"Ừ, anh tới đây gấp, không có kịp mua quà tặng cho nó, chuyện công ty bên kia tương đối gấp gáp, anh muốn chạy về xử lý, nơi này còn có chút tiền mặt, sau khi chờ Chi Ca trở lại em giúp anh giao cho nó, nói thật xin lỗi không nhìn được nó liền đi, em để cho nó đi mua đồ mình thích." Chu Quân lúc này nhớ lại mình là một người cha, nói đến, Chi Ca từ nhỏ đến lớn anh đều không quan tâm, trên vấn đề giáo dục, anh biết Tiêu Tĩnh giáo dục rất tốt, cho nên, trong lòng vẫn có áy náy với con trai và vợ cũ.
Lưu lại số tiền cần dùng, còn dư lại toàn bộ đưa cho Tiêu Tĩnh, Chu Quân chào hỏi cha Tiêu mẹ Tiêu, liền vội vàng chạy ra phi trường, anh muốn ngồi máy bay trở về tối hôm nay.
"Oa, con gái, con thật lợi hại." Mãi cho đến khi Chu Quân vội vàng ra cửa, mẹ Tiêu mới phản ứng được, bà đã chuẩn bị tốt động chân động tay, không nghĩ tới con gái một thời gian ngắn liền làm cho Chu Quân chạy về.
"Thật ra thì Chu Quân không có hư hỏng như vậy, trên đời này, không có người nào trời sinh chính là người xấu." Đưa Chu Quân đi, Tiêu Tĩnh thở dài một hơi, mười năm vợ chồng, cô vẫn hiểu rõ Chu Quân, mười năm làm vợ, cô đã sớm không phải đứa bé không hiểu chuyện, cô lại không phải người ngu, biết vũ khí hữu lực nhất của phụ nữ đối phó đàn ông là gì.
Nếu như hôm nay thái độ Tiêu Tĩnh cứng rắn, muốn Chu Quân đi, ngược lại không dễ dàng như vậy, mọi người là có lòng phản loạn, có lúc thái độ anh càng mạnh, đối phương cũng sẽ gặp mạnh là mạnh, Tiêu Tĩnh biết, Chu Quân là người thích mềm không thích cứng, cho nên, khi biết lý do, mặc kệ trong lòng của cô bốc lửa nhiều đến đâu, trên mặt ngược lại lộ ra một mặt yếu ớt, lại đề lên chuyện Chu Quân đã làm, anh ta tự nhiên sẽ có cảm xúc áy náy mà cô mang đến.
Đàn ông áy náy, sẽ trở nên hết sức hào phóng, hơn nữa, ý tứ tới nơi này cũng sẽ quên.
Mặc dù đối dụng kế với Chu Quân có vẻ không có chút phúc hậu, nhưng anh ta đột nhiên chạy tới muốn tiền, nhất định nguyên nhân là có gió thoảng bên gối, hơn nữa bộ dáng Chu Quân chột dạ đã biểu minh tất cả, như vậy, tự nhiên Tiêu Tĩnh sẽ không đúng như anh ta mong muốn, muốn chơi tính kế, cô sẽ chơi, không phải cô tự luyến, nếu như muốn, Chu Quân ở trong tay của cô, chính là một đầu tượng gỗ, để tùy ý đùa bỡn.
Nói cho cùng, đùa bỡn tâm kế quá mệt mỏi, không thích hợp với Tiêu Tĩnh, mà Chu Quân cũng không xứng để cho cô động nhiều tâm tư như vậy, nếu không, làm sao Trữ Kha có thể nhúng tay vào.
Chỉ là, đã từng vợ chồng, còn phải bàn về việc rơi vào trình độ đùa bỡn tâm kế, trong lòng Tiêu Tĩnh có chút cảm thấy bi ai, bi ai tới, cô quyết định hóa bi ai làm lực lượng —— buổi tối ăn nhiều một chén cơm.
"Chi Ca sắp tan lớp, Tiểu Tĩnh, con đi đón nó đi?" Thấy vẻ mặt Chu Quân đi sau con gái có chút ngây ngô, cha Tiêu chủ động đề nghị.
"Dạ, cũng tốt." Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, thu thập một chút đi ra cửa đón con trai, đến cửa trường học đợi hai phút liền thấy tan học, hàng loạt đứa bé chạy ra, mặc dù mọi người đều mặc đồng phục học sinh, nhưng làm mẹ giống như có lực hút liên quan đến con trai, không phí sức, Tiêu Tĩnh tìm được bóng dáng của Tiêu Chi Ca.
"Con trai."
"Mẹ, sao mẹ lại tới đón con?" Tiêu Chi Ca thấy Tiêu Tĩnh, có chút kinh ngạc, "Mẹ không phải là đi tham gia tang lễ cô kia sao?"
" Mẹ đã về sớm, bởi vì có chút việc."
"Dạ."
"Con không hỏi mẹ có chuyện gì sao?"
"Nếu mẹ muốn tự nhiên sẽ nói."
"Tiểu tử, có lúc con thật không đáng yêu." Tiêu Tĩnh vò đầu con trai, sau đó nói: "Cha con tới tìm mẹ."
"Cha tới?" Tiêu Chi Ca nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức tối sầm lại, "Ông ấy tới làm gì?"
"Anh ta tới tìm mẹ vay tiền." Tiêu Tĩnh vẫn chú ý vẻ mặt con trai, dù là Chu Quân làm chuyện có lỗi với mình, dù là anh ta không có thời gian, dù là anh ta thường hay hung dư với con trai, nhưng là, cha ở trong lò ng con trai, không hề thay thế địa vị.
"Nghe nói là công ty có chút việc, cụ thể mẹ cũng không biết, chỉ là, mẹ nghĩ coi như không dựa dẫm vào số tiền vay mẹ, cha con cũng có thể giải quyết, tới nơi này, là do người phụ nữ kia gió thoảng bên gối thôi."
"Người đàn bà xấu." Tiêu Chi Ca nghe vậy mắng một tiếng, "Vậy mẹ cho mượn sao?"
"Không có, mẹ nói đó là tiền dùng cho con học, không thể động, hơn nữa anh ta cũng không phải là đến bước đường cùng, mẹ đã không để ý chuyện anh ta có lỗi với mẹ rồi, còn quay đầu muốn mẹ giúp đỡ, mẹ không phải Thánh mẫu, con nói đúng không?"
"Đúng, không thể cho ông ấy mượn, đó là tiền của con." Tiêu Chi Ca hầm hừ nói: "Vốn là hai người ly hôn mẹ đã cầm đi rất ít, hiện tại ông ấy có vấn đề, tại sao muốn mẹ lấy tiền nuôi dưỡng cho con để giải quyết vấn đề của ông ấy, con còn chưa có tìm ông ấy đòi quyền thừa kế đấy, ông ấy tùy tiện bên ngoài, phá hư hạnh phúc."
"Ha ha, nhà xưởng kia tính là gì, chúng ta có bản lãnh, học thật tốt đi, về sau mình gây dựng sự nghiệp, không cần đến nhà xưởng hỏng kia, một bé trai có chí khí, cũng không phải lấy từ đồ vật cha mẹ lưu lại, mà là sáng lập thứ gì đó của mình, mẹ vẫn luôn cảm thấy Chi Ca nhà chúng ta là một đứa bé có cốt khí, con nói đi, bảo bối?" Tiêu Tĩnh buồn cười vỗ vỗ đầu của con trai, hỏi.
"Tất nhiên, con Tiêu Chi Ca sẽ không thua." Từ nhỏ, Tiêu Tĩnh bồi dưỡng tính tình độc lập tự chủ cho Tiêu Chi Ca, cho nên mặc dù nói bất mãn với Chu Quân, nhưng thật ra thì, Tiêu Chi Ca không có khát vọng quá lớn với tài sản Chu Quân, nếu như có bản lãnh, muốn kiếm bao nhiêu liền kiếm được bấy nhiêu, mà Tiêu Tĩnh giáo dục, Tiêu Chi Ca vô cùng có tự tin, cậu tin tưởng mình là giỏi nhất.
"Nếu như vậy, chúng ta đừng nói chuyện lúc trước, chúng ta là nam tử hán, không so đo những bất hòa nhỏ này, con nói có đúng không?" Mặc kệ bên trong lòng Tiêu Tĩnh để ý chút chuyện này bao nhiêu, nhưng khi nhìn đến con trai cũng chú ý chút chuyện này, Tiêu Tĩnh lập tức bắt đầu khuyên lơn con trai không cần rối rắm chuyện lúc trước, cô không hy vọng con trai biến thành người có ánh mắt thiển cận.
"Dạ, con sẽ không so đo, chẳng qua là cảm thấy khó chịu, thế nào cũng muốn kích thích ông ấy một cái, ông ấy vẫn còn ở đây chứ, chú Lý đâu rồi, mẹ có để cho bọn họ gặp mặt không?"
"Không có, chú Lý con vẫn còn ở tang lễ, mẹ bảo chú ấy không phải đi, ai bảo cha con tới không đúng dịp như vậy." Tiêu Tĩnh nhún vai, "Chỉ là cha con đã đi rồi, dưới tình huống đó mẹ con lấy tình để cảm động, rốt cuộc anh ta phát hiện thiếu chúng ta, cho nên cũng ngượng ngùng mở miệng không đòi tiền chúng ta, nói trở về tự mình nghĩ biện pháp."
"Điều này nói rõ, ông ấy nhất định là bị người mới bên gối thổi gió thoảng mới có thể tới được, ai, gió thoảng bên gối thật là đáng sợ, về sau con tìm vợ, nhất định phải tìm hiền thê lương mẫu, tuyệt đối không lấy phụ nữ chỉ nói bên tai, nếu là trở thành người không phân biệt được thị phi, vậy thật là thảm."
"Không nghe gió thoảng bên gối, vậy con nghe mẹ nói không?"
"Dĩ nhiên nghe, con có thể không nghe toàn lời thế giới nói, nhưng tuyệt đối nghe lời mẹ nói."
"Ô ô. . . . . . Bảo bối, mẹ biết ngay không có phí công yêu thương con." Tiêu Tĩnh nghe vậy kích động ôm đầu con trai, không tự chủ nghĩ tới bộ dáng con trai khi còn bé rất đáng yêu, vì vậy càng thêm dùng sức.
"Làm ơn, mẹ nghĩ chèn chết con à, không cần kích động như thế." Tiêu Chi Ca kháng nghị, trước mặt mọi người bị ôm ôm ấp ấp, rất mất mặt nha.
"Ha ha, chỉ là mẹ nghĩ đến thời điểm con nói với mẹ câu rất kích động chứ sao." Tiêu Tĩnh cười đến thật đáng yêu nhìn bộ dáng con trai, "Con còn nhớ hay không khi con khoảng ba tuổi nói cùng mẹ, con nói, chờ con trưởng thành, mẹ đã già rồi, đến lúc đó con sẽ bảo vệ mẹ."
"Con nói lời như vậy sao? Chỉ là, con sẽ bảo vệ mẹ." Khoảng ba tuổi trí nhớ dĩ nhiên không nhớ rõ, chỉ là, nội dung lời nói, Tiêu Chi Ca nguyện ý thừa nhận.
"Con biết không, khi đó con còn nhỏ, mỗi lần nghiêm chỉnh biểu lộ tình cảm nói lời như vậy mẹ sẽ rất vui vẻ ôm con trong ngực hôn nhẹ, thật sự là quá đáng yêu." Nói đến kích động, Tiêu Tĩnh lại không nhịn được muốn ôm con trai hôn một cái.
"Mẹ không nên kích động á..., trước mặt mọi người ."
"Đúng rồi, cha con còn gửi lại ít tiền cho con, nói để cho con tự đi chọn quà tặng, con đồ gì?"
"Oa, hào phóng như vậy a, ông ấy gửi lại bao nhiêu tiền?"
"Cũng không nhiều..., trong ví có một chút tiền mặt, còn lại giữ mua vé máy bay." Tiêu Tĩnh chau mày, "Con không cảm thấy chúng ta nên mỗi người một nửa sao?"
"Tại sao muốn mỗi người một nửa, đó là ông ấy đưa cho con quà."
"Nhưng chúng ta là bạn tốt, bạn tốt có phải nên mỗi người một nửa không, chúng ta cùng nhau chia sẻ nha bảo bối, con chia cho mẹ phân nửa đi, mẹ sẽ rất vui vẻ."
"Ah, sao mẹ ngây thơ vậy, người lớn như vậy còn làm nũng với con, được rồi, thấy mẹ đáng yêu như vậy, con liền chia một nửa..., chia cho mẹ một nửa, một nửa."
"Cái gì gọi là người lớn như vậy còn làm nũng, mẹ làm nũng sao, mẹ mới không làm nũng, muốn nói đến làm nũng, đó là bà ngoại con, con không cần nói loạn có được không, mẹ là người đứng đắn như vậy sẽ không vô duyên tùy ý làm nũng đâu, hừ, chỉ là bảo bối, con nguyện ý phân một nửa cho mẹ sao, mẹ thật yêu con chết mất thôi!"
Tiêu Chi Ca im lặng nhìn Tiêu Tĩnh giắt trên người mình, làm nũng đáng xấu hổ, mẹ làm nũng còn không thừa nhận, càng thêm đáng xấu hổ, phải không!
Hai mẹ con cười cười nói nói về nhà, đang đi tới cửa chung cư đụng phải Lý Hiểu về, thấy hai người cười huyên náo, Lý Hiểu cảm thấy tâm tình khá hơn.
"Bảo bối Tĩnh, Chi Ca, chuyện gì vui vẻ như vậy?"
"Anh về rồi à." Thấy Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh lập tức tiến lên, không biết vì sao, nhìn thấy anh, cô đặc biệt muốn ôm anh, mà cô, cũng quả thật làm như vậy.
"Ừ." Động tác Tiêu Tĩnh khiến Lý Hiểu vừa mới tham gia hết tang lễ cảm thấy ấm áp, vào lúc này, có thể có người cho anh một cái ôm, cảm giác tốt vô cùng.
"Vừa đúng lúc, anh trở lại qua ăn cơm tối luôn." Tiêu Tĩnh cười, "Mẹ em làm rất nhiều món ăn ngon, tối hôm nay chúng ta ăn bữa tiệc lớn."
"Được." Lý Hiểu cười.
Thấy Lý Hiểu trở lại ăn cơm tối, mẹ Tiêu lo lắng hỏi Lý Hiểu, thấy cảm xúc Lý Hiểu cũng không tệ lắm, lúc này mới tiếp tục vào phòng bếp làm, người một nhà hòa thuận vui vẻ sau khi ăn cơm tối xong, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu không kịp chờ đợi mẹ Tiêu đuổi về liền chạy về nhà rồi, nhìn bộ dáng cười xấu xa, khiến Tiêu Tĩnh có chút xấu hổ mẹ mình có cần phải như vậy không.
Trở lại trong nhà chỉ thuộc về hai người, Tiêu Tĩnh chủ động nói qua việc Chu Quân tới cùng Lý Hiểu, mà Lý Hiểu cũng thoải mái thảo luận chuyện La Yến, hiện tại coi như là có một kết thúc, trong khoảng thời gian này có Tiêu Tĩnh ủng hộ, trong lòng Lý Hiểu vẫn vô cùng cảm kích, hai người nói ý nghĩ của mình, cũng nói chuyện ý tưởng, sau đó ôm nhau —— ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Hiểu liền rời giường làm bữa sáng, sau khi lôi Tiêu Tĩnh ăn sáng xong, để cho cô đi đến phòng khám bệnh cùng mình, chọc cho Tiêu Tĩnh oán trách, "Anh nói anh mở phòng khám còn phải mang theo bạn gái, vậy có muốn bú sữa mẹ không? Mấy tuổi rồi?"
"Em có sữa cho anh hút ư, anh muốn uống." Lý Hiểu cười híp mắt nhìn Tiêu Tĩnh, "Nói đến anh rất lâu không có uống, nếu không tối hôm nay chúng ta. . . . . ."
"Đi chết đi." Tiêu Tĩnh đôi tay che ngực, "Sắc lang."
"Anh chỉ háo sắc với một người là em thôi, bảo bối." Lý Hiểu mỉm cười ôm Tiêu Tĩnh, thời điểm hai người trong phòng khám ôm ôm ấp ấp, một người phụ nữ đi vào, thấy Tiêu Tĩnh rõ ràng ngẩn ra, sau đó quan sát vẻ mặt nhìn cô
"Nghe nói mấy ngày nay cậu không có mở cửa phòng khám bệnh, là vì chăm sóc người khác, hiện tại vừa xảy ra chuyện gì?"
Đối với sự chỉ chích của bà nội, Tiêu Chi Ca cảm giác mình rất vô tội, cậu chỉ là muốn cùng mẹ sinh hoạt chung một chỗ mà thôi, làm sao lại thành sói rồi, cậu cũng không phải là không nhận bà nội, cũng không phải là không nhận cha, nhiều nhất chính là không muốn cùng bà nội trở về chứ sao.
Mẹ Chu ở thành phố Z mấy ngày, mắt thấy Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu tình cảm ổn định, thái độ Tiêu Chi Ca kiên quyết không muốn cùng mình trở về, con trai mình lại không để mẹ con Tiêu Tĩnh trong lòng, mặc dù Chu Quân vẫn tính là hiếu thuận, nhưng tuyệt đối có chủ ý, một khi chính anh quyết định chủ ý, thì cho dù là mẹ Chu cũng không sửa được, giờ phút này Chu Quân quyết định ở công ty cùng Trữ Kha, nơi nào còn tâm trạng quan tâm mẹ con Tiêu Tĩnh, đối với anh mà nói, đã ly hôn sẽ là người xa lạ dù giữ lại huyết mạch của mình vẫn là người xa lạ, mấy lần mẹ Chu gọi điện thoại để cho anh tự mình đến thành phố Z đón mẹ con Tiêu Tĩnh trở về, chọc cho phiền, trực tiếp mắng Chu mẹ một trận từ chối không tiếp điện thoại di động của bà, mẹ Chu ở thành phố Z không có quyền, chán nản, không thể làm gì khác hơn là ngồi máy bay trở về thành phố S.
Thật ra thì chuyện từ đầu tới đuôi đều là mẹ Chu làm, bà ở lại chỗ này khiến Tiêu Tĩnh cảm thấy áy náy, nhìn bà ảo não đi, trong lòng Tiêu Tĩnh có chút không đành lòng, cảm thấy bà đi như vậy rất đáng thương, ngày mẹ Chu đi, Tiêu Tĩnh cố ý mang theo Tiêu Chi Ca, mua một đống lớn đặc sản.
Tiêu Tĩnh làm như vậy khiến mẹ Chu nhớ lại thời điểm trước kia, thầm than nếu là Tiêu Tĩnh còn là con dâu mình thì tốt biết bao nhiêu, mặc dù ban đầu Tiêu Tĩnh mới đi chung cùng con trai bà bà không thích Tiêu Tĩnh lắm, nhưng làm con dâu, Tiêu Tĩnh thật sự rất khá, chưa bao giờ bới móc tật xấu, nhiều năm như vậy không bao giờ làm sai điều gì.
Nhớ tới chuyện cũ trước kia, mẹ Chu trở lên xúc động, trước khi lên máy bay, lôi kéo Tiêu Tĩnh nói, "Tiểu Tĩnh, mặc dù duyên phận mẹ chồng nàng dâu chúng ta hết, nhưng nhiều năm như vậy phần tình cảm vẫn có, chúng ta cách xa nhau, không có phương tiện qua lại, bác không có yêu cầu khác, bác hi vọng thỉnh thoảng cùng Chi Ca nói chuyện điện thoại, video nữa, đến lúc đó, cháu đừng ngăn nó để cho nó nhìn bà nội một chút nha."
"Bác, sẽ không, mặc kệ bác khi nào muốn thấy Chi Ca, chỉ cần Chi Ca ở đây, cháu tuyệt đối sẽ không ngăn cản, chờ nó lớn hơn chút nữa có năng lực làm những điều nó muốn, thời điểm được nghỉ hè hoặc là nghỉ đông, cháu có thể để cho nó một mình ngồi máy bay đến thăm bác." Tiêu Tĩnh nghiêm túc gật đầu một cái.
"Có cháu đảm bảo như vậy bác liền yên tâm, Chu Quân có Trữ Kha, bác cũng vậy không thể để cho cháu chờ Chu Quân, bác không phải là người xấu, bác chỉ là cảm thấy, hai đứa nên đi chung với nhau, người một nhà đoàn đoàn sẽ tốt biết bao nhiêu, ngàn vạn lần sai, đều là lỗi Chu Quân nhà chúng ta."
"Bác, đều đi qua rồi, quên đi thôi ạ."
"Đúng vậy, đều đi qua rồi, thôi, chuyện những người tuổi trẻ các cháu, chúng ta đã già không thể trông nom được, thôi, tùy các cháu." Quan trọng nhất là mẹ Chu bị con trai mắng một trận đau lòng, bà không phải là vì con trai sao, kết quả con trai không nể mặt, trong lòng đã nghĩ thoáng, nghĩ thông suốt rất nhiều việc, bà đã hiểu mọi chuyện.
"Những ngày này, bác đến nhà cháu láo loạn, còn nói lời khó nghe, đều là bác không phải, cháu biết không, ở trong lòng bác, cháu luôn là con dâu tốt, Chi Ca cũng là cháu nội tốt, Tiểu Tĩnh, Chi Ca, là bác già rồi nên hồ đồ, bác nói lời xin lỗi, hi vọng hai đứa có thể tha thứ cho bác."
Nghe được mẹ Chu nói như vậy, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười, "Sẽ không, bác ( bà nội ), chúng cháu sẽ không để trong lòng."
"Vậy sau này hai đứa nhất định phải thường xuyên gọi điện thoại cho bác đấy." Lấy được sự tha thứ của con dâu và cháu trai, mẹ Chu cũng cảm thấy nói chuyện lưu loát hơn, "Bác thấy Lý Hiểu là một người tốt, Tiểu Tĩnh, số tuổi cháu không còn nhỏ, nếu như nhìn thuận mắt, thì gả cho cậu ta đi, Chu Quân nhà chúng ta không có phúc khí ở cùng cháu, bác thật lòng hi vọng về sau cháu có thể hạnh phúc."
Nghe được mẹ Chu chúc phúc, Tiêu Tĩnh biết bà nói những lời thật lòng, những ngày qua đè nén cảm giác không thoải mái trong lòng đã tan hết, chân thành nói cám ơn, "Cám ơn bác."
Mẹ Chu lên máy bay, đây không thể không nói là một chuyện đáng ăn mừng, đưa mắt nhìn mẹ Chu vào chỗ bay, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca tay nắm tay đi tới bãi đậu xe, bởi vì tâm tình tốt, hai người thương lượng một lát muốn làm cái gì đó, đi vào bãi đậu xe ánh mắt Tiêu Chi Ca phát hiện có người tựa vào xe của bọn họ, hí mắt nhìn, lại là Lý Hiểu, vội vàng kéo kéo Tiêu Tĩnh.
"Mẹ, chú Lý tới."
"Lý Hiểu? Không thể nào, đáng lẽ nên ở trong phòng khám chứ."
"Thật, mẹ xem chỗ để xe của chúng ta."
Tiêu Tĩnh cận thị, cự ly giữa xe và cô bây giờ khá xa, chỉ có thể nhìn thấy một hư ảnh, chỉ là, có Tiêu Chi Ca nhắc nhở, nhìn về chỗ để xe, quả nhiên có một hư ảnh đứng bên cạnh, hơn nữa có chút cảm giác giống Lý Hiểu, vội vàng kéo Tiêu Chi Ca đi đến gần, thấy rõ, quả nhiên là Lý Hiểu, giật mình.
"Lý Hiểu, làm sao anh ở chỗ này?"
"Anh đi ngang qua, biết hai người ở nơi đây, thuận tiện chờ." Khóe miệng Lý Hiểu hơi run rẩy một chút, nói ra lý do khiến Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca đồng thời khóe miệng co giật.
Sân bay thành phố Z, không phải ở trung tâm thành phố, chung quanh cũng không có cái gì khiến Lý Hiểu tiện đường cả, Tiêu Tĩnh khóe miệng co giật nhìn anh, lười phơi bày lời nói dối của anh
"Làm khó anh rồi, chờ đã bao lâu?"
Lý Hiểu bày ra tư thế anh tuấn, cười đến vẻ mặt phong thanh vân đạm, "Cũng may, mới chỉ có một tiếng thôi."
". . . . . ." Trừ im lặng, Tiêu Tĩnh không biết nên nói gì, một tiếng, cô và Tiêu Chi Ca ở sân bay cũng chỉ có một tiếng, người nọ đi theo đám bọn họ tới đây, nếu muốn đi theo, ban đầu hỏi anh có muốn đi cùng không lại không đồng ý đến đây?
"Được rồi, kế tiếp có kế hoạch gì không, chúng ta cùng nhau đi, bảo bối tĩnh, đưa chìa khóa xe cho anh, anh lái xe." Bày ra dáng vẻ bình thường, Lý Hiểu đứng dậy, ý bảo Tiêu Tĩnh lúc này có thể rời đi rồi.
"Không sao cả, con trai muốn đến chỗ nào đó chơi một chút."
"Nếu không hôm nay chúng ta đi công viên được không." Lý Hiểu nghe vậy đề nghị, một chút cũng không coi mình như người ngoài, "Chúng ta đi thôi, con trai, con cảm thấy như thế nào?"
Đối với Lý Hiểu không khách khí, Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca ăn ý lựa chọn không nhìn, hai người chấp nhận Lý Hiểu thân cận, gật đầu đồng ý đề nghị của anh, "Vậy thì đi công viên thôi."
"Yes Sir." Thái độ Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca làm cho tâm tình Lý Hiểu vui vẻ, nhận lấy chìa khóa trong tay Tiêu Tĩnh, huýt sáo một tiếng, "Lên đường."
"Anh cho là, vị kia còn có thể ở chỗ này rất nhiều ngày đấy." Trên đường đi công viên, Lý Hiểu nói chuyện phiếm cùng Tiêu Tĩnh, "Thế nào đột nhiên liền thay đổi thái độ, còn phải rời đi vội vã như vậy?"
"Là do Chu Quân nói qua thôi." Nhiều năm làm vợ chồng như vậy, Tiêu Tĩnh vẫn có chút hiểu rõ, sau khi trở lại, cô đổi số điện thoại di động, nhưng số điện thoại Chu Quân vẫn không thay đổi, bị mẹ Chu cuốn lấy làm phiền, cô cho Chu Quân gọi điện thoại nói một tiếng, vừa đúng lúc mẹ mình xen vào việc của người khác, Chu Quân thấy mẹ mình tìm tới cửa vợ trước để quấy rầy, nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, vì vậy gọi điện thoại kêu mẹ Chu trở lại, mẹ Chu không trở về, tự nhiên không thể không giận, anh ta nóng giận, mẹ Chu dĩ nhiên là không thể nói, ngoan ngoãn đi về.
"Thật ra thì nói cho cùng bà là vì con cái, bà ấy cũng không chấp nhận dễ dàng gì." Lý Hiểu chính là người hiền lành, mẹ Chu đến khiến người họ Tiêu đều cảm thấy mất hứng, thậm chí là có chút đáng ghét, chỉ có anh, mặc dù giống như có chút không vui, nhưng không ghét, bởi vì anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì mẹ Chu nghĩ một hồi, lại cảm thấy không thể tức giận.
"Đúng vậy, nhưng em không phải con của bà, nói cho cùng, bà là vì con trai của bà, còn có cháu của bà nữa, nếu không phải là Chu Quân không có hứng thú với em, anh tin không, bà sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Bà ấy lợi hại như vậy sao, cái kia nói như vậy, đoán chừng sẽ có chuyện." Lý Hiểu nghe vậy thở dài, "Thật may là chồng trước không có bất kỳ hứng thú với em, nếu không bà xã của anh sẽ bị người ta đoạt đi."
"Ai là bà xã của anh?"
"Em nha, cái này còn phải nói sao, anh đã là người của em rồi, chẳng lẽ em không phải là bà xã của anh?" Lý Hiểu làm như buồn bã, "Anh chỉ có yêu cầu nhỏ vậy thôi, em không thể vì người đáng thương như anh mà hoàn thành tâm nguyện sao?"
"Bớt ở chỗ này giả bộ đáng thương, phía sau còn có trẻ con đấy." Tiêu Tĩnh hờn dỗi liếc, đang ở trước mặt trẻ con lại nói cái gì không biết.
"Con cái gì cũng không có thấy, hai người tiếp tục." Tiêu Chi Ca nhắm mắt làm như không nhìn, "Con cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không có thấy."
"Nhóc con thúi, nhắm mắt lại làm gì, mẹ con rất thuần khiết đấy." Tiêu Tĩnh tức giận nhìn chằm chằm con trai, "Đừng cho chúng ta là người gì, mở mắt ra."
"Con muốn đi ngủ rồi, mở mắt thì sao có thể ngủ đây." Tiêu Chi Ca nằm xuống chỗ ngồi, dù sao cả chỗ ngồi phía sau đều là của cậu, đủ chiều rộng.
"Nếu Chi Ca thức thời như vậy, chúng ta không thể phụ ý tốt, em thấy đúng không, bảo bối Tĩnh?" Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, trong mắt thoáng qua một tia tính toán.
"Nó thì có cái tâm ý gì?" Tiêu Tĩnh tức giận nói.
"Tâm ý của nó rất đẹp đó." Lý Hiểu vươn đầu qua, lôi Tiêu Tĩnh nhích lại gần mình, "Tựa như như vậy."
Tiêu Chi Ca lặng lẽ mở mắt ra một đường nhỏ, thấy trước mặt hai người tựa vào nhau, nhếch miệng cười lên một tia xấu xa, xem ra chẳng mấy chốc sẽ có cha mới rồi.
Công viên thành phố Z trải qua mấy lần sửa chữa lại chẳng những tăng lên kích thước, hạng mục trò chơi đã tăng không ít, đặc biệt thích hợp cho cả nhà đi đến đây du ngoạn chụp hình, vì vậy dù không phải chủ nhật, ở đây vẫn vô cùng náo nhiệt, Lý Hiểu mang theo mẹ con Tiêu Tĩnh đến công viên, lấy điện thoại di động của mình chụp hình cho hai người, từ cửa lớn đến khu vui chơi thiếu nhi, nói là khu vui chơi thiếu nhi, thật ra thì rất nhiều chỗ cho cả người lớn chơi chung, nhìn thấy chỗ như thế, Tiêu Chi Ca có vẻ đặc biệt hưng phấn, bị cậu lây, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu đều tham gia, hai người giống như đứa bé gia nhập chơi đùa.
Chơi đến lúc công viên đóng cửa, ba người mới cười híp mắt rời đi công viên, lúc này trên tay ba người đều có chiến lợi phẩm, nghịch súng, ném bao cát, còn có tham gia một chút hoạt động khác lấy được phần thưởng, những thứ đồ này chất lượng không phải tốt, cũng không phải đáng tiền, nhưng mình cố gắng có được phần thưởng, cảm giác rất hưng phấn, tâm tình đặc biệt vui vẻ.
"Hay là chúng ta ăn cơm tối xong rồi về, anh biết một nhà hàng không tệ, hai người cảm thấy như thế nào?" Đi ra công viên, Lý Hiểu đề nghị.
"Được."
"Được được."
Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca nhất trí đồng ý, chơi lâu như vậy bọn họ đều đói, vừa đúng lúc đi ăn một bữa.
"Hôm nay anh mời khách, chúng ta đi." Lý Hiểu vung tay lên, ý bảo Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca lên xe, đang định dẫn bọn họ đến nhà hàng ăn cơm, điện thoại di động lại vang lên, cầm lên vừa nhìn thấy một số điện thoại lạ hoắc, cho là bệnh nhân, vừa tiếp điện thoại, vẻ mặt liền đại biến.
"Mọi người bây giờ đang ở bệnh viện nhân dân ư, được, cháu sẽ đến ngay."
"Thế nào?" Tiêu Tĩnh nghi hoặc nhìn Lý Hiểu.
"Mẹ La Yến gọi điện thoại tới, nói cho anh biết, La Yến giải phẫu thất bại, nhanh chóng đến." Khuôn mặt Lý Hiểu bi thương, mới bao lâu không thấy, anh không nghĩ đến, lần nữa thấy tin tức của cô, sẽ là tin tức như thế.
"Cái gì?" Tiêu Tĩnh mặt liền biến sắc, đầu oanh một tiếng, lần trước cô vẫn cùng mình đối chọi gay gắt thoạt nhìn rất khỏe mạnh, dù là ung thư tuyến vú, làm giải phẫu nhiều nhất chỉ là cắt đứt một bên, tỷ lệ giải phẫu thành công sẽ rất cao, sẽ không nguy hiểm tánh mạng.
"Bảo bối Tĩnh, hiện tại anh phải đi bệnh viện."
"Em muốn cùng đi với anh, có được không, nếu như không được, bây giờ em xuống xe, anh đi một mình." Tiêu Tĩnh nói trước Lý Hiểu, "Em muốn đi xem cô ấy một chút, dĩ nhiên, nếu sợ kích thích đến cô ấy, em liền lặng lẽ núp ở ngoài cửa, em không có ác ý gì, chỉ là muốn. . . . . ."
"Anh hiểu ý của em, được, anh dẫn em đi." Nghe được Tiêu Tĩnh nói, Lý Hiểu ấm áp, gật đầu nói.
"Dạ, lái xe cẩn thận một chút."
"Ừ."
Mặc dù đã chú ý, nhưng Lý Hiểu vẫn không tự giác đạp chân ga, vì vậy đi đến bệnh viện nhân dân rất nhanh, tiết kiệm một nửa, dừng xe ở bãi đậu xe, đặt đồ ở trên xe, Tiêu Tĩnh mang Tiêu Chi Ca xuống xe, nhìn Lý Hiểu gọi điện thoại cho mẹ La Yến hỏi vị trí La Yến, sau khi hỏi rõ ràng mang theo Tiêu Tĩnh đi tới khu nội trú, đến chỗ La Yến, mặt Tiêu Tĩnh căng thẳng kéo Lý Hiểu.
"Hiểu, mẹ con em ở cửa ra vào, anh vào trước đi."
"Ừ." Lý Hiểu gật đầu một cái, sải bước đi vào phòng bệnh La Yến.
"Mẹ. . . . . ." Tiêu Chi Ca giật nhẹ áo Tiêu Tĩnh không nói lời nào, cậu còn quá nhỏ, chưa từng một lần trải qua chuyện người khác mất đi sinh mạng, cho nên trong khoảng thời gian ngắn còn có chút mê hoặc.
"Chúng ta là tới thăm bạn gái trước của chú Lý, cô ấy bị bệnh, cần phải làm giải phẫu, hình như giải phẫu thất bại rồi. . . . . ." Tiêu Tĩnh ôm Tiêu Chi Ca vào trong ngực, thật ra thì, cô lớn như vậy, cũng chưa từng trải qua mấy lần chuyện người thân qua đời, cho dù có, thì không có chính mắt thấy được bọn họ nhắm mắt lại, hiện tại cô đứng ở ngoài phòng bệnh, trong phòng bệnh có nghe được một ít âm thanh, trong lòng Tiêu Tĩnh hết sức lo lắng.
"Mẹ, bên trong có người khóc." Nghe Tiêu Tĩnh nói, vừa đúng lúc bên trong truyền đến tiếng khóc, Tiêu Chi Ca vội vàng nhích tới gần chỗ Tiêu Tĩnh một chút, chẳng lẽ là đã chết rồi sao?
Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca có cùng ý tưởng, cửa phòng bệnh không khóa, Tiêu Tĩnh ôm con trai của lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn vào trong, trong lòng rất bồn chồn, sẽ không thật sự có chuyện gì chứ.
"Yến, Yến, con đừng hù dọa mẹ. . . . . ."
Tiêu Tĩnh bên này mới vừa nghe được một người đang khóc, sau lưng đã có một y tá tới, vỗ vỗ bả vai của cô, "Nhường một chút, cám ơn."
Thì ra là La Yến xuất hiện một chút triệu chứng, Lý Hiểu nhấn chuông, y tá tới xem tình huống một chút, Tiêu Tĩnh từ trong khe cửa thấy, y tá cấp cứu người trên giường bệnh, Lý Hiểu đỡ mẹ La Yến đứng một bên không nên làm trở ngại y tá, trong ngày thường vẻ mặt anh ôn hòa giờ phút này thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
"Chi Ca, con đứng ở chỗ này, mẹ vào xem một chút." Tình cảnh bên trong khiến trong lòng Tiêu Tĩnh có chút lo lắng, vỗ vỗ mu bàn tay Tiêu Chi Ca, thừa dịp y tá bận rộn, mẹ La Yến cũng không chú ý người ngoài, Tiêu Tĩnh đi vào bên trong.
Tiêu Tĩnh đi vào, mẹ La Yến không phải là không có thấy, nhưng lúc này bà không rảnh đi trông nom một người ngoài, chỉ coi Tiêu Tĩnh là người thân của bệnh nhân sát vách, nghe được động tĩnh tới xem một chút, cũng không có để ý đến cô.
Lướt qua bóng dáng y tá, Tiêu Tĩnh thấy được La Yến, ngắn ngủn hơn mười ngày không thấy, bây giờ cô hoàn toàn không biết cảm giác như thế nào, cho dù là cuối giường xác minh viết tên bệnh nhân La Yến, nhưng Tiêu Tĩnh vẫn có chút không tin được, trên giường là người phụ nữ rất gầy sắc mặt lại vàng vọt, thật sự là ít ngày trước thấy cô hết sức xinh đẹp La Yến?
Chỉ là một giải phẫu nho nhỏ, tại sao có thể như vậy?
Tiêu Tĩnh thất hồn lạc phách đi ra phòng bệnh, kéo Tiêu Chi Ca đến cầu thang bệnh viện ngồi xuống, thấy vẻ mặt mẹ có chút không tốt, Tiêu Chi Ca rất biết điều ở bên cạnh không nói lời nào, đứng bên cạnh mẹ.
Thấy Tiêu Tĩnh đi vào lại đi ra ngoài, chờ y tá làm xong cho La Yến, sau khi Lý Hiểu an ủi mẹ La, ra ngoài tìm Tiêu Tĩnh, cũng không biết là tâm ý tương thông hay là gì, lập tức đi đến cầu thang tìm được Tiêu Tĩnh.
"Bảo bối Tĩnh."
"Chú Lý. . . . . ." Thấy Lý Hiểu, Tiêu Chi Ca đứng lên, chủ động nhường không gian lại, "Con đi xuống một chút."
"Phía dưới có siêu thị, Chi Ca, đi mua một ít đồ ăn mình thích nha." Lý Hiểu cười, lấy ra đưa cho Tiêu Chi Ca, để cho cậu đi dạo siêu thị, "Thời điểm băng qua đường phải chú ý xe biết không?"
"Dạ, chú Lý." Tiêu Chi Ca nhận tiền rồi rời đi.
"Bảo bối Tĩnh." Chỉ còn lại hai người, Lý Hiểu ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tĩnh, có chút nặng nề kêu Tiêu Tĩnh.
Tiêu Tĩnh liếc mắt nhìn Lý Hiểu, giống nhau đều nặng nề hỏi, "Cô ấy như thế nào?"
"Anh đã xem một chút hồ sơ bệnh án, bác sỹ đã tan việc, anh tìm y tá trực hỏi tình huống, tình huống La Yến, không tốt lắm." Lý Hiểu lắc đầu một cái.
"Cô ấy phẫu thuật quá muộn, cộng thêm áp lực trong lòng và các phương diện khác . . . . . ."