"Ha Ha. . . . . ." Phát hiện mình hiểu lầm, mẹ Tiêu chột dạ cười khúc khích, vội vàng nói sang chuyện khác, "Vậy con đứng lên làm gì?"
"Mẹ không muốn con giúp mẹ hả giận sao?" Tiêu Tĩnh bắt đầu vén tay áo, "Mẹ nói, ai bắt nạt mẹ, con đi đánh bọn họ một trận, cho mẹ hả giận."
"A. . . . . ." Nhìn dáng người con gái Tiêu Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, mặc dù dáng người con lớn lên tốt hơn mẹ, nhưng không phải là mẹ nói con, ngay cả mẹ con đánh cũng không lại, không phải là đối thủ của bọn họ..., hay là thôi đi."
"Nếu mẹ quyết định như vậy, con nghe lời mẹ." Không nói hai lời, Tiêu Tĩnh lần nữa ngồi xuống xem ti vi, "Mẹ đứng bên cạnh, đừng cản trở con xem ti vi."
Mẹ Tiêu giương mắt nhìn một loạt động tác của con gái, hóa ra con gái không muốn vì mình ‘báo thù rửa hận’, "Ai, Tiêu Tĩnh, làm sao con có thể như vậy?"
"Con thì sao, không phải mẹ nói thôi đi sao, con chỉ là nghe lời của mẹ mà thôi." Tiêu Tĩnh lười biếng nhìn mẹ Tiêu.
"Ông xã, ông xem con gái ông bắt nạt tôi." Mẹ Tiêu thấy không chiếm được phần thắng từ con gái, lập tức xoay người đi đến chỗ cha Tiêu, bổ nhào vào trong ngực ông tìm kiếm sự an ủi.
"Đó là con gái bà." Nhìn cơn tức giận của mẹ Tiêu, cha Tiêu bình tĩnh nói.
"Con gái ông, con gái ông, là con gái của ông." Hai tay mẹ Tiêu chống nạnh, "Người ta đều nói con gái giống cha, lời này quả thật không sai, nhớ năm đó khi tôi đuổi theo ông, ông lại giày vò tôi, hiện tại ông không bắt nạt tôi nữa, để cho con gái ông bắt nạt tôi, tính tình ông xấu xa, tất cả đều cho con gái thừa kế, cái này kêu là thượng bất chánh hạ tắc loạn, chính ông nói đây là gien di truyền?"
Cha Tiêu sờ chiếc cằm sạch sẽ, nhìn bà cáo trạng, "Bà xã, tính tình bà gần đây có chút khác, chẳng lẽ là thời mãn kinh trong truyền thuyết đã đến?"
"Người ta nói phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi đang trong thời kì tiền mãn kinh, mặc dù tôi không phải thầy thuốc, nhưng dù gì tôi vốn tốt nghiệp y tá, ông cho là tôi không hiểu cái gì sao."
"Mọi việc đều có ngoại lệ, giống như bà vậy vô tâm vô phế, thời mãn kinh chậm một chút là rất bình thường." Cha Tiêu nghiêm trang nói.
"Ông mới thời mãn kinh, cả nhà ông đều thời mãn kinh, tôi quyết định, buổi trưa hôm nay, ăn hành tây với hành lá." Mẹ Tiêu trả thù cha Tiêu, "Món ăn này vì ông mà chuẩn bị, ông phải ăn hết toàn bộ cho tôi."
Cuộc đời ông ghét nhất ăn hành, cha Tiêu nghe thấy mẹ Tiêu nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, "Bà xã, có thể thương lượng một chút không. . . . . . Tôi sai lầm rồi, tôi không nên nói bà thời mãn kinh."
"Hừ, cứ như vậy quyết định, ông chờ đó cho tôi." Mẹ Tiêu bước nhanh vào phòng bếp vì cha Tiêu chuẩn bị hành tây với hành lá.
"Phốc. . . . . ." Tiêu Tĩnh thấy cha ăn nghẹn, không nể mặt cười.
"Còn cười, cẩn thận mẹ con thu thập con." Thấy con gái không nể mặt như vậy, cha Tiêu tức giận nhắc nhở, sau đó vội vàng vào phòng bếp cầu xin tha thứ, "Bà xã, về hành tây với hành lá, chúng ta thương lượng một chút đi."
. . . . . .
Dưới sự cầu tình của cha Tiêu, mẹ Tiêu cuối cùng có lòng từ bi, thả cha Tiêu một lần, không ăn hành tây với hành lá, nhưng lại có yêu cầu, buổi trưa phía trên bát canh để một ít hành lá, không cho cha Tiêu bỏ ra, phải uống hết chỗ canh đó xuống, tiếp đó sau khi ăn cơm trưa xong cha Tiêu liền vọt vào phòng vệ sinh súc miệng, không ăn được hành, thật sự là bị làm hại đến không dậy nổi.
Nghi ngờ của mẹ Tiêu rất nhanh nhận được đáp án, buổi tối sau khi ăn cơm tối xong như thường ngày đến quảng trường khiêu vũ, khi đang khiêu vũ từ trong miệng mấy chị em tốt lấy được đáp án mong muốn, không ngờ có người nói xấu sau lưng bà, chỉ là trong đó có hiểu lầm, mà tội xấu hổ là thủ phạm, vẫn là bức ảnh Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu trong thang máy quần áo không chỉnh tề, bởi vì hai mẹ con trong ảnh rất giống nhau, nếu không phải rất quen thuộc, người khác sẽ không nghĩ trong tấm hình của Tiêu Tĩnh là mẹ Tiêu, cộng thêm mẹ Tiêu thích đi chơi, Tiêu Tĩnh lại thích ở nhà, sau khi ly hôn về nhà lại cực ít ra cửa, không cùng mẹ Tiêu và bạn bè của mẹ đi uống cái trà chiều gì đó, vì vậy khi mọi người nhìn thấy bức ảnh, trước tiên lập tức nghĩ đến mẹ Tiêu mà không phải Tiêu Tĩnh.
Mặc dù hình đã bị xử lý rất nhanh, nhưng thấy qua không có nghĩa là sẽ quên, mọi ngươi truyền tai nhau rất nhanh đã biết chuyện trên internet, dĩ nhiên ánh mắt nhìn mẹ Tiêu có bất đồng, cộng thêm mẹ Tiêu thích bảo dưỡng nhan sắc, tính tình hoạt bát, có lúc còn như trẻ con, có người yêu mến bà, tự nhiên sẽ có người ghen tỵ chán ghét bà, tận dụng cơ hội này bôi xấu thanh danh của bà, bản thân mình bao nhiêu tuổi rồi còn có tin tức như vậy, quan trọng nhất người đàn ông kia không phải là chồng của mình, còn ra thể thống gì?
Mẹ Tiêu là ai, bà tuyệt đối là không sợ trời không sợ đất, không nói đến việc người trong hình không phải bà, cho dù là có, bà cũng không cho người khác nói xấu sau lưng mình, hơn nữa bên trong còn là con gái mình, dù là bà sẽ không làm chuyện quá quắt, nhưng người khác không biết, bức ảnh làm chứng, hơn nữa có người thích gây sự, biết rõ ràng chân tướng, mẹ Tiêu giải thích cho mọi người trong hình không phải là mình, mà là con gái của mình, người đàn ông trong hình, là bạn trai mới của con gái bà, khi cửa thang máy không mở nằm ở giữa chừng, bạn trai mới nghĩ trước tiên đưa con gái bà đi tới chỗ cửa thang máy vẫn còn mở để đi ra, nhưng bởi vì váy con gái bà có chút ngắn, sợ di chuyển không tiện, cho nên nghĩ mượn quần, không ngờ con gái nhận lấy quần bạn trai còn chưa mặc lên người, thang máy hoạt động trở lại.
Nên giải thích, mẹ Tiêu sẽ giải thích, người khác có hiểu lầm, bà sẽ rất kiên nhẫn giải thích cho mọi người, một số người có thể không tin, nhưng nếu như không tin mà vẫn ở chỗ này nói bóng nói gió, thật xin lỗi, cô nãi nãi bà muốn nổi bão.
Vì vậy một buổi khiêu vũ êm đẹp, cuối cùng biến thành mẹ Tiêu và mấy bà nhiều chuyện đấu khẩu, mẹ Tiêu lấy một địch nhiều không rơi xuống thế hạ phong, nói bóng nói gió khiến mấy bà tám tức giận bỏ đi, chính mình đầy một bụng tức, không nói hai lời lôi kéo cha Tiêu về nhà.
"Tiêu Tĩnh!"
"Mẹ, mẹ làm sao?" Tiêu Tĩnh ở nhà xem ti vi, bị bộ dáng tức giận của mẹ Tiêu dọa, không phải đi ra ngoài khiêu vũ sao, chẳng lẽ mẹ và cha cãi nhau? Nhìn vẻ mặt cha không giống.
"Đừng nhìn cha con, cha con không liên quan, cha cực kỳ thận trọng thông báo cho con, người đàn ông trong thang máy kia, mời anh ta về nhà, cha muốn gặp mặt anh ta."
"Ha Ha. . . . . ." Phát hiện mình hiểu lầm, mẹ Tiêu chột dạ cười khúc khích, vội vàng nói sang chuyện khác, "Vậy con đứng lên làm gì?"
"Mẹ không muốn con giúp mẹ hả giận sao?" Tiêu Tĩnh bắt đầu vén tay áo, "Mẹ nói, ai bắt nạt mẹ, con đi đánh bọn họ một trận, cho mẹ hả giận."
"A. . . . . ." Nhìn dáng người con gái Tiêu Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, mặc dù dáng người con lớn lên tốt hơn mẹ, nhưng không phải là mẹ nói con, ngay cả mẹ con đánh cũng không lại, không phải là đối thủ của bọn họ..., hay là thôi đi."
"Nếu mẹ quyết định như vậy, con nghe lời mẹ." Không nói hai lời, Tiêu Tĩnh lần nữa ngồi xuống xem ti vi, "Mẹ đứng bên cạnh, đừng cản trở con xem ti vi."
Mẹ Tiêu giương mắt nhìn một loạt động tác của con gái, hóa ra con gái không muốn vì mình ‘báo thù rửa hận’, "Ai, Tiêu Tĩnh, làm sao con có thể như vậy?"
"Con thì sao, không phải mẹ nói thôi đi sao, con chỉ là nghe lời của mẹ mà thôi." Tiêu Tĩnh lười biếng nhìn mẹ Tiêu.
"Ông xã, ông xem con gái ông bắt nạt tôi." Mẹ Tiêu thấy không chiếm được phần thắng từ con gái, lập tức xoay người đi đến chỗ cha Tiêu, bổ nhào vào trong ngực ông tìm kiếm sự an ủi.
"Đó là con gái bà." Nhìn cơn tức giận của mẹ Tiêu, cha Tiêu bình tĩnh nói.
"Con gái ông, con gái ông, là con gái của ông." Hai tay mẹ Tiêu chống nạnh, "Người ta đều nói con gái giống cha, lời này quả thật không sai, nhớ năm đó khi tôi đuổi theo ông, ông lại giày vò tôi, hiện tại ông không bắt nạt tôi nữa, để cho con gái ông bắt nạt tôi, tính tình ông xấu xa, tất cả đều cho con gái thừa kế, cái này kêu là thượng bất chánh hạ tắc loạn, chính ông nói đây là gien di truyền?"
Cha Tiêu sờ chiếc cằm sạch sẽ, nhìn bà cáo trạng, "Bà xã, tính tình bà gần đây có chút khác, chẳng lẽ là thời mãn kinh trong truyền thuyết đã đến?"
"Người ta nói phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi đang trong thời kì tiền mãn kinh, mặc dù tôi không phải thầy thuốc, nhưng dù gì tôi vốn tốt nghiệp y tá, ông cho là tôi không hiểu cái gì sao."
"Mọi việc đều có ngoại lệ, giống như bà vậy vô tâm vô phế, thời mãn kinh chậm một chút là rất bình thường." Cha Tiêu nghiêm trang nói.
"Ông mới thời mãn kinh, cả nhà ông đều thời mãn kinh, tôi quyết định, buổi trưa hôm nay, ăn hành tây với hành lá." Mẹ Tiêu trả thù cha Tiêu, "Món ăn này vì ông mà chuẩn bị, ông phải ăn hết toàn bộ cho tôi."
Cuộc đời ông ghét nhất ăn hành, cha Tiêu nghe thấy mẹ Tiêu nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, "Bà xã, có thể thương lượng một chút không. . . . . . Tôi sai lầm rồi, tôi không nên nói bà thời mãn kinh."
"Hừ, cứ như vậy quyết định, ông chờ đó cho tôi." Mẹ Tiêu bước nhanh vào phòng bếp vì cha Tiêu chuẩn bị hành tây với hành lá.
"Phốc. . . . . ." Tiêu Tĩnh thấy cha ăn nghẹn, không nể mặt cười.
"Còn cười, cẩn thận mẹ con thu thập con." Thấy con gái không nể mặt như vậy, cha Tiêu tức giận nhắc nhở, sau đó vội vàng vào phòng bếp cầu xin tha thứ, "Bà xã, về hành tây với hành lá, chúng ta thương lượng một chút đi."
. . . . . .
Dưới sự cầu tình của cha Tiêu, mẹ Tiêu cuối cùng có lòng từ bi, thả cha Tiêu một lần, không ăn hành tây với hành lá, nhưng lại có yêu cầu, buổi trưa phía trên bát canh để một ít hành lá, không cho cha Tiêu bỏ ra, phải uống hết chỗ canh đó xuống, tiếp đó sau khi ăn cơm trưa xong cha Tiêu liền vọt vào phòng vệ sinh súc miệng, không ăn được hành, thật sự là bị làm hại đến không dậy nổi.
Nghi ngờ của mẹ Tiêu rất nhanh nhận được đáp án, buổi tối sau khi ăn cơm tối xong như thường ngày đến quảng trường khiêu vũ, khi đang khiêu vũ từ trong miệng mấy chị em tốt lấy được đáp án mong muốn, không ngờ có người nói xấu sau lưng bà, chỉ là trong đó có hiểu lầm, mà tội xấu hổ là thủ phạm, vẫn là bức ảnh Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu trong thang máy quần áo không chỉnh tề, bởi vì hai mẹ con trong ảnh rất giống nhau, nếu không phải rất quen thuộc, người khác sẽ không nghĩ trong tấm hình của Tiêu Tĩnh là mẹ Tiêu, cộng thêm mẹ Tiêu thích đi chơi, Tiêu Tĩnh lại thích ở nhà, sau khi ly hôn về nhà lại cực ít ra cửa, không cùng mẹ Tiêu và bạn bè của mẹ đi uống cái trà chiều gì đó, vì vậy khi mọi người nhìn thấy bức ảnh, trước tiên lập tức nghĩ đến mẹ Tiêu mà không phải Tiêu Tĩnh.
Mặc dù hình đã bị xử lý rất nhanh, nhưng thấy qua không có nghĩa là sẽ quên, mọi ngươi truyền tai nhau rất nhanh đã biết chuyện trên internet, dĩ nhiên ánh mắt nhìn mẹ Tiêu có bất đồng, cộng thêm mẹ Tiêu thích bảo dưỡng nhan sắc, tính tình hoạt bát, có lúc còn như trẻ con, có người yêu mến bà, tự nhiên sẽ có người ghen tỵ chán ghét bà, tận dụng cơ hội này bôi xấu thanh danh của bà, bản thân mình bao nhiêu tuổi rồi còn có tin tức như vậy, quan trọng nhất người đàn ông kia không phải là chồng của mình, còn ra thể thống gì?
Mẹ Tiêu là ai, bà tuyệt đối là không sợ trời không sợ đất, không nói đến việc người trong hình không phải bà, cho dù là có, bà cũng không cho người khác nói xấu sau lưng mình, hơn nữa bên trong còn là con gái mình, dù là bà sẽ không làm chuyện quá quắt, nhưng người khác không biết, bức ảnh làm chứng, hơn nữa có người thích gây sự, biết rõ ràng chân tướng, mẹ Tiêu giải thích cho mọi người trong hình không phải là mình, mà là con gái của mình, người đàn ông trong hình, là bạn trai mới của con gái bà, khi cửa thang máy không mở nằm ở giữa chừng, bạn trai mới nghĩ trước tiên đưa con gái bà đi tới chỗ cửa thang máy vẫn còn mở để đi ra, nhưng bởi vì váy con gái bà có chút ngắn, sợ di chuyển không tiện, cho nên nghĩ mượn quần, không ngờ con gái nhận lấy quần bạn trai còn chưa mặc lên người, thang máy hoạt động trở lại.
Nên giải thích, mẹ Tiêu sẽ giải thích, người khác có hiểu lầm, bà sẽ rất kiên nhẫn giải thích cho mọi người, một số người có thể không tin, nhưng nếu như không tin mà vẫn ở chỗ này nói bóng nói gió, thật xin lỗi, cô nãi nãi bà muốn nổi bão.
Vì vậy một buổi khiêu vũ êm đẹp, cuối cùng biến thành mẹ Tiêu và mấy bà nhiều chuyện đấu khẩu, mẹ Tiêu lấy một địch nhiều không rơi xuống thế hạ phong, nói bóng nói gió khiến mấy bà tám tức giận bỏ đi, chính mình đầy một bụng tức, không nói hai lời lôi kéo cha Tiêu về nhà.
"Tiêu Tĩnh!"
"Mẹ, mẹ làm sao?" Tiêu Tĩnh ở nhà xem ti vi, bị bộ dáng tức giận của mẹ Tiêu dọa, không phải đi ra ngoài khiêu vũ sao, chẳng lẽ mẹ và cha cãi nhau? Nhìn vẻ mặt cha không giống.
"Đừng nhìn cha con, cha con không liên quan, cha cực kỳ thận trọng thông báo cho con, người đàn ông trong thang máy kia, mời anh ta về nhà, cha muốn gặp mặt anh ta."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Ha Ha. . . . . ." Phát hiện mình hiểu lầm, mẹ Tiêu chột dạ cười khúc khích, vội vàng nói sang chuyện khác, "Vậy con đứng lên làm gì?"
"Mẹ không muốn con giúp mẹ hả giận sao?" Tiêu Tĩnh bắt đầu vén tay áo, "Mẹ nói, ai bắt nạt mẹ, con đi đánh bọn họ một trận, cho mẹ hả giận."
"A. . . . . ." Nhìn dáng người con gái Tiêu Tĩnh, "Tiểu Tĩnh, mặc dù dáng người con lớn lên tốt hơn mẹ, nhưng không phải là mẹ nói con, ngay cả mẹ con đánh cũng không lại, không phải là đối thủ của bọn họ..., hay là thôi đi."
"Nếu mẹ quyết định như vậy, con nghe lời mẹ." Không nói hai lời, Tiêu Tĩnh lần nữa ngồi xuống xem ti vi, "Mẹ đứng bên cạnh, đừng cản trở con xem ti vi."
Mẹ Tiêu giương mắt nhìn một loạt động tác của con gái, hóa ra con gái không muốn vì mình ‘báo thù rửa hận’, "Ai, Tiêu Tĩnh, làm sao con có thể như vậy?"
"Con thì sao, không phải mẹ nói thôi đi sao, con chỉ là nghe lời của mẹ mà thôi." Tiêu Tĩnh lười biếng nhìn mẹ Tiêu.
"Ông xã, ông xem con gái ông bắt nạt tôi." Mẹ Tiêu thấy không chiếm được phần thắng từ con gái, lập tức xoay người đi đến chỗ cha Tiêu, bổ nhào vào trong ngực ông tìm kiếm sự an ủi.
"Đó là con gái bà." Nhìn cơn tức giận của mẹ Tiêu, cha Tiêu bình tĩnh nói.
"Con gái ông, con gái ông, là con gái của ông." Hai tay mẹ Tiêu chống nạnh, "Người ta đều nói con gái giống cha, lời này quả thật không sai, nhớ năm đó khi tôi đuổi theo ông, ông lại giày vò tôi, hiện tại ông không bắt nạt tôi nữa, để cho con gái ông bắt nạt tôi, tính tình ông xấu xa, tất cả đều cho con gái thừa kế, cái này kêu là thượng bất chánh hạ tắc loạn, chính ông nói đây là gien di truyền?"
Cha Tiêu sờ chiếc cằm sạch sẽ, nhìn bà cáo trạng, "Bà xã, tính tình bà gần đây có chút khác, chẳng lẽ là thời mãn kinh trong truyền thuyết đã đến?"
"Người ta nói phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi đang trong thời kì tiền mãn kinh, mặc dù tôi không phải thầy thuốc, nhưng dù gì tôi vốn tốt nghiệp y tá, ông cho là tôi không hiểu cái gì sao."
"Mọi việc đều có ngoại lệ, giống như bà vậy vô tâm vô phế, thời mãn kinh chậm một chút là rất bình thường." Cha Tiêu nghiêm trang nói.
"Ông mới thời mãn kinh, cả nhà ông đều thời mãn kinh, tôi quyết định, buổi trưa hôm nay, ăn hành tây với hành lá." Mẹ Tiêu trả thù cha Tiêu, "Món ăn này vì ông mà chuẩn bị, ông phải ăn hết toàn bộ cho tôi."
Cuộc đời ông ghét nhất ăn hành, cha Tiêu nghe thấy mẹ Tiêu nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, "Bà xã, có thể thương lượng một chút không. . . . . . Tôi sai lầm rồi, tôi không nên nói bà thời mãn kinh."
"Hừ, cứ như vậy quyết định, ông chờ đó cho tôi." Mẹ Tiêu bước nhanh vào phòng bếp vì cha Tiêu chuẩn bị hành tây với hành lá.
"Phốc. . . . . ." Tiêu Tĩnh thấy cha ăn nghẹn, không nể mặt cười.
"Còn cười, cẩn thận mẹ con thu thập con." Thấy con gái không nể mặt như vậy, cha Tiêu tức giận nhắc nhở, sau đó vội vàng vào phòng bếp cầu xin tha thứ, "Bà xã, về hành tây với hành lá, chúng ta thương lượng một chút đi."
. . . . . .
Dưới sự cầu tình của cha Tiêu, mẹ Tiêu cuối cùng có lòng từ bi, thả cha Tiêu một lần, không ăn hành tây với hành lá, nhưng lại có yêu cầu, buổi trưa phía trên bát canh để một ít hành lá, không cho cha Tiêu bỏ ra, phải uống hết chỗ canh đó xuống, tiếp đó sau khi ăn cơm trưa xong cha Tiêu liền vọt vào phòng vệ sinh súc miệng, không ăn được hành, thật sự là bị làm hại đến không dậy nổi.
Nghi ngờ của mẹ Tiêu rất nhanh nhận được đáp án, buổi tối sau khi ăn cơm tối xong như thường ngày đến quảng trường khiêu vũ, khi đang khiêu vũ từ trong miệng mấy chị em tốt lấy được đáp án mong muốn, không ngờ có người nói xấu sau lưng bà, chỉ là trong đó có hiểu lầm, mà tội xấu hổ là thủ phạm, vẫn là bức ảnh Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu trong thang máy quần áo không chỉnh tề, bởi vì hai mẹ con trong ảnh rất giống nhau, nếu không phải rất quen thuộc, người khác sẽ không nghĩ trong tấm hình của Tiêu Tĩnh là mẹ Tiêu, cộng thêm mẹ Tiêu thích đi chơi, Tiêu Tĩnh lại thích ở nhà, sau khi ly hôn về nhà lại cực ít ra cửa, không cùng mẹ Tiêu và bạn bè của mẹ đi uống cái trà chiều gì đó, vì vậy khi mọi người nhìn thấy bức ảnh, trước tiên lập tức nghĩ đến mẹ Tiêu mà không phải Tiêu Tĩnh.
Mặc dù hình đã bị xử lý rất nhanh, nhưng thấy qua không có nghĩa là sẽ quên, mọi ngươi truyền tai nhau rất nhanh đã biết chuyện trên internet, dĩ nhiên ánh mắt nhìn mẹ Tiêu có bất đồng, cộng thêm mẹ Tiêu thích bảo dưỡng nhan sắc, tính tình hoạt bát, có lúc còn như trẻ con, có người yêu mến bà, tự nhiên sẽ có người ghen tỵ chán ghét bà, tận dụng cơ hội này bôi xấu thanh danh của bà, bản thân mình bao nhiêu tuổi rồi còn có tin tức như vậy, quan trọng nhất người đàn ông kia không phải là chồng của mình, còn ra thể thống gì?
Mẹ Tiêu là ai, bà tuyệt đối là không sợ trời không sợ đất, không nói đến việc người trong hình không phải bà, cho dù là có, bà cũng không cho người khác nói xấu sau lưng mình, hơn nữa bên trong còn là con gái mình, dù là bà sẽ không làm chuyện quá quắt, nhưng người khác không biết, bức ảnh làm chứng, hơn nữa có người thích gây sự, biết rõ ràng chân tướng, mẹ Tiêu giải thích cho mọi người trong hình không phải là mình, mà là con gái của mình, người đàn ông trong hình, là bạn trai mới của con gái bà, khi cửa thang máy không mở nằm ở giữa chừng, bạn trai mới nghĩ trước tiên đưa con gái bà đi tới chỗ cửa thang máy vẫn còn mở để đi ra, nhưng bởi vì váy con gái bà có chút ngắn, sợ di chuyển không tiện, cho nên nghĩ mượn quần, không ngờ con gái nhận lấy quần bạn trai còn chưa mặc lên người, thang máy hoạt động trở lại.
Nên giải thích, mẹ Tiêu sẽ giải thích, người khác có hiểu lầm, bà sẽ rất kiên nhẫn giải thích cho mọi người, một số người có thể không tin, nhưng nếu như không tin mà vẫn ở chỗ này nói bóng nói gió, thật xin lỗi, cô nãi nãi bà muốn nổi bão.
Vì vậy một buổi khiêu vũ êm đẹp, cuối cùng biến thành mẹ Tiêu và mấy bà nhiều chuyện đấu khẩu, mẹ Tiêu lấy một địch nhiều không rơi xuống thế hạ phong, nói bóng nói gió khiến mấy bà tám tức giận bỏ đi, chính mình đầy một bụng tức, không nói hai lời lôi kéo cha Tiêu về nhà.
"Tiêu Tĩnh!"
"Mẹ, mẹ làm sao?" Tiêu Tĩnh ở nhà xem ti vi, bị bộ dáng tức giận của mẹ Tiêu dọa, không phải đi ra ngoài khiêu vũ sao, chẳng lẽ mẹ và cha cãi nhau? Nhìn vẻ mặt cha không giống.
"Đừng nhìn cha con, cha con không liên quan, cha cực kỳ thận trọng thông báo cho con, người đàn ông trong thang máy kia, mời anh ta về nhà, cha muốn gặp mặt anh ta."