Kỷ Như Cẩn mỉm cười, “Có vài người mang thai đứa trẻ cũng không có dấu hiệu có thai là bình thường, hơn nữa cô mang thai nhưng mỗi tháng đều có, loại này tỷ lệ tuy nhỏ nhưng cũng không phải là không thể, dù sao đứa trẻ còn nhỏ, nó chưa hoàn toàn chiếm cứ không gian, lớp màng bên trong có thể tróc ra chảy theo khe hở ra ngoái.”
“Vậy việc này đối với đứa trẻ có ảnh hưởng không?”
“Đừng lo lắng, sẽ không sao. Đúng giờ đến bệnh viện kiểm tra là được, nếu như cô ngại đến bệnh viện phiền toái thì dù sao mỗi tuần cô đều tới đây, nếu cô tin lời tôi thì để tôi kiểm tra cho cô là được.” Cô ta nói chuyện với Ôn Noãn nhưng cũng liếc nhìn Cố Khang Khang một cái, lông mày nhỏ nhắn chau lại, nơi sâu nhất trong đôi mắt toát ra ánh sáng hung ác nhàn nhạt.
Ôn Noãn nằm ngang ra trên giường, cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được tin tức đột nhiên xuất hiện này.
Cuộc sống là cái gì? Đúng là cẩu huyết.
Tay cô đan vào nhau nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ diệu, trong tử cung của cô thế nhưng lại thai nghé một sinh mệnh nhỏ bé. Cô vừa mừng rỡ lại đau đớn, vì đứa trẻ ngoài ý muốn này giáng xuống làm cô mừng rỡ, nhưng cũng vì nó tới không đúng lúc mà đau đớn.
Lúc trở lại, Khang Khang hỏi cô nên xử lý như thế nào, cô có chút bối rối, có chút hoang mang, còn có chút bàng hoàng nữa. Theo lý thuyết thì cô đã ly hôn, nếu như cố ý sinh đứa bé ra, thì hoàn cảnh của đứa bé lúc lớn lên nhất định sẽ không trọn vẹn, nếu đứa bé không có tương lại thì cô mang nghiệp chướng nặng nề; Nếu không giữ lại, đem chính cốt nhục trong thân thể của mình bỏ đi thì cô cực kỳ không muốn.
Đứa bé luôn vô tội.
Giữ lại, hay không giữ lại, cô không có cách nào quả quyết đưa ra lựa chọn, vô luận là loại nào cô đều cảm thấy tàn nhẫn.
Chợt cô nghĩ đến lời nói kia của Kỷ Như Cẩn, thì ra Cố Dạ Thâm đã sớm biết cô mang thai, cô cẩn thận hồi tưởng lại thì quả thật dấu vết có thể tìm ra.
Lúc anh đi công tác trở về thì đưa ô mai cho cô, bình thường đi siêu thị sẽ tiện tay cầm một ít đồ ăn vặt có vị chua, anh hút thuốc lá lại tỉnh bơ như không tránh cô, thấy cô đụng vào máy vi tính sẽ tự chủ trương tắt máy, đem điều khiển tivi trả lại cho cô, thậm chí ở trong phòng làm việc, khi anh lấy lý do máy tính của cô sử dụng quá lâu nên cần “Diệt virus cho máy tính trong phòng làm việc”, hệ thống máy tính hỏng, đưa đi sửa nhưng sau cũng không thấy trở lại………….
Anh đều yên lặng làm tất cả, chỉ không nói ra, thì ra anh đối với cô vô cùng quan tâm và chăm sóc, anh vẫn luôn như vậy không để lại dấu vết.
Anh thật sự thích cô, nếu không anh sẽ không biết rõ tình huống cô đã có bầu mà vẫn xin phép cô cho anh được đem lại tình yêu ấm áp cho cô.
Anh đối với cô quen biết ngắn ngủi như vậy, không ngờ lại thâm tình như thế.
Trái tim cô chợt nhảy lên một tia rung động, một cỗ run rẩy. Đó là cảm động thôi, trừ cảm động ra còn có cái gì không?
Sáng sớm thứ hai Ôn Noãn bị tinh thần bất khuất của chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng nghe thấy giọng nói lo lắng của Đường Tử Khoáng: “Ôn Noãn, nói cho anh biết em đang ở đâu, anh lập tức tới đón em!”
“Đến Đường trạch? Bây giờ không phải là hơi sớm sao?” Ôn Noãn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Là mẹ tâm huyết dâng trào muốn đến nhà ăn điểm tâm, mẹ đang lái xe ra cửa rồi.” Đường Tử Khoáng rất đau đầu.
Cho tới bây giờ Lạc Phi luôn thoải mái như vậy, bà từng nửa đêm chạy tới kéo bọn họ đang ngủ ra ngoài ăn khuya, nhưng mà về sau nghe nói là vì bà muốn đến đột kích xem Đường Tử Khoáng có hay không ngủ đêm ở nhà không.
Ôn Noãn cự tuyệt việc Đường Tử Khoáng tới đón, cô rửa mặt xong rồi trực tiếp ngồi taxi đến, trước hết cô lượn quanh siêu thị mua chút rau tươi và thịt nạc, sau đó mới chạy tới chung cư Lục Viên ngày trước cô ở cùng với Đường Tử Khoáng sau khi cưới.
Xa xa đã trông thấy bóng dáng Đường Tử Khoáng đứng ở trên ban công, khỏi cần nói cô cũng biết Lạc Phi đã đến.
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm, thong thả đi lên tầng, Đường Tử Khoáng chạy ra mở cửa cho cô.
Trong phòng khách, Lạc Phi đang ngồi tùy tiện trên ghế salon xem tivi, thấy Ôn Noãn đi vào cũng không chào đón thân thiện như trước, ngược lại bà chỉ lạnh lùng nhấc mắt lên nhìn cô một cái rồi tiếp tục xem tivi của mình.
Ôn Noãn nhìn về phía Đường Tử Khoáng: Chuyện gì xảy ra?
Đường Tử Khoáng bối rối lắc đầu: Không rõ lắm.
Ôn Noãn đành phải treo khuôn mặt tươi cười đi đến: “Mẹ, con ra ngoài mua ít rau cải, sáng nay ăn rau cải nấu cháo thịt nạc, sẽ nhanh thôi ạ.”
Lạc Phi quan sát cô nhìn từ trên xuống dưới một cái, mặt không thay đổi gật đầu nhẹ.
Ôn Noãn nhanh chóng chui vào bếp, trong lòng vừa buồn bực vừa bồn chồn, đột nhiên mẹ lại đến thăm, mà lại có thái độ lạnh nhạt xa cách khác thường như vậy là tại sao?
Cô vừa nghĩ, vừa bắt tay vào làm bữa sáng. Mở tủ lạnh ra, cô hơi nhíu mày, lại đi tìm túi gạo, lông mày cô nhăn chặt hơn, lúc mở tủ bếp ra, mặt cô hoàn toàn thất vọng.
Đường Tử Khoáng sao lại như vậy!
Cô đứng ở cửa nhìn hắn trong phòng khách ngoắc ngón tay.
“Anh đã bao nhiêu ngày không có nấu cơm ở nhà? Tủ lạnh trống không, gạo không có, gia vị hoàn toàn không còn gì, như này thì bữa sáng phải làm thế nào?” Cô cố gắng hạ thấp giọng, chẳng lẽ vì vậy mà hắn gầy đi không ít.
Đường Tử Khoáng bối rối, hắn chỉ vội vàng để cho mẹ không phát hiện mình đã ly hôn với cô, nhưng lại quên mất việc phòng bếp đã lâu chưa từng đi vào.
Cuối cùng Ôn Noãn cũng lục được một túi nhỏ có thể dùng được làm nguyên liệu bánh ngọt, cô thở phào một cái: “Anh đi ra ngoài mua cho em một chút trái cây tươi lại đây. Bữa sáng em đã có biện pháp rồi.”
Mỗi người một ly nước ép trái cây, một phần bánh ngọt vị hoa quả, bữa sáng của ba ngươi cũng chỉ có thể đối phó như vậy mà thôi.
Lạc Phi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, kín đáo liếc mắt nhìn chỗ Đường Tử Khoáng và Ôn Noãn ngồi song song, uống một ngụm nước trái cây rồi để ly xuống, thở dài một hơi: “Không ăn, mẹ đi đây.”
Ôn Noãn và Đường Tử Khoáng đồng thời đứng lên, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Đường Tử Khoáng đi lên phía trước hỏi thăm.
Lạc Phi dừng lại, không quay đầu, trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng, thật lâu sau bà mới nặng nề và nghiêm túc mở miệng: “Khoáng, tiếc Thê như vàng.”
Toàn thân Đường Tử Khoáng chấn động, lúng túng nhìn bà rời đi.
Trong lòng Ôn Noãn rét run, hôm nay Lạc Phi nói lời này, chắc là đã nhận ra cái gì rồi.
“Đường Tử Khoáng, anh hãy tìm cơ hội công khai chuyện chúng ta ly hôn đi.” Cô nói. Dự tính ban đầu dấu diếm là hi vọng hai bên cha mẹ không phải vội vàng tiếp nhận việc họ thật sự ly hôn, nếu đã không có cách nào giấu giếm, có lẽ sự thật đối với người nào cũng đều tốt. Cô không cần vì nhìn thân thể Lạc Phi như vậy mà bôn ba, Quan Tâm Duyệt cũng không cần chịu uất ức vì không thể đường đường chính chính khi ra ngoài, mà Đường Tử Khoáng cũng có thể quang minh chính đại cùng người yêu ở chung một chỗ.
Vậy mà, phản ứng của Đường Tử Khoáng làm cho cô giật mình.
“Đừng!” Hắn xoay người lớn tiếng phản đối, giọng nói gấp gáp của mình làm hắn cũng giật mình, thấy Ôn Noãn giật mình kinh ngạc nhìn tới, hắn vừa xấu hổ vừa khó chịu xoay tầm mắt đi, thì thào nói, “Kéo dài chút nữa, kéo dài chút nữa………….”
Ôn Noãn có thể hiểu được, dù sao trái tim của Lạc Phi cũng không chịu nổi được kích thích lớn, đối với nàng dâu của bà, Lạc Phi rất cưng chiều và hài lòng, cô biết điều đó, nhưng nếu như muốn kéo dài, “Vậy tạm thời anh vẫn phải uất ức Quan tiểu thư rồi, đi ra cửa đừng để người quen thấy. Mẹ anh có thể đã biết cái gì đấy.”
Đường Tử Khoáng có khổ mà không nói ra được, hắn khép hờ hai mắt, “Vậy thì không cần kéo dài nữa.” Hắn trở về phòng cầm cái gì đó nhét vào trong túi sau của quần, kéo tay Ôn Noãn, “Chúng ta đi.”
Không kéo dài nhưng cũng không có nghĩa là muốn vội vã như vậy nha! Trong lòng Ôn Noãn cuối cùng cũng xẹt qua vẻ không thích, cô không muốn để ý tới, chỉ nói, “Không cần vội vàng giải thích như vậy chứ? Dù sao đi nữa thì cũng không thể khiến mẹ anh tức chết được!”
“Sẽ không trêu tức bà nữa, chúng ta đi cục dân chính.” Dưới cằm Đường Tử Khoáng căng thẳng.
“À? Đi cục dân chính làm gì vậy?” Ôn Noãn không hiểu.
“Tái hôn, Ôn Noãn, chúng ta đi tái hôn!” Giọng nói Đường Tử Khoảng nhỏ và run rẩy.
Ôn Noãn dừng bước, cô không thể tưởng tượng nổi: “Đường Tử Khoáng, anh điên à!” Nói ly hôn liền ly hôn, nói tái hôn liền tái hôn, không phải là điên thì là gì!
Đường Tử Khoáng chấn động, hắn chậm rãi buông tay cô ra, mặt xám như tro: “Thật xin lỗi, Ôn Noãn, thật xin lỗi…………..” Hắn đá cửa xông ra, chạy trối chết.
Tái hôn?
Buổi tối Ôn Noãn nằm ở trên giường, bên tai vang lên những lời Đường Tử Khoáng lúc sáng nói. Không phải hắn vẫn thích Quan Tâm Duyệt sao? Sao lại đột nhiên lại nhắc tới cái này!
Tay cô đặt lên bụng khẽ vuốt nhè nhẹ, nếu như không phải trong bụng cô có đứa trẻ, cô sẽ không chút do dự mà một mực từ chối, sau đó nghĩ cũng sẽ không nghĩ lại.
Ở trong quan hệ nam nữ, quan niệm của cô vẫn luôn là như vậy: Trước khi hai người kết hợp với nhau, với cô mà nói, mặc kệ đối phương có ít nhiều phụ nữ, cô đều không quan tâm, bởi vì trước đây, hai người cũng không biết lẫn nhau, nên cũng không thể vì đối phương mà giữ mình. Nhưng về sau khi kết hợp, thân thể của hắn nhất định phải trung thành với cô, một khi không giữ vững được sự trung thành, cho dù là lần đầu cô cũng không thể tha thứ. Cái này không phải chỉ là cô sạch sẽ, mà còn để ý tới sự trung thành của người mình gần gũi trong lúc đó. Trung thành tan vỡ, quan hệ cũng theo vậy kết thúc, nếu không thể cả đời thì cũng phải một phần đầy đủ. Người thứ ba xen vào một đoạn quan hệ, sẽ làm cô thấy ghê tởm.
Nếu như tái hôn để cô tiếp nhận Đường Tử Khoáng thì trong lòng cô sẽ khó chịu.
Nhưng bây giờ, cô đã có đứa bé, hắn là cha của đứa bé, đứa bé và cô là huyết nhục hòa hợp, dù sao cuộc đời này của cô đã như bức tranh đẹp sớm bị xáo trộn, trong lòng cũng có chút ít xúc động.
Từ đầu tới cuối, mặc dù trong mắt người hiện đại suy nghĩ như vậy của cô có chút buồn cười, ở niên kỷ này mà cô vẫn còn những suy nghĩ như vậy có chút quá ngây thơ, nhưng chính là cô nghĩ như vậy, hi vọng đời này chỉ thuộc về một người đàn ông. Người kia đã từng là Đồng Diệu, nhưng Đồng Diệu không kịp đợi đến đêm động phòng của bọn họ.
Nếu như nói Đồng Diệu là người đầu tiên chiếm cứ trái tim cô, thì Đường Tử Khoang chính là người đàn ông đầu tiên chiếm cứ thân thể cô, cô đã từng cho rằng bọn họ thật sự có thể giống nam nữ bình thường mà sống cả đời bằng phẳng, chỉ tiếc, từ đầu đến cuối nguyện vọng đó đã quá mức hoàn hảo rồi.
Nếu tái hôn, sẽ giống như đồ sứ lần đầu bị vỡ dán lại, từ đầu đến cuối dấu vết vỡ tan tành vẫn còn đó, nó sẽ ngày đêm nhắc nhở làm cho không người nào có thể quên. Mà cô, đối với hôn nhân cũng chưa có bao nhiêu kỳ vọng, chỉ là đứa trẻ làm cô không biết phải như thế nào.
Ôn Noãn có chút phiền lòng.
Có lẽ, Đường Tử Khoáng chỉ bởi vì một câu “Tiếc thê như vàng” của Lạc Phi nhất thời xúc động thôi.
Cố Dạ Thâm dừng lại một chút, đi song song cùng cô, anh nghiêng đầu thì thầm giải thích thắc mắc của cô: “Đây là phòng khám bệnh tư nhân, tôi thường tới nhờ Lạc tiên sinh mát xa, đầu tiên là để giải tỏa đau đớn, thứ hai là ông ấy biết thôi miên, hai cái cùng phối hợp sẽ hóa giải được áp lực và mệt mỏi, thậm chí có thể khiến người ta tạm thời quên đi chuyện không vui. Tôi thấy cô hôm nay rất mệt mỏi nên dẫn cô đi cùng.”
“À.” Ôn Noãn bừng tỉnh, Cố Dạ Thâm thường xuyên bị đau đầu, cô biết, nhưng cô lại chưa từng tới nơi này, Lạc phu nhân sao lại chắc chắn gọi cô là “Cố phu nhân”?
Giống như là biết được nghi ngờ của cô, Cố Dạ Thâm nhẹ nhàng từ từ bổ sung: “Lần trước, cô uống rượu say, khóc đến mức quá thương tâm, tôi dẫn cô đến đây nên bị hiểu lầm.” Lúc đó anh cũng không rảnh để giải thích.
Ôn Noãn ngạc nhiên, khó trách hôm đó khi cô tỉnh lại, mặc dù mắt bị sưng đỏ, cổ họng khô ráp, nhưng cũng không nhớ là mình đã khóc, thì ra là bị thôi miên ở chỗ này. Cô há miệng muốn nói gì đó thì Lạc phu nhân đã dẫn họ lên tầng hai.
“Anh Sâm, Cố tiên sinh tới.” Cô ấy hướng về phía cửa của gian phòng bên trong kêu.
“Mời anh ấy ngồi tạm đợi anh một lát.” Bên trong cửa có người đáp.
Chờ khoảng mười phút, chủ nhân của giọng nói lúc này ra ngoài, toàn thân anh ta mặc một bộ đồ dài mầu trắng, đeo một cái kính gọng đen, nổi bật lên sự tao nhã lịch sự lại vừa mang một chút hơi thở huyền bí, anh ta cười nhạt: “Cố tiên sinh để anh chờ lâu rồi.”
Anh ta vừa xuất hiện, Ôn Noãn đã thấy quen mắt, đợi đến gần, cô không nhịn được mở miệng dò xét: “Lạc Sâm?”
Lạc Sâm nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Ôn Noãn, đã lâu không gặp.”
Thật ra Lạc Sâm là bạn thân của Đồng Diệu!
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Bảy năm rồi, khi đó sau tang lễ của Đồng Diệu, cô cắt đứt quan hệ với tất cả những người có liên quan, bao gồm cả Lạc Sâm trong đó.
Hai người hàn huyên một chút, rõ ràng là lạnh nhạt không ít, sau vài câu ít ỏi thì không còn gì để nói nữa. Lạc Sâm so với Đồng Diệu còn lớn hơn hai khóa, cũng không cùng bạn bè Đồng Diệu gần gũi, Lạc Sâm coi như là tương đối đồng nhất.
“Cố tiên sinh, trước tôi làm mát xa đầu cho anh rồi sẽ tán gẫu sau nhé?” Vì để đánh vỡ không khí tẻ ngắt này, Lạc Sâm nhìn Cố Dạ Thâm ngồi bên cạnh vẫn đang trầm mặc.
Cố Dạ Thâm gật đầu, “Làm phiền.” Giọng nói của anh dừng lại, anh nhìn Ôn Noãn một cái, “Cũng giúp cô ấy làm thôi miên nữa.” Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn về phía Lạc Sâm, hi vọng anh ta có thể hiểu.
Lạc Sâm hiểu ý khẽ gật đầu, hướng về phía vợ: “Như Cẩn, em làm cho cô ấy đi.”
Bọn họ tiến vào một căn phòng nhỏ, Lạc phu nhân cẩn thận bảo Ôn Noãn: “Cố phu nhân mời đi theo tôi.”
Ôn Noãn thấy 囧, thừa nhận ư, cũng không biết trả lời như thế nào, còn phủ nhận, không chừng sẽ càng bôi càng đen, trong mắt vợ chồng Lạc Sâm bọn họ gọi nghe như “tiếng sấm” vậy, cô chỉ lúng túng nói một câu: “Lạc phu nhân kêu tôi là Ôn Noãn cũng được.”
Kỷ Như Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Được, cô có thể gọi tôi là Như Cẩn.”
Ôn Noãn gật đầu, đi theo cô vào một gian phòng tối nhỏ, cô ấy ý bảo cô ngồi trên một chiếc ghế dựa mềm.
“Tôi phối hợp mát xa đầu với thôi miên cho cô thì sẽ có hiệu quả hơn, mặc dù tôi không tinh thông lắm nhưng cũng đủ để đảm bảo ngày mai tinh thần của cô sẽ sảng khoái hơn.” Kỷ Như Cẩn treo một đồng tiền cổ ở trước mặt cô, để nó đung đưa theo quy luật.
“Ôn Noãn, buông lỏng, thả lỏng toàn thân ra, đem toàn bộ mọi thứ trong đầu bỏ đi, nhìn nó, nhìn vào ô vuông ở giữa nó………” Lời nói của Kỷ Như Cẩn chầm chầm xoay chuyển, ngữ điệu như gió xuân thổi nhè nhẹ trên mặt nước tạo thành những cơn sóng lúc thì nhô lên, lúc thì hạ xuống, giọng nói của cô ấy nghe rất êm tai, tinh tế mà lại khàn khàn, giống như mang theo từ lực nào đó.
Ôn Noãn làm theo lời cô ấy, Kỷ Như Cẩn đứng ở sau ghế đệm nhẹ nhàng xoa bót huyệt thái dương của cô, không gian dần dần thu hẹp lại, từ từ vang vọng mang theo một giọng nói mê hoặc: “…….Nhìn thấy không? Một giọt nước, một hạt cát, một đóa hoa, một cánh đồng mênh mông bát ngát màu xanh lá mạ, khắp núi rừng rực rỡ đầy sức sống; Biển xanh, trời xanh, bầu trời xa xôi, vũ trụ mênh mông…., nói cho tôi biết, bí mật đau đớn trong lòng cô và những thứ tương tự như vậy, bé nhỏ đến mức không đáng kể, không đáng nhắc đến…… Nó không có ý nghĩa, không đáng nhắc tới, cô có thể từ từ quên, từ từ quên, quên……Quên…Quên……..”
Vẻ mặt Ôn Noãn ban đầu rất tĩnh mịch và thư thái, giống như là đặt mình vào thiên nhiên đón gió rất mãn nguyện, dần dần về sau, mày cô từ từ nhíu lại, đầu cũng không an phận cứ trăn trở quay trái quay phải, giống như là đã gặp phải đau đớn bất ngờ, nước từ khóe mắt đã lặng lẽ rơi xuống, trong miệng cô nức nở lẩm bẩm: “Đồng Diệu……..Đồng Diệu……Không quên được……Tôi không quên được………”
Kỷ Như Cẩn thấy thế, lập tức điều chỉnh nội dung: “Đừng sợ, ngoan, đừng sợ, không cần phải quên người này, cô chỉ cần nhớ đến nụ cười của anh ấy là được rồi. Anh ấy cười đấy, giống như gió xuân ấm áp, như ánh trăng mùa hè vẫn luôn sáng tỏ, rất đẹp, như mùi hương của một loại rượu, làm cho người ta say mê………”
Quả nhiên, Ôn Noãn từ từ an tĩnh lại, Kỷ Như Cẩn quyết định không xâm nhập bằng thôi miên nữa, cô ngừng nức nở, cô chỉ nhẹ nhàng xoa bóp từ từ, để cho cô ấy an tĩnh ngủ.
Sau khi Cố Dạ Thâm đi vào, nhìn thấy Ôn Noãn đang ngủ say với gương mặt nhạt nhòa nước mắt, anh đứng ở bên cạnh cô, đem tay mình bọc lại tay cô, chân mày khóa chặt, “Như Cẩn, vẫn không động được vào nút thắt đó sao?”
“Tích tụ quá sâu. Trong tiềm thức của cô ấy cự tuyệt phối hợp với thôi miên, nếu trị liệu sớm một chút có lẽ sẽ không khó giải quyết như vậy.” Khuôn mặt Kỷ Như Cẩn nặng nề.
Cố Dạ Thâm cúi đầu, khi đó cô căn bản là ngăn cách bản thân mình không thấy bất kể kẻ nào, về sau khi cô ngủ anh cũng đã đi tìm người chuẩn đoán bệnh để trị liệu, nhưng không có hiệu quả chút nào.
“Chỉ là cũng không phải không có biện pháp.” Kỷ Như Cẩn nhìn anh, “Chỉ là có một chút nguy hiểm.”
Cố Dạ Thâm ý bảo cô nói một chút xem sao.
“Áp dụng cưỡng chế thôi miên, để cho cô ấy không cảm thấy tình hình của mình mà phát tiết ra bên ngoài, đem khổ sở buông bỏ đi, mỗi tuần thôi miên một lần, khoảng chừng hai tháng là có thể nhìn thấy hiệu quả rõ rệt. Chỉ là………..” Kỷ Như Cẩn nhìn vào cái bụng bằng của Ôn Noãn, “Mặc dù thời điểm phát tiết chính cô ấy cũng không cảm thấy, nhưng đối với thân thể vẫn có tổn hại, đối với thai nhi trong bụng cô ấy………Khả năng sau này sẽ sinh non.”
Thai nhi trong bụng………..
Cố Dạ Thâm nắm chặt tay Ôn Noãn đưa lên môi, anh khổ sở nhắm mắt lại, trái tim đau đớn co rút. Lần trước cô uống say khóc đến tê tâm liệt phế, anh mang cô tới đây, Kỷ Như Cẩn kiểm tra thấy cô đã mang thai được hai tháng, một khắc đấy, anh đau đớn như muốn nổi điên, hận không thể tự tay lấy cái phôi thai đi! Nhưng làm sao anh có thể. Anh lấy lập trường gì, anh lấy quyền gì? Anh chỉ có thể xin đi công tác, ngày tiếp đêm vùi đầu vào công việc………
“Thật ra thì tình trang cơ thể của cô ấy không tệ lắm, sau khi cưỡng chế thôi miên xong cũng không đến mức đổ bệnh.” Kỷ Như Cẩn từ từ nói xong, cô dừng lại một chút rồi nghiêm túc và trịnh trọng bổ sung, “Nếu cô ấy không thể nhìn thẳng vào việc Đồng Diệu đã chết, bất kể cảnh tượng nào cũng có thể làm cô ấy khóc đến mức đau lòng muốn chết, có lúc cô ấy cũng có thể không nguyện ý khóc, nhưng lại không khống chế được. Tình huống như thế nếu như không dừng lại, thì sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy sẽ bị rối loạn thần kinh.”
Cố Dạ Thâm chợt mở mắt ra, anh không thể tin được, mỗi một thớ thịt trên mặt anh đều cứng ngắc, từng tế bào toàn thân đều bị đóng băng: “Tôi không biết, bình thường nhìn cô ấy vẫn ổn mà.”
“Cái này cần nhờ sự giúp đỡ của của cô ấy, hiện tại mỗi ngày đều có việc để làm, nếu như cô ấy rảnh rỗi, thì bệnh của cô ấy có thể phát tác bất cứ lúc nào. Hơn nữa, anh có phát hiện ra hay không, đối với biến hóa của cơ thể mình cô ấy không hề có cảm giác chút nào?” Giọng nói Kỷ Như Cẩn nặng nề, “Dùng một câu mơ hồ mà nói thì một nửa linh hồn của cô ấy đã chết.”
Cố Dạ Thâm đè nén từ từ hô hấp, sao cô ấy lại không phát hiện ra. Trong bụng cô ấy có đứa trẻ mà vẫn hồn nhiên không biết, không biết tình hình đặc biệt của mình, lúc nào cũng nhìn nơi nào đó nhàn nhạt đến mất hồn….
“Cho nên càng sớm điều trị càng tốt, sau lần trước đến, anh cũng không nên lâu như vậy mới đến.” Kỷ Như Cẩn thu hồi đạo cụ thôi miên, “Huống chi, coi như vì vậy mà mất đứa bé thì sau này hai người vẫn còn có thể sẽ có lại, hiện tại cô ấy quan trọng hơn.”
Cố Dạ Thâm nhắm mắt lần nữa, đau đớn lắc đầu, “Đứa bé này giữ hay bỏ tôi không thể quyết định thay cô ấy được.” Anh chậm rãi hít vào, thở ra, cố gắng hồi phục lại sự bất lực và đau đớn.
Kỷ Như Cẩn ngẩn ra, giống như đã hiểu điều gì, chỉ nói: “Vậy tôi còn biện pháp khác. Chỉ là sau này, tốt nhất mỗi tuần anh phải đưa cô ấy tới thôi miên một lần, mặc dù tiến triển chậm một chút, nhưng đối với cô ấy vẫn có lợi hơn. Đồng thời, anh cần phải để cô ấy giữa vững tâm trang vui vẻ mỗi ngày.”
Cố Dạ Thâm nhẹ nhàng gật đầu.
Kỷ Như Cẩn nhìn anh, than nhẹ một câu: “Dạ Thâm, tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức.”
Ngàu hôm sau là thứ bảy, khi Ôn Noãn tỉnh lại đã là mười hai giờ, cô cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng khoan khái đến mức nói không nên lời, cô vừa ra cửa phòng, đập vào mặt chính là mùi cá nồng nặc, còn có mùi hành thái, cô hít một cái, vốn trong bụng đang đói, lần này không nhịn được nuốt nước miếng.
Cố Dạ Thâm từ trong phòng bếp thò đầu ra, nhíu mày nhìn cô: “Ôn Noãn, hôm nay đến phiên cô nấu cơm, lần đầu trốn công việc, ngày mai và tuần sau nữa, cô sẽ phải phụ trách tất cả.”
“Quả thật là giai cấp tư bản vô lương tâm, không chỉ bóc lột thời gian của tôi.” Ôn Noãn lười biếng ngáp một cái.
Cố Dạ Thâm mỉm cười, “Đi rửa mặt nhanh lên.”
Đứng ở trong phòng tắm, Ôn Noãn vừa đánh răng vừa hồi tưởng lại diễn biến việc cô và Cố Dạ Thâm làm sao lại thay phiên nhau nấu cơm.
Hình như là đoạn thời gian trước anh thường xuyên đi công tác, sau khi trở lại không lâu, mới đầu anh bưng món xào đặt chung một chỗ với đồ ăn của cô: “Không ngại thì chúng ta ăn cùng nhau đi.”
Có cái gì mà phải ngại chứ?
Vì vậy dần dần, hai người ăn món ăn của mình, không cần mời hoặc nói, đều ngầm hiểu cùng nhau ghép một bàn lại cùng ăn, theo Cố Dạ Thâm mà nói thì là vì “Để cho chúng ta nảy sinh ảo giác hạnh phúc”, “Để hai người cô đơn ngồi ăn cơm có bạn”, “Khiến căn phòng lạnh lẽo trở nên ấm áp hơn”, lúc ấy cô đối với những lời nói này cũng không cảm thấy phản cảm.
Sau nữa thì sao? Là đêm hôm đó khi cô rút khỏi cuộc thi thiết kế, hai người vẫn ghép lại ăn cơm tối, cô buồn bực chỉ mải bới cơm, anh chợt mở miệng: “Ôn Noãn, tôi có một đề nghị, cô có muốn nghe thử hay không?”
“À, là gì vậy?” Cô không tập trung.
“Chúng ta mỗi ngày đều ghép lại với nhau, không bằng thay phiên nhau làm.” Anh nói, “Vừa bớt việc lại tránh được lãng phí.”
Lời nói có đạo lý như vậy, cô không có lý do gì cự tuyệt được! Nhưng càng ngày cô càng có cảm giác, cô và anh không hề giống hàng xóm sống chung đơn giản nữa, ngược lại giống như là…..
“Ôn Noãn, vẫn còn lề mề bên trong sao?” Cố Dạ Thâm ở bên ngoài gõ cửa.
“Ừm…..” Cô lấy lại tinh thần, tùy tiền đáp một tiếng, dùng nước lạnh vỗ lên mặt, lấy kẹp tóc tùy tiện kéo mái tóc dài ra sau gáy, vài sợi tóc buông xuống.
Sau khi ra khỏi đấy, Cố Dạ Thâm đã ngồi ở bàn ăn, anh nhìn cô, đáy mắt ẩn cuời.
“À……..” Ở công ty, Cố Dạ Thâm đối xử với cô tuyệt đối là việc công, nhưng ở nhà thì hình như là bắt đầu từ buổi sáng ngày nào đó, ánh mắt của anh làm cô càng ngày càng khó nắm bắt.
Cuối cùng Ôn Noãn quyết định không nhìn anh nữa, trong đầu buồn bực ngồi ăn cơm.
“Canh cá trích nấu đậu phụ, cô uống nhiều một chút.” Ăn được không ít, Cố Dạ Thâm đưa cho cô một chén canh nồng đậm, trong mắt vừa cô đơn vừa ân cần, “Cần phải chăm sóc tốt chính bản thân của mình.”
“A, cảm ơn.” Ôn Noãn vội vàng nhận lấy, trong đầu đột nhiên buồn bực. Cô uống vài ngụm rồi ngẩng đầu lên, phát hiện ra Cố Dạ Thâm đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng chứa nụ cười thản nhiên. Cô cảm giác trái tim mình bị tê dại một phen, “À, Cố Dạ Thâm…….”
“Tóc rơi xuống.” Người Cố Dạ Thâm nghiêng về phía trước, đưa tay thay cô vén mấy sợi tóc rơi vào trong chén canh ra sau tai, da ngón tay anh có chút thô ráp, chạm vào tai cô hơi ngưa ngứa.
Thấy tim cô đập nhanh và loạn nhịp nhìn mình, Cố Dạ Thâm cũng không tránh né, điện thoại di động không đúng lúc kêu vang, làm nhiễu loạn thời cơ tốt khi va chạm cơ thể của hai người tạo ra tia lửa, anh bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nữ khí thế mười phần như sét đánh: “Con trai à, có ở nhà không? Lát nữa mẹ sẽ tới.”
“Đừng đến!” Cố Dạ Thâm trả lời có chút gấp gáp, dừng lại một chút, anh lại khôi phục vẻ thong dong của mình. “Con đang ở bên ngoài, có chuyện gì thì chờ ngày mai con trở về nhà rồi nói.” Lời anh nói ít nhưng ý nhiều, xong liền cúp điện thoại, sau đó hướng về phía Ôn Noãn, “Lát nữa theo tôi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Đi thì biết.”
Quả nhiên đi mới biết. Từ chiều tới tối, bọn họ không chỉ đi một nơi. Đầu tiên là đi công viên Hải Dương ngồi hai tiếng xem cá heo biểu diễn, sau đó buổi trưa ngồi uống trà tại một quán vỉa hè, sau lại đến thư viện lớn nhất Phong Thành, buổi tối nghe một buổi độc tấu của một nữa nghệ sĩ chơi Piano nổi tiếng.
Vừa bắt đầu Ôn Noãn không biết ra ngoài là đi chơi, muốn quanh co trở về, Cố Dạ Thâm kéo cô, “Làm trợ lý của tôi nhiều ngày như vậy, cô còn không biết áp lực của tôi nhiều thế nào sao? Dù sao ở nhà cô cũng không có việc gì, đi ra ngoài cùng tôi thư giãn một chút.”
Ôn Noãn cảm thấy cả buổi chiều và buổi tối, tâm tình của cô rất vui vẻ! Đang hưởng thụ sự kiện còn đồng thời có thể quan sát những người yêu nhau để cảm nhận được linh cảm thiết kế.
Phần lớn những nơi bọn họ đi đều là những nơi các đôi tình nhân thích, cô cầm máy ảnh thấy các đôi tình nhân liền len lén chụp, thậm chí ở công viên Hải Dương, còn chứng kiến tình yêu của động vật. Đó là hai con cá heo nhỏ khả ái tên là “Niếp Niếp” và “Cơm Cơm”, Niếp Niếp vì khó sinh mà chết, Cơm Cơm không ăn uống gì, chỉ ở trong nước bơi lội điên cuồng, phát ra âm thanh trầm thấp nức nở nghẹn ngào, hành động của nó làm lây đau thương cho mọi người ở đây.
Sau lần đó mỗi ngày Ôn Noãn đều trôi qua trong thoải mái và vui vẻ.
Sáng sớm mỗi ngày ngồi nhờ xe Cố Dạ Thâm đi làm, vì để tránh mình trở thành nhân vật chính của Bát quái, cô lựa chọn việc xuống xe ở trạm xe buýt cách công ty một đoạn, anh không hề phản đối nữa. Sau khi đến phòng làm việc, bắt đầu công việc cả ngày, thái độ của anh với cô trong công việc luôn giữ vững trên lập trường cấp trên đối với cấp dưới, sau khi hoàn thành công việc cả ngày, lại lấy danh nghĩa khao hoặc hàng xóm mời cô đi xem phim, ăn khuya, hoặc đi đến chỗ nhà thôi miên thư giãn; Mỗi khi làm xong anh đều đưa cô đi chơi, nói cho oai thì là: Giảm bớt áp lực.
Một ngày nào đó cô chợt phát hiện, từ bảy giờ sáng tới bảy giờ tối là thời gian làm việc của cô, cô và Cố Dạ Thâm chỉ cách nhau một cái vách kính; sau bảy giờ tối lại là thời gian cuộc sống của cô, bọn họ cùng ở tại một mái nhà, cùng ăn cơm trên một bàn ăn, cùng nhau ngồi trên salon xem ti vi…… Loại tình trạng này thật là kỳ lạ mà.
Cuối cùng có một ngày, cô không nhịn được hỏi: “Cố Dạ Thâm, thế nào tôi phát giác thấy một ngày hai tư giờ đều đi cùng với anh là sao?”
Lúc đó bọn họ mới từ rạp chiếu phim đi ra, hai gười vừa xem xong bộ phim hài mèo Garfield nên tâm tình rất tốt, trên đường Ôn Noãn đột nhiên hỏi ra câu này.
Cố Dạ Thâm đang chuyên tâm lái xe, không nhịn được liếc mắt nhìn cô, cô đang nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, mặt hoang mang nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh, mang một chút dáng vẻ đáng yêu làm lòng anh mềm nhũn, nụ cười từ khóe môi từ từ tràn ra: “Giờ cô mới phát hiện ra?”
“À?”
“Có ghét như vậy không?” Giọng nói của Cố Dạ Thâm tuy nhàn nhạt nhưng lại có không biết bao nhiêu phập phồng, trong lòng lại có vẻ khẩn trương. Hiện tại mặc dù nhất thời không thể để cô biết được tình cảm của mình, nhưng nếu như thuận theo tự nhiên nói ra thì cô sẽ dễ dàng tiếp nhận một chút, nếu quá nặng nề có thể dọa cô bỏ chạy mất.
Đầu Ôn Noãn hơi nghiêng một chút, một lúc lâu sau, “Hình như không ghét.” Cô nói thật, cô thật sự không ghét, trừ việc có một lần cô lúng túng khi bắt gặp anh đi nhẹ, còn lại thì không có bất kỳ lúc nào cô cảm thấy tâm tình mình không tốt, trải qua ba tháng chung đụng, anh tuyệt đối là một người hàng xóm tốt, một người bạn, một cấp trên tốt.
“Vậy chúng ta một ngày hai mươi tư giờ đều ở cùng nhau thì có vấn đề gì không?” Trong mắt Cố Dạ Thâm mơ hồ lóe lên nụ cười vui sướng.
Ôn Noãn nháy mắt mấy cái, hình như không có vấn đề gì. Nhưng gần đây lời nói, cử chỉ của anh thật kỳ lạ. Giống như mỗi tuần đều kéo cô đến Tần Ký ăn canh một lần, hay như hôm đó anh vén tóc ra sau tai cho cô, hơn nữa, anh hình như hiểu tất cả về cô như tính tình, sở thích, những điều kiêng kỵ, mà cô, bất kể thế nào đều không thể bỏ qua những hành động chăm sóc dịu dàng và ánh mắt biểu lộ sự thương yêu cùng tình cảm của anh. Thậm chí, đang xem phim chiếu rạp hoặc cùng nhau ăn cơm hơn nữa lúc đi chơi anh đều giống như một người bạn trai, không, nói là chồng thì thích hợp hơn………
Chợt nghĩ đến điều này, Ôn Noãn có chút ngạc nhiên và nghi ngờ mà nhìn anh, làm sao có thể…….
“Ôn Noãn, cô có tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên không?” Ánh mắt Cố Dạ Thâm thâm thúy nhìn về phía trước, tốc độ nói của anh cố gắng từ tốn, giọng điệu cố sức tự nhiên.
Thực sự như vậy sao? Trong lòng Ôn Noãn có chút hồi hộp.