Bởi vì phơi nắng, nên buổi chiều hai người đều không đi làm, trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Đầu Ôn Noãn có chút đau, cô bôi chút dầu cù là lên huyệt thái dương, rồi ngủ cả một buổi chiều.
Sau khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn.
Cô mua chút đồ ăn trở về, sau khi xào xong, gõ cửa phòng Cố Dạ Thâm, nửa ngày cũng không thấy có phản ứng, thấy cửa khép hờ, cô liền đẩy cửa đi vào, theo ánh đèn, cô thấy Cố Dạ Thâm đang ôm đầu nằm co rúc trên giường.
“Cố Dạ Thâm, anh bị đau đầu à?” Ôn Noãn đi tới nhẹ nhàng mơn trớn trán của anh, anh đau đến mức mi tâm nhíu chặt, chỉ nhắm mắt không nói lời nào, cô trở về phòng lấy lọ dầu cù là bóp đầu cho anh.
Sáng hôm sau, Cố Dạ Thâm vẫn nhức đầu, chỉ đỡ hơn một chút so với tối hôm qua, Ôn Noãn bưng tới bát cháo cho anh ăn xong, “Cái người này đến cùng nhức đầu như vậy là xảy ra chuyện gì, có làm CT kiểm tra hay không?”
“Không có gì đáng ngại. Vẫn có thể đến ‘Vong Xuyên’ làm mát xa đầu, thời gian đã lâu chưa phát tác, chắc tại ngày hôm qua phơi nắng quá lâu.”
Cố Dạ Thâm đứng lên, cảm thấy trước mặt tối sầm, lại ngã trở về ghế sa lon.”
“Còn nói không có gì đáng ngại!” Ôn Noan đưa tay cho anh vịn, “Ngày hôm nay anh cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Cố Dạ Thâm hơi ngẩn ra, tiếp theo tròng mắt tràn đầy ý cười: “Được.”
Gần tới giờ nghỉ trưa, Tang Lạc Vi đập mấy phần tài liệu ở trên bàn làm việc gấp đến độ xoay vòng, Ôn Noãn từ phòng thị trường trở lại, thấy thế vội hỏi: “Lạc Vị, sao vậy?”
“Ôi, đây có mấy phần tài liệu gấp chờ phân phó cho khách hàng, nhưng cần Tổng Giám đốc ký tên, hôm nay anh ấy không đi làm, điện thoại di động vừa gọi nhưng không được!” Tang Lạc Vi gấp đến chết rồi.
“Giao cho mình đi, một rưỡi mình mang trở lại.” Ôn Noãn đang suy nghĩ đến việc Cố Dạ Thâm ở nhà một mình, đầu vẫn đau, anh muốn giải quyết cơm trưa như thế nào, lần này vừa đúng lúc, cô trở về một chuyến là tốt rồi.
“Cô biết Tổng Giám đốc ở nơi nào?” Tang Lạc Vi trừng lớn mắt. Cô đi theo anh sáu năm, trừ biết nhà họ Cố ra, thì cụ thể anh ở chỗ nào cũng chưa bao giờ biết!
Ôn Noãn chần chờ gật đầu một cái, cẩn thận nói: “Tôi biết rõ, anh ấy ở đâu…………”
“Vậy thì tốt, rất cảm ơn cô Ôn Noãn!” Tang Lạc Vi liên tục không ngừng đem tài liệu đưa cho cô, “Chậm nhất là hai giờ phải có, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối với khách hàng!” Cô ấy làm một động tác cắt cổ, bộ dáng vừa khoa trương vừa đáng yêu.
Ôn Noãn cười, “Biết rồi, đảm bảo cầm về trước hai giờ!”
“Ôi, tôi nghe nói Tổng Giám đốc bị bệnh mới không đi làm thì phải?” Mặt Tang Lạc Vi bát quái.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn, hàm hồ suy đoán: “Hình như là vậy, cứ cho là đúng đi.”
Cô xoay người lại thấy Hứa Uý Nhiên, cô chào một tiếng, Hứa Uý Nhiên có vẻ đăm chiêu nhìn cô, chỉ nói, “Tôi tìm thư ký Tang.”
Ôn Noãn bị ánh mắt bà nhìn làm khó hiểu.
Lúc về đến nhà, Cố Dạ Thâm vừa ăn cơm vừa xem trận đấu bóng, thấy Ôn Noãn đi vào, anh sửng sốt một chút, trong mắt như tràn đầy ánh sáng: “Ôn Noãn, sao buổi trưa lại trở lại?”
Ôn Noãn nhìn anh đang ăn, chần chờ một chút mới đưa túi giấy cầm trên tay ra, “Có mấy phần tài liệu khẩn cần anh ký tên, thư ký Tang rất nôn nóng.”
“A.” Ánh mắt Cố Dạ Thâm có chút ảm đạm, thả bát đũa xuống, “Lấy ra, anh ký.”
Ôn Noãn đem tài liệu đưa cho anh, đem túi xách và túi nilong trên tay để lên bàn ăn, lại đến phòng bếp cần đĩa ra ngoài bàn.
Cố Dạ Thâm đã ký xong trở lại bàn ăn, anh mở túi nilong bày thức ăn trong hộp ra, nhìn Ôn Noãn, hai mắt sáng lung linh.
“Đồ của Tiêu Tương làm, mùi vị cũng không tệ lắm.” Ôn Noãn cụp mí mắt xuống, “Đầu còn đau không?”
Cố Dạ Thâm lắc đầu, “Em ăn rồi à?” Giọng nói của anh đột nhiên có chút khàn khàn.
“Còn chưa ăn.” Ôn Noãn đem món ăn bày ra đĩa.
“Ừ, vừa đúng lúc ăn cùng nhau.”
Hai người đang ăn được nửa bữa, chuông cửa chợt vang lên. Ôn Noãn bưng bát đứng lên, “Nhất định là Khang Khang.” Từ lúc bọn họ trở thành hàng xóm tới nay, chỉ có nhân viên bưu điện và Cố Khang Khang tới, cái chỗ này cũng không có khách tới thăm.
Cô tươi cười ra mở cửa, sau khi thấy khuôn mặt ngoài cửa, cô giật mình: “Hứa…..Hứa quản lý!”
Hứa Uý Nhiên nghi ngờ liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn bát đũa trong tay cô, lông mày bỗng nhăn lại: “Trợ lí Ôn, sao cô lại biết chỗ này, đang ăn cơm?”
“À?” Ôn Noãn cúi đầu nhìn bát đũa trong tay mình, “Tôi ở nơi này………..” Cô có cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời không rõ vì sao.
“Cô, đang ở cùng con trai tôi?” Mặt Hứa Uý Nhiên không biến sắc nghiêng người vào cửa.
Ôn Noãn hoá đá.
Hứa quản lý, là mẹ của Cố Dạ Thâm, là vợ của chủ tịch hội đồng quản trị công ty……….
Cô ở, là nhà của Cố Dạ Thâm, mà cái này gọi như vậy là không đúng, thật khéo lại trở thành hàng xóm……….
Cố Dạ Thâm thấy người vào cửa, xưa nay anh đều trấn định mà lúc này thật sự có chút trở tay không kịp, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Đa số thời gian, đều là cách mấy ngày anh sẽ trở về nhà một chuyến, cha mẹ anh một năm khó có được một lần đến chỗ anh ở bây giờ.
“Nghe nói con bị bệnh, nên mẹ tới xem một chút.” Hứa Uý Nhiên quan sát phòng khách bốn phía, nhìn bàn ăn xa xa, lại đẩy cửa hai phòng nhìn một chút, vẻ mặt nhìn không có bất kỳ biến hoá nào.
“Con không sao, bị nhức đầu, đã tốt hơn rồi.” Cố Dạ Thâm nhìn Ôn Noãn một cái, thấy cô đã đem bát đũa đặt lên trên bàn, cầm túi xách chuẩn bị mở cửa rời đi, anh lập tức lên tiếng kêu, “Ôn Noãn!”
Đang muốn tiến lên, lại bị Hứa Uý Nhiên ngăn lại, cười như không cười: “Con trai à, đừng gấp gáp đuổi theo, trước giải thích cho lão nương này đã.”
Trong lòng Ôn Noãn vốn đã không có tư vị gì, nghe vậy càng không nói gì, nên cô chỉ dừng bước chân lại một chút chứ đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Tính kế, cô lại bị tính kế!
Trở lại phòng làm việc đem tài liệu đã ký xong để xuống bàn làm việc của Tang Lạc Vi, Ôn Noãn cảm thấy ngực mình rất buồn phiền, nhưng, cô từ từ phát giác, buồn phiền trong ngực cô, trừ một lớp ngột ngạt ra, còn bao gồm, một cảm xúc rung động không nói lên lời, hai loại cảm giác này hợp lại làm một, rất phức tạp.
Vì vậy sau khi tan làm về nhà đối mặt với ánh mắt khó nén được thấp thỏm của Cố Dạ Thâm, cô cũng không có bày ra sắc mặt khó coi với anh, sau khi ăn xong cơm tối, vẫn theo lệ thường đi “Vong Xuyên” cùng anh, anh làm xoa bóp đầu, cô tiếp nhận thôi miên.
Đoạn thời gian gần đây nhất, việc quanh quẩn trong đầu Ôn Noãn nhiều nhất, chính là quá trình mấy tháng nay hai người cô và Cố Dạ Thâm chung sống, mơ hồ suy nghĩ lại, cô vừa cảm động, lại vừa có cảm giác thâm sâu đến lạ lùng, đặc biệt là khi cô biết căn phòng này là của Cố Dạ Thâm, từ đầu đến cuối trong đầu cô đều không ngừng nghĩ đến “Phim điện ảnh.”, thậm chí, đang lúc làm thôi miên cô nhưng suy nghĩ này cũng không dừng lại.
Sau khi lần thôi miên này kết thúc, Kỷ Như Cẩn rất vui mừng, đến mức muốn vỗ tay: “Ôn Noãn, cô đã tiếp nhận thôi miên sâu rồi, đây là một chuyện tốt, không ngừng cố gắng, tâm tình của cô hoàn toàn không hề vì chuyện gì của người khác mà mất khống chế nữa.”
Ôn Noãn chợt hiểu, thì ra là vậy, lần này cô ở trước mộ Đồng Diệu không có khóc thút thít như trước nữa, nguyên nhân đều là do thời gian này làm thôi miên.
“Cám ơn cô, bác sĩ Kỷ.” Cô chân thành nói cảm tạ, sau đó vỗ về chiếc bụng vẫn chưa lộ rõ hỏi, “Mọi thứ về đứa bé vẫn bình thường chứ?” Mỗi lần bác sĩ Kỷ làm thôi miên cho cô ngủ cũng kiểm tra thai nhi trong bụng cô luôn.
Kỷ Như Cẩn nghiêng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt thanh lệ chớp chớp, nơi sâu nhất trong đôi mắt thoáng qua một chút ranh mãnh: “Bình thường, rất bình thường, đừng lo lắng, tất cả mọi thứ về em bé đều tốt.”
Khi bọn họ rời “Vong Xuyên” thì cô ấy lại nhìn qua bụng Ôn Noãn chần chừ, rồi nhìn Cố Dạ Thâm ý vị sâu xa cười nhẹ một tiếng, độ cong của khoé môi vô cùng quỷ dị, giống như đứa trẻ đắc ý thực hiện được trò đùa dai.
Mặc dù Cố Dạ Thâm cảm thấy Kỷ Như Cẩn cười đến là ranh mãnh, trong lòng anh biết năm đấy cô tức giận vì anh cường thế bá đạo cùng hai lần càn rỡ làm cha buồn!
Nhưng anh cười đến vân đạm phong thanh, mang theo Ôn Noãn lên xe.
(Vân đạm phong thanh: Chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
Cô ấy đã không phải là chiếc cốc anh yêu thích nữa, cho nên lời nói và hành động của cô ấy không thể gây thương tổn cho anh; Anh đã quyết định buồn bã một lần, nên cười thản nhiên nhìn tất cả ánh mắt khác thường khác.
Chỉ là, thái độ của Ôn Noãn từ lúc đi làm về đến bây giờ làm cho anh không hiểu được, tựa như thường ngày, giống như chưa hề biết anh cố ý khiến Khang Khang mang cô tới chỗ anh mướn phòng. Anh không biết cô như vậy có phải là tức giận không, có lẽ rất tức giận, vì vậy cũng chỉ có thể thể hiện vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài làm như không có chuyện gì xảy ra, mắt chỉ nhìn thẳng chuyên chú lái xe xuyên qua ngàn dặm.
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, thật đúng là lần em rơi từ trên cây phong xuống sao”” Ôn Noãn chợt mở miệng hỏi.
“Dĩ nhiên, điều này hoàn toàn không lừa em.” Cố Dạ Thâm bật thốt trả lời, sau đó trong lòng có chút sợ hãi, hai lần đều nói dối vừa gặp đã yêu cô, dường như uy tín của anh đã bị nghi ngờ đến trình độ nhất định rồi.
Ôn Noãn chỉ cười một tiếng, chuyện đã rất lâu rồi.
Hai mắt Cố Dạ Thâm chăm chú nhìn cô, muốn biết cô hỏi cái này là có ý gì, hồi lâu anh mới phát hiện ra đây là cô chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng điều này làm cho anh cảm thấy vui vẻ. Ánh mắt anh dõi theo cô dần dần trở nên thâm trầm, “Ôn Noãn, nếu như khi đó anh đối với em vừa gặp đã yêu, thì tốt biết bao.”
Ôn Noãn nhìn về anh, đúng vậy nha, nếu khi đó anh đối với cô vừa gặp đã yêu, thì tất cả tất cả, có lẽ cũng sẽ không biến đổi như vậy, quỹ đạo cuộc đời của cô có lẽ sẽ lại lần nữa được sửa đổi.
Nhưng, cô cũng không hối hận khi gặp Đồng Diệu, không hối hận đoạn thời gian yêu anh ấy, chỉ là trái tim cô đau đớn tiếc nuối, kết cục hẳn vẫn là bi thương như vậy.
Cố Dạ Thâm cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
Duyên phận giữa người với người có lúc thật kỳ quái, anh rõ ràng biết Ôn Noãn sớm như vậy, lại nhất định đợi đến khi thời gian ấy địa điểm ấy mới yêu cô.
Từ đại học năm thứ nhất đến năm thứ ba, mỗi lần anh về trường cấp ba, đều sẽ thấy cô trong đám người, cô cười đến sáng ngời như ánh mặt trời, giống như chỉ cần cô cười một tiếng, toàn bộ thế giới này đều toả sáng theo, đôi mắt ấy của cô lúc nào cũng chuyển động, hiển thị rõ thái độ không tốt, có lúc, còn có thể thấy cô làm mấy trò đùa dai, chẳng qua là, cô rất ít hoà mình với nam sinh.
Sau này, anh học đại học năm thứ tư, có thể thấy cô ở học viện thiết kế Phong Đại, tính khí bướng bỉnh cũng dần thu liễm lại, cô vẫn rực rỡ hoạt bát, đối với nam sinh chỉ kính nhi chi viễn, lúc anh tốt nghiệp, rốt cuộc mới thấy từ trước đến nay bên người cô xuất hiện nam sinh. Sau anh mới biết, đó chính là Đồng Diệu.
(Kinh nhi viễn chi: Kính trọng nhưng không gần gũi.)
Sau khi anh tiến vào công ty của gia tộc, cùng đại tiểu thư nhà họ Kỷ đính hôn theo dự định của cha mẹ, anh thường đưa đón vị hôn thê chưa tốt nghiệp này, rất là diệu kỳ, trong thời gian anh chờ đợi, cô và Đồng Diệu thường xuất hiện trong tầm mắt của anh với tần số cũng coi như không ít………
Thật ra thì những chuyện xưa nay hai người đều không có cùng xuất hiện trực tiếp trước mặt nhau, ngay lúc ấy lại chỉ gặp gỡ bình thường, thậm chí, lúc ấy anh cũng không cố chú ý, cũng không biết cả tên của cô, chỉ trong đám người thấy cô thì sẽ nhớ có một người như thế.
Vì vậy, lúc trước cô bướng bỉnh, ở trong thế giới của anh, nhưng cũng chỉ là có ấn tượng khắc sâu vừa phải với người xa lạ.
Bóng dáng lắc lư, khói bụi mênh mang. Khi thời gian uyển chuyển dần trôi qua, việc đời lặng lẽ biến chuyển, những chuyện xưa như được thời gian thử thách, bảy năm qua hình ảnh kia càng lúc càng rõ ràng làm anh không ngừng nhớ tới, giống như một món đồ cổ trân quý.
Thì ra anh và cô, ngay từ nhiều năm trước kia, duyên phận đã bắt đầu lần lượt thay đổi.
“Anh lấy nick name là gì?” Cô tuỳ ý hỏi.
“Dạ Cẩn.”
“Cái gì?!” Ôn Noãn không thể tin vào tai của mình, “Anh là Dạ Cẩn?” Đại thần Dạ Cẩn xếp hạng thứ ba!
“Ừ.” Cố Dạ Thâm xem thường.
Ôn Noãn nói khẽ một chút, duyên phận này cũng quá huyền diệu đi, Cố Dạ Thâm lại là đại thần mà cô từng thầm mến!
Bỗng nhiên trong lúc đó, trong lòng cô như có cảm giác khác thường chậm rãi chảy qua, giống như dòng điện nhỏ.
Đùng là không đúng!
Khi đó Cố Dạ Thâm đã có vị hôn thê, mà lúc rảnh rỗi cô cũng nghe Tang Lạc Vi đề cập tới, anh rất yêu người vợ trước, làm sao có thể vừa thấy đã yêu cô! Hơn nữa, dù là vừa thấy đã yêu, thì tại sao thời gian lâu như vậy, cô lại không có chút ấn tượng nào với anh?
“Cố Dạ Thâm, anh lừa em!” Cô dừng bước, “Căn bản anh chưa từng vừa thấy đã yêu em!”
Giọng cô chắc chắn như vậy, làm toàn thân Cố Dạ Thâm chấn động, ánh sáng trong mắt anh từ từ u ám.
Anh không phủ nhận, khiến Ôn Noãn càng xác định, “Cố Dạ Thâm, anh tội gì phải cho em một phần tình yêu ấm áp, thiết kế âm mưu lãng mạn này?”
Coi là âm mưu thôi!
“Ôn Noãn………..” Anh biết nói như thế nào đây?
Quả nhiên chỉ là âm mưu.
Ánh mắt Ôn Noãn trở nên xa lạ, “Cố Dạ Thâm, em hận nhất là lừa gạt!” Trong điểm này, cô thật sự thưởng thức Đường Tử Khoáng, trước khi kết hôn, thẳng thắn với mục đích, về sau phản bội không có lừa dối che dấu………
Cô tình nguyện nhận lấy kết quả xấu nhất, cũng không cần như đứa ngốc chẳng hay biết gì.
Cố Dạ Thâm hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn cô: “Ôn Noãn, nếu như anh nói thật, em xác định bây giờ rất bình tĩnh, sẽ không bởi vì những lời của anh nói mà làm cảm xúc chấn động quá lớn chứ?”
Lần đầu tiên gặp Ôn Noãn, thật sự là anh không có vừa gặp đã yêu với tiểu tử chưa hoàn toàn trổ mã này, một trong những nguyên nhân là cô còn chưa có lớn, mặt khác, khi đó cha mẹ anh đã quyết định vị hôn thê cho anh, đại tiểu thư nhà họ Kỷ, mặc dù là hôn nhân mang tính thương mại, nhưng bởi vì là thanh mai trúc mã, lại vừa vặn anh cũng thích, nên anh đã tiếp nhận một cách hớn hở.
Ôn Noãn nghi hoặc nhìn lại anh.
Cố Dạ Thâm khẽ nhắm mắt, “Ôn Noãn, anh yêu em, là lúc em đau lòng nhất.”
“Cái gì?” Ôn Noãn giật mình, lúc cô đau lòng nhất, là lúc Đồng Diệu ra đi. Là thời điểm anh ấy được đẩy ra từ phòng cấp cứu tuyên bố tử vong, là thời điểm cử hành tang lễ cho anh ấy, thậm chí sau đoạn thời gian ấy rất lâu, cô đều khóc đến trời đất u ám, gần như không có mấy lúc thanh tỉnh.
Cố Dạ Thâm trầm mặc.
Anh thật sự không đành lòng nhắc tới, anh yêu cô là lúc cô mất đi yêu thương, khóc đến tê tâm liệt phế, vì vậy, chỉ có thể dứt bỏ đoạn thời gian khá dài để chờ đợi, đem thời gian gặp gỡ đẩy lùi về sau.
Tại lúc cô biết, thì thời gian anh biết cô cũng không phải là năm này, chuyện gặp cô trong mưa phùn ngày Cá tháng tư làm anh vừa thấy đã yêu mà nói cũng tự sụp đổ. Anh mang cô tới chỗ lần đầu tiên gặp cô, vốn định chế ra lời nói dối vừa gặp đã yêu, chỉ là, lại bị cô vạch trần một cách dễ dàng, vốn có thể phủ nhận, lấp liếm, nhưng vì một câu nói hận nhất là lừa gạt của cô làm anh không thể khống chế được miệng của mình.
Khi đó, anh toàn tâm toàn ý duy trì cuộc hôn nhân sụp đổ của mình, chỉ thiếu là chưa ký thoả thuận li hôn, cũng là thời điểm anh đau lòng nhất, cũng là lúc mất đi tình cảm chân thành, chắc là đồng bệnh tương lân, hiểu nhau không cần nói, làm cho anh thấy cô khóc đến gần như tan vỡ, không thể tưởng tượng được cứ như vậy mà yêu cô.
Sau khi suy nghĩ lại một chút, anh vẫn khó có thể tin được, ở lúc thế giới tình cảm của anh còn chưa dọn dẹp, cô còn đang khóc đến đau dớn vì một người cô yêu. Nhưng cô, cứ như vậy làm anh không có cách nào bỏ xuống được nhớ thương.
Chẳng qua là, nếu muốn lấy một người đã ra đi, để đổi lấy việc hai người quen biết, thì họ sẽ không thể quấn quýt say mê, sau này bắt đầu ra sao!
Cho nên, ở lúc tuyên bố Đồng Diệu tử vong ở hành lang bệnh viện, ở lúc tang lễ của Đồng Diệu, ở trước bia mộ của Đồng Diệu, bất kể cô có khóc đau lòng đến mức muốn chết, thì anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể tiến lên cho cô bất kỳ an ủi nào, với cô, anh chỉ là một người xa lạ.
Về sau, cô hoàn toàn phong bế mình, trừ Khang Khang và cha mẹ mình ra, không thấy bất luận kẻ nào, đặc biệt là đàn ông trẻ tuổi không thể xuất hiện trước mắt cô, mỗi khi xuất hiện, cô đều mất khống chế bản thân mình.
Vì vậy, anh đợi thương tổn của cô tốt hơn, đợi cô tỉnh lại, đợi cô nguyện ý yêu lần nữa, đồng thời, ở năm thứ hai anh cũng phản bội lại việc trì hoãn kéo dài kí thoả thuận ly hôn với vợ của mình.
Anh ở bên ngoài tầm mắt của cô, cùng cô trải qua đau đớn, Cố Dạ Thâm chỉ yên tĩnh, sau khi cô bình yên đi vào giấc ngủ, dưới sự giúp đỡ của Khang Khang anh sẽ lặng lẽ đến xem cô, theo cô, thỉnh thoảng, nhờ Khang Khang dẫn cô đi giải sầu, anh sẽ nhìn từ xa, cũng không đến gần, cũng không đi gần.
Mặc dù hai, ba năm trôi qua, cô dần dần không còn bài xích người khác phái cùng tuổi nữa, anh cũng chưa từng dễ dàng lại gần cô, Khang Khang nói, từ đầu đến cuối lòng của cô vẫn phong bế.
Khi chờ đợi đã thành thói quen, thì anh chưa từng phát hiện ra năm tháng trôi qua rất nhanh. Một lần anh chờ đợi, chính là năm năm, tất các về cô, đều do Khang Khang kể lại………
Năm năm, thậm chí hai năm về sau, bọn họ cũng không có ở cùng nhau, rồi lại ở cùng nhau.
Đề cập tới mấy thời gian bi thương nhất, tâm tình Ôn Noãn không bị chấn động như trong tưởng tượng của anh, ít nhất, cô đã không lặng yên không một tiếng động mà lệ rơi đầy mặt. Sau khi cô trở lại, chỉ lặng lẽ nhốt mình ở trong phòng.
Lúc này Cố Dạ Thâm cũng không đoán được cô nghĩ sao, kết quả xấu nhất, là cô vẫn vì cái chết của Đồng Diệu mà bảo vệ trái tim mình, không thể tiếp nhận được anh, sau đó, dọn dẹp hành lý rời đi.
Anh ngơ ngác nằm trên sofa phòng khách, mặc cho ánh nắng trên ban công chiếu tới, chờ đợi thời gian phản ứng của cô, so với thời gian chờ đợi năm năm kia như còn lâu hơn, trái tim anh như bị kiến cắn, lại không thể làm được gì.
Lúc sắc trời hoàn toàn tối, anh mới bò dậy vào phòng bếp làm hai tô mì, buổi trưa hai người cũng chưa có ăn cơm.
Đứng ở cửa phòng Ôn Noãn, anh mấy lần giơ tay lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng quyết định gõ cửa thì cánh cửa bất chợt bị kéo ra, đầu tóc Ôn Noãn rối loạn, đi chân trần đứng ở cửa.
“Ôn Noãn……….”
“Cố Dạ Thâm, em đói rồi…………” Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, không có hơi sức.
“Được, Ôn Noãn.” Cố Dạ Thâm đưa tay ra ôm cô vào ngực, ứ nghẹn kia mới dãn ra một chút, tảng đá trong lòng cũng coi như rơi xuống, giọng nói của anh không kiềm chế được mà nhỏ nhẹ run rẩy, “Anh nấu mì rồi, trước em ăn một chút, anh lập tức……… nấu thêm hai món nữa.”
“Không cần đâu.” Ôn Noãn kéo anh vào phòng bếp, “Ăn mì là được rồi.”
Anh quay đầu, thấy đôi mắt của cô sưng đỏ, hiển nhiên là chảy nước mắt, nhưng không đến mức không thể kiềm chế được, như vậy cũng có thể thấy, tâm tình cô đã không dễ dàng bị suy sụp.
Cố Dạ Thâm như trút được gánh nặng, nghĩ đến chắc là do tác dụng từ từ của xoa bóp thôi miên.
Để an tâm, nên anh gọi điện thoại cho Kỷ Như Cẩn, kể lại đại khái tình trạng của cô, Kỷ Như Cẩn nói: “Nhìn như vậy, thì thấy được thôi miên có tác dụng với cô ấy, chỉ cần kiên trì bền bỉ, đại khái khoảng nửa năm một năm nữa, cô ấy có thể dần dần để bi thương xuống, ít nhất tâm tình cảm xúc sẽ không dễ dàng bi thương.”
Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn - Chapter 60
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì phơi nắng, nên buổi chiều hai người đều không đi làm, trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Đầu Ôn Noãn có chút đau, cô bôi chút dầu cù là lên huyệt thái dương, rồi ngủ cả một buổi chiều.
Sau khi tỉnh lại, đã là hoàng hôn.
Cô mua chút đồ ăn trở về, sau khi xào xong, gõ cửa phòng Cố Dạ Thâm, nửa ngày cũng không thấy có phản ứng, thấy cửa khép hờ, cô liền đẩy cửa đi vào, theo ánh đèn, cô thấy Cố Dạ Thâm đang ôm đầu nằm co rúc trên giường.
“Cố Dạ Thâm, anh bị đau đầu à?” Ôn Noãn đi tới nhẹ nhàng mơn trớn trán của anh, anh đau đến mức mi tâm nhíu chặt, chỉ nhắm mắt không nói lời nào, cô trở về phòng lấy lọ dầu cù là bóp đầu cho anh.
Sáng hôm sau, Cố Dạ Thâm vẫn nhức đầu, chỉ đỡ hơn một chút so với tối hôm qua, Ôn Noãn bưng tới bát cháo cho anh ăn xong, “Cái người này đến cùng nhức đầu như vậy là xảy ra chuyện gì, có làm CT kiểm tra hay không?”
“Không có gì đáng ngại. Vẫn có thể đến ‘Vong Xuyên’ làm mát xa đầu, thời gian đã lâu chưa phát tác, chắc tại ngày hôm qua phơi nắng quá lâu.”
Cố Dạ Thâm đứng lên, cảm thấy trước mặt tối sầm, lại ngã trở về ghế sa lon.”
“Còn nói không có gì đáng ngại!” Ôn Noan đưa tay cho anh vịn, “Ngày hôm nay anh cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Cố Dạ Thâm hơi ngẩn ra, tiếp theo tròng mắt tràn đầy ý cười: “Được.”
Gần tới giờ nghỉ trưa, Tang Lạc Vi đập mấy phần tài liệu ở trên bàn làm việc gấp đến độ xoay vòng, Ôn Noãn từ phòng thị trường trở lại, thấy thế vội hỏi: “Lạc Vị, sao vậy?”
“Ôi, đây có mấy phần tài liệu gấp chờ phân phó cho khách hàng, nhưng cần Tổng Giám đốc ký tên, hôm nay anh ấy không đi làm, điện thoại di động vừa gọi nhưng không được!” Tang Lạc Vi gấp đến chết rồi.
“Giao cho mình đi, một rưỡi mình mang trở lại.” Ôn Noãn đang suy nghĩ đến việc Cố Dạ Thâm ở nhà một mình, đầu vẫn đau, anh muốn giải quyết cơm trưa như thế nào, lần này vừa đúng lúc, cô trở về một chuyến là tốt rồi.
“Cô biết Tổng Giám đốc ở nơi nào?” Tang Lạc Vi trừng lớn mắt. Cô đi theo anh sáu năm, trừ biết nhà họ Cố ra, thì cụ thể anh ở chỗ nào cũng chưa bao giờ biết!
Ôn Noãn chần chờ gật đầu một cái, cẩn thận nói: “Tôi biết rõ, anh ấy ở đâu…………”
“Vậy thì tốt, rất cảm ơn cô Ôn Noãn!” Tang Lạc Vi liên tục không ngừng đem tài liệu đưa cho cô, “Chậm nhất là hai giờ phải có, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối với khách hàng!” Cô ấy làm một động tác cắt cổ, bộ dáng vừa khoa trương vừa đáng yêu.
Ôn Noãn cười, “Biết rồi, đảm bảo cầm về trước hai giờ!”
“Ôi, tôi nghe nói Tổng Giám đốc bị bệnh mới không đi làm thì phải?” Mặt Tang Lạc Vi bát quái.
Ôn Noãn trừng mắt nhìn, hàm hồ suy đoán: “Hình như là vậy, cứ cho là đúng đi.”
Cô xoay người lại thấy Hứa Uý Nhiên, cô chào một tiếng, Hứa Uý Nhiên có vẻ đăm chiêu nhìn cô, chỉ nói, “Tôi tìm thư ký Tang.”
Ôn Noãn bị ánh mắt bà nhìn làm khó hiểu.
Lúc về đến nhà, Cố Dạ Thâm vừa ăn cơm vừa xem trận đấu bóng, thấy Ôn Noãn đi vào, anh sửng sốt một chút, trong mắt như tràn đầy ánh sáng: “Ôn Noãn, sao buổi trưa lại trở lại?”
Ôn Noãn nhìn anh đang ăn, chần chờ một chút mới đưa túi giấy cầm trên tay ra, “Có mấy phần tài liệu khẩn cần anh ký tên, thư ký Tang rất nôn nóng.”
“A.” Ánh mắt Cố Dạ Thâm có chút ảm đạm, thả bát đũa xuống, “Lấy ra, anh ký.”
Ôn Noãn đem tài liệu đưa cho anh, đem túi xách và túi nilong trên tay để lên bàn ăn, lại đến phòng bếp cần đĩa ra ngoài bàn.
Cố Dạ Thâm đã ký xong trở lại bàn ăn, anh mở túi nilong bày thức ăn trong hộp ra, nhìn Ôn Noãn, hai mắt sáng lung linh.
“Đồ của Tiêu Tương làm, mùi vị cũng không tệ lắm.” Ôn Noãn cụp mí mắt xuống, “Đầu còn đau không?”
Cố Dạ Thâm lắc đầu, “Em ăn rồi à?” Giọng nói của anh đột nhiên có chút khàn khàn.
“Còn chưa ăn.” Ôn Noãn đem món ăn bày ra đĩa.
“Ừ, vừa đúng lúc ăn cùng nhau.”
Hai người đang ăn được nửa bữa, chuông cửa chợt vang lên. Ôn Noãn bưng bát đứng lên, “Nhất định là Khang Khang.” Từ lúc bọn họ trở thành hàng xóm tới nay, chỉ có nhân viên bưu điện và Cố Khang Khang tới, cái chỗ này cũng không có khách tới thăm.
Cô tươi cười ra mở cửa, sau khi thấy khuôn mặt ngoài cửa, cô giật mình: “Hứa…..Hứa quản lý!”
Hứa Uý Nhiên nghi ngờ liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn bát đũa trong tay cô, lông mày bỗng nhăn lại: “Trợ lí Ôn, sao cô lại biết chỗ này, đang ăn cơm?”
“À?” Ôn Noãn cúi đầu nhìn bát đũa trong tay mình, “Tôi ở nơi này………..” Cô có cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời không rõ vì sao.
“Cô, đang ở cùng con trai tôi?” Mặt Hứa Uý Nhiên không biến sắc nghiêng người vào cửa.
Ôn Noãn hoá đá.
Hứa quản lý, là mẹ của Cố Dạ Thâm, là vợ của chủ tịch hội đồng quản trị công ty……….
Cô ở, là nhà của Cố Dạ Thâm, mà cái này gọi như vậy là không đúng, thật khéo lại trở thành hàng xóm……….
Cố Dạ Thâm thấy người vào cửa, xưa nay anh đều trấn định mà lúc này thật sự có chút trở tay không kịp, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Đa số thời gian, đều là cách mấy ngày anh sẽ trở về nhà một chuyến, cha mẹ anh một năm khó có được một lần đến chỗ anh ở bây giờ.
“Nghe nói con bị bệnh, nên mẹ tới xem một chút.” Hứa Uý Nhiên quan sát phòng khách bốn phía, nhìn bàn ăn xa xa, lại đẩy cửa hai phòng nhìn một chút, vẻ mặt nhìn không có bất kỳ biến hoá nào.
“Con không sao, bị nhức đầu, đã tốt hơn rồi.” Cố Dạ Thâm nhìn Ôn Noãn một cái, thấy cô đã đem bát đũa đặt lên trên bàn, cầm túi xách chuẩn bị mở cửa rời đi, anh lập tức lên tiếng kêu, “Ôn Noãn!”
Đang muốn tiến lên, lại bị Hứa Uý Nhiên ngăn lại, cười như không cười: “Con trai à, đừng gấp gáp đuổi theo, trước giải thích cho lão nương này đã.”
Trong lòng Ôn Noãn vốn đã không có tư vị gì, nghe vậy càng không nói gì, nên cô chỉ dừng bước chân lại một chút chứ đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Tính kế, cô lại bị tính kế!
Trở lại phòng làm việc đem tài liệu đã ký xong để xuống bàn làm việc của Tang Lạc Vi, Ôn Noãn cảm thấy ngực mình rất buồn phiền, nhưng, cô từ từ phát giác, buồn phiền trong ngực cô, trừ một lớp ngột ngạt ra, còn bao gồm, một cảm xúc rung động không nói lên lời, hai loại cảm giác này hợp lại làm một, rất phức tạp.
Vì vậy sau khi tan làm về nhà đối mặt với ánh mắt khó nén được thấp thỏm của Cố Dạ Thâm, cô cũng không có bày ra sắc mặt khó coi với anh, sau khi ăn xong cơm tối, vẫn theo lệ thường đi “Vong Xuyên” cùng anh, anh làm xoa bóp đầu, cô tiếp nhận thôi miên.
Đoạn thời gian gần đây nhất, việc quanh quẩn trong đầu Ôn Noãn nhiều nhất, chính là quá trình mấy tháng nay hai người cô và Cố Dạ Thâm chung sống, mơ hồ suy nghĩ lại, cô vừa cảm động, lại vừa có cảm giác thâm sâu đến lạ lùng, đặc biệt là khi cô biết căn phòng này là của Cố Dạ Thâm, từ đầu đến cuối trong đầu cô đều không ngừng nghĩ đến “Phim điện ảnh.”, thậm chí, đang lúc làm thôi miên cô nhưng suy nghĩ này cũng không dừng lại.
Sau khi lần thôi miên này kết thúc, Kỷ Như Cẩn rất vui mừng, đến mức muốn vỗ tay: “Ôn Noãn, cô đã tiếp nhận thôi miên sâu rồi, đây là một chuyện tốt, không ngừng cố gắng, tâm tình của cô hoàn toàn không hề vì chuyện gì của người khác mà mất khống chế nữa.”
Ôn Noãn chợt hiểu, thì ra là vậy, lần này cô ở trước mộ Đồng Diệu không có khóc thút thít như trước nữa, nguyên nhân đều là do thời gian này làm thôi miên.
“Cám ơn cô, bác sĩ Kỷ.” Cô chân thành nói cảm tạ, sau đó vỗ về chiếc bụng vẫn chưa lộ rõ hỏi, “Mọi thứ về đứa bé vẫn bình thường chứ?” Mỗi lần bác sĩ Kỷ làm thôi miên cho cô ngủ cũng kiểm tra thai nhi trong bụng cô luôn.
Kỷ Như Cẩn nghiêng đầu nhìn cô một cái, đôi mắt thanh lệ chớp chớp, nơi sâu nhất trong đôi mắt thoáng qua một chút ranh mãnh: “Bình thường, rất bình thường, đừng lo lắng, tất cả mọi thứ về em bé đều tốt.”
Khi bọn họ rời “Vong Xuyên” thì cô ấy lại nhìn qua bụng Ôn Noãn chần chừ, rồi nhìn Cố Dạ Thâm ý vị sâu xa cười nhẹ một tiếng, độ cong của khoé môi vô cùng quỷ dị, giống như đứa trẻ đắc ý thực hiện được trò đùa dai.
Mặc dù Cố Dạ Thâm cảm thấy Kỷ Như Cẩn cười đến là ranh mãnh, trong lòng anh biết năm đấy cô tức giận vì anh cường thế bá đạo cùng hai lần càn rỡ làm cha buồn!
Nhưng anh cười đến vân đạm phong thanh, mang theo Ôn Noãn lên xe.
(Vân đạm phong thanh: Chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi)
Cô ấy đã không phải là chiếc cốc anh yêu thích nữa, cho nên lời nói và hành động của cô ấy không thể gây thương tổn cho anh; Anh đã quyết định buồn bã một lần, nên cười thản nhiên nhìn tất cả ánh mắt khác thường khác.
Chỉ là, thái độ của Ôn Noãn từ lúc đi làm về đến bây giờ làm cho anh không hiểu được, tựa như thường ngày, giống như chưa hề biết anh cố ý khiến Khang Khang mang cô tới chỗ anh mướn phòng. Anh không biết cô như vậy có phải là tức giận không, có lẽ rất tức giận, vì vậy cũng chỉ có thể thể hiện vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài làm như không có chuyện gì xảy ra, mắt chỉ nhìn thẳng chuyên chú lái xe xuyên qua ngàn dặm.
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, thật đúng là lần em rơi từ trên cây phong xuống sao”” Ôn Noãn chợt mở miệng hỏi.
“Dĩ nhiên, điều này hoàn toàn không lừa em.” Cố Dạ Thâm bật thốt trả lời, sau đó trong lòng có chút sợ hãi, hai lần đều nói dối vừa gặp đã yêu cô, dường như uy tín của anh đã bị nghi ngờ đến trình độ nhất định rồi.
Ôn Noãn chỉ cười một tiếng, chuyện đã rất lâu rồi.
Hai mắt Cố Dạ Thâm chăm chú nhìn cô, muốn biết cô hỏi cái này là có ý gì, hồi lâu anh mới phát hiện ra đây là cô chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng điều này làm cho anh cảm thấy vui vẻ. Ánh mắt anh dõi theo cô dần dần trở nên thâm trầm, “Ôn Noãn, nếu như khi đó anh đối với em vừa gặp đã yêu, thì tốt biết bao.”
Ôn Noãn nhìn về anh, đúng vậy nha, nếu khi đó anh đối với cô vừa gặp đã yêu, thì tất cả tất cả, có lẽ cũng sẽ không biến đổi như vậy, quỹ đạo cuộc đời của cô có lẽ sẽ lại lần nữa được sửa đổi.
Nhưng, cô cũng không hối hận khi gặp Đồng Diệu, không hối hận đoạn thời gian yêu anh ấy, chỉ là trái tim cô đau đớn tiếc nuối, kết cục hẳn vẫn là bi thương như vậy.
Cố Dạ Thâm cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.
Duyên phận giữa người với người có lúc thật kỳ quái, anh rõ ràng biết Ôn Noãn sớm như vậy, lại nhất định đợi đến khi thời gian ấy địa điểm ấy mới yêu cô.
Từ đại học năm thứ nhất đến năm thứ ba, mỗi lần anh về trường cấp ba, đều sẽ thấy cô trong đám người, cô cười đến sáng ngời như ánh mặt trời, giống như chỉ cần cô cười một tiếng, toàn bộ thế giới này đều toả sáng theo, đôi mắt ấy của cô lúc nào cũng chuyển động, hiển thị rõ thái độ không tốt, có lúc, còn có thể thấy cô làm mấy trò đùa dai, chẳng qua là, cô rất ít hoà mình với nam sinh.
Sau này, anh học đại học năm thứ tư, có thể thấy cô ở học viện thiết kế Phong Đại, tính khí bướng bỉnh cũng dần thu liễm lại, cô vẫn rực rỡ hoạt bát, đối với nam sinh chỉ kính nhi chi viễn, lúc anh tốt nghiệp, rốt cuộc mới thấy từ trước đến nay bên người cô xuất hiện nam sinh. Sau anh mới biết, đó chính là Đồng Diệu.
(Kinh nhi viễn chi: Kính trọng nhưng không gần gũi.)
Sau khi anh tiến vào công ty của gia tộc, cùng đại tiểu thư nhà họ Kỷ đính hôn theo dự định của cha mẹ, anh thường đưa đón vị hôn thê chưa tốt nghiệp này, rất là diệu kỳ, trong thời gian anh chờ đợi, cô và Đồng Diệu thường xuất hiện trong tầm mắt của anh với tần số cũng coi như không ít………
Thật ra thì những chuyện xưa nay hai người đều không có cùng xuất hiện trực tiếp trước mặt nhau, ngay lúc ấy lại chỉ gặp gỡ bình thường, thậm chí, lúc ấy anh cũng không cố chú ý, cũng không biết cả tên của cô, chỉ trong đám người thấy cô thì sẽ nhớ có một người như thế.
Vì vậy, lúc trước cô bướng bỉnh, ở trong thế giới của anh, nhưng cũng chỉ là có ấn tượng khắc sâu vừa phải với người xa lạ.
Bóng dáng lắc lư, khói bụi mênh mang. Khi thời gian uyển chuyển dần trôi qua, việc đời lặng lẽ biến chuyển, những chuyện xưa như được thời gian thử thách, bảy năm qua hình ảnh kia càng lúc càng rõ ràng làm anh không ngừng nhớ tới, giống như một món đồ cổ trân quý.
Thì ra anh và cô, ngay từ nhiều năm trước kia, duyên phận đã bắt đầu lần lượt thay đổi.