Đây đại khái là địa điểm ước hẹn quỷ dị nhất, ngồi trên chiếc ghế da trong phòng làm việc của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh vừa chơi máy vi tính vừa nghĩ, không biết đầu óc mình làn sao, nóng lên đồng ý yêu cầu Lý Hiểu, đi theo anh tới phòng khám bệnh, vừa đi làm cùng anh vừa ước hẹn, không nói tới ánh mắt quái dị từ La Phương kia, sau khi mỗi lần có bệnh nhân đi vào khám răng thấy Lý Hiểu, vẻ mặt hầu như là nhất trí, đầu tiên là sững sờ, sau đó nháy mắt ra hiệu nhìn Lý Hiểu.
"Bác sỹ Lý, cô gái xinh đẹp này là ai?"
"Bạn gái của tôi, Tiêu Tĩnh." Chỉ cần có người hỏi, Lý Hiểu sẽ cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng nói cho người khác biết.
Sau đó bệnh nhân kia kéo tay tán gẫu, Tiêu Tĩnh không muốn đáp lời nhưng vẫn cười tủm tỉm đúng tiêu chuẩn mỹ nhân, được rồi, thấy tất cả mọi người nói cô là cô gái xinh đẹp, cô nhịn, hơn nữa nơi này máy điều hòa quả thật rất tốt, khiến cô rất thoải mái, sự nhẫn nại của cô sâu sắc tăng lên.
Ở trong phòng làm việc của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh phát hiện, tính tình Lý Hiểu thật sự tốt, mặc kệ bệnh nhân tới là ai là nam hay nữ, anh đều cười híp mắt, thái độ thân thiện, một buổi sáng, mười mấy người bệnh nhân, phần lớn là chỗ lân cận, trong đó người tuổi năm mươi trở lên chiếm đa số.
Tiễn bệnh nhân cuối cùng, đã gần đến giờ ăn cơm trưa, bên ngoài mặt trời lên cao, Tiêu Tĩnh dĩ nhiên không muốn ra cửa vào lúc này, vì vậy Lý Hiểu liền nhờ La Phương gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện phiếm với Tiêu Tĩnh.
"Hiện tại em đã biết."
"Cái gì?" Tiêu Tĩnh có chút không hiểu nhìn Lý Hiểu.
"Anh mỗi ngày sống ở phòng khám bệnh, tiếp xúc bệnh nhân, phần lớn là người lớn tuổi dì chú bác, hơn nữa thời điểm lúc đầu vào ngành bên anh có quy định, bác sỹ không thể xảy ra quan hệ khác với bệnh nhân, tiếp xúc khác phái duy nhất bên cạnh anh là La Phương, phụ nữ đã lập gia đình, cho nên, anh người đàn ông có điều kiện tốt, mới phải cô đơn đến bây giờ."
"Phốc. . . . . ." Thấy bộ dáng Lý Hiểu khôi hài, Tiêu Tĩnh nhịn không được bật cười, gặp qua tự luyến, chưa từng thấy qua ai tự luyến như vậy, "Theo như những gì anh nói, các anh làm bác sỹ sẽ không lấy được vợ? Bác sỹ ở bệnh viện mặc dù tiếp xúc người tương đối ít, nhưng trong bệnh viện y tá cũng không quá ít, hơn nữa, nói anh thấy phụ nữ ít, anh có làm lính không, có làm nghiên cứu gì kia không, ngày ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu động một chút là mấy tháng không trở về nhà giống như cái vòng tròn luẩn quẩn, muốn mọi người theo như cách nói của anh, anh không biết người Trung Quốc độc thân không ít sao?"
"Trung Quốc độc thân không ít, người làm những nghề nghiệp này, bao gồm làm bác sỹ, rất nhiều độc thân."
"Nhưng cũng có rất nhiều người gia đình hạnh phúc, người ta tại sao có thể tìm được vợ, chuyện này chỉ có thể nói rõ một đạo lý là chế tạo điều kiện." Tiêu Tĩnh liếc Lý Hiểu một cái.
"Mình không muốn đi tạo điều kiện, thì đừng trách nghề nghiệp, một xu quan hệ tới nghề nghiệp cũng không có."
"Là như vậy sao?" Lý Hiểu cau mày nhìn Tiêu Tĩnh, trong mắt mỉm cười, anh biết, tuy bề ngoài nhìn cô không biết điều nhưng lúc biện luận trỗi dậy sẽ không thua bất cứ người nào.
"Đúng vậy." Tiêu Tĩnh nhíu mày, thấy Lý Hiểu không có cách nào bắt lạt cô, nhất thời cảm giác thành công xông lên đầu, "Mình không được người ta yêu thích coi như xong, còn tìm lý do, hừ."
"Ai nói anh không được người ta yêu thích, bây giờ không phải anh đã có rồi sao?" Lý Hiểu cười nắm lấy tay Tiêu Tĩnh, "Mặc dù kém một chút, nhưng làm vợ vẫn có thể miễn cưỡng được."
"Ai muốn làm vợ anh."
"Bạn gái là xưng hô trước xong đến từ vợ không phải sao?" Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, "Thế nào, chúng ta đều là của nhau rồi, chẳng lẽ em không muốn phụ trách?"
Tiêu Tĩnh trợn tròn hai mắt, "Này này, nói chuyện phải nói đạo lý có được không, cái gì gọi là người của nhau, em chưa chạm qua anh, đừng nói khiến người nghe hiểu lầm."
Lý Hiểu cười cười, không hề nữa thảo luận vấn đề này, "Lần trước em ở nhà anh một tuần lễ, cảm giác như thế nào?"
"Bình thường thôi."
"Nếu cuộc sống như kéo dài như vậy cả đời, em thấy thế nào?"
Tiêu Tĩnh giật mình nhìn Lý Hiểu, "Có ý tứ gì?"
"Chính là ý em nghĩ tới đó." Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, "Có muốn suy tính một chút, làm vợ anh?"
"Khi làm vợ anh có gì tốt?"
"À, không có gì, tuy anh không thể luôn luôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà, kiếm tiền anh lo, việc nhà anh làm, con cái anh nuôi, anh còn có thể bảo đảm, vĩnh viễn không trệch đường, nếu như có một ngày anh thật sự làm chuyện có lỗi với em, anh liền tịnh thân." Lý Hiểu chăm chú nhìn Tiêu Tĩnh.
"Cho nên, sẽ trở thành Lý thái thái?"
"Chúng ta kết giao không giống như có mấy ngày."
"Trước tiên kết hôn sau yêu có rất nhiều thời gian."
"Chúng ta chưa hiểu rõ nhau, ngắn ngủn một tuần lễ căn bản không nói lên được gì, nếu như anh ly hôn, là hai lần, em muốn ly hôn, chính là ba lần cưới rồi."
"Hai lần cưới thật không dễ nghe, anh sẽ không để cho vợ con mình trở thành vợ con của người khác." Khóe miệng Lý Hiểu co giật một cái, mở miệng nói.
"Trước kia là em không gặp được anh, nếu em gặp anh, đời này em sẽ không có cơ hội biết người đàn ông khác."
"Chuyện này đột ngột quá, em chưa chuẩn bị tâm tư." Tiêu Tĩnh nhún vai, coi như hiện tại Lý Hiểu cho cô cảm giác không tệ, nhưng chung đụng quá ngắn, một ít ý nguyện kết hôn cô cũng không có, lần đầu tiên kết hôn liền mơ mơ màng màng, lần này nói gì thì nói cô muốn thận trọng.
"Nếu như không có ý nguyện mãnh liệt, em sẽ không kết hôn, dĩ nhiên, nếu như anh cảm thấy đi cùng em sẽ liên lụy, muốn tách ra, em cũng. . . . . ."
"Anh thích vẻ mặt lười nhác híp mắt ngủ giống như không phải ngủ của em." Lý Hiểu cắt đứt lời Tiêu Tĩnh, "Cả người lúc nào cũng giống như không có tinh thần, như khi anh còn bé nuôi một con mèo nhỏ, thật đáng yêu."
Sau khi Tiêu Tĩnh nghe Lý Hiểu nói, tiếp đó hiểu rõ nghĩa bóng, anh thích cô như vậy bộ dáng lười nhác không có tinh thần?
Mặc kệ lời này của Lý Hiểu có phải thật lòng hay không, việc Chu Quân đã từng ghét bỏ bộ dáng của cô mà nói, nếu mà so sánh, Lý Hiểu quả thực là đáng yêu hơn nhiều, quả thật là hiếm thấy được vẻ xấu hổ nho nhỏ từ Tiêu Tĩnh.
"Đâu có đâu có, em không phải mèo nhỏ đáng yêu như vậy, em chỉ là một người lười mà thôi."
Nhưng mà, nếu thật sự có thể khiến Lý Hiểu yêu mình như vậy, Tiêu Tĩnh chỉ có thể tự nhận: Mị lực quá lớn, không thể giải thích.
Đây đại khái là địa điểm ước hẹn quỷ dị nhất, ngồi trên chiếc ghế da trong phòng làm việc của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh vừa chơi máy vi tính vừa nghĩ, không biết đầu óc mình làn sao, nóng lên đồng ý yêu cầu Lý Hiểu, đi theo anh tới phòng khám bệnh, vừa đi làm cùng anh vừa ước hẹn, không nói tới ánh mắt quái dị từ La Phương kia, sau khi mỗi lần có bệnh nhân đi vào khám răng thấy Lý Hiểu, vẻ mặt hầu như là nhất trí, đầu tiên là sững sờ, sau đó nháy mắt ra hiệu nhìn Lý Hiểu.
"Bác sỹ Lý, cô gái xinh đẹp này là ai?"
"Bạn gái của tôi, Tiêu Tĩnh." Chỉ cần có người hỏi, Lý Hiểu sẽ cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng nói cho người khác biết.
Sau đó bệnh nhân kia kéo tay tán gẫu, Tiêu Tĩnh không muốn đáp lời nhưng vẫn cười tủm tỉm đúng tiêu chuẩn mỹ nhân, được rồi, thấy tất cả mọi người nói cô là cô gái xinh đẹp, cô nhịn, hơn nữa nơi này máy điều hòa quả thật rất tốt, khiến cô rất thoải mái, sự nhẫn nại của cô sâu sắc tăng lên.
Ở trong phòng làm việc của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh phát hiện, tính tình Lý Hiểu thật sự tốt, mặc kệ bệnh nhân tới là ai là nam hay nữ, anh đều cười híp mắt, thái độ thân thiện, một buổi sáng, mười mấy người bệnh nhân, phần lớn là chỗ lân cận, trong đó người tuổi năm mươi trở lên chiếm đa số.
Tiễn bệnh nhân cuối cùng, đã gần đến giờ ăn cơm trưa, bên ngoài mặt trời lên cao, Tiêu Tĩnh dĩ nhiên không muốn ra cửa vào lúc này, vì vậy Lý Hiểu liền nhờ La Phương gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện phiếm với Tiêu Tĩnh.
"Hiện tại em đã biết."
"Cái gì?" Tiêu Tĩnh có chút không hiểu nhìn Lý Hiểu.
"Anh mỗi ngày sống ở phòng khám bệnh, tiếp xúc bệnh nhân, phần lớn là người lớn tuổi dì chú bác, hơn nữa thời điểm lúc đầu vào ngành bên anh có quy định, bác sỹ không thể xảy ra quan hệ khác với bệnh nhân, tiếp xúc khác phái duy nhất bên cạnh anh là La Phương, phụ nữ đã lập gia đình, cho nên, anh người đàn ông có điều kiện tốt, mới phải cô đơn đến bây giờ."
"Phốc. . . . . ." Thấy bộ dáng Lý Hiểu khôi hài, Tiêu Tĩnh nhịn không được bật cười, gặp qua tự luyến, chưa từng thấy qua ai tự luyến như vậy, "Theo như những gì anh nói, các anh làm bác sỹ sẽ không lấy được vợ? Bác sỹ ở bệnh viện mặc dù tiếp xúc người tương đối ít, nhưng trong bệnh viện y tá cũng không quá ít, hơn nữa, nói anh thấy phụ nữ ít, anh có làm lính không, có làm nghiên cứu gì kia không, ngày ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu động một chút là mấy tháng không trở về nhà giống như cái vòng tròn luẩn quẩn, muốn mọi người theo như cách nói của anh, anh không biết người Trung Quốc độc thân không ít sao?"
"Trung Quốc độc thân không ít, người làm những nghề nghiệp này, bao gồm làm bác sỹ, rất nhiều độc thân."
"Nhưng cũng có rất nhiều người gia đình hạnh phúc, người ta tại sao có thể tìm được vợ, chuyện này chỉ có thể nói rõ một đạo lý là chế tạo điều kiện." Tiêu Tĩnh liếc Lý Hiểu một cái.
"Mình không muốn đi tạo điều kiện, thì đừng trách nghề nghiệp, một xu quan hệ tới nghề nghiệp cũng không có."
"Là như vậy sao?" Lý Hiểu cau mày nhìn Tiêu Tĩnh, trong mắt mỉm cười, anh biết, tuy bề ngoài nhìn cô không biết điều nhưng lúc biện luận trỗi dậy sẽ không thua bất cứ người nào.
"Đúng vậy." Tiêu Tĩnh nhíu mày, thấy Lý Hiểu không có cách nào bắt lạt cô, nhất thời cảm giác thành công xông lên đầu, "Mình không được người ta yêu thích coi như xong, còn tìm lý do, hừ."
"Ai nói anh không được người ta yêu thích, bây giờ không phải anh đã có rồi sao?" Lý Hiểu cười nắm lấy tay Tiêu Tĩnh, "Mặc dù kém một chút, nhưng làm vợ vẫn có thể miễn cưỡng được."
"Ai muốn làm vợ anh."
"Bạn gái là xưng hô trước xong đến từ vợ không phải sao?" Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, "Thế nào, chúng ta đều là của nhau rồi, chẳng lẽ em không muốn phụ trách?"
Tiêu Tĩnh trợn tròn hai mắt, "Này này, nói chuyện phải nói đạo lý có được không, cái gì gọi là người của nhau, em chưa chạm qua anh, đừng nói khiến người nghe hiểu lầm."
Lý Hiểu cười cười, không hề nữa thảo luận vấn đề này, "Lần trước em ở nhà anh một tuần lễ, cảm giác như thế nào?"
"Bình thường thôi."
"Nếu cuộc sống như kéo dài như vậy cả đời, em thấy thế nào?"
Tiêu Tĩnh giật mình nhìn Lý Hiểu, "Có ý tứ gì?"
"Chính là ý em nghĩ tới đó." Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, "Có muốn suy tính một chút, làm vợ anh?"
"Khi làm vợ anh có gì tốt?"
"À, không có gì, tuy anh không thể luôn luôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà, kiếm tiền anh lo, việc nhà anh làm, con cái anh nuôi, anh còn có thể bảo đảm, vĩnh viễn không trệch đường, nếu như có một ngày anh thật sự làm chuyện có lỗi với em, anh liền tịnh thân." Lý Hiểu chăm chú nhìn Tiêu Tĩnh.
"Cho nên, sẽ trở thành Lý thái thái?"
"Chúng ta kết giao không giống như có mấy ngày."
"Trước tiên kết hôn sau yêu có rất nhiều thời gian."
"Chúng ta chưa hiểu rõ nhau, ngắn ngủn một tuần lễ căn bản không nói lên được gì, nếu như anh ly hôn, là hai lần, em muốn ly hôn, chính là ba lần cưới rồi."
"Hai lần cưới thật không dễ nghe, anh sẽ không để cho vợ con mình trở thành vợ con của người khác." Khóe miệng Lý Hiểu co giật một cái, mở miệng nói.
"Trước kia là em không gặp được anh, nếu em gặp anh, đời này em sẽ không có cơ hội biết người đàn ông khác."
"Chuyện này đột ngột quá, em chưa chuẩn bị tâm tư." Tiêu Tĩnh nhún vai, coi như hiện tại Lý Hiểu cho cô cảm giác không tệ, nhưng chung đụng quá ngắn, một ít ý nguyện kết hôn cô cũng không có, lần đầu tiên kết hôn liền mơ mơ màng màng, lần này nói gì thì nói cô muốn thận trọng.
"Nếu như không có ý nguyện mãnh liệt, em sẽ không kết hôn, dĩ nhiên, nếu như anh cảm thấy đi cùng em sẽ liên lụy, muốn tách ra, em cũng. . . . . ."
"Anh thích vẻ mặt lười nhác híp mắt ngủ giống như không phải ngủ của em." Lý Hiểu cắt đứt lời Tiêu Tĩnh, "Cả người lúc nào cũng giống như không có tinh thần, như khi anh còn bé nuôi một con mèo nhỏ, thật đáng yêu."
Sau khi Tiêu Tĩnh nghe Lý Hiểu nói, tiếp đó hiểu rõ nghĩa bóng, anh thích cô như vậy bộ dáng lười nhác không có tinh thần?
Mặc kệ lời này của Lý Hiểu có phải thật lòng hay không, việc Chu Quân đã từng ghét bỏ bộ dáng của cô mà nói, nếu mà so sánh, Lý Hiểu quả thực là đáng yêu hơn nhiều, quả thật là hiếm thấy được vẻ xấu hổ nho nhỏ từ Tiêu Tĩnh.
"Đâu có đâu có, em không phải mèo nhỏ đáng yêu như vậy, em chỉ là một người lười mà thôi."
Nhưng mà, nếu thật sự có thể khiến Lý Hiểu yêu mình như vậy, Tiêu Tĩnh chỉ có thể tự nhận: Mị lực quá lớn, không thể giải thích.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đây đại khái là địa điểm ước hẹn quỷ dị nhất, ngồi trên chiếc ghế da trong phòng làm việc của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh vừa chơi máy vi tính vừa nghĩ, không biết đầu óc mình làn sao, nóng lên đồng ý yêu cầu Lý Hiểu, đi theo anh tới phòng khám bệnh, vừa đi làm cùng anh vừa ước hẹn, không nói tới ánh mắt quái dị từ La Phương kia, sau khi mỗi lần có bệnh nhân đi vào khám răng thấy Lý Hiểu, vẻ mặt hầu như là nhất trí, đầu tiên là sững sờ, sau đó nháy mắt ra hiệu nhìn Lý Hiểu.
"Bác sỹ Lý, cô gái xinh đẹp này là ai?"
"Bạn gái của tôi, Tiêu Tĩnh." Chỉ cần có người hỏi, Lý Hiểu sẽ cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng nói cho người khác biết.
Sau đó bệnh nhân kia kéo tay tán gẫu, Tiêu Tĩnh không muốn đáp lời nhưng vẫn cười tủm tỉm đúng tiêu chuẩn mỹ nhân, được rồi, thấy tất cả mọi người nói cô là cô gái xinh đẹp, cô nhịn, hơn nữa nơi này máy điều hòa quả thật rất tốt, khiến cô rất thoải mái, sự nhẫn nại của cô sâu sắc tăng lên.
Ở trong phòng làm việc của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh phát hiện, tính tình Lý Hiểu thật sự tốt, mặc kệ bệnh nhân tới là ai là nam hay nữ, anh đều cười híp mắt, thái độ thân thiện, một buổi sáng, mười mấy người bệnh nhân, phần lớn là chỗ lân cận, trong đó người tuổi năm mươi trở lên chiếm đa số.
Tiễn bệnh nhân cuối cùng, đã gần đến giờ ăn cơm trưa, bên ngoài mặt trời lên cao, Tiêu Tĩnh dĩ nhiên không muốn ra cửa vào lúc này, vì vậy Lý Hiểu liền nhờ La Phương gọi điện thoại mua đồ ăn bên ngoài, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói chuyện phiếm với Tiêu Tĩnh.
"Hiện tại em đã biết."
"Cái gì?" Tiêu Tĩnh có chút không hiểu nhìn Lý Hiểu.
"Anh mỗi ngày sống ở phòng khám bệnh, tiếp xúc bệnh nhân, phần lớn là người lớn tuổi dì chú bác, hơn nữa thời điểm lúc đầu vào ngành bên anh có quy định, bác sỹ không thể xảy ra quan hệ khác với bệnh nhân, tiếp xúc khác phái duy nhất bên cạnh anh là La Phương, phụ nữ đã lập gia đình, cho nên, anh người đàn ông có điều kiện tốt, mới phải cô đơn đến bây giờ."
"Phốc. . . . . ." Thấy bộ dáng Lý Hiểu khôi hài, Tiêu Tĩnh nhịn không được bật cười, gặp qua tự luyến, chưa từng thấy qua ai tự luyến như vậy, "Theo như những gì anh nói, các anh làm bác sỹ sẽ không lấy được vợ? Bác sỹ ở bệnh viện mặc dù tiếp xúc người tương đối ít, nhưng trong bệnh viện y tá cũng không quá ít, hơn nữa, nói anh thấy phụ nữ ít, anh có làm lính không, có làm nghiên cứu gì kia không, ngày ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu động một chút là mấy tháng không trở về nhà giống như cái vòng tròn luẩn quẩn, muốn mọi người theo như cách nói của anh, anh không biết người Trung Quốc độc thân không ít sao?"
"Trung Quốc độc thân không ít, người làm những nghề nghiệp này, bao gồm làm bác sỹ, rất nhiều độc thân."
"Nhưng cũng có rất nhiều người gia đình hạnh phúc, người ta tại sao có thể tìm được vợ, chuyện này chỉ có thể nói rõ một đạo lý là chế tạo điều kiện." Tiêu Tĩnh liếc Lý Hiểu một cái.
"Mình không muốn đi tạo điều kiện, thì đừng trách nghề nghiệp, một xu quan hệ tới nghề nghiệp cũng không có."
"Là như vậy sao?" Lý Hiểu cau mày nhìn Tiêu Tĩnh, trong mắt mỉm cười, anh biết, tuy bề ngoài nhìn cô không biết điều nhưng lúc biện luận trỗi dậy sẽ không thua bất cứ người nào.
"Đúng vậy." Tiêu Tĩnh nhíu mày, thấy Lý Hiểu không có cách nào bắt lạt cô, nhất thời cảm giác thành công xông lên đầu, "Mình không được người ta yêu thích coi như xong, còn tìm lý do, hừ."
"Ai nói anh không được người ta yêu thích, bây giờ không phải anh đã có rồi sao?" Lý Hiểu cười nắm lấy tay Tiêu Tĩnh, "Mặc dù kém một chút, nhưng làm vợ vẫn có thể miễn cưỡng được."
"Ai muốn làm vợ anh."
"Bạn gái là xưng hô trước xong đến từ vợ không phải sao?" Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, "Thế nào, chúng ta đều là của nhau rồi, chẳng lẽ em không muốn phụ trách?"
Tiêu Tĩnh trợn tròn hai mắt, "Này này, nói chuyện phải nói đạo lý có được không, cái gì gọi là người của nhau, em chưa chạm qua anh, đừng nói khiến người nghe hiểu lầm."
Lý Hiểu cười cười, không hề nữa thảo luận vấn đề này, "Lần trước em ở nhà anh một tuần lễ, cảm giác như thế nào?"
"Bình thường thôi."
"Nếu cuộc sống như kéo dài như vậy cả đời, em thấy thế nào?"
Tiêu Tĩnh giật mình nhìn Lý Hiểu, "Có ý tứ gì?"
"Chính là ý em nghĩ tới đó." Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, "Có muốn suy tính một chút, làm vợ anh?"
"Khi làm vợ anh có gì tốt?"
"À, không có gì, tuy anh không thể luôn luôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà, kiếm tiền anh lo, việc nhà anh làm, con cái anh nuôi, anh còn có thể bảo đảm, vĩnh viễn không trệch đường, nếu như có một ngày anh thật sự làm chuyện có lỗi với em, anh liền tịnh thân." Lý Hiểu chăm chú nhìn Tiêu Tĩnh.
"Cho nên, sẽ trở thành Lý thái thái?"
"Chúng ta kết giao không giống như có mấy ngày."
"Trước tiên kết hôn sau yêu có rất nhiều thời gian."
"Chúng ta chưa hiểu rõ nhau, ngắn ngủn một tuần lễ căn bản không nói lên được gì, nếu như anh ly hôn, là hai lần, em muốn ly hôn, chính là ba lần cưới rồi."
"Hai lần cưới thật không dễ nghe, anh sẽ không để cho vợ con mình trở thành vợ con của người khác." Khóe miệng Lý Hiểu co giật một cái, mở miệng nói.
"Trước kia là em không gặp được anh, nếu em gặp anh, đời này em sẽ không có cơ hội biết người đàn ông khác."
"Chuyện này đột ngột quá, em chưa chuẩn bị tâm tư." Tiêu Tĩnh nhún vai, coi như hiện tại Lý Hiểu cho cô cảm giác không tệ, nhưng chung đụng quá ngắn, một ít ý nguyện kết hôn cô cũng không có, lần đầu tiên kết hôn liền mơ mơ màng màng, lần này nói gì thì nói cô muốn thận trọng.
"Nếu như không có ý nguyện mãnh liệt, em sẽ không kết hôn, dĩ nhiên, nếu như anh cảm thấy đi cùng em sẽ liên lụy, muốn tách ra, em cũng. . . . . ."
"Anh thích vẻ mặt lười nhác híp mắt ngủ giống như không phải ngủ của em." Lý Hiểu cắt đứt lời Tiêu Tĩnh, "Cả người lúc nào cũng giống như không có tinh thần, như khi anh còn bé nuôi một con mèo nhỏ, thật đáng yêu."
Sau khi Tiêu Tĩnh nghe Lý Hiểu nói, tiếp đó hiểu rõ nghĩa bóng, anh thích cô như vậy bộ dáng lười nhác không có tinh thần?
Mặc kệ lời này của Lý Hiểu có phải thật lòng hay không, việc Chu Quân đã từng ghét bỏ bộ dáng của cô mà nói, nếu mà so sánh, Lý Hiểu quả thực là đáng yêu hơn nhiều, quả thật là hiếm thấy được vẻ xấu hổ nho nhỏ từ Tiêu Tĩnh.
"Đâu có đâu có, em không phải mèo nhỏ đáng yêu như vậy, em chỉ là một người lười mà thôi."
Nhưng mà, nếu thật sự có thể khiến Lý Hiểu yêu mình như vậy, Tiêu Tĩnh chỉ có thể tự nhận: Mị lực quá lớn, không thể giải thích.