Quan Phán gật đầu: “Xin chào.”
Thiếu niên nói tiếp: “Tôi là em họ của anh Viễn.”
Quan Phán nhớ lại, hình như cậu chưa từng nghe Chu Niệm Viễn nói qua về người này, nhưng mà cậu cũng chẳng quen biết nhiều về người thân họ hàng của Chu Niệm Viễn cho nên cậu không biết người này cũng là chuyện thường.
Thiếu niên: “Anh Viễn đối xử với tôi rất tốt, kỳ nghỉ nào anh ấy cũng kèm tôi học, còn dắt tôi đi chơi nữa, ngay cả khi chọn trường đại học cũng là anh ấy chọn giúp tôi.”
Quan Phán cũng không phải là đứa trẻ lên ba không hiểu chuyện, đương nhiên có thể nghe ra là người ta đang lấy uy với mình.
Cậu không nói gì cả.
Thiếu niên nhẹ hất cằm, trưng ra nụ cười tươi rói: “Tôi thích anh Viễn, từ nhỏ tôi đã quyết định lớn lên phải gả cho anh ấy cho nên anh không được kết hôn với anh ấy.”
Quan Phán trầm mặc mà nhìn cậu ta.
Thiếu niên nói: “Còn anh, anh có thích anh ấy không?”
Quan Phán vẫn là im lặng.
Thiếu niên cười lạnh: “Xem ra anh cũng đâu có thích anh ấy, nếu không thì sao anh lại chẳng có phản ứng gì hết, tôi đây đang cùng anh tranh giành người yêu mà anh ngay cả một chút ghen tuông cũng không có.”
Quan Phán trong lòng khẽ run.
Thiếu niên kia lại ô a nói tiếp: “Nếu anh đã không thích anh họ thì tại sao lại kết hôn với anh ấy? Nhường vị trí ấy lại cho tôi đi, tôi nhất định sẽ yêu anh ấy thật nhiều.”
Quan Phán thở dài một hơi.
Cậu rất muốn nói với thiếu niên ấy rằng cậu với Chu Niệm Viễn chỉ là kết hôn giả.
Cho nên cái việc thích hay không thích căn bản không quan trọng.
Đương nhiên, đây là chuyện riêng của Chu gia, cậu cũng không ngốc đến mức đem bí mật này nói cho họ biết.
Cậu nhìn thiếu niên, trong lòng có chút xúc động.
Cho dù thiếu niên có ngập tràn địch ý với cậu, cậu cũng chẳng có cách nào ghét cậu ấy được.
Hoặc có thể do bởi vì cái thái độ nóng nảy và bộc trực của tuổi trẻ ở nơi cậu ấy, cái thứ mà cậu luôn thiếu.
Cậu ngược lại có chút hâm mộ.
Là Văn Nhã Ni cũng được, là thiếu niên này cũng được, đều dám đem tình yêu của mình thẳng thắng bày tỏ ra.
Tình yêu của cậu thì chỉ dám giấu ở trong lòng, nhỏ bé và thầm lặng.
Thiếu niên đi thẳng về phía cậu, cơ hồ là dán cả mặt sát vào mặt cậu, nói như tuyên chiến: “Tôi nhất định sẽ cướp anh ấy về, anh cứ chờ mà xem!”
Quan Phán ngừng một lúc, không biết tại sao, cậu thấp giọng nói lại: “Tôi cũng thích anh ấy, tôi sẽ không để cậu cướp anh ấy đi đâu!”
Thiếu niên nhìn cậu một cách cổ quái, tiếp sau đó là khinh bỉ cười một tiếng rồi dùng giọng điệu xem thường mà hỏi: “Chỉ bằng anh mà cũng đòi tranh người với tôi?”
Quan Phán nhìn vẻ mặt cao ngạo của thiếu niên, trong lòng chợt có chút ủ rũ.
Thiếu niên trẻ tuổi, khi cười lên trông vô cùng dễ nhìn, cậu ấy còn gọi Chu Niệm Viễn là anh họ, xuất thân cũng không hề kém cạnh, rất xứng đôi với Chu Niệm Viễn…
Quan Phán lại rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc này, Chu Niệm Viễn từ trong phòng bước ra.
Anh bước đến bên cạnh cậu, nhẹ nắm lấy tay cậu, sau đó xoay người lại nhìn thiếu niên cau mày.
Thiếu niên lập tức nắm lấy ống tay áo của Chu Niệm Viễn, giọng nũng nịu: “Anh họ, anh đến đây thăm em có phải không?”
Lúc nãy thiếu niên đứng trước mặt Quan Phán là người quanh thân toàn gai nhọn vậy mà vừa thấy Chu Niệm Viễn liền lập tức trưng ra bộ mặt ngây thơ trong sáng, trên mặt tràn ngập ý cười.
Chu Niệm Viễn trả lời: “Anh đến thăm ông nội.”
Thiếu niên khẽ “A” một tiếng, cả người toàn là thất vọng.
Nhưng rất nhanh cậu ấy đã lấy lại tinh thần, tay khẽ lay lay cánh tay Chu Niệm Viễn: “Em có một bài toán không biết cách giải, anh có thể chỉ giúp em không?”
Chu Niệm Viễn gật đầu: “Đợi lát nữa vào phòng sách với anh.”
Không biết Quan Phán có cảm nhận nhầm không nhưng cậu thấy giọng nói của anh dường như dịu dàng hơn, lại còn mang theo chút cưng chiều trong đó nữa.
Cậu có thể nhìn thấy Chu Niệm Viễn rất thân thiết với thiếu niên này, khác hoàn toàn cách anh gay gắt với Văn Nhã Ni
Thiếu niên cười hi hi, nhân lúc Chu Niệm Viễn không để ý mà nhìn Quan Phán cười khiêu khích.
Quan Phán dù gì cũng là người lớn, tự nhiên cũng không muốn tính toán gì với cậu ấy nên vờ như không thấy.
Chu Niệm Viễn nói: “Anh phải đi gặp má lớn, em tự chơi một mình đi.”
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, khẽ vẫy tay với anh rồi sau đó lập tức chạy mất.
Chu Niệm Viễn nắm tay Quan Phán dắt vào nhà trong, nói: “Anh đưa em đi gặp má lớn, bà vẫn luôn đòi gặp em.”
Má lớn ở đây chính là vợ chính thức của ba Chu Niệm Viễn.
Quan Phán nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh và bà quan hệ tốt lắm phải không?”
Chu Niệm Viễn cười gật đầu: “Ừm, bà ấy là một người rất tốt, em không cần phải lo đâu.”
Anh và Quan Phán lại nói về các chuyện trước đây.
Thì ra má lớn của anh sau khi sinh được hai người con gái thì bị mắc bệnh, cho nên không sinh con được nữa.
Nhưng ba Chu lại là con trai trưởng của nhà họ Chu cho nên không thể không có con nối dòng.
Ba Chu luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng đã có vài người con riêng nhưng tất cả đều là con gái.
Vậy mà đúng lúc ấy Cổ Cầm lại sinh được Chu Niệm Viễn.
Má lớn của Chu Niệm Viễn là người quyết định cho anh được bước chân vào nhà họ Chu.
Kỳ thật năm đó Cổ Cầm có thể ở dưới quê mà sống phung phí như vậy đều là do có má lớn lo cho, bà làm vậy chỉ vì không muốn để Chu Niệm Viễn phải sống khổ sở.
Sau đó cũng là má lớn sắp xếp để Chu Niệm Viễn đến Hải Thành sống.
Còn Cổ Cầm sau khi đến Chu gia đều bận tranh giành sự yêu thương của ba Chu, bận đấu đá với mấy đứa hồ ly bên ngoài, sớm đã không còn nhớ đến Chu Niệm Viễn nữa.
Cũng là má lớn và hai chị gái dìu dắt từng bước đi cho Chu Niệm Viễn, anh có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay thật sự không thể không kể đến công lao của ba người này.
Quan Phán sau khi nghe xong rất cảm động.
Không ngờ đến so với Cổ Cầm thì anh càng thân với má lớn hơn.
Nhưng mà nếu trong Chu gia vẫn còn vài người đối xử tốt với Chu Niệm Viễn thì cậu cảm thấy quá tốt rồi.
Đi qua gian nhà chính, cả hai lại vòng qua một hành lang rồi đi đến khu nhà ở phía đông.
Chu Niệm Viễn nắm chặt tay Quan Phán bước vào phòng khách
Một người phụ nữ với nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt đang ngồi trên sô pha, ngũ quan tinh tế, có thể nhìn ra khi bà còn trẻ rất là xinh đẹp.
Đây chắc chắn là má lớn của Chu Niệm Viễn, Diệp Chỉ Thanh.
Bên cạnh bà còn có hai người con gái, nhìn không đoán được tuổi tác, ngũ quan cũng có chút tương đồng với Chu Niệm Viễn, nhưng càng có nhiều nét giống Diệp Chỉ Thanh, chắc là chị cả và chị hai của Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn nắm tay Quan Phán bước đến phía trước, nói: “Má lớn, đây là Quan Phán ạ.”
Diệp Chỉ Thanh cười cười đứng dậy: “Mau ngồi xuống.”
Thái độ của bà rất điềm đạm, so với trong tưởng tượng của Quan Phán còn dịu dàng hơn.
Chu Niệm Viễn nhìn Quan Phán nói: “Mau chào má lớn đi em.”
Quan Phán giật mình, vội vàng gọi to: “Má lớn.”
Diệp Chỉ Thanh cười gật đầu.
Chu Niệm Viễn lại chỉ về hướng hai chị: “Chị cả, chị hai.”
Quan Phán ngoan ngoãn gọi theo.
Chị cả mặc một bộ sườn xám màu đỏ hoa đào, tiếng cười trong trẻo: “Em trai, xem ra em rất ưng ý vợ mình a, từ lúc bắt đầu vào cửa đến bây giờ em đều cầm chặt tay người ta nha.”
Mặt Quan Phán bắt đầu nóng lên.
Nói thật thì ngay từ lúc bước vào Chu gia, Chu Niệm Viễn đã luôn nắm tay cậu.
Mặc dù cậu biết mọi chuyện đều là đang diễn kịch cho mọi người xem, nhưng trong tim cậu lại có cảm giác khác thường, giống như cậu và Chu Niệm Viễn là một cặp thật sự, hai người lần đầu về nhà gặp người lớn…
Chị hai thì mặc một cái váy dài màu xanh, trang điểm theo phong cách cổ điển, khi cười lên cũng rất nhã nhặn: “Chị cả, chị đừng có chọc em dâu nữa, mặt cậu ấy đỏ hết rồi kìa.”
Quan Phán: “…”
Diệp Chỉ Thanh nhẹ cười: “Được rồi, A Phán sau này là em dâu của mấy đứa rồi, hai đứa không được bắt nạt nó đâu đấy.”
Hai chị em le lưỡi làm mặt quỷ, sau đó không nói nữa.
Diệp Chỉ Thanh cho người làm mang đến một cái hộp, tự tay đưa cho Quan Phán: “Đây là quà cưới mẹ tặng cho hai đứa.”
Quan Phán nhìn Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn hướng Quan Phán gật đầu.
Quan Phán đưa tay tiếp nhận nhưng cũng không mở ra ngay mà giữ trong tay như trân bảo.
Diệp Chỉ Thanh cười cười rồi nói với Chu Niệm Viễn: “Con và A Phán cứ ở chỗ mẹ đi, ở nhà chính quá nhiều người, các con không cần phải qua đó góp thêm náo nhiệt.”
Bà đây là đang chỉ các chú các bác của Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn đồng ý.
Đang nói chuyện thì thiếu niên vừa nãy lại chạy đến.
Cậu hướng Diệp Chỉ Thanh gọi một tiếng bác rồi sau đó lại chạy đến trước mặt Chu Niệm Viễn, hăng hái bừng bừng nói: “Anh Niệm Viễn, anh mau dạy em cách giải bài toán đi, chúng ta vào phòng sách học được không?”
Chị cả liếc mắt nhìn cậu: “Diệp Thinh, em lại đang bày trò gì vậy.”
Diệp Thinh hướng cô làm cái mặt quỷ, sau đó lập tức lôi kéo Chu Niệm Viễn đứng dậy.
Chu Niệm Viễn đứng dậy đi cùng cậu nhóc, bỏ lại Quan Phán một mình.
Thiếu niên nói tiếp: “Tôi là em họ của anh Viễn.”
Quan Phán nhớ lại, hình như cậu chưa từng nghe Chu Niệm Viễn nói qua về người này, nhưng mà cậu cũng chẳng quen biết nhiều về người thân họ hàng của Chu Niệm Viễn cho nên cậu không biết người này cũng là chuyện thường.
Thiếu niên: “Anh Viễn đối xử với tôi rất tốt, kỳ nghỉ nào anh ấy cũng kèm tôi học, còn dắt tôi đi chơi nữa, ngay cả khi chọn trường đại học cũng là anh ấy chọn giúp tôi.”
Quan Phán cũng không phải là đứa trẻ lên ba không hiểu chuyện, đương nhiên có thể nghe ra là người ta đang lấy uy với mình.
Cậu không nói gì cả.
Thiếu niên nhẹ hất cằm, trưng ra nụ cười tươi rói: “Tôi thích anh Viễn, từ nhỏ tôi đã quyết định lớn lên phải gả cho anh ấy cho nên anh không được kết hôn với anh ấy.”
Quan Phán trầm mặc mà nhìn cậu ta.
Thiếu niên nói: “Còn anh, anh có thích anh ấy không?”
Quan Phán vẫn là im lặng.
Thiếu niên cười lạnh: “Xem ra anh cũng đâu có thích anh ấy, nếu không thì sao anh lại chẳng có phản ứng gì hết, tôi đây đang cùng anh tranh giành người yêu mà anh ngay cả một chút ghen tuông cũng không có.”
Quan Phán trong lòng khẽ run.
Thiếu niên kia lại ô a nói tiếp: “Nếu anh đã không thích anh họ thì tại sao lại kết hôn với anh ấy? Nhường vị trí ấy lại cho tôi đi, tôi nhất định sẽ yêu anh ấy thật nhiều.”
Quan Phán thở dài một hơi.
Cậu rất muốn nói với thiếu niên ấy rằng cậu với Chu Niệm Viễn chỉ là kết hôn giả.
Cho nên cái việc thích hay không thích căn bản không quan trọng.
Đương nhiên, đây là chuyện riêng của Chu gia, cậu cũng không ngốc đến mức đem bí mật này nói cho họ biết.
Cậu nhìn thiếu niên, trong lòng có chút xúc động.
Cho dù thiếu niên có ngập tràn địch ý với cậu, cậu cũng chẳng có cách nào ghét cậu ấy được.
Hoặc có thể do bởi vì cái thái độ nóng nảy và bộc trực của tuổi trẻ ở nơi cậu ấy, cái thứ mà cậu luôn thiếu.
Cậu ngược lại có chút hâm mộ.
Là Văn Nhã Ni cũng được, là thiếu niên này cũng được, đều dám đem tình yêu của mình thẳng thắng bày tỏ ra.
Tình yêu của cậu thì chỉ dám giấu ở trong lòng, nhỏ bé và thầm lặng.
Thiếu niên đi thẳng về phía cậu, cơ hồ là dán cả mặt sát vào mặt cậu, nói như tuyên chiến: “Tôi nhất định sẽ cướp anh ấy về, anh cứ chờ mà xem!”
Quan Phán ngừng một lúc, không biết tại sao, cậu thấp giọng nói lại: “Tôi cũng thích anh ấy, tôi sẽ không để cậu cướp anh ấy đi đâu!”
Thiếu niên nhìn cậu một cách cổ quái, tiếp sau đó là khinh bỉ cười một tiếng rồi dùng giọng điệu xem thường mà hỏi: “Chỉ bằng anh mà cũng đòi tranh người với tôi?”
Quan Phán nhìn vẻ mặt cao ngạo của thiếu niên, trong lòng chợt có chút ủ rũ.
Thiếu niên trẻ tuổi, khi cười lên trông vô cùng dễ nhìn, cậu ấy còn gọi Chu Niệm Viễn là anh họ, xuất thân cũng không hề kém cạnh, rất xứng đôi với Chu Niệm Viễn…
Quan Phán lại rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc này, Chu Niệm Viễn từ trong phòng bước ra.
Anh bước đến bên cạnh cậu, nhẹ nắm lấy tay cậu, sau đó xoay người lại nhìn thiếu niên cau mày.
Thiếu niên lập tức nắm lấy ống tay áo của Chu Niệm Viễn, giọng nũng nịu: “Anh họ, anh đến đây thăm em có phải không?”
Lúc nãy thiếu niên đứng trước mặt Quan Phán là người quanh thân toàn gai nhọn vậy mà vừa thấy Chu Niệm Viễn liền lập tức trưng ra bộ mặt ngây thơ trong sáng, trên mặt tràn ngập ý cười.
Chu Niệm Viễn trả lời: “Anh đến thăm ông nội.”
Thiếu niên khẽ “A” một tiếng, cả người toàn là thất vọng.
Nhưng rất nhanh cậu ấy đã lấy lại tinh thần, tay khẽ lay lay cánh tay Chu Niệm Viễn: “Em có một bài toán không biết cách giải, anh có thể chỉ giúp em không?”
Chu Niệm Viễn gật đầu: “Đợi lát nữa vào phòng sách với anh.”
Không biết Quan Phán có cảm nhận nhầm không nhưng cậu thấy giọng nói của anh dường như dịu dàng hơn, lại còn mang theo chút cưng chiều trong đó nữa.
Cậu có thể nhìn thấy Chu Niệm Viễn rất thân thiết với thiếu niên này, khác hoàn toàn cách anh gay gắt với Văn Nhã Ni
Thiếu niên cười hi hi, nhân lúc Chu Niệm Viễn không để ý mà nhìn Quan Phán cười khiêu khích.
Quan Phán dù gì cũng là người lớn, tự nhiên cũng không muốn tính toán gì với cậu ấy nên vờ như không thấy.
Chu Niệm Viễn nói: “Anh phải đi gặp má lớn, em tự chơi một mình đi.”
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, khẽ vẫy tay với anh rồi sau đó lập tức chạy mất.
Chu Niệm Viễn nắm tay Quan Phán dắt vào nhà trong, nói: “Anh đưa em đi gặp má lớn, bà vẫn luôn đòi gặp em.”
Má lớn ở đây chính là vợ chính thức của ba Chu Niệm Viễn.
Quan Phán nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh và bà quan hệ tốt lắm phải không?”
Chu Niệm Viễn cười gật đầu: “Ừm, bà ấy là một người rất tốt, em không cần phải lo đâu.”
Anh và Quan Phán lại nói về các chuyện trước đây.
Thì ra má lớn của anh sau khi sinh được hai người con gái thì bị mắc bệnh, cho nên không sinh con được nữa.
Nhưng ba Chu lại là con trai trưởng của nhà họ Chu cho nên không thể không có con nối dòng.
Ba Chu luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng đã có vài người con riêng nhưng tất cả đều là con gái.
Vậy mà đúng lúc ấy Cổ Cầm lại sinh được Chu Niệm Viễn.
Má lớn của Chu Niệm Viễn là người quyết định cho anh được bước chân vào nhà họ Chu.
Kỳ thật năm đó Cổ Cầm có thể ở dưới quê mà sống phung phí như vậy đều là do có má lớn lo cho, bà làm vậy chỉ vì không muốn để Chu Niệm Viễn phải sống khổ sở.
Sau đó cũng là má lớn sắp xếp để Chu Niệm Viễn đến Hải Thành sống.
Còn Cổ Cầm sau khi đến Chu gia đều bận tranh giành sự yêu thương của ba Chu, bận đấu đá với mấy đứa hồ ly bên ngoài, sớm đã không còn nhớ đến Chu Niệm Viễn nữa.
Cũng là má lớn và hai chị gái dìu dắt từng bước đi cho Chu Niệm Viễn, anh có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay thật sự không thể không kể đến công lao của ba người này.
Quan Phán sau khi nghe xong rất cảm động.
Không ngờ đến so với Cổ Cầm thì anh càng thân với má lớn hơn.
Nhưng mà nếu trong Chu gia vẫn còn vài người đối xử tốt với Chu Niệm Viễn thì cậu cảm thấy quá tốt rồi.
Đi qua gian nhà chính, cả hai lại vòng qua một hành lang rồi đi đến khu nhà ở phía đông.
Chu Niệm Viễn nắm chặt tay Quan Phán bước vào phòng khách
Một người phụ nữ với nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt đang ngồi trên sô pha, ngũ quan tinh tế, có thể nhìn ra khi bà còn trẻ rất là xinh đẹp.
Đây chắc chắn là má lớn của Chu Niệm Viễn, Diệp Chỉ Thanh.
Bên cạnh bà còn có hai người con gái, nhìn không đoán được tuổi tác, ngũ quan cũng có chút tương đồng với Chu Niệm Viễn, nhưng càng có nhiều nét giống Diệp Chỉ Thanh, chắc là chị cả và chị hai của Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn nắm tay Quan Phán bước đến phía trước, nói: “Má lớn, đây là Quan Phán ạ.”
Diệp Chỉ Thanh cười cười đứng dậy: “Mau ngồi xuống.”
Thái độ của bà rất điềm đạm, so với trong tưởng tượng của Quan Phán còn dịu dàng hơn.
Chu Niệm Viễn nhìn Quan Phán nói: “Mau chào má lớn đi em.”
Quan Phán giật mình, vội vàng gọi to: “Má lớn.”
Diệp Chỉ Thanh cười gật đầu.
Chu Niệm Viễn lại chỉ về hướng hai chị: “Chị cả, chị hai.”
Quan Phán ngoan ngoãn gọi theo.
Chị cả mặc một bộ sườn xám màu đỏ hoa đào, tiếng cười trong trẻo: “Em trai, xem ra em rất ưng ý vợ mình a, từ lúc bắt đầu vào cửa đến bây giờ em đều cầm chặt tay người ta nha.”
Mặt Quan Phán bắt đầu nóng lên.
Nói thật thì ngay từ lúc bước vào Chu gia, Chu Niệm Viễn đã luôn nắm tay cậu.
Mặc dù cậu biết mọi chuyện đều là đang diễn kịch cho mọi người xem, nhưng trong tim cậu lại có cảm giác khác thường, giống như cậu và Chu Niệm Viễn là một cặp thật sự, hai người lần đầu về nhà gặp người lớn…
Chị hai thì mặc một cái váy dài màu xanh, trang điểm theo phong cách cổ điển, khi cười lên cũng rất nhã nhặn: “Chị cả, chị đừng có chọc em dâu nữa, mặt cậu ấy đỏ hết rồi kìa.”
Quan Phán: “…”
Diệp Chỉ Thanh nhẹ cười: “Được rồi, A Phán sau này là em dâu của mấy đứa rồi, hai đứa không được bắt nạt nó đâu đấy.”
Hai chị em le lưỡi làm mặt quỷ, sau đó không nói nữa.
Diệp Chỉ Thanh cho người làm mang đến một cái hộp, tự tay đưa cho Quan Phán: “Đây là quà cưới mẹ tặng cho hai đứa.”
Quan Phán nhìn Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn hướng Quan Phán gật đầu.
Quan Phán đưa tay tiếp nhận nhưng cũng không mở ra ngay mà giữ trong tay như trân bảo.
Diệp Chỉ Thanh cười cười rồi nói với Chu Niệm Viễn: “Con và A Phán cứ ở chỗ mẹ đi, ở nhà chính quá nhiều người, các con không cần phải qua đó góp thêm náo nhiệt.”
Bà đây là đang chỉ các chú các bác của Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn đồng ý.
Đang nói chuyện thì thiếu niên vừa nãy lại chạy đến.
Cậu hướng Diệp Chỉ Thanh gọi một tiếng bác rồi sau đó lại chạy đến trước mặt Chu Niệm Viễn, hăng hái bừng bừng nói: “Anh Niệm Viễn, anh mau dạy em cách giải bài toán đi, chúng ta vào phòng sách học được không?”
Chị cả liếc mắt nhìn cậu: “Diệp Thinh, em lại đang bày trò gì vậy.”
Diệp Thinh hướng cô làm cái mặt quỷ, sau đó lập tức lôi kéo Chu Niệm Viễn đứng dậy.
Chu Niệm Viễn đứng dậy đi cùng cậu nhóc, bỏ lại Quan Phán một mình.