Vì thường ít vận động, cộng thêm việc tiếp xúc với máy tính trong thời gian dài, nên chất lượng giấc ngủ của Tiêu Tĩnh luôn không tốt. Nhưng tối hôm qua cô lại ngủ cực kì ngon giấc. Cho nên khi tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần phấn chấn, ôm chăn lăn lộn, ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng cô không khỏi cảm thán:
"Có lẽ tại vì chiếc giường này nằm rất thoải mái chăng."
Lẩm bẩm trên giường một hồi, Tiêu Tĩnh mới ngồi dậy. Trong nhà rất an tĩnh, không có ai ở đây. Rửa mặt xong, cô nhìn thấy trên bàn ăn có chừa lại một phần đồ ăn sáng, dưới ly sữa tươi có kẹp một tờ giấy, trên đó là bút tích mạnh mẽ của cha Tiêu, nội dung viết bọn họ đi đến công an phường sửa lại hộ khẩu của hai mẹ con cô, rồi sẽ giúp Tiêu Chi Ca tìm trường học mới, kêu cô sau khi thức dậy ăn hết phần thứa ăn sáng.
Nhìn tờ giấy nhỏ, Tiêu Tĩnh mới nhớ tới, trong lúc cô ngủ mơ mơ màng màng hình như có người hỏi cô cất cái gì ở đâu, lúc ấy cô tiện tay chỉ chỉ rồi lại ngủ tiếp. Nếu cha mẹ Tiêu đã giúp cô giải quyết vấn đề hộ khẩu thì cô cũng không cần bận tâm nhiều nữa. Bây giờ đối với việc chuyển hộ khẩu và trường học của Chi Ca, cô không cần phải quan tâm đến nữa.
Sau khi ăn bữa sáng, Tiêu Tĩnh tìm quanh phòng khách và phòng bếp, trừ trái cây và thức uống, trong nhà không loại đồ ăn vặt khác. Cung là cho cha Tiêu mẹ Tiêu đều không ăn đồ ăn vặt. Cô đột ngột trở lại, bọn họ không có chuẩn bị cũng là chuện bình thường. Người siêu lười như Tiêu Tĩnh thời điểm này đang đối mặt với một chuyện vô cùng tích cực, chính là đi dạo siêu thị mua đồ ăn. Cô nhanh chóng cầm ví tiền đi ra cửa, trước trung cư có một siêu thị cỡ trung, đi lại rất dễ dàng.
Đẩy xe đẩy vòng quanh khu đồ ăn vặt, cô chọn không ít đồ ăn ở đây. Cô suy nghĩ kinh nguyệt của mình cũng sắp đến rồi, trong nhà không có băng vệ sinh, vì vậy Tiêu Tĩnh hướng về phía có bày băng vệ sinh mà đến, trên kệ có rất nhiều loại, dày mỏng đều có, Tiêu Tĩnh thường dùng băng vệ sinh hiệu Thư Bảo và đệm ABC, hai nhãn hiệu này cũng khá nổi tiếng, căn bản siêu thị nào cũng có, Tiêu Tĩnh cầm ba cái đệm ABC, thêm ba băng vệ sinh hàng ngày của Thư Bảo, chuẩn bị lấy thêm loại dành cho ban đêm nhưng không có, cô xoay người nhìn xung quanh, níu lấy hỏi người đàn ông đối diện đang sửa sang lại giá hàng.
"Xin hỏi, loại này dành cho ban đêm không có sao, tôi thấy có treo bảng giá nhưng ở đó lại không có đồ."
Lý Hiểu bị người khác níu có chút kinh ngạc nhìn lại Tiêu Tĩnh, trông anh rất giống nhân viên siêu thị sao, "Khụ, cô gái, thật xin lỗi, tôi không phải nhân viên xếp hàng của siêu thị, tôi cũng tới mua đồ ."
"A, thật ngại quá." Tiêu Tĩnh nghe vậy, vội vàng buông Lý Hiểu ra, rồi lại không cầm được liếc hắn một cái, mua đồ gì chọn tới chọn lui làm gì, hại cô còn tưởng rằng anh ta là nhân viên xếp hàng viên nữa chứ, không phải chỉ là khăn giấy thôi sao, cần gì phải kĩ lưỡng như vậy.
"Anh ơi, xin hỏi loại này dành cho ban đêm còn nữa không?"
Lý Hiểu 囧 một chút. Anh thừa nhận đã đứng đây chọn một hồi lâu, trong siêu thị hàng băng vệ sinh với khăn giấy đặt cạnh nhau, anh đứng bên hàng khăn giấy lật tới lật lui một lúc, khó trách khiến Tiêu Tĩnh hiểu lầm. Nhưng là, cô gái kia chẳng lẽ cô không biết trong lòng cô suy nghĩ gì đều biểu hiện trên mặt hết hay sao. Dù sao cô cũng nên quay lưng về phía tôi, rồi hãy dùng ánh mắt đó chứ, để cho tôi cảm giác mình rất giống gà mẹ hay cằn nhằn.
Khi gián tiếp bị Tiêu Tĩnh chất vấn, Lý Hiểu cảm thấy, mình trông giống gà mẹ thật, là một người đàn ông, lại có phẩm chất gà mẹ, đây tuyệt đối không phải là một chuyện đáng được ăn mừng. Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ Lý Hiểu quyết định từ bỏ tật xấu của chính mình, nhanh chóng chọn xong rồi mua thêm mấy món đồ, sau đó đi về phía quầy thu tiền.
Đây là lần đầu tiên anh vào siêu thị mà chọn đồ sảng khoái như vậy, nếu để cho bạn tốt của anh biết được đầu đuôi ngọn ngành, nhất định sẽ khen ngợi Tiêu Tĩnh có sức quyến rũ vô biên. Trong mắt bạn của Lý Hiểu khi cùng Lý Hiểu đi mua đồ, mặc kệ mua bất cứ thứ gì, quả thật chính là hành hạ, cho dù là đi quầy trái cây mua một cân táo, anh cũng sẽ chọn thật tỉ mỉ từng trái từng trái một, thần thái rất nghiêm túc, thật khiến cho người khác muốn phát điên.
Rất nhiều người đã cố gắng thay đổi tật xấu này của Lý Hiểu nhưng cuối cùng đều ngậm ngùi nhận thất bại.Nếu như bọn họ biết được những cố gắng của họ để thay đổi Lý Hiểu cũng không bằng một cái ánh mắt của Tiêu Tĩnh mà đã sửa lại tật xấu của anh, không biết trong lòng sẽ nghĩ ra sao?
Giờ phút này Lý Hiểu sẽ không nghĩ tới, cô gái mà anh tình cờ gặp gỡ này, sẽ trở thành người bầu bạn cả đời với mình. Mà Tiêu Tĩnh càng sẽ không nghĩ đến, người đàn ông mà cả gương mặt cô cũng chưa thấy rõ kia sẽ làm cho nữa đời sau của cô vô cùng hạnh phúc.
Giờ phút này Tiêu Tĩnh không biết mình đối với Lý Hiểu đã sinh ra một thứ lực hút, mà Lý Hiểu, cũng không phát hiện vẻn vẹn chỉ một cái ánh mắt của đối phương vẻn vẹn bởi vì đối phương đã khiến anh từ bỏ tật xấu mà người người thống hận. Rất nhanh anh đã chọn xong đồ đến quầy thu tiền. Phía trước anh chỉ có một người, đó là Tiêu Tĩnh. Lý Hiểu liếc mắt nhìn, trừ mấy gói băng vệ sinh,còn lại đều là đồ ăn vặt, đủ các loại, đậu phộng, móng vuốt (=.=’ mình không biết đó là món gì), khoai tây chiên, các loại kẹo, bò khô ..., mặt khác còn có một lượng lớn kem cây. Anh không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn đến bụng của Tiêu Tĩnh, trông cô nhỏ nhắn như vậy, có thể ăn hết được nhiều đồ như vậy sao?
Tiêu Tĩnh cũng không phát hiện ra có một người đứng phía sau đang yên lặng quan sát mình, nhân viên thu ngân vừa quét, cô vừa bỏ đồ vào túi, cho đến khi tất cả mọi thứ đều quét xong, Tiêu Tĩnh nghe nhân viên thu ngân nói:
"Tổng cộng 252 đồng, cám ơn quý khách."
Còn mấy món chưa bỏ vào túi, Tiêu Tĩnh lấy tiền trong ví ra, đưa cho thu ngân, đợi cô thối lại tiền lẻ, sau đó tiếp tục cho đồ còn lại vào túi, có hai túi lớn, mỗi tay cô xách một túi, tiêu sái rời đi.
Về đến nhà, lấy ra một que kem, một túi cây dưa hồng tử, một gói khoai tây chiên đặt trên bàn tr. Sau khi đem đồ ăn vặt còn lại đi cất, cô trở lại ngồi trên ghế salon, mở ti vi, vừa xem vừa ăn, rất thoải mái. Khi ăn xong que kem, cũng là lúc nghe được tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói trong trẻo như thiếu nữ của mẹ Tiêu:
"Chúng ta đã trở lại rồi đây, Tiểu Tĩnh, mau ra đây nghênh đón cha mẹ cùng con trai thân ái của con đi."
"Cha mẹ, con trai mọi người về rồi à." Tiêu Tĩnh lập tức để đồ xuống đồ đứng dậy, thấy mỗi người trong tay cầm một túi đồ ăn trong siêu thị.
"Oa, cha mẹ mọi người cũng đi siêu thị nữa à, còn mua nhiều đồ như vậy."
"Không phải con thích ăn đồ ăn vặt sao?" Cha Tiêu cưng chìu nhìn con gái, "Mua rất nhiều đồ đây, đủ cho con ăn một tuần lễ. Nhưng mà, xem ra con vừa mới ra ngoài mua rồi."
"Đồ ăn thì con không ngại nhiều đâu cha ." Tiêu Tĩnh nhìn lại trên bàn trà, biết không thể gạt được người cha thông minh này, cô cười híp mắt tiến lên nghênh đón, "Ở nhà thật thoải mái, có cha mẹ thương con, con thật sự rất vui vẻ."
Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu thấy thế liếc mắt nhìn nhau, hai người không cần nói, xem ra, con gái đã thoát khỏi bóng ma của việc ly hôn rồi. May mắn thay, con gái của bọn bọ có tinh thần mạnh mẽ, không dễ dàng bị gục ngã. Nếu như vậy, không cần phải nghĩ đến gã đàn ông phụ bạc kia nữa, bọn họ nên nhanh chóng tìm cho con gái một người khác, làm cho con gái bà so với trước kia hạnh phúc hơn nữa. Vậy mới có thể trả được mối thù với Chu Quân lớn nhất trả thù. Nghĩ đến đó, mẹ Tiêu càng cảm thấy có thêm động lực,
"Mẹ đi chuẩn bị cơm tối, mọi người nói chuyện phiếm đi."
Editor: Mèo Băng
Vì thường ít vận động, cộng thêm việc tiếp xúc với máy tính trong thời gian dài, nên chất lượng giấc ngủ của Tiêu Tĩnh luôn không tốt. Nhưng tối hôm qua cô lại ngủ cực kì ngon giấc. Cho nên khi tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần phấn chấn, ôm chăn lăn lộn, ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng cô không khỏi cảm thán:
"Có lẽ tại vì chiếc giường này nằm rất thoải mái chăng."
Lẩm bẩm trên giường một hồi, Tiêu Tĩnh mới ngồi dậy. Trong nhà rất an tĩnh, không có ai ở đây. Rửa mặt xong, cô nhìn thấy trên bàn ăn có chừa lại một phần đồ ăn sáng, dưới ly sữa tươi có kẹp một tờ giấy, trên đó là bút tích mạnh mẽ của cha Tiêu, nội dung viết bọn họ đi đến công an phường sửa lại hộ khẩu của hai mẹ con cô, rồi sẽ giúp Tiêu Chi Ca tìm trường học mới, kêu cô sau khi thức dậy ăn hết phần thứa ăn sáng.
Nhìn tờ giấy nhỏ, Tiêu Tĩnh mới nhớ tới, trong lúc cô ngủ mơ mơ màng màng hình như có người hỏi cô cất cái gì ở đâu, lúc ấy cô tiện tay chỉ chỉ rồi lại ngủ tiếp. Nếu cha mẹ Tiêu đã giúp cô giải quyết vấn đề hộ khẩu thì cô cũng không cần bận tâm nhiều nữa. Bây giờ đối với việc chuyển hộ khẩu và trường học của Chi Ca, cô không cần phải quan tâm đến nữa.
Sau khi ăn bữa sáng, Tiêu Tĩnh tìm quanh phòng khách và phòng bếp, trừ trái cây và thức uống, trong nhà không loại đồ ăn vặt khác. Cung là cho cha Tiêu mẹ Tiêu đều không ăn đồ ăn vặt. Cô đột ngột trở lại, bọn họ không có chuẩn bị cũng là chuện bình thường. Người siêu lười như Tiêu Tĩnh thời điểm này đang đối mặt với một chuyện vô cùng tích cực, chính là đi dạo siêu thị mua đồ ăn. Cô nhanh chóng cầm ví tiền đi ra cửa, trước trung cư có một siêu thị cỡ trung, đi lại rất dễ dàng.
Đẩy xe đẩy vòng quanh khu đồ ăn vặt, cô chọn không ít đồ ăn ở đây. Cô suy nghĩ kinh nguyệt của mình cũng sắp đến rồi, trong nhà không có băng vệ sinh, vì vậy Tiêu Tĩnh hướng về phía có bày băng vệ sinh mà đến, trên kệ có rất nhiều loại, dày mỏng đều có, Tiêu Tĩnh thường dùng băng vệ sinh hiệu Thư Bảo và đệm ABC, hai nhãn hiệu này cũng khá nổi tiếng, căn bản siêu thị nào cũng có, Tiêu Tĩnh cầm ba cái đệm ABC, thêm ba băng vệ sinh hàng ngày của Thư Bảo, chuẩn bị lấy thêm loại dành cho ban đêm nhưng không có, cô xoay người nhìn xung quanh, níu lấy hỏi người đàn ông đối diện đang sửa sang lại giá hàng.
"Xin hỏi, loại này dành cho ban đêm không có sao, tôi thấy có treo bảng giá nhưng ở đó lại không có đồ."
Lý Hiểu bị người khác níu có chút kinh ngạc nhìn lại Tiêu Tĩnh, trông anh rất giống nhân viên siêu thị sao, "Khụ, cô gái, thật xin lỗi, tôi không phải nhân viên xếp hàng của siêu thị, tôi cũng tới mua đồ ."
"A, thật ngại quá." Tiêu Tĩnh nghe vậy, vội vàng buông Lý Hiểu ra, rồi lại không cầm được liếc hắn một cái, mua đồ gì chọn tới chọn lui làm gì, hại cô còn tưởng rằng anh ta là nhân viên xếp hàng viên nữa chứ, không phải chỉ là khăn giấy thôi sao, cần gì phải kĩ lưỡng như vậy.
"Anh ơi, xin hỏi loại này dành cho ban đêm còn nữa không?"
Lý Hiểu 囧 một chút. Anh thừa nhận đã đứng đây chọn một hồi lâu, trong siêu thị hàng băng vệ sinh với khăn giấy đặt cạnh nhau, anh đứng bên hàng khăn giấy lật tới lật lui một lúc, khó trách khiến Tiêu Tĩnh hiểu lầm. Nhưng là, cô gái kia chẳng lẽ cô không biết trong lòng cô suy nghĩ gì đều biểu hiện trên mặt hết hay sao. Dù sao cô cũng nên quay lưng về phía tôi, rồi hãy dùng ánh mắt đó chứ, để cho tôi cảm giác mình rất giống gà mẹ hay cằn nhằn.
Khi gián tiếp bị Tiêu Tĩnh chất vấn, Lý Hiểu cảm thấy, mình trông giống gà mẹ thật, là một người đàn ông, lại có phẩm chất gà mẹ, đây tuyệt đối không phải là một chuyện đáng được ăn mừng. Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ Lý Hiểu quyết định từ bỏ tật xấu của chính mình, nhanh chóng chọn xong rồi mua thêm mấy món đồ, sau đó đi về phía quầy thu tiền.
Đây là lần đầu tiên anh vào siêu thị mà chọn đồ sảng khoái như vậy, nếu để cho bạn tốt của anh biết được đầu đuôi ngọn ngành, nhất định sẽ khen ngợi Tiêu Tĩnh có sức quyến rũ vô biên. Trong mắt bạn của Lý Hiểu khi cùng Lý Hiểu đi mua đồ, mặc kệ mua bất cứ thứ gì, quả thật chính là hành hạ, cho dù là đi quầy trái cây mua một cân táo, anh cũng sẽ chọn thật tỉ mỉ từng trái từng trái một, thần thái rất nghiêm túc, thật khiến cho người khác muốn phát điên.
Rất nhiều người đã cố gắng thay đổi tật xấu này của Lý Hiểu nhưng cuối cùng đều ngậm ngùi nhận thất bại.Nếu như bọn họ biết được những cố gắng của họ để thay đổi Lý Hiểu cũng không bằng một cái ánh mắt của Tiêu Tĩnh mà đã sửa lại tật xấu của anh, không biết trong lòng sẽ nghĩ ra sao?
Giờ phút này Lý Hiểu sẽ không nghĩ tới, cô gái mà anh tình cờ gặp gỡ này, sẽ trở thành người bầu bạn cả đời với mình. Mà Tiêu Tĩnh càng sẽ không nghĩ đến, người đàn ông mà cả gương mặt cô cũng chưa thấy rõ kia sẽ làm cho nữa đời sau của cô vô cùng hạnh phúc.
Giờ phút này Tiêu Tĩnh không biết mình đối với Lý Hiểu đã sinh ra một thứ lực hút, mà Lý Hiểu, cũng không phát hiện vẻn vẹn chỉ một cái ánh mắt của đối phương vẻn vẹn bởi vì đối phương đã khiến anh từ bỏ tật xấu mà người người thống hận. Rất nhanh anh đã chọn xong đồ đến quầy thu tiền. Phía trước anh chỉ có một người, đó là Tiêu Tĩnh. Lý Hiểu liếc mắt nhìn, trừ mấy gói băng vệ sinh,còn lại đều là đồ ăn vặt, đủ các loại, đậu phộng, móng vuốt (=.=’ mình không biết đó là món gì), khoai tây chiên, các loại kẹo, bò khô ..., mặt khác còn có một lượng lớn kem cây. Anh không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn đến bụng của Tiêu Tĩnh, trông cô nhỏ nhắn như vậy, có thể ăn hết được nhiều đồ như vậy sao?
Tiêu Tĩnh cũng không phát hiện ra có một người đứng phía sau đang yên lặng quan sát mình, nhân viên thu ngân vừa quét, cô vừa bỏ đồ vào túi, cho đến khi tất cả mọi thứ đều quét xong, Tiêu Tĩnh nghe nhân viên thu ngân nói:
"Tổng cộng đồng, cám ơn quý khách."
Còn mấy món chưa bỏ vào túi, Tiêu Tĩnh lấy tiền trong ví ra, đưa cho thu ngân, đợi cô thối lại tiền lẻ, sau đó tiếp tục cho đồ còn lại vào túi, có hai túi lớn, mỗi tay cô xách một túi, tiêu sái rời đi.
Về đến nhà, lấy ra một que kem, một túi cây dưa hồng tử, một gói khoai tây chiên đặt trên bàn tr. Sau khi đem đồ ăn vặt còn lại đi cất, cô trở lại ngồi trên ghế salon, mở ti vi, vừa xem vừa ăn, rất thoải mái. Khi ăn xong que kem, cũng là lúc nghe được tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói trong trẻo như thiếu nữ của mẹ Tiêu:
"Chúng ta đã trở lại rồi đây, Tiểu Tĩnh, mau ra đây nghênh đón cha mẹ cùng con trai thân ái của con đi."
"Cha mẹ, con trai mọi người về rồi à." Tiêu Tĩnh lập tức để đồ xuống đồ đứng dậy, thấy mỗi người trong tay cầm một túi đồ ăn trong siêu thị.
"Oa, cha mẹ mọi người cũng đi siêu thị nữa à, còn mua nhiều đồ như vậy."
"Không phải con thích ăn đồ ăn vặt sao?" Cha Tiêu cưng chìu nhìn con gái, "Mua rất nhiều đồ đây, đủ cho con ăn một tuần lễ. Nhưng mà, xem ra con vừa mới ra ngoài mua rồi."
"Đồ ăn thì con không ngại nhiều đâu cha ." Tiêu Tĩnh nhìn lại trên bàn trà, biết không thể gạt được người cha thông minh này, cô cười híp mắt tiến lên nghênh đón, "Ở nhà thật thoải mái, có cha mẹ thương con, con thật sự rất vui vẻ."
Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu thấy thế liếc mắt nhìn nhau, hai người không cần nói, xem ra, con gái đã thoát khỏi bóng ma của việc ly hôn rồi. May mắn thay, con gái của bọn bọ có tinh thần mạnh mẽ, không dễ dàng bị gục ngã. Nếu như vậy, không cần phải nghĩ đến gã đàn ông phụ bạc kia nữa, bọn họ nên nhanh chóng tìm cho con gái một người khác, làm cho con gái bà so với trước kia hạnh phúc hơn nữa. Vậy mới có thể trả được mối thù với Chu Quân lớn nhất trả thù. Nghĩ đến đó, mẹ Tiêu càng cảm thấy có thêm động lực,
"Mẹ đi chuẩn bị cơm tối, mọi người nói chuyện phiếm đi."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Mèo Băng
Vì thường ít vận động, cộng thêm việc tiếp xúc với máy tính trong thời gian dài, nên chất lượng giấc ngủ của Tiêu Tĩnh luôn không tốt. Nhưng tối hôm qua cô lại ngủ cực kì ngon giấc. Cho nên khi tỉnh dậy, cô cảm thấy tinh thần phấn chấn, ôm chăn lăn lộn, ngửi mùi hương thơm ngát, trong lòng cô không khỏi cảm thán:
"Có lẽ tại vì chiếc giường này nằm rất thoải mái chăng."
Lẩm bẩm trên giường một hồi, Tiêu Tĩnh mới ngồi dậy. Trong nhà rất an tĩnh, không có ai ở đây. Rửa mặt xong, cô nhìn thấy trên bàn ăn có chừa lại một phần đồ ăn sáng, dưới ly sữa tươi có kẹp một tờ giấy, trên đó là bút tích mạnh mẽ của cha Tiêu, nội dung viết bọn họ đi đến công an phường sửa lại hộ khẩu của hai mẹ con cô, rồi sẽ giúp Tiêu Chi Ca tìm trường học mới, kêu cô sau khi thức dậy ăn hết phần thứa ăn sáng.
Nhìn tờ giấy nhỏ, Tiêu Tĩnh mới nhớ tới, trong lúc cô ngủ mơ mơ màng màng hình như có người hỏi cô cất cái gì ở đâu, lúc ấy cô tiện tay chỉ chỉ rồi lại ngủ tiếp. Nếu cha mẹ Tiêu đã giúp cô giải quyết vấn đề hộ khẩu thì cô cũng không cần bận tâm nhiều nữa. Bây giờ đối với việc chuyển hộ khẩu và trường học của Chi Ca, cô không cần phải quan tâm đến nữa.
Sau khi ăn bữa sáng, Tiêu Tĩnh tìm quanh phòng khách và phòng bếp, trừ trái cây và thức uống, trong nhà không loại đồ ăn vặt khác. Cung là cho cha Tiêu mẹ Tiêu đều không ăn đồ ăn vặt. Cô đột ngột trở lại, bọn họ không có chuẩn bị cũng là chuện bình thường. Người siêu lười như Tiêu Tĩnh thời điểm này đang đối mặt với một chuyện vô cùng tích cực, chính là đi dạo siêu thị mua đồ ăn. Cô nhanh chóng cầm ví tiền đi ra cửa, trước trung cư có một siêu thị cỡ trung, đi lại rất dễ dàng.
Đẩy xe đẩy vòng quanh khu đồ ăn vặt, cô chọn không ít đồ ăn ở đây. Cô suy nghĩ kinh nguyệt của mình cũng sắp đến rồi, trong nhà không có băng vệ sinh, vì vậy Tiêu Tĩnh hướng về phía có bày băng vệ sinh mà đến, trên kệ có rất nhiều loại, dày mỏng đều có, Tiêu Tĩnh thường dùng băng vệ sinh hiệu Thư Bảo và đệm ABC, hai nhãn hiệu này cũng khá nổi tiếng, căn bản siêu thị nào cũng có, Tiêu Tĩnh cầm ba cái đệm ABC, thêm ba băng vệ sinh hàng ngày của Thư Bảo, chuẩn bị lấy thêm loại dành cho ban đêm nhưng không có, cô xoay người nhìn xung quanh, níu lấy hỏi người đàn ông đối diện đang sửa sang lại giá hàng.
"Xin hỏi, loại này dành cho ban đêm không có sao, tôi thấy có treo bảng giá nhưng ở đó lại không có đồ."
Lý Hiểu bị người khác níu có chút kinh ngạc nhìn lại Tiêu Tĩnh, trông anh rất giống nhân viên siêu thị sao, "Khụ, cô gái, thật xin lỗi, tôi không phải nhân viên xếp hàng của siêu thị, tôi cũng tới mua đồ ."
"A, thật ngại quá." Tiêu Tĩnh nghe vậy, vội vàng buông Lý Hiểu ra, rồi lại không cầm được liếc hắn một cái, mua đồ gì chọn tới chọn lui làm gì, hại cô còn tưởng rằng anh ta là nhân viên xếp hàng viên nữa chứ, không phải chỉ là khăn giấy thôi sao, cần gì phải kĩ lưỡng như vậy.
"Anh ơi, xin hỏi loại này dành cho ban đêm còn nữa không?"
Lý Hiểu 囧 một chút. Anh thừa nhận đã đứng đây chọn một hồi lâu, trong siêu thị hàng băng vệ sinh với khăn giấy đặt cạnh nhau, anh đứng bên hàng khăn giấy lật tới lật lui một lúc, khó trách khiến Tiêu Tĩnh hiểu lầm. Nhưng là, cô gái kia chẳng lẽ cô không biết trong lòng cô suy nghĩ gì đều biểu hiện trên mặt hết hay sao. Dù sao cô cũng nên quay lưng về phía tôi, rồi hãy dùng ánh mắt đó chứ, để cho tôi cảm giác mình rất giống gà mẹ hay cằn nhằn.
Khi gián tiếp bị Tiêu Tĩnh chất vấn, Lý Hiểu cảm thấy, mình trông giống gà mẹ thật, là một người đàn ông, lại có phẩm chất gà mẹ, đây tuyệt đối không phải là một chuyện đáng được ăn mừng. Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ Lý Hiểu quyết định từ bỏ tật xấu của chính mình, nhanh chóng chọn xong rồi mua thêm mấy món đồ, sau đó đi về phía quầy thu tiền.
Đây là lần đầu tiên anh vào siêu thị mà chọn đồ sảng khoái như vậy, nếu để cho bạn tốt của anh biết được đầu đuôi ngọn ngành, nhất định sẽ khen ngợi Tiêu Tĩnh có sức quyến rũ vô biên. Trong mắt bạn của Lý Hiểu khi cùng Lý Hiểu đi mua đồ, mặc kệ mua bất cứ thứ gì, quả thật chính là hành hạ, cho dù là đi quầy trái cây mua một cân táo, anh cũng sẽ chọn thật tỉ mỉ từng trái từng trái một, thần thái rất nghiêm túc, thật khiến cho người khác muốn phát điên.
Rất nhiều người đã cố gắng thay đổi tật xấu này của Lý Hiểu nhưng cuối cùng đều ngậm ngùi nhận thất bại.Nếu như bọn họ biết được những cố gắng của họ để thay đổi Lý Hiểu cũng không bằng một cái ánh mắt của Tiêu Tĩnh mà đã sửa lại tật xấu của anh, không biết trong lòng sẽ nghĩ ra sao?
Giờ phút này Lý Hiểu sẽ không nghĩ tới, cô gái mà anh tình cờ gặp gỡ này, sẽ trở thành người bầu bạn cả đời với mình. Mà Tiêu Tĩnh càng sẽ không nghĩ đến, người đàn ông mà cả gương mặt cô cũng chưa thấy rõ kia sẽ làm cho nữa đời sau của cô vô cùng hạnh phúc.
Giờ phút này Tiêu Tĩnh không biết mình đối với Lý Hiểu đã sinh ra một thứ lực hút, mà Lý Hiểu, cũng không phát hiện vẻn vẹn chỉ một cái ánh mắt của đối phương vẻn vẹn bởi vì đối phương đã khiến anh từ bỏ tật xấu mà người người thống hận. Rất nhanh anh đã chọn xong đồ đến quầy thu tiền. Phía trước anh chỉ có một người, đó là Tiêu Tĩnh. Lý Hiểu liếc mắt nhìn, trừ mấy gói băng vệ sinh,còn lại đều là đồ ăn vặt, đủ các loại, đậu phộng, móng vuốt (=.=’ mình không biết đó là món gì), khoai tây chiên, các loại kẹo, bò khô ..., mặt khác còn có một lượng lớn kem cây. Anh không khỏi lặng lẽ liếc mắt nhìn đến bụng của Tiêu Tĩnh, trông cô nhỏ nhắn như vậy, có thể ăn hết được nhiều đồ như vậy sao?
Tiêu Tĩnh cũng không phát hiện ra có một người đứng phía sau đang yên lặng quan sát mình, nhân viên thu ngân vừa quét, cô vừa bỏ đồ vào túi, cho đến khi tất cả mọi thứ đều quét xong, Tiêu Tĩnh nghe nhân viên thu ngân nói:
"Tổng cộng 252 đồng, cám ơn quý khách."
Còn mấy món chưa bỏ vào túi, Tiêu Tĩnh lấy tiền trong ví ra, đưa cho thu ngân, đợi cô thối lại tiền lẻ, sau đó tiếp tục cho đồ còn lại vào túi, có hai túi lớn, mỗi tay cô xách một túi, tiêu sái rời đi.
Về đến nhà, lấy ra một que kem, một túi cây dưa hồng tử, một gói khoai tây chiên đặt trên bàn tr. Sau khi đem đồ ăn vặt còn lại đi cất, cô trở lại ngồi trên ghế salon, mở ti vi, vừa xem vừa ăn, rất thoải mái. Khi ăn xong que kem, cũng là lúc nghe được tiếng mở cửa, sau đó là giọng nói trong trẻo như thiếu nữ của mẹ Tiêu:
"Chúng ta đã trở lại rồi đây, Tiểu Tĩnh, mau ra đây nghênh đón cha mẹ cùng con trai thân ái của con đi."
"Cha mẹ, con trai mọi người về rồi à." Tiêu Tĩnh lập tức để đồ xuống đồ đứng dậy, thấy mỗi người trong tay cầm một túi đồ ăn trong siêu thị.
"Oa, cha mẹ mọi người cũng đi siêu thị nữa à, còn mua nhiều đồ như vậy."
"Không phải con thích ăn đồ ăn vặt sao?" Cha Tiêu cưng chìu nhìn con gái, "Mua rất nhiều đồ đây, đủ cho con ăn một tuần lễ. Nhưng mà, xem ra con vừa mới ra ngoài mua rồi."
"Đồ ăn thì con không ngại nhiều đâu cha ." Tiêu Tĩnh nhìn lại trên bàn trà, biết không thể gạt được người cha thông minh này, cô cười híp mắt tiến lên nghênh đón, "Ở nhà thật thoải mái, có cha mẹ thương con, con thật sự rất vui vẻ."
Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu thấy thế liếc mắt nhìn nhau, hai người không cần nói, xem ra, con gái đã thoát khỏi bóng ma của việc ly hôn rồi. May mắn thay, con gái của bọn bọ có tinh thần mạnh mẽ, không dễ dàng bị gục ngã. Nếu như vậy, không cần phải nghĩ đến gã đàn ông phụ bạc kia nữa, bọn họ nên nhanh chóng tìm cho con gái một người khác, làm cho con gái bà so với trước kia hạnh phúc hơn nữa. Vậy mới có thể trả được mối thù với Chu Quân lớn nhất trả thù. Nghĩ đến đó, mẹ Tiêu càng cảm thấy có thêm động lực,
"Mẹ đi chuẩn bị cơm tối, mọi người nói chuyện phiếm đi."