Edit: Linh.
Beta: Mều.
Trên giao diện hiện ra rất nhiều kết quả tìm kiếm, hắn thuận tay bấm vào một trang “Tổng hợp các cách dỗ người khác vui vẻ”, nhìn thấy màn hình toàn những câu thả thính.
Hắn càng xem càng cau mày, cảm thấy nếu mình mà nói mấy lời tình cảm này cho Thẩm Từ nghe, có thể dỗ được cậu hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ bị cho là bệnh tâm thần đã nặng thêm.
Hắn nhanh chóng thoát ra, lại bấm vào một trang khác, nhìn thấy nội dung viết “Dỗ người khác vui vẻ không nhất thiết phải dùng ngôn từ, cũng có thể dùng hành động thiết thực, ví dụ như dẫn anh ấy/cô ấy đi xem phim……”
Xem phim, cái này không làm được.
“…… Hoặc là mua cho anh ấy/cô ấy thứ gì đó, quần áo, giày dép……”
Quần áo đã có nhiều rồi, Thẩm Từ hình như ngoài dương cầm ra thì không thích gì khác, dụng cụ thể thao không cần thiết, máy chơi game thì bây giờ không thích hợp để tặng… cũng không thể tặng tài liệu học tập.
“…… Còn có đồ ăn vặt, hầu hết mọi người đều không thể từ chối đồ ăn vặt.”
Đồ ăn vặt?
Ngoài bánh kem chocolate, Thẩm Từ còn thích ăn cái gì nữa?
Lần trước Ôn Dao nói cậu không có gì là không thích ăn, vậy hắn cứ tùy tiện mua cái gì đi nhỉ?
Hắn đang muốn chuyển qua phần mềm để chọn đồ ăn vặt, bỗng liếc thấy màn hình điện thoại của Thẩm Từ ở bên cạnh còn chưa tắt, giao diện dừng lại ở khung chat của WeChat, Phùng Việt lại gửi đến một tin nhắn.
Hắn có chút bực bội mà cau mày, thuận tay cầm điện thoại lên, bấm mở tin nhắn thoại kia, nghe thấy Phùng Việt nói: “Tiểu Từ, mười vạn kia tôi đã chuyển qua cho cậu rồi.”
Năm lần bảy lượt nghe thấy hắn ta gọi như vậy, Tần Ức rất không vui, dùng điện thoại Thẩm Từ gửi lại luôn cho hắn một tin nhắn thoại: “Sau này không được gọi em ấy là ‘Tiểu Từ’ nữa.”
Phùng Việt: 【 Vâng vâng vâng, tôi cũng đổi avatar rồi, Tần thiếu 】
Tần Ức làm mới giao diện, nhìn thấy đối phương đã đổi mới avatar, lúc này lông mày mới giãn ra: 【 Sau này ngoài tiền ra, không cần liên lạc với em ấy nữa. 】
Phùng Việt: 【Hiểu, hiểu rồi ạ. 】Tần Ức vừa gửi xong tin này thì nghe thấy cửa phòng đàn lại mở ra, Thẩm Từ từ bên trong ló đầu vào thăm dò: “Anh ơi, anh vừa mới gọi em à?”
“Không,” Tần Ức tắt màn hình điện thoại rồi đưa cho cậu, “Em quên cầm.”
“Ò.”
Thẩm Từ vội vàng lấy điện thoại, quay lại phòng đàn, phát hiện đoạn tin nhắn thoại Tần Ức gửi cho Phùng Việt trên WeChat, cậu bấm vào nghe, nhịn không được hơi cong khóe môi.
Tính chiếm hữu này của Tần thiếu thật đúng là rất được luôn, không chỉ dành “Ca ca” thành xưng hô độc quyền, mà ngay cả “Tiểu Từ” cũng không cho người khác gọi.
*Hôm nay xin nghỉ ở nhà một ngày, đương nhiên Thẩm Từ phải chăm chỉ luyện đàn, cả buổi chiều cậu ngâm mình trong phòng đàn.
Ngược lại buổi trưa Tần Ức chợp mắt được một lát, có thể bởi vì có tiếng đàn làm bạn, hắn ngủ tương đối yên ổn, giải tỏa rất nhiều mệt mỏi do đêm qua mất ngủ.
Sau khi tỉnh giấc, hắn thấy hơi khát nước, thì điều khiển xe lăn rời khỏi phòng, vào phòng bếp tìm chai nước soda mà Thẩm Từ uống buổi sáng, lại thử vặn nắp chai, phát hiện vẫn vặn một cái là mở ra được.
…… Tiểu Từ nhà hắn thật sự đã yếu ớt đến mức nắp chai cũng không thể mở được sao?
Hắn cầm chai nước soda đi qua phòng khách, nghe thấy tiếng động ở cổng —— Ôn Dao xách theo vali quay lại.
Hai người mắt chạm mắt, Ôn Dao mở miệng trước: “Thẩm Từ đâu?”
“Đang luyện đàn.”
Biết Thẩm Từ không ở bên cạnh, Ôn Dao lập tức hơi híp mắt lại, nhìn chai nước soda trong tay hắn: “Ngon không?”
Tần Ức nhíu mày, cảm thấy lời của anh có gì không đúng lắm nên thận trọng không đáp lời.
Quả nhiên, đối phương lại nói: “Thẩm Từ thích uống loại nước soda này nhất đó, Tần thiếu cũng có sở thích như vậy hử?”
Mí mắt Tần Ức giật giật, từ trong giọng điệu của anh nghe ra cảm giác ưu việt rằng “Tôi biết sở thích của Thẩm Từ, cậu không biết”, không chút nghĩ ngợi liền đáp trả: “Đương nhiên, cùng sở thích thì mới có thể gần càng thêm gũi.”
Hai người một đứng một ngồi, tuy rằng chỉ nói dăm ba câu như vậy, bầu không khí có thể nói là giương cung bạt kiếm.Cuối cùng, Ôn Dao thản nhiên cười: “Vậy cậu cứ từ từ uống, tôi lên lầu.”
Tần Ức cũng không có hứng thú cùng vị “đại ca” cả ngày không ưa này khịa nhau, mới vừa đưa chai nước soda lên môi nhấp một ngụm, khóe mắt đã quét đến đồ vật trong tay đối phương, đột nhiên mở miệng: “Đợi đã.”
“Lại làm sao thế?” Ôn Dao đã đi ngang qua hắn, nghe vậy không thể không quay đầu, “Còn muốn nói gì nữa, không thể đợi tôi lên cất đồ trước rồi nói tiếp hở?”
“Tay anh cầm cái gì đấy?” Tầm mắt của Tần Ức dừng trên cái hộp nhựa trong suốt trên tay anh, nếu hắn không nhìn lầm, trong hộp hình như có thứ gì đó động đậy.
“Cái này?” Ôn Dao giơ hộp lên cao, “Thú cưng.”
Theo góc độ thay đổi, càng thấy được rõ ràng thứ đựng trong hộp, đồng tử Tần Ức nháy mắt co rút lại: “Ai cho anh mang theo cả nhện đến hả!”
“Tôi không mang nó tới, để nó ở nhà một mình chết đói thì sao?” Ôn Dao khó hiểu, “Tôi nuôi nó mấy năm rồi, nếu chết cậu có đền cho tôi không?”
Cả người Tần Ức đều tiến vào trạng thái cảnh giác, điều khiển xe lăn lui về phía sau: “Anh không thể lúc nào cần cho ăn thì quay về sao?”
“Vậy nếu nó bò đi mất thì sao?”
“…… Anh lo nó ở nhà anh bò đi mất, mà không lo nó ở nhà tôi bò đi à?!”
“Ở dưới mí mắt tôi bò đi, tôi còn có thể kịp thời tìm về, nếu là ở nhà tôi bò đi, nhiều ngày tôi không có ở nhà, nó không tìm được nước, mất nước mà chết thì làm sao bây giờ?”
Tần Ức nghiến răng, nhìn chằm chằm hộp nhựa kia, ngón tay siết chặt tay vịn xe lăn, giống như cực kì dùng sức.
Thấy phản ứng này của hắn, Ôn Dao không khỏi nhướng mày: “Không đến mức đó chứ, nhiều năm như vậy mà vẫn còn sợ à? Chính cậu chủ động bảo tôi đến ở, tôi ở tầng hai, cách cậu khá xa đó.”
Hai người đang giằng co, bỗng nhiên Thẩm Từ từ phòng đàn ra, cậu lập tức cảm giác được bầu không khí quỷ dị trong phòng khách, nghi ngờ hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?”
“…… Không có gì,” Tần Ức giây trước ngón tay còn đang dùng sức, giây sau lại buông lỏng ra, hắn điều chỉnh dáng ngồi một chút, cố gắng làm mình có vẻ thoải mái, “Ôn Dao một hai muốn mang con nhện của anh ta đến đây, anh nói sẽ dọa em, nên bảo anh ta mang về.”
Ôn Dao: “……”
Hớ?
Rõ là bản thân mình sợ, vậy mà lấy Thẩm Từ ra làm lá chắn?
“Con nhện?” Thẩm Từ cũng nhìn cái hộp trong tay Ôn Dao, tự nhủ thì ra thú cưng là nhện sao, “Em không sợ nhện.”
Thân thể Tần Ức cứng đờ.
Ý cười trong mắt Ôn Dao càng đậm, cố ý không vạch trần hắn: “Tôi đã nói cậu lo thừa rồi mà, Tiểu Từ tất nhiên không sợ nhện, lúc tôi mới mua con nhện này về, em ấy đã nhìn thấy rồi.”
Nói rồi mở nắp hộp ra.
Tần Ức lại lùi thêm một tẹo.
Sự chú ý của Thẩm Từ đều đặt trên con nhện, cũng không để ý đến hành vi kỳ lạ của chồng chưa cưới nhà mình, cậu thật sự tò mò thú cưng của Ôn Dao rốt cuộc trông như nào, liền tiến lên phía trước, nhìn con nhện to bằng nửa bàn tay trong hộp, màu đỏ sậm, lông xù xù.
Có lẽ là cảm giác được sự chuyển động, con nhện trong hộp bò lên trên, thò hai chân trước về phía mép hộp, như thể nó muốn chui ra nhưng không dám.
Thẩm Từ không hiểu sao cảm thấy thứ này có chút đáng yêu, nóng lòng muốn thử mà vươn tay: “Em có thể sờ nó không?”
“Đương nhiên,” Ôn Dao bắt con nhện từ trong hộp đặt lên tay đối phương, “Yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không cắn người.”
Cơ thể của thiếu niên còn chưa hoàn toàn phát triển, bàn tay tương đối nhỏ, con nhện ở trong tay cậu, gần như chiếm toàn bộ lòng bàn tay, Thẩm Từ chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, con nhện dường như nhận ra được nơi này không thể di chuyển, nên không thử bò lung tung mà yên tĩnh đợi. Cậu tò mò nhìn chằm chằm con nhện, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Tần Ức bên cạnh càng kém hơn, xe lăn lần thứ hai lùi về sau thêm một chút chíu.
Thẩm Từ chơi với con nhện một lát rồi bỏ nó vào lại trong hộp, con nhện thế mà ăn vạ trên tay cậu không muốn đi, bị đuổi mấy lần mới chịu xuống, lại xoay người bò đến cạnh hộp, dừng lại ở chỗ cách cậu gần nhất.
Ôn Dao nhét con nhện vào hộp, đóng nắp lại: “Hình như nó rất thích em đó.”
Thẩm Từ nhìn con nhện bị nhét vào cái hộp nhỏ như vậy, cảm thấy nó thật sự có chút tủi thân, nhịn không được hỏi: “Anh cứ để nó trong cái hộp này như vậy sao?”
“Tất nhiên là không phải, có một cái bể kính, để nó trong hộp nhỏ cho dễ vận chuyển, đợi anh dọn bể xong lại thả nó vào trong đó.”
Ôn Dao nói xong lại nhìn về phía Tần Ức: “Sẽ không bò đi đâu, yên tâm, cho dù bò đi thật, cũng nhất định sẽ không bò đến phòng của cậu đâu.”
Tần Ức không những không thấy được an ủi, ngược lại sắc mặt càng khó coi hơn.
Thẩm Từ cuối cùng cũng để ý đến sự kỳ lạ của hắn, phát hiện nhân lúc cậu không chú ý mà lùi xe lăn về phía sau một khoảng, kết hợp với đủ loại biểu cảm khác nhau của hắn, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ táo bạo: “Anh, chẳng lẽ anh sợ nhện à?”
Tần Ức siết chặt ngón tay, cứng ngắc nói: “Không có.”
“Đừng giả bộ nữa” Ôn Dao tàn nhẫn mà vạch trần hắn, “Không phải là bị nhện cắn sao, cậu yên tâm, nhện của tôi không cắn người đâu.”Thẩm Từ nhìn qua nhìn lại, tự nhủ Ôn Dao vậy mà còn biết Tần Ức từng bị nhện cắn?
Tần Ức cách bọn họ rất xa, quay xe lăn đi thẳng về phòng ngủ: “Anh tốt nhất bảo đảm nó sẽ không bò đi, nếu không, cả người và nhện cùng lăn khỏi nhà tôi.”
Đường đường là Tần thiếu mà bị một con nhện đánh bại, đợi hắn rời đi, Thẩm Từ chớp chớp mắt: “Anh Ôn Dao, sao anh biết Tần Ức từng bị nhện cắn, sợ nhện?”
Ôn Dao dừng một chút, ý thức được mình đã lỡ miệng nói ra câu khiến Thẩm Từ nghi ngờ, vội khôi phục khuôn mặt tươi cười: “Chính hắn nói cho anh.”
Thẩm Từ nửa tin nửa ngờ: “Anh ấy ngay cả sợ nhện còn không muốn thừa nhận, mà chủ động nói cho anh loại…… Ừm, chuyện mất mặt đó à?”
“Đương nhiên không phải chủ động,” Đôi mắt hồ ly của Ôn Dao cong thành một đường đầy ẩn ý, “Hắn hỏi anh chuyện của em, đổi lại, anh cũng muốn biết chuyện của hắn, thông tin độc nhất vô nhị mà người ngoài không biết, nắm trong tay nhược điểm thì tiện cho việc sau này hắn muốn làm chuyện gì bất lợi với em, phải cân nhắc trước xem anh có vạch trần mấy chuyện này ra ngoài ánh sáng không đã.”
“Sợ nhện được tính là nhược điểm hả?” Thẩm Từ buồn cười, “Cho dù lộ ra ngoài, người ngoài cũng chỉ cảm thấy anh ấy đáng yêu ha?”
Ôn Dao: “……”
Đáng yêu?
Tiểu Từ thật sự không bị lỗi chỗ nào phải không, từ điển nhiều tính từ như vậy không chọn, cố tình chọn từ kỳ quái nhất, còn dùng trên người Tần Ức?
Thế mà hình dung hắn “Đáng yêu”.
Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Thẩm Từ lại hỏi: “Anh ấy bị nhện cắn chỗ nào ạ?”
“Đương nhiên là ngón tay, cả người hắn cũng chỉ có đôi tay kia tương đối quý giá,” Ôn Dao nói, “Bị nhện cắn, ngón tay đau, mấy ngày liền không thể đánh đàn nên để lại bóng ma tâm lý.”
Thẩm Từ gật đầu: “Vậy anh phải trông nhện của anh cho tốt, không được để cho nó bò đi lung tung nha —— em về luyện đàn tiếp đây.”
Ôn Dao trầm mặc.
Anh hiểu rõ rồi, Thẩm Từ đã hoàn toàn là người của Tần Ức.
Một lòng một dạ quan tâm hắn, sợ nhện mà có thể cảm thấy đáng yêu.
Ha, mùi chua của tình yêu đây mà.
_________
Mều: Tất cả tránh ga, tập trung xem hai bé Tần Ôn lớp lá đá khịa nhau. Năm đồng 1 vé, mộ zaiii~