“Cậu hạnh phúc thì mình sẽ hạnh phúc.”
“Chỉ cần cậu tìm được hạnh phúc, thì nửa kia của mình sẽ từ trên trời giáng xuống, cậu một ngày không hạnh phúc, thì chồng mình một ngày cũng sẽ không xuất hiện!”
Khang Khang nói không chỉ nói tương tự như vậy một lần, nhất định là có chuyện lừa gạt cô! Nhưng Khang Khang đã sớm kéo Bắc Đường Tịch rời đi.
Cố Dạ Thâm tới chỗ cô được mấy phút nhưng lại bị chủ tịch tập đoàn W.D Trần kéo đi, ánh mắt cô quét qua mọi người nhìn thấy Đường Tử Khoáng đang chạm cốc đáp lại, ai cũng không cự tuyệt, hắn uống rượu giống như uống nước. Dạ dày hắn không được tốt, cô chần chừ không biết có nên tiến lên khuyên giải hắn hay không, lại thấy Bắc Đường Mạt lạnh lùng mặt không biến sắc cầm lấy ly rượu của hắn uống một hơi cạn sạch thì cô liền bỏ ý niệm đó đi.
Trong phòng mọi người ăn uống linh đình, Ôn Noãn nhìn hoa cả mắt, cô đứng dậy đi toilet. Sau khi dễ dàng ra ngoài, cô thấy vợ của Tổng Giám đốc W.D Hạ Lâm mặc dạ phục màu tím đang tinh tế trang điểm lại, cô chần chừ một chút rồi mỉm cười gật đầu chào hỏi: “Trần phu nhân.”
“Nói thật thì tôi thực sự không thích cách xưng hô này, cảm giác như bị người khác gọi là bà vậy, thật ra thì tôi cũng mới hai mươi tám tuổi thôi.” Hạ Lâm từ trong gương nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng nở rộ như Thanh Thủy Bách Hợp, dí dỏm nháy mắt với cô mấy cái, “Gọi tôi là Hạ Lâm đi, Ôn Noãn.”
Ôn Noãn có chút kinh ngạc, vị nhân vật truyền kỳ của Phong Thành này sao lại biết cô?
Giống như biết được nghi ngờ của cô, Hạ Lâm giải thích: “Trước khi tôi kết hôn ở Lục Viện tiểu khu, đã gặp qua cô, còn nữa, mùa xuân năm nay ở Hokkaido trên đường hoa anh đào.”
Ánh mắt Ôn Noãn dừng lại nhìn cô ấy, mặc kệ là ở Lục Viện tiểu khu hay ở Hokkaido thì cũng chỉ coi là người xa lạ gặp thoáng qua, làm sao cô ấy lại biết tên cô?
Cô lại nghe thấy tiếng cười nhẹ của Hạ Lâm, “Nhưng thật ra biết đến là ở chỗ Cố tiên sinh, đêm hôm đó Nguyên Dã nhận được điện thoại của anh ấy nhờ giúp đỡ, chúng tôi lái xe chạy tới bờ biển đã nhìn thấy toàn thân anh ấy ướt đẫm ôm chặt cô đang hôn mê vào trong ngực, anh rất nóng lòng lại không từ bỏ mà gọi cô ‘Ôn Noãn, Ôn Noãn’.”
Ôn Noãn kinh ngạc, người cứu cô từ trong biển ra là Cố Dạ Thâm? Như vậy người chăm sóc cô cả một đêm, cũng ở bên tai cô nói lời khích lệ, nhất định là anh! Mỗi một tiếng Ôn Noãn, Ôn Noãn chứa đầy yêu thương…………
Ngày cá tháng tư đó tuyệt đối không có khả năng mới gặp cô! Tại sao lại muốn giấu giếm cô?
Bên tai cô còn vang lên giọng nói của Hạ Lâm: “Vì cô nên Cố tiên sinh rất khẩn trương, chính đầu anh bị thương chảy máu cũng không để ý, nhất định phải xác nhận đưa cô đến bệnh viện bình yên vô sự trước mới bằng lòng đi băng bó.”
Ôn Noãn có chút hoảng hốt, nếu như ngày Cá tháng tư đó Cố Dạ Thâm không biết cô, thì là biết lúc nào? Hạ Lâm nghe điện thoại, trong điện thoại dường như có người đang hỏi “Nha đầu, đi đâu”, sau khi cô ấy trả lời gặp lại với Ôn Noãn thì cô chỉ gật đầu mỉm cười một cách máy móc.
Điện thoại trong túi vang lên, cô ngây ngẩn cả người mới lấy điện thoại ra nhận.
“Noãn Noãn, cô đi đâu?” Bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp mượt mà của Cố Dạ Thâm, giống như tiếng đàn vi ô lông.
Chỉ một câu này mà Ôn Noãn đã cảm thấy mũi mình ê ẩm. mới vừa rồi điện thoại của Hạ Lâm nhất định là chồng cô ấy gọi tới, Nha đầu, gọi một cách sủng nịnh; Hiện tại Cố Dạ Thâm cũng đồng dạng hỏi một câu như vậy với cô, Noãn Noãn có được tính là một câu sủng nịnh không?
“Tôi ở toilet, ra bây giờ đây.” Sau khi cô đáp lại một câu, bước chân có chút trống rỗng bước ra ngoài, cô có chút hoảng hốt nghĩ tới, bắt đầu từ lúc nào Cố Dạ Thâm gọi từ “Ôn Noãn” thành “Noãn Noãn” vậy? Mà cô cũng coi như là chuyện đương nhiên.
Bóng dáng cô tĩnh mịch trên con đường nhỏ không sáng lắm, vốn cô có chút hoảng hốt, chưa đi được xa, bỗng bàn tay bị nắm lấy, ngay sau đó, cô ngã vào một cái ôm mạnh mẽ trong một lồng ngực, cô sợ hãi hốt hoảng giãy giụa, nhưng lại bị ôm chặt hơn, bên tai có tiếng nói đau thương: “Ôn Noãn…….”
Người ôm cô đầy mùi rượu, Ôn Noãn ngừng giãy giụa: “Đường Tử Khoáng?”
“Là anh, Ôn Noãn, là anh……..” Đường Tử Khoáng vùi mặt vào cổ cô, giọng nói yếu ớt, “Ôn Noãn, Ôn Noãn, anh hối hận, anh hối hận vì đã ly hôn với em!”
Ôn Noãn sững sờ, tiếp theo đẩy hắn một cái, “Đường Tử Khoáng, anh uống say rồi, để em tìm thư ký Bắc Đường Mạt đưa anh trở về, trước hết anh buông em ra được không?”
“Không buông, không thể buông được.” Tính trẻ con của Đường Tử Khoáng nổi lên càng ôm cô chặt hơn, “Ôn Noãn, anh không say, là anh điên rồi! Anh điên mới có thể vì sau khi em rời đi một ngày anh đã không thể không quen có em, anh điên nên sau mấy ngày sau khi ly hôn đã muốn tái hôn với em, anh điên mới có thể cho rằng trừ bỏ Quan Tâm Duyệt ra sẽ không thể yêu được người khác! Anh điên rồi, điên rồi mới có thể ly hôn với em!”
Bình thường Đường Tử Khoáng luôn có bộ dáng ngọc thụ lâm phong, thật ra trong nội tâm vẫn có chút trẻ con, thích một vật sẽ rất cố chấp mà thích, nhưng bởi vì tính trẻ con này, nên khi bị mất đi vật mình thích sẽ rất buồn bã, nhưng vẫn sẽ thích vật khác lần nữa.
Ôn Noãn lại ngu ngốc. Cô còn tưởng lần trước Đường Tử Khoáng nói tái hôn chỉ là bởi vì câu nói “Tiếc thê như vàng” của Lạc Phi mà kích động, bây giờ nhìn bộ dáng này của hắn giống như thật sự hối hận. A…….. Hắn đã uống say, chắc là do rượu kích thích khiến cho hắn nói xằng nói bậy rồi.
Nhưng, rượu vào lời ra………..
Ôn Noãn chợt nghĩ đến đứa bé trong bụng mình còn chưa biết nên xử lý như thế nào, trái tim vô duyên vô cớ mềm nhũn. Cô không đành vứt bỏ cốt nhục của mình, nhưng lại không hy vọng về sau cuộc sống của đứa bé có một gia đình không trọn vẹn, giống như cô vậy một người sai lầm, đối với cuộc sống đã không có hy vọng xa vời, cô muốn cuộc sống ấm áp như người bình thường, năm tháng tĩnh lặng, những thứ này, Đường Tử Khoáng có thể cho, cô cũng sẽ thoải mái trải qua, về phần bị anh phản bội, mặc dù trong lòng cô suy nghĩ một chút vẫn không thấy thoải mái, nhưng cô có thể đem trọng tâm chuyển dời đến trên người đứa bé……. Sau đó, cả đời cũng trôi qua như vậy.
Vậy mà, hình ảnh một người khác đột nhiên xuất hiện thâm nhập vào. Ngày cá tháng tư, anh ôm cô vào khách sạn từ trong mưa phùn bay tán loạn; Ở Hokkaido, anh cứu cô từ biển lên, quên thương tích của mình nhất định phải đến xem cô khỏe chưa trước; Sau khi trở lại lại thành hàng xóm của cô, bất kể là trong sinh hoạt hay trong công việc, anh đều bình tĩnh chăm sóc cô; Đi xe mất một giờ chỉ để đưa cô ra ngoại ô ăn canh cua, một ngày hai mươi tư giờ cô đều ở dưới mí mắt anh, anh nói với cô “Nếu như cô có một chút xíu động lòng, thì hãy thử để tôi cho cô một phần tình yêu ấm áp……..
Ôn Noãn rối rắm.
Sau đó, Bắc Đường Mạt tìm đến, Ôn Noãn để cô ấy đưa Đường Tử Khoáng về nhà, cô ấy thanh lãnh liếc cô một cái, đỡ Đường Tử Khoáng đang say đến mơ hồ dậy. Sau đó Cố Dạ Thâm cũng tìm thấy cô, đưa cô về nhà.
Một tuần lễ sau, Ôn Noãn không vì Đường Tử Khoáng muốn tái hôn mà phiền não, cũng không phải là phỏng đoán Cố Dạ Thâm có thể biết cô từ rất sớm trước kia không mà rối rắm, cô chỉ nghĩ tới câu nói kia do chồng không hợp pháp của Khang Khang nói. Hạnh phúc của Khang Khang có cùng nhịp thở với hạnh phúc của cô, điều này làm cho cô như đứng trong đống lửa, nhất định muốn ngay lập tức biết rõ mới không còn cảm giác như nghẹn ở cổ họng.
Nhưng nhiều ngày liên tục như vậy cô cũng không thấy bóng dáng Khang Khang, gọi điện thoại hầu như đều trong trại thái bận rộn. Giờ nghỉ trưa ngày thứ sáu, Ôn Noãn đi đến phòng thị trường chặn cô ấy, cuối cùng cũng bắt được người.
Khang Khang thấy cô, mặt vẫn là chột dạ. Nhưng cũng biết một khi cô cố chấp truy cứ thì mười đầu bò cũng không kéo lại được.
Trong quán Tiêu Tương, Ôn Noãn nghiêm túc lắng nghe Cố Khang Khang thẳng thắn.
“Ôn Noãn, cậu còn nhớ rõ đầu mùa xuân hai năm trước, mình thay cậu đi xem mắt không?” Xưa nay Cố Khang Khang nói chuyện tinh thần đều phấn trấn bồng bột thì giờ phút này giọng nói của cô ấy rất trầm thấp.
Ôn Noãn gật đầu, cô dĩ nhiên nhớ, khi đó vì nhận một cuộc xem mắt mà cô rất mệt mỏi, nên mới tìm Khang Khang thay thế.
“Mình không ngờ sẽ gặp Bắc Đường Tích, anh ấy là mối tình đầu của mình, nhưng chúng mình có quá nhiều ân oán thị phi. Có thời gian dài mình phải lo ứng phó với anh ấy, vì vậy bỏ quên cậu.” Vẻ mặt Khang Khang nghiêm túc lại ảo não, “Chờ chuyện tình của mình giải quyết xong trở lại, thì cậu đã cùng Đường Tử Khoáng kết hôn. Ôn Noãn, cậu biết mình tự giận bản thân mình nhiều thế nào không? Nếu lúc ấy mình không bên cạnh anh ấy thì cậu cũng sẽ không cùng Đường Tử Khoáng kết hôn nhanh như vậy, hiện giờ cũng không bị hắn dễ dàng bỏ rơi như vậy.”
“Cho nên, cậu ở đây chăm sóc mình, đồng thời bên trong luôn mang một phần áy náy sao? Cho nên, cậu đem tình cảm cùng hạnh phúc của cậu ủy khuất chôn ở nơi người khác không nhìn thấy sao?” Vành mắt Ôn Noãn hồng lên, “Khang Khang cậu là đứa ngốc sao? Cậu có lỗi gì chứ? Coi như lúc đấy cậu ở đấy, coi như Đường Tử Khoáng không kết hôn cùng mình, thì vẫn sẽ có người khác, tương tự cũng sẽ có cơ hội ly hôn! Vấn đề là ở trên người mình Khang Khang ạ, làm sao cậu có thể vì vậy mà uất ức bản thân mình…………….”
“Ôn Noãn cậu không hiểu, vốn cậu có thể nắm giữ một cuộc hôn nhân trọn vẹn, vốn có một người có thể cùng cậu sống vợ chồng đến già, cho dù cậu không thể yêu nữa, vốn ban đầu có thể!” Trong mắt Cố Khang Khang chứa nước mắt bất mãn và tự trách.
Ôn Noãn biết Cố Khang Khang bảy năm, nhưng chưa bao giờ thấy cô ấy chảy một giọt nước mắt, cô không rảnh để nghĩ trong lời nói “Vốn có thể” của Khang Khang, cô chỉ luống cuống tay chân an ủi cô ấy: “Khang Khang, cậu đừng như vậy, làm sao cậu có thể bởi vì không ngăn được mình kết hôn mà uất ức người yêu của cậu!”
“Ôn tiểu thư, tôi đồng ý cách làm của Khang Khang.” Bắc Đường Tích không biết từ trong xó xỉnh nào xuất hiện, anh ôm Khang Khang nhìn về phía cô, “Rất xin lỗi vì ngày hôm đó đã nói những lời chất vấn cô, chuyện này cũng là trách nhiệm của tôi, lúc ấy điện thoại của Khang Khang đều bị tôi xử lý, chuyện cô kết hôn là do tôi không truyền lời lại, rất xin lỗi. Cho nên, Khang Khang nhất định phải thấy cô thật sự hạnh phúc mới bằng lòng cùng với tôi, tôi tán thành.”
Khó trách khi đó có thế nào cô cũng không liên lạc được với Khang Khang, nhắn tin cũng không thấy cô ấy nhắn trả lời. Ôn Noãn chậm rãi hít sâu, đây chính là số mạng của cô, có thể trách ai đây.
Bỗng nhiên có người bước nhanh xông đến, hướng về phía bàn ăn hung hăng đấm một quyền, chấn động làm bàn ghế bát đũa đều nhẩy lên.
Ôn Noãn ngẩng đầu lên thì thấy hai mắt đỏ ngầu của Đường Tử Khoáng, giống như muốn phun ra lửa nhìn chằm chằm Bắc Đường Tịch, đè nén giọng nói oán hận chất vấn: “Có phải anh nên thẳng thắn, vì để chia rẽ tôi cùng Ôn Noãn, anh đã cố ý đi Mỹ tìm bạn gái cũ của tôi?” Lửa giận của hắn bốc lên dời mắt về phía Cố Khang Khang, “Còn cô nữa, Cố đại tiểu thư, cô cứ chắc chắn anh của cô là Cố Dạ Thâm sẽ thích hợp hơn cho Ôn Noãn hạnh phúc cả đời so với tôi sao? Chia rẽ cuộc hôn nhân cô ấy không hề chán ghét, cô là người bạn tốt như vậy sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Quả nhiên Đường Tử Khoáng bị ta viết rất bi kịch………..
À, mọi người không nên ghét Khang Khang và Bắc Đường Tịch nha………….
Nếu như thật sự ghét họ, thì sau chương này một chương đoán chừng sẽ bị tẩy não thôi.