Không thể không nói, Lý Hiểu đúng là một người đàn ông giỏi có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, một tay có thể làm được công việc nhà, đảo mắt Tiêu Tĩnh đã ở lại trong nhà Lý Hiểu ngây ngốc ba ngày, được anh chăm sóc giống như lão Phật gia, trừ ăn cơm ra không cần anh cho ăn, đi toilet không cần anh giúp, ngủ không cần anh nằm cùng, chuyện khác, việc khác đều để cho anh làm, còn thoải mái hơn khi sống trong nhà mình, vì thế Tiêu Tĩnh cố ý nói ra cảm thán.
"Lý Hiểu, anh nói xem, anh giỏi giang như vậy, về sau cưới vợ còn có thể giống như bây giờ không?"
"Có thể." Lý Hiểu cười, "Đó là người đi cùng tôi suốt cuộc đời, hoặc là người nối dõi tông đường cho tôi, tôi đương nhiên đối sử tốt với cô ấy, khẳng định sau khi kết hôn sẽ còn tốt hơn lúc trước khi kết hôn."
"Nếu không thì tôi sẽ chịu uất ức một chút, gả cho anh là được, tôi không yêu cầu anh nhiều, chỉ cần anh giữ nguyên như bây giờ, đúng giờ cho tôi cho ăn, trông nom việc nhà cửa là được rồi." Tiêu Tĩnh nói đùa với Lý Hiểu.
"Tôi suy nghĩ một chút." Lý Hiểu nghe vậy giả vờ nghiêm túc suy nghĩ trong năm phút, sau đó bộ mặt phớt tỉnh trả lời Tiêu Tĩnh: "Vẫn là không nên để cô uất ức, tôi sợ cô uất ức, thì đời tôi xong rồi, cô xem cô lười như vậy, để cho tôi chăm sóc mấy ngày còn được, nếu chăm sóc cả đời, tôi sợ tôi còn chưa sống đủ đã bị mệt chết đi."
Bởi vì Lý Hiểu nói như vậy, rốt cuộc Tiêu Tĩnh chịu khó chạy bộ —— cô chạy đuổi theo Lý Hiểu hơn mười phút, thề đánh anh thành đầu heo.
Thời gian dài không vận động dĩ nhiên là Tiêu Tĩnh chỉ có thể đuổi theo Lý Hiểu, nhưng mà bởi vì vị trí có hạn, thẹn quá thành giận Tiêu Tĩnh sử dụng ám khí phía trước, rốt cuộc đánh được Lý Hiểu, kết quả cuối cùng có thể nói là hai bên tổn hại, Lý Hiểu bị ám khí của Tiêu Tĩnh gây thương tích, còn Tiêu Tĩnh lại vì chạy bộ cường độ cao mà gây nên ‘Tàn’
"Trời ạ, phụ nữ hung ác lên quả thực không muốn sống." Lý Hiểu bị gối ôm ghế sô pha đập trúng trán, có chút cảm giác chóng mặt, đình chiến sau đó bất đắc dĩ nhìn Tiêu Tĩnh.
"Tôi lần sau không dám nói nói xấu phụ nữ nữa."
Tiêu Tĩnh không có hình tượng nằm trên ghế sô pha thở, "Anh nói nói xấu phụ nữ tôi mặc kệ, chỉ cần không chỉ cây dâu mắng cây hòe, hoặc là trực tiếp nói đến tên của tôi là được."
Không ngờ còn có hai tiêu chuẩn như thế, Lý Hiểu cười khổ, lúc này khi phụ nữ không nói lý sẽ đều là một dạng, mặc kệ bình thường có thể phân rõ phải trái đến cỡ nào, thì đến khi không nói lý, đúng là liều mạng.
Trải qua mấy ngày ở chung, thật ra Lý Hiểu rất muốn hỏi, chồng Tiêu Tĩnh và cô ly hôn có phải bởi vì cô quá lười không, mấy ngày nay, trừ ăn cơm và đi toilet ra, chính xác Tiêu Tĩnh không rời gian phòng nửa bước, cả ngày lên mạng, không làm bất cứ chuyện gì, phụ nữ lười như vậy thật là hiêm thấy, có lẽ không có mấy người đàn ông chịu được, chồng cô vì vậy ly hôn cô, quả thực rất bình thường.
Nhưng mà lo lắng những lời nói này có tính chất ô nhục, Lý Hiểu quyết định không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mấy ngày ở chung anh có thể hiểu thêm một chút tính khí Tiêu Tĩnh, nói cô lười không sai, bình thường không thích đi so đo người khác, nhưng đó là do điều kiện trước tiên không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, tức giận thì không nên tức giận với Tiêu Tĩnh, quả thực là hai thái cực, khi không tức giận, cô chính là một con mèo lười dễ thương dịu ngoan, có thể nằm tuyệt đối không đứng, một khi tức giận, thì chính là con mèo xù lông, không làm thương người, tuyệt đối sẽ không thu hồi móng vuốt của mình.
Nói thế nào mấy hôm nay hai người đều ở dưới một mái nhà, Lý Hiểu cảm thấy phải có trách nhiệm của người đàn ông, không thể mặc cho Tiêu Tĩnh chết ở trong nhà như vậy, nhìn cô tuổi còn trẻ, ngoại trừ ở một chỗ thì chỉ ở một chỗ, sống như vậy, thân thể khỏe mạnh nhất định sẽ đi xuống, đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Tiêu Tĩnh sợ nóng, thời tiết bây giờ rất nóng, ban ngày Tiêu Tĩnh có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra, nhưng thời tiết thành phố Z rất kỳ quái, cho dù mùa hè nóng bức nhất, đến buổi tối, chủ yếu khoảng tám chín giờ, nhiệt độ giảm xuống vừa phải, sau đó gió sẽ rất lớn, rất thích hợp cho mọi người đi ra bên ngoài tản bộ ....
Hôm nay ăn xong cơm tối, Lý Hiểu cố ý gọi Tiêu Tĩnh đang có ý định trở về phòng, nói một lát sau đi xuống lầu tản bộ, "Lúc tối bên ngoài rất mát mẻ, không nóng chút nào, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc, ở trong nhà cả ngày sẽ buồn bực."
"Tôi đã buồn bực mười năm còn không sao, huống chi là mấy ngày." Tiêu Tĩnh sau khi ăn xong sẽ cảm thấy lười biếng, bình thường vào lúc này cô sẽ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục làm việc, bây giờ cô đang suy nghĩ trở về phòng nằm nghỉ một lát.
Mặc dù đã sớm biết thần kinh Tiêu Tĩnh mạnh mẽ, nhưng nghe được đáp án như vậy của cô, Lý Hiểu nhịn không được khóe miệng co giật, cô thua thiệt có thể nói ra ngoài, anh là người có tính tình tốt bụng, Lý Hiểu quyết định không so đo Tiêu Tĩnh, lần thứ hai nói ra lời mời.
"Sau khi cô đến chỗ tôi chưa đi dạo chung quanh, chúng ta đi dạo đi, cho quen thuộc cảnh vật chung quanh."
"Tôi không đi, quen thuộc cảnh vật chung quanh cái gì." Tiêu Tĩnh híp mắt không còn hơi sức đáp lời.
Không biết vì sao, nghe được Tiêu Tĩnh nói cô không quan tâm, ở trong lòng Lý Hiểu toát ra một loại cảm giác không quen thuộc bị sủng vật hàng ngày được mình cho ăn từ chối cảm thấy thất bại, mặc dù không biết tại sao lại coi Tiêu Tĩnh là sủng vật của mình, ngẫm lại một chút mấy ngày nay mình tận tâm tận lực chăm sóc cô, giúp cô giặt sạch nội y, mỗi ngày đi làm sau khi tan việc đều làm đồ ăn ngon cho cô ăn, nhưng bây giờ nghe được cô không hề để ý nói không đi, điều này khiến cho Lý Hiểu cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu.
Đừng thấy bình thường Lý Hiểu có dáng vẻ ôn hòa, nhưng khi anh đã muốn làm gì, thì không ai bằng, chúng ta chỉ có thể nói, mỗi người đều có một mặt bất đồng, mấu chốt là ở chỗ anh có thể kích thích mặt khác của người đó không, rất rõ ràng, Tiêu Tĩnh đã kích thích mặt khác của Lý Hiểu hiện ra, Tiêu Tĩnh càng không muốn đi xuống lầu tản bộ, Lý Hiểu còn càng muốn cô đi, đi qua lôi kéo cánh tay của cô.
"Đi, tản bộ đi."
Không nghĩ tới Lý Hiểu sẽ cứng rắn, cánh tay bắp chân nhỏ của Tiêu Tĩnh làm sao có thể gạt Lý Hiểu ra, chỉ là, cô không phải vừa, một bên bị Lý Hiểu kéo ra ngoài, một bên liều mạng ôm lấy tất cả đồ vật có thể ôm, kết quả hai người ở tại cửa ra vào nhấc hết đồ vật, một bên muốn kéo người khác đi ra ngoài, một bên sống chết không chịu đi ra ngoài, trong lúc lôi kéo, không biết chuyện gì xảy ra, xoẹt một tiếng, áo ngủ Tiêu Tĩnh liền chia ra làm hai, muốn chết không được, bởi vì ở trong nhà Lý Hiểu mấy ngày, cảm thấy nhân phẩm của Lý Hiểu không tệ, ghét bỏ áo ngực phiền toái hôm nay Tiêu Tĩnh không mặc áo ngực, dưới áo ngủ chỉ có một quần chữ T khêu gợi, vì vậy sau khi áo ngủ bị xé nát Tiêu Tĩnh lâm vào bi kịch, một nửa ở trong tay Lý Hiểu, một nửa kia trực tiếp rơi trên đất, sau đó toàn thân cô cứ như vậy chỉ có một cái quần chữ T hấp dẫn đứng trước mặt Lý Hiểu. . .
Không thể không nói, Lý Hiểu đúng là một người đàn ông giỏi có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, một tay có thể làm được công việc nhà, đảo mắt Tiêu Tĩnh đã ở lại trong nhà Lý Hiểu ngây ngốc ba ngày, được anh chăm sóc giống như lão Phật gia, trừ ăn cơm ra không cần anh cho ăn, đi toilet không cần anh giúp, ngủ không cần anh nằm cùng, chuyện khác, việc khác đều để cho anh làm, còn thoải mái hơn khi sống trong nhà mình, vì thế Tiêu Tĩnh cố ý nói ra cảm thán.
"Lý Hiểu, anh nói xem, anh giỏi giang như vậy, về sau cưới vợ còn có thể giống như bây giờ không?"
"Có thể." Lý Hiểu cười, "Đó là người đi cùng tôi suốt cuộc đời, hoặc là người nối dõi tông đường cho tôi, tôi đương nhiên đối sử tốt với cô ấy, khẳng định sau khi kết hôn sẽ còn tốt hơn lúc trước khi kết hôn."
"Nếu không thì tôi sẽ chịu uất ức một chút, gả cho anh là được, tôi không yêu cầu anh nhiều, chỉ cần anh giữ nguyên như bây giờ, đúng giờ cho tôi cho ăn, trông nom việc nhà cửa là được rồi." Tiêu Tĩnh nói đùa với Lý Hiểu.
"Tôi suy nghĩ một chút." Lý Hiểu nghe vậy giả vờ nghiêm túc suy nghĩ trong năm phút, sau đó bộ mặt phớt tỉnh trả lời Tiêu Tĩnh: "Vẫn là không nên để cô uất ức, tôi sợ cô uất ức, thì đời tôi xong rồi, cô xem cô lười như vậy, để cho tôi chăm sóc mấy ngày còn được, nếu chăm sóc cả đời, tôi sợ tôi còn chưa sống đủ đã bị mệt chết đi."
Bởi vì Lý Hiểu nói như vậy, rốt cuộc Tiêu Tĩnh chịu khó chạy bộ —— cô chạy đuổi theo Lý Hiểu hơn mười phút, thề đánh anh thành đầu heo.
Thời gian dài không vận động dĩ nhiên là Tiêu Tĩnh chỉ có thể đuổi theo Lý Hiểu, nhưng mà bởi vì vị trí có hạn, thẹn quá thành giận Tiêu Tĩnh sử dụng ám khí phía trước, rốt cuộc đánh được Lý Hiểu, kết quả cuối cùng có thể nói là hai bên tổn hại, Lý Hiểu bị ám khí của Tiêu Tĩnh gây thương tích, còn Tiêu Tĩnh lại vì chạy bộ cường độ cao mà gây nên ‘Tàn’
"Trời ạ, phụ nữ hung ác lên quả thực không muốn sống." Lý Hiểu bị gối ôm ghế sô pha đập trúng trán, có chút cảm giác chóng mặt, đình chiến sau đó bất đắc dĩ nhìn Tiêu Tĩnh.
"Tôi lần sau không dám nói nói xấu phụ nữ nữa."
Tiêu Tĩnh không có hình tượng nằm trên ghế sô pha thở, "Anh nói nói xấu phụ nữ tôi mặc kệ, chỉ cần không chỉ cây dâu mắng cây hòe, hoặc là trực tiếp nói đến tên của tôi là được."
Không ngờ còn có hai tiêu chuẩn như thế, Lý Hiểu cười khổ, lúc này khi phụ nữ không nói lý sẽ đều là một dạng, mặc kệ bình thường có thể phân rõ phải trái đến cỡ nào, thì đến khi không nói lý, đúng là liều mạng.
Trải qua mấy ngày ở chung, thật ra Lý Hiểu rất muốn hỏi, chồng Tiêu Tĩnh và cô ly hôn có phải bởi vì cô quá lười không, mấy ngày nay, trừ ăn cơm và đi toilet ra, chính xác Tiêu Tĩnh không rời gian phòng nửa bước, cả ngày lên mạng, không làm bất cứ chuyện gì, phụ nữ lười như vậy thật là hiêm thấy, có lẽ không có mấy người đàn ông chịu được, chồng cô vì vậy ly hôn cô, quả thực rất bình thường.
Nhưng mà lo lắng những lời nói này có tính chất ô nhục, Lý Hiểu quyết định không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mấy ngày ở chung anh có thể hiểu thêm một chút tính khí Tiêu Tĩnh, nói cô lười không sai, bình thường không thích đi so đo người khác, nhưng đó là do điều kiện trước tiên không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, tức giận thì không nên tức giận với Tiêu Tĩnh, quả thực là hai thái cực, khi không tức giận, cô chính là một con mèo lười dễ thương dịu ngoan, có thể nằm tuyệt đối không đứng, một khi tức giận, thì chính là con mèo xù lông, không làm thương người, tuyệt đối sẽ không thu hồi móng vuốt của mình.
Nói thế nào mấy hôm nay hai người đều ở dưới một mái nhà, Lý Hiểu cảm thấy phải có trách nhiệm của người đàn ông, không thể mặc cho Tiêu Tĩnh chết ở trong nhà như vậy, nhìn cô tuổi còn trẻ, ngoại trừ ở một chỗ thì chỉ ở một chỗ, sống như vậy, thân thể khỏe mạnh nhất định sẽ đi xuống, đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Tiêu Tĩnh sợ nóng, thời tiết bây giờ rất nóng, ban ngày Tiêu Tĩnh có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra, nhưng thời tiết thành phố Z rất kỳ quái, cho dù mùa hè nóng bức nhất, đến buổi tối, chủ yếu khoảng tám chín giờ, nhiệt độ giảm xuống vừa phải, sau đó gió sẽ rất lớn, rất thích hợp cho mọi người đi ra bên ngoài tản bộ ....
Hôm nay ăn xong cơm tối, Lý Hiểu cố ý gọi Tiêu Tĩnh đang có ý định trở về phòng, nói một lát sau đi xuống lầu tản bộ, "Lúc tối bên ngoài rất mát mẻ, không nóng chút nào, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc, ở trong nhà cả ngày sẽ buồn bực."
"Tôi đã buồn bực mười năm còn không sao, huống chi là mấy ngày." Tiêu Tĩnh sau khi ăn xong sẽ cảm thấy lười biếng, bình thường vào lúc này cô sẽ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục làm việc, bây giờ cô đang suy nghĩ trở về phòng nằm nghỉ một lát.
Mặc dù đã sớm biết thần kinh Tiêu Tĩnh mạnh mẽ, nhưng nghe được đáp án như vậy của cô, Lý Hiểu nhịn không được khóe miệng co giật, cô thua thiệt có thể nói ra ngoài, anh là người có tính tình tốt bụng, Lý Hiểu quyết định không so đo Tiêu Tĩnh, lần thứ hai nói ra lời mời.
"Sau khi cô đến chỗ tôi chưa đi dạo chung quanh, chúng ta đi dạo đi, cho quen thuộc cảnh vật chung quanh."
"Tôi không đi, quen thuộc cảnh vật chung quanh cái gì." Tiêu Tĩnh híp mắt không còn hơi sức đáp lời.
Không biết vì sao, nghe được Tiêu Tĩnh nói cô không quan tâm, ở trong lòng Lý Hiểu toát ra một loại cảm giác không quen thuộc bị sủng vật hàng ngày được mình cho ăn từ chối cảm thấy thất bại, mặc dù không biết tại sao lại coi Tiêu Tĩnh là sủng vật của mình, ngẫm lại một chút mấy ngày nay mình tận tâm tận lực chăm sóc cô, giúp cô giặt sạch nội y, mỗi ngày đi làm sau khi tan việc đều làm đồ ăn ngon cho cô ăn, nhưng bây giờ nghe được cô không hề để ý nói không đi, điều này khiến cho Lý Hiểu cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu.
Đừng thấy bình thường Lý Hiểu có dáng vẻ ôn hòa, nhưng khi anh đã muốn làm gì, thì không ai bằng, chúng ta chỉ có thể nói, mỗi người đều có một mặt bất đồng, mấu chốt là ở chỗ anh có thể kích thích mặt khác của người đó không, rất rõ ràng, Tiêu Tĩnh đã kích thích mặt khác của Lý Hiểu hiện ra, Tiêu Tĩnh càng không muốn đi xuống lầu tản bộ, Lý Hiểu còn càng muốn cô đi, đi qua lôi kéo cánh tay của cô.
"Đi, tản bộ đi."
Không nghĩ tới Lý Hiểu sẽ cứng rắn, cánh tay bắp chân nhỏ của Tiêu Tĩnh làm sao có thể gạt Lý Hiểu ra, chỉ là, cô không phải vừa, một bên bị Lý Hiểu kéo ra ngoài, một bên liều mạng ôm lấy tất cả đồ vật có thể ôm, kết quả hai người ở tại cửa ra vào nhấc hết đồ vật, một bên muốn kéo người khác đi ra ngoài, một bên sống chết không chịu đi ra ngoài, trong lúc lôi kéo, không biết chuyện gì xảy ra, xoẹt một tiếng, áo ngủ Tiêu Tĩnh liền chia ra làm hai, muốn chết không được, bởi vì ở trong nhà Lý Hiểu mấy ngày, cảm thấy nhân phẩm của Lý Hiểu không tệ, ghét bỏ áo ngực phiền toái hôm nay Tiêu Tĩnh không mặc áo ngực, dưới áo ngủ chỉ có một quần chữ T khêu gợi, vì vậy sau khi áo ngủ bị xé nát Tiêu Tĩnh lâm vào bi kịch, một nửa ở trong tay Lý Hiểu, một nửa kia trực tiếp rơi trên đất, sau đó toàn thân cô cứ như vậy chỉ có một cái quần chữ T hấp dẫn đứng trước mặt Lý Hiểu. . .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không thể không nói, Lý Hiểu đúng là một người đàn ông giỏi có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, một tay có thể làm được công việc nhà, đảo mắt Tiêu Tĩnh đã ở lại trong nhà Lý Hiểu ngây ngốc ba ngày, được anh chăm sóc giống như lão Phật gia, trừ ăn cơm ra không cần anh cho ăn, đi toilet không cần anh giúp, ngủ không cần anh nằm cùng, chuyện khác, việc khác đều để cho anh làm, còn thoải mái hơn khi sống trong nhà mình, vì thế Tiêu Tĩnh cố ý nói ra cảm thán.
"Lý Hiểu, anh nói xem, anh giỏi giang như vậy, về sau cưới vợ còn có thể giống như bây giờ không?"
"Có thể." Lý Hiểu cười, "Đó là người đi cùng tôi suốt cuộc đời, hoặc là người nối dõi tông đường cho tôi, tôi đương nhiên đối sử tốt với cô ấy, khẳng định sau khi kết hôn sẽ còn tốt hơn lúc trước khi kết hôn."
"Nếu không thì tôi sẽ chịu uất ức một chút, gả cho anh là được, tôi không yêu cầu anh nhiều, chỉ cần anh giữ nguyên như bây giờ, đúng giờ cho tôi cho ăn, trông nom việc nhà cửa là được rồi." Tiêu Tĩnh nói đùa với Lý Hiểu.
"Tôi suy nghĩ một chút." Lý Hiểu nghe vậy giả vờ nghiêm túc suy nghĩ trong năm phút, sau đó bộ mặt phớt tỉnh trả lời Tiêu Tĩnh: "Vẫn là không nên để cô uất ức, tôi sợ cô uất ức, thì đời tôi xong rồi, cô xem cô lười như vậy, để cho tôi chăm sóc mấy ngày còn được, nếu chăm sóc cả đời, tôi sợ tôi còn chưa sống đủ đã bị mệt chết đi."
Bởi vì Lý Hiểu nói như vậy, rốt cuộc Tiêu Tĩnh chịu khó chạy bộ —— cô chạy đuổi theo Lý Hiểu hơn mười phút, thề đánh anh thành đầu heo.
Thời gian dài không vận động dĩ nhiên là Tiêu Tĩnh chỉ có thể đuổi theo Lý Hiểu, nhưng mà bởi vì vị trí có hạn, thẹn quá thành giận Tiêu Tĩnh sử dụng ám khí phía trước, rốt cuộc đánh được Lý Hiểu, kết quả cuối cùng có thể nói là hai bên tổn hại, Lý Hiểu bị ám khí của Tiêu Tĩnh gây thương tích, còn Tiêu Tĩnh lại vì chạy bộ cường độ cao mà gây nên ‘Tàn’
"Trời ạ, phụ nữ hung ác lên quả thực không muốn sống." Lý Hiểu bị gối ôm ghế sô pha đập trúng trán, có chút cảm giác chóng mặt, đình chiến sau đó bất đắc dĩ nhìn Tiêu Tĩnh.
"Tôi lần sau không dám nói nói xấu phụ nữ nữa."
Tiêu Tĩnh không có hình tượng nằm trên ghế sô pha thở, "Anh nói nói xấu phụ nữ tôi mặc kệ, chỉ cần không chỉ cây dâu mắng cây hòe, hoặc là trực tiếp nói đến tên của tôi là được."
Không ngờ còn có hai tiêu chuẩn như thế, Lý Hiểu cười khổ, lúc này khi phụ nữ không nói lý sẽ đều là một dạng, mặc kệ bình thường có thể phân rõ phải trái đến cỡ nào, thì đến khi không nói lý, đúng là liều mạng.
Trải qua mấy ngày ở chung, thật ra Lý Hiểu rất muốn hỏi, chồng Tiêu Tĩnh và cô ly hôn có phải bởi vì cô quá lười không, mấy ngày nay, trừ ăn cơm và đi toilet ra, chính xác Tiêu Tĩnh không rời gian phòng nửa bước, cả ngày lên mạng, không làm bất cứ chuyện gì, phụ nữ lười như vậy thật là hiêm thấy, có lẽ không có mấy người đàn ông chịu được, chồng cô vì vậy ly hôn cô, quả thực rất bình thường.
Nhưng mà lo lắng những lời nói này có tính chất ô nhục, Lý Hiểu quyết định không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mấy ngày ở chung anh có thể hiểu thêm một chút tính khí Tiêu Tĩnh, nói cô lười không sai, bình thường không thích đi so đo người khác, nhưng đó là do điều kiện trước tiên không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, tức giận thì không nên tức giận với Tiêu Tĩnh, quả thực là hai thái cực, khi không tức giận, cô chính là một con mèo lười dễ thương dịu ngoan, có thể nằm tuyệt đối không đứng, một khi tức giận, thì chính là con mèo xù lông, không làm thương người, tuyệt đối sẽ không thu hồi móng vuốt của mình.
Nói thế nào mấy hôm nay hai người đều ở dưới một mái nhà, Lý Hiểu cảm thấy phải có trách nhiệm của người đàn ông, không thể mặc cho Tiêu Tĩnh chết ở trong nhà như vậy, nhìn cô tuổi còn trẻ, ngoại trừ ở một chỗ thì chỉ ở một chỗ, sống như vậy, thân thể khỏe mạnh nhất định sẽ đi xuống, đây là điều anh không muốn nhìn thấy.
Tiêu Tĩnh sợ nóng, thời tiết bây giờ rất nóng, ban ngày Tiêu Tĩnh có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra, nhưng thời tiết thành phố Z rất kỳ quái, cho dù mùa hè nóng bức nhất, đến buổi tối, chủ yếu khoảng tám chín giờ, nhiệt độ giảm xuống vừa phải, sau đó gió sẽ rất lớn, rất thích hợp cho mọi người đi ra bên ngoài tản bộ ....
Hôm nay ăn xong cơm tối, Lý Hiểu cố ý gọi Tiêu Tĩnh đang có ý định trở về phòng, nói một lát sau đi xuống lầu tản bộ, "Lúc tối bên ngoài rất mát mẻ, không nóng chút nào, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc, ở trong nhà cả ngày sẽ buồn bực."
"Tôi đã buồn bực mười năm còn không sao, huống chi là mấy ngày." Tiêu Tĩnh sau khi ăn xong sẽ cảm thấy lười biếng, bình thường vào lúc này cô sẽ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục làm việc, bây giờ cô đang suy nghĩ trở về phòng nằm nghỉ một lát.
Mặc dù đã sớm biết thần kinh Tiêu Tĩnh mạnh mẽ, nhưng nghe được đáp án như vậy của cô, Lý Hiểu nhịn không được khóe miệng co giật, cô thua thiệt có thể nói ra ngoài, anh là người có tính tình tốt bụng, Lý Hiểu quyết định không so đo Tiêu Tĩnh, lần thứ hai nói ra lời mời.
"Sau khi cô đến chỗ tôi chưa đi dạo chung quanh, chúng ta đi dạo đi, cho quen thuộc cảnh vật chung quanh."
"Tôi không đi, quen thuộc cảnh vật chung quanh cái gì." Tiêu Tĩnh híp mắt không còn hơi sức đáp lời.
Không biết vì sao, nghe được Tiêu Tĩnh nói cô không quan tâm, ở trong lòng Lý Hiểu toát ra một loại cảm giác không quen thuộc bị sủng vật hàng ngày được mình cho ăn từ chối cảm thấy thất bại, mặc dù không biết tại sao lại coi Tiêu Tĩnh là sủng vật của mình, ngẫm lại một chút mấy ngày nay mình tận tâm tận lực chăm sóc cô, giúp cô giặt sạch nội y, mỗi ngày đi làm sau khi tan việc đều làm đồ ăn ngon cho cô ăn, nhưng bây giờ nghe được cô không hề để ý nói không đi, điều này khiến cho Lý Hiểu cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu.
Đừng thấy bình thường Lý Hiểu có dáng vẻ ôn hòa, nhưng khi anh đã muốn làm gì, thì không ai bằng, chúng ta chỉ có thể nói, mỗi người đều có một mặt bất đồng, mấu chốt là ở chỗ anh có thể kích thích mặt khác của người đó không, rất rõ ràng, Tiêu Tĩnh đã kích thích mặt khác của Lý Hiểu hiện ra, Tiêu Tĩnh càng không muốn đi xuống lầu tản bộ, Lý Hiểu còn càng muốn cô đi, đi qua lôi kéo cánh tay của cô.
"Đi, tản bộ đi."
Không nghĩ tới Lý Hiểu sẽ cứng rắn, cánh tay bắp chân nhỏ của Tiêu Tĩnh làm sao có thể gạt Lý Hiểu ra, chỉ là, cô không phải vừa, một bên bị Lý Hiểu kéo ra ngoài, một bên liều mạng ôm lấy tất cả đồ vật có thể ôm, kết quả hai người ở tại cửa ra vào nhấc hết đồ vật, một bên muốn kéo người khác đi ra ngoài, một bên sống chết không chịu đi ra ngoài, trong lúc lôi kéo, không biết chuyện gì xảy ra, xoẹt một tiếng, áo ngủ Tiêu Tĩnh liền chia ra làm hai, muốn chết không được, bởi vì ở trong nhà Lý Hiểu mấy ngày, cảm thấy nhân phẩm của Lý Hiểu không tệ, ghét bỏ áo ngực phiền toái hôm nay Tiêu Tĩnh không mặc áo ngực, dưới áo ngủ chỉ có một quần chữ T khêu gợi, vì vậy sau khi áo ngủ bị xé nát Tiêu Tĩnh lâm vào bi kịch, một nửa ở trong tay Lý Hiểu, một nửa kia trực tiếp rơi trên đất, sau đó toàn thân cô cứ như vậy chỉ có một cái quần chữ T hấp dẫn đứng trước mặt Lý Hiểu. . .