Tiêu Chi Ca nhìn lại chính mình một chút, sau đó vô tội nhìn Tiêu Tĩnh, "Con không ở nơi này, vậy con nên ở đâu?"
"Không phải, con ở trong phòng bếp làm gì, sáng sớm."
"Con vừa mới ăn điểm tâm xong, con để bát vào phòng bếp."
"Ờ, con ở đây từ lúc nào?"
"Một lúc lâu rồi, con chịu khó hơn mẹ." Tiêu Chi Ca nhún vai, không quên nhạo báng mẹ mình một chút, "Mẹ, sao mẹ lại lười vậy, cẩn thận khiến chú Lý ghét bỏ."
"Ghét bỏ thì ghét bỏ, mẹ mới không sợ, trên đời này không có người nào là không thể rời bỏ ai." Tiêu Tĩnh không quan trọng lắc đầu một cái, ngồi xuống ăn bữa sáng, là mùi vị mình thích, không tệ không tệ.
"Không có chú Lý, thói quen của mẹ, mẹ không cảm thấy có người quan tâm có người thương yêu cảm giác rất tốt sao? Chú ấy đi chăm sóc bạn gái trước rồi, mẹ không lo lắng chú ấy bị bạn gái trước đoạt đi sao?" Tiêu Chi Ca nhìn mẹ có chút tức giận không thể rèn thành thép, tối ngày hôm qua thời điểm Lý Hiểu nói chăm sóc bạn gái, nhìn Tiêu Tĩnh đồng ý sảng khoái như vậy cậu liền muốn nói lên dị nghị rồi.
"Cho dù muốn lo lắng, đây cũng là vấn đề của mẹ, vẻ mặt con lo lắng làm gì?" Tiêu Tĩnh nhìn con trai, "Mẹ nói trong đầu nhỏ của con cả ngày nghĩ những thứ gì, nhớ tuổi của con không nên nghĩ vấn đề gì cả, cả ngày quan tâm chuyện của mẹ làm gì, mấy ngày nữa con sẽ phải đi học, nghỉ hè làm bài tập xong chưa?"
"Con đã sớm làm xong, mẹ là mẹ của ta, đổi thành người khác muốn con quan tâm thì không có đâu."
"Vậy mẹ cám ơn con, chẳng qua mẹ rất tốt con không cần phải lo lắng, cám ơn." Tiêu Tĩnh nghiêm túc nhìn con trai, "Chuyện này không phải chuyện của con, con không cần phải lo, thừa dịp nghỉ hè còn chưa kết thúc, chơi vui vẻ mấy ngày đi, chờ đi học, thì học thật tốt cho mẹ, không cần cả ngày lẫn đêm nghĩ những thứ kia được không, nếu thành tích bị kém, mẹ cho con biết, chờ ăn gậy trúc xào thịt của mẹ."
"Không dịu dàng một ít nào." Tốt bụng quan tâm lại trở thành oan, Tiêu Chi Ca tức giận đi ra ngoài, "Con đi ra ngoài chơi."
"Đi nơi nào chơi?"
"Ai cần mẹ lo, quản tốt chuyện của chính mẹ đi, con đi chơi đúng tuổi của con, mặc kệ mẹ...mẹ cũng không cần trông nom con." Tiêu Chi Ca có chút tức giận nói.
"Nhóc con này, vẫn cùng mẹ nói tới điều kiện, không biết bướng bỉnh này theo người nào, bây giờ không tốt quản, về sau lớn hơn chút nữa, mẹ còn có thể trông nom được sao? Ai, nuôi đứa bé thật đúng là phiền toái." Thấy Tiêu Chi Ca tức giận đi, Tiêu Tĩnh không suy nghĩ một chút là do mình chọc tức người ta, ngược lại than thở, cảm thán đứa bé không ngoan chút gì.
Ăn sáng xong, Tiêu Tĩnh chủ động thu dọn trong nhà, sau đó đi ra ngoài mua thức ăn nấu cơm, cho tới buổi trưa Tiêu Tĩnh chuẩn gọi Tiêu Chi Ca, Chi ca thấy Tiêu Tĩnh làm đủ món ăn đủ hương vị trợn to hai mắt.
"Mẹ, đây đều là mẹ làm sao?"
"Ừ."
"Hôm nay là ngày mấy a, mẹ như thế nào mà chịu khó vậy."
"Chú Lý con phải chiếu cố bác La, đến phòng khám cũng không mở, cả ngày sống ở trong bệnh viện, nơi đó không có thời gian nấu cơm, mẹ làm xong đưa đến cho chú, bên ngoài đồ không thể ăn, không có dinh dưỡng, có dinh dưỡng, lại đắt, lãng phí tiền, chúng ta ở nhà sống qua ngày, có thể tiết kiệm một chút, sẽ phải tiết kiệm."
"À, thì ra là còn phải đưa cơm cho chú Lý, thật tốt quá." Tiêu Chi Ca nghe được Tiêu Tĩnh nói, lập tức vỗ tay, thật tốt quá, còn tưởng rằng mẹ mình thật sự không quan tâm cái gì, bây giờ nhìn lại, mẹ cũng rất thông minh nha, lộ ra vẻ hiền lành, muốn chú Lý biết mẹ đang ở trong nhà chờ chú, chớ quên, nói như vậy, người giả bộ đáng thương cột chú Lý vào bên cạnh, sẽ không có khả năng.
"Trong đầu con lại đang nghĩ cái gì, đã về, thì ăn cơm nhanh chút, một lát đi cùng mẹ."
"Giữa trưa nóng như vậy, con có thể không đi được không?"
"Không thể." Tiêu Tĩnh lắc đầu, "Một lát mẹ sẽ ở cầu thang chờ con, con đi đưa cơm."
"Tại sao là con?"
"Cũng không biết tình huống La Yến thế nào, nếu nhìn thấy mẹ đến sẽ bị kích thích, vậy mẹ chính là tội nhân." Trực giác, La Yến không muốn nhìn thấy mình, Tiêu Tĩnh cũng không muốn để cho mình đi kích thích La Yến, cho nên phương pháp tốt nhất chính là mình chờ ở ngoài cửa, cho con trai đưa cơm vào phòng bệnh, dĩ nhiên, có thể thuận tiện gọi Lý Hiểu ra, chỉ cần không phải mình, tin tưởng coi như La Yến thấy Tiêu Chi Ca gọi Lý Hiểu đi, sẽ không có phản ứng quá lớn, nói lo lắng cho con biết, Tiêu Tĩnh mặt nghiêm chỉnh nói.
"Con là con trai duy nhất của mẹ, lúc này mẹ cũng cần trợ giúp, dĩ nhiên chỉ có thể dựa vào con, không nghe người ta nói thế nào nhỉ nuôi trẻ dưỡng già nha, con không lên để cho mẹ cảm thấy nuôi con trai không có ý nghĩa."
Nói không lại Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca ngoan ngoãn cùng Tiêu Tĩnh đi bệnh viện đưa cơm, Lý Hiểu đưa hộp cơm cho mẹ La Yến, để cho bà ăn cơm, sau đó cùng Tiêu
Chi Ca ra ngoài, thấy Tiêu Tĩnh chờ ở cửa cầu thang, nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Bảo bối Tĩnh."
Tiêu Chi Ca rất tự giác xuống lầu, cho hai người thế giới riêng, lúc này làm kỳ đà cản mũi thật không phúc hậu.
Nghe được giọng nói Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh quay đầu lại, cười, "Ăn cơm chưa?"
"Cũng may, buổi sáng ăn được tương đối nhiều, không có chuyện gì làm, anh còn tính toán một lát đi mua cơm, không ngờ em đưa cơm tới cho anh." Lý Hiểu cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tĩnh, mở hộp cơm ra ngửi một cái.
"Oa, thơm quá a, hẳn là em phí không ít tâm tư."
"Tốt." Tiêu Tĩnh cười, "Thức ăn ở bệnh viện không ngon, anh phải chăm sóc người ốm, tương đối hao tổn sức khỏe, nên ăn ngon một chút, dù sao em trong nhà không có việc gì, thì đưa cơm tới cho anh."
"Còn đưa cho mẹ La Yến một phần."
"Bác ấy cũng không biết đây là em làm đi, nếu biết, có thể sẽ không ăn, thật lúng túng."
"Mẹ của cô ấy biết chuyện anh và em rồi, chuyện anh và con gái của bác đã sớm kết thúc, yên tâm đi, bác là người thông tình đạt lý, vừa rồi còn bảo anh cám ơn em đã mang cơm đến cho bác đấy."
"Vậy thì tốt rồi."
"Em muốn đi xem La Yến một chút không?"
"Em ngược lại thấy không nên, em sợ cô ấy không muốn nhìn thấy em." Tiêu Tĩnh cười.
"Vậy cũng được."
"Bây giờ cô ấy là bệnh nhân, lớn hơn tất cả, em không thể đi kích thích cô ấy được, coi như xong đi, anh nói một chút tình huống của cô ấy cho em nghe là được." Tiêu Tĩnh cười, Lý Hiểu nói một chút tình huống của La Yến.
Tình huống La Yến bây giờ cùng ngày hôm qua không sai biệt lắm, tối ngày hôm qua còn xuất hiện tình huống lặp đi lặp lại, Lý Hiểu cảm thấy, dù là lần này chống đở nổi, tế bào ung thư trong La Yến đã khuếch tán, chỉ sợ có thể sống được hai tháng.
"Còn thời gian ngắn như vậy sao, không có cơ hội sao?" Cho một thời gian cụ thể, ngắn đến lỗi khiến Tiêu Tĩnh có chút không tiếp thu được, một người đang êm đẹp, nói thế nào ngã bệnh liền ngã bệnh, nói không có phải sẽ lập tức không có đây?
"Một phần vạn." Lý Hiểu lắc đầu một cái, anh cũng là thầy thuốc, mặc dù không phải bác sỹ cùng ngành, nhưng những thứ thông thường đều biết, La Yến, hiện tại chỉ sợ đang đợi chết.
"Người như thế quá yếu." Tiêu Tĩnh cảm thán, "Thật không biết, em hôm nay còn khỏe, ngày mai sẽ như thế nào."
"Xuỵt, không cho phép em nói lung tung." Lý Hiểu ngăn Tiêu Tĩnh lại, mặc dù bình thường anh không có kiêng kỵ gì, nhưng mà sau chuyện La Yến, nghe được Tiêu Tĩnh tự giễu, để cho anh vô cùng khẩn trương, vô cùng sợ Tiêu Tĩnh nói xúi quẩy.
"Ha ha. . . . . ." Bộ dáng Lý Hiểu khẩn trương khiến cho Tiêu Tĩnh cảm thấy vui vẻ, nhìn Lý Hiểu ăn hết cơm, lại mang hộp cơm của mẹ La Yến đến, Tiêu Tĩnh lôi kéo Tiêu Chi Ca tạm biệt Lý Hiểu.
"Em đi về, lúc tối sẽ đưa cơm tới cho anh."
"Ừ, mẹ La bảo anh nói cho em biết, em làm cơm ăn thật ngon, bà ấy nói cám ơn." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, được mẹ La khen ngợi, anh cảm thấy rất vui vẻ.
"Vậy anh hãy nói với bác không nên khách khí." Tiêu Tĩnh cười, "Em đi về đây."
"Đi đường cẩn thận."
"Vâng."
Mấy ngày kế tiếp, Lý Hiểu sống ở bệnh viện, tình huống La Yến hình như càng nặng, thời gian Lý Hiểu sống ở bệnh viện cũng càng ngày càng dài, Tiêu Tĩnh mỗi ngày đưa hai bữa ăn đến, ở ngoài phòng bệnh len lén nhìn La Yến một chút, cô cứ như vậy nằm ở trên giường, trên người cắm cái ống, không nhúc nhích, thấy hết sức dọa người, có lúc thừa dịp cô ngủ thiếp đi, Tiêu Tĩnh bảo Lý Hiểu lặng lẽ để cho mình nhìn gần một chút, bộ dáng gầy như vậy, thật rất đáng sợ.
Đảo mắt, ngày lại qua một ngày, Tiêu Chi Ca bởi vì đi học, Tiêu Tĩnh một mình xách theo hộp cơm đến bệnh viện, lần này, không phải Lý Hiểu tới đón tiếp Tiêu Tĩnh, mà là mẹ La.
"Tiêu tiểu thư."
"Bác La." Thấy mẹ La, Tiêu Tĩnh có chút mất tự nhiên, mấy ngày nay mỗi ngày đưa cơm, nàng và mẹ La gặp mặt cũng chỉ là quen sơ qua, hai người không có nói qua lời, có cái gì đều thông qua Lý Hiểu, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng khiến Tiêu Tĩnh dễ chịu, nhưng thời điểm mẹ La đột nhiên tìm đến mình, khiến Tiêu Tĩnh có chút khẩn trương.
"Yến tử đi làm kiểm tra, Lý Hiểu đi cùng với nó, bác thấy thời gian cháu sắp tới, cho nên ở chỗ này chờ cháu." Mẹ La cười, "Mấy ngày nay cám ơn cháu giúp bác đưa cơm."
"Không sao." Thật ra thì cô chỉ là đưa cơm cho Lý Hiểu thuận tiện đưa thêm mà thôi.
"Mặc dù cháu không phải là vì bác, nhưng bác vẫn muốn cám ơn cháu." Mẹ La cười nói, "Không chỉ là cám ơn cháu đưa cơm, còn nữa, cháu cho Lý Hiểu đến chăm sóc Yến tử nhà chúng ta, đi qua đoạn đường cuối cùng, bác thật sự vô cùng cảm kích."
Nhắc tới con gái, ánh mắt mẹ La Mụ có chút đỏ.
"Không có gì." Bị mẹ La cảm kích như vậy, Tiêu Tĩnh không biết mình đáp lại như thế nào.
"Con gái của bác, là một người rất thất thường, đều bác làm hư nó, Lý Hiểu thật sự là một người đàn ông tốt, trước kia, bác từng muốn, nếu như nó có thể trở thành con rể của bác, nhất định là một chuyện tốt vô cùng, nhưng mà, cũng do con gái của bác bốc đồng làm hỏng, bọn họ ở chung một chỗ mười năm, chia chia hợp hợp, hơn phân nửa lỗi, đều là con gái của bác, thật ra thì, trước kia bác có chút cảm thấy thật xin lỗi Lý Hiểu, sau này bọn nó hoàn toàn chia tay, mặc dù tiếc nuối, bác lại cảm thấy vậy cũng không tệ, tối thiểu không cần vì con gái của bác lãng phí thanh xuân, chỉ là thành thật mà nói, đoạn thời gian trước con gái của bác trở lại, nói hối hận, muốn cùng Lý Hiểu kết hôn, thời điểm vừa mới bắt đầu, bác thật vui vẻ, nhưng sau lại biết Lý Hiểu có bạn gái mới, bác còn khuyên con gái bác, không để cho nó làm chuyện khiến người ta chán ghét, ai biết, con gái trở lại, thế nhưng. . . . . ."
Tiêu Tĩnh lại một lần nữa lặng lẽ giơ ngón tay cái tán thưởng Tiêu Chi Ca, không nghĩ tới con trai lại có năng lực như vậy, quả thực là quá tuyệt vời.
Nghe được Tiêu Chi Ca nói, sắc mặt mẹ Chu thay đổi, nhìn Tiêu Tĩnh âm dương quái khí nói, "Tiểu Tĩnh, cháu dạy đứa bé thật là ngoan, lúc này thời gian không có bao lâu, đã để cho nó đến cha ruột cũng không cần."
"Bác, lời này của bác nói đi đâu vậy, cháu không dạy con những thứ này, loại chuyện không có lương tâm này, cháu sẽ không làm, chỉ là, người đang làm thì trời đang nhìn, Chi Ca mặc dù là đứa bé, nhưng nó hiểu chuyện sớm, có một số việc người nào đối sử với mọi người tốt, nó nhìn ra được, muốn thế nào, nó cũng có quyền lợi của mình ." Tiêu Tĩnh không vui, đừng nói cô đã không dạy con trai nói những lời đó, nếu thật dạy, vậy thì thế nào, là Chu Quân trước phản bội cô, chẳng lẽ không cho cô trả đũa.
"Trước mặt đứa bé, bác có thể hỏi một chút, những lời này có phải cháu dạy nó không, cháu không nhàm chán như vậy, Chu Quân là cha của nó, sự thật này thế nào cũng không sửa đổi được, cháu cũng vậy không muốn thay đổi gì, hiện tại không phải là nó không cần cha, mà là cha của nó không cần nó, chúng cháu trở lại lâu như vậy, mà không nhận được một cuộc điện thoại từ Chu Quân."
"Cháu không phải là đổi điện thoại rồi sao?"
"Cháu đổi điện thoại di động, nhưng là, điện thoại ba mẹ cháu không đổi, số QQ cháu không đổi, cháu ngày ngày ở trên mạng, nếu như anh ta thật sự muốn tìm mẹ con chúng cháu, bất cứ lúc nào đều có thể tìm được." Tiêu Tĩnh nhìn mẹ Chu, đáy mắt thoáng qua một tia khinh miệt.
"Chu Quân ly hôn cùng cháu, cũng không nghĩ tái hợp lại, nếu như vậy, cháu cần gì phải ngăn anh ta đi tìm kiếm hạnh phúc, hôn nhân của chúng cháu mười năm, nên giải thể rồi, về sau, anh ta đi đường của anh ta, cháu đi đường cháu, cháu cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt, vừa vặn, nếu như tái hôn, cháu nhất định sẽ chọn gả gần nhà cha mẹ, gả quá xa, cháu sẽ hối hận, không thể ở gần chăm sóc cha mẹ, thật ra thì từ một điểm này mà nói, cháu còn rất cảm kích Chu Quân, cám ơn anh ta cho cháu cơ hội hiếu kính cha mẹ."
Nói không lại Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca, cuối cùng mẹ Chu thẹn quá thành giận, lấy ra thân phận của trưởng bối, nói muốn dẫn Tiêu Chi Ca rời đi, bà hôm nay tới nơi này trước liền quyết định chủ ý, hoặc là thuyết phục Tiêu Tĩnh hợp lại với Chu Quân, hoặc là, mang cháu trai về.
"Muốn mang Chi Ca đi, điều này sợ rằng không được." Vẻ mặt cha Tiêu lạnh xuống, "Nó hiện tại họ Tiêu, không phải họ Chu."
"Cái gì? Ông bắt nó đổi họ, làm sao ông có thể cho nó sửa họ." Sau khi giật mình, lần này mẹ Chu thật sự kêu lên, bà nổi giận, cháu trai nhà họ Chu, thế nhưng sửa lại thành họ Tiêu, thật quá đáng rồi.
"Chi Ca vẫn luôn muốn thay đổi họ, trước kia cháu đã nói qua, trừ phi cháu cùng cha của nó ly hôn, nếu không sẽ không cho nó đổi, hiện tại chúng cháu ly hôn, cho nó sửa họ là chuyện đương nhiên, mà lại hợp ý của nó." Tiêu Tĩnh cảm thấy có chút mệt mỏi, cô và Chu Quân ly hôn rời đi dứt khoát, thật sự không biết hiện tại có cái gì không tốt sao, đi đến ghế sa lon ngồi, có vẻ không có tí sức lực nào.
"Con có chút mệt mỏi."
Nếu như mẹ Chu chỉ đến thăm cháu, nhà họ Tiêu vẫn tính là hoan nghênh, dù sao mẹ Chu nhiều năm như vậy đối sử với Tiêu Tĩnh không tệ, chưa từng làm khó cô, nhưng mục đích mẹ Chu tới rõ ràng không đơn thuần, mẹ Tiêu mất hứng, cũng lười nói, sau khi Tiêu Tĩnh kêu mệt liền nói.
"Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi, chớ nằm ở chỗ này."
"Dạ." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, có chút bận tâm liếc mắt nhìn mẹ Chu, bà sẽ không dùng thủ đoạn gì mang Tiêu Chi Ca đi chứ, mặc dù cô bình thường không thế nào quản con trai, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhường hắn cho người nhà họ Chu.
Cảm nhận được thái độ nhà họ Tiêu, mẹ Chu cũng không tính ở lại, dù sao trước khi bà đến có chuẩn bị tâm tư, hiện tại quan trọng nhất chính là muốn mang Tiêu Chi Ca đổi lại họ, còn muốn đưa Tiêu Chi Ca về nhà.
Ngay trước mặt người nhà họ Tiêu, mẹ Chu gọi điện thoại cho Chu Quân, chửi mắng anh ta, nói anh ta vứt bỏ cháu trai của bà, muốn anh ta lập tức chạy tới nơi này mang Tiêu Chi Ca về, bà là bà nội, không có quyền cường ngạnh mang Tiêu Chi Ca đi, nhưng Chu Quân tới liền không giống nhau, nó là cha ruột đứa bé, nó có quyền lợi.
Chu Quân kể từ ly hôn cùng Tiêu Tĩnh, những ngày sau này không thoải mái, vốn là tính toán vui mừng kết hôn, nhưng trong xưởng bên kia xảy ra chuyện không giải thích được, đầu tiên là trên dây chuyền sản xuất có vấn đề, sau đó là kế toán công ty mang theo khoản tiền chạy, tiếp theo khách hàng bên kia tìm anh ta gây phiền toái, làm cho anh đau đầu nhức óc, vốn tính toán tổ chức hôn lễ lớn nhưng xảy ra chuyện như vậy phải trì hoãn, vừa mới bắt đầu, vợ mới còn biểu hiện ra mình rộng lượng lượng, bày tỏ sự nghiệp quan trọng hơn, uất ức mình không sao cả, làm cho Chu Quân đau lòng không dứt, quyết định sau khi hết bận nhất định phải yêu thương thật tốt vợ mới.
Nhưng giống như cố ý cùng anh đối nghịch, công ty phiền toái không ngừng, xử lý như thế nào cũng không xong, khi thấy cam kết không thực hiện được, mắt thấy sự nghiệp Chu Quân không ngừng đi xuống, đã bắt đầu lộ ra bản sắc của mình, tìm chỗ tốt từ trên người Chu Quân, thường xuyên dùng đứa bé uy hiếp, khiến Chu Quân rất phiền đồng thời lại không thể làm gì, bởi vì nịnh nọt cô, ngày thứ hai đang cùng Tiêu Tĩnh ly hôn, anh ta liền cùng cô đi lấy giấy kết hôn, cô muốn cái gì đều được.
Chu Quân có thói quen giao tiền cho vợ quản, trước kia giao cho Tiêu Tĩnh trông nom, dù thời điểm gì chỉ cần anh nói một tiếng, Tiêu Tĩnh liền lấy ra cho, hiện tại đưa cho người vợ mới, nếu muốn lấy tiền quả thật giống như muốn mạng của cô, có lúc rõ ràng vì công việc cần tiêu tiền, nhưng cô sống chết không lấy ra, mà chính cô ta tiêu xài nhiều, còn chưa có được đồ sẽ không nương tay.
Những thứ này đều là chuyện nhỏ, chân chính khiến Chu Quân nhức đầu là sau khi mẹ biết chuyện cứng rắn bày tỏ không chấp nhận vợ mới, mà vợ mới của anh là Trữ Kha, cũng là kiểu người không buông tha, trước kia thời điểm cùng với anh biểu hiện vô cùng dịu dàng hiền hậu, thế nhưng lần ở cùng mẹ chồng cô tỏ vẻ bất mãn, thế nhưng lại còn cãi vã cùng mẹ anh.
Chu Quân như thế nào, vẫn là con trai hiếu thảo, nhìn Trữ Kha cùng mẹ tranh chấp, dĩ nhiên đứng ở phía mẹ, Trữ Kha thấy Chu Quân không giúp mình, nhất thời cho là mình bị uất ức quá lớn, trong cơn tức giận thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ.
Trữ Kha trở về nhà mẹ không sao, mẹ Chu cũng thu dọn đồ đạc muốn đi tìm địa chỉ nhà Tiêu Tĩnh bảo cô trở lại, điều này cũng không sao, vấn đề nằm ở chỗ trên người của Trữ Kha, trên đường về nhà mẹ đẻ, Trữ Kha đột nhiên cảm thấy đau bụng, liền té xỉu, sau khi đưa đến bệnh viện cô là do nóng giận quá, cộng thêm thân thể trời sinh tương đối kém, mang thai đứa bé mấy tháng, dĩ nhiên bây giờ không còn đứa bé.
Phiền toái hơn, thân thể Trữ Kha không thích hợp mang thai, hơn nữa vô cùng khó có chửa, lần này mất rồi, lần sau sẽ không biết lúc nào có thể mang thai.
Công ty một đống lớn phiền phức vẫn chờ mình giải quyết, Trữ Kha nơi này lại xảy ra vấn đề, bên kia mẹ lại phiền toái, thêm Chu Quân nhận được cuộc gọi điện của mẹ tố cáo càng thêm nhức đầu, lập tức cả giận.
"Đó là con trai của con, tại sao sửa họ, bảo cô ta lập tức đổi lại cho con."
Mẹ Chu gọi điện thoại cho con trai không đưa lưng về phía người nhà họ Tiêu, thậm chí còn dùng loa ngoài, vì vậy khi Chu Quân gào lên lập tức truyền đến trong tai cả nhà Tiêu Tĩnh, nghe được tiếng gào của anh ta, người nhà họ Tiêu đồng thời nổi giận, Tiêu Tĩnh đoạt lấy điện thoại di động mẹ Chu, tức giận nói.
"Đó cũng là con tôi, đổi họ được sự đồng ý của nó, tại sao không thể thay đổi họ, đừng quên chúng ta đã ly hôn, đứa bé thuộc về tôi...tôi có quyền đổi họ của nó."
"Tôi không đồng ý, lập tức đổi lại cho tôi, nếu không tôi liền giành quyền nuôi dưỡng."
"Chu Quân, đầu óc anh bị úng nước à, anh cho rằng anh muốn là được sao , chúng ta nói thế nào cũng là mười năm vợ chồng, tôi nghĩ đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, anh đừng tưởng cho anh mặt mũi mà anh lại lên mặt, anh cho rằng mình lớn nhất là có thể sợ anh sao, anh dám làm loạn, chúng tôi liền kiện tòa án, đến lúc đó tôi khiến những chuyện xấu kia bị lộ ra ngoài, tôi xem quan toà giúp ai, anh đừng chọc tới tôi, nếu không tôi gọi điện thoại cho khách hàng của anh, để cho bọn họ thấy rõ ràng anh là hạng người gì, tôi xem bọn họ còn muốn hợp tác với anh hay không."
Chu Quân mới vừa thành lập công ty, Tiêu Tĩnh giúp không ít, chỉ là cô ở nhà giúp một tay không có đi công ty, hồ sơ khách hàng trong công ty ngay ngắn chỉnh tề, đều là công lao Tiêu Tĩnh, vì vậy khách hàng của Chu Quân, Tiêu Tĩnh biết rất rõ ràng, thậm chí ở trong laptop còn chuẩn bị trước, dĩ nhiên, cô chuẩn bị trước không phải là vì hôm nay, mà là nghĩ tới có một ngày ngộ nhỡ mất còn có thể tìm trở lại, nhưng không có nghĩ tới, hôm nay sẽ cầm cái này tới uy hiếp Chu Quân.
Tiêu Tĩnh tức giận, không nghĩ tới mẹ Chu trước kia thông tình đạt lý có thể như vậy, bà là bà nội đứa bé không có sai, nhưng mà, cô là mẹ đứa bé, đứa bé đi theo cô là điều hiển nhiên, hơn nữa cô và Chu Quân, sai lầm là do Chu Quân, hiện tại mẹ Chu tới có ý gì, nhân tiện thay con trai nói xin lỗi, cô không chấp nhận, liền muốn cướp đứa bé của cô?
Đùa gì thế, cô Tiêu Tĩnh trước kia là không cùng bà tranh chấp, khi có chuyện gì tranh chấp nghĩ tới bà là người già nhường bà một chút, nhưng điều này không có nghĩa là Tiêu Tĩnh cô dễ bị bắt lạt.
Trước kia cô là con dâu của bà, con dâu hiếu kính mẹ chồng là đương nhiên, hiện tại cô và bà không còn quan hệ, tuy là con dâu trước, nhưng làm sao cô có thể để người ta bắt lạt được.
Hình như Chu Quân bị Tiêu Tĩnh làm cho kinh hãi, sau khi Tiêu Tĩnh rống lên, một đầu khác của điện thoại thật lâu không có âm thanh, chỉ là Tiêu Tĩnh không để ý đến.
"Cho tôi nói chuyện."
Hình như không nghĩ tính khí Tiêu Tĩnh sẽ phát hỏa lớn như vậy, Chu Quân không biết bị giật mình hay thế nào, trực tiếp cúp điện thoại, Tiêu Tĩnh ác ngoan nói qua, đầu tiên là treo máy, sau đó là tắt máy.
Đưa điện thoại di động cho mẹ Chu, thái độ Tiêu Tĩnh lạnh nhạt, "Anh ta tắt máy."
"Làm sao cô có thể uy hiếp nó?" Mẹ Chu có chút khiếp sợ nhìn Tiêu Tĩnh, hình như mười mấy năm qua lần đầu tiên thấy Tiêu Tĩnh như vậy.
"Là bác uy hiếp cháu trước." Tiêu Tĩnh lạnh lùng nói, "Cháu cũng vậy không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tự vệ mà thôi, cháu và Chu Quân li hôn vô cùng rõ ràng, nên ngừng thì ngừng, nếu như bác muốn đứng ra, vậy cháu đành phải lôi kéo Chu Quân đệm lưng rồi, bác làm thế nào với cháu, cháu dĩ nhiên sẽ trả lại gấp bội cho anh ta, vợ chồng mười năm, cháu muốn cho anh ta như thế nào, là chuyện rất đơn giản."
Chuyện của công ty mẹ Chu không hiểu lắm, nhưng mà nghe được phản ứng của con trai sau khi Tiêu Tĩnh uy hiếp, mẹ Chu biết, Tiêu Tĩnh, nói khẳng định là không có lỗi, mặc dù cháu trai vô cùng quan trọng, nhưng nếu như phá công danh con trai của bà, bà tuyệt đối sẽ không làm như vậy, coi như Chu Quân có lúc không nghe lời, nhưng là, nó có hư đi nữa thì vẫn là con trai của mình.
"Tiểu Tĩnh, chúng ta thương lượng được không."
"Cháu cho là cháu không có chuyện gì để thương lượng cả." Đến mức này đã Tiêu Tĩnh không muốn mềm nữa, "Quyền nuôi dưỡng Tiêu Chi Ca và tên, sẽ không thay đổi, bác là bà nội nó, có quyền lợi thăm, nhưng mà, thăm thời gian và địa điểm, phải do cháu xác định, đây là quyền lợi của cháu."
"Bây giờ bác liền muốn thăm nó." Nghe ra ý tứ Tiêu Tĩnh, nếu mình không thức thời, thì đến cháu trai cũng không nhìn được, mẹ Chu mặc dù tức giận, nhưng nghĩ tới con trai bị Tiêu Tĩnh nắm trong tay không có cách nào, hiện tại quyền nuôi dưỡng ở trên tay Tiêu Tĩnh, bà chỉ có thể nén giận.
"Không phải bây giờ bác đang nhìn ư, chẳng qua cháu phải nhắc nhở bác, có thể nhìn Chi Ca ở nhà cháu, nhưng nhà cháu không có phòng trống chiêu đãi khách." Ý chính là xem xong rồi bác từ đâu tới thì về nơi đó thôi.
"Bác sẽ đi ở khách sạn." Mẹ Chu tức giận nói.
". . . . . . Vậy thì tốt." Tiêu Tĩnh quay mặt, khi dễ một người già như vậy chính cô cảm thấy không thoải mái, nếu không phải là mẹ Chu biểu đạt ra ý tứ ra ngoài chọc giận cô, cô sẽ không cay nghiệt, nhưng vì đứa bé, cô chỉ có thể như vậy, ở trong lòng yên lặng nói tiếng thật xin lỗi, trên mặt Tiêu Tĩnh như cũ một mảnh lạnh lùng.
Nói chuyện Tiêu Chi Ca lát thiên, từ trong miệng của cậu biết được, chuyện đổi tên, chính cậu đồng ý %, trong lòng mẹ Chu có chút tức giận, con dâu bây giờ là người ngoài coi như không rồi, cháu trai nói thế nào cũng là người của nhà họ Chu, bây giờ lại thành họ Tiêu, quả thực là người ăn cây táo rào cây sung.
Dĩ nhiên, trong lòng mẹ Chu thủy chung có một ý tưởng, đứa bé nào mà không thương cha, hiện tại thái độ Tiêu Chi Ca kiên định như vậy, nhất định là Tiêu Tĩnh ở sau lưng dạy.
Khi trong lòng của người ta sinh ra một chút ý tưởng, rất nhanh sẽ phát triển lớn mạnh, bởi vì Tiêu Tĩnh một phen uy hiếp, khiến mẹ Chu cảm giác mình đã nhìn lầm người, nhiều năm như vậy thế nhưng không có nhìn thấu một người, như vậy có thể thấy được Tiêu Tĩnh tâm kế sâu, nói không chừng chuyện ly hôn đều là chính cô thiết kế, nghĩ như vậy, mẹ Chu càng cảm thấy Tiêu Tĩnh không phải là người tốt, mà con trai mình phạm sai lầm, cũng quy kết đến trong tính toán của Tiêu Tĩnh.
"Bác muốn đi khách sạn, chung quanh đây bác không quen, Chi Ca, cháu mang bà nội đi khách sạn có được không, bà nội ở chỗ này tầm vài ngày, rất lâu không được nhìn cháu, bà nội đang rất mệt, mấy ngày nay cháu chăm bà nội khỏe được không?"
"Vậy cháu mang bà nội đi khách sạn." Dùng ánh mắt trưng cầu ý Tiêu Tĩnh sau khi được đồng ý, Tiêu Chi Ca gật đầu một cái, mặc dù cậu rất thích bà nội, nhưng mà mới vừa rồi bà nội ở trước mặt mình muốn liên hiệp với ba khi dễ mẹ, hình tượng bà nội đang giảm đi trong lòng cậu.
Nếu như mẹ Chu biết mình nhất thời tức giận mang đến hậu quả như thế, chỉ sợ ngay cả tìm chỗ ngồi muốn khóc cũng không kịp, đáng tiếc, bà không biết, đợi bà biết, đã chậm quá.
Mẹ Chu tính toán, đơn độc mang Tiêu Chi Ca đi, đơn độc tẩy não Tiêu Chi Ca, thuyết phục cậu đi theo bà, chỉ cần là cậu nguyện ý, bà liền không sợ trời không sợ đất.
Bởi vì biểu hiện trước của bà, người nhà họ Tiêu cực kỳ bất mãn, mắt thấy bà rời đi, ý lưu khách cũng không có, để tùy ý rời đi, dọc theo đường đi, mẹ Chu không ngừng hỏi thăm cuộc sống mẹ con Tiêu Chi Ca trong khoảng thời gian này, khi biết sau khi ly hôn Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca chẳng những không khổ sở, ngược lại mỗi ngày đều thật vui vẻ, trong lòng mẹ Chu, được kêu là một ngũ vị phức tạp.
"Trong khoảng thời gian này, có nghĩ đến bà nội không?"
"Có."
"Vậy tại sao không gọi điện thoại cho bà nội?"
"Quá xa, nhìn cũng không thấy được, ngược lại sẽ càng muốn."
"Đứa ngốc, chỉ cần nghĩ đến bà nội, nữa xa, bà nội cũng có thể tới thăm cháu, hiện tại giao thông phát triển như vậy, chẳng lẽ cháu không thể trở lại nhìn bà nội ư, bà nội vẫn chờ cháu nghỉ hè rồi đến, cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, nếu không phải là cha cháu vẫn gạt, bà nội đã sớm biết chuyện cháu rời đi, cha cháu là một tên khốn kiếp, nhưng là, mặc kệ nói thế nào, vẫn là cha cháu, Chi Ca, chuyện giữa người lớn với nhau, đứa bé không cần trông nom, cháu không cần trách cha cháu có được không?"
"Mẹ cũng đã nói, chuyện của người lớn đứa trẻ không cần lo." Tiêu Chi Ca gật đầu một cái, "Chuyện của bọn họ để cho bọn họ đi xử lý đi, cháu sẽ không quản."
"Mẹ cháu thật sự đã nói như vậy?" Mẹ Chu biết Tiêu Tĩnh ở trước mặt con trai luôn luôn vô cùng chú trọng giáo dục, nhưng không nghĩ cô có thể nói cho con trai biết như vậy, bà còn tưởng rằng cô sẽ nhân cơ hội này nói xấu chồng trước một chút, điều này đã làm cho mẹ Chu đổi cái nhìn.
"Vâng, mẹ còn nói, cha vĩnh viễn là cha, mặc kệ mẹ và cha xảy ra chuyện gì, cũng vẫn là cha, để cho cháu không hận cha." Tiêu Chi Ca tiếp tục nói, cậu muốn khiến bà nội biết, mẹ chưa từng làm chuyện có lỗi với ba, cũng không dạy cậu chuyện ghét hận cha, nếu như bà nội vẫn là như vậy không hiểu sự tình trách cứ mẹ, vậy cậu cũng không muốn để ý tới bà nữa.
"Xem ra, hay là bà trách lầm mẹ cháu." Hiện tại chỉ có mình và cháu trai, mẹ Chu tin tưởng cháu trai sẽ không nói khoác, nghĩ tới nhiều năm chung đụng, có chút hiểu rõ tính tình Tiêu Tĩnh, cô chưa bao giờ nói xấu trước mặt con trai, cũng chưa bao giờ dạy những mặt trái, Chi Ca nói như vậy, Tiêu Tĩnh nhất định là đã dạy như vậy, cháu trai luôn luôn là quỷ tinh linh, chuyện của cha mẹ nhìn ở trong mắt phải có ý nghĩ và chủ trương của mình, mình lại cho rằng suy nghĩ của cháu trai là do con dâu dạy, thật là trách sai con dâu rồi.