"Ha ha, xem ra là tôi quá lo lắng." Nhận thấy được Lý Hiểu không thoải mái, ông bác sỹ đè xuống lời còn muốn nói, lúng túng cười cười, đưa đơn thuốc.
"Đây là đơn thuốc, hai người đi lấy thuốc đi, sau đó trở lại, tôi nói cho hai người biết sau khi trở về thay thuốc như thế nào."
"Tôi cũng là bác sỹ, chỉ là không phải bác sỹ phương diên này mà là một khoa thôi, yên tâm, tôi hiểu vê phương diện này." Lý Hiểu có chút lạnh nhạt nhận lấy đơn thuốc.
"Quy tắc đầu tiên trong ngành bác sỹ, không nên tùy tiện nghị luận việc riêng tư của người khác."
Bác sỹ khoa chỉnh hình nghe được Lý Hiểu nói như vậy, nhất thời quýnh lên, gương mặt già nua đỏ bừng, nhìn hết sức buồn cười.
Thì ra là Lý Hiểu cũng có lúc lợi hại như vậy, Tiêu Tĩnh thầm than, mặc dù bội phục, nhưng khi đi ra bệnh viện vẫn còn oán trách.
"Em bảo này, anh hung hăng với bác sỹ kia như vậy, nếu ông ấy thừa dịp xem chân cho em mà trả đũa, vậy chẳng phải em là người chịu khổ."
"Yên tâm, có anh ở đây, ông ta không dám." Lý Hiểu cười, "Anh không có ngu như vậy, em xem thời điểm anh nói, không phải đã kết thúc sao?"
"Này không còn sai biệt lắm." Tiêu Tĩnh gật đầu, nghĩ đến phải về nhà, trong nhà không biết người đó đã đi chưa, miệng lập tức cong lên.
"Bây giờ đi đâu đây?"
Lý Hiểu thấy rõ trong mắt Tiêu Tĩnh không tình nguyện, nhếch môi cười, khéo hiểu lòng người nói: "Buổi sáng chưa kịp ăn, bụng có chút đói, chúng ta đi ăn điểm tâm có được không?"
"Ừ, em muốn ăn bánh phở."
"Chân em đang bị thương, tạm thời không nên ăn đồ có nước tương gì đó." Bánh phở là một trong những đặc sản thành phố Z, nước tương hợp với món hải sản, vô cùng ngon, bình thường Tiêu Tĩnh rất thích ăn, không dừng được, Lý Hiểu mỗi ngày sẽ mua bữa ăn sáng mà cô thích, sau đó sẽ đi mở cửa phòng khám bệnh.
"Ăn cháo đi, có được không?"
"Không được, em muốn ăn bánh phở." Cái gì nước tương hoàn toàn không trong phạm vi suy tính của Tiêu Tĩnh, dù sao chỉ là lưu lại vết sẹo ở lòng bàn chân, sợ cái gì.
" Bảo bối Tĩnh, ngoan ~" Lý Hiểu kiên nhẫn dụ dỗ Tiêu Tĩnh.
". . . . . . Được rồi." Khi Lý Hiểu khuyên bảo, cuối cùng Tiêu Tĩnh vẫn đồng ý, chỉ là gương mặt nhìn có chút uất ức, thấy thế nào đều là bộ dáng miễn cưỡng.
"Nếu không, chúng ta ăn bánh phở, nhưng không cho nước tương, được không?" Không biết vì sao, vừa nhìn thấy Tiêu Tĩnh lộ ra ánh mắt uất ức, Lý Hiểu đã cảm thấy mình bị thương, rất khổ sở, cảm giác này trước kia khi ở cùng La Yến chưa bao giờ có, mà Tiêu Tĩnh lộ ra vẻ mặt như vậy, luôn khiến cho anh có một loại cảm giác muốn nâng toàn thế giới đến trước mặt cô, sau đó nguyên tắc gì đều là không đáng giá, không nói hai lời giơ tay đầu hàng.
"Không cho nước tương vào để ăn." Tiêu Tĩnh mỗi lần ăn bánh phở đều cho rất nhiều nước tương, bởi vì cô chú trọng khẩu vị, nghe được Lý Hiểu nói như vậy, lập tức không vui.
"Em không muốn."
"Anh lo lắng về sau em lưu sẹo, vì cái đẹp, em nhịn một chút có được không?"
"Khi em đau đều không nhịn, tại sao hiện tại muốn nhịn?" Tiêu Tĩnh có chút không hiểu nhìn Lý Hiểu, "Em nói em muốn xinh đẹp không, là anh muốn đẹp thôi."
"Anh. . . . . ." Lý Hiểu yên lặng, đột nhiên ý thức được, người trước kia khi gặp phải chuyện này là hoàn toàn bất đồng, hôm nay nếu đổi là La Yến bị thương, không cần anh nói, lời củacô bác sĩ dặn sẽ tuân thủ tốt hơn người khác, La Yến yêu xinh đẹp như mạng, có lúc nàng vì xinh đẹp mà hành hạ mình, nhưng Tiêu Tĩnh chưa bao giờ như vậy, cô thoải mái hơn , bây giờ mình dùng tiêu chuẩn của La Yến đi yêu cầu cô, khó tránh khỏi cô cảm thấy uất ức, hơn nữa, Lý Hiểu anh là người đàn ông yêu xinh đẹp sao?
Đáp án dĩ nhiên là không, là một người đàn ông đều thích nhìn người đẹp, nhưng mà, không nhất định cần phải thích người đẹp, Tiêu Tĩnh hấp dẫn mình, rõ ràng không phải vẻ bề ngoài, mặc dù nhan sắc của cô là xinh xắn linh lung, nhưng hấp dẫn anh, rõ ràng không phải là bởi vì dáng vẻ.
"Được rồi, chúng ta đi ăn bánh phở, em muốn ăn cái gì chúng ta liền ăn cái đó được không?"
"Ách. . . . . ." Tiêu Tĩnh vẫn còn buồn không vui, đột nhiên nghe được Lý Hiểu đổi lời nói, không khỏi có chút nghi hoặc nhìnanh, là cô nghe lầm sao?
Thấy vẻ mặt Tiêu Tĩnh vô cùng nghi hoặc nhìn mình, Lý Hiểu càng phát cảm thấy tội lỗi, rõ ràng là hai người, mình lại lấy thói quen từ La Yến tới yêu cầu cô, đưa một tay ra sờ tóc cô, Lý Hiểu cười khẽ.
"Anh nói rồi chỉ cần em vui vẻ là được, em đã không để ý, anh liền không bắt buộc em, hơn nữa em bị thương là ở dưới chân, cũng không sợ."
"Vậy em muốn ăn hai phần bánh phở, em còn muốn ăn cháo." Nghe được Lý Hiểu nói như vậy, Tiêu Tĩnh lập tức không khách khí chọn món ăn.
"Ha ha, được, chỉ cần em thích, đều được."
Hai người ở bên ngoài từ từ ăn xong cháo, cảm thấy đã đến lúc về, về đến nhà, mở cửa nhà ra nhìn, Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh giật mình, toàn bộ đồ trong phòng khách đều quăng hết xuống đất, tất cả đều đổ vỡ, Lý Hiểu ôm Tiêu Tĩnh thận trọng đi qua chiến trường, phòng ngủ chính giống như phòng khách đồ vật nằm ngổn ngang, đặc biệt là trên giường phòng ngủ chính, cái mền bị tháo ra, đoán chừng bị người ta ném trên mặt đất sau đó lau qua, chỗ ngồi cũng bị làm hư, điều này rõ ràng chính là có người cố ý làm, trầm mặc đi qua, Tiêu Tĩnh có chút sợ.
"Thật may là em không ở nhà, nếu không không biết bị thương thành dạng gì."
Lý Hiểu chau mày, trở lại phòng khách, tìm chỗ sạch sẽ chỗ an toàn cho Tiêu Tĩnh đứng thẳng một chân, sau đó dựng cái ghế bị đổ lên, bảo Tiêu Tĩnh ngồi xuống.
"Không sao, vừa đúng lúc chúng ta phải thay đổi ư, vừa đúng lúc, hỏng trực tiếp vứt đi, anh thấy, trực tiếp thay đổi hết toàn bộ phòng ốc đi."
Trong phòng khách chỗ duy nhất không có bị phá hư lá trên bàn ăn La Yến tức giận để lại lời từ biệt, nói những thứ đó đều là cô mua dùng qua, tuyệt đối không cho người phụ nữ khác dùng, thà rằng hủy đi hết.
Lý Hiểu nhìn tờ giấy xong sau đó đưa cho Tiêu Tĩnh nhìn, sau khi Tiêu Tĩnh nhìn suy nghĩ một chút bình luận, "Thật đúng là người. . . . . . Tính tình thật rõ ràng a."
Bởi vì La Yến đột nhiên bị bệnh, cô thuận lợi ở trong nhà Lý Hiểu, không thể đi kích thích một bệnh nhân được.
Bệnh của La Yến chính là ung thư tuyến sữa, Lý Hiểu cầm hồ sơ bệnh của cô, bắt đầu liên lạc bạn bè trước kia cùng khoa ở viện nghiên cứu, đối phương yêu cầu Lý Hiểu cho xem hồ sơ bệnh án, may mắn gia đình anh có máy fax nên tương đối dễ dàng, chuyển hồ sơ bệnh đi, sau khi đối phương xem qua, bảo Lý Hiểu mang La Yến đến bệnh viện kiểm tra, bệnh của La Yến được phát hiện không tính là muộn, không phải là không thể chữa khỏi.
Nghe được bạn học nói, Lý Hiểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liên lạc bạn học, nghiên cứu bệnh tình, bận như vậy đến hơn mười một giờ khuya, dừng lại thấy Tiêu Tĩnh yên lặng lên mạng, nhất thời một cỗ cảm giác áy náy xông lên đầu.
Bởi vì quan hệ lưu lại La Yến, trong nhà Lý Hiểu chỉ có hai gian phòng, cho nên Lý Hiểu khiến Tiêu Tĩnh ngủ chung phòng cùng mình, để phòng khách cho La Yến ngủ, cô gái này không che đậy ý định bày tỏ muốn hợp lại cùng Lý Hiểu, dù Tiêu Tĩnh lười đi nữa cũng sẽ không để người của mình nhượng cho người ta xong chạy ra.
Khiến La Yến ngủ chung cùng mình lqd hoặc là khiến Lý Hiểu ngủ trên sofa cô đều không yên lòng, dứt khoát để Lý Hiểu ngủ cùng mình trong một cái phòng, cũng có thể thuận tiện kích thích La Yến một cái, để cho cô có chút cảm giác nguy cơ, hiện tại Lý Hiểu là bạn trai của mình, không nên tùy tiện cho người khác hi vọng.
"Tĩnh!"
"Hả?"
"Tối hôm nay không có ăn đồ gì, có đói bụng không, có muốn ăn bữa ăn khuya không, anh đi làm cho em." Bởi vì bệnh tình La Yến, khiến ba người không có ăn được cái gì, bận đến bây giờ, Lý Hiểu bắt đầu đau lòng Tiêu Tĩnh, bình thường khẩu vị của cô rất tốt, tối hôm nay chỉ ăn gần nửa chén cơm, nhất định là bị La Yến ảnh hưởng, nếu như La Yến không có bệnh, anh tuyệt đối sẽ không lưu cô lại, nhưng mà bây giờ cô mắc bệnh ung thư, vừa không có người thân ở bên cạnh, mình mặc dù là bạn trai cũ, ở cùng nhau mười mấy năm, bất kể từ trên mặt cảm tình hay là đạo lý, không thể nhẫn tâm bỏ đi không quan tâm, càng làm cho anh cảm thấy xin lỗi và cảm kích, khi Tiêu Tĩnh cho mình lưu lại La Yến lúc đó biểu hiện ra độ rộng lượng không tưởng tượng được.
"Không muốn ăn." Nghe được Lý Hiểu hỏi, Tiêu Tĩnh lắc đầu một cái, tối hôm nay cô quả thật không có khẩu vị, không thể không thừa nhận là, cô bị La Yến ảnh hưởng đến một chút.
"Hôm nay cám ơn em."
"Cám ơn em cái gì?"
"Thời điểm anh để Yến tử ở lại, em không phản đối."
"Em không đến nỗi đi so đo cùng một bệnh nhân." Tiêu Tĩnh nhún vai, "Các bạn anh nói thế nào?"
"Bọn họ bảo anh mang Yến tử đi kiểm tra, chỉ là xem bệnh, không phải là không thể chữa khỏi."
"Em hiểu rõ chút bệnh ung thư tuyến sữa, đến bệnh viện cắt đứt liền hết chuyện." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, "Hi vọng cô ta không có việc gì."
"Nếu như muốn cắt đứt tuyến sữa, lqd anh sợ là cô ấy không chịu nổi, cô ấy rất thích xinh đẹp." Trong mắt Lý Hiểu thoáng qua một tia phiền nhiễu, làm bác sĩ, anh tự nhiên biết phương thức này, nhưng anh hiểu rất rõ La Yến, cô là người yêu xinh đẹp hơn tất cả mọi người, nếu như muốn cô cắt đứt một bên tuyến sữa, anh thật lo lắng cô sẽ chịu không nổi.
"Nếu như cô ấy cảm thấy xinh đẹp quan trọng hơn sinh mạng, thì cô ấy không biết quý trọng chính mình, cô ấy cũng không đáng được người khác quý trọng." Tiêu Tĩnh nhún vai.
"Nếu như cô ấy lấy sức khỏe chính mình tới uy hiếp anh, em sẽ không đồng tình dù một ít, nếu như anh vì vậy mà chịu sự uy hiếp của cô ấy, vậy em xem thường anh."
Lý Hiểu nghe vậy lộ ra một tia cười khổ, đây là cái chuyện gì a, đang êm đẹp, làm sao lại xảy ra chuyện cẩu huyết như vậy.
"Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, anh lo lắng cái gì." Thấy Lý Hiểu lộ ra vẻ mặt ưu sầu, Tiêu Tĩnh không biến sắc nói.
"Trong mệnh có lúc cần có duyên, không duyện phận thì chớ cưỡng cầu, có gấp gáp thì cũng không có ích lợi gì."
"Em nói đúng." Thấy mặt Tiêu Tĩnh bình tĩnh, lòng của Lý Hiểu cũng chầm chậm bình tĩnh lại, vào lúc này, anh đột nhiên hiểu tại sao mình bị Tiêu Tĩnh hấp dẫn, thấy cô, tim của anh có thể bình tĩnh lại, cảm thấy rất ấm áp.
"Tĩnh."
"Hả?"
"Tối hôm nay chúng ta. . . . . ." Tâm tình bình phục, Lý Hiểu có tâm tình đùa giỡn, thấy Tiêu Tĩnh mặc đồ ngủ ngồi ở đầu giường, trong lòng ‘khô hanh’ đang ẩn núp hình như lại bắt đầu bùng lên, "Có muốn cái đó hay không?"
Đều là người trưởng thành, Tiêu Tĩnh tự nhiên hiểu ý tứ Lý Hiểu, chau mày, nhìn về phía cửa phòng, "Anh không sợ âm thanh quá lớn làm cho người ta nghe được sao?"
Lý Hiểu vừa nghe, chợt cảm thấy có hy vọng, "Nếu như anh có thể khiến cho em mất khống chế mà kêu lớn tiếng, thật sự anh có bản lãnh, em nói đúng không?"
"Ha ha. . . . . ." Tiêu Tĩnh cười, chỉ thấy Lý Hiểu không nói lời nào.
Lý Hiểu thấy bộ dáng kia của Tiêu Tĩnh thì buồn bực, cái nét mặt này rất mập mờ, nhưng ngôn ngữ lại không thể bày tỏ, cô rốt cuộc có đồng ý không đây?
Tiêu Tĩnh chỉ thấy vẻ mặt Lý Hiểu rối rắm, cũng không nói được hay không được, thật ra thì, để Lý Hiểu ngủ một phòng cùng lqd mình, không phải là không có một ít ý tứ tức giận, về phần có muốn xảy ra quan hệ với Lý Hiểu hay không, Tiêu Tĩnh thật sự không suy nghĩ nhiều, nam nữ yêu nhau không phải là chuyện trẻ con, ở chung một chỗ, không hề có sự khác biệt.
"Tĩnh, chúng ta cùng nhau đi."
Qua một lúc lâu, Lý Hiểu đột nhiên lôi kéo tay Tiêu Tĩnh, chăm chú nhìn Tiêu Tĩnh nói.
"?" Tiêu Tĩnh nghi hoặc nhìn Lý Hiểu, làm gì mà có bộ dáng nghiêm túc như vậy.
"Chúng ta cùng nhau đi, Tĩnh, anh yêu em, anh muốn cùng với em." Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh nói: "Chúng ta lui tới đã được một thời gian, anh cảm thấy, chúng ta đều không còn trẻ tuổi, chuyện tìm hiểu không thích hợp với chúng ta, mọi người đều nói, làm (cùng) yêu, càng làm mới có thể càng yêu, em xem, chúng ta có thể làm cùng không?"
"Anh nghiêm túc?" Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu xác nhận.
"Ừ."
"Không có giận dỗi? La Yến bây giờ trở về, là muốn muốn quay lại với anh, anh không suy nghĩ một chút đến chuyện quay lại sao?" Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu nói.
"Nếu như chúng ta không ở cùng nhau, anh sẽ không có cảm giác trách nhiệm, nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, lựa chọn giữa La Yến và em, có phải sẽ khó quyết định đúng không?"
"Muốn anh ở giữa hai người lựa chọn cái gì, hiện tại anh chỉ có bạn bè." Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh nói: "Từ lúc vừa mới bắt đầu sẽ không có lựa chọn vấn đề, một là người yêu cũ, một là người yêu hiện tại, người cũ chính là người cũ, người yêu hiện tại chính là hiện tại."
Không thể không nói, Lý Hiểu trả lời khiến Tiêu Tĩnh cực kỳ hài lòng, người cũ chính là người cũ, cô chỉ thích đàn ông dứt khoát như vậy, lui tới một đoạn thời gian, cô có cảm giác lệ thuộc vào Lý Hiểu, có lẽ, có thể thử xem, không phải sao?
Sau khi suy nghĩ một chút, ở trong lòng Tiêu Tĩnh có quyết định, nhìn Lý Hiểu, "Nếu như anh nghĩ muốn thử một chút, liền thử đi."
Trong bụng Lý Hiểu còn có một đống lớn lời nói chuẩn bị khuyên Tiêu Tĩnh, kết quả đột nhiên nghe được cô nói như vậy, nhất thời sửng sốt một chút, sau đó mới có hơi do dự nhìn Tiêu Tĩnh.
"Anh không có nghe lầm chớ?"
"Nếu như anh không muốn coi như xong."
"Ai nói anh không muốn, anh vô cùng lqd nguyện ý." Rất sợ Tiêu Tĩnh đổi ý, Lý Hiểu không nói hai lời nhào tới, ba năm không có đụng phụ nữ, ai có thể biết anh nghẹn thế nào, người cường tráng, lại chỉ có thể nhịn, thật vất vả tìm được người thích hợp, có thể không cưng chiều thật tốt được sao, đây chính là liên quan đến tính phúc tương lai của chính mình đấy.
Tiêu Tĩnh đã lâu chưa có sinh hoạt rồi, làm một phụ nữ gần ba mươi tuổi, theo như lời của người khác mà nói là như lang như hổ, chỉ là cô và Chu Quân đã sớm không còn có kích tình nữa, thời điểm làm cùng nhau, từ từ mất đi hứng thú, chỉ là đây không phải do cô không có nhu cầu, giờ phút này bị Lý Hiểu bổ nhào về phía trước, vóc người cao lớn rắn chắc làm cho cô hết sức áp lực, nhưng lại cảm thấy có cảm giác an toàn vô cùng, trong lỗ mũi bay tới hơi thở phái nam rất dễ ngửi, cảm nhận được Lý Hiểu kích động, cô rất nhanh kích động theo.
Hai người đều rất lâu không có làm, cảm xúc bị kích động, dĩ nhiên cảm giác càng tốt hơn, Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh không nghĩ tới, đối phương nhỏ bé lại thích hợp như vậy, thân thể ăn ý nhau, lẽ ra chiều cao hai người có chênh lệch, thời điểm thân thể kết hợp sẽ phải có một ít tình trạng ngoài ý muốn, nhưng mà, bọn họ giống như là đặc biệt chuẩn bị vì nhau.
"Bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh của anh." Sảng khoái a, Lý Hiểu kích động giống như tiểu mao đầu, loại cảm giác kích động này, còn tốt hơn khi đi chung cùng La Yến.
Tiêu Tĩnh leo thật chặt lên Lý Hiểu, hai chân quấn lấy thân thể mạnh mẽ của anh, cả đời này cô chỉ có hai người đàn ông, một là Chu Quân, một là Lý Hiểu, nói thật, thân thể cô và Chu Quân không thể kết hợp được như vậy, luôn không đạt tới tần suất, nhưng cùng Lý Hiểu, hình như đặc biệt ăn nhịp, giác quan thân thể quá mức mãnh liệt, để cho cô không có cách nào suy nghĩ nhiều, khi nghe được Lý Hiểu gọi mình là bảo bối Tĩnh, càng cảm thấy thêm hưng phấn, trong miệng không tự chủ phát ra một tiếng lại một tiếng rên rỉ.
Bên trong phòng xuân ý tràn đầy, hai người thậm đã chí quên ngoài phòng còn có một người, đến thời điểm phía sau, căn bản không thể khống chế được âm thanh của nhau, động tĩnh lớn như vậy người sát vách dù lấy tay bịt lỗ tai cũng không thể có biện pháp.
Đây là đang cố ý trả thù mình sao?
La Yến nằm ở trên giường, nghe được sát vách lqd truyền tới động tĩnh, nghĩ đến người đàn ông từng thuộc về mình, lúc này lại ôm người phụ nữ khác triền miên, chỉ cảm thấy một cỗ ghen tuông xông lên đầu, đồng thời không cam lòng, đó là người đàn ông thuộc về cô, cô tuyệt đối sẽ không tặng cho người khác.
Tối nay, ba người chưa chợp mắt, hai người triền miên, một người mất ngủ.
Rất lâu không có có làm, không ngờ thân thể hai người lại hợp nhau như vậy, trên căn bản một buổi tối không có ngủ, sáng ngày thứ hai, Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh vẫn còn ngủ say, cửa phòng bị vỗ mạnh, bị dọa sợ khiến hai người tưởng là động đất, mở mắt phát hiện chỉ là có người đang gõ cửa, lại lật người thở phào nhẹ nhõm.
"Có người gõ cửa." Tiêu Tĩnh có chút bất mãn, người gõ cửa lúc này, trừ La Yến không có người khác, sáng sớm vỗ cửa to như vậy, hù chết cô, trái tim muốn nhảy ra ngoài.
"Ừ, em ngủ tiếp đi, anh đi mở cửa." Lý Hiểu lqd hôn Tiêu Tĩnh một cái, trải qua chuyện tối qua, sâu trong linh hồn có sự trao đổi, tình cảm của hai người tiến thêm một bước, lúc này Lý Hiểu, đã coi Tiêu Tĩnh là vợ.
"Ừ" Tiêu Tĩnh cầm cái chăn che kín thân thể, tùy tiện nằm ở trên giường.
Lý Hiểu mặc quần đùi đi mở cửa, thấy La Yến ngoài cửa, "Làm sao vậy?"