Những chuyện tiếp theo cũng không khác ngày thường là bao.
Bữa trưa và bữa tối của Chu Niệm Viễn đều do Quan Phán đút cho.
Quan Phán tự mình ăn cơm thì rất nhanh nhưng khi đút cơm cho Chu Niệm Viễn thì nhẫn nại vô cùng.
Cậu ngày trước lúc quay về quê có từng chăm qua mấy đứa nhỏ của anh trai, cũng được xem là có kinh nghiệm.
Điều mắc cười nhất là, cậu thật sự xem Chu Niệm Viễn như một đứa trẻ, có đôi lúc sẽ “A” một tiếng để dụ Chu Niệm Viễn ăn cơm.
Chu Niệm Viễn thấy việc này vô cùng mắc cười, nhưng anh không hề nhắc cậu mà còn phối hợp với cậu đến cùng.
Chú Dương cũng có vài lần ghé qua, thấy hai người hòa hợp đến vậy cũng không khỏi cười trộm.
Chú còn nhắc Quan Phán không nên bật điều hòa không ngừng trong phòng, đôi lúc nên mở của sổ cho thoáng khí.
Phải nhớ bật máy hút ẩm trong phòng nữa.
Mặc dù mấy việc vặt vãnh này bình thường đều do người giúp việc làm nhưng Chu Niệm Viễn lại không thích có người lạ ra vào trong phòng mình nên chú Dương cũng chỉ có thể nhờ Quan Phán giúp đỡ.
Quan Phán chưa từng chú ý đến mấy vấn đề nhỏ này, cậu cứ cho rằng mình đã chăm sóc Chu Niệm Viễn rất tốt rồi nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện những việc bản thân mình cần phải học còn rất nhiều.
Buổi tối Quan Phán còn ngồi chung với Chu Niệm Viễn rất lâu.
Cậu nói rất ít, lâu lâu mới hỏi Chu Niệm Viễn vài câu như vết thương có còn đau không, có muốn nước không.
Nhìn vào là biết ngay cậu chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.
Chu Niệm Viễn cũng không để ý, rất bình tĩnh mà bắt chuyện với Quan Phán.
Quan Phán cũng chỉ biết nói về công việc của mình.
Cay đắng đương nhiên là không thể thiếu, nắng chói chang vẫn phải ra công trường đo trắc địa, sau khi mưa ngớt là bùn lội đầy đường, giày và ống quần đều bê bết lấm lem bùn đất, cậu cũng phải đi làm.
Nhưng Quan Phán trời sinh tính tình đã rất ôn hòa.
Hồi tưởng lại cho dù có cực khổ đến như thế nào, cậu cũng chỉ nói vài câu cho qua, không muốn nhiều lời, lại càng không có than khổ.
Chu Niệm Viễn chỉ im lặng mà nghe, ngẫu nhiên sẽ quét mắt nhìn cậu nhưng lại không thấy được sắc mặt cậu biểu hiện ra sao.
Hai người nói chuyện đến tận tối, phải đợi đến khi có y tá vào thay thuốc cho Chu Niệm Viễn cả hai mới ngừng lại.
Quan Phán nhìn đồng hồ, vậy mà gần mười giờ tối rồi, cũng đến lúc đi ngủ.
Đợi cho y tá thay thuốc xong, cậu liền đứng dậy nói chúc ngủ ngon với Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn lại nói với cậu: “Anh rất muốn tắm, em giúp anh nhé.”
Quan Phán sửng sốt.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu đầy mong đợi.
Quan Phán chần chờ nói: “Em sợ sẽ khiến miệng vết thương của anh nghiêm trọng hơn… để em đi gọi người làm tới…”
Chu Niệm Viễn cười lắc đầu: “Chúng ta sắp kết hôn với nhau rồi, sau này cả hai sẽ phải chăm sóc lẫn nhau, bây giờ nên tập từ từ là vừa.”
Quan Phán có chút không xác định mà nhìn về phía Chu Niệm Viễn.
Bọn họ chỉ là kết hôn giả, lẽ nào cũng phải sống thật như các cặp vợ chồng chính thức?
Chu Niệm Viễn nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn sao?”
Quan Phán nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, nhất thời nói không ra lời.
Cuối cùng cậu cũng đành thỏa hiệp dìu anh vào phòng tắm.
Chu Niệm Viễn cởi hết chỉ chừa lại một cái quần con trên người.
Quan Phán liền không dám nhìn thẳng.
Cậu không phải là một người quá mẫn cảm, cũng không phải bẩm sinh đã là người đồng tính, cậu đối với mấy người đàn ông khác cũng chẳng có hứng thú gì, cũng không thích đi ngắm nghía thân thể của người đàn ông khác.
Nhưng cậu thích Chu Niệm Viễn, tất cả mọi thứ của Chu Niệm Viễn đều khiến cậu bị mê hoặc.
Huống hồ thân hình của Chu Niệm Viễn lại đẹp như vậy.
Lúc cậu chà lưng cho Chu Niệm Viễn, khi đụng vào từng sớ cơ thịt đã được buông lỏng của anh liền đỏ hết mặt.
Cuối cùng chỉ còn chừa lại một chỗ, Quan Phán chỉ có thể lí nhí mở miệng: “Anh… anh tự mình xử lý đi… em ra bên ngoài chờ anh…”
Cậu cầm khắn tắm nhét vào trong tay Chu Niệm Viễn, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Niệm Viễn ngay lập tức liền vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu.
Bàn tay hai người chạm vào nhau, lòng bàn tay ẩm ướt, trái tim Quan Phán chấn động.
Cậu không có dũng khí nhìn Chu Niệm Viễn, cậu chỉ đành ấp úng nói: “Sao… sao vậy…”
Chu Niệm Viễn nhẹ nhàng buông tay cậu ra, giọng anh khàn khàn: “Anh chỉ còn một tay không bị thương nên mặc quần áo hơi bất tiện, đợi một chút em quay lại giúp anh mặc đồ có được không?”
Thì ra chỉ là muốn cậu mặc đồ dùm anh.
Quan Phán liền gật đầu sau đó vội vàng rời khỏi nhà tắm.
Cậu đứng trước cửa, cố gắng bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp của mình.
Tiếng xả nước trong phòng khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Cậu đột nhiên rất muốn hút thuốc.
Khi còn làm ở công trường, đôi lúc cậu cũng phải theo lãnh đạo đi tiếp khách, bởi vậy cậu cũng biết hút thuốc uống rượu, nhưng bình thường cậu cũng không phải nghiện hai thứ này cho nên trên người cậu chẳng bao giờ mang theo thuốc lá.
Cậu cũng không muốn phiền người khác đi mua giúp cậu, cuối cùng cậu cũng chỉ đành ra sân thượng đứng một lúc, để cho gió đêm thổi tắt đi cái ngọn lửa hừng hực trong lòng cậu lúc này.
Đợi đến khi cậu quay lại thì Chu Niệm Viễn cũng mới tắm xong.
Quan Phán không dám trộm nhìn cơ thể của anh nữa, cứ cầm bộ đồ ngủ mà bao hết người anh lại.
Trên quần áo của Chu Niệm Viễn có mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng.
Quan Phán rất thích mùi ấy.
Cậu dìu anh về lại giường, đợi đến khi anh ngủ rồi cậu mới rời đi.
Đợi đến khi cậu quay về phòng thì lại phát hiện toàn bộ quần áo cùng vật dụng cá nhân của mình đều biến mất.
Trong lúc đang kinh ngạc, chú Dương đã đứng trước phòng gõ cửa, ông cười rồi giải thích với cậu: “Hành lý của cậu đều được chuyển hết sang phòng của cậu chủ rồi ạ.”
Quan Phán kinh ngạc không thôi.
Chú Dương nói tiếp: “Cậu và cậu chủ đã là vợ chồng của nhau rồi, theo lí thì nên ở chung phòng mới đúng.”
Quan Phán đứng ngốc ra.
Mất cả nửa ngày cậu mới khó khăn mở miệng nói: “Tôi có thể không chuyển đồ…”
Chú Dương lại cười nói: “Cái này là do cậu chủ phân phó, nếu như cậu không muốn thì có thể trực tiếp đi tìm cậu chủ nói chuyện.”
Quan Phán: “…”
Cậu không phải là không muốn, chỉ là… cảm thấy rất không tự nhiên…
Cuối cùng cậu cũng chẳng có gan mà đi tìm Chu Niệm Viễn lý luận, chỉ có thể ngoan ngoãn mà bước vào phòng ngủ của anh.
Lúc Chu Niệm Viễn bị thương thì anh nằm tĩnh dưỡng trong căn phòng nhỏ phía sau hậu viện.
Còn căn phòng này mới là phòng ngủ chính của anh.
Căn phòng rất lớn, bài trí trông vô cùng ấm cúng, trên tường treo rất nhiều mấy bức hình cũ.
Quan Phán chậm chạp lướt qua chúng, lại phát hiện trong số đó có hình của Chu Niệm Viễn lúc còn học tiểu học.
Cậu nhớ lúc ấy Chu Niệm Viễn trông trắng trắng tròn tròn, lại còn mập mập rất dễ thương, đúng kiểu mà các cô nữ sinh yêu thích.
Khi anh học trung học và cao trung thì đã bắt đầu thay đổi, dần dần trở nên đẹp trai hơn, chỉ đáng tiếc quãng thời gian ấy cậu lại không có mặt bên cạnh anh.
Sau cùng là mấy bức chụp hồi đại học, Quan Phán vô tình lại thấy được có vài tấm anh và cậu chụp chung.
Khi ấy cậu đeo mắt kính, nhìn khù khờ như một đứa mọt sách, còn Chu Niệm Viễn lại phong độ ngời ngời, luôn luôn rạng rỡ.
Quan Phán nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Chu Niệm Viễn trong ảnh, đáy lòng có muôn vàn loại xúc động không nói nên lời.
Kỳ thật ngay từ lúc đầu cậu và Chu Niệm Viễn đã định trước là sẽ cách biệt một trời một vực.
Cậu xem tiếp những bức phía sau thì lại nhìn thấy là ảnh Chu Niệm Viễn chụp chung với một nữ sinh khác.
Quan Phán biết rõ người này là ai, cô là bạn gái trước đây của Chu Niệm Viễn – Văn Nhã Ni.
Năm đó cậu cũng đã từng gặp qua cô, cô là một người xinh đẹp quyến rũ, gia thế khủng, rất xứng đôi với anh.
Chu Niệm Viễn lưu giữ lại nhìn hình ảnh của hai người đến vậy chứng tỏ anh còn nhớ thương cô ấy rất nhiều.
Quan Phán lặng yên nhìn mấy bức hình một lúc, trong lòng cậu cũng không rõ là có tư vị gì.
Cậu cũng chẳng thể lý giải được tại sao Văn Nhã Ni lại có thể dễ dàng bỏ rơi Chu Niệm Viễn đến vậy.
Cho dù là bị gia đình ngăn cấm, cô vẫn có thể đấu tranh lại được.
Nhưng lập tức Quan Phán lại nghĩ đến việc bản thân thích anh lâu như vậy mà còn không dám tỏ tình thì lấy tư cách gì trách móc người khác.
Tối hôm ấy cậu lại nằm mơ.
Trong giấc mơ đã là hai năm sau khi kết hôn, lúc ấy Chu Niệm Viễn cũng đã ổn định được vị thế gia chủ của mình.
Sau đó anh tái hợp lại với bạn gái cũ của mình, cả hai cùng nắm tay nhau mà đưa thiếp mời cho cậu.
Cậu còn nghe được rõ ràng lời mà anh nói: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ cho tôi trong hai năm qua, tôi và Văn Nhã Ni sắp kết hôn rồi, hy vọng cậu có thể đến dự buổi lễ.”
Bối cảnh thay đổi, cậu đứng trong hôn lễ nhìn Chu Niệm Viễn đeo nhẫn cưới cho Văn Nhã Ni, cả hai nhìn nhau trìu mến, bạn bè quan khách hai bên thì nhiệt liệt chúc mừng.
Quan Phán bừng tỉnh.
Giữa đêm tối cậu ghì chặt tay ôm lấy ngực, khẽ thở dài một hơi.
Bữa trưa và bữa tối của Chu Niệm Viễn đều do Quan Phán đút cho.
Quan Phán tự mình ăn cơm thì rất nhanh nhưng khi đút cơm cho Chu Niệm Viễn thì nhẫn nại vô cùng.
Cậu ngày trước lúc quay về quê có từng chăm qua mấy đứa nhỏ của anh trai, cũng được xem là có kinh nghiệm.
Điều mắc cười nhất là, cậu thật sự xem Chu Niệm Viễn như một đứa trẻ, có đôi lúc sẽ “A” một tiếng để dụ Chu Niệm Viễn ăn cơm.
Chu Niệm Viễn thấy việc này vô cùng mắc cười, nhưng anh không hề nhắc cậu mà còn phối hợp với cậu đến cùng.
Chú Dương cũng có vài lần ghé qua, thấy hai người hòa hợp đến vậy cũng không khỏi cười trộm.
Chú còn nhắc Quan Phán không nên bật điều hòa không ngừng trong phòng, đôi lúc nên mở của sổ cho thoáng khí.
Phải nhớ bật máy hút ẩm trong phòng nữa.
Mặc dù mấy việc vặt vãnh này bình thường đều do người giúp việc làm nhưng Chu Niệm Viễn lại không thích có người lạ ra vào trong phòng mình nên chú Dương cũng chỉ có thể nhờ Quan Phán giúp đỡ.
Quan Phán chưa từng chú ý đến mấy vấn đề nhỏ này, cậu cứ cho rằng mình đã chăm sóc Chu Niệm Viễn rất tốt rồi nhưng đến bây giờ cậu mới phát hiện những việc bản thân mình cần phải học còn rất nhiều.
Buổi tối Quan Phán còn ngồi chung với Chu Niệm Viễn rất lâu.
Cậu nói rất ít, lâu lâu mới hỏi Chu Niệm Viễn vài câu như vết thương có còn đau không, có muốn nước không.
Nhìn vào là biết ngay cậu chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.
Chu Niệm Viễn cũng không để ý, rất bình tĩnh mà bắt chuyện với Quan Phán.
Quan Phán cũng chỉ biết nói về công việc của mình.
Cay đắng đương nhiên là không thể thiếu, nắng chói chang vẫn phải ra công trường đo trắc địa, sau khi mưa ngớt là bùn lội đầy đường, giày và ống quần đều bê bết lấm lem bùn đất, cậu cũng phải đi làm.
Nhưng Quan Phán trời sinh tính tình đã rất ôn hòa.
Hồi tưởng lại cho dù có cực khổ đến như thế nào, cậu cũng chỉ nói vài câu cho qua, không muốn nhiều lời, lại càng không có than khổ.
Chu Niệm Viễn chỉ im lặng mà nghe, ngẫu nhiên sẽ quét mắt nhìn cậu nhưng lại không thấy được sắc mặt cậu biểu hiện ra sao.
Hai người nói chuyện đến tận tối, phải đợi đến khi có y tá vào thay thuốc cho Chu Niệm Viễn cả hai mới ngừng lại.
Quan Phán nhìn đồng hồ, vậy mà gần mười giờ tối rồi, cũng đến lúc đi ngủ.
Đợi cho y tá thay thuốc xong, cậu liền đứng dậy nói chúc ngủ ngon với Chu Niệm Viễn.
Chu Niệm Viễn lại nói với cậu: “Anh rất muốn tắm, em giúp anh nhé.”
Quan Phán sửng sốt.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu đầy mong đợi.
Quan Phán chần chờ nói: “Em sợ sẽ khiến miệng vết thương của anh nghiêm trọng hơn… để em đi gọi người làm tới…”
Chu Niệm Viễn cười lắc đầu: “Chúng ta sắp kết hôn với nhau rồi, sau này cả hai sẽ phải chăm sóc lẫn nhau, bây giờ nên tập từ từ là vừa.”
Quan Phán có chút không xác định mà nhìn về phía Chu Niệm Viễn.
Bọn họ chỉ là kết hôn giả, lẽ nào cũng phải sống thật như các cặp vợ chồng chính thức?
Chu Niệm Viễn nhẹ giọng hỏi: “Em không muốn sao?”
Quan Phán nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, nhất thời nói không ra lời.
Cuối cùng cậu cũng đành thỏa hiệp dìu anh vào phòng tắm.
Chu Niệm Viễn cởi hết chỉ chừa lại một cái quần con trên người.
Quan Phán liền không dám nhìn thẳng.
Cậu không phải là một người quá mẫn cảm, cũng không phải bẩm sinh đã là người đồng tính, cậu đối với mấy người đàn ông khác cũng chẳng có hứng thú gì, cũng không thích đi ngắm nghía thân thể của người đàn ông khác.
Nhưng cậu thích Chu Niệm Viễn, tất cả mọi thứ của Chu Niệm Viễn đều khiến cậu bị mê hoặc.
Huống hồ thân hình của Chu Niệm Viễn lại đẹp như vậy.
Lúc cậu chà lưng cho Chu Niệm Viễn, khi đụng vào từng sớ cơ thịt đã được buông lỏng của anh liền đỏ hết mặt.
Cuối cùng chỉ còn chừa lại một chỗ, Quan Phán chỉ có thể lí nhí mở miệng: “Anh… anh tự mình xử lý đi… em ra bên ngoài chờ anh…”
Cậu cầm khắn tắm nhét vào trong tay Chu Niệm Viễn, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Niệm Viễn ngay lập tức liền vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu.
Bàn tay hai người chạm vào nhau, lòng bàn tay ẩm ướt, trái tim Quan Phán chấn động.
Cậu không có dũng khí nhìn Chu Niệm Viễn, cậu chỉ đành ấp úng nói: “Sao… sao vậy…”
Chu Niệm Viễn nhẹ nhàng buông tay cậu ra, giọng anh khàn khàn: “Anh chỉ còn một tay không bị thương nên mặc quần áo hơi bất tiện, đợi một chút em quay lại giúp anh mặc đồ có được không?”
Thì ra chỉ là muốn cậu mặc đồ dùm anh.
Quan Phán liền gật đầu sau đó vội vàng rời khỏi nhà tắm.
Cậu đứng trước cửa, cố gắng bình ổn lại trái tim đang loạn nhịp của mình.
Tiếng xả nước trong phòng khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Cậu đột nhiên rất muốn hút thuốc.
Khi còn làm ở công trường, đôi lúc cậu cũng phải theo lãnh đạo đi tiếp khách, bởi vậy cậu cũng biết hút thuốc uống rượu, nhưng bình thường cậu cũng không phải nghiện hai thứ này cho nên trên người cậu chẳng bao giờ mang theo thuốc lá.
Cậu cũng không muốn phiền người khác đi mua giúp cậu, cuối cùng cậu cũng chỉ đành ra sân thượng đứng một lúc, để cho gió đêm thổi tắt đi cái ngọn lửa hừng hực trong lòng cậu lúc này.
Đợi đến khi cậu quay lại thì Chu Niệm Viễn cũng mới tắm xong.
Quan Phán không dám trộm nhìn cơ thể của anh nữa, cứ cầm bộ đồ ngủ mà bao hết người anh lại.
Trên quần áo của Chu Niệm Viễn có mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng.
Quan Phán rất thích mùi ấy.
Cậu dìu anh về lại giường, đợi đến khi anh ngủ rồi cậu mới rời đi.
Đợi đến khi cậu quay về phòng thì lại phát hiện toàn bộ quần áo cùng vật dụng cá nhân của mình đều biến mất.
Trong lúc đang kinh ngạc, chú Dương đã đứng trước phòng gõ cửa, ông cười rồi giải thích với cậu: “Hành lý của cậu đều được chuyển hết sang phòng của cậu chủ rồi ạ.”
Quan Phán kinh ngạc không thôi.
Chú Dương nói tiếp: “Cậu và cậu chủ đã là vợ chồng của nhau rồi, theo lí thì nên ở chung phòng mới đúng.”
Quan Phán đứng ngốc ra.
Mất cả nửa ngày cậu mới khó khăn mở miệng nói: “Tôi có thể không chuyển đồ…”
Chú Dương lại cười nói: “Cái này là do cậu chủ phân phó, nếu như cậu không muốn thì có thể trực tiếp đi tìm cậu chủ nói chuyện.”
Quan Phán: “…”
Cậu không phải là không muốn, chỉ là… cảm thấy rất không tự nhiên…
Cuối cùng cậu cũng chẳng có gan mà đi tìm Chu Niệm Viễn lý luận, chỉ có thể ngoan ngoãn mà bước vào phòng ngủ của anh.
Lúc Chu Niệm Viễn bị thương thì anh nằm tĩnh dưỡng trong căn phòng nhỏ phía sau hậu viện.
Còn căn phòng này mới là phòng ngủ chính của anh.
Căn phòng rất lớn, bài trí trông vô cùng ấm cúng, trên tường treo rất nhiều mấy bức hình cũ.
Quan Phán chậm chạp lướt qua chúng, lại phát hiện trong số đó có hình của Chu Niệm Viễn lúc còn học tiểu học.
Cậu nhớ lúc ấy Chu Niệm Viễn trông trắng trắng tròn tròn, lại còn mập mập rất dễ thương, đúng kiểu mà các cô nữ sinh yêu thích.
Khi anh học trung học và cao trung thì đã bắt đầu thay đổi, dần dần trở nên đẹp trai hơn, chỉ đáng tiếc quãng thời gian ấy cậu lại không có mặt bên cạnh anh.
Sau cùng là mấy bức chụp hồi đại học, Quan Phán vô tình lại thấy được có vài tấm anh và cậu chụp chung.
Khi ấy cậu đeo mắt kính, nhìn khù khờ như một đứa mọt sách, còn Chu Niệm Viễn lại phong độ ngời ngời, luôn luôn rạng rỡ.
Quan Phán nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Chu Niệm Viễn trong ảnh, đáy lòng có muôn vàn loại xúc động không nói nên lời.
Kỳ thật ngay từ lúc đầu cậu và Chu Niệm Viễn đã định trước là sẽ cách biệt một trời một vực.
Cậu xem tiếp những bức phía sau thì lại nhìn thấy là ảnh Chu Niệm Viễn chụp chung với một nữ sinh khác.
Quan Phán biết rõ người này là ai, cô là bạn gái trước đây của Chu Niệm Viễn – Văn Nhã Ni.
Năm đó cậu cũng đã từng gặp qua cô, cô là một người xinh đẹp quyến rũ, gia thế khủng, rất xứng đôi với anh.
Chu Niệm Viễn lưu giữ lại nhìn hình ảnh của hai người đến vậy chứng tỏ anh còn nhớ thương cô ấy rất nhiều.
Quan Phán lặng yên nhìn mấy bức hình một lúc, trong lòng cậu cũng không rõ là có tư vị gì.
Cậu cũng chẳng thể lý giải được tại sao Văn Nhã Ni lại có thể dễ dàng bỏ rơi Chu Niệm Viễn đến vậy.
Cho dù là bị gia đình ngăn cấm, cô vẫn có thể đấu tranh lại được.
Nhưng lập tức Quan Phán lại nghĩ đến việc bản thân thích anh lâu như vậy mà còn không dám tỏ tình thì lấy tư cách gì trách móc người khác.
Tối hôm ấy cậu lại nằm mơ.
Trong giấc mơ đã là hai năm sau khi kết hôn, lúc ấy Chu Niệm Viễn cũng đã ổn định được vị thế gia chủ của mình.
Sau đó anh tái hợp lại với bạn gái cũ của mình, cả hai cùng nắm tay nhau mà đưa thiếp mời cho cậu.
Cậu còn nghe được rõ ràng lời mà anh nói: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ cho tôi trong hai năm qua, tôi và Văn Nhã Ni sắp kết hôn rồi, hy vọng cậu có thể đến dự buổi lễ.”
Bối cảnh thay đổi, cậu đứng trong hôn lễ nhìn Chu Niệm Viễn đeo nhẫn cưới cho Văn Nhã Ni, cả hai nhìn nhau trìu mến, bạn bè quan khách hai bên thì nhiệt liệt chúc mừng.
Quan Phán bừng tỉnh.
Giữa đêm tối cậu ghì chặt tay ôm lấy ngực, khẽ thở dài một hơi.