Từ trên tảng đá lớn đến đỉnh núi, không có khó leo, Tiêu Tĩnh đi trước mặt, Lý Hiểu đi theo hộ tống phía sau, sau khi lên núi đỉnh, phát hiện trên đỉnh núi rất rộng rãi, có chỗ bán ăn vặt, vật kỷ niệm, còn có chụp hình lưu niệm, Lý Hiểu lên đỉnh núi trễ hơn Tiêu Tĩnh một bước, đi lên lập tức lôi kéo tay Tiêu Tĩnh, mắt như ra đa quét xem bóng dáng cha mẹ Tiêu đâu, rất nhanh, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ đang ở dưới một cái ô, ba người ăn uống đồ lạnh trò chuyện, vẻ mặt hết sức thoải mái.
"Tĩnh, bác trai bác gái còn có Chi Ca ở nơi đó."
"Đâu." Tiêu Tĩnh nhìn theo ngón tay Lý Hiểu chỉ sang, quả nhiên, "Đi, đi qua, chúng ta đều mệt chết đi được, còn bọn họ bộ dáng thoải mái, thật là không công bằng."
"Thật ra thì leo cầu thang, đường dài hơn một chút, nhưng hai bác hay vận động, đi được nhanh, không thế nào mệt mỏi giống em được." Lý Hiểu nghĩ đến dáng vẻ Tiêu Tĩnh sắc mặt tái nhợt, sâu sắc cảm thấy lo lắng vì cuộc sống tính phúc sau này của mình, thân thể kém như vậy, chờ thời điểm hai người đến một bước đó, nếu nửa đường cô ngất đi thì sao, vậy thì sẽ hủy mất tâm can anh, nhất định phải nghĩ biện pháp đề cao tố chất thân thể cô, như bây giờ tuyệt đối không được.
"Em về sau rèn luyện nhiều một chút, từ từ làm tố chất thân thể tăng lên, em yên tâm, anh sẽ tập cùng em."
Nếu như là một giờ trước, Tiêu Tĩnh nhất định sẽ liếc mắt nhìn Lý Hiểu một cái, nhưng bây giờ thân phận người ta thay đổi, dĩ nhiên thái độ Tiêu Tĩnh cũng thay đổi, cho anh một nụ cười xán lạn.
"Được, nghe lời anh."
Dứt khoát như vậy, không khỏi khiến Lý Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh, "Thật?"
"Ừ."
"Tại sao đột nhiên nghe lời như vậy?"
"Bởi vì anh là bạn trai em." Tiêu Tĩnh nghiêng đầu nhìn Lý Hiểu, "Chỉ đơn giản như vậy."
Bởi vì anh là bạn trai em, chỉ đơn giản như vậy.
Ngắn ngủn một câu nói, bao hàm, nhưng là vô tận tin tưởng, Lý Hiểu đột nhiên cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại, nhìn con ngươi Tiêu Tĩnh sạch sẽ, quyết định, nhất định phải thương cô thật tốt, không thể để cho cô chịu một ít uất ức.
Vì vậy, ngày sau khiến nhà hàng xóm vô cùng hâm mộ người đàn ông nhị thập tứ hiếu, bắt đầu chậm rãi sinh ra.
Hai người tay cầm tay xuất hiện trước mặt cha Tiêu mẹ Tiêu và Tiêu Chi Ca, cặp mắt ba người đã sớm sáng lên rồi, nhưng cái gì cũng chưa có nói, chỉ chờ hai người mở miệng trước.
"Bác, dì, Chi Ca, cháu có chuyện tuyên bố cho ba người." Mặc dù đã sớm cùng ba người bàn kế hoạch, nhưng thời điểm biến thành bạn trai thật của Tiêu Tĩnh, giới thiệu thân phận của mình, trong lòng Lý Hiểu không tự chủ được khẩn trương, sắc mặt luôn luôn ôn hòa biến thành vô cùng nghiêm túc.
"Tĩnh mới vừa đồng ý cùng cháu lui tới, trở thành bạn gái của cháu rồi, về sau, xin chỉ giáo nhiều hơn, nếu như mà cháu có chỗ làm không tốt, xin chỉ ra chỗ sai, cháu nhất định sẽ sửa, mục tiêu của cháu, chính là khiến Tĩnh cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ."
"A, thật tốt quá, thật tốt quá." Mẹ Tiêu vui vẻ vỗ tay nhảy dựng lên, cặp mắt sáng ngời nhìn con gái và con rể tương lai, "Làm sao mà sau leo núi thân phận liền thay đổi rồi, có phải có chỗ chúng ta không biết, xảy ra chuyện gì, ân ân ~"
Tiêu Tĩnh im lặng nhìn bộ mặt thô bỉ của mẹ Tiêu, "Thiệt là, đã làm bà ngoại vẫn không ổn định như thế, vừa mệt vừa đói, con muốn ăn đồ ăn, con muốn uống nước lạnh."
"Mới ra nhiều mồ hôi như vậy, không cần uống đồ quá lạnh, Tĩnh, đến, uống nước này giải khát được rồi." Bất cứ lúc nào Lý Hiểu cũng có thể tiến vào trạng thái, hóa thân thành bạn trai ngồi bên người Tiêu Tĩnh, đưa nước suối sạch sẽ.
"Không cần." Khỏe mạnh và ham mê ăn uống, Tiêu Tĩnh rõ ràng lựa chọn cái thứ hai.
"Tĩnh, không nên như vậy." Lý Hiểu khuyên không hiệu quả, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cưng chìu nhìn Tiêu Tĩnh, Vạn Lý Trường Thành không phải là một ngày có thể tạo thành, muốn Tiêu Tĩnh từ bỏ tật xấu, còn phải từ từ.
Mọi người tới leo núi, bình thường đều là quần áo nhẹ nhàng, tối đa là mang bánh mì, nước ở trên người, có người còn có thể mang theo bài tú lơ khơ, trên đỉnh núi hóng gió một chút, xem phong cảnh một chút, thuận tiện đánh bài, tâm sự, quả thật là cực kỳ thoải mái, Tiêu Tĩnh kêu đói, Lý Hiểu lập tức đến quán nhỏ bên cạnh mua thùng mì ăn liền, pha một một chén nước để trên bàn, cha Tiêu từ trong túi du lịch lấy ra trứng ăn, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca vội vàng chia ăn, mẹ Tiêu từ trong túi của mình lấy ra hai bộ bài tú lơ khơ, hào hứng từng bừng.
"Chúng ta đánh bài, ai muốn chơi không?"
"Cháu." Tiêu Chi Ca giơ tay đầu tiên.
"Mọi người chơi đi, con không chơi." Tiêu Tĩnh vội vàng ăn, không có thời gian.
"Được, vừa đúng bốn người, con ở bên cạnh nhìn." Tiêu Tĩnh không đến, mẹ Tiêu cảm thấy vừa đúng, đặt một thùng mỳ trước mặt Lý Hiểu, "Lý Hiểu, tới đây ngồi, chúng ta chuẩn bị đánh bài."
Cha Tiêu bất đắc dĩ nhìn vợ mình, " Đang úp mì ăn liền, tất cả mọi người đói bụng, tôi thấy ăn đồ chuẩn bị từ hôm qua và mỳ trước đi, sau khi ăn xong thì bỏ đi, nếu không một lát nữa bà kích động, đến mỳ ăn cũng sẽ bị bà ném đi cho coi."
Người nào đó chơi bài có vẻ không giỏi lắm, mỗi lần đánh bài, cha Tiêu sẽ không để đồ nguy hiểm trên bàn đánh bài, cũng không để đồ quý trọng, tránh mẹ Tiêu một trận kích động lật bàn.
"Đúng đúng, ăn xong rồi chơi." Tiêu Tĩnh biết rõ ràng mẹ Tiêu không chơi được, nghe thấy cha nói như vậy lập tức phụ họa, nói giỡn, cô đã rất đói rồi, nếu mẹ Tiêu làm mất bữa trưa, cô sẽ rất tức giận.
"Được rồi, vậy thì ăn rồi chơi." Mẹ Tiêu cảm giác chồng mình nói rất có lý, mặc dù ba người đi lên đã nghỉ ngơi ăn một ít thứ rồi, nhưng Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu vừa đi lên, nhất định là mệt đói bụng muốn chết, dù sao con gái và con rể tương lai, người khác không đau lòng thì bà đau lòng, tại sao có thể để cho hai đứa mệt mỏi được.
Leo núi với Tiêu Tĩnh mà nói tiêu hao năng lượng rất lớn, mùi thơm mì ăn liền vào lúc này có vẻ đặc biệt mê người, không kịp đợi mì ăn liền nở ra hết đã ăn rồi, làm cho Lý Hiểu ở bên cạnh thấy hoảng sợ.
"Tĩnh, em đừng gấp gáp, chờ chút nếu như bị phỏng sẽ không tốt."
"Em biết rõ." Ăn mì ăn liền, Tiêu Tĩnh rất có kinh nghiệm, dùng dĩa nhỏ lấy một chút ra ngoài, thổi liền có thể ăn, "Ưmh, ăn ngon thật."
"Chậm một chút." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, mỗi lần thấy cô ăn cái gì đều có cảm giác khẩu vị đặc biệt tốt.
Hai người hỗ trợ cho nhau, trong mắt cha Tiêu mẹ Tiêu, đây tuyệt đối là thâm tình, hai người len lén cười, xem ra, mùa xuân thứ hai của con gái đã đến rồi, thật tốt.
Từ trên tảng đá lớn đến đỉnh núi, không có khó leo, Tiêu Tĩnh đi trước mặt, Lý Hiểu đi theo hộ tống phía sau, sau khi lên núi đỉnh, phát hiện trên đỉnh núi rất rộng rãi, có chỗ bán ăn vặt, vật kỷ niệm, còn có chụp hình lưu niệm, Lý Hiểu lên đỉnh núi trễ hơn Tiêu Tĩnh một bước, đi lên lập tức lôi kéo tay Tiêu Tĩnh, mắt như ra đa quét xem bóng dáng cha mẹ Tiêu đâu, rất nhanh, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ đang ở dưới một cái ô, ba người ăn uống đồ lạnh trò chuyện, vẻ mặt hết sức thoải mái.
"Tĩnh, bác trai bác gái còn có Chi Ca ở nơi đó."
"Đâu." Tiêu Tĩnh nhìn theo ngón tay Lý Hiểu chỉ sang, quả nhiên, "Đi, đi qua, chúng ta đều mệt chết đi được, còn bọn họ bộ dáng thoải mái, thật là không công bằng."
"Thật ra thì leo cầu thang, đường dài hơn một chút, nhưng hai bác hay vận động, đi được nhanh, không thế nào mệt mỏi giống em được." Lý Hiểu nghĩ đến dáng vẻ Tiêu Tĩnh sắc mặt tái nhợt, sâu sắc cảm thấy lo lắng vì cuộc sống tính phúc sau này của mình, thân thể kém như vậy, chờ thời điểm hai người đến một bước đó, nếu nửa đường cô ngất đi thì sao, vậy thì sẽ hủy mất tâm can anh, nhất định phải nghĩ biện pháp đề cao tố chất thân thể cô, như bây giờ tuyệt đối không được.
"Em về sau rèn luyện nhiều một chút, từ từ làm tố chất thân thể tăng lên, em yên tâm, anh sẽ tập cùng em."
Nếu như là một giờ trước, Tiêu Tĩnh nhất định sẽ liếc mắt nhìn Lý Hiểu một cái, nhưng bây giờ thân phận người ta thay đổi, dĩ nhiên thái độ Tiêu Tĩnh cũng thay đổi, cho anh một nụ cười xán lạn.
"Được, nghe lời anh."
Dứt khoát như vậy, không khỏi khiến Lý Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh, "Thật?"
"Ừ."
"Tại sao đột nhiên nghe lời như vậy?"
"Bởi vì anh là bạn trai em." Tiêu Tĩnh nghiêng đầu nhìn Lý Hiểu, "Chỉ đơn giản như vậy."
Bởi vì anh là bạn trai em, chỉ đơn giản như vậy.
Ngắn ngủn một câu nói, bao hàm, nhưng là vô tận tin tưởng, Lý Hiểu đột nhiên cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại, nhìn con ngươi Tiêu Tĩnh sạch sẽ, quyết định, nhất định phải thương cô thật tốt, không thể để cho cô chịu một ít uất ức.
Vì vậy, ngày sau khiến nhà hàng xóm vô cùng hâm mộ người đàn ông nhị thập tứ hiếu, bắt đầu chậm rãi sinh ra.
Hai người tay cầm tay xuất hiện trước mặt cha Tiêu mẹ Tiêu và Tiêu Chi Ca, cặp mắt ba người đã sớm sáng lên rồi, nhưng cái gì cũng chưa có nói, chỉ chờ hai người mở miệng trước.
"Bác, dì, Chi Ca, cháu có chuyện tuyên bố cho ba người." Mặc dù đã sớm cùng ba người bàn kế hoạch, nhưng thời điểm biến thành bạn trai thật của Tiêu Tĩnh, giới thiệu thân phận của mình, trong lòng Lý Hiểu không tự chủ được khẩn trương, sắc mặt luôn luôn ôn hòa biến thành vô cùng nghiêm túc.
"Tĩnh mới vừa đồng ý cùng cháu lui tới, trở thành bạn gái của cháu rồi, về sau, xin chỉ giáo nhiều hơn, nếu như mà cháu có chỗ làm không tốt, xin chỉ ra chỗ sai, cháu nhất định sẽ sửa, mục tiêu của cháu, chính là khiến Tĩnh cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ."
"A, thật tốt quá, thật tốt quá." Mẹ Tiêu vui vẻ vỗ tay nhảy dựng lên, cặp mắt sáng ngời nhìn con gái và con rể tương lai, "Làm sao mà sau leo núi thân phận liền thay đổi rồi, có phải có chỗ chúng ta không biết, xảy ra chuyện gì, ân ân ~"
Tiêu Tĩnh im lặng nhìn bộ mặt thô bỉ của mẹ Tiêu, "Thiệt là, đã làm bà ngoại vẫn không ổn định như thế, vừa mệt vừa đói, con muốn ăn đồ ăn, con muốn uống nước lạnh."
"Mới ra nhiều mồ hôi như vậy, không cần uống đồ quá lạnh, Tĩnh, đến, uống nước này giải khát được rồi." Bất cứ lúc nào Lý Hiểu cũng có thể tiến vào trạng thái, hóa thân thành bạn trai ngồi bên người Tiêu Tĩnh, đưa nước suối sạch sẽ.
"Không cần." Khỏe mạnh và ham mê ăn uống, Tiêu Tĩnh rõ ràng lựa chọn cái thứ hai.
"Tĩnh, không nên như vậy." Lý Hiểu khuyên không hiệu quả, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cưng chìu nhìn Tiêu Tĩnh, Vạn Lý Trường Thành không phải là một ngày có thể tạo thành, muốn Tiêu Tĩnh từ bỏ tật xấu, còn phải từ từ.
Mọi người tới leo núi, bình thường đều là quần áo nhẹ nhàng, tối đa là mang bánh mì, nước ở trên người, có người còn có thể mang theo bài tú lơ khơ, trên đỉnh núi hóng gió một chút, xem phong cảnh một chút, thuận tiện đánh bài, tâm sự, quả thật là cực kỳ thoải mái, Tiêu Tĩnh kêu đói, Lý Hiểu lập tức đến quán nhỏ bên cạnh mua thùng mì ăn liền, pha một một chén nước để trên bàn, cha Tiêu từ trong túi du lịch lấy ra trứng ăn, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca vội vàng chia ăn, mẹ Tiêu từ trong túi của mình lấy ra hai bộ bài tú lơ khơ, hào hứng từng bừng.
"Chúng ta đánh bài, ai muốn chơi không?"
"Cháu." Tiêu Chi Ca giơ tay đầu tiên.
"Mọi người chơi đi, con không chơi." Tiêu Tĩnh vội vàng ăn, không có thời gian.
"Được, vừa đúng bốn người, con ở bên cạnh nhìn." Tiêu Tĩnh không đến, mẹ Tiêu cảm thấy vừa đúng, đặt một thùng mỳ trước mặt Lý Hiểu, "Lý Hiểu, tới đây ngồi, chúng ta chuẩn bị đánh bài."
Cha Tiêu bất đắc dĩ nhìn vợ mình, " Đang úp mì ăn liền, tất cả mọi người đói bụng, tôi thấy ăn đồ chuẩn bị từ hôm qua và mỳ trước đi, sau khi ăn xong thì bỏ đi, nếu không một lát nữa bà kích động, đến mỳ ăn cũng sẽ bị bà ném đi cho coi."
Người nào đó chơi bài có vẻ không giỏi lắm, mỗi lần đánh bài, cha Tiêu sẽ không để đồ nguy hiểm trên bàn đánh bài, cũng không để đồ quý trọng, tránh mẹ Tiêu một trận kích động lật bàn.
"Đúng đúng, ăn xong rồi chơi." Tiêu Tĩnh biết rõ ràng mẹ Tiêu không chơi được, nghe thấy cha nói như vậy lập tức phụ họa, nói giỡn, cô đã rất đói rồi, nếu mẹ Tiêu làm mất bữa trưa, cô sẽ rất tức giận.
"Được rồi, vậy thì ăn rồi chơi." Mẹ Tiêu cảm giác chồng mình nói rất có lý, mặc dù ba người đi lên đã nghỉ ngơi ăn một ít thứ rồi, nhưng Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu vừa đi lên, nhất định là mệt đói bụng muốn chết, dù sao con gái và con rể tương lai, người khác không đau lòng thì bà đau lòng, tại sao có thể để cho hai đứa mệt mỏi được.
Leo núi với Tiêu Tĩnh mà nói tiêu hao năng lượng rất lớn, mùi thơm mì ăn liền vào lúc này có vẻ đặc biệt mê người, không kịp đợi mì ăn liền nở ra hết đã ăn rồi, làm cho Lý Hiểu ở bên cạnh thấy hoảng sợ.
"Tĩnh, em đừng gấp gáp, chờ chút nếu như bị phỏng sẽ không tốt."
"Em biết rõ." Ăn mì ăn liền, Tiêu Tĩnh rất có kinh nghiệm, dùng dĩa nhỏ lấy một chút ra ngoài, thổi liền có thể ăn, "Ưmh, ăn ngon thật."
"Chậm một chút." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, mỗi lần thấy cô ăn cái gì đều có cảm giác khẩu vị đặc biệt tốt.
Hai người hỗ trợ cho nhau, trong mắt cha Tiêu mẹ Tiêu, đây tuyệt đối là thâm tình, hai người len lén cười, xem ra, mùa xuân thứ hai của con gái đã đến rồi, thật tốt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ trên tảng đá lớn đến đỉnh núi, không có khó leo, Tiêu Tĩnh đi trước mặt, Lý Hiểu đi theo hộ tống phía sau, sau khi lên núi đỉnh, phát hiện trên đỉnh núi rất rộng rãi, có chỗ bán ăn vặt, vật kỷ niệm, còn có chụp hình lưu niệm, Lý Hiểu lên đỉnh núi trễ hơn Tiêu Tĩnh một bước, đi lên lập tức lôi kéo tay Tiêu Tĩnh, mắt như ra đa quét xem bóng dáng cha mẹ Tiêu đâu, rất nhanh, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ đang ở dưới một cái ô, ba người ăn uống đồ lạnh trò chuyện, vẻ mặt hết sức thoải mái.
"Tĩnh, bác trai bác gái còn có Chi Ca ở nơi đó."
"Đâu." Tiêu Tĩnh nhìn theo ngón tay Lý Hiểu chỉ sang, quả nhiên, "Đi, đi qua, chúng ta đều mệt chết đi được, còn bọn họ bộ dáng thoải mái, thật là không công bằng."
"Thật ra thì leo cầu thang, đường dài hơn một chút, nhưng hai bác hay vận động, đi được nhanh, không thế nào mệt mỏi giống em được." Lý Hiểu nghĩ đến dáng vẻ Tiêu Tĩnh sắc mặt tái nhợt, sâu sắc cảm thấy lo lắng vì cuộc sống tính phúc sau này của mình, thân thể kém như vậy, chờ thời điểm hai người đến một bước đó, nếu nửa đường cô ngất đi thì sao, vậy thì sẽ hủy mất tâm can anh, nhất định phải nghĩ biện pháp đề cao tố chất thân thể cô, như bây giờ tuyệt đối không được.
"Em về sau rèn luyện nhiều một chút, từ từ làm tố chất thân thể tăng lên, em yên tâm, anh sẽ tập cùng em."
Nếu như là một giờ trước, Tiêu Tĩnh nhất định sẽ liếc mắt nhìn Lý Hiểu một cái, nhưng bây giờ thân phận người ta thay đổi, dĩ nhiên thái độ Tiêu Tĩnh cũng thay đổi, cho anh một nụ cười xán lạn.
"Được, nghe lời anh."
Dứt khoát như vậy, không khỏi khiến Lý Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh, "Thật?"
"Ừ."
"Tại sao đột nhiên nghe lời như vậy?"
"Bởi vì anh là bạn trai em." Tiêu Tĩnh nghiêng đầu nhìn Lý Hiểu, "Chỉ đơn giản như vậy."
Bởi vì anh là bạn trai em, chỉ đơn giản như vậy.
Ngắn ngủn một câu nói, bao hàm, nhưng là vô tận tin tưởng, Lý Hiểu đột nhiên cảm thấy mình có trách nhiệm trọng đại, nhìn con ngươi Tiêu Tĩnh sạch sẽ, quyết định, nhất định phải thương cô thật tốt, không thể để cho cô chịu một ít uất ức.
Vì vậy, ngày sau khiến nhà hàng xóm vô cùng hâm mộ người đàn ông nhị thập tứ hiếu, bắt đầu chậm rãi sinh ra.
Hai người tay cầm tay xuất hiện trước mặt cha Tiêu mẹ Tiêu và Tiêu Chi Ca, cặp mắt ba người đã sớm sáng lên rồi, nhưng cái gì cũng chưa có nói, chỉ chờ hai người mở miệng trước.
"Bác, dì, Chi Ca, cháu có chuyện tuyên bố cho ba người." Mặc dù đã sớm cùng ba người bàn kế hoạch, nhưng thời điểm biến thành bạn trai thật của Tiêu Tĩnh, giới thiệu thân phận của mình, trong lòng Lý Hiểu không tự chủ được khẩn trương, sắc mặt luôn luôn ôn hòa biến thành vô cùng nghiêm túc.
"Tĩnh mới vừa đồng ý cùng cháu lui tới, trở thành bạn gái của cháu rồi, về sau, xin chỉ giáo nhiều hơn, nếu như mà cháu có chỗ làm không tốt, xin chỉ ra chỗ sai, cháu nhất định sẽ sửa, mục tiêu của cháu, chính là khiến Tĩnh cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ."
"A, thật tốt quá, thật tốt quá." Mẹ Tiêu vui vẻ vỗ tay nhảy dựng lên, cặp mắt sáng ngời nhìn con gái và con rể tương lai, "Làm sao mà sau leo núi thân phận liền thay đổi rồi, có phải có chỗ chúng ta không biết, xảy ra chuyện gì, ân ân ~"
Tiêu Tĩnh im lặng nhìn bộ mặt thô bỉ của mẹ Tiêu, "Thiệt là, đã làm bà ngoại vẫn không ổn định như thế, vừa mệt vừa đói, con muốn ăn đồ ăn, con muốn uống nước lạnh."
"Mới ra nhiều mồ hôi như vậy, không cần uống đồ quá lạnh, Tĩnh, đến, uống nước này giải khát được rồi." Bất cứ lúc nào Lý Hiểu cũng có thể tiến vào trạng thái, hóa thân thành bạn trai ngồi bên người Tiêu Tĩnh, đưa nước suối sạch sẽ.
"Không cần." Khỏe mạnh và ham mê ăn uống, Tiêu Tĩnh rõ ràng lựa chọn cái thứ hai.
"Tĩnh, không nên như vậy." Lý Hiểu khuyên không hiệu quả, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cưng chìu nhìn Tiêu Tĩnh, Vạn Lý Trường Thành không phải là một ngày có thể tạo thành, muốn Tiêu Tĩnh từ bỏ tật xấu, còn phải từ từ.
Mọi người tới leo núi, bình thường đều là quần áo nhẹ nhàng, tối đa là mang bánh mì, nước ở trên người, có người còn có thể mang theo bài tú lơ khơ, trên đỉnh núi hóng gió một chút, xem phong cảnh một chút, thuận tiện đánh bài, tâm sự, quả thật là cực kỳ thoải mái, Tiêu Tĩnh kêu đói, Lý Hiểu lập tức đến quán nhỏ bên cạnh mua thùng mì ăn liền, pha một một chén nước để trên bàn, cha Tiêu từ trong túi du lịch lấy ra trứng ăn, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca vội vàng chia ăn, mẹ Tiêu từ trong túi của mình lấy ra hai bộ bài tú lơ khơ, hào hứng từng bừng.
"Chúng ta đánh bài, ai muốn chơi không?"
"Cháu." Tiêu Chi Ca giơ tay đầu tiên.
"Mọi người chơi đi, con không chơi." Tiêu Tĩnh vội vàng ăn, không có thời gian.
"Được, vừa đúng bốn người, con ở bên cạnh nhìn." Tiêu Tĩnh không đến, mẹ Tiêu cảm thấy vừa đúng, đặt một thùng mỳ trước mặt Lý Hiểu, "Lý Hiểu, tới đây ngồi, chúng ta chuẩn bị đánh bài."
Cha Tiêu bất đắc dĩ nhìn vợ mình, " Đang úp mì ăn liền, tất cả mọi người đói bụng, tôi thấy ăn đồ chuẩn bị từ hôm qua và mỳ trước đi, sau khi ăn xong thì bỏ đi, nếu không một lát nữa bà kích động, đến mỳ ăn cũng sẽ bị bà ném đi cho coi."
Người nào đó chơi bài có vẻ không giỏi lắm, mỗi lần đánh bài, cha Tiêu sẽ không để đồ nguy hiểm trên bàn đánh bài, cũng không để đồ quý trọng, tránh mẹ Tiêu một trận kích động lật bàn.
"Đúng đúng, ăn xong rồi chơi." Tiêu Tĩnh biết rõ ràng mẹ Tiêu không chơi được, nghe thấy cha nói như vậy lập tức phụ họa, nói giỡn, cô đã rất đói rồi, nếu mẹ Tiêu làm mất bữa trưa, cô sẽ rất tức giận.
"Được rồi, vậy thì ăn rồi chơi." Mẹ Tiêu cảm giác chồng mình nói rất có lý, mặc dù ba người đi lên đã nghỉ ngơi ăn một ít thứ rồi, nhưng Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu vừa đi lên, nhất định là mệt đói bụng muốn chết, dù sao con gái và con rể tương lai, người khác không đau lòng thì bà đau lòng, tại sao có thể để cho hai đứa mệt mỏi được.
Leo núi với Tiêu Tĩnh mà nói tiêu hao năng lượng rất lớn, mùi thơm mì ăn liền vào lúc này có vẻ đặc biệt mê người, không kịp đợi mì ăn liền nở ra hết đã ăn rồi, làm cho Lý Hiểu ở bên cạnh thấy hoảng sợ.
"Tĩnh, em đừng gấp gáp, chờ chút nếu như bị phỏng sẽ không tốt."
"Em biết rõ." Ăn mì ăn liền, Tiêu Tĩnh rất có kinh nghiệm, dùng dĩa nhỏ lấy một chút ra ngoài, thổi liền có thể ăn, "Ưmh, ăn ngon thật."
"Chậm một chút." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, mỗi lần thấy cô ăn cái gì đều có cảm giác khẩu vị đặc biệt tốt.
Hai người hỗ trợ cho nhau, trong mắt cha Tiêu mẹ Tiêu, đây tuyệt đối là thâm tình, hai người len lén cười, xem ra, mùa xuân thứ hai của con gái đã đến rồi, thật tốt.