Edit: Linh.
Beta: Mều.
______________
“À…Được.” Thẩm Từ đành không nói nữa, dìu hắn ngồi lại lên xe lăn, “Anh ăn trước đi, em đi lấy canh.”
Tần Ức ngồi vào bàn, nhìn mâm cơm phong phú đủ màu sắc, thật ra không có khẩu vị nhưng hắn vẫn cầm đũa lên, ép mình ăn.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Tần Tiềm nói không sai.
Nếu như ngay cả Thẩm Từ cũng không bảo vệ được, vậy hắn đúng là đồ vô dụng.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Từ bưng canh từ trong bếp quay lại, lấy cho hai người mỗi người một bát, ngồi xuống đối diện với Tần Ức, nói:
“Ca ca, anh không thử cách khác để liên lạc với mẹ anh sao?”
Tần Ức dừng đũa, húp một ngụm canh rồi gắp đồ ăn vào miệng: “Không phải không liên lạc được, mà là không thể gặp được, chỉ có thể gọi điện, nhắn tin, hoặc video call nói chuyện phiếm.
Nhưng viện điều dưỡng sẽ hạn chế bà ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có thể làm mấy việc này trong khoảng thời gian cố định.
Mấy năm nay anh cũng từng liên lạc với bà ấy nhiều lần, nhưng bà ấy chưa bao giờ ám chỉ mình muốn ra khỏi đó.”
Hắn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng từng thử qua rất nhiều cách, đe dọa dụ dỗ thậm chí báo cảnh sát, nhưng đều không có kết quả, cảnh sát cũng không quan tâm đ ến loại chuyện này, bởi vì không có chứng cứ chứng minh bà ấy bị ngược đãi ở viện điều dưỡng, ngược lại bà ấy còn được chăm sóc chu đáo cẩn thận, anh không được phép gặp bà ấy, chỉ vì sợ anh ảnh hưởng đến cảm xúc và cản trở việc điều trị của bà ấy.”
“Mọi người đều thấy ở viện điều dưỡng rất tốt, là nơi mà bệnh nhân tâm thần nên đến, anh muốn bà ấy ra ngoài chỉ là cho bà ấy cơ hội giải thoát, mà ở nơi đó người ta sẽ để bà ấy sống tốt, kể cả khi bà ấy không bao giờ hồi phục cũng sẽ không từ bỏ việc trị liệu, giữa việc ‘để bà ấy sống’ với ‘để bà ấy chết’, chỉ có anh chọn vế sau, cho dù bà ấy sống phải chịu đau khổ thế nào thì cũng không có ai đứng về phía anh.”
Thẩm Từ không nói nên lời.
Quả thật, nếu là cậu, cậu cũng sẽ không để bà chết, con người vốn luôn ảo tưởng, cảm thấy chỉ cần còn sống thì còn hi vọng, chết rồi thì không còn gì cả.
“Lần cuối cùng anh liên lạc với bà ấy là trước khi bị tai nạn xe,” Tần Ức gắp rau vào chén mình, “Lúc đó anh hỏi bà ấy còn muốn rời khỏi viện điều dưỡng nữa không, bà ấy nói với anh là không muốn, bà ở nơi đó rất tốt, bảo anh sau này đừng hỏi mấy câu như vậy nữa.”
Hắn cười tự giễu: “Anh không hiểu được bà, giống như khi còn nhỏ, anh không hiểu tại sao bà lại muốn đập phá cây dương cầm mà bà mua cho anh, bây giờ cũng giống như vậy, không hiểu được tại sao bà ấy không muốn rời đi, là thật sự muốn như vậy hay là đã bị tẩy não, hoặc có thể đã hoàn toàn tuyệt vọng —— tóm lại, anh đã tận sức với bà ấy rồi.”
Thẩm Từ có thể nghe ra trong giọng nói của hắn có chút mệt mỏi, bỗng nhiên nuốt không trôi.
Có một đôi cha mẹ như vậy, lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế, từ nhỏ đến lớn rốt cuộc Tần Ức đã trải qua bao nhiêu chuyện khó tưởng tượng nổi?
Tần Ức không nói tiếp nữa, mạnh mẽ kết thúc chủ đề này: “Ăn cơm đi.”
Thẩm Từ mím môi: “Dạ.”
Cậu có chút hối hận vì nói đến chủ đề này trong bữa ăn, thức ăn trong miệng cũng không còn ngon nữa, vừa ngước mắt lên thì thấy Tần Ức cau mày, cầm chén cơm đưa lên miệng, ăn cơm trông như đang phải chịu tra tấn vậy.
Cậu đã từng lo lắng rằng Tần Ức không thích ăn cơm, liệu có phải kén ăn hay không, Lục Hành nói hẳn là chưa tới mức đó, chỉ là không muốn ăn, ăn thì vẫn sẽ ăn nhưng rất ít.
Hai tháng nay, ngày nào cậu cũng ăn cơm với Tần Ức, tình hình theo thời gian cũng thuyên giảm, nhưng hôm nay bị Tần Tiềm ảnh hưởng, nỗ lực của hắn dường như lại trở nên vô ích.
Trong lòng Thẩm Từ có chút bế tắc, nhìn hắn ăn vất vả như vậy, cuối cùng nhịn không được, nói: “Nếu không ăn được, vậy thôi đi.”
Tần Ức dừng một chút, lại nói tiếp: “Không cần, anh có thể ăn hết.”
Ép bản thân ăn hết?
Nếu coi việc ăn uống là gánh nặng thì dù món ăn có ngon đến đâu, trạng thái tinh thần như vậy sao có thể hồi phục được?
Trong lòng Thẩm Từ càng thêm bế tắc, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ thấy Tần Ức quả thật ăn hết cơm trong chén, còn uống hết canh mà cậu bưng vào cho hắn.
Thẩm Từ càng nghĩ càng tức giận, nỗ lực của cậu hai tháng này bị phá hủy dễ dàng, sớm biết như vậy, cậu nên gọi cảnh sát ngay và luôn lúc trên xe, không đi gặp Tần Tiềm.
Cậu vừa tức vừa ăn cơm, dọn chén đũa vào bếp, lại về phòng giúp Tần Ức tắm rửa mát xa, trên người ra một lớp mồ hôi mỏng rồi tự mình đi tắm rửa.
Tần Ức nhìn cậu đi vào phòng tắm, ngồi ở mép giường rũ mắt xuống, nghe thấy tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm.
Hắn nhìn chân mình —— hai tháng nay nhờ được mát xa liên tục, cơ bắp ở chân không bị co rút nữa, về cơ bản vẫn giống như trước, nhưng thịt không tăng lên bao nhiêu, vẫn gầy đến không bình thường.
Tri giác đã khôi phục nhiều nhưng tổng thể vẫn tương đối tê liệt, dùng sức ấn mạnh có thể thấy đau, cũng cảm nhận được nóng lạnh, chỉ là độ nhạy chưa bằng được người bình thường.
Còn chuyện cử động, thì hoàn toàn không thể.
Hắn cau mày, thử vô số lần nhưng vẫn không khống chế được đôi chân của mình, cuối cùng không nhịn được cầm điện thoại lên, xóa Lục Hành khỏi danh sách đen, gửi cho anh ta một tin nhắn:【Làm thế nào mới có thể hồi phục nhanh hơn? 】
Hai phút sau, bên kia trả lời: 【 Trời ạ, mặt trời mọc hướng tây à, cậu không chỉ bế tôi ra khỏi danh sách đen, mà còn chủ động muốn hồi phục? 】
Tần Ức: 【Bớt nói nhảm 】
Lục Hành: 【Uống thuốc đúng giờ chứ? 】
Tần Ức: 【 Đương nhiên 】
Lục Hành: 【 Mấy phương pháp hồi phục tôi đã nói với Thẩm Từ rồi, cậu có thể hỏi cậu ấy.
】
Tần Ức:【 Mấy cái đó chỉ là quy luật làm việc, nghỉ ngơi rồi duy trì dinh dưỡng, tôi hỏi cậu có cách nào khác không? 】
Lục Hành: 【 Ý cậu là sao? Bây giờ tôi nói cho cậu thì ngày mai cậu có thể đứng lên nhảy nhót bình thường được à? Chính cậu cũng biết không có khả năng mà, thần kinh khôi phục phải từ từ chậm rãi, không thể một sớm một chiều được, nếu có cách như vậy, sao không trao giải Nobel cho tôi luôn đi?】
Tần Ức nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại, bỗng có chút mệt mỏi mà xoa mi tâm, lại thấy đối phương gửi đến: 【Hôm nay cậu sao thế? Không phải trước giờ vẫn luôn tỏ ra thờ ơ sao, bị cái gì k ích thích à? 】
Đầu ngón tay Tần Ức dừng một chút, gõ chữ: 【 Không có gì.
】
Lục Hành: 【 Cậu không nói cho tôi, tôi đi hỏi Thẩm Từ 】
Tần Ức: 【 Hôm nay cậu ấy gặp Tần Tiềm】
Lục Hành: 【Hả?? 】
Tần Ức ngắn gọn kể lại mọi chuyện cho anh ta nghe, Lục Hành gõ một loạt dấu ba chấm, sau đó trả lời:【Tôi cảm thấy hiện tại cậu cần tư vấn tâm lý, cần tôi qua đó một chuyến không? 】
Tần Ức: 【 Không cần, đừng tới 】
Lục Hành trầm mặc một lát:【Đừng bức bách bản thân như vậy, tuy tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, nhưng tự tạo cho bản thân quá nhiều áp lực cũng không phải chuyện tốt, tôi nghĩ trước hết cậu nên nghĩ cách khác để bảo vệ an toàn của Thẩm Từ, cậu thấy sao? 】
Nghĩ cách khác?
Tần Ức nhíu mày suy nghĩ một chút rồi đáp: 【Tôi biết rồi, cảm ơn 】
Lục Hành:【Mặt trời mọc ở phía tây thật rồi, cậu thế mà nói cảm ơn với tôi kìa】
Tần Ức mặc kệ anh ta, gọi một cuộc điện thoại.
Thời gian vẫn chưa quá trễ, người bên kia điện thoại cũng chưa ngủ, trong điện thoại truyền đến giọng của Ôn Dao: “Chuyện gì vậy?”
Tần Ức: “Bắt đầu từ ngày mai, anh đi theo Thẩm Từ cả ngày, nếu cảm thấy không tiện thì có thể tới ở cùng tôi, anh đưa em ấy đến trường và đón em ấy tan học, có làm được không?”
“Được,” Giọng điệu của Ôn Dao có chút nghi hoặc, “Nhưng sao đột nhiên cậu lại nghĩ đến việc bảo tôi đi theo em ấy, không phải cậu không thích tôi ở cạnh em ấy sao?”
Tần Ức thở ra một hơi: “Hôm nay em ấy bị Tần Tiềm ‘bắt cóc’, tôi không yên tâm nổi.”
Nghe thấy hai chữ “Tần Tiềm”, đầu dây bên kia rơi vào im lặng thật lâu, giọng của Ôn Dao cũng lạnh đi: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi, tôi vốn là vệ sĩ của em ấy, loại chuyện như này sẽ không xảy ra nữa.”
Hình như chỉ khi có chuyện liên quan đến Tần Tiềm thì hai người mới đánh chung một nhịp, Tần Ức cúp điện thoại, chỉ thấy đầu càng thêm đau, hắn còn cảm thấy lưng đã cứng đờ, chậm rãi vươn tay véo mạnh vào chân mình.
Đau đớn truyền đến từ bắp đùi khiến hắn biết mình còn tỉnh táo, trong lòng hắn thấy phiền muộn khó tả, có cảm giác bất lực cùng thất vọng tột cùng.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, hai tay nháy mắt thả lỏng, quay đầu lại liền thấy Thẩm Từ quấn khăn đi ra, dép lê giẫm trên mặt đất tạo thành một hàng dấu chân ướt nhẹp.
Thẩm Từ đến nhà hắn đã hai tháng, thói quen ra ngoài mới mặc quần áo này vẫn không thay đổi, Tần Ức đã quen với việc này, chỉ là mỗi lần nhìn thấy vẫn không khỏi bị cậu hấp dẫn, nhìn từng giọt nước trượt xuống eo, nhỏ xuống bắp chân thon dài, chảy đến mắt cá chân.
Thẩm Từ không để ý đến ánh mắt của hắn, nhanh chóng lau khô người, mặc quần áo vào, ngồi ở mép giường lau tóc.
Ánh mắt Tần Ức đột nhiên quét đến cánh tay của cậu, nhíu mày: “Cổ tay em bị sao vậy?”
“Hả?” Thẩm Từ dừng động tác, ngẩng đầu lên từ trong khăn tắm, vén mái tóc bị mình vò rối tung, “Gì cơ?”
Tần Ức kéo tay cậu lại —— trên cổ tay trắng nõn của thiếu niên có mấy dấu tay hơi ửng hồng, sắp biến thành vết bầm tím.Thẩm Từ nhìn thấy dấu tay này thì sửng sốt, do dự hồi lâu mới nói: “Hình như…… Lúc ở chỗ Tần Tiềm, em hắt nước lên người ông ta, sau đó bị Tần Hạo giữ lại."
Nhưng chỉ nắm chặt một tí thôi, cho dù có đau cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ, mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa hết?
Làn da của thân thể này cũng mỏng manh quá chừng.
Sắc mặt Tần Ức trầm xuống, nhưng bàn tay nắm cổ tay cậu lại rất nhẹ nhàng: “Đi lấy thuốc đi, anh bôi cho em.”
“Không cần đâu, ngày mai sẽ khá hơn,” Thẩm Từ không muốn thừa nhận bản thân mình mỏng manh tới mức này, cảm thấy đối phương chuyện bé xé ra to, lẩm bẩm nói, “Bản thân anh lúc bị té sấp mặt cũng không bôi thuốc……”
Tần Ức không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì, em nói chúng ta đi ngủ thôi.”
“Tóc em còn chưa khô, sấy khô đi rồi ngủ.”
Thẩm Từ không có thói quen sấy tóc, lúc này để được đi ngủ sớm chung với hắn nên cậu ngoan ngoãn nghe lời, theo thói quen trước khi đi ngủ cầm điện thoại lên nhìn một cái.
Cậu nhìn thấy một tin nhắn Lục Hành gửi đến từ 20 phút trước:【Chồng chưa cưới của cậu hình như đang có dấu hiệu trầm cảm, cậu phải chú ý nhiều hơn, nếu thấy nghiêm trọng thì gọi cho tôi.】
Tim Thẩm Từ như ngừng đập.
Cho nên tối nay ăn không ngon, trạng thái cơ thể không bình thường, lại còn đau đầu?
Bị Tần Tiềm k ích thích sao?
Cậu vội vàng nhắn “Được” với Lục Hành, để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Tần Ức: “Ca ca.”
“Ừm,” Tần Ức dựa vào đầu giường, chuẩn bị nằm xuống, “Sáng mai anh để Ôn Dao đưa em đến trường, lúc tan học……”
“Ngày mai em không muốn đi học,” Thẩm Từ ngắt lời hắn, “Em xin giáo viên nghỉ một ngày, được không?”
“Tại sao?”
Đương nhiên là Thẩm Từ không thể nói là sợ hắn ở nhà xảy ra chuyện được, vòng tay qua eo hắn, giở trò xấu: "Chỉ là không muốn đi thôi, em có thể tự học, ngày mai anh để Ôn Dao cùng em đến trường lấy sách vở là được.”
Tần Ức muốn nói lại thôi, nhìn thấy vẻ mặt “Em không vui thì ứ đi học đấy” của cậu, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp: “Được, chỉ một ngày thôi.”
Thẩm Từ hài lòng, dụi dụi đầu vào người hắn: “Chúc anh ngủ ngon.”.