứa chỉ để ý tới ăn.” Lại bị Quý Hạo bắt được nhược điểm, Quý Dương tức giận đến mức nghiến răng ken két trong lòng như cũng không phản bác.
Cậu thật sự là chỉ phụ trách ăn thôi.
“Rửa chén thì sao, con cũng biết rửa chén đi?” Mẹ Quý Dương chưa bỏ ý định, vẫn muốn tìm ra chút tác dụng của con trai.
“Con có rửa mà, ” Quý Dương mở miệng lớn tiếng, mấy chữ sau thì chột dạ nhỏ giọng xuống, “Lúc đầu con rất chủ động đi rửa chén, nhưng sau đó em ấy lại mua một cái máy rửa chén về, còn rửa sạch hơn con…”
Quý Hạo nghe vậy cười khúc khích càng vui vẻ: “Xong, con thấy rất tốt, con sâu lười này thành tinh bây giờ muốn đi gieo vạ cho người khác.”
Mẹ Quý Dương và ba Quý Dương rất lo lắng.
Mẹ Quý Dương giả bộ tức giận: “Con đúng là không hiểu chuyện gì cả, người ta không kêu con làm thì con không làm à? Người ta cũng là được nuông chiều từ nhỏ đến lớn mà, còn nhỏ tuổi hơn con đó! Bây giờ còn phải nuôi con như con trai, sau này về làm việc nhanh nhẹn hơn chút biết chưa?”
“Đúng đó, ở nhà là ở nhà, ở ngoài là ở ngoài, bây giờ yêu nhau thì nhất định phải sẵn lòng nhường một bước, chờ mấy ngày nữa con phải lấy hết mấy cái thói xấu ra khỏi người đi.”
Quý Dương bị nói tới oan ức, không ngờ chuyện này còn chưa hết, người một nhà ăn cơm tối xong, mọi người bỏ chén đũa của mình vào phòng bếp, liền để lại bàn chén lộn xộn.
“Con dọn sạch cho mẹ, lát nữa xuống lầu đổ rác cho mẹ.” Quý Dương mẹ làm dáng dì ghẻ, dựng thẳng lông mày sai bảo Quý Dương.
Những người khác đều là dáng vẻ bình thường không động đậy, rõ ràng là muốn chỉnh đốn Quý Dương lười biếng.
Chỉ có một mình Quý Văn Văn, vẻ mặt đồng tình nhìn Quý Dương, lại nhảy xuống ghế nhỏ của mình lay chân Quý Dương nói: “Chú nhỏ, Văn Văn rửa giùm chú.”
Tiểu tổ tông này bình thường quậy phá, nhưng với Quý Dương thì bé luôn một lòng thiên vị.
Mẹ Quý Dương sao có thể cho bé quấy rối, bà lập tức khom lưng ôm bé: “Để chú nhỏ con làm việc, mình đi xem phim hoạt hình đi, hôm qua xem tới đâu rồi?”
Quý Văn Văn bị hấp dẫn lực chú ý, đếm đầu ngón tay về phim hoạt hình với bà nội mình, quên đi Quý Dương.
Chỉ còn lại một mình Quý Dương có chút tủi thân, nhưng không thể không dọn phòng bếp.
Lúc cậu chuyển chén đũa vào bồn rửa chén, Tần Lộ Dịch đúng lúc gọi tới. Quý Dương lau tay đeo tai nghe, mở miệng hờn dỗi alo một tiếng.
Tần Lộ Dịch đang trên một bữa ăn với mấy đứa bạn, trong lúc gọi món mới nhớ phải gọi điện cho Quý Dương, lúc này vừa nghe Quý Dương mở miệng rõ ràng là cảm xúc bất thường.
Hắn lập tức hỏi: “Sao vậy Dương Dương?”
Mấy đứa bạn ngồi cách Tần Lộ Dịch không xa đều lập tức ném đường nhìn lên người hắn, để lộ vẻ hứng thú, muốn nghe xem bình thường hắn ở chung với Quý Dương như thế nào.
“Không có gì, ” Quý Dương có chút tủi thân cũng không coi như là tủi thân thật, nhiều chỉ là thói xấu bị Tần Lộ Dịch nuông chiều mà ra, “Anh đang rửa chén.”
Cậu nói xong câu này liền cảm thán: “Anh đã rất lâu rồi không rửa chén.”
Không phải là đã lâu không rửa chén, giờ nhìn chồng chén đũa đầy dầu mỡ này, nhớ cái máy rửa chén trong nhà ở thành phố S khỏi nói là đáng yêu biết bao nhiêu.
“Rửa chén?” Tần Lộ Dịch hơi kinh ngạc.
Bản thân hắn rất vui lòng nuông chiều Quý Dương, cảm thấy người khắp thiên hạ đều nên nuông chiều Quý Dương, bỗng dưng nghe thấy Quý Dương về nhà phải rửa chén, trong lòng rất không dễ chịu.
Tần Lộ Dịch im lặng một lát, còn chưa nói chuyện, Quý Dương đã nói như biết đọc suy nghĩ: “Anh nói em là em đừng làm khổ anh mà đi gửi máy rửa chén qua nhà anh nhá, mẹ anh kiểu nào cũng đánh anh.”
Rồi tàn nhẫn quyết tâm để cậu rửa chén một tháng thì đúng là ác mộng mà.
Tần Lộ Dịch vừa định mở miệng hỏi địa chỉ nhà Quý Dương lập tức dừng lại, kéo đông kéo tây không thừa nhận suy nghĩ bị Quý Dương đoán trúng: “Tối nay có thể chat video không, hôm qua chỉ chat video nửa tiếng…”
Quý Dương ừ một tiếng, một tuần không gặp Tần Lộ Dịch, thật ra cậu cũng rất nhớ Tần Lộ Dịch, Quý Dương có sao nói đó, giờ đây trong lòng có nhớ mong, mở miệng liền nói thẳng: “Mấy hôm nay anh rất nhớ em.”
Cảm xúc nhớ mong vốn chỉ một chút liền từ từ sâu thêm, càng đừng nói hôm nay bị người nhà “bắt nạt”, Quý Dương càng nhớ cái tốt của Tần Lộ Dịch, không nhịn được liền nói một câu: “Ai, sao còn chưa khai giảng chứ.”
Trái tim Tần Lộ Dịch bị câu nói này đốt ra một bụi lửa, cả người đều có chút ngồi không yên. Lúc trước đều là hắn nói không muốn hai người xa nhau, còn Quý Dương thì đều rất thanh thản, điều đó khiến cho Tần Lộ Dịch thấy hơi bất an. Bây giờ dù sao cũng nghe thấy những lời này từ trong miệng Quý Dương, không chỉ có tác dụng yên tâm, càng làm tình cảm vốn đã khó kiềm nén của Tần Lộ Dịch bị khuấy động lần nữa.
Thứ tình cảm mang theo ngây ngô và nhiệt tình như lửa, Tần Lộ Dịch hoàn toàn không thể tự khống chế.
Hắn liếc nhìn mấy thằng bạn xấu đang cười nhạo bên cạnh, không thể nói mấy lời như tâm can bảo bối, chỉ có thể thoáng áp chế cảm xúc: “Em cũng rất nhớ anh, Dương Dương.”
Bình thường ban đêm ôm Quý Dương ngủ đã quen, tỉnh dậy hôn một cái lên mặt yêu tinh bông miễn bàn khoan khoái bao nhiêu.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn (2), lại có nhất nhật bất kiến như cách tam thu (3), họ đây đã xa nhau mấy năm rồi chứ? Tần Lộ Dịch suy nghĩ.
(2): Xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc nhiều hơn trong đêm tân hôn.
(3): Một ngày không gặp như cách ba (mùa) thu/ba năm.
Mặc dù không phơi bày cảm xúc từ đáy lòng mình một cách trọn vẹn, bọn Lưu Nhiên Dương Siêu vẫn bị câu nói đó của Tần Lộ Dịch làm không che giấu được tiếng cười nữa, ngay cả Quý Dương ở bên kia điện thoại cũng nghe thấy.
“Em đang ăn cơm ở ngoài à?”
“Ừm, là Lưu Nhiên và Dương Siêu, còn có mấy người bạn học cấp ba.”
Quý Dương giờ đã có thể nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ bày ban lên thức ăn qua loa, mà bên cậu đang mở vòi sen cũng là tạp âm ào ào ào, rất khó làm một thời cơ thích hợp để gọi điện thoại: “Vậy em ăn cơm trước đi, lát nữa về nhà nói cho anh một tiếng, mình lại chat video.”
Tần Lộ Dịch thấp giọng nói thêm vài câu với Quý Dương, cuối cùng mới coi như cam lòng cúp điện thoại trước.
Lưu Nhiên lập tức cười nói: “Mấy người còn không tin, giờ thấy chưa? Tần Lộ Dịch nó yêu đương thành dạng gì, hận không thể treo lên lưng quần của bạn trai nó.”
Tần Lộ Dịch dựa vào lưng ghế, vẻ mặt cười như không cười, tư thế ngồi và khí thế đẹp trai bức ngoài, hoàn toàn không giống như người mới dính Quý Dương không vừa nãy: “Tôi thật sự hận không thể treo lên lưng quần anh ấy đấy, miệng mày nói câu này không sai.”
Có thể treo lên lưng quần của Quý Dương, ở nơi cách tiểu Dương Dương gần như vậy, Tần Lộ Dịch cảm thấy đúng là nơi tốt.
Những người khác bị cái mùi thối yêu đương phả vào mặt của hắn đánh bại, không ai là không nổi da gà.
“Mẹ kiếp, Tần Lộ Dịch ông qua đây, đúng là ngán người, định không cho tụi này ăn cơm hả.” Dương Siêu không đủ lá gan, nếu cậu ta có một phần mười lá gan của Quý Dương, cậu ta đã có thể đạp Tần Lộ Dịch một cước, nhưng đến cùng cậu ta cũng chỉ có thể chửi hai câu ngoài miệng, lại không làm được gì khác.
“Hẹn hò là có thể đổi tính, hôm nay cũng coi như là mở mang tầm mắt.” Lại có người cười nói.
Nhưng rất hiển nhiên bữa tiệc này hoàn toàn lấy Tần Lộ Dịch ra làm trung tâm.
“Ai, lần này về nhà ba ông có ý kiến gì không?” Lưu Nhiên biết ba Tần Lộ Dịch nóng nảy như nào, chắc chắn sẽ không hài lòng chuyện Tần Lộ Dịch trực tiếp come out, nói không chừng còn nổi giận.
“Cái cách come out của mình đúng là mạnh thật, ” Dương Siêu cảm thán, “Cũng phải, dù sao come out với ba ông cũng phí công, còn không bằng để ông ấy bị động tiếp nhận, ai, ông có biết mẹ tôi xem xong cái video đó nói gì không? Mẹ còn khen ông, nói ông không hổ là đứa bé có triển vọng nhất trong sân, ngay cả chuyện này cũng quyết đoán gọn gàng hơn người ta.”
“Ba tôi ra nước ngoài, mấy hôm nay không ở nhà, không gặp ổng.” Tần Lộ Dịch nói nhẹ như mây gió, “Chờ ổng về nhiều lắm là chửi tôi một trận, dù sao ổng cũng sẽ không trao đổi bình thường với tôi gì đâu.”
Những người khác đều rất hiểu rõ tình huống gia đình của Tần Lộ Dịch, lúc này cũng không thấy bất ngờ hay kỳ quái, rất nhanh lại dời chủ đề trên bàn cơm, nói qua chủ đề thoải mái khác.